Sát Thủ Nữ Vương

chương 134: đồng nhân 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lạc Nhất, tiểu Vũ đâu?"

"Chủ nhân, thiếu chủ còn ở trên phòng, có cần thuộc hạ..."

"Không cần, tự nó đói sẽ biết xuống ăn!"

Buổi tối Lạc Tuyết có ca phẫu thuật trong bệnh viện không bồi Lạc Hàn dùng cơm, lúc này cô mới nhớ tới Lạc Vũ, nhớ tới nàng liền nhớ tới chuyện không vui của mấy hôm trước. Rõ ràng cô có lòng tốt gấp cho đứa nhỏ vài món nàng thích, không ngờ tật xấu hay ghen của nàng lại bộc phát hất bay luôn chiếc đũa của cô. Do trước đó một bụng lửa giận còn chưa tiêu hết, lại gặp phải chuyện như thế thử hỏi cho dù cô có tốt bụng hơn cũng không nén nổi cục tức kia

Mấy ngày qua cô và Lạc Tuyết dùng cơm cũng không thấy nàng xuất hiện, cũng phớt lờ đi, bây giờ Lạc Tuyết không ở, cô ngồi một mình cảm thấy thiếu thiếu, tiện miệng mà hỏi, rõ ràng cô mới là chủ của cái nhà này có phải hay không? mà bây giờ cái con sói nhỏ vô lương tâm kia thật sự bỏ mặc cô? ủy khuất này ai thấu a!!! bỏ đi, không xuống ăn cơm thì cô ăn một mình, hừ, sao đồ ăn hôm nay nhai như nhai sáp vậy, phải đổi đầu bếp mới được, nhân tiện đổi đầu bếp nổi tiếng nấu mấy món tiểu Vũ thích ăn, dụ dỗ đứa nhỏ mới được (Hàn ma ma khẩu thị tâm phi thiệt)

Sau khi kết thúc bữa cơm nhàm chán kia, trong bất tri bất giác cô lại hướng về phòng Lạc Vũ mà đi tới, khi đi ngang qua phòng Lạc Tuyết bỗng nghe trong phòng có tiếng động, Lạc Hàn dừng lại bước chân, mở cửa đi vào, bên trong được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp không như lộn xộn trong phòng đứa nhỏ kia, lúc này trên bàn đặt một cái hộp vuông thỉnh thoảng nhúc nhích, cô đến bên bàn mở ra chiếc hộp xem, nào ngờ vừa mở hộp thì trên tay đau nhói, trên cổ tay phải nằm một con như con sâu đang ra sức gặm cổ tay cô, tạo ra một lỗ hỏng nhỏ

"Xúc sinh!" Lạc Hàn phát bạo vung tay hất đi con sâu trên tay, sau khi lăn lóc mấy vòng trên không cúi cùng hạ cánh một rầm rầm rộ rộ, va đến trên đất lăn tròn vài vòng mới dừng lại, con vật nhỏ dường như nhìn thấy sát ý trong mắt nữ vương cũng hoảng loạn vội vàng chui vào trong một góc nhỏ trốn đi, thế nhưng với tốc độ bò như sên của nó làm sao thoát khỏi ma chưởng của nữ vương, cô tóm lấy giữa thân của nó, khiến nó uốn éo nhiều lần cũng không làm sao thoát khỏi, nữ vương đưa lên quan sát kỹ thân hình cũng không khác con sâu là mấy, cuối cùng một mặt ghét bỏ ném mạnh vào thùng rác, khiến nó cũng một thân nội thương a!!! Lạc Hàn nhìn lại vết cắn nhỏ xíu lại dẫn đến cả tay đau nhứt, xung quanh nơi vết cắn bầm tím, lan rộng ra thì đỏ ửng cả một vùng, cô vội về phòng nhanh chóng xử lý vết thương

