Thẩm Thần xuất viện.
Ở bệnh viện nằm hơn hai tháng, hắn thấy cả cơ thể trở nên chậm chạp hơn.
Thương gân động cốt thì dưỡng hơn trăm ngày, tuy lúc đi đứng có hơi bất tiện chút, nhưng tốt xấu gì cũng không ảnh hưởng.
Chỉ là đi đường lắc trái lắc phải thì ảnh hưởng khí chất bá đạo quá, vì vậy nếu đi bằng xe được thì không đi bằng chân.
Trợ lý Đổng: "Quần áo dọn xong rồi.
Đi thôi, Thẩm tổng."
Thẩm Thần đứng lên.
Ngoại trừ trợ lý Đổng thì cha mẹ cũng lại đây.
Tuy nói phòng bệnh tư nhân được bày trí không kém khách sạn là bao, nhưng Thẩm Thần ngu người ở đây đã nhiều ngày lắm rồi, từ sớm đã không chịu nỗi căn phòng tử khí vờn quanh, và cả mùi thuốc sát trùng này nữa.
Thời tiết lúc ra viện vừa đẹp.
Cả dặm trời không một áng mây, xanh như ngọc.
Độ ấm trong không khí cũng dần tăng lên, nhưng dù trời lạnh hay nóng, tổng tài vẫn cứ tây trang giày da thẳng thóm.
Sau khi ngồi lên xe, ba Thẩm ngồi cạnh con trai lải nhải: "Lúc sau con có liên hệ Hữu Hữu chưa?"
Thẩm Thần nghe thấy tên Đỗ Hữu, lòng chợt co lại, không nói gì.
Ngày đó Đỗ Hữu mang đến một tin tức lớn, nói muốn xây dựng quan hệ với ai đó.
Lúc sau cũng không đến bệnh viện nữa, chỉ nhờ người mang điểm tâm đến.
Thẩm Thần rất muốn gặp Đỗ Hữu, nhưng kiểu nào cũng không chịu chìa mặt ra chủ động mời.
Vậy nên lần nào cũng mở khung thoại chat ra nhìn chằm chằm một cách ngu ngốc.
Trong khung thoại còn lưu cuộc trò chuyện giữa hai người.
Là cuộc nói chuyện lúc hắn hiểu lầm Đỗ Hữu là đối tượng do ba đưa đến.
Giờ xem lại chỉ thấy xấu hổ vô cùng, nhưng dù vậy hắn lại không nỡ xóa.
Bởi vì nếu xóa đi rồi, lịch sử trò chuyện chẳng còn lại bao nhiêu.
Ba Thẩm thấy con không nói gì, ông đoán được một chút, hận sắt không thành thép, "Một hai bắt người ta chủ động, con chủ động bộ chết à?"
So với hồi trước Thẩm Thần giờ cũng tiến bộ một chút rồi.
Ít nhất hắn không phủ nhận việc mình thích Đỗ Hữu trước mặt ba mẹ.
Thẩm Thần: "Gần đây con bận."
Ba Thẩm: "Bận gì chứ, đối thủ của con không bận chắc."
Thẩm Thần dừng một chút, nói: "Con thấy không thể để người ta đến thăm con hoài được." Huống chi bộ dạng chật vậy như vậy cũng không muốn người ta thấy.
Ba Thẩm lắc đầu.
Con mình da mặt quá mỏng —— không, là lòng tự trọng khó cao.
Tuy chuyện "Bị thương" này đúng là xui xẻo, nhưng nhờ nó mà có thể kéo gần quan hệ của hai bên.
Con nhà người ta đã chủ động đến thăm hai lần, kết quả mỗi lần đều bị thằng con ngu nhà mình đuổi đi.
Ông hoài nghi thiên phú của con mình không đủ.
Nhớ trước đây lúc ông theo đuổi mẹ nó, dù bị cha vợ coi thường, năm lần bảy lượt bị đuổi ra cửa, cũng hoàn toàn không từ bỏ.
Muốn theo đuổi người ta, thì phải mặt dày.
Nhưng Thẩm Thần dù gì cũng là khúc thịt của ông, ba Thẩm cũng không thể để con yêu đơn phương đến chết, ông nhắc nhở: "Vậy giờ xuất viện rồi thì gọi người ta đi."
Thẩm Thần do dự, "Bây giờ?"
