Sát Thủ Vú Em

chương 32: một điểm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ring.

Vừa nói chuyện, năm người đã đánh xong Liệt Phách Đa rồi chạy đến chỗ Đường Thập Tứ. Đúng như bọn họ nghĩ, một đường toàn đồ lục, ngay cả một món lam cũng không thấy.

Dọn tiểu quái xong, Ôn Tiễu yên lặng dạo một vòng quanh quan tài Doãn Hồng, thương tiếc cho câu chuyện vì quân mạt chược mà dẫn đến huyết án kia.

Công kích của hai Pháp Sư Chỉ Gian Lưu Sa và Im Lặng Như Tờ đều rất cao, cho nên một đường đánh rất nhanh. Đánh xong Đường Thập Tứ rồi, trong [Đội ngũ] vẫn im lặng không ai nói chuyện.

Từ thâm tâm, Ôn Tiễu cảm thấy bọn họ đều bị mình uy hiếp hết rồi. Đương nhiên cũng có thể là bởi vì suy nghĩ không cùng hướng nên không có cách nào trao đổi với nhau được.

Ôn Tiễu tất nhiên sẽ không thật sự rời khỏi Quân Lâm Thiên Hạ chạy qua Lâm Uyên Các. Mà đám người Chỉ Gian Lưu Sa cũng không hy vọng xa vời cô sẽ đến. Nếu không, đó sẽ lại là một hồi gió tanh mưa máu nữa.

Đừng nói là lui bang, sợ là chỉ cần để người ta biết ba đầu sỏ Lâm Uyên Các cùng với Vạn Hoa đối địch đi phó bản thôi thì hai bên đã có cớ để đánh nhau rồi.

Đợi đến khi đánh đến tẩm cung của Đà Loa Lão Tổ, Hoa Sinh Mê liền đứng bất động ở xa. Đây không phải đi cùng người của Quân Lâm, biểu hiện của cô không cần quá tích cực. Hộ pháp cái gì chứ, đương nhiên là quăng cho mấy người trang bị tốt đi đánh rồi.

Lãnh Tuyết Nhi cũng đứng im bên ngoài. Im Lặng Như Tờ và Chỉ Gian Lưu Sa tự giác chủ động phân công mỗi người đi đánh hai Hộ pháp.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Tôi có linh cảm hôm nay sẽ ra vũ khí Kim.

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Chào bán tiên, cho xin con lô nào!

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Đừng vậy mà, tôi nói thật đó.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Sao lại nói vậy?

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Đây là một kiểu logic mà. Cô nghĩ xem, hai liên minh cùng đi phó bản, lỡ như rớt vũ khí Kim thì chắc chắn là sẽ tranh giành một trận rồi. Mà giành là sẽ cãi, cãi là sẽ đánh, đánh là sẽ tốn vật phẩm thương thành, công ty game lại lời được một mớ. Nếu tôi là GM, tôi nhất định sẽ cho mọi người đánh ra Kim!

[Đội ngũ] Im Lặng Như Tờ: Logic này nghe có vẻ đúng?

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Cái gọi là logic này chính là thần khí, quăng đi đâu cũng có thể tỏa sáng được!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Hình như cũng có lý.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Chẳng lẽ những lúc thế này mấy người không phải nên nói “Oa, thật lợi hại! Chúng ta nhất định sẽ đánh ra Kim! Tôi thật sùng bái ông quá!” sao?

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Xin hỏi ông đã mãn teen chưa vậy?

[Đội ngũ] Im Lặng Như Tờ: Có vẻ huyền bí!

……

Lúc này, Hộ pháp đã đánh xong, năm người bắt đầu tấn công Đà Loa Lão Tổ.

Đà Loa Lão Tổ cũng chẳng sung sướng gì. Mỗi ngày đứng đây nghênh đón hết đợt này tới đợt khác đến đánh. Đánh không lại thì mắng. Đánh xong không ra Kim cũng mắng. Đánh ra Kim rồi còn muốn đánh tiếp, sau đó cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn bị đánh bị mắng không ngừng.

Đầu năm nay nghề gì cũng không dễ ăn, ngay cả làm Boss cũng thật thê thảm a!

Kỹ năng của Hỏa Pháp là hoành tránh nhất trong các chức nghiệp. Lúc Hỏa Diễm Trảm được phóng ra, mọi thứ trong phạm vi công kích đều bị ánh lửa đỏ bừng bao phủ, phối hợp với tiếng “Ầm ầm!” của hiệu ứng âm thanh.

Dây máu đầu tiên của Đà Loa Lão Tổ đang không ngừng lên xuống, năm người im lặng chăm chú tập trung chuyên môn, không ai nói gì.

