Chương
Để tiện hầu hạ cho tên Cố Hành Xuyên, Tống Nghi chỉ thuê một phòng đôi, hai giường cách nhau không tới một mét.
Tống Nghi ngồi trên thảm trải sàn, lấy thuốc ra rồi cẩn thận đổi thuốc trên chân của Cố Hành Xuyên, vết bầm đen nay cũng đã biến mất rồi, "Khi trở về thì có thể đi bệnh viện tháo băng."
Cố Hành Xuyên tựa người vào giường, hắn đang chơi điện thoại thì nghe Tống Nghi nói nên ngẩng đầu, nhìn thấy hai lỗ tai của Tống Nghi nay đã đỏ ửng, tai anh trắng nõn càng làm lộ rõ hơn, giống như một con thỏ nhỏ vậy.
"Lỗ tai cậu sao đỏ vậy?" Cố Hành Xuyên nhẹ giọng hỏi một câu.
Tống Nghi ngạc nhiên, thật ra là ngượng ngùng, cùng trò chuyện với mẹ của người khác đến nỗi tai đỏ, nghe thế nào cũng ra đây là một tên xử nam.
Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn kĩ tai của Tống Nghi, vừa nhìn thấy biểu tình lúng túng của anh, suy nghĩ một chút liền hiểu, hắn lập tức nổ banh phổi: "Đệt! Tống Nghi! Cậu muốn chết!"
Tống Nghi bên này đã như đà điểu rụt đầu rồi, nhưng thói quen giả bộ bình tĩnh giả tạo thường ngày khiến anh hờ hững cười đáp: "Tôi là đàn ông, đây là phản ứng tự nhiên, chứng minh dì rất có mị lực."
"Cút!" Cố Hành Xuyên tóm chặt cổ áo của Tống Nghi, đè mạnh anh xuống giường, thân thể cao to rắn chắc dính sát người Tống Nghi, hung tợn nói: "Đó là mẹ tôi, cậu bộ chưa từng nghe đàn bà con gái nói chuyện hả?"
Tống Nghi đẩy đẩy vai hắn nhưng sức mạnh lại cách biệt rất xa, Cố Hành Xuyên như tảng đá đẩy hoài không nhúc nhích, trong lòng Tống Nghi giận dữ, chuyện này là sao, chuyện này có liên quan đến chuyện đang nói sao, "Cậu muốn tôi nói thế nào hả? Cậu trước tiên đứng lên đi!"
Cố Hành Xuyên không nhúc nhích, ban đêm yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trên đầu giường, ngọn núi ban đêm tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng thở.
Nhiệt độ nóng ấm của Alpha truyền đến, cách một lớp áo quần phong phanh, thân thể Tống Nghi căng cứng, cánh tay mạnh mẽ áp trên ngực Tống Nghi, nổi lên gân xanh nhàn nhạt, làm cho anh không khống chế được nhớ tới đêm đó...
"Lá gan cậu cũng to ghê gớm!" Cố Hành Xuyên áp sát anh, đôi mắt như mắt sói âm u nhìn Tống Nghi, "Cậu thế mà lại thích nghe người khác làm nũng à?"
Không có Alpha nào lại không thích nghe Omega làm nũng chứ?
"Đừng làm rộn." Tống Nghi không còn gì để nói.
Cố Hành Xuyên nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tống Nghi cả buổi, trước đây không phải là chưa từng xảy ra chuyện giống như thế này, nhưng nắm đấm của hắn cứng, không ai dám động thủ trên đầu của hắn.
Dưới ánh đèn, da Tống Nghi gần như là trong suốt, giống như chạm vào một cái sẽ vỡ tan, đôi mắt sau thấu kính trợn tròn, màu sắc con ngươi rất nhạt, lông mi vừa dày vừa đen, giống như một con nai hiền lành.
Trong lòng Cố Hành Xuyên có chút cảm giác khác thường, dâng lên một cỗ vừa chua vừa ngứa, hắn phát hiện ra Tống Nghi có một đôi mắt rất đẹp.
Hắn buông lỏng cổ áo Tống Nghi, mạnh miệng nói: "Làm nũng có gì hay, khó nghe muốn chết!"
Tống Nghi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh sợ Cố Hành Xuyên sẽ động tay, thể trạng của anh không thể nào đánh lại hắn, chỉ có thể bị đánh thôi.
"Cậu thật là không biết thưởng thức gì hết!" Cố Hành Xuyên rít từ trong kẽ răng ra một câu.