Thẩm phụ gật đầu: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày."
Thẩm Thần nghe vậy, cúi đầu click mở nich Đỗ Hữu, đánh mấy chữ.
Nhưng sau khi phiền não một lúc lâu, lại xóa toàn bộ nội dung.
Ba Thẩm: "Sao vậy?"
Thẩm Thần giương mắt, nghiêm trang, "Giờ là cuối tuần, thôi thì chờ lúc làm việc đi."
Lúc làm việc ít nhất có thể mượn lý do công tác tìm Đỗ Hữu.
Hơn nữa mình vừa mới xuất viện, vừa ra cổng liền nhắn cho đối phương, phỏng chừng tâm tư sẽ bị đoán được mất.
Trước lúc nắm chắc được toàn bộ, Thẩm Thần không muốn lộ ra trước Đỗ Hữu.
Ánh mắt sâu xa của ba Thẩm nhìn con mình, như đang lên án điều gì đó.
Thẩm Thần đương nhiên không nhìn thấy, đang muốn bỏ điện thoại xuống thì bị giật mất.
Thao tác của ba Thẩm nhanh nhẹn, nhanh chóng click mở khung đánh chữ.
Thẩm Thần không nghĩ ba sẽ làm vậy, sắc mặt biến đổi, đang muốn cản, cánh tay lại bị nắm lấy.
Mẹ Thẩm cười tủm tỉm, "Được rồi Thần Thần, ba đang giúp con đó, con ngồi chờ xem."
Ba Thẩm gửi tin nhắn bằng giọng nói, cho nên lúc nói ra, người trong xe đều nghe được.
Ba Thẩm: "Hữu Hữu, tôi xuất viện rồi, nếu có thời gian không biết cậu có muốn tới đây chúc mừng không?"
Giọng nói được thu lại giống tới %, tiếng phổ thông của ba Thẩm đạt tiêu chuẩn, gần như không cần sửa gì.
Trước khi điện thoại bị con trai cướp lại thì ông đã kịp gửi đi một cái hình dán.
Chẳng qua khi click mở "Hộp hình" thì ông mới biết con mình chẳng có dù chỉ một cái.
Thằng không thú vị.
Ba Thẩm lắc đầu, đành can chịu mà gửi hai hình dán qua —— "Hun hun".
Thẩm Thần sợ mất mật, cướp điện thoại về tay, nhưng đã quá muộn.
Đối thoại đã bị gửi đi.
Hắn vội vàng ấn khung thoại, cắt bỏ nội dung.
Không lâu sau, cái hình kia đã biến mất, nhưng lúc gửi cùng đã qua vài giây, không biết bên kia có thấy không.
Ba Thẩm ngồi bên cạnh thấy hết thảy, phụt cười, "Thằng ngu này, con ấn sai rồi.
Muốn xóa tin nhắn phải ấn Thu hồi, ấn Xóa thì chỉ mỗi con không thấy thôi, bên kia vẫn thấy bình thường."
Ngón tay Thẩm Thần dừng lại.
Trong giọng nói của ba Thẩm mang theo vui sướng khi người gặp họa, "Hiện giờ muốn rút về cũng không có cách.
Đây là ý trời, con nhận mệnh đi."
Thẩm Thần câm nín thật lâu, ngón tay nắm điện thoại, dường như muốn bóp hư.
Nói thật, đối với việc ba tự tiện gửi tin nhắn hắn không cảm thấy gì, cái chính là ở câu chữ kìa.
Hắn tuyệt đối sẽ không kêu nick name đó của Đỗ Hữu, cũng tuyệt đối không dùng cái kiểu hình dán ấy.
Hun hun?
Đỗ Hữu nhất định sẽ cảm thấy hắn bị thần kinh.
Sau khi tiễn Ryan đi, Đỗ Hữu vào nhà.
Vưu Hạo Vũ vừa hay cũng đi ra từ phòng bếp.
Thật ra cơm sáng sớm đã làm xong rồi, nhưng bởi vì nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, nên cậu kêu dì giúp việc lại.
"Cậu Đỗ, chào buổi sáng." Dì giúp việc xoa tay vào tạp dề, tươi cười, "Hôm nay cậu Vưu giúp tôi rất nhiều, cà phê để ở phòng ăn, cơm sáng cũng xong rồi."