Đánh xong dây máu đầu tiên rồi, hai dây còn lại liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Mau tắt kỹ năng tự động nhặt đồ của Tiên Sủng đi! Ngồi chờ ra Kim!

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Tắt lâu rồi.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Không ra ông có chịu trách nhiệm hay không? Ngày mai bang chiến rồi, tôi còn trông mong giết được nhiều thêm mấy người đây.

[Đội ngũ] Im Lặng Như Tờ: Xét tình hình ngày mai bang chiến, hôm nay vẫn là đừng có ra Kim thì hơn.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Không sao, dùng vũ khí cấp giết người phỏng chừng còn có thể làm tức chết thêm một đống nữa!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: ……

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Ngày mai Quân Lâm ai chỉ huy?

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Không biết nữa. Đây là lần đầu tiên tôi đánh bang chiến ở nơi này.

[Đội ngũ] Im Lặng Như Tờ: Quân Lâm đánh dã ngoại có vẻ lợi hại nhưng đánh bang chiến thì lại không được. Thua cũng đừng khóc.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Mấy người đang nói chuyện chỉ huy chứ gì? Không sao, tôi là Củ Lạc không gì làm không được!

……

Kênh [Đội ngũ] bị spam đầy màn hình nước miếng, Ôn Tiễu chỉ cười mà không nói.

Máu của Đà Loa Lão Tổ cạn sạch, nháy mắt đã ngã xuống.

Trên mặt đất xuất hiện một mớ đồ lóe sáng, chính là trang bị mà Đà Loa Lão Tổ rơi ra.

Ôn Tiễu tự nhận là tay thối, yên lặng lui về sau mấy bước, tỏ vẻ không muốn làm tội nhân. Im Lặng Như Tờ và Lãnh Tuyết Nhi thì ngồi nắm tay liếc mắt đưa tình nhìn nhau. Hùng Phong Vĩ Nghiệp mở Word bắt đầu sửa sang lại những tư liệu hôm nay thu thập được. Chỉ còn mỗi mình Chỉ Gian Lưu Sa đứng đó, không thể không bước lên mở.

Vốn đây cũng không phải chuyện gì to tát, đi phó bản không tìm được món gì tốt cũng là bình thường. Hàng ngày, ba đầu sỏ bọn họ đi phó bản cũng không phải vì kiếm trang bị hay vũ khí, nhưng mà hôm nay không hiểu vì sao Chỉ Gian Lưu Sa lại cảm thấy thật áp lực.

Loại áp lực này là từ đâu xuất hiện vậy?

Hắn ngồi trước máy tính, xoay màn hình một chút. Bốn người còn lại cứ vậy mà đẩy cái nhiệm vụ “gian khổ” này qua cho hắn. Thử nhìn cô nàng Vạn Hoa kia xem, ngồi im lìm ngay ngắn dưới đất, cũng không biết là đang làm cái gì nữa.

Trong lòng cô hẳn là vẫn hy vọng ra vũ khí Vạn Hoa đi? Nhưng mà ngày mai bang chiến, nghe khẩu khí của cô thì thật sự không thể cho được a!

Chỉ Gian Lưu Sa cúi người, mở ra hai món trang bị.

Một cái Chiến Giáp Pháp Sư , một cái Nguyệt Luân Vạn Hoa cấp .

Di chuột lên nhìn, Chiến Giáp là màu lục, trực tiếp quăng thùng rác.

Đến khi con trỏ chuột sắp chuyển sang Nguyệt Luân, trong lòng mấy người ở hiện trường đột nhiên trở nên cực kỳ khẩn trương.

Kim!

Ôn Tiễu nhịn không được mà nhảy dựng lên từ trên ghế! Kim Pháp Hoa Kim Cương Nguyệt Luân! Đây mới là do ăn ở này!

Nhưng mà trong đội có hai Vạn Hoa, Lâm Uyên Các lại có những ba người!

Lòng bàn tay Ôn Tiễu mướt mồ hôi, tim đập dồn dập như trống. Cô lầm bầm: “Nhất định phải xổ trúng. Nhất định phải xổ trúng”.

Trong phòng YY bên Lâm Uyên Các lại là một bầu không khí im lặng đến kì lạ.

“Lưu Sa, tay ông thơm a. Bạo Lực Nữu muốn cái gì ông liền mở ra cái đó. Nhân duyên trời định rồi, đừng do dự nữa!” Im Lặng Như Tờ trêu đùa.

“Tại sao đợi tới khi em có Luân rồi anh mới mở trúng? Tại sao lúc trước anh không mở ra Luân Kim? Lưu Sa, em hận anh!” Lãnh Tuyết Nhi u oán thở dài.

“Này…… trách anh được sao? Ai bảo mấy người không chịu lên mở?” Chỉ Gian Lưu Sa bất đắc dĩ.

