Sắc mặt Lâm Lộc đột nhiên thay đổi.
Hắn tới bao lâu rồi? Mới vừa rồi những lời này, hắn lại nghe được bao nhiêu
Hô hấp của Lâm Lộc trở nên dồn dập.
Tại sao lại như vậy? Cậu đã quyết tâm rất lớn, rốt cuộc cáo biệt người đàn ông này, vốn tưởng rằng tất cả đều đã trần ai lạc định! Nhưng những lời mới vừa rồi nếu là bị nghe được, không phải tất cả đều uổng phí sao?
Cấp hỏa công tâm, gương mặt Lâm Lộc trắng bệch.
Cậu cảm giác choáng váng đầu từng trận.
"Tiểu Lộc."
"Anh đừng tới đây!"
"Vì sao không tới?"
"Vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với anh rồi......"
"Nói rõ ràng cái gì?"
Ninh Trí Viễn lại tiến thêm một bước.
Hắn dựa vào rất gần, Lâm Lộc nhìn thấy mồ hôi hắn chảy xuống hai bên thái dương, nhỏ giọt ở nửa thân trên.
Áo sơmi hoàn toàn bị ướt, hương mộc điều ập vào trước mặt.
Hương vị này quá quen thuộc, khiến Lâm Lộc không biết hôm nay ngày nào.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa tới gần, cùng đường bí lối đuổi theo.
Lâm Lộc đã nói hắn đừng qua đây, toàn bộ dũng khí và khôi giáp đã bị tiêu hao quá mức.
Tại sao lại biến thành như vậy?
Hắn vẫn tiếp tục bước tới gần.
Lâm Lộc lại lui lại từng bước, cho đến khi sau lưng đụng vào chiếc xe.
Cậu không thể lui.
"Anh......"
"Tôi như thế nào?"
"Thế nhưng anh nghe lén?"
"Nghe lén? A."
Vốn dĩ ánh mắt Ninh Trí Viễn trầm thấp, giờ phút này càng là lạnh như băng.
Hắn cười lạnh một tiếng.
"Nghe lén sao......Tôi đây muốn hỏi một chút.
Em nói cái gì, lại giấu diếm tôi cái gì, thế nhưng sợ tôi nghe lén như vậy?"
Lâm Lộc hít thở không thông, trước mắt trở nên mờ mịt.
Không thích hợp, cho dù là bị Ninh Trí Viễn đẩy một cái đột nhiên không kịp phòng ngừa, cũng không nên phản ứng lớn như vậy.
Mình đây là làm sao vậy?
"Nói chuyện đi? Em nói với ai, nói cái gì, vì sao muốn gạt tôi? Lâm Lộc, xem ra rời khỏi tôi mấy ngày, trong lòng em ẩn giấu rất nhiều chuyện......"
Đầu càng thêm choáng váng nghiêm trọng, trước mắt loạn nhảy.
Lâm Lộc có hơi đứng không yên.
Cậu nắm chặt nắm tay theo bản năng, lòng bàn tay truyền đến đau đớn.
Lúc này cậu mới phát hiện, kim tiêm vừa rồi còn cầm ở trong tay.
Nếu là bị hắn phát hiện ra kim tiêm này, có thể không xong rồi......!
Vừa nghĩ tới điều này, Lâm Lộc thở dốc đến vừa nhanh vừa vội.
Hắn nắm chặt ống tiêm, kim tiêm đâm vào càng ngày càng sâu.
Dựa vào đau đớn, cậu mới có thể miễn cưỡng duy trì được thần trí.
- - Vì sao lỗ tai nóng lên, cả người nhũn ra?
Lâm Lộc nghĩ là có thể cậu say.
Vốn dĩ cậu không uống rượu.
Nhưng mới vừa rồi, thấy Ninh Trí Viễn say rượu suy sụp tinh thần như vậy, cậu lại không nhịn được cướp một ly từ tay hắn, ngửa đầu rót xuống.
Còn nhớ rõ một đường nóng rát chảy xuống yết hầu, dạ dày cũng giống như bị thiêu đốt.
Nồng độ của ly rượu kia không thấp.
Giờ phút này, cảm giác say dâng lên.
- - Càng ngày càng ghê tởm.
Hẳn là cậu phải rời khỏi nơi này mới đúng.
"Anh tránh ra......"
