Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lạ Lưu Vĩnh Thuỵ, Tuệ Nhi, ông bác sĩ gia đình, ông quản gia và một số người hầu nhà Lưu gia.
Lưu Vĩnh Thụy cúi đầu nhìn ông nội, đáy mắt hiện lên tia áy náy.
Tuệ Nhi bước đến bên anh, bàn tay cô nắm lấy tay anh siết chặt, tạo một điểm tựa vững chắc để anh tựa vào.
- Vĩnh Thụy, em có thể cứu được ông nội.
Anh có tin em không?
Vị bác sĩ già ngẩng đầu lên nhìn Tuệ Nhi với vẻ mặt không hài lòng.
- Cô gái, cô quá ngạo mạn rồi đấy.
Một bệnh nhân ngay cả tôi cũng không thể cứu được, cô lấy tự tin ở đâu ra mà dám lớn giọng nói như vậy?
Lưu Vĩnh Thụy nhìn Tuệ Nhi thật sâu như muốn nhìn thấu cô vậy.
Sau một lúc, anh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh nói.
- Được.
Tất cả trông cậy vào em.
- Cái gì?
Ông bác sĩ già hét lên.
- Lưu thiếu gia, cậu làm sao thế? Cậu tin cô ta hơn tin tôi sao?
"Cộp"
Tuệ Nhi đập mạnh khẩu súng xuống bàn, ánh mắt cô đầy tự tin nói.
- Nếu tôi không cứu được ông nội, tôi sẽ dùng mạng của mình để tạ lỗi.
- Cô...
Ông bác sĩ già nhìn cô trân trân như thể đang nhìn một người mất trí.
Lưu Vĩnh Thụy bước tới cầm lấy khẩu súng, dịu dàng nhìn cô.
- Đừng doạ ông ấy như thế.
Nếu thực sự không chữa khỏi, tôi cũng sẽ dùng mạng của mình cùng em tạ lỗi với ông nội.
Một sự ấm áp chảy vào tim Tuệ Nhi.
Cô nhìn anh nở một nụ cười ngọt ngào.
Thật tuyệt khi được một ai đó tin tưởng tuyệt đối.
Tình thế cấp bách.
Tuệ Nhi nhanh chóng mở túi xách lấy ra một bộ kim châm.
Cô biết thế nào cũng có lúc dùng đến nó.
Cho nên lúc mua nguyên liệu làm thuốc, cô đã mua thêm một bộ kim châm.
Lưu Vĩnh Thuỵ đứng một bên nhìn Tuệ Nhi.
Ánh mắt anh trở nên thâm trầm.
Tuệ Nhi thuần thục rút ra một cây kim, khử trùng và đâm nó lên đỉnh đầu Lưu lão gia.
- Cô...!Cô không được tuỳ tiện đâm kim vào huyệt đạo...
Ông bác sĩ gia đình sợ hãi, cố gắng ngăn cản Tuệ Nhi.
Nhưng đột nhiên ông im bặt, một nòng súng đã lên đạn đang dí sát vào thái dương của ông ta.
- Im miệng.
Cô ấy đang cứu người.
Đừng làm phiền cô ấy.
Lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng vị bác sĩ già.
Ông không dám cử động, nuốt nước bọt nhìn xung quanh, rồi nhìn xuống dưới, nơi Lưu lão gia đang được Tuệ Nhi châm từng cây kim lên đầu.
***
Bên ngoài, Lưu Tư Thần đã báo cảnh sát dưới sự xúi giục của Diệp Chi.
Cùng với đó anh ta cũng báo cho rất nhiều phóng viên đến.
Chẳng mấy chốc, không gian bên ngoài căn phòng chật kín người.
- Mọi người, mau xông vào cứu Lưu lão gia.
Lâm Tuệ Nhi đang muốn giết ông ấy.
- Phá cửa đi!
Khi có thêm người, Nhà họ Tô lại càng dạn dĩ hơn.
Bọn họ hợp lực cảnh sát và phóng viên để phá cửa.
“Ầm...Ầm!”
Âm thanh phá cửa vang lên khiến Tuệ Nhi giật mình, bàn tay cô khẽ run.
Giây tiếp theo, cơ thể Lưu lão gia đột nhiên co giật.
Ông bác sĩ già lo lắng hét lên.
- Không...Ngăn cô ấy lại.
Nếu không Lưu lão gia sẽ không còn hi vọng gì nữa..
