Trình Kha Nhiên kϊƈɦ động đến nỗi nói năng lộn xộn.
Kim Nghi Nhân ngồi đối diện vẫn điên cuồng gắp thịt nướng: "Tôi nói chứ, giờ mình phải ăn cho thật đã đi, chỉ sợ sau này không có cái mà bỏ vào mồm đâu." . Đọc truyện tại tr ùmtruyện.N ET
"Vì sao?" Nghe cứ như bữa ăn cuối cùng thế.
Kim Nghi Nhân cầm chiếc đũa lên múa thành một đường cong hình chữ S: "Cậu nghĩ đi, nhỡ sau này nổi lên một tí sẽ phải thường xuyên đứng đối diện với ống kính, kiểu gì cũng phải quản lý dáng người rất khắt khe, khi đó muốn ăn cũng chẳng được.
Nói xong thấy Trình Kha Nhiên không phản ứng gì, Kim Nghi Nhân ngẩng đầu lên thì thấy người đối diện cười tươi như hoa.
"Sao cậu không ăn đi?" Kim Nghi Nhân hỏi.
Trình Kha Nhiên nói: "Bây giờ tôi phải quản lý dáng người rồi."
"Sao? Có thông tin nội bộ gì à?"
"Không phải, tí nữa nam thần của tôi sẽ đến đón tôi." Trình Kha Nhiên ngượng ngùng.
Kim Nghi Nhân gắp thịt cho cậu: "Giowf cứ ăn đi, cũng không béo luôn được đâu, sống là phải biết hưởng thụ."
Trình Kha Nhiên cầm di động không buông tay, cậu còn nhìn thấy Diệp Thiệu trực tiếp bình luận trả lời ông nội cậu ở bài đăng.
Diệp Thiệu nói: Ông nội, tình cảm của con với Nhiên Nhiên rất tốt, đây là bạn mới quen của em ấy, tên là Kim Nghi Nhân.
Trình Kha Nhiên nghĩ, Diệp Thiệu gan dạ quá thể, không sợ bạn bè của cậu nhìn thấy bình luận sao? Cuộc hôn nhân này sẽ bị bại lộ trong chớp mắt.
Diệp Thiệu ở bên kia còn đang nhìn lý lịch của Kim Nghi Nhân, không hề đáng lo.
Mia chỉ vào ảnh chụp nói: "Cậu Kim Nghi Nhân này cũng không tồi."
Diệp Thiệu đặt điện thoại lên bàn: "Cũng như vậy."
Mia muốn vả chết hắn: "Cái gì cũng như vậy."
Diệp Thiệu: "Là cái ý kia đấy."
"Cậu nói Trình Kha Nhiên cũng chỉ như vậy, Kim Nghi Nhân cũng như thế, giờ cậu phát biểu bằng lương tâm cho tôi nghe, hai người này thuộc hàng chất lượng cao đúng không?" Mia chất vấn hắn.
Diệp Thiệu không nói lời nào.
Mia biết hắn đang chột dạ, lại nói thêm: "Người có khả năng cũng chẳng có bao nhiêu, giờ cậu cứ nói đi, hay là chúng ta không sản xuất tiết mục này nữa, cậu thông báo tiêu chuẩn tuyển vợ của cậu luôn được không?"
Cung Trạch Ngọc khoanh tay nói: "Mia, chị cứ kệ nó đi, nó đang ghen ăn tức ở, nói chuyện không thành thật đâu."
Chắc đang hận mình không thể biến thành Kim Nghi Nhân đúng không?
Diệp Thiệu: phút nữa tôi qua.
Trình Kha Nhiên: phút nhé, anh chờ tôi ở bãi đỗ xe là được rồi.
Diệp Thiệu là chủ của Duệ Kỳ, nếu bị Kim Nghi Nhân nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo, có thể sẽ không tốt cho Diệp Thiệu lắm.
Tuy rằng bản thân cậu không để ý tới những lời đồn đãi bên ngoài cho lắm, nhưng không thể chỉ giúp hắn về mặt tài chính rồi lại làm hỏng thanh danh của Diệp Thiệu được.
Diệp Thiệu nghĩ thầm, Trình Kha Nhiên đang sợ đối tượng kết hôn mới sẽ gặp phải chính cung là mình.
Cơm nước xong xuôi cùng với Kim Nghi Nhân, đối phương cứ khăng khăng phải mời khách khiến Trình Kha Nhiên rất ngại, cậu muốn cưa đôi tiền với Kim Nghi Nhân nhưng lại bị từ chối, cậu ta nói Trình Kha Nhiên tiết kiệm tiền đi, những tiết mục sau còn mua quần áo đẹp mà mặc.
Trình Kha nhiên "???"
