Sát Thủ Nữ Vương

chương 75: nữ vương cứu mạng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Nữ vương cứu mạng

Một tiếng súng vang, con ngươi vàng vẩn đục của cá sấu nhất thời bị đạn bắn nổ, máu tươi bùn lầy toàn bộ văng đến trên mặt của Lạc Vũ, cá sấu nhất thời phát điên lên, hung ác mà thống khổ giãy dụa vặn vẹo, cái đuôi dài đằng đẵng kia lướt nhanh, cơ hồ đánh vào khuôn mặt của Lạc Vũ. Nước bùn bắn tung tóe vào trong mắt, khó chịu đến căn bản không mở mắt nổi

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó lại là một súng đinh tai nhức óc, viên đạn bắn xuyên qua đuôi của cá sấu. Vốn dĩ cá sấu lớn khí thế hùng hổ, hung ác dũng mãnh lập tức yên lặng, mang theo đuôi bị thương, ảo não đào tẩu

Bản năng dã thú của cá sấu cảm nhận được nguy hiểm cực lớn, biết con người đối diện này là không chọc nổi, không giống với con tôm nhỏ bên trong vũng bùn này, con người này đáng sợ mà hùng mạnh, vẫn là lẩn đi càng xa càng tốt

Bùn cát chui vào trong mắt, Lạc Vũ hai tay đều rơi vào vũng bùn, căn bản không nhấc tay ra dụi mắt, cho nên nàng chỉ đành híp mắt, nghe tiếng bước chân đối diện càng ngày càng gần

"Mẹ...." Lạc Vũ khóc rống kêu to, cho dù không thể mở mắt ra, nàng cũng biết người đối diện là ai, loại mùi vị quen thuộc kia, loại khí tràng cường hãn kia, loại nhiệt độ lạnh lẽo sẽ làm bốn phía chợt giảm xuống độ kia, ngoại trừ nữ vương, còn có ai sẽ có khí thế như vậy

Nữ vương đem nòng súng thật dài luồn vào bên trong áo của Lạc Vũ, nòng súng lạnh lẽo đụng tới da thịt ấm áp, để Lạc Vũ không khỏi rùng mình một cái. Ách, lạnh quá, nòng súng chọc vào ngực rồi.

Lạc Hàn đem ống súng coi như sào tre, móc lên quần áo của Lạc Vũ, để nàng từ từ trôi về bên bờ, sau đó như là diều hâu nắm bắt gà con, xách lấy ót của Lạc Vũ, dễ như chơi ôm nàng lên

Lạc Vũ toàn thân trên dưới đều là nước bùn bẩn thỉu, trên đầu còn dính lên không ít cỏ tạp, nước mắt giội rửa bùn cát trong mắt, Lạc Vũ mở con mắt to nước mắt lưng tròng, tham lam nhìn khuôn mặt của nữ vương

Nữ vương đem Lạc Vũ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó khá là ghét bỏ chuẩn bị đem đồ vật bẩn thỉu này ném xuống đất. Lạc Vũ cũng đã nhận ra ý đồ của nữ vương, vội vàng duỗi ra bàn tay tràn đầy nước bùn, một cái tiến vào trong lòng của nữ vương

Hai chân vây lấy thắt lưng dẻo dai của nữ vương, hai tay ôm chặt lấy cái cổ của nữ vương, sau đó đem đầu vùi vào trên ngực mềm mại của nữ vương. Lạc Vũ ở trên người của nữ vương cọ cọ, cuối cùng đem nước bùn trên người toàn bộ cọ đến trên quần áo của nữ vương

Lạc Hàn cắn răng, nhịn

Ai biết Lạc Vũ được voi đòi tiên, tay cũng bắt đầu không an phận, ở trên mặt trên cổ của nữ vương sờ loạn, trực tiếp đem nữ vương cũng làm đến giống như chính mình, bùn đầy người dơ hề hề cuối cùng mới ngưng nghỉ an phận

Lạc Hàn tức giận, "Sờ loạn nữa, ném ngươi vào trong đầm cá sấu!"

