Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

chương 82: 82: hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Sasaswa

Tô Thần lẳng lặng dựa vào một bên vách tường, nghĩ tới lời của bác sĩ, trong lòng cậu lạnh lẽo.

Lẽ nào sống lại một đời, vẫn không trốn khỏi vận mệnh sao? Nhưng rõ ràng tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi mà?

Lúc Tần Tu Trạch đi tới, chỉ thấy Tô Thần hai mắt vô thần nhìn về phía trước.

Bộ dạng thất hồn lạc phách của cậu bây giờ chỉ làm cho hắn càng thêm đau lòng.

Hắn bước nhanh hai bước tới bên cạnh Tô Thần, dang tay rồi ôm cậu vào lồng ngực.

Nếu là lúc trước, tại nơi đông người như thế này, Tô Thần nhất định sẽ không cho Tần Tu Trạch ôm mình, thế nhưng vào lúc này cậu lại có chút không muốn phản kháng.

"Cha tôi không có chuyện gì đúng không?"

Cảm giác được cơ thể Tô Thần run rẩy, Tần Tu Trạch nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, em đừng nghĩ lung tung."

Mặc dù biết Tần Tu Trạch chỉ an ủi mình, thế nhưng không hiểu sao khi nghe được giọng nói kiên định của hắn, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của hắn, trong lòng Tô Thần cũng dần bình tĩnh lại.

Đời trước, công ty xảy ra chuyện, cha Tô bị đưa đi điều tra, về sau đột ngột bị bệnh mà qua đời, những sự việc này lần lượt ập đến, không cho Tô Thần cơ hội để thở lấy một hơi, vào lúc ấy cậu không có nơi nương tựa, chỉ có thể tự mình chống đỡ tới cuối cùng, nhưng rốt cuộc cũng không vượt qua được.

Đời này, bởi vì sự xuất hiện của Tần Tu Trạch, mọi thứ đều thay đổi.

Tuy con người này từng tổn thương Tô Thần, nhưng hắn đã giúp cậu giải quyết những đòn chí mạng liên tục xảy ra.

Tô Thần không phải là một người kiên cường, vào lúc này cậu cảm thấy thật may mắn khi có người ở bên cạnh mình, nếu không cậu không biết mình sẽ phải đối mặt ra sao!

Tần Tu Trạch bán ôm Tô Thần đi đến ghế dài bên cạnh, "Em đã một ngày một đem chưa ngủ, bây giờ dựa vào tôi nghỉ ngơi chút đi."

Tô Thần nghe lời nhắm mắt lại, "Anh còn nói tôi, anh cũng chưa được nghỉ ngơi mà."

Tần Tu Trạch nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc Tô Thần, ôn nhu nói: "Sức khỏe em kém, làm sao so được với tôi, hơn nữa tôi đã quen rồi."

"Sau này anh đừng thức đêm nữa, không tốt cho cơ thể." Tô Thần hiện tại đã rất buồn ngủ, nói xong không bao lâu cậu đã mơ màng thiếp đi.

"Nếu có em mỗi ngàytrông chừng tôi, chắc chắc tôi sẽ nghỉ ngơi đúng giờ như em đã nói." Biết Tô Thần đang ngủ, sau khi Tần Tu Trạch lẩm bẩm một câu đó thì hắn nhẹ nhàng đẩy ngã Tô Thần nằm lên ghế dài, để cậu gối đầu lên đùi mình, động tác vô cùng ôn nhu, giống như đang đối xử với bảo bối vô cùng trân quý.

Sau khi điều chỉnh tư thế thoải mái cho Tô Thần, Tần Tu Trạch cũng nhắm hai mắt lại.

Hắn đã một ngày một đêm không ngủ, cũng có chút buồn ngủ.

Truyện được đăng tại lloading.wp.com và wattpad Sasaswa.

"Tần tiên sinh, Tần tiên sinh."

Tần Tu Trạch mơ màng mở mắt ra, thấy là bác sĩ điều trị chính của cha Tô thì nhẹ nhàng gọi Tô Thần dậy, cùng cậu đi đến phòng làm việc của bác sĩ Phương.

Lúc này Tô Thần đã lấy tinh thần.

Bác sĩ Phương vừa ngồi vào trước bàn làm việc, cậu liền lo lắng hỏi: "Bác sĩ Phương, tình hình sức khỏe của cha tôi bây giờ thế nào?"

