Satsuriku no Dungeon Master Roujouki

chương 80: leaf báo thù

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nếu muốn trả thù thì ngươi có thể giết chúng đấy. "

Lời nói của Chủ nhân cứ vang vọng trong đầu rôi.

Lựa chọn trả thù đang được ban xuống.

Đám người tôi căm hận giờ đây tất cả đều bị khống chế, không thể nhúc nhích nổi một ngón tay.

Giống như Chủ nhân nói, nếu muốn giết thì một tên vô dụng như tôi cùng có thể giết được.

Thế nhưng tôi lo rằng nếu làm thế, sẽ không còn đường quay lại nữa.

Đối phương là đạo tặc.

Đối phương là đám đã giết bố, ngay giờ đây, là đám người muốn giết chúng tôi.

Dù giết chúng cũng không ai dám ý kiến.

Ngược lại có khi còn được cám ơn.

Thế mà, tôi lại do dự.

Việc không được giết người chỉ là tờ giấy mỏng manh có thể bị xuyên thủng bất cứ lúc nào.

Thế nhưng tôi lo rằng bản thân sẽ thành loại ma thú giết người không ghê tay như Chủ nhân hay là Ma vương.

Tôi sợ điều đó.

Trong đầu tôi đang tái hiện lại quang cảnh Vương đô đã trở thành bãi tha ma vì Ma vương.

Lúc đó, hàng trăm hàng nghìn người đã bỏ mạng.

Chuyện đó một phần cũng do tôi.

Do tôi đã dẫn đường cho Ma vương đến Vương đô nên chuyện đó mới xảy ra.

Mệnh lệnh đưa ra nên không thể chống lại.

Bằng suy nghĩ đó, tôi đã làm ngơ tội lỗi của chính mình.

Chịu thôi, nô lệ đâu có quyền từ chối.

Bằng lời biện hộ đó, tôi kể cho Chủ nhân thông tin về làng mạc và đất nước.

Tự mình cảm thấy bản thân đáng thương hại.

Để không bị Chủ nhân vứt bỏ và bán cho kẻ khác.

Và sự kiện lần này.

Nếu giờ đây tự tay giết người thì không còn lời nào để biện hộ cả.

Rồi sự thật bản thân đã giết người sẽ bóp nghẹt con tim này.

Có thể tôi sẽ không chịu đựng nổi.

Có thể tôi sẽ chìm đắm trong sợ hãi vô tận.

Thế nên tôi không thể cử động.

"M, mày sẽ không, giết tao đúng không? Tao là Mạo hiểm giả đấy nhé? Đéo phải ăn trộm đâu.

Nếu bị lộ việc đã giết Mạo hiểm giả thì mày biết kết cục sẽ ra sao rồi nhỉ?

Xin mày! Chỉ cần tha mình tao thôi ! "

"Đừng có đùa! Thắng khốn! "

"Tưởng chạy trốn một mình được à! "

"Chết tiệt! "

"Ồn ào, lũ phiền phức! "

Khi tôi đang cứng đờ người, gã Mạo hiểm giả hôm qua đã cản trở chúng tôi giờ đang cầu xin cho mạng sống của mình hắn khiến cho bọn cướp nhao nháo lên.

Sau đó Chủ nhân hướng mắt đến người mạo hiểm giả đó và đi lại gần hắn.

"N, nè! Xin người, tha mạng cho tao đi! Nếu tha mạng, tao sẽ nghe lời mày mà!

Tao hạng B đấy.

Rất nhiều điều tao có thể làm, với lại tao có quan hệ rộng lắm!

Tuyệt đối sẽ có ích lợi mà!

Thế n… "

"Ồn ào. "

Khi hắn đang nói giữa chừng, Chủ nhân đã vung kiếm chém bay đầu tên Mạo hiểm giá đó.

Chiếc đầu bị chém bay đến tận chỗ tôi đứng.

[Uwaaaaa!?]