Lạc Vũ hả hê trợn mắt, hôn hôn phần gáy trắng nõn của nữ vương, "Người mới không nỡ"

Không ai có thể lĩnh hội vui sướng lúc này của Lạc Vũ, sau một phen lo lắng chịu sợ hãi, nữ vương đột nhiên giáng lâm ở bên cạnh nàng, làm cho nàng có loại mừng đến phát khóc, cảm giác vui mừng của quãng đời còn lại sau chết. Tất cả những thứ này đều là khó có thể tin như vậy, như là một giấc mộng, mộng ảo đến có chút không chân thực

Tất cả những thứ này có thật không, hay là mình đã chết, tất cả những thứ này chỉ là mộng cảnh?

Lạc Vũ thử thăm dò bóp bóp khuôn mặt của nữ vương, như đã đoán trước nghe được nữ vương tức giận mắng, "Có muốn ta đem móng vuốt của ngươi chặt hay không!"

Lạc Vũ lấy lòng cười cười, sau đó ngước đầu nhẹ nhàng hôn khóe môi của nữ vương, không phải là mộng, tất cả đều là thật, mình ở bên bờ tử vong sống sót rồi!

Lạc Vũ giống như gấu ôm cây ôm chặt lấy nữ vương, Lạc Hàn thì lại một tay nâng lấy mông của Lạc Vũ, một tay ôm lấy eo của nàng, để tránh khỏi nàng rơi xuống

"Người tại sao lại ở chỗ này?" Lạc Vũ thấp giọng dò hỏi, bốn phía vẫn một mảnh đen như mực, thanh âm kỳ quái quỷ dị vẫn cứ ở đang vang vọng bên tai, nhưng mà bởi vì nữ vương ở bên người, cho nên Lạc Vũ cũng không cảm thấy có một tia sợ sệt và hoảng sợ

"Buổi tối ngủ không được, tản bộ" Lạc Hàn Mặt không biến sắc

Lạc Vũ không tin, làm nũng giả vờ giận, "Lừa gạt ai! Coi con là đứa nhỏ ba tuổi à!"

Lạc Vũ bất bình, nữ vương lại dùng lý do tệ như thế để lừa gạt chính mình, nửa đêm canh ba ai sẽ đến loại địa phương quỷ quái này đi dạo, còn tản bộ, mộng du còn tạm được!

Lạc Hàn bất đắc dĩ, thành thật thẳng thắn nói, "Từ khi ngươi nhấc xác chết ra cửa, ta thì theo ở phía sau ngươi rồi"

Nhắc tới xác chết, Lạc Vũ lập tức nghĩ đến chuyện chính mình giết người, thân thể run lên, loại hoảng sợ máu tươi đầy tay kia nhất thời bao phủ tới, Lạc Vũ dúi đầu vào giữa cổ của nữ vương, khó chịu ngột ngạt nói, "Con giết người rồi, con giết người rồi..."

Lạc Hàn dịu dàng vỗ vỗ phía sau lưng của Lạc Vũ, đứa gia hỏa này run rẩy lợi hại như vậy, lần đầu tiên tự tay giết người, sợ là dọa hư rồi

"Ngươi làm đến rất tốt" Có thể diệt đi thủ lĩnh phái Nam đầu sói, tự nhiên không phải một chuyện dễ dàng

Lạc Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, mở to tròng mắt xinh đẹp, có chút không dám tin, đây là lần đầu tiên nữ vương biểu dương nàng, trước đó nàng chỉ có ngưỡng mộ Lạc Lan, mà bây giờ nữ vương cuối cùng bắt đầu khẳng định thực lực của nàng rồi.

"Người luôn ở phía sau con, tại sao trước đó cũng không ra cứu con!" Lạc Vũ ủy khuất oán giận nói, ánh mắt cực kỳ u oán phẫn uất. Thời điểm bầy sói xuất hiện, thời điểm rơi vào đầm lầy càng lún càng sâu, tại sao người đều không có xuất hiện, mặc cho mình một mình sợ sệt hoảng sợ, khổ sở giãy dụa, bị ép vào đường cùng!

