Trong quán cà phê, bị cặp mắt hẹp dài kia đảo qua, giống như con mồi bị theo dõi, thân thể Kim Trạch và Kim Hi liền trở nên cứng đờ.
Kim Trạch: “…” Vì sao hắn lại cảm thấy sợ? Một khuôn mặt lớn lên nhìn như vậy, không ai lại muốn che đi?
Mặt Kim Hi lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà biến hồng, hắn kéo kéo ống tay áo Kim Trạch: “Anh, em thích hắn, kêu bọn họ dừng tay đi, em đau lòng”.
Kim Trạch: “Hắn là omega….
”
Kim Hi nghiêng đầu, chớp đôi mắt vô tội: “Em biết chứ, nhưng em vẫn thích hắn”.
Kim Trạch: “…”
Trong ngõ nhỏ, nam sinh chơi với mèo con vừa quay đầu liền nhìn thấy Hứa Yến bị ấn bả vai, xả tóc, những người đó không kiêng nể gì mà cười, rất là chói mắt.
Con sen của nó chỉ có nó mới được ức hiếp.
Cùng lúc này, nhìn thấy mèo con bị ức hiếp, Hứa Yến liền nhăn mày.
Ức hiếp hắn thì được, ức hiếp mèo của hắn? Vậy thì da ngứa đòn rồi.
Hắn dùng sức tránh, hai tay nắm lấy hai tên côn đồ, đập ót bọn họ vào với nhau.
Tốc độ hắn ra tay quá nhanh, hai tên côn đồ còn chưa kịp phản ứng đã thấy trời đầy sao.
Nam sinh quay phim bị nhìn ngược lại liền sợ hãi, ở trong mắt Hứa Yến không ngừng lui ra sau.
“Tôi, tôi nói cho anh, video của tôi còn chưa đóng, anh dám làm gì tôi, tôi sẽ kiện anh!”
Hứa Yến vuốt tóc mái ra sau, ánh mắt nhìn thoáng qua camera: “Cậu thật sự đã nhắc nhở tôi”.
Khi trong mắt nam sinh kia sinh ra sợ hãi, hắn giơ tay nắm lấy camera, sau đó sượt qua mặt nam sinh đập nó vào trên tường, rồi đi tới chỗ mèo con.
Nam sinh run run mà nhìn vách tường, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này một mùi hương bạc hà tràn vào trong ngõ nhỏ, dần dần mùi càng đậm hơn.
Hai tên côn đồ còn chưa đứng vững đột nhiên đã đánh nhau, ánh mắt họ trở nên hung ác, giống như coi đối phương là kẻ thù giết cha.
Một chiếc xe con chạy từ xa tới gần, ngừng không xa đầu hẻm, khi ngửi được mùi vị, tiểu ca trong xe nhịn không được che mũi lại.
Tin tức tố của quân chủ điện hạ có tác dụng gây ảo giác, rất hữu hiệu đối với dị tộc, chỉ cần ngửi một chút là có thể sinh ra ảo giác, hắn thậm chí có thể lợi dụng độ mạnh yếu của tin tức tộ để tạo ra ảo giác gì cho kẻ thù.
Nam sinh cầm cờ lê đuổi theo mèo con không bỏ, căn bản không biết phía sau xảy ra chuyện gì.
Hứa Yến đi tới phía sau hắn, một tay nhấc cổ áo hắn ném ra sau, Hứa Yến chưa hết giận, lại đá một cái vào mông hắn.
“Dám dùng cờ lê với mèo của tôi, gan thật lớn, thiếu một sợi lông cậu đền được không?”
Hứa Yến ngồi xổm xuống duỗi tay ôm mèo con, thình lình có một mùi thơm khiến tim hắn đập nhanh hơn một chút, ngay sau đó thì cực kỳ sợ hãi, cảm giác điện giật truyền khắp toàn thân, đến đầu ngón tay cũng tê dại.
Muốn chiếm giữ, muốn đánh dấu!
Loại cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện.
Vừa ngẩng đầu, mèo con đang bình tĩnh nhìn hắn.