Lưu Vĩnh Thụy mím môi mỏng.
Ánh mắt anh nhìn Tuệ Nhi đầy tin tưởng.
- Yên lặng chờ đi.
Ông bác sĩ già trong lòng đầy lo lắng và tức giận.
Ông thầm trách mắng Lưu Vĩnh Thuỵ mất trí vì Tuệ Nhi.
Ông muốn bước lại chỗ Lưu lão gia, nhưng nòng súng vẫn kiên định nằm nơi thái dương của ông khiến ông đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động.
- Không ai được quấy rầy cô ấy.
Lưu Vĩnh Thuỵ lạnh lùng nói, mắt vẫn dán vào từng cử chỉ của Tuệ Nhi.
Tấm lưng cao lớn của anh ấy giống như một kết giới bao quanh Tuệ Nhi vô cùng kiên cố, không thể phá hủy.
Anh đã dập tắt mọi nghi ngờ và mũi dùi đang hướng về Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi yên tâm gật đầu với anh một cái.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Cô nín thở tập trung cao độ cắm những cây kim còn lại lên đầu Lưu lão gia.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ông bác sĩ gia đình, đầu Lưu lão gia đã cắm đầy những cây kim châm dài.
Khi Tuệ Nhi cắm mũi kim cuối cùng, cũng là lúc nhà họ Tô phá được cửa xông vào.
"Rầm"
Đằng sau họ là cảnh sát và một lượng lớn các phóng viên các mặt báo lớn nhỏ có đủ.
Thấy Lưu lão gia vẫn chưa tỉnh, Diệp Chi xông lên.
Cô ta chỉ vào Tuệ Nhi rồi quay sang cảnh sát hét lớn.
- Chính là cô ta.
Cô ta là kẻ giết người.
Các anh nhanh chóng còng tay đưa cô ta về đồn thẩm vấn đi.
Cánh phóng viên kéo đến chụp ảnh điên cuồng như thể Tuệ Nhi đã là một kẻ sát nhân thật sự.
Cảnh sát ngay lập tức bao vây Tuệ Nhi.
Lưu Vĩnh Thụy đứng chắn trước mặt Tuệ Nhi, ánh mắt anh lạnh lùng, nghiêm nghị.
- Tại sao các người dám xông vào nhà tôi khi chưa được cho phép như vậy? Đây là xâm phạm.
Các người về chờ thư của Luật sư Lưu gia đi.
Vẻ mặt Diệp Chi hơi thay đổi.
Cô ta chống chế.
- Bọn em cũng chỉ là lo lắng cho sự an toàn của ông nội thôi.
Nếu ông nội biết, ông ấy chắc chắn sẽ không trách chúng em.
Anh Vĩnh Thuỵ, đến bây giờ mà anh vẫn còn muốn che chở cho người phụ nữ độc ác kia sao?
Lưu Tư Thần nóng nảy lao đến, tóm lấy tay Tuệ Nhi.
Vẻ mặt hắn ta hung dữ hét lên.
- Đồ đàn bà độc ác, cô phải trả giá cho cái chết của ông nội.
Đột nhiên, hắn ta cảm thấy một vật lạnh lẽo áp vào sau đầu.
Cơ thể hắn đóng băng tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra đầy trên trán.
- Lưu Tư Thần, ông nội không chết.
Mày nghĩ mày là ai?
Lưu Vĩnh Thụy nhìn hắn như nhìn một tên hề thích làm trò.
- Vì mày mang họ Lưu nên mày quên luôn thân phận thật sự của mày rồi sao? Thứ không thuộc về mình mà còn dám ham
Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt.
- Các người mau cút ra ngoài.
Nếu không thì...
Lưu Vĩnh Thụy bất ngờ giơ tay lên bắn chỉ thiên.
"Đoàng"
Lưu Tư Thần hai chân nhũn ra, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt tái nhợt của Diệp Chi và đám phóng viên trước cửa.
Bọn họ sợ hãi lùi dần ra, đứng bên ngoài cửa nhìn vào.
Lưu Tư Thần không thể đứng dậy nổi, liền bị một đám người lôi đi.
Cảnh sát đang do dự liệu có nên rút hay không.
Chợt nghe Lưu Vĩnh Thụy lạnh lùng nói.
- Các anh ở lại đây đi.
Sau đó anh cất súng.
Anh cần người làm chứng cho Tuệ Nhi.
Cảnh sát là sự lựa chọn tốt nhất.