Ninh Trí Viễn không tránh ra.
Ngược lại hắn lại tiến thêm một bước, vì thế Lâm Lộc khồn chỉ đối mặt với hắn, ngay cả tiếng thở của người đàn ông cũng nghe được rõ ràng.
Bóng đêm hơi lạnh, trên người người đàn ông lại tỏa ra nhiệt ý, Lâm Lộc cảm thấy đầu càng thêm ngất đi, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
- - Cậu thật sự say rồi.
"Để tôi đi!"
Lâm Lộc dùng sức đẩy Ninh Trí Viễn một phen, cánh tay cũng mềm mại vô lực.
Không riêng gì rượu, còn có thuốc giảm đau......Đều là thứ gây tê mỏi thần kinh.
Đúng vậy, Lâm Lộc nghĩ tới.
Lúc trước cất kiêm tiêm vào trong hộp, bác sĩ Fred đã hỏi qua.
"Cậu uống rượu không?"
"Tôi không uống rượu rượu."
"Không bao giờ?"
"Không bao giờ."
Cậu trả lời khẳng định như vậy.
Vốn sĩ bác sĩ Fred muốn nói gì đó, lại không tiếp tục.
Cho nên, thuốc và rượu dùng chung sẽ có vấn đề gì? Lâm Lộc không biết.
Nhưng cậu nghĩ, cậu sẽ biết nhanh thôi.
Đầu của cậu càng đau.
Trong đầu lung tung rối loạn.
Cậu cảm giác được lực khống chế của mình yếu đi, giống như cậu trở nên rất nhỏ rất nhỏ, giống một đứa trẻ.
Cảm xúc thay đổi tới cực điểm, cậu muốn khóc, lại muốn nhào vào lòng ngực Ninh Trí Viễn.
Nhưng tay cậu lại dùng sức đè ở bả vai Ninh Trí Viễn, muốn đẩy hắn qua một bên.
"Cút ra......"
"Em còn nợ tôi một lời giải thích."
"Tôi không nợ anh cái gì hết! Cút ngay!"
"Em không nợ tôi gì hết? Vô thanh vô tức tránh ra, để lại tôi một mình ném ở chỗ này? Tại sao muốn gạt tôi, tại sao phải nói em thờ ơ chẳng quan tâm tôi, tại sao nhẫn tâm như vậy? Rõ ràng em còn yêu tôi, còn quan tâm tôi, tại sao nhất định phải đi! Em không nên giải thích cho tôi sao!"
"Để tôi đi......"
Đầu óc Lâm Lộc hôn mê, hắn cho rằng cậu đang đối kháng, nhưng hắn không biết giọng nói của hắn tuyệt vọng cỡ nào.
Cậu thật sự khó chịu, môi cũng không còn màu máu.
Khóe mắt lại bị lệ ý trào ra làm đỏ bừng, nghiêng nghiêng bay đến hai má.
Hiện ra bệnh trạng, cũng hiện ra yếu ớt kinh người.
Trong lòng Ninh Trí Viễn như là bị kích một cú thật mạnh, đau đến thở không nổi.
Vốn dĩ là tính toán hung hăng vấn tội.
Hiện tại lại một chữ cũng không nói nên lời.
Lâm Lộc còn đang đẩy hắn, động tác lại càng thêm mềm mại không có sức lực.
Ninh Trí Viễn bước đến gần, nâng cằm cậu lên, hung tợn hôn xuống.
"Ô ưm....."
Móng tay Lâm Lộc cào ở trên ngực Ninh Trí Viễn nửa thành những dường máu ngang dọc tứ tung, nước mắt nóng bỏng dừng ở nơi hai người giao triền môi lưỡi, vị mặn chua xót.
Nhưng sắc mặt Lâm Lộc thật sự quá khó coi.
Cho dù ở dưới đèn đường tối tăm, Ninh Trí Viễn cũng phát hiện không đúng.
Hắn buông Lâm Lộc ra, ôm lấy eo cậu.
Áo sơ mi của Lâm Lộc đã bị ướt đẫm mồ hôi, dính dính dán ở trên người.
"Em làm sao vậy?"
"Anh tránh ra!"
Lâm Lộc đẩy Ninh Trí Viễn một phen.
Có lẽ bởi vì sắc mặt cậu thật sự rất khó coi, Ninh Trí Viễn lui về phía sau vài bước, chỉ là biểu cảm càng lo lắng.
