Một bữa cơm sôi nổi chấm dứt, thức ăn cho người còn thừa mà cơm mèo thì bị càn quét sạch sẽ.
Vì cơ thể Khang Tinh Lạc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên bác sĩ đưa ra thời gian biểu làm việc nghỉ ngơi rất nghiêm khắc, cơm chiều vừa xong thư ký và Lệ Hồng Minh tự giác dọn bàn rửa chén.
“Lạc Tử, đi rửa mặt rồi về phòng nghỉ đi.”
Tâm tình Khang Tinh Lạc rất tốt nên không hề mệt mỏi, nghe thấy Lệ Hồng Minh thúc giục đành lưu luyến nhìn Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử. Thời gian ở chung quá rất ngắn y vẫn chưa có cơ hội tâm sự đàng hoàng. Nhưng ngày tháng còn dài sau này muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, gật đầu: “Ừm.”
Khang Lai Nhân yên lặng nhìn Khang Thái Tử và Sài Khả Nại, ánh mắt hàm súc ‘sao mấy người còn chưa đi?’
Nhưng Khang Thái Tử không có khả năng đi dễ dàng như vậy: “Bé ở đâu?”
Khang Lai Nhân: “…Hỏi thư ký.”
Thư ký căng thẳng, vẻ mặt viết rõ ‘ông chủ đừng động cứ để em’: “Biệt thự này có rất nhiều phòng khách có thể tùy ý chọn lựa ạ.”
Khang Thái Tử hừ một tiếng: “Tôi muốn phòng tốt nhất.” Truyện f-u-l-l đừng ăn cắp nữa, hãy sống như một con người!
Thư ký cười nói: “Đương nhiên đương nhiên.”
Sài Khả Nại: “Em ở cùng anh ấy một phòng là được rồi ạ.”
Khang Thái Tử ghét bỏ: “Mắc cười ghê ai cho ở chung, trần đời có mèo nào muốn ngủ chung chó không?”
Sài Khả Nại: “Em nằm dưới đất cũng được m.”
Khang Thái Tử: “Đừng có mà mơ, không được ngủ trong phòng tôi!”
Sài Khả Nại: “QAQ!”
Lệ Hồng Minh: “Tôi ở lầu một là được.”
Thư ký: “À ông chủ… Ông chủ sẽ ngủ cùng Khang tiên sinh để tiện chăm sóc hơn.”
Khang Thái Tử bất mãn nhe răng.
Phòng cho những người khác đều cần sắp xếp chỉ có phòng Khang Tinh Lạc là cố định, tuy trang trí trong phòng có chút cũ kỹ nhưng chiếc giường ngay trung tâm lại vô cùng mềm mại. Mọi người tiễn Khang Tinh Lạc đến cửa phòng, dặn dò: “Cẩn thận nhé, nếu ban đêm có chuyện gì thì la lên.”
Khang Tinh Lạc: “Không sao, tôi không, sao, mọi, người… Ngủ ngon.”
Mọi người sôi nổi đáp: “Ngủ ngon nha.”
Khang Tinh Lạc nhìn mèo của mình lưu luyến không rời, sắc mặt Khang Thái Tử không vui lắm còn Khang Lai Nhân thì thâm trầm xa xưa: “Ngủ ngon ạ.”
Không biết vì sao, chỉ cần nhìn Khang Lai Nhân thôi trong lòng đã thấy vô cùng yên bình.
Cửa phòng đóng lại, thư ký và Lệ Hồng Minh nhanh chóng rời đi, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân thì dựng đứng mắt nhìn nhau.
Thật ra Khang Lai Nhân cũng không hiểu tại sao Khang Thái Tử có thể làm ra nhiều biểu tình phong phú như vậy, lúc làm mèo chỉ thấy con Mèo Quýt ngu ngốc này trợn trắng mắt, không ngờ sau khi biến thành người còn lợi dụng ưu thế đánh quân vào giới giải trí.
Lợi dụng tài nguyên vô cùng thành công, chỉ tiếc mặt phát triển não lại không có. Lãng phí bốn cái măng cụt hồng.
Còn chưa ngẫm xong, Mèo Quýt không phát triển não đầy đủ nào đó đã đen mặt: “Ê Lông Dài!”
Khang Lai Nhân cau mày: “Kêu Khang Lai Nhân.”
Khang Thái Tử ghét bỏ hứ một tiếng: “Lông Dài thì Lông Dài, bé là Mèo Quýt cũng có ghét sự xinh đẹp chói sáng lấp la lấp lánh của mình đâu.”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân không muốn đối thoại với mèo ngốc.