Nghe vậy, Đỗ Hữu nhìn về phía Vưu Hạo Vũ.
Đối phương thấy anh nhìn, tay xoa sau cổ, nghiêng đầu qua chỗ khác: "Lúc trước anh nói không cần, nhưng em vẫn muốn làm cho anh ăn."
Nói xong lại nhíu mày, cậu cảm thấy như không còn là mình nữa.
(Edit: Đoạn này khó hiểu ghê.)
Đỗ Hữu đúng là từng nói câu này.
Lúc ấy, anh cho rằng trọng tâm của Vưu Hạo Vũ nặt đặt vào diễn xuất, mà không phải vì người khác đi học những thứ mình không thích.
Nhưng nếu đây là đối phương tự nguyện, vậy thì cũng không cần nói gì nữa.
"Cảm ơn." Đỗ Hữu nói, "Tôi sẽ ăn hết."
Nghe lời cảm ơn, Vưu Hạo Vũ không biết nên nói lại thế nào mới tốt, cậu sờ mũi.
Đi vào phòng ăn, hôm nay là bữa sáng kiểu Trung, món chính là cháo trắng.
Khói từ món ăn bốc lên, cháo nấu sền sệt, làm người ta muốn ăn ngay.
Đỗ Hữu ngồi xuống, kẹp một miếngsủi cảo chiên bỏ vào miệng.
Phần bánh non mềm, phần thịt đầy đủ.
Cắn một cái, nước sốt văng khắp nơi.
Là mùi gia vị.
Đồ ăn bên ngoài cũng rất ngon.
Đầu bếp lâu năm có cách xử lý món ăn riêng biệt, kỹ thuật xắt rau cũng tinh tế, nói là nấu một bữa cơm đơn giản, chi bằng nói là nấu một bàn đầy nghệ thuật.
Cơm dì giúp việc nấu không tệ.
Mỗi ngày đều có sắc thái khác nhau, dinh dưỡng phong phú, món ngon cũng nhiều.
Có thể cảm giác được cách Vưu Hạo Vũ làm đồ ăn và dì làm đồ ăn có chút khác biệt.
Đối với Đỗ Hữu mà nói gần như không có món khó ăn, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khác biệt đó.
Anh nhìn Vưu Hạo Vũ, "Tuy tôi không nghĩ đến, nhưng mỗi ngày có người làm đồ ăn cho tôi, cảm giác cũng không tồi."
Vưu Hạo Vũ nghe vậy, đũa trong tay ngừng giữa không trung, như không biết nên để ở đâu.
Năm ngón tay không khỏi nắm lấy chiếc đũa.
"Em, em có thể……"
Vừa định nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Âm thanh từ đối diện truyền đến, là điện thoại Đỗ Hữu.
Vưu Hạo Vũ nuốt lời nói trở vào.
Đỗ Hữu cầm điện thoại, thấy là Thẩm Thần.
Ấn phím nghe, còn chưa kịp nói liền nghe bên kia nói trước: "Đỗ tổng, chào buổi sáng." Sau khi chào hỏi xong liền đi thẳng vào vấn đề, "Chắc là cậu thấy rồi.
Tin nhắn kia là ba tôi gửi."
Tin nhắn?
Đỗ Hữu không hiểu gì.
Sáng nay còn chưa xem điện thoại nữa.
Anh nhìn màn hình, thấy hộp tin đang hiển thị, đồng thời cũng thấy được tin mới nhất.
Cái thứ nhất nói hôm nay xuất viện, muốn mời cùng ra ngoài ăn cơm.
Cái thứ hai là một cái hình "Hun hun".
Thoạt nhìn hoàn toàn không giống phong cách Thẩm Thần.
Mà Thẩm Thần ở đầu bên kia hoàn toàn không biết vì một câu của mình, ngược lại còn khiến Đỗ Hữu chủ động xem tin nhắn kia, hắn còn đang tiếp tục giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, là ông ấy đột nhiên lấy điện thoại của tôi."
Đỗ Hữu thành thật nói: "À, vừa nãy tôi không thấy, giờ thì thấy rồi."
Thẩm Thần im lặng, nghe tiếng cười chế nhạo của ba mình.
Hắn xoa chỗ giữa mày, giờ không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đỗ Hữu lại nói: "Đúng là giống phong cách của đầu bếp Thẩm."