"Đừng tới đây......"
Lâm Lộc lui về phía sau một bước, lại là một bước.
Một thân mồ hôi lạnh trào ra, cậu cảm thấy ý thức thanh tỉnh hơn đôi chút.
Nhưng môi tê dại, cậu biết dược hiệu chưa rút lui.
Nhéo nhéo hai bên thái dương theo bản năng, một vết đỏ thẫm hiện lên ở bên má.
Đôi mắt Ninh Trí Viễn mở to.
Hắn nắm lấy bàn tay Lâm Lộc -- Bên trên còn có lỗ kim thật sâu cơ hồ muốn thọc lủng lòng bàn tay, từng giọt máu lăn xuống.
"Sao lại thế này?"
Sao lại thế này? Lâm Lộc cũng không biết.
Lỗ kim kia rất sâu, máu còn không ngưng.
Nhưng kim tiêm đâu? Rớt ở nơi nào? Là rơi xuống mặt đất sao? Buông tay khi nào?
Lâm Lộc đã hoàn toàn không nghĩ ra.
Cậu lắc đầu, chỉ muốn lui ra phía sau.
Tim lại đập nhanh lần nữa.
Cậu giải thích không được, cậu sợ không lừa được Ninh Trí Viễn.
Cậu muốn chạy trốn.
Nếu không, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Buông tôi ra......Thả tôi đi!"
Thình lình xảy ra cuồng loạn, Ninh Trí Viễn cũng không đoán trước được, đột nhiên không kịp phòng ngừa thế nhưng thật sự bị Lâm Lộc đẩy ra vài bước.
Sắc mặt hắn trầm xuống, lại không thể kiềm nén tính tình, gầm nhẹ một tiếng.
"Rốt cuộc là em muốn nháo đến mức nào? Em muốn làm gì, em cứ việc nói ra, nhưng không dứt như vậy có ý tứ gì?"
"Anh đừng động vào tôi! Tôi nói để tôi đi, Ninh Trí Viễn anh nghe không hiểu sao? Có phải anh có tật xấu không? Nói anh cút vì sao anh không cút, anh còn không biết xấu hổ!"
Lâm Lộc chưa bao giờ quát ai như vậy, Ninh Trí Viễn lại là càng không.
Không quan tâm, Lâm Lộc hạ nhẫn tâm, giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Ninh Trí Viễn lại không dám dùng sức, sợ sẽ làm cậu bị thương, kết quả xé rách mấy phen thế nhưng thật sự bị Lâm Lộc đẩy đến lui về phía sau vài bước, vướng ngã ở trên xe.
Một cơ hội, Lâm Lộc đứng dậy liền đi, nghiêng ngả mới chạy vài bước lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
Cậu đỡ một bên cây ổn định thân mình, lại chạy vài bước quẹo đến đường khác.
"Tin tin!"
Tiếng còi xe vang lên, Lâm Lộc kinh ngạc giống nhau con thỏ dừng bước chân, quay đầu nhìn thấy ánh đèn chói sáng rọi vào mắt, đồng thời truyền tiếng chửi bậy.
"Có mắt không vậy, chạy ra đường cái tìm chết sao! Tìm chết thì tự đi mà tìm chết, không được ở đường cái thượng trì hoãn người khác, đồ chết dẫm!"
Thân mình Lâm Lộc lung lay nhoáng lên, ánh đèn chói mắt, cậu không khỏi lui về phía sau.
Nhưng đột nhiên nhớ tới Ninh Trí Viễn lại ở sau người.
"Tiểu Lộc em làm gì? Tôi không ép em, em trở về đi! Đừng chạy, bên kia rất nhiều xe......"
Lâm Lộc một đầu đâm vào vào dòng xe cuồn cuộn.
Xoẹt......!
Tiếng lốp xe ô tô cọ xát trên mặt đất vừa chói tai vừa dài.
Càng nhiều tiếng còi xe vang lên.
Ngực Lâm Lộc phập phồng, ánh đèn ở trước mắt cậu đều biến thành vòng sáng kỳ quái, muốn bao phủ cậu lại.
Một trận trời đất u ám, ghê tởm từ dạ dày trào lên, Lâm Lộc ọe một tiếng phun ra, quỳ gối trên mặt đất.