“Xổ trước đi, trúng thì đem bán để chuẩn bị Hình nhân và Triệu Hoán Linh Thạch cho bang chiến ngày mai.” Im Lặng Như Tờ cười nói: “Không trúng chắc cô nàng kia khóc ngất quá?”

“Ông quan tâm cô ta khóc hay không làm gì?” Chỉ Gian Lưu Sa thở dài: “Xổ số xổ số. Xổ không trúng lôi ra ngoài xử bắn một phút đồng hồ!”

Hùng Phong Vĩ Nghiệp quăng số đầu tiên: điểm!

Không có cơ hội, Hùng Phong Vĩ Nghiệp yên lặng đứng qua một bên, nhìn bốn người hai phe.

Im Lặng Như Tờ: điểm!

Không còn cách nào, chỉ có một lựa chọn là bị lôi ra ngoài xử bắn.

Lãnh Tuyết Nhi: điểm!

Lúc này Ôn Tiễu đã nhịn không nổi mà mặc niệm hết một loạt tên người đứng đầu các tôn giáo trong lòng, nhắm mắt lại quăng số.

Hoa Sinh Mê: điểm!

Tạm thời là cao nhất, nhưng vẫn còn Chỉ Gian Lưu Sa!

“Lưu Sa, trông cậy hết vào ông, đừng làm tụi tôi thất vọng!” Im Lặng Như Tờ cười nói.

Chỉ Gian Lưu Sa cuối cùng cũng biết vì sao mình lại cảm thấy áp lực. Loại chuyện làm tội nhân thiên cổ này vẫn rớt lên đầu hắn!

Thật ra đối với Chỉ Gian Lưu Sa mà nói thì cũng chỉ hai ba nghìn đồng, dù có trúng được rồi đem bán thì tiền cũng là bỏ vào kho bang chuẩn bị cho chiến đấu thôi. Nhưng mà vì sao hắn lại khẩn trương như vậy a?

Dứt khoát gieo xúc xắc.

Chỉ Gian Lưu Sa: điểm!

Một điểm định mệnh!

[Nghe đồn] Hoa Sinh Mê đánh bại Đà Loa Lão Tổ ở Hổ Đầu Sơn, đạt được [Pháp Hoa Kim Cương Điện Hệ Nguyệt Luân]!

Trên [Thế giới] đồng loạt thét lên!

Ra vũ khí cấp a!

Mỗi khi ra vũ khí Kim cấp hoặc là Kim Toàn Phù thì trên [Thế giới] sẽ lại loạn cào cào.

Đây tuyệt đối là con ruột của GM a!

“Lưu Sa, bị một điểm đánh bại, xem ra ông không được a, bị cô nương người ta đè đầu rồi.” Im Lặng Như Tờ không chút để ý cười nói.

“Biến!” Chỉ Gian Lưu Sa buồn bực. Hôm nay chưa xem lịch, là ngày ‘mọi chuyện hỏng bét’ sao?

[Bang hội] Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Củ Lạc, có thấy là có phần, chia hoa hồng!

[Bang hội] Mân Côi Du Nhiên: Mình cũng không có vũ khí cấp oa oa oa. Có điều chắc cậu để lại xài ha?

[Bang hội] Hoa Sinh Mê: Ừa, mình để xài.

[Bang hội] Cưỡi Heo Cướp Ngân Hàng: Đờ mờ không nhịn được! Củ Lạc, em gặp vận cứt chó rồi! Chia hoa hồng, chia hoa hồng!

……

Trong kênh [Bang hội] của Quân Lâm Thiên Hạ, một đám người đang loi nhoi ầm ĩ đòi chia hoa hồng.

Một người vui không bằng mọi người vui, Ôn Tiễu cũng vui vẻ đùa giỡn với mọi người trong bang.

[Liên minh] Hào Hoa Mộ Địa: Công Tước, chia hoa hồng!

[Liên minh] Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Công Tước không online!

[Liên minh] Hào Hoa Mộ Địa: Í? Không đi chung với Công Tước hả? Vậy không phải Công Tước sẽ khóc ngất trong WC sao?

[Liên minh] AK: Công Tước còn đang khóc kìa. Củ Lạc, sao em có thể bỏ mặc ổng vậy chứ?

[Liên minh] Thanh Sắc Yêu Cơ: Luân… có bán không?

[Liên minh] Hoa Sinh Mê: Không bán, tôi dùng, để có thể bảo vệ trinh tiết của bang chủ trong trận bang chiến ngày mai.

[Liên minh] Tây Điểm Binh Nhận: Thật gương mẫu! Tỏi, mau mang lên cho tôi thêm một tá bang chúng giống như vậy!

[Liên minh] Mân Côi Du Nhiên: Tỏi không có đây……

……

“Tiễu tỷ, phát tài a!” Trần Vũ chưa gì đã gửi tin nhắn riêng đến trước: “Tôi lợi hại lắm đúng không? Bảo bà đi liền ra Luân!”

