Lúc này đang là đầu tháng Hai.
Tôi, Ryo Keido, vừa mới hoàn thành bài kiểm tra đầu vào cao trung.
Nguyện vọng đầu của tôi là Cao trung Tokinosawa, một ngôi trường liên hợp từ sơ trung lên cao trung cho những quý cô được nuông chiều.
Ngôi trường này dành cho những cô con gái của nhiều nhà chính trị gia lớn và giám đốc của các công ty.
Nói ngắn gọn thì đây chính là ngôi trường dành cho những đứa con gái hay được chiều chuộng.
Kể từ năm nay, ngôi trường này đã trở thành nơi dành cho cả nam và nữ. Đây chính là một trong những ngôi trường tốt nhất đối với việc tuyển sinh đại học. Hơn nữa, ngôi trường này còn được cung cấp nhiều trang thiết bị tốt nữa.
Tôi thực sự muốn vượt qua kỳ thi đầu vào, nhưng có chúa mới biết được kết quả như nào. Bất kể tôi có cầu nguyện như nào đi nữa thì kết quả cũng sẽ không thể thay đổi được.
Tôi vẫn cảm thấy lo lắng kể cả khi kỳ thi đã kết thúc, nhưng dù sao thì quá trình làm bài kiểm tra dài ngày đó cũng đã kết thúc rồi.
Sau khi rời trường, thay vì đi đến ga tàu, tôi đã đi đến khu game âm nhạc ở trung tâm vui chơi giải trí gần trường.
Thực sự đã được khoảng một năm từ khi tôi chơi game về giai điệu.
Tôi rút tiền ở trong ví ra và bắt đầu chơi ngay khi bước đến chỗ bàn chơi game.
Iyaaa~ Vui thật đấy! Vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Iyaaa~ Cực kỳ vui luôn!
Tôi vẫn tiếp tục nhét đồng 100 yên vào trong máy. Tôi đã quá tập trung vào trò chơi này đến mức hoàn toàn không rõ mình đã tốn bao nhiêu tiền vào nó rồi.
Tôi không chắc liệu cô gái đang chơi máy ở bên cạnh tôi có hơi ngô nghê không, nhưng
“Wow~ Cậu chơi trò này thực sự giỏi đó!”
Cô ấy lên tiếng ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi quay lại nhìn thì đột nhiên thấy một cô gái trong bộ thường phục đang đứng ở đó.
Cô ấy có mái tóc xanh dài, cơ thể thon gọn và săn chắc. Hơn nữa, cô ấy cao khoảng 165cm. Cô ấy khá cao so với một đứa con gái, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn và phong cách khá tuyệt. Và có ngực nữa.
Nhìn thoáng qua thì có vẻ cô ấy tầm tuổi tôi.
Hmm, bơ cô ấy thì có vẻ khá tệ, nên có lẽ tôi sẽ chỉ trả lời vài câu phù hợp thôi vậy.
“Tớ đã chơi những kiểu trò như này từ lâu lắm rồi.”
“Hiểu rồi~ Tớ cũng bị nghiện mấy trò có liên quan đến giai điệu kể từ lần đầu tớ chơi hồi tiểu học đấy.”
Bất ngờ thật. Tôi không nghĩ là một người lạc quan như vậy lại thích chơi những trò có liên quan đến giai điệu đấy.
“Cậu chơi giỏi thật. Cậu gần như không mắc chút lỗi nào cả. Thực sự rất khó để có thể đạt được điểm tối đa đó!”
“Lúc mới chơi thì ai cũng sẽ giống như vậy thôi. Một khi cậu đã chơi quen rồi thì cậu cũng sẽ có thể đạt điểm được tối đa đó.”
“Ehh~ Thật ư? Tớ đã chơi trò này được hai năm, và dường như tớ không thể vươn lên những hạng đầu của bảng xếp hạng toàn quốc được. Có vài người chơi thực sự giỏi đã chiếm hết những vị trí từ một đến ba rồi! Tuyệt thật đó!”
“Haha… có vài người giỏi đến vậy ư…”
Yub, đó là tôi. Chắc chắn đó là tôi.
Tận dụng lợi ích của việc đi về nhà, tôi lúc nào cũng chơi những trò chơi âm nhạc như này sau giờ học. Khi mới bắt đầu, tôi hoàn toàn nằm ngoài những thứ hạng, những dần dần tôi đã chơi tốt hơn và độc chiếm những hạng đầu.