Giống phong cách đầu bếp Thẩm?
Nghe thấy lời này, Thẩm Thần sững người, tiện đà nhìn về phía ba mình.
Hắn chưa từng rình coi tin nhắn người nhà mình, nhưng chẳng lẽ ba thường gửi hình dán thế này cho Đỗ Hữu sao?
Ba Thẩm cũng không nghe được đầu kia nói gì, chỉ nhìn thấy biến hóa trên mặt con trai, con còn trừng mình, vẻ mặt vô tội, "Sao vậy, nhìn ba như vậy là sao?"
Thẩm Thần quyết định chờ lát nữa hỏi lại chuyện này, nói tiếp: "Tuy rằng đó là tin nhắn ba tôi gửi lung tung.
Nhưng mà hôm nay tôi xuất viện, cho nên tôi muốn……"
Lâu không gặp, muốn hẹn cậu ra ngoài.
Những lời này đang kêu gào trong đầu Thẩm Thần, rồi lại bị cái gì đó che lại, tắc ở cổ họng.
Giờ khắc này, người trong xe đều nhìn chăm chú vào Thẩm Thần, trong lòng vì hắn mà hò hét trợ lực.
Đỗ Hữu từ trước đến nay luôn kiên nhẫn.
Đối phương ngưng nói chuyện, anh cũng không thúc giục.
Một lát sau, Thẩm Thần rốt cuộc nói: "Chỗ tôi có hai hộp đồ ngọt, là khách hàng đưa.
Có thời gian thì cậu sang." Hắn dừng một chút, bổ sung: "Để đó hết thời hạn thì quá lãng phí."
Trợ lý Đổng ngồi lái có chút mê mang.
Tại sao mình lại không biết có khách hàng đưa đồ ngọt đến?
Đỗ Hữu có sự chấp nhất đặc biệt đối với đồ ngọt, nghe xong thì gật đầu, "Được."
Trên mặt Thẩm Thần không hiện gì, trong lòng lại bắt đầu nhảy nhót.
Ho nhẹ một tiếng, "Vậy, chừng nào thì cậu rảnh." Trước đó hắn phải kêu người đi mua nữa.
Đỗ Hữu đang muốn trả lời lúc nào mình cũng rãnh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía người đằng trước.
Vừa lúc đối diện với con ngươi màu hổ phách.
Vưu Hạo Vũ không biết đang suy nghĩ gì, nhíu mày nhìn sang bên này, cơm cũng không ăn.
Đỗ Hữu không nhìn nữa, "Gần đây không rãnh."
Thẩm Thần nghe xong cũng không để ý.
Thành công bước đầu tiên là mời Đỗ Hữu cùng mình ra ngoài, đối với hắn mà nói đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Hắn thuận miệng hỏi: "Công việc rất bận?"
Đỗ Hữu: "Muốn ở bên bạn trai."
Dứt lời, khuôn mặt Thẩm Thần cứng đờ, cho rằng mình nghe lầm.
Rốt cuộc lúc mình nằm trong viện đã bỏ lở bao nhiêu chuyện rồi.
Não hắn đình chỉ hoạt động, rơi vào khu vực tự hỏi, cả người như lơ lửng.
Đỗ Hữu: "Một thời gian sau chắc rảnh đó."
Một thời gian sau……
Nghe thấy lời này, Thẩm Thần mới nhớ mấy tháng trước Đỗ Hữu tìm hắn nói chuyện này.
Bảo là muốn "Thử quen" người khác.
Hắn còn tưởng đã sớm kết thúc, thì ra là bắt đầu rồi.
Hiện giờ đã tình giả thành thật rồi sao?
Hắn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại cảm thấy bản thân không có lập trường để hỏi.
Dù lòng có hoảng loạn thế nào, giọng điệu Thẩm Thần vẫn luôn không thay đổi: "Tôi xem hạn sử dụng mấy món đó bao lâu đã, rồi gọi cho cậu sau.
Thẩm Thần treo điện thoại.
Lúc này vừa hay đèn đỏ đằng trước sáng lên, xe chậm rãi ngừng lại.
"Hạn sử dụng?" Ba Thẩm sao lại không biết trong đầu thằng ngu nhà mình nghĩ gì, "Đồ còn chưa mua thì làm gì có hạn sử dụng?"