"Tình huống của Tô tiên sinh không lạc quan lắm, ông ấy cần nằm phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi một thời gian, nếu như bệnh tình không tái phát thì có thể trở về phòng bệnh bình thường.

Có điều, coi như lần này thoát khỏi nguy hiểm thì khả năng tái phát sau này cũng khá lớn.

Nếu lại tái phát, thì khó mà kiểm soát được." Bác sĩ Phương nói xong, dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau này phải để bệnh nhân tĩnh dưỡng, không được làm việc vất vả, không chịu được kích thích quá lớn."

Không biết có phải vì lời cầu khẩn của Tô Thần có tác dụng hay không, bệnh tình của cha Tô sau đó không tái phát nhiều nữa.

Sau khi qua kì theo dõi, ông được đưa về phòng bệnh thường.

"Dì Khương và tụi nhỏ đều khỏe chứ?" Cha Tô nằm trên giường bệnh, trên miệng mang theo mặt nạ thở, trên cánh tay đầy lỗ kim, nhìn qua có chút thảm.

"Đều khỏe, ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt", Cha Tô nhìn bình truyền dịch, "Một lát truyền xong chai này, con dẫn ba đến nhìn hai mẹ con một lát.

Ba không xuất hiện lâu như vậy, dì Khương nhất định sẽ lo lắng."

"Tần ca đi đón dì rồi, bọn họ sẽ tới ngay thôi.

Ba biến mất hai người, tụi con không che giấu dì ấy được."

Khương Huệ là bác sĩ, mỗi ngày chung sống với cha Tô, đương nhiên bà sẽ hiểu rõ sức khỏe của ông, trong lòng nhiều ít vẫn biết.

Bọn họ không che giấu nổi cũng bình thường, cha Tô im lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu ngày nào đó ba ra đi, con thay ba chăm sóc hai mẹ con họ."

Vành mắt Tô Thần hơi đỏ lên, cậu nắm chặt tay cha mình, "Ba, sức khỏe của ba nhất định sẽ tốt lên."

Cha Tô lắc đầu, "Sức khỏe của ba, ba đương nhiên biết rõ, mặc dù đã trị nhưng sợ cũng không sống nổi mấy năm.

Ba mất đi thì không có gì, chỉ sợ làm khổ dì của con."

"Ba đừng nghỉ lung tung, giữ gìn sức khỏe là được.

Bác sĩ nói ba phải tĩnh dưỡng, đừng vất vả là được, xưởng nhỏ sau này cứ để con quản lý cho."

Cha Tô vui mừng nở nụ cười, "Tiểu Thần rốt cuộc đã lớn rồi, biết chia sẻ với ba nữa." Nói xong liền thở dài một hơi, "Ba biết con không có hứng thú với việc kinh doanh, chỉ là con bây giờ không còn nhỏ nữa, không có công việc đàng hoàng thì xem như việc quản lý xưởng nhỏ cũng là một lối đi."

"Ừm."

Hai người đang nói chuyện thì thấy Tần Tu Trạch đỡ Khương Huệ đi vào.

Tô Thần vội vàng đứng dậy nhường ghế cho bà, "Dì Khương, dì ngồi đây đi."

Khương Huệ lắc đầu một cái, "Con ngồi đi, dì ngồi không thoải mái." Bà sinh mỗ, vết mổ bây giờ vẫn còn rất đau,căn bản là không ngồi được.

"Đứa nhỏ đâu?" Cha Tô quan tâm hỏi.

Khương Huệ từng bước từng bước chậm rãi đi đến trước giường bệnh, "Bảo mẫu đang giữ, anh còn chưa thấy con gái đúng không, gương mặt rất giống anh đó."

Cha Tô cười nói: "Có thấy qua, anh thấy gương mặt còn giống em hơn.

Truyền xong bình dịch này anh sẽ tự đi nhìn con.

Khương Huệ trừng mắt liếc cha Tô, "Anh lo giữ gìn sức khỏe cho thật tốt đi."

Khương Huệ thân thể yếu ớt, đứng một hồi đã không chịu nổi.

Vì vậy ở đây không bao lâu đã bị Tần Tu Trạch đưa trở về.

Cứ như vậy, Tô Thần mỗi ngày đều chạy qua lại giữa phòng sinh và phòng bệnh của ba mình, may là có Tần Tu Trạch, cậu chưa tới mức rối tung lên.