Hứa Yến đè cảm xúc không rõ này xuống, ôm mèo tới bên mặt cọ cọ: “Hương Hương, mày có bị đau ở đâu không?”
Mèo con đẩy mặt hắn ra, đệm thịt ấn vào trên mặt hắn, đôi mặt nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Yến từ trong mắt mèo nhìn ra sự kinh ngạc.
“Hương Hương, mày đang nhìn cái gì?”
Hứa Yến không hiểu sai, mèo con thật sự đang kinh ngạc! Bởi vì giờ phút này đồng tử của Hứa Yến biến thành mắt thú.
Vì sao? Là do bị ảnh hưởng từ tin tức tố của hắn sao? Nhưng hắn không phải là con người sao?
Trong quán cà phê, Kim Trạch và Kim Hi thấy được một màn làm cho bọn hắn khiếp sợ, Hứa Yến vậy mà chống trả, còn là một chiêu đã tiêu diệt được tên côn đồ.
Màn hình ảo nhanh chóng biến thành màu đen, Kim Trạch cảm thấy có biến, liền đứng dậy chạy về phía hẻm nhỏ.
“Ca, từ từ”.
Kim Hi lấy lại tinh thần dưới sắc đẹp của Hứa Yến, cũng chạy theo.
Tới ngõ nhỏ, chỉ còn lại hai tiểu đệ, một người ngã xuống đất xoa mông, một người thì ngồi thẫn thờ.
Kim Trạch túm cổ áo hắn kéo lên, nghiến răng nghiến lợi: “Kêu mày quay video, mày quay vào trong bụng chó rồi hả?”
Nam sinh nuốt một ngụm nước miếng, tay run rẩy chỉ lên trên.
Kim Trạch và Kim Hi nhìn theo phương hướng ngón tay, nhìn thấy trên bức tường có một vết lõm.
Toàn bộ camera thế mà bị ghim hết vào trong vách tường.
Nếu đổi thành cái đầu… thật không dám nghĩ, đau quá!
“Hai tên côn đồ kia đâu”.
Nam sinh xoa mông rầm rì trả lời: “Vừa rồi có một tên mặc đồ đen tới đây, đem hai người kia vào một chiếc xe màu đen, hẳn là người của tổ chức bọn họ”.
Kim Trạch tức giận đấm tường, cái tổ chức nát gì vậy, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà đã chạy, hắn đã giao tiền cọc rồi!
Chạng vạng, một chiếc xe màu đen chạy qua cửa nhà Hứa Yến, ngừng ở bên cửa nhỏ, từ nơi này có thể nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy Hứa Yến đang bận rộn trong nhà bếp.
Thanh niên mặc đồ đen dừng xe lại, mèo con đang chờ ở đó liền nhảy lên.
Thanh niên nhẹ giọng cung kính hành lễ với nó: “Quân chủ đại nhân”.
Mèo con ngồi xổm trên tay lái vẻ mặt nghiêm túc: “Meo”.
Thanh niên mở tấm chắn phía sau, xuyên qua tấm chắn có thể nhìn thấy hai tên côn đồ kia đang đánh nhau như hai con mèo hoa.
“Bọn họ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của ngài cần một thời gian để khôi phục ý thức, chờ sau khi tôi xác nhận mọi việc đã ổn tôi sẽ bẩm báo lại với ngài”.
Mèo con gật gật đầu.
Trầm mặc một lát, thanh niên nhẹ giọng nói: “Tình trạng của ngài đã ổn định, ngài còn muốn tiếp tục ở đây sao?”
Mèo con quay đầu nhìn Hứa Yến trong phòng bếp, không có trả lời.
Trước mắt hiện ra một cặp mắt thú lạnh lùng, muốn tìm hiểu mọi chuyện, dùng hình dạng hiện tại chỉ sợ là không được.
Một máy bay chở hàng hoá không người lái dừng lại trước cửa nhà Hứa Yến.
Một phút sau, Hứa Yến hướng ra sân lớn tiếng kêu: “Hương Hương, đồ ăn của mày tới rồi!”
