Sau Khi Bị Tra

chương 63: chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mãi mãi yêu!

Tả Tĩnh U thở dài, ở bên tai Doãn Bạch sâu kín vang lên.

Từ trong giọng nói của nàng, rốt cuộc Doãn Bạch đã bắt được dấu vết cảm xúc không đúng để lại.

Doãn Bạch đóng quầy lưu giữ quà lại, giơ tay cầm tay Tả Tĩnh U rồi ngửa đầu nhìn nàng nói: "Em chưa phủ nhận qua, cũng sẽ không phủ nhận chuyện thích Tiêu Niệm.

Bởi vì nhờ những gì đã trải qua mới có thể làm em trưởng thành thành bộ dáng hiện tại."

Doãn Bạch nắm tay Tả Tĩnh U, kéo đến bên môi mình sau đó cúi người hôn lên: "Em cảm thấy rất biết ơn khoảng thời gian đã qua cùng Tiêu Niệm, cô ấy làm em hiểu yêu một người là như thế nào."

Doãn Bạch ngước mắt, dùng đôi mắt màu xanh xám chứa đầy thâm tình nhìn Tả Tĩnh U: "Khi đó em quá trẻ, còn không hiểu cái gì gọi là yêu."

"Nếu người khi đó em gặp là chị, thì em nhất định sẽ tự biết xấu hổ, không dám đến yêu chị."

Doãn Bạch than nhẹ một tiếng, cùng Tả Tĩnh U đan mười ngón tay vào nhau, nhìn nàng nói: "Tả Tĩnh U, chắc chị cũng biết, em yêu chị thế nào."

Tả Tĩnh U nhấp môi, rũ mắt nhìn Doãn Bạch, giơ tay xoa xoa tóc đen nhu thuận của cô, cười khẽ một chút: "Chị biết, chị cũng không hoài nghi điểm này......chỉ là......"

Tả Tĩnh U suy nghĩ, tìm tìm từ thích hợp: "Em biết mà, cảm giác này rất khó nói rõ......"

Tóm lại bản thân cũng đã suy nghĩ rõ ràng minh bạch, cũng có thể thuyết phục bản thân, nhưng vẫn nhịn không được sẽ cảm thấy ghen.

Doãn Bạch nhìn bộ dáng nàng muốn che dấu lại không che dấu được, hiểu rõ gật đầu: "A, em hiểu, em thường xuyên có loại cảm giác này......"

Cô cong khóe môi, thiện ý nhìn Tả Tĩnh U cười cười: "Cô Tả, chị sẽ để ý loại chuyện này thì em rất vui vẻ!"

Tả Tĩnh U cong khóe môi, trên mặt lộ ra biểu tình thẹn thùng khó khi có được: "Chị không có để ý, chỉ là......"

"Em hiểu, em hiểu......!Chị chỉ là ghen tị mà thôi."

Nghe thấy cái từ này, mặt Tả Tĩnh U nhanh nhiễm một tầng hồng nhạt.

Nàng giơ tay, nhéo nhéo lỗ tai Doãn Bạch, trong miệng còn đang giảo biện: "Chị không có......"

A, thật phiền mà, lúc nên trì độn không trì độn, lúc này một hai phải vạch trần mặt nạ của nàng!

Doãn Bạch bị nàng sờ lỗ tai, chỉ cảm thấy toàn thân vừa ngứa vừa mềm.

Cô co rúm thân mình lại, né tránh tập kích của Tả Tĩnh U, ôn tồn hống nàng: "Đúng vậy đúng vậy, chị không có."

Cô giơ tay, cầm cánh tay Tả Tĩnh U ngửa đầu nhìn nàng: "Được rồi, được rồi ~ lưu giữ quà người khác tặng chỉ là thói quen của em~"

"Cho nên quà cô Tả tặng cho em, em cũng lưu giữ thật kỹ ở trong này nga~!"