Tích tắc tích tắc!
Một chiếc xe lớn xông tới.
Tài xế dẫm phanh lại, nhưng quán tính của xe quá lớn, cách Lâm Lộc càng ngày càng gần, tài xế luống cuống tay chân, rống tiếng mắng đều có thể nghe rõ!
"Lâm Lộc!"
Một người xông lên đường cái, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu về phía sau.
Lâm Lộc ngã vào lồng ngực Ninh Trí Viễn, không kịp giãy giụa đã bị chặn ngang bế lên lui về phía sau.
"Có phải em điên rồi rồi không!"
"Buông ra......"
"Chỉ vì ném tôi ra, em ngay cả mạng cũng bỏ đúng không? Em lại thật sự hận tôi như vậy? Em......"
Tiếng hô hỗn ù tai, Lâm Lộc nghe được, nhưng ý tứ bên trong không bỏ được vào đầu một câu.
Chóp mũi vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quen thuộc đến nhớ không nổi người kia là ai.
Thuốc chồng lên rượu, bỏng đầu dây thần kinh, biểu cảm của Lâm Lộc càng thêm hoảng hốt.
Đại não của cậu như góc đường có tàu cao tốc chạy qua, lại đột nhiên dẫm xuống phanh lại.
"Để tôi đi......"
Những lời này là hoàn toàn nói theo bản năng.
Nhưng Lâm Lộc cũng không nghe được giọng nói của chính mình.
Ngay sau đó, cậu lại hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm.
Nháy mắt mở mắt ra, Lâm Lộc vẫn cảm mê man như mình chưa tỉnh lại.
Trước mắt cậu là trần nhà màu trắng, treo một cái đèn trần lớn.
Bức màn trong phòng kéo chặt, đèn mở lên, phát tán ra ánh sáng nhu hòa ấm áp.
Đây là đèn ngủ trong nhà của cậu trước kia.
Từ từ, nhà cậu? Cậu có nhà sao?
Không đúng.
Đây không phải nhà cậu.
Đây là nhà của Ninh Trí Viễn.
Không đúng, đây là chung cư của Ninh Trí Viễn trong đống một chung cư, cũng không tính là nhà của hắn.
Chỉ là Lâm Lộc ở chỗ này rất lâu.
Thế cho nên khi bị đuổi ra, còn sẽ ở trong mơ trở lại nơi này, thấy đèn trần trong phòng ngủ.
"Em tỉnh rồi?"
Lâm Lộc sợ hãi cả kinh.
Quay đầu lại, lại là một trận choáng váng.
Sắc mặt cậu tái nhợt, Ninh Trí Viễn đứng ở trước giường sắc mặt cũng căng thẳng theo.
"Sao lại thế này, vẫn khó chịu sao?"
Hắn cúi người về phía trước vươn tay, muốn đỡ Lâm Lộc lên.
Lâm Lộc né tránh theo bản năng, tay hắn liền rơi vào khoảng không.
Xấu hổ ngừng ở trong không trung một lát, hắn rụt tay trở về.
"Em vẫn là không muốn để tôi chạm vào em.
Tối hôm qua, tôi muốn thay quần áo giúp em, nhưng em vẫn luôn khóc."
"Em khóc đến trái tim tôi đau đớn.
Cách nào tôi cũng nghĩ đến, nhưng là không được.
Em thật sự né tránh tôi như vậy sao?"
Ninh Trí Viễn đang nói thì bị một trận ho khan đánh gãy.
Hắn muốn giúp Lâm Lộc vỗ vỗ lưng, lại do dự mà thu hồi tay.
Cuối cùng hắn thở dài.
"Tôi đi lấy cho em chút nước được không?"
Lâm Lộc chưa nói được, cũng chưa nói không được.
Ninh Trí Viễn đợi một lát cũng không có trả lời, chỉ có thể rũ đôi mắt xuống, bưng cái ly đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, Ninh Trí Viễn vặn vòi nước ấm, ánh mắt chăm chú nhìn bình nước, thế nhưng cứ thất thần như vậy.
Cho đến khi nước tràn ra khỏi miệng ly, hắn mới bừng tỉnh, vội tắt vòi, lại bị ướt hết cổ tay áo.
Dưới cổ tay áo, cánh tay rắn chắc đều là dấu răng rậm rạp..