Lại mất thêm một khoảng thời gian mới rãnh để nhớ đến Lạc Vũ, nếu không bị con sâu kia cắn cô cũng đâu cần về phòng xử lý rồi lại công việc thi nhau mà đến, mắt thấy đồng hồ đã điểm giờ khuya, công việc trong tay cũng giải quyết được hơn phân nữa, Lạc Hàn vươn eo rời khỏi phòng làm việc đi về phía phòng của Lạc Vũ

"Mẫu thân! a...Cái đó...a...Cái hộp...." Nữ vương giữa đường gặp Lạc Tuyết, cô ta luôn ấp a ấp úng không dám nói, rồi lại cúi đầu nhìn đất trong lúc vô tình thấy được trên cổ tay của nữ vương được băng một lớp vải trắng, ngước mắt lần nữa đối mặt Lạc Hàn nhưng trong mắt lần này mất đi sự e dè mà thay vào đó là lo lắng và bất an, cô nhìn không hiểu cũng không muốn nhìn hiểu, hiện tại cô chỉ muốn qua thăm đồ vật nhỏ

"Mẫu thân...vết thương này là khi nào?" Lạc Tuyết lo lắng nắm lấy tay cô dò hỏi, Lạc Hàn cũng không thích bị người tùy tiện chạm vào, nhưng nghe cô ta hỏi thế cô cũng liền nhớ đến sự việc ban chiều

"Ngươi nuôi con súc sinh đó khi nào?" Một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề làm cho Lạc Tuyết chắn chắn vào suy nghĩ của mình. Khi cô ta về đến nhà thì thấy chiếc hộp bị mở ra, vội vã tìm kiếm khắp nơi mới thấy được cổ trùng cô ta vất vả lắm mới có được trong tay giờ đang nằm chết giấc trong thùng rác, vội vàng cầm lên kiểm tra, rất may vẫn còn sống, cô ta suy nghĩ một hồi, căn phòng này ngoại trừ nữ vương có thể tùy tiện ra vào cũng không có ai khác dám chạm vào đồ vật của cô ta, vì thế cô ta mới có mặt ở đây

"Ah...con...con vừa nhờ người mua được tháng gần đây, cho con xem vết thương có làm sao không?" Lạc Tuyết chỉ bâng quơ trả lời cho qua rồi lại muốn kiểm tra vết thương cho cô, không ngờ bị Lạc Hàn rút tay lại không đếm xỉa mà đi

Bước vào phòng, đưa mắt quét qua một vòng thì thấy Lạc Vũ nằm cuộn tròn trên giường, trùm lấy cả người không biết ngủ chưa, Lạc Hàn đến gần đưa tay chạm nhẹ lên thì phát hiện người trong chăn đang run, cô tóm lấy góc chăn vén ra, nữa người trên của Lạc Vũ bại lộ bên ngoài, đầu tóc rối mù ẩm ướt, lông mày trên mặt hơi nhíu nhưng khóe môi lại giương lên nụ cười, biểu tình khác lạ, giống như...thật giống như....không thể nào!!

Tay nắm chặt lấy chiếc chăn, dùng sức một cái kéo cả chiếc chăn rơi khỏi giường kèm theo một tiếng cạch rơi xuống đất, tầm mắt di chuyển theo nguồn gốc phát ra âm thanh, một vật thể tròn dài nằm trên đất không phải bơm tiêm thì là cái gì. Lạc Hàn tức đến đỏ cả mắt, hai tay siết lấy ga giường từng đốt từng đốt ngón tay trắng bệch cũng khiến cho vết thương trên cổ tay lần nữa rách ra, rướm máu thấm ra ngoài mảnh vải trắng, con mắt lại di chuyển đến gương mặt đang thỏa mãn nằm trên giường, càng nhìn càng thấy không vừa mắt, lúc trước chỉ thấy chất bột màu trắng cô đã như phát điên muốn xém chút đánh chết người, hai lần ba lượt nhắc nhở nàng không được sự dụng, bây giờ thì sao? Gương mặt kia, biểu tình kia, nói không sử dụng, ai tin?

