Đi mãi đi mãi đến hai chân chết lặng cũng đến cổng lớn của Lạc gia nhưng cánh cửa đã đóng chặt như ngăn cách hai thế giới, nàng biết mẫu thân căm ghét sự phản bội, có thể sau khi bước vào cánh cửa này mạng sẽ khó giữ nhưng nàng vẫn muốn tìm kiếm cho mình một cơ hội, một cơ hội để nàng nói rõ tất cả, nàng không muốn giống như trong quá khứ cứ ỡm ờ cho qua nữa
Tay ấn lấy chuông cửa đến phát tê mà vẫn không ai ra mở cửa, là thật sự không muốn gặp nàng, là thật sự cắt đứt quan hệ với nàng sao?
Mưa càng lúc càng lớn, thân ảnh nhỏ bé đến đáng thương kia vẫn cứ ngồi cuộn ở dưới mưa chờ đợi
"Chủ nhân, thiếu chủ đã ở ngoài ba tiếng rồi, có cần..."
"Không cần!" ngươi lui ra đi, Lạc Hàn vừa nói vừa nắm chặt lấy cây bút trong tay tiếp tục xử lý văn kiện
Sau khi Lạc Nhất lui khỏi cô lại buông viết trong tay xuống đứng nhìn về phía cổng lớn Lạc gia, đã nhiều lần phản bội Lạc gia mà vẫn còn giữ được tính mạng thì trên đời này chỉ có một mình Lạc Vũ mà thôi, cô đã cố tình thả đi rồi, sau này tốt nhất đừng dây mơ rễ má gì nữa, tại sao lại vẫn cứ cố chấp muốn quay về đây?
Từ việc Lạc Vũ tự tay giao dịch hàng thất bại kia, cô đã nghi ngờ trong Lạc gia có nội gián, kế đó từng việc từng việc giao dịch sau đó lần lượt thất bại cho đến khi cô tận mắt....tận mắt thấy được những hàng tin nhắn liên lạc qua lại trên điện thoại giữa Lạc Vũ và Nguyệt Dạ, từng câu từng chữ trong đó đều nói lên nàng phản bội Lạc gia thế nào, kế hoạch chi tiết ra làm sao!
Lạc Vũ ngồi ở ngoài bao lâu thì Lạc Hàn đứng bên cửa sổ nhìn xuống thân ảnh bé nhỏ kia bấy lâu, mãi đến khi hai chân tê cứng cô mới trở về bàn làm việc tiếp tục công việc còn dang dở. Bỏ đi, cô hiểu rõ tính khí của đứa nhỏ kia, không bao lâu nó sẽ tự động đi thôi, chưa bao giờ làm chuyện đến nơi đến chốn, vừa gặp khó khăn thì bỏ cuộc rất nhanh, nhưng Lạc Hàn đã đánh giá quá thấp Lạc Vũ rồi, đã quên một chuyện Lạc Vũ là người nặng tình cảm và cố chấp cỡ nào, cô đã quên tình cảm Lạc Vũ dành cho cô, có lẽ trong lòng cô chưa bao giờ để tâm phần tình cảm được gọi là tình yêu mà Lạc Vũ dành cho cô kia
Lạc Vũ ngồi ở dưới mưa cứ chờ đợi, đợi mãi đợi mãi nhưng không thấy một bóng người xuất hiện, thân thể càng ngày càng nặng, nàng không hiểu tại sao, từ khi tỉnh lại đến giờ thân thể luôn cảm thấy khó chịu, đi đường một chút thì thở không ra hơi, tay chân nặng trịch nhấc không lên được tí lực nào, trước đó hai tay của nàng chỉ thỉnh thoảng bị mất lực, nhưng mà từ khi tỉnh lại thường xuyên mất kiểm soát, thường xuyên không thể nhấc lên nổi, cơ thể càng ngày càng khó chịu nên nàng chỉ đành lê người từng bước đến bên một góc của cổng nhà tựa lưng chờ đợi, đến khi ngủ đi
Đến tận khuya công việc trên tay cô mới được xử lý xong, cô đến bên cửa sổ nhìn xuống, không ngoài dự đoán bóng người Lạc Vũ đã không thấy rồi, thật đúng là mài sắt không thành kim!