Đám cướp hét lên đầy kinh hãi.

Tôi ngơ ngác nhìn chuyện đó xảy ra.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi thấy Chủ nhân giết người nhỉ.

"Nếu không thì ta sẽ làm, ngươi chọn đi. "

Chủ nhân nói thế và chìa tay cầm kiếm về phía tôi.

Tôi nhận lấy kiếm bằng đôi tay run rẩy.

Cơ thể đột nhiên chuyển động như vậy.

Cứ như đang tuân theo lệnh lệnh giết người đi vậy.

Nắm lấy thanh kiếm, đầu tiên tôi đi đến chỗ tên được gọi là Thủ lĩnh đang hấp hối.

Thanh kiếm được nâng lên theo từng hơi thở hỗn loạn do căng thẳng.

"Cứu, với… "

Tên thủ lĩnh đã lên tiếng cầu cứu.

Khi nghe thấy lời đó, ━━ thứ gì đó trong tôi đã bật ra.

[Cầ, cầu xin các người! Hãy tha cho đứa trẻ này! ]

À, là lời cuối cùng của người bố đang hiện lên trong đầu.

Lời của người bố lo lắng cho con trai đến tận phút cuối cùng.

Và tên này, hắn đã làm gì với người bố đó?

Hắn cười nhạo và đâm không do dự.

Tôi vận hết sức lực lên thanh kiếm, và đâm vào hắn.

"Gyaaaaaan!? "

Lại đâm.

Tiếp tục đâm

Thôi mặc kệ hết đi.

Nghĩ nhiều chỉ tổ thêm rối.

Giờ đơn giản là phải trả thù cho bố.

Dồn hết tất cả hận thù để giết tên này.

Nếu không thì bố sẽ không được yên nghỉ.

Tôi liên tục đâm kiếm với ý chí đó.

Thêm nữa, phải đâm thêm nữa.

Thêm nữa thêm nữa thêm nữa thêm nữa thêm nữa thêm nữa thêm nữa.

Nhờ vào độ bén của kiếm, tên thủ lĩnh đã thành một đống hỗn độn chỉ bằng chút sức hèn mọn của tôi.

Sau đó, tôi liếc nhìn những tên khác.

[Hii!?]

A, vẫn còn nhiều cơ mà.

Những tên đáng chết này.

Phải giết thôi.

Phải giết thôi.

Phải giết thôi.

"Đ, đừng…! "

"Đauuuuu!? "

"A, aaaaa… ! "

"Éccccc!? "

"Thôi toang rồi… "

"Cứu… cứu mạ-!? "

Cơ mà đã bao lâu rồi nhỉ.

Tôi đã vung kiếm, vung kiếm, vung kiếm trong cơn mất tự chủ.

Giết, giết, giết, rồi lại giết.

Từ khi nào, bọn cướp đã không còn ai.

Cảm giác vừa cướp đi sinh mệnh ập đến tấn công tôi.

Ngoài ra, có gì đó đã đổ vỡ ép dòng nước mắt chảy ra không ngừng.

Nhưng lúc đó…

"Ngươi vất vả rồi. "

Chủ nhân nói thế bằng giọng vô cảm như mọi khi và ôm tôi vào lòng.

"Làm tốt lắm. "

Ngài nói vậy mà xoa đầu tôi.

Nước mắt ngừng chảy.

Dù biết là không được nhưng tôi vẫn tựa vào hơi ấm của Chủ nhân.

Phó mặc mọi thứ cho ngài.

Cảm giác khó chịu khi vừa giết người dần rời xa.

Được Chủ nhân ôm, được chủ nhân xoa đầu khiến tôi an tâm hơn bao giờ hết.

Cứ thế, mi mắt dần nặng trĩu.

Nếu thả mình vào giấc ngủ này, bản thân sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Thế nhưng…

Tôi đã thiếp đi trong vòng tay của ngài.

Truyện Chữ Hay