“Xì, rõ ràng là do tôi ăn ở có đức!” Ôn Tiễu dương dương tự đắc.

“Lại nổ! Nổ nữa đi, tôi liền nói cho mọi người trong Quân Lâm là bà đi phó bản cùng đám người Chỉ Gian Lưu Sa!” Trong mắt Trần Vũ lóe sáng.

“Sao bà lại biết……” Ôn Tiễu ngơ ngác.

“Ngốc, tôi có thêm hảo hữu a! Lúc họ gọi Hùng Phong Vĩ Nghiệp ở kênh [Hảo hữu] là tôi đã thấy rồi. Bà đi cùng Hùng Phong Vĩ Nghiệp thì không phải cũng chung với đám người Lâm Uyên Các sao?”

“Bí mật, bí mật.” Ôn Tiễu trả lời: “Bán tôi chút kim. Tôi phải chia hoa hồng, nhân tiện tối nay cường hóa Luân luôn.”

“Xùy xùy, tỉ lệ .!”

“!!! Bà cắt cổ gà sao?” Ôn Tiễu tức giận đánh chữ.

“Tôi cắt cổ bà!” Trần Vũ vừa lòng cười nói: “Giỡn thôi, . đi. Hôm nay bà định cường hóa đến mấy?”

Ôn Tiễu suy nghĩ một chút, nếu có thể lên trong một lần duy nhất thì đó tuyệt đối là hên bạo rồi. Vận khí của cô không được tốt như vậy, vẫn là đừng mơ mộng xa vời đến chuyện đó thì hơn: “Tám đi, đến tám không khó cũng không quá mắc. Chỉ cần lên tám thì đánh nhau giết người cũng đã tay lắm rồi!”

……

Sau khi đám người Chỉ Gian Lưu Sa rời khỏi đội, Ôn Tiễu lấy ít kim từ chỗ Trần Vũ giao cho Hùng Phong Vĩ Nghiệp để hắn đi đưa Chỉ Gian Lưu Sa.

Nếu người ta đã mang mình đi phó bản đánh ra được vũ khí mà mình tha thiết ước mơ thì cô tất nhiên cũng không thể làm người vô duyên chỉ vì muốn tiết kiệm chút tiền.

Vô duyên chính là chỉ một số người hay giành trang bị trong đội. Dù trước đó Chỉ Gian Lưu Sa đã nói không chia hoa hồng cũng không sao nhưng Ôn Tiễu vẫn muốn đưa.

Ba người Chỉ Gian Lưu Sa nhận hoa hồng rồi thì trong lòng đều hiểu rõ, cũng không nói với ai chuyện bọn họ đi cùng nhau, chỉ im lặng nhận lấy mà thôi.

Cả ba đều nhất trí cho rằng cô nàng Vạn Hoa này bình thường tuy nói chuyện vô lí một tí, gợi đòn một tí nhưng nhân phẩm thì hoàn toàn không có vấn đề. Còn về năng lực, còn cần tiếp tục khảo sát.

Mà lúc này, Ôn Tiễu lấy được Luân cấp liền chậm rãi lôi khuôn cường hóa bay tới một góc vắng vẻ ở Nam Tinh Thôn, bắt đầu cường hóa Luân.

Nơi ít người, tỉ lệ thất bại thấp hơn.

“Keng keng phốc keng keng…” Tiếng động báo hiệu cường hóa thành công xen lẫn thất bại không ngừng vang lên.

~

Tác giả: Gần đây đất diễn của Chỉ Gian Lưu Sa có vẻ nhiều, cho nên có độc giả bảo Lưu Sa thật đáng yêu (Lưu Sa mặt ngạo kiều cảm ơn (^o^)/~), có độc giả bảo nữ chính bắt cá n tay (←_← như vậy có đạo đức sao?), có độc giả nói muốn cho Lưu Sa vùng lên (Lưu Sa nói hắn không được vùng lên cũng không sao ~(≧▽≦)/~), có độc giả nói muốn gả Tiểu Giả cho Lưu Sa (Tiểu Giả tức giận lật bàn, bố là trai thẳng!!). Nam chính Chinh Chiến Công Tước bị bỏ quên trong góc nói nếu tôi không cho hắn thêm đất diễn thì hắn sẽ treo cổ trước cửa nhà tôi (nam chính là ngài a, bằng không mọi người sẽ vác đao chém chết tôi mất). Vì sự an toàn khi đi đường đêm sau này, tôi đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để nam chính có thêm đất diễn.

~

Trái Đất dạo này nguy hiểm quá, ai trả đĩa bay tui vìa Sao Hỏa đi.

Truyện Chữ Hay