Thẩm Thần đối với lời chế nhạo của ba đã không còn chút phản ứng nào nữa.
Trong đầu hắn giờ chỉ có câu nói của Đỗ Hữu quanh quẩn và lặp đi lặp lại thôi.
Muốn ở bên bạn trai ~
Muốn ở bên bạn trai ~
Thẩm Thần bỗng ngẩng đầu, nắm lấy lưng ghế điều khiển, "Quay xe, đi nhà Đỗ Hữu."
Trợ lý Đổng: "Gì? A, được."
Mẹ Thẩm lo lắng, "Con nói với người ta rồi mà, sao giờ lại qua?"
Thẩm Thần: "Một mình con đi là được.
Chút nữa để Tiểu Đổng đưa hai người về."
Ba Thẩm không nói gì, khó có lúc con trai tích cực như vậy, ông đương nhiên sẽ không kéo chân sau.
Nhưng hiện tại có một vấn đề cần làm rõ.
Ba Thẩm: "Con có chắc Đỗ Hữu đang ở nhà không?"
Thẩm Thần ngẩn ra.
Như thế mà hắn cũng không nghĩ đến.
Hôm nay là ngày nghỉ, thời gian lại còn sớm, đúng là không nghĩ đến chuyện này.
Hắn cầm điện thoại lên lần nữa.
Điện thoại Đỗ Hữu đặt xuống không lâu, thì lại nhận được cuộc gọi của Thẩm Thần.
Lần này đối phương không nói gì khác, chỉ hỏi anh có ở nhà không.
Chốc nữa sẽ đi ngang đây, tiện thì vào ngồi một chút.
Đỗ Hữu: "Tới chơi sao?"
Thẩm Thần rất nhanh đã tìm cho mình một lý do, "Về việc ổn định giá của thương phẩm liên danh lần trước, có chuyện cần gặp mặt mới nói được.
Lúc trước họp online nhiều thứ không nói rõ."
Đỗ Hữu: "Được." Thẩm Thần đúng là một người cuồng công việc.
Vưu Hạo Vũ vẫn luôn quan sát động tĩnh bên Đỗ Hữu, gần như chẳng động vào bữa sáng là bao.
Thấy anh rốt cuộc cũng cất điện thoài, hỏi: "Có người muốn tới?"
Đỗ Hữu gật đầu, "Thẩm tổng.
Nói là công việc."
Vưu Hạo Vũ âm thầm chậc một tiếng.
Hôm Lễ Giáng Sinh có gặp qua một lần, cậu tường tận tâm tư của gã đó rồi đây này.
Trên danh nghĩa nói vì công việc mà đến, thực tế nhất định là có ý đồ với Đỗ Hữu.
Nhưng xem phản ứng của Đỗ Hữu, hẳn là không nhận biết được ý đồ người nọ rồi.
Vậy là người đó vẫn chưa thổ lộ.
Khóe miệng Vưu Hạo Vũ hạ xuống.
Cậu không hiểu người đến tuổi ấy còn băn khoăn cái gì.
Thời gian dài như vậy hoàn toàn không có dấu hiệu ra tay.
Tới tìm Đỗ Hữu còn lấy cớ vì công việc.
Kẻ nhát gan.
Nhưng gã đó tốt nhất vẫn cứ vậy đi.
Mãi mãi đừng lê chân ra khỏi vòng tròn dùm.
Ăn cơm sáng xong, Đỗ Hữu hỏi: "Hôm nay muốn làm gì?"
Hôm nay là ngày thứ hai "Quen thử".
Vưu Hạo Vũ im lặng trong chốc lát, trả lời: "Làm việc anh muốn làm." Cậu nhìn Đỗ Hữu, "Em muốn hiểu anh hơn.
Cho nên việc anh muốn làm, em sẽ làm với anh."
Dì giúp việc đang muốn vào phòng ăn dọn chén đũa, dì nghe thấy những lời này, yên lặng nép sang một bên, cảm thán trong lòng: Tuổi trẻ thật tuyệt.
Bởi vì Đỗ Hữu thức dậy tương đối trễ, ăn sáng xong thì mặt trời đã lên cao.
Anh xoay người đi vào phòng khách, cầm đĩa phim quý báu, quay đầu lại hỏi: "Xem cái này được không?"
Vưu Hạo Vũ nhìn cái hình dán trên đĩa thì cảm thấy rất quen thuộc.