Bởi vì hắn không thích ở trong phòng sinh nên sau đó đều là Tô Thần ở bên Khương Huệ, còn hắn bồi cha Tô.

(Editor: không thích ở phòng sinh chỉ là một cái cớ, thật ra anh muốn lấy lòng cha vợ =))

Sản phụ ở bệnh viện bốn - năm ngày là có thể xuất viện, vì vậy Khương Huệ là người xuất viện đầu tiên.

Khương gia có một căn nhà cũ ở ngoại ô, vừa ra viện Khương Huệ lập tức kêu Tô Thần kêu người đến tu sửa một vòng.

Căn nhà bọn họ đang ở có ba phòng, nhỏ hẹp, không có cách âm, em bé vừa sinh đêm nào cũng quấy khóc, để không làm phiền cha Tô nghỉ ngơi, ông vừa ra viện đã bị đưa đến nhà cũ ở ngoại ô, bà Khương cũng bị đưa đi.

Vào ngày Khương Huệ hết tháng cử, bà gọi Tô Thần đến, "Tiểu Thần, dì sau khi hết cử sẽ đến nhà cũ ở.

Còn ba con, dì chăm sóc ông ấy được." Sức khỏe của cha Tô rất kém, Khương Huệ vẫn luôn ghi nhớ.

Khương Huệ là bác sĩ, đương nhiên bà sẽ biết cách chăm sóc cha Tô, bà là người thích hợp nhất, chỉ là còn có một đứa bé: "Hàm Hàm cũng đi sao?" Hàm Hàm là nhũ danh của đứa bé, Tô Thần mỗi ngày sau khi đi làm về đều giúp đỡ dỗ dành đứa trẻ này.

Tiểu bảo bảo lớn nhanh, mỗi ngày một kiểu, giờ đã lớn từ một đứa bé hồng hồng trở thành một cái bánh bao trắng mềm đầy thịt, đáng yêu vô cùng, Tô Thần rất yêu thích.

Nghĩ đến sau này không thể mỗi ngày nhìn thấy bảo bảo, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không muốn.

"Nhà ở ngoại thành đã cũ rồi, không bằng chúng ta lắp cách âm trong nhà này đi.

Con nghĩ trước tiên cứ để đứa bé ở đây, chờ em ấy lớn chút nữa rồi đón về." Khương Huệ biết mình đem đứa nhỏ cho Tô Thần, một đại nam nhân chăm sóc có chút không thích hợp, vì vậy lại nói: "Dì nghe nói trước đây nhà con có người bảo mẫu, chăm sóc con từ nhỏ, con có thể kêu người đó tới đây không?"

Nghe Khương Huệ nhắc tới dì Tần, Tô Thần sững sờ, "Dì Tần bây giờ gần sáu mươi tuổi rồi, sợ là chăm sóc em bé không được."

Khương Huệ cười nói: "Dì không cần bà ấy chăm sóc đứa bé, tháng này dì đi, sẽ có bảo mẫu chuyên môn ở đây trông chừng.

Chỉ là giao đứa cho con dì có chút không yên tâm.

Dì Tần tới đây cũng không cần làm gì, chỉ cần chú ý mọi chuyện trong nhà thôi, trong thời gian ngắn dì không tìm được người đáng tin."

Nghe Khương Huệ nói như vậy, Tô Thần gật đầu nói: "Để con nói thử với dì Tần."

"Ừm, con nói rõ với dì ấy đi.

Nếu dì Tần không chịu đến, dì sẽ nghĩ cách khác."

Dì Tần không có con, Tô Thần hi vọng bà sẽ tới đây, cậu có thể chăm sóc bà, nhưng mấy lần trước khi cậu mở miệng hỏi thì đều bị bà cự tuyệt.

Tô Thần vốn tưởng thuyết phục dì Tần sẽ rất khó khăn, lại không ngờ rằng sau khi cậu nói rõ mọi chuyện, bà lập tức đồng ý tới đây, điều này làm Tô Thần rất vui mừng.

Tô Thần không biết rằng, dì Tần luôn muốn ở bên cậu, chỉ là bà cảm thấy tuổi tác của mình bây giờ đã hơi lớn, không còn tác dụng gì nữa, mặc dù Tô Thần không chê bà nhưng vợ cậu sẽ ghét bỏ, cho nên mỗi lần Tô Thần kêu bà dọn đi, bà đều từ chối.