Xoay người rời đi Khang Thái Tử lại không cho hắn đi: “Chờ đã chờ đã.”
Khang Lai Nhân tỏ vẻ không vui, Khang Thái Tử hoài nghi: “Anh xếp phòng cho bé dễ dàng như vậy đừng nói nửa đêm mò vào phòng Tinh Lạc nha.”
Khang Lai Nhân giật mình không ngờ đầu óc của Khang Thái Tử đột ngột thông minh như vậy: “Không hề.”
Khang Thái Tử: “Thiệt hông?”
Khang Lai Nhân gật đầu, Khang Thái Tử nói: “Đừng có láo nói không giữ lời là chó!”
Sài Khả Nại đứng một bên: “…”
?
Chó làm gì sai! Chó rất đáng yêu màaa!
Đương nhiên Khang Lai Nhân sẽ không thề, chỉ liếc Khang Thái Tử một cái sau đó túm ngược lại Khang Thái Tử kéo lôi đi, hai con mèo mỗi người một ngả trở về phòng mình.
Vào phòng, Khang Thái Tử vừa đánh giá trang trí vừa quyết đoán lãnh khốc từ chối Sài Khả Nại níu kéo cánh cửa.
Rốt cuộc Lông Dài có lén chui ổ chăn của Tinh Lạc không?
Nhưng biểu hiện vô cùng tự nhiên vậy chắc sẽ không chui đâu, nhưng nhớ lại lúc trước Lông Dài từng dùng không ít thủ đoạn đê tiện tranh sủng!
Lông Dài thúi luôn không từ thủ đoạn, còn gào lên meo meo meo meo siêu nịnh nọt!
Cho nên hắn có đi hay không!
Rối rắm không có kết quả, Khang Thái Tử gấp muốn rụng lông quyết định xin giúp đỡ từ người thân, Khang Tuyết Tẩu ở nước ngoài xa xa nhận được cuộc gọi, lạnh lùng nói: ——– Anh nghĩ vậy có tác dụng gì không?
Khang Thái Tử: “…”
Sao, tới nghĩ cũng không cho?
Khang Tuyết Tẩu: “Ảnh không đi, anh cũng không đi sao?”
Khang Thái Tử: “…”
!
Một câu đánh thức mèo trong mộng, Khang Thái Tử giác ngộ chân lý vội vội vàng vàng dẹp điện thoại, chân tay khẽ khàng đi đến phòng ngủ Khang Tinh Lạc mở cửa chuồn vào, đèn ngủ mờ tối mà buồng vệ sinh thì sáng rực, có tiếng nước truyền đến.
Tinh Lạc đang rửa mặt.
Khang Thái Tử vui vẻ quyết định cho Tinh Lạc một bất ngờ, cởi giày chui vào ổ chăn, lăn qua lộn lại hai vòng sau đó cởi luôn quần áo trên người.
Chậc chậc yêu thương nhung nhớ cỡ này sợ là Tinh Lạc vui muốn ch.ết!
Nhưng mình không được quá kiêu ngạo!
Bình thường hắn rất rụt rè!
Khang Thái Tử càng nghĩ càng kích động, chỉ cần muốn là có thể xoay người hóa thành nguyên hình, trong lúc chờ đợi ôm tâm tình tốt đẹp liếc nhìn căn phòng, bấy giờ mới nhận ra bài trí cả phòng giống hệt như ngồi nhà mà hắn và Tinh Lạc từng ở.
Khang Thái Tử khiếp sợ không ngờ Lông Dài lại làm tới mức này, nhưng đồng thời cũng rất cảm động.
Không chỉ bọn họ nhớ lại cuộc sống lúc trước, đến Khang Thái Tử cũng thấy sụt sùi. Hắn nhìn cái đèn gần giường ngủ trên chao đèn có ba đường cào nhàn nhạt, đó là dấu vết hắn và Tiểu Hoa đùa giỡn để lại trước khi tiến hóa, không ngờ Lông Dài cẩn thận đến dấu vết nhỏ cũng không bỏ qua.
Thật đến hắn cũng tin.
Có chút nhớ.
Quả nhiên Lông Dài cực kì gian trá!
Chờ khi lấy hồn lại, âm thanh trong buồng vệ sinh cũng ngừng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần, Khang Thái Tử khẩn trương lui đầu vào chăn.
