Sâu Bướm Thoát Xác

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đù má, thằng này chơi bạo vãi!"

"Tao có thể cảm thấy lông nách của nó đang uốn éo như mấy cô ở Hawaii."

"Có là gì, mày xem bọn A còn nhét thẳng vào miệng kia kìa."

Những người khác nghĩ là bọn họ chơi dại, Thẩm Quyền lại thấy hai đứa này đúng là khôn.

Bộ phận nóng nhất trong cơ thể là trực tràng, trong điều kiện trung bình thường dao động từ - độ C. Ở miệng thấp hơn khoảng , đến ,, tiếp theo đó là nách thấp hơn trực tràng từ , đến độ, ba vị trí này cũng là ba vị trí ít bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ môi trường.

Tiếc là nhét vào miệng thì cùng lắm cũng chỉ chịu được có giây. Khi bỏ ra để kẹp vào các bộ phận khác thì sẽ không thể cho vào miệng thêm lần nữa.

Lê Văn Long nhét vào nách cũng bắt đầu cảm thấy sởn da gà. Bên cạnh nó còn có người nhét đá vào tất, vừa đứng trên sân khấu vừa bật nhảy như động kinh.

Cuối cùng, lớp chiến thắng là A, cũng là lớp có người đại diện trong đội cổ vũ.

"Các bạn đại diện trở về lớp để chuẩn bị cho trò chơi tiếp theo nào." Anh thanh niên đứng trên sân khấu nói vào mic, không lúc nào không tìm cách đun nóng không khí: "Ngay bây giờ! Lớp nào xếp thành hai hàng dọc nhanh nhất sẽ được cộng điểm!"

Mịa nhà anh, tôi nhảy nhót trên sân khấu, mồ hôi tuôn như tắm mới kiếm được điểm, hoá ra chỉ cần xếp đúng trật tự là ăn trọn điểm!

Tuy nghĩ vậy song Lê Văn Long vẫn ngoan ngoãn trở về lớp.

"Lớp D, điểm!"

"D, điểm!"

"Các bạn A nhanh lên nào, cả các bạn A nữa. Đội về nhìn sẽ được điểm!"

Lớp Tạ Hưng về nhì, nhận được điểm, hiện vẫn đang là một trong các đội dẫn đầu. Trò chơi thứ rất đơn giản, cần cả một tập thể phải phối hợp. MC ra hiệu lớp nào dãn hàng ra dài nhất, bọn nó phải làm cách nào để hàng mình dài hơn hàng bên. Lớp càng đông càng có lợi thế.

Ngay khi nghe thấy hiệu lệnh tách, bọn nó nắm tay nhau, ngả người xuống. Khu cắm trại rất rộng, toàn bộ khu vực núi rừng phía sau đều thuộc khu, hiển nhiên là bọn nó không phải lo chuyện hàng dài quá hết chỗ đứng. Lượng học sinh tham gia của các lớp xấp xỉ nhau, đó là chưa kể đến một số bạn ở lại láng trại hoặc đang đi chụp ảnh riêng.

"Còn giây nữa để các bạn tách ra!"

Thẩm Quyền đứng bên cạnh nhấn máy ảnh liên hồi, chụp không xót một khoảnh khắc nào.

Nhìn mặt anh không giống đang trông trẻ con, giống đang đi xem xiếc thì đúng hơn.

"Anh Tú, cởi áo khoác ra."

Thẩm Quyền bỗng ra lệnh.

"Dạ?"

"Mỗi người nắm một đầu tay áo, ban tổ chức cũng không bảo là không được phép dùng đạo cụ đúng không?"

Tên này có cách suy nghĩ giống hệt cậu, trước đây Tạ Hưng đi thăm quan cũng hay bảo mọi người làm trò này. Cậu vốn tưởng rằng người bên cạnh mình không có hứng thú với trò trẻ con, không ngờ còn xem ấy chăm chú rồi chạy ra nhắc đểu nữa.

Châu Đăng Khoa sực tỉnh, nhanh nhẹn hét lớn với đám phía sau:

"Cởi áo khoác ra!"

"Còn giây!"

Nguyễn Anh Tú cởi áo khoác, để Phan Minh Khuê nắm một đầu bên kia. Các lớp khác nghe thấy cũng vội vàng làm theo.

"Còn giây! Các bạn lớp A chơi ăn gian nha." Anh thanh niên mỉm cười: "Nhưng may mắn là điều này không có trong luật chơi nên không tính. Bây giờ các lớp dừng lại để anh đi kiểm tra phía cuối hàng xem lớp nào dài nhất."