Lần này Tô Thần kêu bà tới giúp đỡ chăm sóc em gái, cảm giác mình có chuyện làm, không liên lụy tới người khác, bà tự nhiên vui vẻ đồng ý.

Dì Tần ở đây làm quen mấy ngày thì Khương Huệ đến nhà cũ.

Khương Huệ hơn bốn mươi tuổi mới có một nàng công chúa, coi như rất quý.

Chỉ là thân thể cha Tô cần phải tĩnh dưỡng, mang theo em bé thì có chút không tiện.

Mà ở ngoại ô thì cách nơi này không phải rất xa, lúc không kẹt xe thì đi một tiếng là đến, vì vậy mỗi ngày dì Khương đều trở về gặp con mình.

Cứ như vậy dì Tần phụ trách chăm nom sinh hoạt của tiểu bảo bảo và Tô Thần, còn Khương Huệ thì phụ trách chăm sóc Tô phụ cùng bà Khương.

Vào ban ngày Khương Huệ đều tới nhìn bảo bảo một chút, đôi khi sẽ có cha Tô cùng tới.

Lúc ở chỗ làm không bận rộn, Tô Thần cũng sẽ đưa em bé và dì Tần tới nhà cũ.

Ngày hôm đó lúc Tô Thần tan làm trở về, vừa đẩy cửa ra thì thấy Tần Tu Trạch đang ngồi trên ghế salong trong phòng khách ngoắc ngoắc trêu chọc đứa nhỏ.

"Sao anh lại tới đây?" Tô Thần vừa thay giày vừa hỏi.

Tần Tu Trạch bất mãn nhìn Tô Thần, "Làm sao, không hoan nghênh tôi?"

Tô Thần đi đến bên cạnh Hàm Hàm, ôm lấy đứa nhỏ đã một ngày không gặp, "Anh đột nhiên biến mất gần một tháng, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, làm tôi bất ngờ."

Sau khi cha Tô xuất viện, Tần Tu Trạch nói có một số việc cần xử lý, sau đó thì biến mất hơn một tháng, hiện tại đột ngột xuất hiện, Tô Thần dĩ nhiên bất ngờ.

"Em không muốn biết vì sao tôi biến mất sao?" Nhớ lại chính mình không chủ động liên hệ với Tô Thần, cậu cũng không gọi cho hắn, trong lòng Tần Tu Trạch rất phiền muộn, người này thật sự là không để hắn yên tâm nổi.

Tô Thần định trả lời thì Hàm Hàm lúc này đột nhiên òa khóc, cậu đặt đứa nhỏ lên ghế salong kiểm tra xem tã có ướt không nhưng tã lại khô ráo, "Dì Tần, Hàm Hàm ăn lúc mấy giờ vậy ạ? Có phải em ấy đói bụng rồi không?"

Dì Tần đang ở trong bếp làm cơm tối, nghe Tô Thần hỏi thì liếc mắt nhìn thời gian nói: "Vừa ăn lúc bốn giờ, bây giờ cũng tới giờ ăn rồi."

Tô Thần đứng dậy pha bình sữa, cầm trên tay kiểm tra nhiệt độ rồi ôm Hàm Hàm vào lòng, đút núm vú cao su vào miệng đứa bé, Hàm Hàm ngay tức thì nín khóc, từng ngụm từng ngụm bắt đầu uống sữa.

Tần Tu Trạch bị loạt động tác thành thạo của cậu làm cho kinh ngạc, "Em rất thạo việc."

"Anh khoảng thời gian này đi đâu?" Hắn biến mất lâu như vậy, không phải là công ty xảy ra chuyện chứ? Cậu nhớ Hàn Húc Đông từng nói công ty Tần Tu Trạch gặp phải chút chuyện phiền toái, không biết có phải hắn đi giải quyết chuyện này không.

"Tôi nghỉ việc."

Tay Tô Thần run một cái, nếu không phải Tần Tu Trạch địp thời nắm lấy, sợ là bình sữa sẽ đập vào mặt đứa bé.

"Anh vừa nói cái gì?" Bởi vì bị chủ đề của Tần Tu Trạch hấp dẫn, Tô Thần không chú ý là hắn đang nắm tay mình không buông, hai người cứ nắm tay như vậy cho tiểu Hàm Hàm uống sữa.