Tống Nghi nghĩ thầm, tôi cảm thấy mẹ cậu có mị lực là không có thưởng thức sao, cậu đây không phải là đang mắng xéo mẹ mình sao, thật là đứa trẻ hư.
"Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu, tôi muốn đi ngủ." Tống Nghi giơ cánh tay lên làm bộ dáng muốn tắt đèn.
Cố Hành Xuyên nhìn anh sau đó đứng dậy, mặt lạnh trở về giường của mình.
Tống Nghi nhanh tay tắt đèn, không gian tối đen mang đến cảm giác an toàn cho Tống Nghi, anh bây giờ vô cùng hối hận, tại sao lại muốn thuê cùng một gian phòng kia chứ, cùng Cố Hành Xuyên ở chung thì không khí toàn là mùi nguy hiểm.
Mấy ngày nay làm việc mệt nhọc, Tống Nghi rất nhanh đã ngủ thiếp đi, lúc mơ mơ màng màng trở mình, bàn tay chạm tới trên giường truyền đến một cảm giác ẩm ướt, lành lạnh và dinh dính.
Tống Nghi mê man mở mắt, giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay của anh đã ướt đẫm.
Là vật gì không nói cũng biết.
Cố Hành Xuyên ngủ rất sâu, hô hấp đều đều, thân thể Tống Nghi cứng đờ, chuông cảnh báo trong đầu vang lên mãnh liệt, tim cũng sắp bay ra khỏi cuống họng.
Phải mấy phút sau, Tống Nghi mới rón rén mặc áo khoác vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
Anh nhớ rõ ràng đã uống thuốc ức chế rồi, mà dấu hiệu đến kì động dục vẫn chưa có, muốn trách thì phải trách Cố Hành Xuyên đêm nay dám trêu chọc anh, Tống Nghi tức giận đập vào vô lăng mấy cái, ôm đầu hít sâu.
Chuyện gì cũng liên quan tới tên đó, thực sự muốn đi thắp hương bái phật, để cho xúi quẩy cút cmn đi.
Tiệm thuốc h chỉ cách nửa giờ đi xe, Tống Nghi uống thuốc ức chế, trở về nhà trọ xử lí ga trải giường, thay một bộ đồ sạch sẽ, lần nữa tiến vào bên trong chăn ấm.
Anh không còn buồn ngủ chút nào nữa, trong lòng phiền muộn, giống như nướng bánh mà lật tới lật lui.
Trong đêm tối, đôi mắt trong suốt của Cố Hành Xuyên hiện ra rõ ràng, cứ nhìn anh trừng trừng như thế.
Từng xem qua nhiều bộ phim kinh dị cũng không hù người bằng cảnh trước mắt này, da đầu Tống Nghi bỗng chốc tê rần giống như bị điện giật, tim đập loạn.
Cố Hành Xuyên tỉnh dậy lúc nào?
"Cậu bị mộng tinh à?" Thanh âm Cố Hành Xuyên lười biếng gợi cảm, nghe như vừa tỉnh ngủ.
Môi Tống Nghi run lên, không trả lời.
Cố Hành Xuyên ngáp một cái, một tay chống cằm nhìn Tống Nghi: "Khuya vậy cậu còn ra ngoài làm gì?"
"Tôi bị mất ngủ, đi ra ngoài dạo một chút." Thanh âm Tống Nghi lãnh định nói.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, đôi mắt buồn ngủ nheo lại, "Núi cao rừng vắng, cậu không sợ à?"
"Tôi thích thế."
"Có bệnh rồi." Cố Hành Xuyên khẽ cười, đang chuẩn bị yên vị trên gối đánh một giấc nữa thì hắn bỗng ngửi trong không khí có một mùi tin tức tố vị sữa thơm, hương rất nhạt.
Mà mùi này bắt nguồn từ một Omega thanh tân thuần khiết, yếu đuối lại mỹ lệ, vô cùng tươi đẹp.
Tim Cố Hành Xuyên tưởng chừng như dừng đập, mùi này mãi mãi hắn sẽ không bao giờ quên được.
Là tin tức tố của Thẩm Lê.
Cố Hành Xuyên bật người từ trên giường dậy, bóng đêm phủ lên người hắn, mang theo áp lực vô hình, hắn nhìn chằm chằm Tống Nghi, lạnh giọng chất vấn: "Cậu đi gặp Thẩm Lê? Thẩm Lê bây giờ đang ở đâu?"