Lạc Vũ ủy khuất khóc nức nở lên, giơ lên quả đấm nhỏ nhẹ nhàng đánh bờ vai và ngực của nữ vương, sử dụng khả năng bán manh cả người làm nũng

Lạc Hàn thở dài, chỉ là hôn hôn cái trán của Lạc Vũ, tiểu gia hỏa, con phải từng bước một trưởng thành, không thể luôn dựa vào người khác. Nếu như có một ngày ta không ở bên người con, con cũng phải học được bảo vệ mình không bị thương tổn

Đêm khuya, yên tĩnh

Vết thương trên người Lạc Vũ đã băng bó, bây giờ đang ôm lấy đùi của nữ vương, nằm nghiêng ở trên giường lớn ngủ say như chết, hơi ngáy

Lạc Nhất đứng thẳng một bên, nghẹ giọng hỏi, "Chủ nhân, tay người không có sao chứ?" Lúc thấy được nữ vương bồng tiểu thư vào phòng, Lạc Nhất doạ một thân mồ hôi lạnh. Sáng sớm hủy đi cái nẹp, bác sĩ mới ngàn căn dặn vạn căn dặn, khoảng thời gian này nhất định không thể dùng tay cầm đồ vật quá nặng, bằng không nguy hiểm gãy lần nữa, ai biết mới đến buổi tối, chủ nhân thì hoàn toàn quên đi giao phó của bác sĩ, ôm lấy một người lớn như vậy vào phòng

Lạc Hàn không để ý chút nào nhấc lên cánh tay, lạnh nhạt nói, "Không sao" Vừa nói, một bên đem cái chăn trượt xuống kéo lên, đắp ở trên vai Lạc Vũ, Lạc Vũ ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ là cọ cọ, đem đầu nhỏ gối lên trên đùi của nữ vương, nước miếng cũng theo khóe miệng làm ướt trên đùi của Lạc Hàn

Lạc Hàn thở dài, vươn ngón tay lau lau khóe miệng của Lạc Vũ, Lạc Vũ vô ý thức duỗi ra đầu lưỡi, đem nước miếng dính trên ngón tay của nữ vương liếm sạch sành sanh, còn mút mấy cái, liếm miệng một cái, hương vị tựa hồ không tệ

Trên hòn đảo nhỏ chưa từng có bí mật. Chuyện Lạc Vũ diệt đi thủ lĩnh phái Nam đầu sói trong vòng mấy ngày liền truyền vào trong tai mỗi người, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đều là khó có thể tin, dù sao thực lực của đầu sói là rõ như ban ngày, giết chết cô ta cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nhưng mà, mặc kệ có tin hay không, người trên hòn đảo nhỏ đều đối với Lạc Vũ nhiều hơn mấy phần kính nể, thậm chí thấy được nàng đều sẽ nhượng bộ lui binh, vòng đi đường khác. Mấy tên thủ hạ của đầu sói đã từng công khai làm khó dễ Lạc Vũ, nhưng mà bị Lạc Vũ đánh dữ dội, sau khi đánh bẹp mấy trận, cũng không có ai còn dám công khai khiêu chiến Lạc Vũ nữa, trong bóng tối khiến cho nàng sai khiến

Bởi vì đầu sói chết đi, phái Nam dần dần tan rã, nhưng mà trong đó không ít thành viên bắt đầu đi theo Lạc Vũ, giống như là bầy sói, sau khi một con sói cắn chết một con sói già, nó liền trở thành một sói vương mới. Phái Nam trên danh nghĩ thì còn nhưng trên thực tế thì biến mất, nhưng mà thủ lĩnh đổi thành người vừa mới đến hòn đảo nhỏ không tới ba tháng

Tiểu Dung thỉnh thoảng vẫn sẽ phạm ma túy, cho nên Lạc Vũ đem toàn bộ cafein của Tiểu Dung tịch thu, khóa vào trong ngăn kéo của chính mình, để tránh Tiểu Dung không nhịn được lén lút hút

Thời gian như nước chảy giống như chậm rãi trôi qua

Sáng sớm, gió nhẹ khẽ phất, Lạc Vũ tắm nắng trên trên bờ cát, lười biếng nằm ở trên cát mịn

"Nữ vương đến rồi!" Không biết ai hô to một tiếng, Lạc Vũ lập tức vươn mình mà lên, vội vàng trở về tư thế quân đội, thân thể ưỡn đến mức có bao nhiêu thẳng thì có bấy nhiêu thẳng, hoàn toàn không nhìn ra chậm chạm lười nhác mềm oặt trước đó

Hôm nay là hạng mục huấn luyện sự chịu đựng của thể lực, nhưng mà phương thức huấn luyện không phải chạy cự li dài, cũng không phải nhảy ếch nằm sấp chống tay, mà là bơi lội. Cự ly hải lý, bơi tới trên hòn đảo nhỏ đối diện, lại đi thuyền trở về

Nữ vương ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người dồn dập nhảy vào trong biển, thì còn lại một mình Lạc Vũ ngốc ngếch đứng ở tại chỗ, hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết làm sao

Tiểu Dung mang xong kính bơi, đang muốn nhảy vào trong biển, thấy được Lạc Vũ sững sờ ở tại chỗ, dùng tay chọc chọc nàng, "Thất thần rồi hả?"

