Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rơi Vào Nguy Cơ Thất Nghiệp

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến giữa trưa, thế thân xuống bếp.

Bạch nguyệt quang đứng bên cạnh thế thân chỉ đạo: “Nhiều dầu quá, quá nhiều muối ……

Thế thân làm theo từng cái, nhưng bạch nguyệt quang vẫn không nhìn được, tự mình xuống bếp.

Cuối cùng bữa trưa là một mâm cơm dưỡng sinh vô cùng thanh đạm.

Bạch nguyệt quang: “Khẩu vị của hắn với tôi cũng gần giống, trước nay chỉ thích thanh đạm, sức ăn cũng không lớn.”

Thế thân nhìn dĩa salad trên bàn, trong lòng chảy nước mắt hổ thẹn.

Cậu luôn nấu những món ăn gia đình bình thường. Thỉnh thoảng không nghĩ ra nấu cái gì, thì sẽ kêu đồ ăn ngoài.

Tổng tài là người tôn quý như thế, ngoại trừ thỉnh thoảng điên lên lật luôn cái bàn, còn không thì cậu nấu cái gì là ăn cái đó, thậm chí còn khen ngon, một bữa ăn ba chén cơm.

Ban đầu lúc thấy cậu kêu đồ ăn ngoài còn sẽ không vui, hiện tại thỉnh thoảng còn biết chỉ định muốn order đồ ăn tiệm nào.

Là cậu thất trách rồi.

Cũng là tình yêu của tổng tài quá nồng nhiệt, cũng bởi vì cậu có một gương mặt tương tự như là bạch nguyệt quang, cho nên cũng bao dung như thế.

Hiểu rồi, từ nay về sau lấy rau quả trộn dầu ô liu là được rồi, vừa có thể để tổng tài dư vị được hương vị của bạch nguyệt quang, mà cậu cũng vui vẻ thoải mái.

Thế thân bài trí xong chén đũa, nhanh chóng chuồn mất.

Trên bàn cơm, tổng tài phát hiện chỉ có mình cùng bạch nguyệt quang.

“OO đâu rồi?”

“Đi dọn dẹp hay sao đó.” Bạch nguyệt quang nói, “Ăn đi, sắp mấy giờ rồi.”

Tổng tài ăn chưa được bao lâu, lại đứng dậy đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, thế thân đang lau rửa dụng cụ nhà bếp.

Tổng tài: “Đừng làm nữa, đi ăn cơm.”

Thế thân: “Các anh ăn đi, tôi không làm phiền mọi người. Anh hiếm khi có thể ăn được chút đồ ăn yêu thích, còn là đồ do người ta tự tay làm, mau đi ăn đi.”

Tổng tài nắm lấy tay thế thân, thế thân vung ra, cúi đầu lau mặt.

Thế thân: “Anh đi nhanh đi, cậu ấy đang đợi anh.”

Tim tổng tài thắt lại, cậu ấy khóc rồi!

Đáy lòng tổng tài có chút tư vị chua ngọt, có đau lòng, nhưng càng nhiều lại là một sự vui mừng không biết gọi tên!

Tổng tài đi rồi.

Trước khi rời khỏi phòng bếp, lại thấy thế thân âm thầm lau nước mắt.

Trong phòng bếp, thế thân lại lau nước miếng.

Sau khi cậu xác định tổng tài đi rồi, nhanh chóng lấy đồ ăn ngoài mà cậu giấu ở trong ngăn tủ ra, liếm nước miếng và bắt đầu ăn.

Lần này bạch nguyệt quang về nước chỉ dự định ở mười ngày, bởi vậy tổng tài dành ra hai ngày để dẫn y đi ra ngoài du lịch.

Trước khi tổng tài ra cửa, còn cố ý nói với thế thân: “Tôi đi đây.”

Thế thân: “Anh đi đi.”

Nhìn bộ dáng quyết đoán đóng cửa của thế thân, trong lòng tổng tài lại dâng lên loại cảm giác khoan khoái.

Hắn quá thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của thế thân.

Ở phía sau cửa, thế thân nhẹ nhàng bay về phòng đọc sách.

Người ta rốt cuộc cũng đi rồi, lại có cơ hội học bài tiếp!

Tổng tài đi du lịch trở về, cảm thấy thế thân lại tiều tụy hơn đôi chút với lần trước.

Vừa thấy tổng tài, thế thân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy bạch nguyệt quang ở bên cạnh, lại ngậm miệng lại, chỉ niềm nở mà xách hành lý giúp bọn họ.

Vẻ mặt chán nản ảm đạm kia, lại một lần nữa trêu chọc vào trái tim của tổng tài.

Cậu đi ở hai người phía sau, thế thân thở dài một hơi, thật là tinh thần chán nản.

Có cái đề muốn hỏi tổng tài, cậu bị bí hai ngày rồi!

Bạch nguyệt quang cảm giác được có chỗ nào đó sai sai, cái người trước đây bao giờ cũng yên lặng nhìn y đã thay đổi rồi.

Y không phải không biết tình cảm của tổng tài, chỉ là vẫn luôn không có dự định yêu đương, liền không để ý đến ám hiệu của đối phương.

Nhưng không phủ nhận, có người yêu bạn nhiều năm, còn bằng lòng vì bạn làm bất cứ chuyện gì, loại cảm giác này không thể tốt hơn được nữa.

Bởi vậy đến tuổi nên yên ổn rồi, y bèn nhớ đến tổng tài.

Quả nhiên tổng tài vẫn còn chờ y, vẫn bao dung săn sóc đối với y như ngày nào.

Chỉ là y phát hiện tổng tài thay đổi rồi, đối với sự thân cận hoặc quan tâm của y, không hề có phản ứng ngạc nhiên mừng rỡ như đã từng.

Trong thời gian đi du lịch, y lại muốn yêu cầu cùng giường với tổng tài, tổng tài cũng không từ chối.

Thời niên thiếu, y cũng đã từng làm chuyện như vậy, tổng tài hồi đó cũng ở bên cạnh y trằn trọc cả đêm, làm sao cũng không ngủ được.

Lần này tổng tài vẫn không ngủ như cũ, thậm chí còn ngồi dậy bật đèn, ngồi vào chiếc bên cạnh bàn.

Trong lòng y vui mừng, cho rằng tổng tài trước đây đã trở về.

Đang định ôn chuyện củng cố tình cảm, lại thấy tổng tài đang đọc sách, còn làm xem toán cao cấp.

Tổng tài: “Tôi đầu quần vào sự nghiệp giáo dục rồi.”

Truyện Chữ Hay