Dù sao những người tới phỏng vấn hôm này đều cố gắng mặc hết những bộ đồ đẹp nhất trong tủ của mình mà đi, nhưng Trình Kha Nhiên lại ăn mặc cực kỳ đơn giản, không đồ hiệu cũng không theo trend, cả người chỉ có một thân khí chất có từ bản năng mà được chú ý tới.
Hẳn là nhà cửa cũng không khá giả gì.
Hơn nữa đến khi trả tiền Trình Kha Nhiên còn rút thẻ ngân hàng ra, Kim Nghi Nhân lại nghĩ đó là học phí của cậu nên vội vàng ngăn lại.
Trình Kha Nhiên vẫn còn không biết mình bị bạn mới cho vào danh sách cần phải đặc biệt giúp đỡ.
Đến khi hai người tách ra Trình Kha Nhiên cũng khăng khăng không cho Kim Nghi Nhân tiễn cậu, nói bản thân phải ra bãi đỗ xe tìm người.
Kim Nghi Nhân vừa mới lấy bằng lái xe: "Có phải cậu sợ ngồi xe tôi không? Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi lái ở nội thành nhưng..."
"Không phải đâu, tôi có bạn đang ở chỗ kia chờ." Trình Kha Nhiên gấp gáp muốn tìm Diệp Thiệu.
Kim Nghi Nhân nhìn bãi đỗ xe mà cậu chỉ, không phải chỗ người bình thường có thể đậu.
Chắc Trình Kha Nhiên đang nói tới bãi đỗ xe ở gần trạm giao thông công cộng gần đây, cậu ấy không muốn mình biết cậu ấy phải ngồi xe buýt về nhà.
Kim Nghi Nhân cũng rất biết cách tế nhị, cậu ta rời đi, vẫy vẫy tay về phía Trình Kha Nhiên: "Gặp lại ở chương trình nhé."
"Ừ." Trình Kha Nhiên cũng vẫy tay.
Trình Kha Nhiên mỉm cười đi đến xe Diệp Thiệu, vừa vào xe đã đổi thành mặt lạnh đầy xa cách.
Diệp Thiệu cũng không hỏi Trình Kha Nhiên muốn đi chỗ nào, im lặng khởi động xe, hai người không nói với nhau câu nào.
Sau đó Trình Kha Nhiên nghe thấy Diệp Thiệu nói: "Cậu rất thích cậu ta à?"
Trình Kha Nhiên buồn bực: "Không có chuyện đó đâu. Hôm nay mới quen mà."
"Bạn bè bình thường?" Diệp Thiệu lại hỏi.
"Ừ, anh đừng suy nghĩ nhiều." Trình Kha Nhiên hấp tấp giải thích: "Tôi, tôi không thích con trai, tôi và Đồ Lũng cũng thân như vậy."
Diệp Thiệu cảm thấy Trình Kha Nhiên đang tức giận, cứ đối mặt với mình là tính cách lại thất thường như vậy: "Ồ, vậy đến lúc cậu gặp tôi thì lại lạnh mặt như vậy à? Tôi đã nghĩ là tôi với những cậu bạn nam khác của cậu không giống nhau sao? Hay là nói, hai người chúng ta còn không tính là bạn bè bình thường?"
Trình Kha Nhiên: Khôn quá hóa dại.
Cố quá lại thành quá cố.
Diễn quá đà rồi.
Đời này không được diễn vở kịch uyên ương với Diệp Thiệu, nhưng ít nhất có thể diễn bạn bè với anh ấy đã là tốt lắm rồi, vậy mà lại bị hiểu nhầm rằng bản thân còn không muốn làm bạn bè với người ta.
Trình Kha Nhiên âm thầm nhéo đùi mình: "Không phải vậy đâu...Chúng ta là quan hệ cách mạng hữu nghị, anh giúp tôi, tôi giúp anh, quan hệ tốt hơn ai hết."
Nói xong câu này thì mặt cậu cũng đỏ ửng, quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, không dám nhìn biểu cảm của Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu hơi cong môi, hình như nhóc con này cũng không...ghét mình đến thế nhỉ?
Thực ra hắn đã cố tình tấn công Trình Kha Nhiên trong lúc cậu không phòng bị gì.
Có thể lúc đầu Trình Kha Nhiên không thích mối quan hệ giữa hai người nên thái độ mới lạnh nhạt như vậy, nhưng cậu ấy cũng là người hiền lành, cũng không phải cố ý ghét bỏ mình nên mới vậy, chỉ cần giao lưu với cậu ấy nhiều hơn một chút, sau này cũng có thể....ở chung vui vẻ.
Vì thế Diệp Thiệu lái xe đi về căn nhà tân hôn của hai người.
Trình Kha Nhiên trơ mắt nhìn hướng xe đi cách trường học càng ngày càng xa, phòng tân hôn lại càng ngày càng gần, vừa chờ mong vừa thắc mắc hỏi: "Có phải đi nhầm đường rồi không?"
