Sát Thủ Nữ Vương

chương 101: hôn mê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Hôn mê

Tịch Thất nằm xuân mộng, trong mộng cô ấy đang rống lên, mưa đang gọi, giường đang gầm thét, Lạc Vũ đang rít gào... Da thịt trắng nõn giống như bơ, trơn như tơ lụa, quả thực khiến người ta yêu thích không buông tay. Tịch Thất mút lấy mùi vị vui tươi kia, ngón tay dọc theo cột sống trượt vào thông đạo, vỗ vỗ mông tuyết vô cùng co dãn, vểnh cao duyên dáng kia, sau đó mạnh mẽ vặn bung ra, đồ vật nhỏ liều mạng dưới thân đáng thương mà vô trợ giãy dụa khóc, tay hung hăng đâm vào, xuyên vào, xé rách, không chút lưu tình...

Sau đó.... Sau đó Tịch Thất tỉnh rồi, phát hiện chính mình động tình, phía dưới ướt rồi, đang chuẩn bị dứt bỏ mặt nạ chính nhân quân tử, đem mèo hoang con bên cạnh đặt ở dưới thân, hung hăng chà đạp, như trong mộng thực hiện một phen, kết quả... Bên người lại trống rỗng, cả nhiệt độ trên giường đều tản đi rồi.

Sau khi Tịch Thất lục soát khắp cả tòa biệt thự, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm, nguy rồi, nhất thời không đề phòng, lại đề mèo hoang con đào tẩu rồi! Ngón tay của Tịch Thất chui vào trong áo ngực một phen, quả nhiên, chìa khóa đã bị Lạc Vũ trộm đi!

Tịch Thất một bước xa xông ra ngoài cửa, không nói hai lời kéo ra cửa xe, khởi động động cơ, như bay phóng đi xuống núi, tốc độ kia giống như là đang đua xe, đường xá kia còn là quanh co khúc khuỷu đường vòng vèo chót vót hiểm trở. Thời khắc này, trong đầu Tịch Thất chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho tiểu Vũ đào tẩu, nhất định phải đem người bắt về cố gắng dạy dỗ một phen, thậm chí cách dạy dỗ này, phòng tối nhỏ của tầng hầm đang chờ!

Tịch Thất chạy đến nhanh chóng, trên đường còn thiếu chút nữa va vào một xe buýt vận tải, nhưng mà bất ngờ nho nhỏ này vẫn không làm cho cô ấy chậm lại tốc độ. Cô ấy chỉ là ngủ gật một lúc, cho nên cho dù Lạc Vũ chạy trốn, cũng tuyệt đối trốn không xa

Lạc Vũ thở hồng hộc ngồi xổm xuống, hai tay chống ở trên đầu gối, giơ mu bàn tay lên xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, mồ hôi chảy đầy lưng, trên lỗ mũi thanh tú cũng rịn ra mồ hôi hột lớn tròn trịa chừng hạt đậu

Cuối cùng chạy trốn tới chân núi, Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng hừng hực, giữa trời nắng chói chang, chói mắt mà đau mắt. Lạc Vũ xẹp xẹp miệng, một bộ biểu tình sắp khóc, cổ họng khô khốc đến muốn bốc ra khói, sắp bị không khí quỷ này chiếu tới ngất đi rồi!

Đồ vật nhỏ mệt bở hơi tai rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thật tốt một phen, nhưng mà lại sợ bị Tịch Thất bắt lấy, ngay ở lúc nàng do dự không quyết định, khi do dự không như trước, chiếc Porsche màu xám bạc quen thuộc kia đập vào mi mắt

Fuck! Làm sao sẽ nhanh như vậy thì tỉnh rồi? Xong rồi, xong rồi, lần này phải gặp vận rủi lớn rồi ! Chạy mau a! A.....

Lạc Vũ đang vung chân lao nhanh lên trước, chẳng biết lúc nào, phía trước đột nhiên lao ra một chiếc xe chở hàng lớn cao hơn năm mét, đoạn đường này vốn là thường xảy ra nhiều sự cố, có một khúc ngoặt cực kỳ khúc khủy

Lạc Vũ vọt mạnh qua, căn bản không kịp phanh, theo quán tính vẫn còn tiếp tục xông về phía trước, mắt thấy thì phải đụng lên xe chở hàng lớn, bị lốp xe cao bằng nửa người ép thành thịt vụn, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đem Lạc Vũ kéo hướng về phía một bên khác, thế ngàn cân treo sợi tóc, xe chở hàng lớn ma lướt sát phía sau lưng của Lạc Vũ xe chở hàng lớn thắng gấp, dừng ở nơi khúc ngoặt hơn mấy mét

Có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm! Lạc Vũ sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ngẩng đầu nhìn lại, người kia toàn thân run rẩy ôm chặt lấy chính mình lại là Tịch Thất. Vừa rồi khi thấy được nàng không phải còn ở trong xe sao, làm sao đột nhiên thì lao ra rồi? Tốc độ này cũng quá nhanh đó!