Trong lòng Tần Tu Trạch nổ bong bóng, thế nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Công ty đóng cửa rồi, em có thể thu lưu tôi không? Tôi sẽ không ăn không ngồi rồi, tôi sẽ làm công cho em."

Tô Thần cau mày nhìn Tần Tu Trạch, "Xảy ra chuyện gì?"

"Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói chuyện tiếp." Dì Tần vừa gọi hai người vừa bưng thức ăn lên bàn.

Tô Thần nhìn đồng hồ, quả thực đã không còn sớm, cậu đặt Hàm Hàm đang ngủ lên giường, sau đó nhìn Tần Tu Trạch nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi."

Dì Tần dọn đồ ăn xong thì đưa cho hai người hai chai bia.

Tần Tu Trạch khui một chai, rót cho mình và Tô Thần, "Tôi thất nghiệp rồi, em uống với tôi một ly được chứ?"

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Trước đó công ty xảy ra chút chuyện, tuy đã giải quyết rồi nhưng tôi không muốn làm nữa, đã nhường quyền kinh doanh cho Đông Tử."

"Anh vất vả lập nghiệp ở đây, bây giờ nói nhường là nhường?" Hắn bị ngốc sao.

Tần Tu Trạch khẽ cười một tiếng, "Nếu tôi quản lý công ty sẽ rất bận rộn, không có thời gian theo đuổi vợ mình."

Tô Thần buồn bực nói: "Anh đừng nói giỡn nữa, tôi đang nói chính sự."

Tần Tu Trạch nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt Tô Thần, "A Thần, tôi nói thật.

Nếu tự mình quản lí công ty thì sẽ không có nhiều thời gian ở bên em.

Giả sử tôi sống đến năm bảy mươi tuổi- là . ngày, bây giờ tôi đã sắp bốn mươi rồi, là còn . ngày, tính toán cẩn thận thì không còn bao lâu nữa.

Tiền thì lúc nào kiếm chả được, hơn nữa với tài sản bây giờ của tôi, đủ để chúng ta sống mấy đời.

Cho nên thời gian sau này, tôi chỉ muốn dành cho em."

Một bên tai Tô Thần đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Tu Trạch, "Ai muốn nuôi anh, tôi đồng ý rồi sao?!"

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần thẹn quá hóa giận, vội hỏi: "Được được được, em không đáp ứng, là do tôi tưởng bở.

Nhưng tôi thật sự thất nghiệp rồi, chỉ có thể nhờ vả vào em.

Không phải bây giờ em đang quản lí công ty của chú sao? Tùy tiện sắp xếp cho tôi một công việc là được.

"Cha tôi lớn hơn anh chưa tới mười tuổi, đừng có không biết xấu hổ mà gọi là chú."

"Đây không phải là gọi theo em hay sao? Khương Huệ cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, bây giờ cũng đổi xưng hô gọi dì Khương luôn rồi.

Sớm muộn gì cũng là người một nhà, làm quen trước." Tần Tu Trạch tuy lời nói vô lại nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.

Đời này của hắn coi như nằm trong tay Tô Thần rồi, nhìn thái độ của cậu với hắn, con đường truy thê vẫn còn dài lắm! Ai, hắn phải chạy nước rút thôi, lẽ nào thật sự phải chờ đến khi hắn bảy - tám mươi tuổi mới có thể chiếm được tức phụ sao?!

Nghe Tần Tu Trạch nói, mí mắt Tô Thần giựt giựt, cảm thán sự mặt dày của hắn.

Cậu định nói vài câu thế nhưng nhớ lại chuyện xảy ra trong công ty gần đây, do sức khỏe cha Tô không tốt nên cậu không muốn làm phiền ông, bây giờ Tần Tu Trạch xuất hiện - một người lười biếng được việc, không dùng thì uổng.

Lúc hai người ăn cơm xong đã hơn chín giờ, Tô Thần tưởng Tần Tu Trạch sẽ rời đi, nhưng không ngờ hắn lại ngồi trong phòng khách, mở TV.

"Không phải anh nói ngày mai muốn đến công ty tôi làm việc sao? Đã trễ thế này mà còn chưa chịu về nghỉ ngơi?" Với mức liêm sỉ của hắn, Tô Thần biết mình không cần nói lời uyển chuyển đuổi khách.