Người ngồi trên giường tức đến không nhẹ nhưng người nằm kia lại là trong một mộng cảnh khác, nàng vùi trong cái ôm ấm áp của nữ vương, ăn nhưng món ăn đích thân nữ vương nấu lại đút cho nàng, tối đến lén la lén lút chạy đến phòng nữ vương ngủ với người, ôm người đè người, nhiều khi còn làm một số chuyện khiến người đỏ mặt tía tay. Đột nhiên trong ánh mắt nhu tình ấm áp thỉnh thoảng chứa một vài tia tức giận kia bị thay thế bằng một đôi ngươi mang đầy sát ý trừng nàng, khiến nàng sợ hãi, hoảng loạn đến khó thở, vừa khó thở vừa lạnh thấu người, hai tay trong bất tri quơ quào khắp nơi... tại sao lại khó thở đến vậy...cứu...có ai cứu không. Cả người toàn thân ướt nhẹp như vừa từ trong nước vớt ra, cảm giác ngạt thở cũng dần dần lui đi, cả người lạnh đến thấu xương, muốn mở mắt nhưng lại mở không lên, mi mắt nặng trịch không một tia khí lực

"Lạc Nhất!"

"Chủ nhân, có gì phân phó!"

"Lôi nó xuống dưới, không có sự cho phép của ta, không được thả!"

Lạc Hàn nói xong liếc nhìn Lạc Vũ cả người ướt sũng vì bị cô nhấn vào bồn tắm, cho rằng như thế có thể khiến người kia tỉnh táo, nhưng mà hình như vô dụng

Lạc Nhất lén nhìn sắc mặt tái xanh vì giận của nữ vương không dám lên tiếng chỉ khom người ôm Lạc Vũ lên đi ra ngoài. Lạc Nhất vừa ôm người đi khỏi Lạc Hàn như phát điên, trái phải đập hết đồ vật trong phòng, mệt rồi thì ngồi lên giường đưa mắt nhìn tay phải còn đang run của mình, vừa rồi nếu cô không lấy lại lý trí xém chút dìm chết đứa nhỏ rồi, bây giờ chỉ biết phát tiết trên đồ vật bất tri bất giác trong phòng

Rất lạnh...tại sao lại lạnh như vậy chứ!!

Lạc Vũ sau mấy tiếng đồng hồ thì thuốc dần dần mất tác dụng, lí trí cũng hồi phục, chậm rãi mở mắt ra, tất cả đều tối đen chỉ có chút ánh đèn dầu hiu hắt xa xa còn phản chiếu lại, lướt mắt đánh giá xung quanh, bốn phía tường xi măng ẩm thấp, lớp rơm mốc meo, cửa chính là những thanh sắt dài song song cứng chắc bất động, Lạc Vũ ôm lấy cơ thể ướt sũng cuộn ở trong góc, trong não không ngừng tái diễn cảnh nàng sống nơi như địa ngục kia, bị đánh, bị rút đi móng tay, bị điện giật...khiến nàng đau đến ngất đi nhưng tên kia lại không buông tha nàng, nước lạnh pha muối cứ một xô lại một xô xối trên trên người, cả người không thể dùng từ nào mà hình dung cho được

"Thả ta ra...mở cửa...mở cửa...thả ta ra....làm ơn đi...." Lạc Vũ không khống chế được tâm tình gào thét như phát điên, nàng không muốn không muốn tiếp tục ở nơi này, loại địa phương này rất đáng sợ, như ma quỷ đang nuốt dần lý trí nàng

"Kêu cái gì! căm miệng, ồn chết được!" Một côn nện ở trên cửa kèm tiếng người vang lên, Lạc Vũ như thấy được cọng rơm cứu mạng vươn tay tóm lấy người trước mặt lại bị cánh cửa ngăn cản không tóm được

"Thả ta ra...xin ngươi..." Thanh âm mềm nhẹ đến không thể mềm nhẹ hơn

"Nữ vương có lệnh không có sự cho phép của người không thể thả ngươi được!"

