Chương : Che chở con nhỏ
Ngày thứ hai, tiếp tục tiến hành huấn luyện ma quỷ
Sáng sớm năm giờ rưỡi rời giường, sáu giờ tập hợp, đầu tiên là "Món khai vị lớn" cái nằm ngửa ngồi dậy, cái nằm sấp chống tay, làm xong thì có thể trước tiên vọt vào nhà ăn ăn cơm, thể lực không tốt chậm chạp đến sau tự nhiên chỉ có đói bụng
Sau một tháng huấn luyện, Lạc Vũ đương nhiên không còn là về chót, bây giờ nằm ở chính giữa, Lạc Lan không hề bất ngờ vẫn cứ hoàn thành lần đầu tiên, ung dung gọn gàng, không chút nào thấy uể oải. Nữ vương nhìn Lạc Lan một chút, nhàn nhạt gật gật đầu, biểu thị tán dương khẳng định, điều này làm cho Lạc Vũ cực kỳ khó chịu, trong lòng nàng, Lạc Lan đã dần dần trở thành kẻ địch giả tưởng, trở thành đối tượng nàng nỗ lực vượt qua và đánh bại. Nữ vương khẳng định đối với Lạc Lan kích thích Lạc Vũ, để nàng giận hờn ra sức tăng nhanh tốc độ, cho dù thân thể tựa hồ sắp áp sát cực hạn
Đợi khi Lạc Vũ thở hồng hộc cuối cùng hoàn thành, lén lút liếc nhìn sắc mặt nữ vương một cái, ai biết nữ vương căn bản không có nhìn nàng thêm một cái, không còn ôn nhu sủng nịch của mấy ngày trước đây nữa, lại khôi phục thành hình tượng giáo quan lãnh khốc vô tình
Lạc Vũ bĩu môi, khó chịu quay người rời khỏi, cái bụng đã bắt đầu kêu rột rột. Cơm nước trong phòng ăn tựa hồ cải thiện không ít, chí ít cũng không có xuất hiện cháo thiu và bánh màn thầu mốc meo nữa, thậm chí còn nhiều hơn một chút bánh bơ ngon miệng thơm nức, còn có bánh kem món tráng miệng, chất lượng thức ăn đề cao mấy cấp. Quan trọng hơn là, còn nhiều hơn một chén cháo nhỏ thơm ngát trơn mềm, loại đồ ăn dễ dàng tiêu hóa này đối với đau dạ dày nhiều năm của Lạc Vũ mà nói, không thể tốt hơn. Mấy ngày trước, Lạc Vũ lải nhải oán giận với nữ vương cơm nước này khó ăn, lúc đó nữ vương không hé răng, cũng không phản ứng nàng, ai biết lại đem chuyện nàng thuận miệng nhắc ra để ở trong lòng
Lạc Vũ vui cười hớn hở uống cháo, chỉ cảm thấy mùi vị ngọt ngọt kia ở ngực từ từ tan ra
Tiểu Dung hoàn thành chậm hơn Lạc Vũ, cho nên vừa mới đi vào nhà ăn, chọn món ăn đi tới bên người Lạc Vũ ngồi xuống.
Chỗ ngồi trong phòng ăn này là có xem trọng, phía bắc một đống phái Bắc Lạc Lan cầm đầu ngồi lấy, phía nam thì là người phái Nam lấy đầu sói cầm đầu, mà chỗ ngồi của Lạc Vũ thì là ở chính giữa, phái trung gian đối với hai bên đều bài xích. Phái trung gian hai người bị khinh bỉ, vừa không có lão đại che chở, những ngày tháng này thực sự không được quá tốt
Thực lực Tiểu Dung bình thường, phái Bắc của Lạc Lan không lọt mắt, mà cô ấy lại có chút quan hệ với đầu sói, cho nên cũng không đồng ý gia nhập phái Nam, liền chỉ đành nuốt giận vào bụng kẹp ở chính giữa hai phái, phái trung gian trở thành không lấy lòng
Tiểu Dung thả xuống mâm thức ăn, dò hỏi, "Lúc trước cô không phải luôn ngưỡng mộ thủ lĩnh phái Bắc sao, tôi thấy thân thủ cô không tệ, không bằng thử gia nhập phái Bắc xem"
Lạc Vũ cười phốc một tiếng, khinh thường nói. "Tôi lúc nào ngưỡng mộ nữ nhân đó! Cô nhớ lộn rồi đó!" lúc mới đến, Lạc Vũ xác thực đối với thủ lĩnh phái Bắc cường thế thần bí kia, chưa bao giờ gặp gỡ có chút hảo cảm và lòng hiếu kỳ, nhưng mà khi nàng biết nha đầu kia chình là tên khốn Lạc Lan, hảo cảm nhất thời không còn sót lại chút gì
"Tôi sẽ không gia nhập phái nào, một mình tự do tự tại tốt hơn, lão tử mới không muốn kêu người khác lão đại!" Lạc Vũ một ngụm đem cháo uống sạch, sắc mặt có chút phẫn uất, làm tiểu đệ của Lạc Lan, rất mất mặt a!