"Các bạn lớp A đang dẫn đầu! Tiếp theo đó là A, A và D đều được điểm!"

"Các bạn không phải lo lắng nếu lớp mình chưa được điểm nào bởi ngay bây giờ, lớp nào co lại ngắn nhất trong thời gian nhanh nhất sẽ được điểm!"

"Khỏi cần co, chạy ra khỏi sân đấu là được." Thẩm Quyền cười: "Các lớp khác đều thiếu từ - học sinh nhưng ban tổ chức không nói gì, bây giờ lớp mình thiếu học sinh, để bạn ở lại là được rồi."

Anh bị nghiện chơi đểu à?

Đám Nguyễn Anh Tú cảm thấy hắn nói có lý bèn chạy hết ra khỏi khu vực dưới sân khấu. Anh thanh niên đứng bên trên cũng để ý bèn hỏi người cuối cùng còn sót lại là Phan Minh Khuê:

"Sao lớp A tự dưng lại giải tán thế?"

"Bọn em đâu có giải tán, là do bọn em co lại ngắn đến mức người bình thường không thấy được."

MC: "..."

Cuối cùng, ban tổ chức cũng bổ sung thêm một luật nữa đó là cả lớp bắt buộc phải tham gia. Lần thi thứ , lớp Tạ Hưng không được điểm nào. Mắt thấy đã gần rưỡi chiều, Thẩm Quyền biết cuộc thi này cũng sắp kết thúc rồi. Bọn họ phải khởi hành tới sân bay trước giờ, khoảng giờ đến giờ tối là đã về thủ đô, tập trung tại điểm giải tán xong xuôi.

"Tiếp theo, lớp nào xếp cao nhất lớp đó sẽ chiến thắng!"

"Xếp cao...?" Lưu Trường An vô thức nhìn về phái thằng bạn cao m đứng bên cạnh Phan Minh Khuê.

Với khoảng thời gian ít ỏi thế này, leo được lên vai người khác đã rất khó rồi chứ nói gì đến xây tháp? Nhóm học sinh nhìn nhau một hồi, cuối cùng chọn ra Nguyễn Anh Tú và Châu Đăng Khoa có chiều cao xấp xỉ nhau, đỡ Phan Minh Khuê đứng lên vai hai người họ. Nói thì dễ mà làm thì khó không tưởng, xoay xở hơn phút mới đứng vững.

Lớp A có tới gần nửa lớp ở trong đội cổ vũ đã sớm quen với việc đứng lên vai nhau, chưa đầy một phút, lớp bọn họ đã đứng sừng sững như thái dương. Châu Đăng Khoa sốt sắng vỗ vỗ bàn chân đang đứng trên vai mình, hỏi:

"Làm thế nào bây giờ?"

"Có một cách để cao lên đấy." Phan Minh Khuê đáp nhàn nhạt, giữ nguyên bộ mặt liệt như thường ngày.

"Cách gì?"

"Để tao giẫm lên đầu bọn mày."

Châu Đăng Khoa: "..."

Thôi bỏ đi, chỉ là một trò chơi mà thôi, thắng hay không không quan trọng.

Như Ý đứng bên cạnh sốt sắng một hồi mới nhớ ra lá cờ cất trong túi bèn lôi ra, đưa nó cho Phan Minh Khuê.

Cũng không ai nói là không được dùng đạo cụ đâu nhỉ...?

"Mang ghế ra đây!"

"Bọn mày đi kiếm cái que nào dài dài xíu."

"Ở đây thì lấy đâu ra que?!"

Suy cho cùng thì dù bọn họ có cố đến mấy cũng không qua được A, các đội về nhì thì nhiều nhưng về nhất thì chỉ có , không phải lớp nào cũng có số lượng người năm trong đội cổ vũ đông tới vậy.

Không khí náo nhiệt bên trong sân thiêu đốt khái niệm thời gian, khi bọn nó đều tưởng rằng mới chỉ - phút trôi qua thì lúc họ xem đồng hồ, bọn nó đã ở đây gần tiếng rồi. Trò chơi cuối cùng cũng là trò kiếm được nhiều điểm nhất, nhắm mắt tìm đồ ăn.

Mỗi lớp sẽ cử ra người tham gia, một người cõng một người ăn, người ăn buộc phải bịt mắt lại. Ban tổ chức buộc hoa quả sấy lên những sợi dây bé như sợi chỉ, treo nó trên đường ống nằm trên cao gần mét. Trong vòng hai phút, đội nào ăn được nhiều nhất sẽ là đội chiến thắng và dành được điểm.