Lạc Vũ giơ cánh tay lên, cánh tay bị xe chở hàng lớn ma sát một lớp da, bây giờ đang đau rát mặt trời chói chang như đao, giống như là ở trong vết thương rắc một trái ớt

"Cậu không có mắt hả! Đường cũng không nhìn chạy loạn cho tôi! Suýt chút nữa xảy ra vấn đề rồi có biết hay không!" Sắc mặt Tịch Thất xanh đen hung dữ với Lạc Vũ nói, chỉ là cánh tay theo bản năng đem Lạc Vũ ôm đến càng chặt hơn, chặt đến mức để Lạc Vũ có chút không thở nổi

"Thả ta ra! Tịch Thất, ngươi bình tĩnh chút cho ta có được không!" Người này làm sao còn kích động căng thẳng hơn mình, vừa rồi suýt chút nữa bị đâm chết chính là mình cũng không phải cô ấy! Lạc Vũ cực kỳ bất mãn, lại còn hung dữ với nàng không giải thích được. Nhưng mà Lạc Vũ vẫn là trong lòng vui mừng nho nhỏ một chút, Tịch Thất nhiều nhất thì hung hăng với nàng, nếu như chuyện hôm nay bị nữ vương nhìn thấy, sợ là lại phải chịu đánh một trận. Ôi, tính tình nóng nảy của nữ vương, roi mây vừa dài vừa thô kia, hí hí.... Chỉ tưởng tượng thôi thì cảm thấy đau

"Tơi làm sao có thể bình tĩnh, thiếu một chút tôi thì mất đi cậu, cậu kêu tôi làm sao bình tĩnh!" Tịch Thất dùng sức lung lay thân thể của Lạc Vũ, Lạc Vũ đều sắp phải vị cô ấy lắc đến hôn mê rồi, ai nha mẹ ơi, xương già đều sắp muốn lắc tan vỡ rồi

Ngay ở thời điểm Lạc Vũ đầu óc choáng váng, ngây ngốc không nhận rõ đông nam tây bắc, một nụ hôn lạnh lẽo lại bá đạo đột nhiên phong bế môi nàng, lấy nụ hôn niêm phong. Lạc Vũ theo bản năng muốn né tránh, ai biết đầu bị bàn tay của Tịch Thất đè lại, chỉ có thể bất đắc dĩ bị ép tiếp thu nụ hôn sâu đột nhiên xuất hiện này

Nước bọt ở giữa răng môi của hai người trao đổi, đầu lưỡi của Tịch Thất nhẹ nhàng ma sát cằm trên của nàng, mang đến cảm giác tê tê. Trong miệng toàn là khí tức lạnh như băng cường đại của Tịch Thất, không cho người từ chối, không cho người lùi bước, cũng tuyệt không cho phép người phản kháng, thời khắc này, Lạc Vũ cảm thấy Tịch Thất như là thợ săn vô tình, mà chính mình chỉ là con mồi mềm yếu trong tay cô ấy

Tịch Thất quá mức chăm chú, thậm chí ngay cả bản năng sát thủ đều quên mất, nguy hiểm đang từng bước một áp sát, mà Tịch Thất chìm đắm trong răng môi giao nhau lại bỏ quên nguy cơ trí mạng này

Chiếc xe chở hàng lớn kia lại gia tăng mã lực, như là liệt mã thoát cương, điên cuồng mất khống chế xông đến hướng hai người Lạc Vũ, đợi khi Tịch Thất lấy lại tinh thần, muốn tránh né, tất cả đều đã không còn kịp....