Đôi lúc tôi còn đạt được danh hiệu “Bậc thầy trò chơi âm nhạc”…
Ừm thì, tôi nghĩ là mình sẽ chỉ để bản thân biết những thông tin đó vậy. Sau cùng thì tôi cũng không muốn đi khoe khoang về nó.
“Tớ thực sự không quan tâm đến thứ hạng lắm vì tớ chỉ là một người bình thường muốn tận hưởng trò chơi thôi. Nhưng thực sự có những người tuyệt vời ở ngoài kia ha~”
“Đúng vậy, nhưng cậu cũng không hề tầm thường đúng chứ? Không phải những cô gái tầm tuổi cậu thường đi đến những bốt chụp ảnh với bạn thân sao? Tớ không nghĩ có nhiều cô gái thích chơi game về giai điệu đâu.”
“Tớ biết mà, đúng chứ?~ Tớ không có bạn bè nào chung sở thích cả vì họ đều không chơi bất kỳ game âm nhạc nào. Việc vào bốt chụp ảnh và làm vài thứ khác cũng vui đấy, nhưng tớ cũng muốn có một người bạn có cùng sở thích nữa. Cậu có nghĩ ông già Noel sẽ gửi cho tớ một người bạn nếu như tớ yêu cầu không?”
“Còn mấy tháng nữa… giờ mới chỉ tháng Hai mà.”
Tôi sẽ cảm thấy tiếc cho ba mẹ cậu nếu cậu yêu cầu ông già Noel tặng cho mình một người bạn chung sở thích.
Dù sao đi nữa, nhìn qua thì trông cô ấy có vẻ mới vào sơ trung hoặc cao trung thôi.
Màu tóc xanh đó là tự nhiên à? Liệu có khả năng đó không nhỉ? Trông cô ấy dường như không giống con lai hay một người ngoại quốc hết.
“Ah, cậu thắc mắc về tóc tớ à? Quy định trường tớ lỏng lẻo lắm nên việc nhuộm tóc là hoàn toàn được phép. Đó là lý do tớ nhuộm màu này đấy. Nè! Nghe nè! Hôm nay tớ rảnh lắm nên hãy chơi cùng nhau đi.”
“Chơi cùng?”
Game hiện tại tôi đang chơi cũng có chế độ chơi nhiều người nữa. Luật cũng khá đơn giản: ai ghi được nhiều điểm hơn thì thắng. Nhưng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi chơi cùng với ai đó. Tôi tò mò không biết liệu kỹ năng như một Bậc thầy trò chơi âm nhạc của tôi đã phai mờ đi chưa.
“Đã lâu lắm rồi, nhưng được thôi. Nếu đó là những gì cậu muốn.”
“Yay! Iyaa~ Thật lòng thì tớ hoàn toàn rảnh cả ngày hôm nay! Trường tớ đã đóng cửa để tổ chức bài kiểm tra đầu vào. Câu lạc bộ cũng cho nghỉ và bạn thân của tớ thì đang bận giúp sức cho kỳ thi đầu vào rồi, nên tớ đang chán muốn chết nè.”
“Oh, nay trường của cậu tổ chức kỳ thi đầu vào ư?”
“Yup! Số lượng đơn nhập học năm nay dường như nhiều hơn năm ngoái đó.”
Chờ đã. Theo những gì tôi nhớ thì ngôi trường duy nhất tổ chức kỳ thi đầu vào hôm nay là Cao trung Tokinosawa.
Chẳng phải điều đó có nghĩa là cô ấy học ở Tokinosawa ư?
Nếu vậy thì mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lý rồi đấy.
“Có lẽ nào cậu học ở Tokinosawa à?”
“Đúng thế! Nay trường cho nghỉ do có bài kiểm tra đầu vào. Ah, nhưng sao cậu lại biết vậy?”
“Ừm thì, tớ vừa mới làm bài kiểm tra đó một lúc trước xong. Vậy nên tớ có cảm giác đó chính là ngôi trường mà cậu vừa nhắc đến.”
Ngay sau khi nghe thấy vậy, cô gái với mái tóc màu xanh mở to mắt trong sự bất ngờ và thốt lên.
“Không thể nào! Thật ư? Giỏi lắm! Tớ không nghĩ là cậu đã làm bài kiểm tra đầu vào trường tớ đâu. Ah đúng rồi, kể từ năm nay thì kể cả con trai cũng có thể làm bài kiểm tra đầu vào của trường mà.”
“Cậu đang học sơ trung à?”
“Đúng thế! Tớ đang học năm ba sơ trung, nên nếu cậu đỗ thì có thể bọn mình sẽ trở thành bạn cùng lớp đó!”