"Hôm nay là cuối tuần, chắc trường các cậu không kiểm tra đúng không? Sáng mai tôi đưa cậu đến trường." Diệp Thiệu nói.
Trình Kha Nhiên cong khóe miệng, hàng lông mày cũng như muốn mang theo ý cười, nhưng cậu không dám trả lời luôn, kẻo Diệp Thiệu lại nghe ra cậu đang cười.
Hẳn một lúc sau Diệp Thiệu mới nghe thấy Trình Kha Nhiên cà lơ phất phơ nói: "Như vậy sẽ phiền anh phải dậy sớm, tôi ngại lắm."
"Không sao, theo pháp luật thì cậu là bạn đời của tôi, còn nếu muốn nói về quan hệ, cậu cũng coi như là vợ tôi." Nói xong, Diệp Thiệu liếc nhìn vành tai Trình Kha Nhiên.
Vành tai cậu đỏ bừng lên theo tốc độ ánh sáng.
Trình Kha Nhiên không dám quay đầu lại nhìn.
A A A A A!!!!!!!!!!!!! MÌNH! LÀ! VỢ! CỦA! ANH! ẤY!!!! ĐỆT MỢ!!! Mình là vợ của anh ấy hô hô hô hô!!!!
Ngón chân Trình Kha Nhiên cũng muốn nhảy nhót vì vui sướиɠ, nếu không có đai an toàn đang giữ người, sợ rằng cậu còn muốn nhảy từ cửa sổ xe đi ra.
Diệp Thiệu nhìn thấy Trình Kha Nhiên vừa thẹn lại bực quay đầu nhìn hắn: "Anh nói vớ vẩn gì đó...Sao anh không phải là vợ tôi?"
"Tôi cao hơn cậu." Diệp Thiệu nói xong thì hếch mặt, làm bộ "tôi xem cậu làm gì được tôi".
Trình Kha Nhiên hiểu vì sao năm đó ở trường cấp đều gọi Diệp Thiệu là Hỗn Thế Ma Vương rồi, người này muốn chọc giận ai đều...dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, cậu lại không giận hắn tí nào.
Diệp Thiệu dùng phép khích tướng, lại vô tình trở thành tư liệu sống cho việc nằm mơ của Trình Kha Nhiên đến già.
Diệp Thiệu lại nghĩ Trình Kha Nhiên tức đến không nói nên lời, hơi hoang mang hỏi: "Này, cậu tức thật hả?"
Trình Kha Nhiên vội vàng ngẩng đầu: "Đâu, đâu có đâu, tôi không thấy đó là chuyện gì to tát cả."
"Vậy cậu đang xấu hổ."Diệp Thiệu chắc chắn.
Trình Kha Nhiên gian nan mà mở miệng, "Tôi, tôi chỉ không có da mặt dày như anh thôi...Xấu hổ gì mà xấu hổ."
Vậy mà lại có một ngày dám nói Diệp Thiệu là da mặt dày, quan hệ bạn bè này tiến triển tốt thật.
Diệp Thiệu lại cười ra tiếng: "Sao lại thành ra thế này, không phải hồi đó người ta nói cậu là Diệp Thiệu thứ hai của Thập Thất sao? Tính cách của chúng ta lại trái ngược nhau thế này."
Trình Kha Nhiên cố ý tỏ ra không phục nói: "Chứng minh rằng tôi tốt hơn anh một chút, dù sao người khác cũng chỉ nói bừa thôi, anh lại không quen biết gì tôi, sao lại nghĩ tôi với anh giống nhau được, tôi cũng không phải người thừa kế."
Diệp Thiệu: "Cũng phải, hồi đó tốt nghiệp có nghe người khác nói về cậu, nói rằng cậu giống như tôi thì cảm thấy rất đáng ghét, người như tôi ấy...Nhưng giờ biết được cậu với tôi không hề giống nhau chút nào."
"....." Trong nháy mắt, Trình Kha Nhiên nghĩ tới các trường hợp khác nhau, ý của Diệp Thiệu là gì? Anh ấy không thích chính bản thân mình sao? Hay là nói tính cách thật của mình có sức hấp dẫn với anh ấy hơn?
Tin tức quan trọng nhất chính là...Anh ấy không ghét mình?
Trình Kha Nhiên nhìn chằm chằm vào đuôi xe đi đằng trước giống như đang thần người ra: "Ừm...vậy có nghĩa là anh không ghét tôi đúng không? Trước đây tôi còn nghĩ vì gặp khó khăn mà anh bị bắt kết hôn cùng với tôi nên rất khó xử."
"Việc này thì có gì khó xử đâu. Nếu có thì phải nói tới cậu, nhà thì phải chi tiền ra, đã vậy lại kết hôn cùng đàn ông, nhiều lúc tôi cũng muốn tâm sự với cậu vài câu, an ủi cậu một chút, dù sao tôi vừa được lợi lại không mất mát gì." Diệp Thiệu chân thành nói với cậu.