Tiểu Dung không rõ quan hệ của Lạc Vũ và Lạc Lan, Lạc Vũ mới đến liền đắc tội đầu lĩnh phái Nam đầu sói, và cừu oán với Lạc Lan càng to lớn hơn, hai phái không ngán chân nàng thì không tệ, càng sẽ không tiếp nhận nàng gia nhập. Cho nên, tình huống của Lạc Vũ so với Tiểu Dung cũng không khá hơn chút nào, trở thành phái trung gian bị hai bên xa lánh
Sau bữa cơm sáng nghỉ ngơi ước chừng một phút, chính là huấn luyện chạy cự li dài của buổi sáng hằng ngày. Một tháng sau, nữ vương bắt đầu tăng thêm cường độ huấn luyện, vác từ cân đã biến thành cân, lộ trình cũng từ lúc mới bắt đầu km đã biến thành km bây giờ, nhưng mà cường độ huấn luyện là dần dần từng bước tăng cường, thời điểm khi người khác cảm thấy càng ngày càng vất vả, Lạc Vũ trái lại bắt đầu dần dần thích ứng, không chật vật giống như mới bắt đầu như vậy nữa
Cũng không lâu lắm, Lạc Vũ liền đem không ít người bỏ đến phía sau, thế nhưng nàng cũng không có cảm thấy thỏa mãn, trong mắt của nàng chỉ còn dư lại một bóng người của Lạc Lan, nàng muốn vượt qua Lạc Lan, nàng muốn trở nên mạnh hơn, nàng muốn cọ rửa đi sỉ nhục! Không khí càng ngày càng khô nóng khó chịu, mồ hôi dọc theo phần gáy của nàng nhanh chóng lướt xuống, bờ vai lưng cũng bắt đầu đau nhức lên, nhưng mà Lạc Vũ đã không cảm giác được những thứ này, một lòng chỉ muốn muốn đuổi tới Lạc Lan, không bị cô ta ném phía sau rất xa
Một người, một khi có mục tiêu rõ rệt, sẽ có nghị lực và bền lòng kiên cường, nàng trưởng thành cũng sẽ càng ngày càng nhanh chóng mãnh liệt
Lạc Lan vẫn cứ lần đầu đến đích, dù sao thực lực đặt tại nơi đó, không thể lay động, Lạc Vũ thì là đến thứ mười, vừa mới xông qua đích, thì run chân mệt mỏi té xuống đất, cho dù nữ vương thì ở bên người nàng, cũng chỉ là lạnh lùng nhìn, không có đưa tay đỡ một cái, mà là cứ mặc Lạc Vũ nặng nề ngã chổng vó xuống
Luyện tập lần này Lạc Vũ cơ hồ dốc hết toàn lực, tất cả khí lực thân thể đã tiêu hao hết, càng là phá tan cực hạn của thân thể, nàng không nói được chính mình vì sao phải liều mạng như vậy, chỉ là bóng lưng xa xa dẫn trước của Lạc Lan, làm cho nàng cảm thấy đặc biệt chói mắt khó chịu
Lạc Lan nhàn nhã tựa ở bên thân cây, thấy được bộ dạng Lạc Lan chật vật mồ hôi đầm đìa, nhướng nhướng môi như khiêu khích. Lạc Vũ yên lặng nắm chặt nắm đấm, âm thầm thề, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, đem ngươi bỏ lại đằng sau rất xa
Kế tiếp là huấn luyện quăng lựu đạn
Phía trước là một mảnh sa địa rộng lớn, dưới chân là một rương lớn lựu đạn. Lựu đạn hình tròn, đường kính khoảng mm, cầm ở trong tay cũng không nặng
Nhưng mà bởi vì là huấn luyện đạn thật, một rương lớn này toàn là bom loại nhỏ thứ thiệt, cho nên Lạc Vũ vẫn là đánh lên tinh thần hoàn toàn, không dám xem thường