Sáng sớm, khi mưa đã ngừng tạnh, những hạt mưa còn đọng lại trên lá được ánh mặt trời chiếu rọi đến vô cùng lấp lánh, Lạc Hàn thay một thân y phục màu đen bó sát người, súng và dao găm luôn là vật trang trí không thể thiếu bên người, hôm nay cô có một cuộc họp quan trọng với các phân bang của Lạc gia nhằm tiêu diệt Thất Nguyệt Thập Ngũ, chuyện đã đến bước đường này rồi loại trừ đi Thất Nguyệt Thập Ngũ là chuyện tất nhiên, đây là vấn đề mà cô suy nghĩ suốt mấy ngày qua đến tối qua mới ra quyết định
"Dừng xe!" xe chạy ra khỏi cổng được một chút thì Lạc Hàn phát hiện một bóng đen đang cuộn tròn tựa ở một góc ngủ say, do ở nơi khuất nên từ trên lầu nhìn xuống không thấy nhưng xe vừa ra khỏi cổng cô mắt sắc thì đã nhận ra
Còn không từ bỏ sao? khi nào lại còn cố chấp đến như vậy, Lạc Hàn tiến lên vài bước đứng bên cạnh Lạc Vũ nhưng người kia vẫn ngủ say, thói quen vẫn không đổi vẫn cứ ngủ say như vậy? cô dùng mũi giày cao gót đẩy nhẹ người Lạc Vũ một cái, người sau chỉ ân một tiếng rồi trực tiếp ngã nhào trên đất, Lạc Hàn nhíu mày cúi người sờ trán đứa nhỏ, thở dài thật nhẹ, rồi bồng đứa nhỏ lên trực tiếp đi vào Lạc gia, Lạc Vũ cả người lạnh như băng vừa tiếp xúc được nguồn nhiệt trong lòng Lạc Hàn theo bản năng cọ cọ vài cái
Một đường đi thẳng đến phòng của Lạc Vũ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm lấy khăn lông ra giúp nàng lau khô tóc và gương mặt. Khi gương mặt được lau khô tóc được vén ra sau tai thì gương mặt trắng bệch mang theo mệt mỏi đập vào mắt cô, chỉ mới cách ba ngày mà hình như đã gầy gây rất nhiều, lúc xưa cả gương mặt mập mạp trắng nõn mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì toàn là góc cạnh. Lạc Hàn ngồi nhìn theo gương mặt kia mà thất thần cho đến khi ngón tay chạm phải cơ thể run rẫy không ngừng kia cô mới phục hồi tinh thần. Cả người Lạc Vũ từ trên xuống dưới đều ướt, nếu để thế này cũng không phải cách, cho nên cô dự định thay quần áo cho nàng, nhưng mà tay Lạc Hàn cởi đến nút áo thứ hai của Lạc Vũ thì đột nhiên nàng tỉnh lại
Lạc Hàn mở ra cặp mắt mông lung vừa nhìn thấy nữ vương đã vội ngồi dậy muốn nhào vào lòng ôm lấy cô nhưng Lạc Hàn nhanh hơn đã kịp tránh né khỏi cái ôm của nàng, Lạc Vũ ôm hụt cuối đầu ủ rủ
"Mẹ!" thanh âm mang theo khàn khàn kèm mất mát nói ra
"Ta đã nói rồi, sau này đừng gọi ta là mẹ! nếu ngươi đã tỉnh rồi thì nhanh chóng rời khỏi Lạc gia, trở về Thất Nguyệt Thập Ngũ của ngươi đi!" thanh âm lạnh nhạt không mang theo một chút tình cảm vang lên
"Không muốn...người đừng luôn đuổi con đi có được không?" Lạc Vũ nhảy xuống giường tay cố nắm lấy ống tay áo của cô làm nũng nhưng lại bị Lạc Hàn lần nữa vô tình phủi đi
"Ngươi năm lần ba lượt bày mưu tính kế hại ta hại Lạc gia lại còn mặt dày muốn ở lại đây sao?"
"Không có....con không có làm, tất cả mọi chuyện đều do Nguyệt Dạ làm, con không có liên can...con không biết...con thật sự không biết mà" Lạc Vũ vừa nói vừa kích động
"Tự ngươi xem đi" nói xong Lạc Hàn ném điện thoại của Lạc Vũ vào tay nàng, cái gì mà Nguyệt Dạ làm hay không làm, hắn làm không phải ngươi làm sao?