Doãn Bạch lại hôn hôn nàng, nắm tay nàng dán ở trên mặt bản thân, trong mắt hàm chứa ánh sáng tràn đầy tình yêu nhìn nàng: " năm, năm sau này......!Cô Tả nhất định phải tặng cho em nhiều quà lên nha, để em lắp đầy căn này ~"

Tả Tĩnh U dùng ngón tay cái vuốt ve má có da thịt kiều nộn của cô, nhìn bộ dáng lấy lòng này của cô, những cảm giác ghen tuông dâng lên trong lòng đó cũng dần dần bình ổn đi xuống.

Nàng một tay ôm mặt cô, trong mắt hàm chứa cười: "Chẳng lẽ không phải lấp đầy két sắt ngân hàng của em sao?"

Được rồi, kết quả vẫn không lách khỏi đề tài người cũ này.

Doãn Bạch chớp chớp mắt, nhìn Tả Tĩnh U nói: "Được, quà của cô Tả tặng, muốn để nơi nào thì để nơi đó."

"Cả người em cũng đều là cô Tả, cái gì của em cũng sẽ tùy ý để cô Tả xử trí."

Làm một người hay làm yêu, Doãn Bạch thật sự quá hiểu khi nào nói cái gì mới có thể làm người vui vẻ.

Tả Tĩnh U thành công bị lấy lòng duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, vẻ mặt sủng nịch nhìn cô: "Nói sai rồi, em không phải người của chị, đương nhiên chị cũng không phải người của em.

Em chỉ là yêu chị, nên muốn làm mọi chuyện gì vì chị."

Doãn Bạch là người có năng lực học tập siêu cấp mạnh mẽ, sau khi nghe được Tả Tĩnh U nói như vậy đã nhanh chóng sửa đổi cách nói của bản thân: "Đúng vậy, không sai! Bởi vì em rất yêu cô Tả, cho nên em nguyện ý vì cô Tả làm bất kỳ chuyện gì!"

"Chỉ cần cô Tả có yêu cầu gì, em đều đạo nghĩa không thể chối từ!"

Tựa hồ như lúc giữa người yêu khi bắt đầu yêu nhau thì luôn sẽ nói một ít lời "Tôi nguyện ý vì em" "Tôi mãi mãi yêu em" các kiểu.

Nếu mấy lời hứa hẹn này có thể tùy tiện nói liên tục thì mãi mãi tựa như cũng chỉ trong nháy mắt, là chuyện có thể rất nhẹ nhàng là đã đạt được.

Từ lúc bắt đầu Tả Tĩnh U đã không phải một người sẽ tin tưởng mệnh đề "Mãi mãi" này.

Nhưng nàng biết, tình yêu của Doãn Bạch giờ này khắc này là không giả dối.

Cho nên những hứa hẹn đó, mấy lỗ trống lời nói hư vô này vẫn làm nàng cảm thấy ngọt ngào như thế.

Tả Tĩnh U vui vẻ lên, nàng cúi người hôn hôn trán Doãn Bạch, cười nói: "Được rồi, nguyện ý vì tiểu kỵ sĩ canh phó đạo, hai tiểu công chúa cũng sắp về đến nhà, chúng ta cùng đi đón hai đứa lại đây rồi tiếp tục tiệc sinh nhật của em nha!"

Biết Tả Tĩnh U đã được trấn an rồi thì Doãn Bạch gật gật đầu cười nói: "Được ~"

Sau khi Tả Tĩnh U đẩy Doãn Bạch từ cất phòng lưu giữ đồ ra, không bao lâu thì dì làm đã mang hai đứa nhỏ nhà.

Bởi vì Tôn giáo thụ đã đi ra ngoài giao lưu, cho nên bữa tối cũng chỉ có Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U còn có bọn nhỏ ăn.

Tả Tĩnh U tự mình làm bếp cho Doãn Bạch, lúc chờ cơm làm xong thì Doãn Bạch mang hai đứa nhỏ cùng đi mở quà những người khác tặng.

Bọn nhỏ cũng chỉ vào mấy ngày hôm trước mới biết được là sinh nhật Doãn Bạch, nhưng cũng sốt ruột hoảng hốt chuẩn bị quà cho Doãn Bạch.