"Chuẩn bị lựu đạn, ném!" Nữ vương lạnh lùng đứng thẳng một bên, phát hiệu lệnh
Toàn thể nhân viên trận bày thế sẵn sàng, động tác gọn gàng cẩn thận, chọc thủng giấy chống ẩm, chụp vào chốt lựu dạn, sau đó nắm chặt lựu đạn, dùng sức ném phía trước
Một tiếng nổ vang ầm ầm, bụi đất phía xa mù mịt, khói tràn ngập
Tuy nói ném lựu đạn này không nặng, cũng phải cần sử dụng toàn bộ sức mạnh cánh tay, quăng đến càng xa càng tốt, huống chi không chỉ là ném một quả, mà là cả một rương, Đợi đến khi cả rương ném xong, Lạc Vũ cảm giác mình bờ vai cảm giác mình đau nhức đến không giống như là của chính mình, cánh tay càng là trầm trọng đến căn bản không nhấc lên nổi
Mặt trời chói chang trên không, trên lưng toàn là mồ hôi, Lạc Vũ lau lau mồ hôi trên trán, lau lau bờ vai tê dại, phỏng đoán thời gian một chút, gần như có thể ăn cơm trưa
Đáng tiếc, nguyện vọng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc. Nữ vương yêu cầu cự ly ném lựu đạn nhất định phải đạt đến năm mươi mét, tiêu chuẩn này phần lớn người đều có thể đạt đến, Lạc Lan càng là có thể ung dung ném ra ghi chép cao nhất bảy mươi mét, nhưng mà cự ly Lạc Vũ ném vẫn loay hoay ở hơn ba mươi, phát huy khá một chút, cũng nhiều nhất có thể đạt đến bốn mươi
Cho nên, khi tất cả mọi người ung dung sung sướng đi vào nhà ăn ăn cơm trưa, Lạc Vũ một mình đơn độc bị nữ vương lưu lại, tiếp tục huấn luyện đạn thật vừa rồi
Lạc Vũ khuôn mặt nhỏ khóc tang, suýt chút nữa không khóc lên, tuy nàng không có đạt tiêu chuẩn, nhưng mà không đạt tới năm mươi mét cũng không chỉ một mình nàng, nữ vương làm gì một mực chỉ lưu lại chính mình, hiện tại nàng rất đói rất đói, bờ vai cũng rất đau rất tê
Đáng tiếc nữ vương là sẽ không biết cò kè mặc cả cùng với nàng, trực tiếp lại ném cho Lạc Vũ một rương lớn lựu đạn, dùng ánh mắt ra hiệu Lạc Vũ tiếp tục
Lạc Vũ bĩu môi, lau lau mồ hôi hột trên gương mặt, giơ lên bờ vai nặng nề, tiếp tục luyện tập
Lần này, vẫn cứ chỉ có cự ly hơn ba mươi mét
Nữ vương nhíu nhíu mày lại, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nói câu, "Không đạt tới năm mươi mét, hôm nay ngươi cũng không cần ăn cơm"
Lạc Vũ cắn răng, khổ ha ha khom lưng lần nữa nhặt lên một quả lựu đạn, mồ hôi tí tí tách tách rơi vào trong đất bùn
Cũng không biết là nguyên nhân bờ vai quá mức bủn rủn, hay là nguyên nhân lòng bàn tay mồ hôi quá nhiều, thời điểm quăng lựu đạn, Lạc Vũ lại lỡ tay làm rơi, lựu đạn lại chưa có ném ra, quăng đến ngay giữa không trung phía trên đỉnh đầu, sắp thẳng tắp rớt xuống, mắt thấy lựu đạn thì phải rơi trên mặt đất, ở bên người Lạc Vũ nổ tung, mà nàng lại giống như là bị dọa ngốc rồi, không nhúc nhích đứng ngây ra tại chỗ, lại nhất thời không có chủ ý, không thể động đậy