"Tại sao chứ, ta phạm lỗi gì? tại sao lại nhốt ta, mở cửa...mở cửa...ah a" Lạc Vũ không hiểu nguyên nhân tại sao chỉ sau một giấc ngủ thì bị nhốt ở đây chứ? càng nghĩ càng rối, càng rối thì càng khủng hoảng, nhưng tiếng côn gậy đập đến đè ép ngón tay với cửa sắt có thể nghe được tiếng xương va đập, trên tay đau nhói khiến nàng phải rút tay lại ôm vào trong lòng đổ cả mồ hôi

"Ồn ào chết được!" tên coi ngục cũng là người mới đến không biết thân phận của Lạc Vũ mà cũng đâu ngờ đường đường là thiếu chủ của Lạc gia lại bị nhốt địa phương này, cho rằng chỉ là một tội phạm của Lạc gia, xưa nay người bị đưa tới đây muốn khỏi chỉ là những người chết, hắn cũng không kiên kị gì mà xuống tay, côn đầu tiên đánh trúng tay Lạc Vũ, những côn tiếp theo đánh vào thanh sắt phát tiếc, rồi trở về vị trí của mình

ngày

ngày

tuần

Cuộc sống trong ngục mấy ngày đầu mỗi ngày trôi qua cũng không tồi tệ như Lạc Vũ nghĩ, mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa cũng đều có đồ ăn nàng thích, nhưng khi tên coi ngục đem đi chỉ là cơm trắng không còn, đồ ăn thì vẫn y nguyên, không hao một miếng, đến sau đó hắn cũng chỉ đem cơm trắng cho nàng, thức ăn thì để mình hưởng

Lạc Vũ liếc mắt nhìn ngón tay bị sưng lên, càng ngày càng bầm tím sưng cao lên, mấy đêm gần đây cũng đau nhứt càng nhiều, không biết khi nào mới được thả, cả tuần qua nàng nhiều lần suy nghĩ lý do chính mình bị nhốt nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra một manh mối nào

Càng nghĩ cơ thể càng nặng, tầm mắt mơ hồ, cơ thể lại bắt đầu đau đớn lên, lý trí cũng không rõ nữa, trong miệng lẩm bẩm gì đó, lê lấy thân thể đến bên cửa, cả quần áo lem luốt đến khó nhận ra màu sắc ban đầu, hai tay nắm chặt song sắt bắt đầu lung tay, cổ họng dồn hết sức lực lên tiếng kêu gào

"Thuốc...cho....cho tôi thuốc"

"Làm ơn đi....cho tôi thuốc..."

....

Không biết kêu gào bao lâu, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, mắt lờ mờ thấy được có bóng người đi tới, tiếng mở cửa vang lên, hai tay trong vô thức quơ loạn khắp phía, cuối cùng chạm được người đến, nhưng không kịp đợi nàng thốt lên một tiếng, đã bị người một chân đạp ra, nối tiếp là roi mang theo gai nhọn vung tới, mỗi roi một đạo vết máu, trên mỗi đạo vết máu mang đầy lỗ máu kéo dài, quần áo mỏng manh trên người cũng tan nát theo mỗi roi vung xuống, đánh đến nàng từ đầu óc mơ hồ chỉ nhớ đến thuốc đến khi lấy được một tia nhỏ lý trí đau đớn

"Là...là người đó kêu....kêu ngươi làm...làm như thế....sao...ah..." Lạc Vũ đau đến chỉ cuộn tròn trên đất, tay tóm lấy ống quần của tên kia, nhấc mắt mang theo chút hy vọng còn xót lại nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt kia chỉ có tức giận, hy vọng cuối cùng kia cũng vì sự im lặng mà ngầm tan thành tro bụi