Tần Tu Trạch lười biếng dựa vào ghế sa lon, tùy ý chuyển kênh truyền hình, đến kênh tài chính và kinh tế mới chịu dừng lại, "Bất động sản của tôi ở đây đều bán rồi, bây giờ ở tạm chỗ của em vậy."

"Ở đây không có chỗ cho anh." Tô Thần không nói dối, chỗ bọn họ đang ở có ba phòng ngủ, cậu một phòng, dì Tần một phòng, bảo mẫu và Hàm Hàm một phòng, quả thật không có chỗ cho hắn.

Khúc này tác giả để là dì Khương, tui nghĩ tác giả bị nhầm nên sửa lại.

"Cái ghế sô pha này rất lớn, tôi ngủ ở đây cũng được." Nói xong hắn còn nằm trên ghế thử một chút, quả thật không quá mức chật chội.

"Tùy anh." Tô Thần biết tính cách Tần Tu Trạch, một khi hắn đã muốn ở đây thì đuổi cũng không đi, cậu tìm một cái chăn bông cho hắn, vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng của mình.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tô Thần mắc tiểu tỉnh dậy, trong phòng của dì Tần và bảo mẫu đều có nhà vệ sinh, chỉ có phòng của cậu là không có.

Tô Thần đứng dậy đi đến phòng khách, vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy một trận thở dốc truyền đến từ ghế salông.

Tô Thần có chút mơ hồ, quên mất Tần Tu Trạch đang ngủ trong phòng khách.

Đột nhiên nghe thấy tiếng thở quái dị này thì lập tức tỉnh táo lại, vội vàng mở đèn lên.

Ánh đèn chiếu sáng trong nháy mắt, Tô Thần thấy Tần Tu Trạch vội vàng dùng chăn che nửa người dưới của mình lại.

Tuy động tác của hắn rất nhanh, thế nhưng cậu vẫn đoán được hắn vừa đang làm gì.

Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy trong tay Tần Tu Trạch đang cầm quần lót của mình vừa treo ngoài ban công, "Biến thái!"

Tần Tu Trạch bị ánh sáng đột ngột kích thích thị giác, sau đó mở mắt ra, trong mắt là dục vọng không hề che giấu, "Vì anh quá nhớ em."

Editor: Tần tổng biến thái!!!!!

Lại một mùa xuân nữa đến.

Sáng ngày ba mươi, Khương Huệ và cha Tô quét tước vệ sinh, Tô Thần dán câu đối, dì Tần làm cơm, Hàm Hàm lon ton chạy trước chạy sao, người một nhà ai ai cũng bận rộn.

Chờ đến bọn họ rảnh tay chuẩn bị ăn cơm thì đã gần trưa, bữa sáng liền trở thành bữa trưa.

Một nhà ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì chuông cửa lúc này vang lên.

Bây giờ là cuối năm, không biết là ai tới.

Tô Thần đứng dậy mở cửa, thấy Tần Tu Trạch phong trần mệt mỏi đứng bên ngoài, trên người còn mang theo hơi thở lạnh băng của mùa đông khắc nghiệt.

Tô Thần sững sờ, "Sao anh lại trở về?"

Tần Tu Trạch dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe, ai oán nói: "Để trải qua ngày Tết với em, hôm nay trời lạnh như vậy mà ba giờ sáng anh đã dậy, ngàn dặm xa xôi trở về, em không vui mừng thì thôi, còn dùng vẻ mặt đó nhìn anh, em có biết anh rất đau lòng hay không?" Nói xong lại hỏi: "Anh nhớ em, em có nhớ anh không?"

Khóe miệng Tô Thần giật một cái, nếu như cậu nhớ không lầm, người này mới rời đi có hai ngày thôi mà?!

Khương Huệ thấy Tô Thần sau khi mở cửa không có tiếng động gì nữa, nghi ngờ hỏi, "Tiểu Thần, ai vậy?"

Tô Thần lùi về sau nhường vị trí cho Tần Tu Trạch, "Tần ca trở lại."

Khương Huệ ra đón, "Tu Trạch, em đi mới hai ngày đã trở về, có chuyện gì sao? Khó lắm mới về được một chuyến, sao không đón Tết cùng người nhà?" Những năm gần đây hắn đều ăn Tết ở đây, mẹ Tần nhiều lần oán giận dì Khương nhưng bà có thể làm gì chứ, Tần Tu Trạch không chịu về thì sao bà đuổi hắn đi được.

