Oshio Souta đây! Hiện thời tôi đang là một học sinh cao trung kiêm luôn phục vụ bàn không công của quán “Cafe Tutuji”.
Vì toàn phải chạy bàn vào những ngày cuối tuần nên khi mấy bữa này kết thúc, dù có làm đến tối muộn hay cơ thể có siêu cấp mệt mỏi đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn phải đến trường.
“Nhìn mày giống con Akabeko phết." [note28768]
Tôi đang ngủ thì đột nhiên bị điệu cười ngu ngốc của thằng bạn thân Misono Ren đánh thức.
Nó đang ngồi trên ghế… hình như vừa tới thì phải.
“…Ren à? Tiết tới là gì vậy…?”
“Hở? Tỉnh ngủ coi nào. Tới giờ ăn trưa luôn rồi đấy.”
Nói xong, Ren ghép cái bàn của tôi với nó lại, rồi lôi cái bánh mì Croquette mua ở căn-tin ra gặm.
…Có vẻ tôi ngủ hơi lâu.
Dẫu vậy, tôi vẫn chưa hết buồn ngủ và đầu óc vẫn còn mơ màng quá.
“Ngủ tiếp hả?”
“Ừ, chắc phải thêm chút nữa… Tao vẫn còn đang mệt.”
“Dậy! Dậy ngay và luôn! Thế quái nào tao lại phải vừa ăn trưa vừa nhìn cái bản mặt đang ngủ của 1 thằng đực?”
Vừa định ngủ lại thì hai vai tôi liền bị lắc cực mạnh. Tôi vừa bị đánh thức bằng một phương án bạo lực.
Tôi biết tôi sai nhưng tên này làm tôi quạu rồi đấy.
“Để tao ngủ đi trời ạ. Tao đang rất chi là thiếu ngủ đây này.”
“Thiếu ngủ? Mày làm gì mà phải thức khuya đến nỗi thiếu ngủ?”
…Tao thức khuya do bị bất ngờ khi được nói chuyện với cô gái mà tao thích sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Ừ thì dù có bị cạy gãy cả miệng tôi cũng quyết không hé răng với ai chuyện này.
Đặc biệt là thứ này, cái thứ-không-thể-nào-giữ-bí-mật-vì-nhiều-chuyện-đang-mặc-đồng-phục ngồi trước mặt tôi.
“…Không hẳn, tao chỉ xem vài thứ trên iTube thôi.”
“Bư… Ha ha ha hi hi ha hi hi ha ha ha! Mày bị ngố hả? Ha ha ha ha hi hi hi!”
Cái giọng cười ngu ngốc gì thế này? Tao không muốn bị gọi là ngố bởi mày đâu nhé.
…Cơ mà, thành thật mà nói thì chính mày mới là người chuyên gửi mấy cái link video qua Mine cho tao đấy. Mày nghĩ mày đúng khi nói vậy với tao hả?
Tôi vừa nghĩ thế trong đầu vừa liếc hắn…
“Mà này Souta, muốn biết tại sao tao kêu mày dậy không?”
“…Nếu mày định bàn về vụ làm iTuber thì cho tao miễn.”
“Trớt quớt.”
“Tao cũng không muốn biết mấy cái chuyện lùm xùm hay mấy Idols Gravure gì gì đấy nốt.”
“Còn hơn thế nữa.”
“Thế rốt cuộc là cái gì?”
“Nhìn dãy bàn gần cửa sổ đi.”
“…?”
Tôi hướng mắt đến chỗ tên này chỉ tới với hàng chân mày cau lại.
Đúng như Ren nói, cơn mệt mỏi đính kèm với buồn ngủ của tôi bay ngay tắp lự.
Lý do là… Satou… Satou-san đang đứng gần chỗ ngồi của cổ và nhìn chằm chằm vào tôi. Y hệt như tôi đang lọt vào mắt xanh của một tay bắn tỉa vậy.
“!?”
Tôi đảo mắt đi chỗ khác.
Tim tôi vừa ngừng đập luôn đấy.
Hình như Ren thấy cảnh này vui lắm hay sao ấy mà tên khốn ấy bắt đầu cười.
“Tỉnh ngủ liền đúng không?”
Từ lúc nào!? Từ lúc nào vậy!? Satou-san đã nhìn mình từ khi nào vậyyyy??
“Hình như là cổ bắt đầu nhìn mày từ lúc tao đi mua đồ ăn ở căn-tin thì phải. Tao nghĩ là đâu đó khoảng 10 phút? Cổ không thèm nhúc nhích dù chỉ 1 mm.”
“Mườ-…!?”
Tôi đã ngủ trong khi bị nhìn chằm chằm suốt 10 phút thật luôn? Dưới cái ánh nhìn khát máu này!? [note28769]
Cơ mà… tại sao Satou-san lại làm vậy nhỉ?
“Ê Souta~ Mày làm gì khiến nhỏ giận hả?”
Ren hỏi với một nụ cười siêu to.
Nhưng ngay lúc này, tôi cảm giác người tôi cắt không còn giọt máu.
“…Ể? Tại sao?”