Chủ nhân tiếng bước chân dừng lại trước giường, cởi quần áo xoạt xoạt xoạt, Khang Thái Tử cố gắng kiềm chế tiếng tim đập và hơi thở, đồng thời trong lòng lại rất ba chấm…
Sao Tinh Lạc cởi hết quần áo, lúc trước có ngủ kiểu này đâu?
Tuy nghĩ nhiều nhưng chuyện lại xảy ra nhanh, Khang Thái Tử cứng ngắc nín thở chờ đợi, bỗng một góc chăn bị xốc lên có người chui vào bên trong.
Chờ đã lâu rốt cuộc cũng đến!
Khang Thái Tử lộ ra nụ cười tươi rói vòng tay qua ôm, không ngờ đối phương như đã sớm biết trong chăn có người cũng quay qua ôm lấy.
Hai nhập làm một, làn da bóng loáng chạm nhau, hương vị hai loài tiến hóa nổ tung!
Khang Thái Tử: “…”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Thái Tử tru lên một tiếng méoww, hai con mèo nhanh chóng tách ra như bị điện giật! Tầm mắt chạm nhau! Quả nhiên da gà sau lưng Khang Lai Nhân nổi lên cục cục, biểu tình muốn đánh chó tràn lên khắp mặt!
Nháy mắt đó dài như một vạn năm, dù cơm nắm đã nuốt xuống bụng thì Khang Thái Tử cũng muốn nôn ra.
Biết mà!
Chắc chắn Lông Dài sẽ lén chui ổ chăn!
Không biết xấu hổ! Nói không giữ lời! Đồ chó! Đồ chó ngu như bò!
Ọe!
Hai con mèo nhìn nhau chăm chú hoàn toàn đánh mất ngôn ngữ, sau đó cả hai nhanh chóng úp cơ thể xuống tứ chi dán giường, cơ thể bành trướng gấp mấy chục lần hiện nguyên hình ngay tại chỗ.
Không một ai tạm dừng, hai con mèo lập tức nhào vào đối phương!
“Meow meow meow meow meow meow meow meow!”
“Meow meow!”
Vì thế, khi Khang Tinh Lạc lo lắng ra khỏi buồng vệ sinh vừa lúc thấy được cảnh tượng hai con mèo khổng lồ có chiều cao hơn hai thước nhào thành một cục trên chiếc giường lung lay sắp sập.
Một mèo Lông Dài lẫm lẫm, một nửa vàng nửa trắng nhào vào nhau như sư tử đại chiến.
Khang Tinh Lạc cố gắng mở miệng, Sư Tử Khang Lai Nhân dùng chân trước kẹp đầu Thái Tử, hai cái đùi như Phong Hỏa Luân vô địch điên cuồng đạp, Thái Tử bị ‘đại lão hổ” đạp đến hú meow meow.
Khang Tinh Lạc vội vàng hô: “Tiểu Sư Tử.”
Khang Lai Nhân đã nghe nhưng vẫn đạp thêm hai cái nữa mới chịu buông ra, Khang Thái Tử mất thăng bằng lăn lông lốc xuống đất. Mặt đất rung rung.
Khang Thái Tử tức điên thở hồng hộc nhảy lại lên giường lần nữa, chiếc giường vốn đã lung lay sắp đổ rầm một tiếng, dưới sự chứng kiến của Khang Tinh Lạc nhận lấy kết quả hết thọ mệnh hệt như giường bệnh viện.
Khang Tinh Lạc: “…”
Giường đã oanh liệt hy sinh, Khang Lai Nhân và Khang Thái Tử mặt xám mày tro nằm trong đống gỗ, một người hai mèo lặng im, bỗng Khang Thái Tử nghiêng đầu sang chỗ khác dùng chân che tai mình lại, chột dạ che dấu chân tướng: “Không, không phải bé đâu, bé đâu có mập dữ vậy.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc cười lên.
Vốn y không hề tức giận không muốn trách ai, nhưng liên tiếp hai ngày nhìn giường sập lòng cũng bất đắc dĩ.
“Không, bị thương chứ?”
Sao có thể bị thương được, hai mèo lắc đầu, Khang Tinh Lạc yên lòng sau đó kì quái hỏi: “Hai em, đang làm gì, vậy?”
Khang Lai Nhân mở mắt nói dối: “Đang giỡn ạ.”
Giỡn cái bố đít khỉ suýt chút nữa bị cạp mất đầu rồi! Khang Thái Tử tức giận bất bình, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Vâng, chúng em đang giỡn thôi.”
Khang Tinh Lạc ngây ngốc gật đầu, âm thầm cảm thán quả nhiên tình cảm hai đứa rất tốt.
—