Khi Doãn Bạch gấp gáp mở quà thì Đồng Đồng cùng Văn Văn đứng ở kế bên Doãn Bạch cứ em dựa vào chị chị dựa vào em, đẩy đẩy nhau một chút, trăm miệng một lời gọi một tiếng: "Chị tiên nữ......"

Doãn Bạch ngước mắt nhìn về phía phía trước hai đứa nhỏ, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Đồng Đồng hít sâu một hơi, trực tiếp thẳng lưng đi đến trước mặt Doãn Bạch, lấy quà giấu ở phía sau ra đưa tới trước mặt Doãn Bạch: "Chị tiên nữ, chúc chị sinh nhật vui vẻ!"

Doãn Bạch cúi đầu đã phát hiện đó là một bức họa.

Bên trong, có một thân hình cực kỳ tinh tế cao lớn, có đôi mắt to màu xanh lam, còn làn da thì màu trắng, một đầu tóc đen đang điên cuồng bay múa, tay cầm "Gậy phép thuật" trực tiếp chỉ vào "Ma nữ" trên không trung, đứng ở bên trong một bụi hoa toét miệng cười.

Miệng cười đó thật sự quá lớn, tựa như có thể nuốt luôn một đứa nhỏ, quỷ dị đến làm người sợ hãi.

Trải qua gần hai năm ở chung, Doãn Bạch biết bạn nhỏ của mình, đại khái không có kế thừa thiên phú hội họa của mẹ nó, phong cách luôn luôn rất cuồng dã.

Tuy là trải qua hai năm rèn luyện, nhưng Doãn Bạch vẫn chưa có quen trường phái phong cách tục tằng của bạn nhỏ này.

Cho nên khi Doãn Bạch nhìn đến bức tranh kia thì vẫn bị kinh động tới.

Cô chớp chớp mắt với Đồng Đồng, hỏi: "Đây là chị sao?"

Đồng Đồng đối năng lực hội họa của bản thân cũng không có cảm giác, nghe được Doãn Bạch hỏi như vậy đã nặng nề gật đầu: "Đúng!"

Đôi mắt đen xinh đẹp của Đồng Đồng cong thành trăng nhỏ, ngọt ngào nói cùng Doãn Bạch: "Chị tiên nữ, chúc chị sinh nhật vui vẻ! Hy vọng mỗi ngày về sau chị luôn cười đến vui vẻ như vậy, chị cười rộ lên rất xinh đẹp!"

Doãn Bạch vô tội mà chớp chớp mắt, nghĩ thầm muốn cười thành bộ dáng khủng bố như vậy thì vẫn có khó khăn.

Hơn nữa cái cười này cũng có thể gọi là đẹp sao?

Doãn Bạch thật cẩn thận cất quà, thập phần cảm kích nhìn Đồng Đồng nói: "Cảm ơn."

"Không khách khí!"

Sau khi Đồng Đồng nói xong thì Văn Văn ở một bên cũng tiến lên một bước, cười rồi nói cùng Doãn Bạch: "Chị tiên nữ em cũng có quà muốn tặng cho chị~"

Doãn Bạch cười tủm tỉm nhìn con bé, hỏi: "Tiểu khả ái, em muốn tặng gì cho chị a? Có phải cũng là bức tranh không?"

Thiên phú hội họa của hai chị em này là kẻ tám lạng người nửa cân, tóm lại chính là không khác nhau lắm luôn chấn động nhân tâm.

Doãn Bạch đã chuẩn bị lại xem tranh chân dung của bản thân một lần nữa, kết quả Văn Văn lại lắc đầu, cười hì hì nói: "Không phải nga ~"

Văn Văn nói như vậy, từ phía sau lấy ra quà của mình, đặt ở trước mặt Doãn Bạch: "Keng keng keng keng, là lá cây! Là hai người trước đi chơi thu đã sưu tầm, em lựa ra một lá cây xinh đẹp!"