Đầu Tống Nghi đau một trận, anh không thể nào nói cho hắn biết đó là tin tức tố của anh, đơn giản thuận theo hắn, "Cậu cảm giác tôi sẽ nói cho cậu biết sao?"
"Cậu tốt nhất nên nói rõ ràng cho tôi." Cố Hành Xuyên nghiêm nghị cảnh báo.
Tống Nghi nở một nụ cười, ngồi xuống đi giày, chậm rãi nói: "Cố Hành Xuyên, chúng ta là tình địch, tôi không thể nói cho cậu biết hành tung của em ấy."
Cố Hành Xuyên trầm mặc vài giây rồi cứng rắn nói: "Em ấy vì sao không muốn gặp tôi?"
Rõ ràng đêm đó rất hợp nhau, đối phương bây giờ lại giống như bốc hơi, Cố Hành Xuyên thật sự không nghĩ ra lí do.
Tống Nghi vừa đi vừa cười nói: "Tôi làm sao mà biết được? Cái này cậu không phải nên tự hỏi chính mình sao?"
Đi đến cửa, Tống Nghi nắm chặt chốt cửa lạnh lẽo, chế giễu nói: "Có thể là cậu em của cậu không được, khiến Thẩm Lê thất vọng rồi."
Tống Nghi kéo cửa ra, anh cảm thấy sao lưng có một luồng gió lạnh, Cố Hành Xuyên đi nhanh tới, nắm lấy cánh tay của Tống Nghi đặt trên cửa, cảm xúc tức giận như sóng nước cuồng nộ, "Tống Nghi, cậu ngủ với Thẩm Lê."
Đêm nay đen đủi thật, Tống Nghi dựa lưng vào cửa, nghĩ thầm không nên tới đây nghỉ phép làm gì, ở nhà thì đã không xảy ra chuyện rồi, "Không có, tôi không có ngủ với em ấy."
"Trên người cậu có tin tức tố của em ấy, tôi ngửi được." Cố Hành Xuyên âm trầm nói.
Tống Nghi nghiến răng, "Em ấy phát tình, tôi giúp em ấy mua thuốc ức chế, tôi không có ngủ với Thẩm Lê."
"Thật?"
"Thật." Tống Nghi điềm tĩnh cười một chút, "Cậu nghĩ tôi chỉ làm được nửa tiếng sao?"
Cố Hành Xuyên híp mắt, hai người hiện tại đứng rất gần, đôi môi Tống Nghi màu hồng mềm mại, nhìn như quả chín mọng, rất ít có Alpha nào có đôi môi giống như thế.
Nhìn mềm mại cực kì, khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái.
Trong không khí yên tĩnh chỉ có tiếng thở của lẫn nhau, giống như đang hai người đang quay một bộ phim, quỷ thần xui khiến thế nào, Cố Hành Xuyên giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào môi của Tống Nghi, đôi môi nóng mềm bị ấn xuống một cái.
Mềm mại đến khó tin, xúc cảm vô cùng tuyệt vời.
Tống Nghi bị hành động này dọa đến dựng tóc gáy, cứng lưng không dám động, "Cậu làm gì vậy?"
Cố Hành Xuyên hơi bối rối, hành động vừa rồi hoàn toàn xuất phát từ bản năng, trong đầu hắn không có nghĩ được gì cả, nhưng chuyện này vô cùng quỷ dị, hắn nhẹ nhàng tằng hắng một cái, lạnh nhạt nói: "Cậu dám ngủ với Thẩm Lê thì tôi thiến cậu ngay lập tức, hiểu không?"
Thật con mẹ nó biến thái, Tống Nghi không dám trêu vào, đẩy Cố Hành Xuyên ra, lạnh lùng chỉnh quần áo, "Tôi biết rồi, nếu chân cậu đã tốt thì tôi cũng không cần chăm sóc cậu nữa, cậu tự lo đi."
Cố Hành Xuyên lui về phía sau một bước, Tống Nghi kéo cửa đi ra ngoài, không khí bên ngoài vô cùng trong lành.
Cố Hành Xuyên trong phòng giơ tay lên sờ sờ môi, môi của hắn quá mỏng, sờ vào chỉ thấy lạnh lùng, cứng rắn.
Nhưng môi Tống Nghi cũng rất mỏng, sờ lên lại rất mềm là thế nào?