Trình Kha Nhiên nghĩ, em là kẻ lừa tình đó.
Không lừa nổi tình yêu thì lừa tình anh em của Diệp Thiệu, nếu có thể thì cố gắng duy trì mối quan hệ hòa hợp với hắn như vậy, thi thoảng tâm sự, có thể chửi nhau mặt dày...
Đáng tiếc là Diệp Thiệu lớn tuổi hơn cậu một chút, nếu như hai người là bạn học, cậu có thể ở chung rồi đi ăn cơm với đối phương như anh em bạn bè, cũng không cần phải cẩn thận như bây giờ, chẳng khác nào đi tìm đường cứu nước.
Nhưng nếu như vậy, chẳng lo sau khi ly hôn với Diệp Thiệu sẽ bị ghét bỏ, có thể làm bạn bè mà đối phương tin tưởng thì cậu cũng rất thỏa mãn.
Thi thoảng làm nũng, dù sao trai thẳng cũng chẳng nhìn ra.
Tâm trạng Trình Kha Nhiên rất tốt, cậu sờ sờ bụng, Diệp Thiệu thính tai: "Sao vậy? Ăn không no hả?"
Trình Kha Nhiên xấu hổ lắc đầu, "Ăn no rồi."
"Tôi vẫn chưa ăn cơm tối, chút nữa về tới nơi ăn với tôi một lúc." Diệp Thiệu nói.
Trình Kha Nhiên sắp khóc rồi, đường lên thiên đường nhanh quá đi, quá sướиɠ! Giongj nói cậu lại vẫn bình tĩnh: "Được."
Đến khi về tới nhà đã là giờ tối, Trình Kha Nhiên còn tưởng đối phương sẽ gọi cơm hộp, ai ngờ Diệp Thiệu lấy từ trong cốp xe rất nhiều túi đồ ăn.
Thấy Trình Kha Nhiên còn ngạc nhiên, Diệp Thiệu nói: "Lúc chờ cậu phút ở bãi đỗ xe tôi tiện ra siêu thị mua."
Trình Kha Nhiên "......"
Sao lại cảm thấy anh ấy đang nhắc khéo mình đã tính toán thêm phút chờ đợi thế nhỉ?
Ảo giác rồi.
Cốp xe Diệp Thiệu còn rất nhiều túi to túi nhỏ, Trình Kha Nhiên muốn ra bê giúp, nhưng Diệp Thiệu lại nói: "Cậu không cần lấy đâu, tôi xong rồi."
Trình Kha Nhiên "......"
Bản thân chẳng khác gì phế vật, nhìn Diệp Thiệu lấy đồ cũng không chịu nhanh nhẹn ra giúp, nếu đây mà là Đỗ Lũng, kiểu gì cũng bị nó nói mình không phải đàn ông.
Diệp Thiệu đối xử với bạn bè tốt thật đấy.
Cung Trạch Ngọc hay đi với anh ấy có phải cũng được đối xử tốt như vậy không? Cung Trạch Ngọc tốt số ghê....
Đến tận khi Diệp Thiệu tự mình xuống bếp nấu cơm, Trình Kha Nhiên mới sợ đến đờ người: "Anh định nấu cơm à?"
Diệp Thiệu làm xong một mâm cơm bưng lên bàn: "Ăn tạm thôi, lúc đi du học không ăn quen cơm ngoài tiệm, học nấu một chút."
Trình Kha Nhiên gắp một miếng, không biết có phải Diệp Thiệu đã cho bùa ngải gì không, cậu cảm thấy đây là mỹ vị nhân gian.
Diệp Thiệu hơi chờ mong hỏi cậu: "Thấy thế nào?"
Trình Kha Nhiên gật gật đầu: "Rất được."
Diệp Thiệu: Đúng là con nhà có điều kiện, cơm canh đạm bạc không thể lọt vào mắt.
Diệp Thiệu mở bình rượu vang đỏ: "Chúc mừng cậu hôm nay đã qua vòng đầu."
Trình Kha Nhiên nhìn ly rượu, hơi tò mò hỏi: "Việc tôi được qua...anh không giúp gì đó chứ?"
Diệp Thiệu đang rót rượu sửng sốt: "Không hề có chuyện đó."
Không chỉ không giúp, tôi còn dập tắt luôn cơ hội debut nhanh nhất để trở nên nổi tiếng của cậu rồi cơ.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Kha Nhiên: Đừng giúp tôi, tôi muốn dùng thực lực để nói chuyện, không muốn anh trở thành đá kê chân của tôi.
Diệp Thiệu: Ừ, người trẻ tuổi cần mài dũa nhiều, tôi là chướng ngại vật.