Từ hôm cô quật Lạc Vũ một trận trong nhà tắm xong thì cả đêm bàn chi tiết cuộc giao dịch cho ngày hôm sau, vừa ra khỏi cửa thì thấy được Lạc Vũ đứng ngoài cửa, con ngươi cô trầm đi, hỏi thì ấp a ấp úng sau đó lại lủi thủi về phòng, hôm sau quả thực cuộc giao dịch lại xảy ra chuyện, quá nhiều bằng chứng đều hướng về nàng, nếu nói nàng không phản bội cô, mới lạ. Rất may sau đó cô có thêm sắp đặt sau đó nếu không thì....
Bây giờ tất cả chứng cứ đều hướng về Lạc Vũ, có thể không tin sao?
"Con..." Lạc Vũ cầm lấy điện thoại nhìn theo những hàng tin nhắn mà ngẩng cả người khong biết nên nói cái gì, nàng là khi nào viết mấy tin nhắn này? Nàng không biết! thật sự không biết
"Lạc Nhất! đưa nó ra ngoài!"
"Đừng mà!" Lạc Vũ vung khỏi cái kéo của Lạc Nhất trực tiếp xông về phía Lạc Hàn, quỳ xuống lần nữa ôm lấy cô không ngừng nức nở vang xin, nếu đã không thể chứng minh được trong sạch của mình vậy thì nàng nguyệt vứt bỏ hết tự trọng, nàng chỉ muốn ở bên người mẫu thân, không muốn rời khỏi
"Thiếu chủ, người đừng làm khó thuộc hạ!" Lạc Nhất vội kéo lấy Lạc Vũ ra khỏi người nữ vương đi về phía cửa, nhưng Lạc Vũ liều mạng giãy giụa đến cuối cùng ra tay giao thủ với Lạc Nhất. Từ lúc trở về từ đảo hoang xét về tốc độ sức mạnh và kỹ thuật thì Lạc Vũ vẫn không so bằng Lạc Nhất, nhưng ở trước mặt Lạc Hàn hắn có thể ra tay với Lạc Vũ sao, tuy cô luôn miệng muốn vứt bỏ nàng nhưng nếu hắn thật sự ra tay với Lạc Vũ thì cái mạng nhỏ này của hắn chắc cũng đi đời, cho nên từ thế thượng phong hắn liền bị Lạc Vũ nắm lấy điểm yếu, một chân đạp trúng ngực của hắn khiến hắn té ngã trên mặt đất
Như giận cá chép thớt Lạc Vũ vừa định ra thêm chiêu nhắm vào người Lạc Nhất thì phía sau đầu truyền đến cơn đau, sau đó cả người Lạc Vũ trực tiếp bị kéo ra sau ngã về phía giường, không cẩn thận vết thương trên bụng lại va phải thành giường khiến nàng đau đến đổ mồ hôi hột
"Ngươi náo đủ chưa" Lạc Hàn tức giận thét lên, hai mắt trừng lấy nàng
"Khụ...khụ...." Liên tục ho khan không ngừng khiến nàng không nói được lời nào!
"Người có từng yêu con không? Chỉ một chút thôi! Có không?" sau một hồi im lặng, Lạc Vũ lần nữa lên tiếng, thanh âm lần này mang theo đè nén kèm run rẫy. Nàng mâu thuẫn, nàng không biết rốt cuộc mẫu thân có yêu nàng hay không? Nếu có yêu thì nàng chỉ cần mẫu thân bỏ ra một chút xíu lòng tin với nàng, nhưng mà hình như trước giờ cô chưa bao giờ bỏ ra dù chỉ một ít
"....." Câu hỏi bất chợt của Lạc Vũ khiến Lạc Hàn sửng sốt trong mấy giây, cô đủ thông minh để hiểu cả nghĩa đen và nghĩa bóng trong câu nói kia của Lạc Vũ
Trong lúc Lạc Hàn thất thần, đột nhiên Lạc Vũ nhanh tay cướp lấy súng bên người cô
"Thế nào? Lại lần nữa muốn giết ta sao?" Lạc Hàn trầm con ngươi lạnh nhạt mở miệng
"Thì ra trước giờ không có yêu!" Nếu như có yêu thì mẫu thân sẽ không nói như thế, cô căn bản không hề tin nàng!!!