Không chỉ lễ Giáng Sinh lúc ấy, cả đám người cùng chơi trò chơi ma quỷ kia.
Mà vì trước đó cậu đã xem qua bộ anime đó rồi.
Bởi vì Đỗ Hữu nói thích.
Tuy đĩa cho luật sư Phương mượn, nhưng sau đó cậu tự tìm kiếm trên mạng một hồi mới thấy.
Dù xem đứt quãng nhưng cũng xong.
Nói thật, cậu thấy cốt truyện quá xấu hổ.
Ban đầu xem được mấy tập, cậu gần như phải bấm dừng rồi đợi chút nữa mới xem tiếp, sau mới dần dần thích ứng trình độ máu chó của nó.
Đĩa phim được bỏ vào máy, bắt đầu phát hình ảnh.
Hai người cùng ngồi lên sô pha.
Dì giúp việc dọn phòng bếp xong, ra thấy hai người vai sát vai xem anime, không khỏi cười một chút.
Sao lại thấy hai đứa này giống cháu ngoại gái mình thế nhỉ, học sinh tiểu học tập tành yêu đương.
Dì cũng không quấy rầy hai người, bèn đi ra ngoài mua đồ ăn.
Bởi vì cơm sáng ăn trễ nên bữa tối để gần tối mới làm.
Gần như mỗi tập của anime đều có thể xuất hiện một cảnh cực cực máu chó.
Hệ thống xem đến kích động: 【 éc éc éc, A Huy rốt cuộc cũng khôi phục ký ức rồi.
】
Lúc trước bởi vì nam chính mất trí nhớ, nữ phụ nhân cơ hội chen vào, nói dối mình là bạn gái đối phương.
Ngược tâm ngược thân mấy chục tập.
Rốt cuộc vào lúc nữ chính nản lòng thoái chí, nam chính đã khôi phục ký ức.
Ném bay nữ phụ, mở ra con đường chết sống theo đuổi vợ.
【 tựa như lần đầu hai người gặp nhau.
Ánh hoàng hôn đúng lúc chiếu lên hai người màu hồng diễm lệ.
Cô gái bị chàng trai ép đến góc tường, trốn cũng không được.
"Buông tôi ra!"
Cô muốn tránh đụng chạm với người trước mặt mình.
Chàng trai vươn cánh tay dài, vòng tay ôm người vào lòng, duỗi tay nắm cằm cô: "Em cứ trốn anh mãi sao?"
Cô gái trốn tránh tay chàng trai, không chịu nhìn người.
Lòng chàng trai đau như cứa, "Những việc anh làm trong lúc mất trí nhớ, anh sẽ bồi thường em hết thảy.
Cho anh thêm một cơ hội được không?"
Có lẽ do giọng điệu đối phương quá nghiêm túc, hoặc có lẽ nhớ tới những đắng cay mình đã chịu.
Cô gái cất tiếng khóc, cả người mềm thành một hồ nước xuân.
】
Hệ thống lau nước mũi: 【 xem ra sắp đến đại kết cục, anime vừa chó vừa máu cũng kết thúc rồi.
】
Sau khi bắt đầu xem được năm phút, Đỗ Hữu bỗng nhiên nhớ Vưu Hạo Vũ đang xem từ tập sau, hẳn là không hiểu, hỏi: "Muốn xem tập đầu không?"
Vưu Hạo Vũ lắc đầu, ngừng trong chốc lát, nói: "Lúc trước em xem rồi."
Đỗ Hữu có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên trong hiện thực anh tìm được người chung sở thích.
Vưu Hạo Vũ liếc mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Bởi vì lúc trước anh từng nói…… Anh thích cái này, nên em đi tìm xem."
Đỗ Hữu không nhớ mình nói như vậy khi nào, "Cậu thấy thế nào?"
Vưu Hạo Vũ không thể nói dối lương tâm mình được, chỉ nói: "Rất thú vị."
Trên màn hình, tiếng khóc của nữ chính rất chói tai.
Cậu bất giác nhíu mày, nhìn về phía Đỗ Hữu, "Sao anh lại thích nó?"
Đỗ Hữu suy nghĩ, trả lời: "Rất bình yên."
Không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời thế này, Vưu Hạo Vũ có chút ngoài ý muốn.