Ngay ở lúc Lạc Vũ khủng hoảng sợ sệt đến mờ mịt luống cuống, Lạc Hàn đột nhiên vọt tới, đột nhiên nắm lấy cánh tay của nàng, ra sức né ra hướng phía trước, ngay ở thời gian lựu đạn sắp rơi xuống đất nổ tung, đè lại bờ vai của Lạc Vũ, đem nàng gắt gao đề ở trên đất, sau đó ôm lấy thân thể của Lạc Vũ, lăn lộn vài vòng trên đất
Lạc Vũ vẫn không có từ bên trong bất ngờ kinh sợ phản ứng lại, chỉ nghe bên tai một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc, tầng cỏ bụi bặm bị nổ thành bay múa lên, chính mình được nữ vương mạnh mẽ đè ở dưới thân, đầu cũng được nữ vương siết sao bảo hộ ở trong lồng ngực
Sau khi nổ tung, Lạc Vũ mới từ từ phục hồi tinh thần lại, cánh tay chống đất vươn mình mà lên, vừa mới đứng dậy, đã bị Lạc Hàn hung hăng quăng một cái tát
Lạc Vũ đau đến kêu một tiếng, trên mặt nóng hừng hực ẩn ẩn phát đau
"Ngươi có phải là không cần mạng hay không, ngốc nghếch bất động cho ta!" Nữ vương nghiêm nghị khiển trách
Lạc Vũ xẹp miệng ủy khuất, chuyện đột nhiên xảy ra, nàng hoàn toàn bị sợ cháng váng, tay chân luống cuống, căn bản không biết nên xử lý như thế nào
Lúc đó, trong lòng Lạc Vũ chỉ có một ý nghĩ, tiêu rồi, chính mình sắp chết rồi, sợ đến căn bản chân bước không động
Lạc Vũ vốn còn cảm thấy thật là ủy khuất, nhưng khi nàng nhìn thấy phía sau lưng nữ vương bị thương, tất cả ủy khuất đều biến thành áy náy bất an thật sâu
Quần áo sau lưng nữ vương đã bị cháy rụi, thậm chí còn mơ hồ thấm máu, Lạc Vũ đau lòng đến rơi lệ. Vừa rồi nữ vương đem mình bảo hộ ở dưới thân, cho nên chính mình không mất một sợi tóc, ai biết sai lầm của chính mình lại thương tổn tới nữ vương
Lạc Vũ một bên rơi lệ, một bên đưa tay chạm chạm vết thương thấm máu kia, vừa mới chạm, Lạc Hàn thì nhẹ nhàng rút không khí, hiển nhiên bị thương không nhẹ
Nước mắt rơi đến càng lợi hại, bành bạch bành bạch giống như chuỗi trân châu, Lạc Vũ vừa khịt khịt nghẹn ngào khóc nức nở
Thấy được dáng vẻ Lạc Vũ nước mắt uông uông, Lạc Hàn có chút phiền lòng, mắng, "Khóc cái rắm, lão tử còn chưa có chết! Khóc tang à!"
Lạc Vũ khịt khịt mũi, nhịn xuống nước mắt, cẩn thận nói, "Muốn con dìu người đi phòng y tế không?"
"Không cần, một chút vết thương nhỏ, thì rách chút da" Lạc Hàn hoàn toàn thất vọng, sắc mặt lãnh khốc bình thản trước sau như một, tựa hồ bị thương cũng không phải chính mình. Đối với Lạc Hàn mà nói, cửu tử nhất sinh, bị thương nghiêm trọng hơn đều từng vượt qua, chút vết thương nhỏ này xác thực bé nhỏ không đáng kể, nhưng mà nếu như là vết thương ở trên đầu Lạc Vũ, Lạc Vũ sợ là phải khóc đến đất trời đen kịt, nẳm vạ trên giường hai ba ngày rồi
"Ngươi, cút đi ăn cơm cho ta!" Trên lưng đốt cháy nóng hừng hực, tâm tình Lạc Hàn cũng không tốt lắm, tính khí có chút nóng nảy
Lạc Vũ không dám ở thời điểm xúi quẩy này, chỉ đành rũ đầu, ảo não lăn đi nhà ăn
Hết chương
Edit: ngày mai tui bận nên hôm nay đăng bù