“Tuyệt thật. Tớ chưa bao giờ nghĩ lại có một sự trùng hợp như này cả.”
“Iyaa~ Một số cuộc gặp gỡ cũng bắt đầu bằng game về giai điệu đó~ Ngoài ra thì vì lý do nào đó mà còn có, tớ không nghĩ đây là lần đầu tớ nói chuyện với cậu~ Ừm thì, việc đó không quan trọng! Đó chỉ là một vài thứ không quan trọng mà thôi! Hãy bỏ qua những áp lực thi cử ban nãy đi! Tớ sẽ trả tiền cho mọi thứ!”
“Ehh!? Tớ không thể để cậu làm thế được!”
“Ổn mà, ổn mà! Cùng chơi thôi nào!”
Tôi không muốn để cô ấy trả tiền cho cả tôi, nhưng rồi tôi cũng đã bị thuyết phục bởi cô nàng tóc xanh đầy nhiệt huyết này và cô ấy cũng đã trả hết cho cả hai. Rõ ràng là cô ấy muốn giúp đỡ một chút khi tôi đã khá mệt sau bài kiểm tra.
Tôi cảm thấy có chút hoài niệm [note49896] và chìm đắm vào việc chơi game giai điệu cùng với cô gái tóc xanh này trong suốt một giờ đồng hồ.
* * *
Một tiếng sau-
Cô nàng tóc xanh còn phải đến một số nơi khác nữa, nên chúng tôi tách ra sau khi rời khỏi khu giải trí. Đúng như mong đợi, tôi đã không dừng lại ở bất kỳ chỗ nào khác và chỉ đứng đợi tàu đến ở trong ga tàu điện ngầm.
Mặc dù đây là lần đầu tôi gặp cô ấy, nhưng cô ấy thực sự có kỹ năng giao tiếp rất tốt nên bọn tôi mới có thể nói chuyện như bạn bè với nhau.
Nhưng tôi đã quên không hỏi tên cô ấy mất rồi. Mình đang làm gì vậy??
Trong lúc tôi đang đắm chìm trong sự căng thẳng về kết quả của kỳ thì và hậu quả của game giai điệu, chuyến tàu mà tôi dự định lên đã tới nơi.
Tôi đi vào trong toa ngay khi cửa tàu mở ra.
Chuyến này gần như vắng tanh với nhiều ghế ngồi còn trống. Tôi mệt mỏi ngồi gục xuống một vị trí trống. Đang định nhắm mắt và chìm vào trong một giấc ngủ sâu thì tôi chợt nhìn thấy cô ấy.
Một cô gái cực kỳ đáng yêu đang ngồi đối diện tôi.
Cô ấy có đôi mắt tròn đẹp và lông mi dài. Cô ấy có một thân hình hấp dẫn, làn da trắng không tì vết và mái tóc dài mượt làm cho vẻ ngoài của cô ấy trở nên nghiêm trang.
Hơn nữa, bộ đồng phục đó…
Đồng phục của Cao trung Tokinosawa. Nhưng tại sao lại vào lúc này? Mọi câu lạc bộ đều được nghỉ vào hôm nay bởi vì kỳ kiểm tra đầu vào mà.
Hơn nữa, cô gái này…
Trông cô ấy giống như người mẫu vậy. Đáng yêu đến vô lý mà…
Tôi vẫn muốn ngắm nhìn cô ấy, nhưng đúng như suy đoán, tôi đã quá mệt rồi…
Toa tàu lại còn ấm vừa phải nữa, và nó đang lắc lư một cách hoàn hảo. Giống như đang ở trong một cái nôi vậy.
Chết tiệt, mi mắt tôi đang vô thức khép lại…
Rồi tầm nhìn của tôi dần mờ đi.
Tôi lặng lẽ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Tôi đã đặt báo thức để đề phòng rồi. Tôi sẽ ngủ một lúc cho đến khi xuống tàu vậy.
Bằng cách này, ngày kiểm tra đầu vào cao trung của tôi đã kết thúc.
Tôi thắc mắc nếu như thư chấp nhận sẽ được gửi tới. Tim tôi đập thình thịch trong lúc chờ đợi kết quả.
Hoặc có lẽ là như vậy…
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như này xảy ra trong lúc tôi đang ngủ.
Tôi đã vướng phải một cuộc tấn công ngẫu nhiên trên tàu điện ngầm sau khi làm bài kiểm tra đầu vào, ai mà có thể tưởng tượng được việc như này sẽ xảy ra chứ?