Bên cạnh cửa hông, thanh niên nghe thấy một tiếng gọi như vậy, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay đặt trên đùi run run, hắn len lén nhìn quân chủ đang ở trên tay lái, làm bộ như không nghe thấy gì.
Mèo con nhìn về phía cổng lớn, vẻ mặt nghiêm túc, cái đuôi lại nhẹ nhàng lay động.
Hứa Yến dọn rương vào trong phòng, mới vừa mở bao bì ra thì mèo con từ bên ngoài chạy vào.
Dáng người mạnh mẽ nhảy lên, bổ nhào vào đỉnh đầu Hứa Yến, dùng móng vuốt vạch rương ra xem, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy.
“Meo”.
Hứa Yến ngồi trên thảm mở bao bì ra, lần này ngoài mua loại thức ăn mà Hương Hương hay ăn còn mua thêm vài loại khác, không biết khác nhau ở đâu, chỉ biết là rất đắt.
Hứa Yến ôm mèo con tới bàn lùn, thấy ánh mắt nó sáng lên, liền tuỳ tiện mở ra một bao, nhéo một miếng cá khô đút tới miệng nó.
“Nếm thử”.
Mèo con thò qua ngửi ngửi, há mồm muốn cắn lại không cắn được gì, vừa ngẩng đầu, con sen vậy mà lại rụt tay về, trên mặt còn mang theo nụ cười đùa dai.
“Meo”.
Mèo con vừa kháng nghị vừa tới gần cá khô, tìm đúng góc độ há mồm cắn, vẫn là không ăn được!
Hứa Yến nghịch cá khô đùa nó: “Tiểu Hương nhãi con, có phải rất muốn ăn hay không?”
Mèo con vung móng vuốt muốn kéo cá khô tới đây, nhưng mỗi lần đều bị Hứa Yến nhanh tay chạy trước, nhìn được đồ ăn mà không được ăn, mèo con tức giận, chân giậm ra sau, nhào tới.
Hứa Yến chỉ thấy nhoáng lên một cái, cá khô trong tay không thấy.
Hắn quay đầu nhìn lại, mèo con đã nhảy tới sau sô pha, hai chân trước giống như ôm bảo bối mà ôm cá khô ăn, vẻ mặt rất là hưởng thụ.
Hứa Yến nâng mặt đi tới gần nó, thấy nó ăn ngon như vậy, duỗi tay vuốt lông cho nó: “Ăn ngon như vậy sao?”
Mèo con ăn xong cá khô liếm móng vuốt, mùi hương còn lưu lại trên móng vuốt cũng không buông tha.
Sau đó đôi mắt ngập nước nhìn qua: “Meo…” Tôi muốn nữa…
Đối mặt ánh mắt khát vọng của nó, Hứa Yến hầu như lập tức bại trận, lại từ trong bịch lấy ra một miếng cá khô ném vào miệng nó.
Ánh mắt mèo con sáng lên, há mồm ngậm lấy, vì tránh cho con sen nổi lên ý xấu cướp mất miếng cá khô trên miệng, nó vươn móng vuốt chuẩn bị ôm lấy.
Trên đỉnh đầu đột nhiên có một cái bóng, mèo con dừng lại, trước mắt xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của con sen.
Ánh mắt hắn vui vẻ, khoé miệng mỉm cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiên, hơi thở ấm nóng phả vào trên mặt nó, làm nó không hiểu sao mà cuộn móng vuốt lại.
Sau đó, nó liền trơ mắt nhìn miếng cá khô tới bên miệng rồi mà lại bị cắn mất hơn phân nửa.
Trong đầu mèo con oành một tiếng nổ tung, nó nâng đầu, ngơ ngác nhìn Hứa Yến, không kịp phản ứng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Yến nâng mặt một lần nữa, vừa nhai vừa gật đầu: “Thương hiệu này không tệ, lần sau có thể mua nhiều một chút, mày cảm thấy thế nào?”
Lỗ tai mèo con hồng lên, vùi đầu ăn cá khô không để ý tới hắn.
.