Bố tôi không bị thương nặng, nằm hơn nửa tháng là khỏi.
Hôn lễ của em trai tôi và Tiểu Mẫn diễn ra đúng như dự định.
Tôi thật sự không hiểu nổi cô gái này, biết rõ nhà họ Châu là đống bùn nhão vẫn cố chấp nhảy vào.
Gần đây tôi học được từ mới.
Tránh xa việc giúp đỡ người khác và tôn trọng số phận của người khác.
Rất thích hợp với cô ấy.
Lúc mẹ tôi phát hiện ra tôi lừa họ, tôi đã cầm tiền bán nhà ngồi trên xe lửa đi về phía nam.
Xe da xanh, ghế cứng.
Lái thật sự rất chậm nhưng không sao.
Dù sao, tôi đã đợi mười hai năm, thiếu mấy ngày thì có sao đâu?
Năm thứ hai đi làm ở Quảng Châu, tôi gặp được quầy hàng của ông Tống.
Gã nói cho tôi biết, hôn lễ ngày hôm đó của em trai tôi hỗn loạn rồi.
Mẹ tôi đắc ý lấy cuốn sổ tiết kiệm có hai vạn tệ ra đưa cho cô dâu mới, bà ta chân thành nói rằng hy vọng cô ấy sớm sinh cháu trai cho nhà họ Châu.
Cô dâu mới hiếm khi thông minh ra, gọi bạn bè đang làm việc ở ngân hàng.
Bạn cô ấy kiểm tra, phát hiện sổ tiết kiệm là giả.
Mẹ tôi nói không thể nào một cách chắc chắn, cô dâu mang sổ tiết kiệm đến ngân hàng, quả nhiên là giả.Suýt bị ngân hàng gọi cảnh sát.
Cãi nhau như thế nên hôn lễ thất bại.
Em trai tôi trút giận lên bố mẹ tôi, bố mẹ tôi mất hết mặt mũi.
“Mãi sau này tôi mới bình tĩnh lại. Lúc ấy cô chủ động liên lạc với tôi chỉ là để đánh lạc hướng họ thôi sao? Cô quả là một người phụ nữ lợi hại. Cô lặng lẽ bán nhà rồi cao chạy xa bay, bắt đầu lại từ đầu lần nữa.”
“Tôi bội phục cô!”
Ông Tống giơ ngón tay cái lên với tôi, trong lời nói đều là sự kính nể.
“Vẫn là cảm ơn anh, không có anh thì sẽ không thuận lợi như thế.”
Nhà bố mẹ tôi ở, là căn nhà duy nhất.
Sau khi phát hiện bị bán đi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vì vậy người mua nhà phải là người không sợ phiền phức.
Ông Tống là tài xế vận chuyển hàng hóa, quen biết những người toàn là tốt xấu lẫn lộn, tôi đi theo gã quen biết không ít người, hỏi thăm nhiều vài câu đã tìm được người lý tưởng.
“Bố mẹ cô không muốn dọn đi, người bạn kia của tôi là côn đồ ngoài xã hội nhưng không ra tay, chỉ bắt em trai cô hù dọa mấy câu, bố mẹ cô lập tức dọn đi.”
Có thể uy bố mẹ tôi, vĩnh viễn chỉ có em trai.
“Hôn lễ thất bại, em trai cô hận bố mẹ cô rồi, nghe nói đã cùng bạn bè ra nước ngoài làm việc nhưng không liên lạc được.”
“Bố mẹ cô không có chỗ ở, mang theo đứa trẻ kia dọn vào khu ổ chuột, vừa nhặt ve chai vừa chờ cô về.”
“Bọn họ cứ gặp ai cũng mắng sinh ra một đứa con gái bất hiếu, vì đàn ông mà ném con trai bỏ chạy, nói bọn họ không thương con cái.”
“Mấy năm gần đây việc cô bị bắt cóc lại bị báo cáo, bố mẹ cô bị người khác khinh thường, thậm chí không được phép vào bãi rác. Cũng không biết vì sao vào một đêm mưa bố cô bị đứa bé cô sinh ra kia đuổi đánh, bị một chiếc xe hàng lớn đụng rồi.”
“Còn mẹ cô hình như tinh thần không ổn định, nói cái gì mà rất có lỗi với cô không nên bán cô linh tinh.”
“Đứa trẻ cô sinh có khuynh hướng bạo lực đang ở cùng một đám xã hội đen, ngày nào nó cũng xin tiền mẹ cô, mẹ cô không cho thì nó cướp. Kết quả lúc giãy giụa, nó bóp mẹ cô, nó cũng bị bắt đi.”
Nó đã lớn, không thể dùng cớ vị thành niên được nữa.
Nghe ông Tống nói việc này.
Mọi hận thù trong quá khứ dường như đều tan thành mây khói rồi.
Nội tâm trở nên rất bình tĩnh.
Ông Tống muốn nói lại thôi: “Cô có từng nghĩ đến đứa trẻ kia không?”
Vấn đề này hỏi rất hay.
Nghĩ đến sao?
Đáp án duy nhất.
“Chưa từng nghĩ tới.”
Chẳng bao giờ nghĩ tới.
Tôi không phải thánh nhân mà mang theo sự oán hận và nhục nhã sinh ra một đứa con, đối với tôi mà nói, nhìn nhiều thêm một cái cũng là một loại đau khổ với tôi.
Ông Tống muốn nói gì đó, há miệng ra nhưng một chữ cũng không nói.
Qua rất lâu, gã ấp úng hỏi: “Tôi cảm thấy lạ, cô nói xem vì sao bọn họ không gửi đứa trẻ kia đi?”
Tôi mỉm cười không trả lời.
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì ngu dốt.
Cả đời này bọn họ trọng nam khinh nữ, tất nhiên cũng cảm thấy tôi giống họ, coi con trai là trời.
Bọn họ cảm thấy chỉ cần Trần Thiên Tứ ở đây một ngày, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về.
Đến lúc đó bọn họ có thể dùng Trần Thiên Tứ bắt bí tôi.
Thật nực cười.
Mười hai năm, tôi sinh cái đứa siêu nam Trần Thiên Tứ này cũng chỉ vì trả thù người mua nhà họ Trần.
Và người bán nhà họ Châu.
So với mẹ chồng nhà họ Trần bỏ tiền mua, nhà họ Châu bán con gái ruột lấy tiền nuôi con trai còn tội ác tày trời hơn nữa.
“Tôi không cảm thấy cô không sạch sẽ mà lại cảm thấy cô rất dũng cảm. Cô… Ở bên ngoài mấy năm nay khẳng định chịu không ít đau khổ.”
“Nếu như cô đồng ý, tôi có thể chăm sóc cô.”
Vẻ mặt ông Tống thành khẩn, tôi từ chối gã.
“Con đường sau này tôi muốn tự đi một mình.”
“Cảm ơn anh.”