Lưu Trường An ngó nghiêng chung quanh, thấy các lớp khác đã chọn ra được một nam một nữ tham gia trò chơi bên chuyển tầm mắt về lớp mình. Châu Đăng Khoa nhìn cậu chằm chằm, khuỵu người xuống.

"Lên!"

"Ố ố ố, hot boy quỳ gối kìa!"

"Hai thằng chúng mày yêu nhau à?"

"Trèo lên vai anh, cõng em về miền cực lạc~"

Lên cái đầu mày ấy!

Lưu Trường An suýt phun ra mấy ngụm máu. Châu Đăng Khoa không phải loại người sẽ chủ động tham gia các hoạt động của trường cũng như ban tổ chức, đột nhiên tình nguyện thế này thì trăm phần trăm là có ý đồ gì khác. Không cho Lưu Trường An thời gian suy nghĩ miên man, Lê Văn Long bỗng bật cười, phối hợp với Nguyễn Anh Tú nhấc cậu chàng lên, đặt lên vai Châu Đăng Khoa.

"Thả bố mày xuốnggg!"

Người bạn họ Lưu tội nghiệp chưa kịp vùng vẫy đã bị cái ghế di động ôm lấy bắp chân, đứng vững như bàn thạch.

"Mày đừng có đụng vào bắp chân ông đây."

"Không ôm bắp chân thì ôm lên đầu à?"

Châu Đăng Khoa đáp hời hợt.

"Sao mày không chọn con Khuê ấy, nó nhẹ hơn tao."

Phan Minh Khuê đứng bên cạnh cười rất khoái chí, hiển nhiên là không có ý định lên thay thế cậu. Nguyễn Anh Tú đứng bên cạnh thấy nó cười thì càng cố chấp để Lưu Trường An chịu trận.

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Bớt chém gió đi con chó, mày chỉ đang tìm cách trả thù bố mày vì bố kể cho Lê Văn Long nghe mày bị bạn gái đá ra sao thôi!

Hành động của hắn đã chứng minh suy đoán của cậu là sự thật. Bởi vì hai mắt bị bịt kín, tai lại phải nghe những lời chỉ chỏ, cổ vũ tứ phía nên cậu không thể xác định đống hoa quả sấy nằm ở đâu. Châu Đăng Khoa cũng không thể vừa đi vừa kiễng để điều chỉnh cho cái con người ngồi trên vai mình đớp trúng được bèn dùng một cách đó là cấu.

Cứ mỗi lần Châu Đăng Khoa cấu chân cậu, Lưu Trường An sẽ cúi người xuống chửi hắn đồng thời đớp luôn miếng hoa quả sấy nằm phía dưới. Khi Châu Đăng Khoa vỗ chân cậu, Lưu Trường An cũng cúi xuống nhưng sẽ không tìm được gì rồi theo thói quen nhướng người lên, khi đó cậu ta sẽ ăn được miếng hoa quả sấy ở trên cao. Lặp đi lặp lại động tác ấy ước chừng - lần, Lưu Trường An đã phối hợp với hắn vô cùng ăn ý.

Các đội bên kia cũng ăn được không ít, Châu Đăng Khoa lẳng lặng không nói gì, đưa tay cấu chân cậu.

"Mẹ thằng chó, tao nhịn mày..."

Lưu Trường An cảm thấy có thứ gì đó đụng vào mũi mình, theo thói quen há miệng ra ăn.

"Ừm...cherry sấy khô à, cũng khá ngon đấy chứ."

Đi một vòng sân, Lưu Trường An đã đủ mọi loại hoa quả sấy, bắt đầu cảm thấy thèm đồ mặn. Tiếc là cái chân của cậu thì không sung sướng như vậy, lúc Lưu Trường An trèo xuống, hai chân cậu đầy dấu bàn tay đỏ ửng lẫn dấu tích bị con muỗi chết tiệt nào đó chích.

Thằng cầm thú này!

Lưu Trường An lẩm bẩm.

điểm nghiễm nhiên về tay bọn họ dưới công lao chịu khổ của Nguyễn Trường An, đưa bọn họ đứng vị trí cao nhất, nhận được phần quà bí mật từ ban tổ chức. Là phụ huynh, không ai không cảm thấy tự hào khi con mình hơn người, đạt giải trong cuộc thi, hai người họ cũng không phải ngoại lệ, cũng hào hứng không biết ban tổ chức sẽ cho lớp bọn họ thứ gì.

Ước chừng phút sau, Lưu Trường An xách về một túi bỏng ngô nhạt toẹt to bằng bao tải thóc.

Tạ Hưng: "..."

Thẩm Quyền: "..."

Thứ này mang lên máy bay kiểu gì?!

Truyện Chữ Hay