"Ba em nói khi nào em dẫn con dâu với thì mới được ăn Tết ở nhà." Tần Tu Trạch không hề nói dối, nguyên văn của cha Tần là, "Mày theo đuổi người ta nhiều năm như vậy, còn chưa bắt được! Thật mất mặt! Mau trở lại đó đi, chừng nào dẫn được người kia về thì mới được ăn Tết trong cái nhà này." Tần Tu Trạch về nhà mấy ngày, trong đầu giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới Tô Thần, nghe cha mình nói vậy, hắn tự nhiên không thể chờ đợi được nữa mà lăn trở về.

Thấy Tần Tu Trạch trong lúc nói chuyện đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm mình, Tô Thần cảm thấy một trận quẫn bách, để che giấu bối rối của mình, cậu vội vàng nhận lấy áo khoác của hắn giúp treo lên.

Khương Huệ nhìn Tô Thần giúp hắn treo áo khoác, lại nhìn ánh mắt ôn nhu nhìn cậu của Tần Tu Trạch, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Khương Huệ nhớ có một lần bà tìm tới Tần Tu Trạch, "Tu Trạch, em muốn chơi thì cứ tìm người khác mà chơi, đừng dây đưa với Tiểu Thần nữa, đó là một đứa nhỏ tốt." Lúc đó Tần Tu Trạch thập phần nghiêm túc nói với bà: "Chị Khương, em đã sớm qua cái tuổi vui chơi rồi, em rất rõ bản thân mình muốn cái gì.

Em cũng biết Tô Thần hiện tại không muốn tiếp nhận em, thế nhưng em có thể chờ, cho đến khi em ấy hoàn toàn đồng ý."

Trước đây Khương Huệ còn nghi ngờ hắn nhưng hiện tại bà đã thật sự tin tưởng.

Tần Tu Trạch không phải một tiểu tử mười mấy tuổi vắt mũi chưa sạch, mà ngược lại, hắn là một người đàn ông trưởng thành thành thục, thật sự biết rõ bản thân mình muốn làm gì.

Quan trọng nhất là Tần Tu Trạch đối xử với Tô Thần rất tốt, tốt đến mức bà không đành lòng ngăn cản nữa.

Thật ra nếu suy nghĩ một chút, hắn cũng rất đáng thương.

Từng là một nhân vật quyền thế ngút trời, bây giờ lại cam tâm tình nguyện làm cấp dưới cho Tô Thần, giúp cậu xử lí toàn bộ mọi chuyện ở xưởng nhỏ, cũng có chút oan ức cho hắn.

Nhưng khi nhìn bộ dáng hiện tại của Tần Tu Trạch, hắn tựa hồ không cảm thấy bản thân mình đang chịu chút oan ức, thậm chí còn thích thú.

Có lẽ là hắn thật sự rất yêu Tô Thần nên mới không chần chừ mà mà quyết định đi theo cậu! Hơn nữa nghe ý tứ hiện tại của Tần Tu Trạch, chú Tần và dì Tần hẳn cũng đã thỏa hiệp, nếu Tô Thần thật sự ở bên hắn, Tần gia không phải là một vấn đề, chỉ là trong lòng cậu nghĩ như thế nào, Khương Huệ quả thật đoán không ra.

Lúc này, cha Tô cũng đi ra, "Chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm, Tu Trạch trở về đúng lúc, nhanh đi rửa tay rồi cùng ăn thôi." Hai năm qua Tần Tu Trạch thường xuyên cùng Tô Thần đến nhà cũ, cho nên cha Tô đã sớm coi hắn là người trong nhà.

Tần Tu Trạch đáp một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh.

Hàm Hàm lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy Tần Tu Trạch thì vui vẻ hô: "Chú." Thật ra, lúc bình thường quan hệ của Hàm Hàm và Tần Tu Trạch có chút không tốt, bởi vì hai người bọn họ luôn vì tranh giành Tô Thần mà cãi nhau.

Thế nhưng mấy ngày không gặp, không có người cãi nhau với cô bé, Hàm Hàm cảm thấy rất buồn chán.

Tần Tu Trạch xoa đầu Hàm Hàm, "Gọi anh đi, tối nay anh sẽ dẫn em đi đốt pháo." (Editor: Lớn hơn người ta cả tuổi mà kêu gọi anh:)))

Nghe Tần Tu Trạch nói như vậy, Hàm Hàm lập tức đổi giọng, "Anh." Đi đốt phát là điều cô bé mong chờ nhất.