"Trong lòng người con thì luôn là xúc sinh không máu không nước mắt luôn muốn giết người sao? Lời của con người trước giờ chưa bao giờ tin, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, nếu như có thể lấy trái tim này của con ra để chứng minh sự thật, con nguyện ý!" nói xong, Lạc Vũ khơi lên khóe miệng, tay dần dần di chuyển miệng súng đến trước ngực mình, nhắm mắt đưa tay kéo chốt an toàn, nàng đang cược, đang dùng tính mạng của nàng để cược lấy một chút tin tưởng của mẫu thân
"Đùng" một tiếng súng vang lên, viên đạn không xuyên qua ngực mà xuyên phá qua bức ảnh hai người chụp chung ở bên biển, tạo ra một vết nứt ngăn cách giữa ảnh hai người, tựa hồ cũng như đang chứng minh tình cảm giữa Lạc Hàn và nàng cũng sứt mẻ như thế
"Ngươi điên rồi có phải không? Có phải ngươi muốn chết? được, hôm nay ta cho ngươi nguyện ý!" Lạc Hàn hỏa khí ngút trời thét lên, trước giờ cô chưa bao giờ tức giận như hiện tại, ngay cả những lần Lạc Vũ phản bội cô cũng không có, mà hôm nay Lạc Vũ lại đâm trúng điểm yếu của cô. Rất may vừa rồi trong lúc Lạc Vũ nhắm mắt cô đã nhanh chóng ra tay chuyển miệng súng ra một bên rồi giành lấy súng về tay, nếu không hậu quả khó lường
"Bốp....!!!" cô ném Lạc Vũ nằm sấp trên giường, vươn tay nắm lấy dây sạc điện thoại trên tủ cạnh giường liên tục vung xuống khắp nơi trên người nàng, từng roi từng roi hiện lên từng vệt đỏ, đầu dây sạc mang theo chốt kim loại rơi xuống người kéo theo đau đớn kinh người, nhiều roi trùng lấy nhau sưng to lên, còn có rất nhiều roi chảy máu, những nơi bị đầu sạc kia quật trúng thì khỏi phải nói có bao nhiêu chói mắt, dịch thể đỏ chót dọc theo vết thương trên người chảy xuống thấm vào ga giường trắng tinh từng mảng lốm đóm như một bức tranh đẹp đến kinh tâm động phách!
Lạc Vũ chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu để kiềm lấy tiếng rên từ trong cổ họng lan tràn ra, những trận roi thế này nàng cũng chẳng xa lạ gì, cho nên nàng cũng im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của mẫu thân.
Tuy cả người đau đớn nhưng trong lòng lúc này mang một chút hân hoan, nàng mang theo một chút hy vọng là nữ vương sau khi đánh nàng xong rồi sẽ nguôi giận không luôn mở miệng đuổi nàng nữa, trận nổ súng vừa rồi nàng chỉ là đang cố tình chọc tức mẫu thân để cô phát tiết một trận mà thôi, cũng như trước kia sau khi đánh nàng nhốt nàng vài ngày xong thì cũng cho qua đi mà thôi
Tiếng roi vang vọng khắp phòng ngay cả Lạc Nhất đứng gần đó cũng rùng mình, hắn chưa bao giờ thấy nữ vương nổi trận lôi đình như thế, chưa bao giờ xuống tay nặng như vậy, ngay cả khi con người bé nhỏ kia một cử động cũng không động cô cũng không dừng tay, Lạc Nhất do dự trước sau một hồi hắn mới liều mạng lên tiếng
"Chủ nhân, đừng đánh nữa, thiếu chủ ngất rồi!"
Lạc Hàn cứ đều đều xuống tay, trong lòng tức giận che lấy đi lí trí, đánh đến Lạc Vũ ngất đi cô cũng không phát hiện, cô liền ném đi dây sạc nhuộm đầy máu xuống đất trực tiếp ra khỏi phòng, cửa vừa đóng lại bàn tay kia luôn run rẫy không biết là do cô dùng sức đánh quá nhiều hay là nguyên nhân khác?
Hết phiên ngoại
Edit: trước mắt tạm thời sắp xếp như thế này trước, sau này sẽ có chuyển biến khác, hình như tui nghiên hành bà Vũ hay sau ak, bao giờ cũng kiếm chuyện đánh ẻm, thật là haha....sướng thiệt
Cái tật không bao giờ tin con mình Hàn ma ma phải sửa nhe không, nếu không Lạc tiểu thụ ngày nào đó tìm được một em ôn nhu hơn là mất vợ mất luôn con đó nhe