"Ha ha...không ngờ....người có thể nhẫn tâm đến bước này....ah...a..." trước giờ nàng biết thủ đoạn của nữ vương hung tàn ác liệt, tàn nhẫn vô cùng, nhưng mà đối với nàng lúc trước cũng không đến bước đường như hôm nay, tận mắt nhìn thấy bàn tay bị chà đạp dưới chân người khác càng nghĩ càng không cam lòng, nàng ra sức giãy giụa nhưng sức lực cũng không còn, cuối cùng trước mắt từng trận bóng tối ập xuống, cơ thể khao khát thuốc cũng bao trùm lấy nàng, đến khi không còn nhận ra đau đớn nữa

"Chủ nhân, đã chuẩn bị xong rồi, tối nay bên kho X có cuộc giao dịch rất lớn của Thiên Ảnh, nếu như lần này họ giao dịch thất bại sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tài chính, chúng ta sau này liền..."

"Được rồi, ngươi chuẩn bị xe đi..." Lạc Hàn cũng không đủ kiên nhẫn nghe Lạc Nhất nói hết, chỉ qua loa căn dặn rồi một mình đi xuống tầng hầm dưới đất, cả một tuần rồi cô cũng chưa gặp Lạc Vũ, có chút nhớ nhung

Dọc theo đường đi, nhịp tim cũng càng đập càng nhanh, con đường cũng u ám khó thấy

"Thấp đèn sáng chút! nuôi các ngươi để làm gì, chuyện nhỏ như thế cần ta căn dặn sao?" Bước đến càng gần phòng giam Lạc Vũ, Lạc Hàn càng không vui, cô biết nàng sợ tối cực kỳ, một ánh đèn nhỏ như thế có thể chiếu sáng tới trong phòng hay không? Mấy tên thuộc hạ cũng đầu óc mơ hồ, chỉ biết tranh nhau đi thấp thêm đèn

Đứng ngoài phòng giam, mắt thấy bóng người nằm trên giường càng nhìn càng đơn bạc, có lẽ là dưới đất quá lạnh, cả người dù có đắp chăn vẫn thấy rõ nàng đang run bần bật. Lạc Hàn cũng không muốn đi vào xem vì cô sợ cô sẽ mềm lòng, cai thuốc cần thời gian nhất định, vì thế cô cũng chỉ đứng đưa mắt nhìn một hồi rồi lặng lẽ ra ngoài

"Đem thêm mấy cái chăn vào!"

"Vâng!" Hai tên coi ngục cung kính trả lời rồi đưa mắt nhìn nhau trong lòng đầy rối rắm, không biết người bên trong là ai phải đích thân nữ vương đến nơi quan sát, họ không biết nếu như bị nữ vương phát hiện họ đối với Lạc Vũ như thế thì bị kết cục thế nào?

Khi xe chạy gần đến hiện trường, trong lòng nữ vương chợt có cảm giác bất an, mong trận chiến này nhanh kết thúc để trở về, mắt thấy người Lạc gia ở thế thượng phong, không đến một tiếng, người của Thiên Ảnh đều bị tiêu diệt, nhưng khi mở hàng ra thì chỉ toàn là những thùng chứa rơm, dự cảm không tốt càng ngày càng lớn ập tới

"Alo!"

"..."

"Chủ nhân..."

"Nói đi!"

"Lạc gọi điện thoại đến, nói....nói Thất Sát dẫn người xông vào ngục cướp đi thiếu chủ!"

Lạc Hàn nghe xong, gương mặt đều trở nên trầm xuống, nhanh chóng một mình lái xe hướng về Lạc gia chạy đi

Hết chương

Edit: Thực ra khúc này tui viết xong đã được tuần rui mà tui đang suy nghĩ không biết nên cho Vũ đi luôn hay bị Hàn bắt về đây, nếu đi thì làm sao hắc hóa đây, còn nếu về thì thế nào cũng bị ăn đập cho mà xem, nói chung trước tiên tình tiết đi tới đây đi, nếu sau này có thay đổi khác tui sẽ sửa lại sao

Bỏ phiếu đi nào: Vũ đi: ; Vũ ở:

Ak quên: thấy con cổ trùng dễ thương hong nào kkkkk

Truyện Chữ Hay