Nữ vương đi tới phương hướng Lạc Vũ, mặt không hề cảm xúc, không nhìn ra nửa điểm tâm tình. Tiểu Dung cuống lên, vội vàng dùng sức lôi kéo cánh tay của Lạc Vũ, "Nhanh xuống nước! Nữ vương đã tới hướng chúng ta!"

Nhưng mà, Lạc Vũ như là không nghe thấy lời Tiểu Dung, vẫn đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, giống như cọc gỗ

Đợi nữ vương đến gần, Lạc Vũ mới khá là vô tội vẫy vẫy tay, "Người biết, con từ nhỏ đã sợ nước"

Tiểu Dung sợ đến run lên một cái, Tiểu Vũ không muốn sống nữa, cư nhiên dám nói chuyện với nữ vương như thế, vẫn là một bộ khẩu khí chuyện đương nhiên như thế, giống như đang nói, "Ta là như vậy, ngươi xem mà lo liệu đi"

"Ngươi", Lạc Hàn dùng tay chỉ vào Tiểu Dung, sợ đến Tiểu Dung lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất, Lạc Vũ vội vàng kéo cô ấy từ trên mặt đất lên, "Dạy nó bơi"

Lạc Vũ từ nhỏ sợ nước, bởi vì khi còn bé bị kẻ thù của Lạc Hàn bắt cóc, suýt chút nữa bị chết đuối giữa sông, cho nên tạo thành bóng ma trong lòng, vừa nhìn thấy nước thì chột dạ run chân hốt hoảng, mặt đỏ tới mang tai toả nhiệt

Tiểu Dung mệt gần chết dạy Lạc Vũ ròng rã một tuần, Lạc Vũ cũng sống chết không học được, ngay cả nín thở nổi trong nước cũng không làm nổi

Thời điểm ngày cuối cùng, còn xui xẻo phá vỡ áo tắm, trên áo tắm màu xanh vẽ ra một đạo lỗ hổng thật dài, xem như là triệt để hỏng nát

Buổi tối hôm đó, Lạc Vũ thì bị nữ vương đơn độc kêu đi ra ngoài, Lạc Vũ ủ rũ, biết hơn nửa không phải chuyện tốt, sợ là cũng bị nữ vương chửi mắng một trận

Bầu trời đêm, bãi biển, ánh sao sáng sủa, trên mặt biển hiện ra bọt nước thật nhỏ, trên sóng nước dập dờn màu bạc ánh sao. Gió biển dập dờn làn váy của nữ vương, để hai đùi trắng nõn căng thẳng như ẩn như hiện

Gió biển buổi tối mang theo một luồng ý lạnh, khí tức mặn mặn mà ướt át. Lạc Vũ đi lên trước, đánh một cái ngáp to lớn, nói lầm bầm, "Trăng đen gió cao, đơn độc gọi con ra làm gì?"

"Cởi quần áo" Sắc mặt nữ vương lạnh lùng như thường

Lạc Vũ sững sờ ở tại chỗ, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, tưởng lỗ tai của chính mình nghe lầm

"Muốn làm gì?" Lạc Vũ vội vàng đem quần áo của mình nắm thật chặt, lùi về sau hai bước, rất sợ vừa thất thần quần áo thì bị nữ vương lột sạch

"Còn có thể làm gì, dạy ngươi bơi" Nữ vương hơi không kiên nhẫn

Lạc Vũ có chút mất mát buông tay ra, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Áo tắm con hư rồi"

"Không sao, cởi quần áo trực tiếp nhảy vào biển" Lạc Hàn không để ý nhàn nhạt mở miệng, "Buổi tối có cấm đi lại ban đêm, sẽ không có người khác xuất hiện"

Lạc Vũ suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết. Cái gì? cùng nữ vương bơi không che đậy? !

Hết chương

Truyện Chữ Hay