Thật ra Đỗ Hữu tiếp xúc loại anime này là vì hệ thống.
Vì sắm vai một tổng tài bá đạo, anh cần phải hiểu nhân vật này từ trong ra ngoài.
Những cốt truyện đó đối với Đỗ Hữu mà nói, là hoàn toàn không hiểu nổi, thậm chí khó có thể tưởng tượng.
Một tận thế cất giấu nhiều nguy hiểm, có nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng nhân vật trong này chỉ vì một chút hiểu lầm nhỏ đã khóc tới mức như tuồng kịch.
Bộ anime này có thể phát hành trò chơi thì cho thấy cũng nhiều người thích.
Có càng nhiều người đi thưởng thức tác phẩm này, cũng cho thấy mọi người phải chịu kích thích tinh thần rất mãnh liệt.
Như vậy đồng nghĩa với hòa bình và yên tĩnh.
Không cần quá nhiều tin tức mỗi lần nghe phải tự hỏi trong lòng, không phải sợ hãi xác sống chạy loanh quanh ngoài trại tập trung.
Trời xanh, nước lại sạch.
Ngồi thoải mái trong một căn nhà an toàn, xem một bộ phim thú vị vui vẻ.
Đáy mắt Đỗ Hữu là ảnh ngược TV, "Cho nên lúc xem cái này sẽ thấy rất an tâm."
Đây là lần đầu Vưu Hạo Vũ nghe Đỗ Hữu kể chuyện về thế giới của anh.
"Anh mạnh như vậy cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Đỗ Hữu suy nghĩ, trả lời: "Đúng vậy, tôi khác con người.
Cho dù không ăn bất cứ thứ gì cũng không chết, những xác sống đó cũng sẽ không tấn công tôi." Bởi vì từ lúc bắt đầu, anh đã trở thành một phần trong đám quái vật đó rồi.
Hơn nữa dựa vào tố chất của thân thể mà trổ hết tài năng, có được sức mạnh rồi dần dần hồi phục ý thức.
"Tuy khác với con người.
Nhưng so sánh với quái vật, tôi càng thích ở bên con người hơn.
Cho nên cũng thấy không ít chuyện."
Đỗ Hữu nói: "Chắc là cậu không tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy thế nào đâu."
So sánh với con người ở thế giới này, thì con người ở tận thế không như quái vật, cuộc sống ngắn ngủi chỉ dài bốn, năm mươi năm.
Điều kiện chữa bệnh ác liệt cùng hoàn cảnh sinh tồn, những thứ đó kéo tình trạng thân thể của họ xuống.
Những điều đó Vưu Hạo Vũ không phải hoàn toàn không hiểu.
Cái gọi là "Tận thế", ở chỗ này cũng có rất nhiều tác phẩm cùng đề tài.
Điện ảnh cũng có không ít, cậu xem qua rất nhiều.
Trong những sáng tác nghệ thuật đó, họ cường điệu nhóm vai chính thông minh cơ trí, mang người xem cảm giác kích thích khi họ từ hiểm cảnh chạy thoát.
Mà nó lại không giống thế giới trong miệng Đỗ Hữu, một thế giới càng chân thật, cũng càng thêm đau thương cuồn cuộn.
Vai chính chỉ có một, nhưng kẻ xấu lại ngàn ngàn vạn vạn.
Đỗ Hữu nhìn về Vưu Hạo Vũ: "Có thể sinh ra ở thế giới này, các cậu rất may mắn."
TV trước mặt còn đang phát hình ảnh, truyền ra đối thoại của nam nữ chính.
Nhưng giờ này khắc này, hai người cũng không nhìn TV, mà chỉ nhìn lẫn nhau.
Vưu Hạo Vũ nhìn chăm chú Đỗ Hữu.
Từ sợi tóc đen nhánh, đến mặt mày thâm thúy, đến chiếc mũi cao thẳng, rồi hầu kết gợi cảm và xương quai xanh.
Đỗ Hữu tuy rằng đang ở bên người, đang nói chuyện với cậu.
Nhưng cậu luôn cảm giác có một bức tường ngăn cách giữa hai người.
Cậu bất giác nâng tay lên, nắm cánh tay Đỗ Hữu.
"Anh sẽ đi sao?" Năm ngón tay Vưu Hạo Vũ cuộn chặt, khẩn thiết, "Trở lại thế giới kia?".