Truyện được đăng tại lloading.wp.com và wattpad Sasaswa.

Trời vừa tối, dì Tần và Khương Huệ ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn đêm giao thừ, Tần Tu Trạch bị Hàm Hàm kéo đi đốt pháo, Tô Thần thì cùng cha Tô xem Xuân Vãn..

Cửa sổ ở lầu một là loại cửa sổ sát đất, tình hình bên ngoài của Tần Tu Trạch và Hàm Hầm đều được hai người quan sát rõ ràng, cha Tô nhìn một lớn một nhỏ bên ngoài một hồi, hỏi: "Tiểu Thần, qua năm nay là con ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, khi nào mới chịu dẫn người đến cho ba nhìn đây."

Tô Thần mím môi, "Ba, con sống một mình rất tốt."

Cha Tô thở dài một hơi, "Năm đó lúc mẹ con đi ba cũng nghĩ như vậy, mãi đến khi gặp được dì Khương, có người bên cạnh vẫn tốt hơn."

Tô Thần cười nói: "Ba đợi nhiều năm như vậy mới gặp được dì, con cũng không vội."

Cha Tô trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Thần, có phải Tu Trạch thích con không?"

"Không phải, tụi con không có gì cả.

Ba, con..." Đề tài chuyển biến bất ngờ, Tô Thần hoàn toàn mù mịt, cậu thực sự không biết nên trả lời với cha mình như thế nào.

Cha Tô vỗ vỗ tay Tô Thần, "Đừng lo lắng, không phải ba muốn ngăn cản hai đứa.

Tu Trạch đối xử với con rất tốt, nếu con thích nó, ba sẽ không phản đối."

Tô Thần khiếp sợ nhìn cha Tô, cậu không ngờ ông sẽ nói như vậy.

Mấy năm qua Tần Tu Trạch đối với cậu tốt, toàn bộ cậu đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

Những tổn thương trước đây hắn gây cho cậu, vài năm qua sớm chiều ở chung đã từ từ phai nhạt đi.

Nhưng mỗi khi Tần Tu Trạch thổ lộ với mình, cậu đều cự tuyệt.

Không phải Tô Thần không thích hắn, mà là sợ cha Tô không tiếp thu được.

Bác sĩ có nói, bệnh tình của ông không thể chịu được kích thích, cậu sợ chuyện của hai người bọn họ sẽ kích thích đến ông, nếu như vậy cậu cả đời này sẽ không tha thứ cho mình.

Chỉ là Tô Thần ngàn lần không ngờ tới, cha Tô đối với chuyện của bọn họ là có thái độ này.

"Ba nói thật sao?" Tô Thần có chút không dám tin.

Cha Tô sống tới bây giờ đã vài chục năm, tuổi thơ mất cha, thanh niên mất vợ, trung niên thì bị người thân phản bội, sự nghiệp thất bại, sau lại bị bệnh nặng suýt chết, có thể nói ông đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời này, cho nên đối với rất nhiều thứ ông đều coi nhẹ.

Chỉ cần Tô Thần vui vẻ, không quản cậu yêu ai, ông đều sẽ ủng hộ.

Cha Tô gật đầu nói: "Ba có thể nhìn ra, Tu Trạch đối với con là thật lòng.

Đời này gặp được người thích hợp với mình không phải dễ, con phải biết quý trọng."

Tô Thần đang không biết trả lời thì nghe thấy một âm thanh kích động khó kiềm nén của Tần Tu Trạch vang lên phía sau hai người, "Ba".

Lúc này, một chúm pháo hoa lộng lẫy vươn lên, nở rộ!

Giờ phút này, tâm tình của Tần Tu Trạch sáng rực như những chùm pháo hoa bên ngoài...

HOÀN (// - //)

Editor: Đánh úp đăng chương cuối một lần cho mấy bạn đọc không bị cắt đoạn nè! Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này trong hơn một năm qua.

Có thể bạn sẽ cảm thấy cái kết này chưa hẳn là toàn vẹn vì các bạn cảm thấy Tần ca chưa bị ngược đủ, nhưng hi vọng các bạn không nói xấu nhân vật nhé, vì dù thế nào thì đây cũng là đứa con tinh thần của tác giả và cả mình! Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!.

Truyện Chữ Hay