Doãn Bạch nhận lá cây phát hiện đó là một phiến lá cây trà rất dày, hoa văn thập phần đẹp.

Doãn Bạch nhận lá cây, cười với Văn Văn một chút.

Văn Văn chắp tay sau lưng, tự tin tràn đầy mà nói: "Đây là lá cây đẹp nhất em thấy được, giáo viên cũng nói có thể làm thẻ kẹp sách, giữ lại cả đời.

Hy vọng tình bạn giữa em và chị cũng có thể giống lá cây này vậy, được chị trân quý gìn giữ."

Bạn học Tôn Tĩnh Văn đã lớn thêm một tuổi, cũng đã giống như em gái đồng chí Tả Đồng, là đứa nhỏ có cái miệng viên đạn bọc đường.

Doãn Bạch mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu con bé: "Tốt tốt, chị sẽ giữ gìn thật tốt." Về sau sẽ kêu Trương Ngọc đem lá cây làm thành tiêu bản để làm thẻ kẹp sách, vĩnh viễn lưu giữ.

Thấy chị mình tặng quà xong rồi nên Đồng Đồng duỗi tay lôi kéo tay áo Doãn Bạch, ngửa đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Chị tiên nữ mẹ em nói qua lúc sinh nhật, thì người đó chính là ngôi sao may mắn."

"Hôm nay chị chính là ngôi sao may mắn, cho nên có thể chia một phần của chị cho em hay không?"

Doãn Bạch không rõ nguyên do mà chớp chớp mắt, hỏi: "Chia làm sao?"

Đồng Đồng cong đôi mắt thành trăng non, cười hì hì nói: "Chị cho em hôn một chút, thì em có thể dính vào may mắn của chị?"

Này là cách tính cái gì?

Doãn Bạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giơ tay chỉ chỉ sườn mặt bản thân, nói: "Tốt lắm, vậy em hôn đi, hôn nơi này."

Đồng Đồng bắt lấy tay cô, lập tức hướng về phía cô, đột nhiên ở trên mặt cô moa một cái.

Sau khi Đồng Đồng hôn xong liền dơ tay chữ V vô cùng cao hứng nói: "Thật tốt, em cũng may mắn, ngày mai em đi thi nhất định sẽ lấy hạng nhất."

Uy, chẳng lẽ cô thật sự là sao may mắn gì sao? Còn có thể tính như vậy?

Văn Văn một bên thấy thế, cũng bắt lấy tay Doãn Bạch ồn ào nói: "Em cũng muốn may mắn, ngày mai em cũng muốn thi được hạng nhất!"

Sau khi nói xong Văn Văn ở trên mặt Doãn Bạch hôn xuống hai cái: "Em hôn tới hai cái, ngày mai sẽ càng thêm may mắn!"

Đồng Đồng thấy thế, cũng cảm thấy hôn hai cái tốt hơn cho nên lại hôn thêm một ngụm trên mặt Doãn Bạch.

Hai đứa nhỏ xem Doãn Bạch trở thành linh vật, lôi kéo cô hôn moa moa không ngừng.

Từ trước đến nay Doãn Bạch có chút thói ở sạch, chịu đựng nước miếng đầy mặt, bất đắc dĩ nói: "Uy, hai người bạn, hôn chị cũng vô dụng, hai em phải học tập cho tốt nha!"

Đây là thói quen không tốt a! Mau để hai đứa sửa lại!

Lúc Tả Tĩnh U từ phòng bếp ra tới, kêu họ đến phòng ăn ăn cơm lại nhìn thấy cảnh tượng Doãn Bạch bị bọn nhỏ lôi kéo muốn hôn moa moa.

Nàng nhìn Doãn Bạch duỗi tay chống đỡ mặt, cực lực né tránh hai đứa nhỏ nháo, không khỏi mỉm cười cười một chút.

Nói như thế nào nhỉ, là cảm giác trong nhà có ba bạn nhỏ vô cùng náo nhiệt trông thật sự là quá tốt..

Truyện Chữ Hay