“Ý tao là, mày chỉ bị nhìn đến thế bởi ai đó đang giận thôi đúng chứ? Tao biết mày không muốn làm “Satou-san xát muối” nổi giận nhưng có lẽ mày đã làm gì đó khiến cổ thực sự tức lên thì sao?”
“Không lý nào lại thế…”
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Nếu tôi có thể diễn tả tâm trạng của tôi chỉ với một từ thì chỉ có thể là “tận thế”.
“Satou-san làm vậy lâu đến nỗi mọi người cũng thấy lo lắng không biết khi nào thì nhỏ mới tới giới hạn đấy.”
Giọng Ren không hề chạm đến tôi.
Tôi hoàn toàn mất tập trung luôn rồi.
Không lẽ những chuyện hôm qua làm cho cô ấy thấy không hài lòng ư?
Chuẩn rồi đấy. Mang một cô gái hầu như chưa nói chuyện lần nào vào phòng, rồi bất cẩn đụng tay cô ấy… Nếu cổ mà có coi tôi như một con thú thì cũng hết đường cứu rồi…
“…Hửm? Ể? Satou-san đang lại đây…? Ch-…!”
Đây là cái mà người ta vẫn thường hay gọi là từ thiêng đàng xuống địa ngục đây à?
Cái thằng tôi ngạc nhiên vì được nói chuyện với người thương trước đây đúng là ngu ngốc y hệt thằng tôi bây giờ.
“…Ờm, Souta…! Này!”
Mình muốn biến mất.
Hẳn rồi, nghĩ lại những gì tôi đã làm hôm qua thì tôi thật đáng thất vọng.
Hay là đi chết nào? Đúng rồi nhỉ, chết thôi, không còn gì để làm ngoại trừ chết đâu.
“Ư-… Oshio-kun!”
Trong khi tôi đang tận hưởng nỗi tuyệt vọng này thì giọng của Satou-san vang lên khắp lớp học.
Với giọng nói có thể khiến cả lớp im lặng, sự chú ý của các học sinh bắt đầu dồn vào nhỏ. Tôi nhìn lên thì chợt nhận ra Satou-san đang đứng rất gần.
Khi trung tâm của lớp học thình lình lắng xuống, Satou-san nhìn tôi như thể trong mắt cô ấy không còn thứ gì khác nữa.
Bờ vai mảnh khảnh của cô ấy run lên, gương mặt dần chuyển đỏ như một quả táo chín mọng, cô ấy-…
“Đi-… Địa chỉ Mine! Ch-… Chúng ta trao đổi địa chỉ Mine [note28770] đượ-… được không!?”
Cô ấy vừa nói vừa cà lăm rất nhiều.
“Ể…?”
Mọi người trong lớp hoàn toàn bị chấn động bởi yêu cầu của cổ.
Bọn họ đông cứng cả người lại chỉ vì một câu nói. Cơ mà tôi mới là thằng phải chịu ảnh hưởng nhiều nhất chứ nhỉ? Biết phải làm sao bây giờ!?
Thế quái nào ngay mấy lúc quan trọng thế này tôi lại chả nghĩ được gì hết vậy?
Người vừa thu hút được rất nhiều sự chú ý, Satou-san lại bắt đầu giải thích trong khi lắc tay…
“Kh-không phải là do tớ muốn trao đổi Mine với Oshio-kun hay là gì đâu được chưa? Sai rồi, không phải! Nói dối đấy! Tớ rất rất muốn trao đổi Mine với cậu!... Mà cũng không phải nốt!”
“…Satou-san?”
“T-thì cậu biết đấy! Tấm ảnh chúng ta chụp với nhau đấy! Tớ đang phân vân không biết có nên gửi nó cho cậu không. Đú-đúng rồi! Chính nó! Cậu còn nhớ chứ?”
“Satou-sa…”
Tôi chưa hiểu tình hình lắm nhưng mà làm ơn bình tĩnh lại cái đã.
Tôi muốn nói lắm chứ, nhưng không hề có dấu hiệu dừng lại, Sato-san lại tiếp tục…
“…Cái bức ảnh tối qua ấy! Cái mà chúng ta tự sướng [note28771] ở nhà của Oshio-kun.”
Rắc!
Vừa có cái gì đó mới làm thay đổi bầu không khí trong phòng học thì phải.
Và Satou-san bơ đẹp luôn.
Hãy để Satou-san, cái người vừa nói “Cuối cùng mình cũng nói được!” và trông có vẻ như mãi mới thoát khỏi rắc rối sang một bên đi.
Trong lúc đó, tôi vẫn đang cố gắng nhìn Ren và cầu cứu nó đây này.
Nhưng Ren, với cái mồm mở ra, tên đấy chỉ kêu lên đúng một tiếng nhỏ.
“Quào…”
…Đứa bạn thân duy nhất của nó mà cũng không thèm quăng cho cái phao. Tôi ghét thằng này.
Ở một lớp học yên tĩnh, tôi nhận được cực nhiều sự chú ý của hết thảy mấy đứa cùng lớp, nhiều đến mức muốn bật khóc.
--------------------
Solo: Clear