Sau khi Thế thân chở Tổng tài cùng Bạch nguyệt quang về nhà, hai người lại uống tiếp đợt hai.
Hai người này là say thật cmnr, bắt đầu nói nhảm.
Bạch nguyệt quang: Tui không muốn cố gắng, tui không muốn đi làm, tui chỉ muốn làm thiếu phu nhân.
Tổng tài: Tui muốn làm con chó.
Thế thân nghe hai người bên cạnh làm chuyện điên khùng, đồng thời lẳng lặng làm bài.
Hai người điên xong một chập, lại đi đến bên cạnh Thế thân, chính là muốn hướng dẫn Thế thân làm bài.
Bạch nguyệt quang khoác lác, muốn cho Thế thân đậu Harvard.
Tổng tài nói, muốn cho Thế thân nhận giải Nobel toán học.
Nhưng mà điều Thế thân muốn nhất chính là hai người họ im đi.
Quậy xong một trận, hai người rốt cuộc giống như bị ngắt cầu dao điện mà ngã vào bên cạnh Thế thân, ngủ rồi.
Thế thân thở phào một hơi, đắp cho hai người cái chăn.
Lúc đang đắp chăn giúp Tổng tài, Tổng tài đột nhiên lại mở mắt ra.
Tổng tài nhìn Thế thân nói: “Em đừng làm lập trình viên.”
Thế thân trấn an: “Được, không làm.”
Tổng tài an tâm, thở dài: “Em không có tóc liền không giống cậu ấy.”
Hai người đều ngủ hết, Thế thân sợ hai người nửa đêm xảy ra chuyện, cũng không dám tùy tiện đi ngủ, chỉ có thể đọc sách ở bên cạnh.
Ban đêm thật sự rất buồn ngủ, cậu nghĩ hai người hẳn là không thành vấn đề, liền dự định về phòng.
Tiếng động khi đứng dậy vậy mà lại đánh thức Tổng tài, Tổng tài mở mắt ra giữ chặt tay Thế thân.
Thế thân:?
Tổng tài nhìn chung quanh, bỗng nhiên đứng lên, một phát bế Thế thân lên đặt trên sô pha.
Người hiển nhiên vẫn còn say, Thế thân cũng không sợ hắn sẽ làm cái gì, chỉ là tò mò hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy Tổng tài chất hết mấy cái gối ôm trên sô pha lên người Thế thân, không đủ còn giật thảm nhỏ phủ kín Thế thân lại, che Thế thân kín mít.
Che xong còn thở ra một hơi, lúc này mới nhoài người vào sô pha đi ngủ.
Quả thực giống như là con chó ngốc giấu bảo bối vào ổ chó mới có thể an tâm đi ngủ.Ngày hôm sau, lúc Tổng tài cùng Bạch nguyệt quang thức dậy liền đau đầu muốn chết, trong nháy mắt hai người trợn mắt nhìn nhau, đều là hết cmn hồn, vội vã xác nhận quần áo trên người mình.
Quần áo vẫn còn, tình tiết rượu vào loạn tính không có xuất hiện, hên quá.
Ngày hôm qua hình như đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lại nhớ không nổi. Vừa hỏi thế thân, Thế thân lại không nói cái gì.
Hai người thở phào một hơi.
Bạch nguyệt quang: “Tửu lượng của tôi đó giờ không tệ.”
Tổng tài: “Ba cái thứ rượu cồn đó không thể kiểm soát tôi.”
Tuy nói như thế, khi Thế thân dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía bọn họ, hai người lập tức cảnh giác mà từng người lén lút tìm thế thân.
Cuối cùng Thế thân kiếm lời được hai phong bì “phí giữ miệng”, thề tuyệt đối không nói ra ước mơ làm thiếu phu nhân với làm con chó của bọn họ.