Thân thể của hai người bị vô tình đụng bay, cao cao ném lên không trung, lại mạnh mẽ rơi xuống đất, rầm rầm rầm rầm hướng tới bên sườn núi khác lăn xuống

Trên sườn núi có không ít hòn đá sắc bén, trên những hòn đá kia nhiễm phải một loại đỏ tươi thuốc màu, trên đầu của hai người cũng thẩm thấu vết máu li ti

Tài xế của xe chở hàng lớn không có xuống xe, chỉ là nhìn qua ngoài cửa xe, sau đó một mặt bình tĩnh tiếp tục lái xe lên trước, một bên cầm điện thoại di động lên đặt ở bên tai, "Lan tỷ, chuyện làm xong rồi"

Vách tường màu trắng, gạch đất màu trắng, giường chiếu màu trắng, ngay cả quần áo toàn thân đều là màu trắng tinh, nhưng mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia so với tất cả màu sắc càng trắng hơn mấy phần

Trong miệng của Lạc Vũ mang theo bình dưỡng khí, trên người cắm đầy ống li ti, nàng yên lặng nằm thẳng ở trên giường bệnh, sít sao nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ kia giống như người chết không có chút hồng hào. Nàng giờ khắc này, so với trước đây bất cứ lúc nào đều phải ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng mà Lạc Hàn lại hi vọng nàng có thể giống như thường ngày nghịch ngợm gây sự như vậy, mặt để lên đầu, đòi đánh đến đem người tức đến gần chết

Lạc Hàn sửa lại mái tóc đen nhánh như tơ của Lạc Vũ một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé quen thuộc đến đến không thể quen thuộc hơn nữa đến xuất thần, qua rất lâu, lại thật dài xuất ra một tiếng thở dài nặng nề

Thẩm Mặc đẩy cửa mà vào, dựa vào ở bên tường trắng như tuyết. Nàng ta không có lên tiếng, chỉ là nhìn nữ nhân ngồi ở giường bệnh một bên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ trắng bệch kia

"Ngươi khóc?" Thẩm Mặc nhẫn nhịn không được khắp phòng bi thương này, không nhịn được lên tiếng đánh vỡ mảnh bầu không khí ưu thương này

"Không có" Thanh âm của Lạc Hàn vẫn lạnh lẽo như sắt, thần sắt của cô cũng như thường ngày bình thản không gợn sóng như vậy, chỉ là hốc mắt hơi đỏ lộ ra đáy lòng bi ai của cô

"Bác sĩ nói thế nào?" Lạc Hàn thở dài một hơi, mạnh mẽ ổn định tâm trạng, ánh mắt vẫn cứ rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trên trên giường bệnh kia, đó là nhu hòa thương tiếc không giống lúc xưa. Lạc Hàn cúi đầu, hôn hôn tay nhỏ trắng bệch nắm ở trong lòng bàn tay mình, lại dùng hai tay ma sát tới tới lui lui, tựa hồ như vậy là có thể sản sinh nhiệt lượng đem bàn tay nhỏ lạnh đến đáng sợ bịt nhiệt

Thẩm Mặc dời tầm mắt, không đành lòng tiếp tục xem tiếp, "Phần đầu liên tục chịu trọng thương, lại mất máu lượng lớn, cho nên, cho nên...." Thẩm Mặc nói không được nữa, sự thực quá mức tàn nhẫn, nàng ta không biết nên mở miệng như thế nào

"Cho nên cái gì?" thần sắc của Lạc Hàn không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn phía Lạc Vũ vẫn ôn nhu như cũ, tràn đầy toàn là yêu thương vô hạn

"Cho nên... Không sống qua đêm nay" Năm chữ cuối cùng cơ hồ là từng chữ từng chữ nhảy ra, Thẩm Mặc nói tới rất gian khổ, phía sau toát ra một lưng mồ hôi lạnh, năm chữ đơn giản này cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực toàn thân nàng ta. Thẩm Mặc thần sắc căng thẳng nhìn nữ nhân đối diện, nhưng mà, nữ nhân không có khóc rống, không có nổi giận, chỉ là hết sức bình tĩnh gật gật đầu, "Ừm" Một tiếng. Giống như là nói đêm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm bình thường không có gì lạ

"Ngươi đi ra ngoài đi, đêm nay ta bồi tiểu Vũ" Lạc Hàn lạnh nhạt đến như là hàn băng, Thẩm Mặc yên lặng quay người rời khỏi. Cực kì bi thương nhưng không rơi nước mắt, người đau đến cực hạn là không khóc nổi, thống khổ và tuyệt vọng đè ép ở đáy lòng là tê tâm liệt phế

"Tiểu Vũ, đừng tin mấy người kia nói lung tung, con sẽ khỏe lên, họ đang nói đùa với con, sáng sớm ngày mai con sẽ tỉnh lại. Tiểu Vũ, đừng sợ, hãy tin mẹ, trước giờ mẹ đều không có từng gạt con có đúng không?" Lạc Hàn đem bàn tay tay nhỏ trắng bệch ngậm vào trong miệng, hôn lấy mỗi một cái ngón tay, "Tiểu Vũ hàng năm ngày quốc tế thiếu nhi đều ồn ào muốn đi công viên trò chơi chơi, hàng năm mẹ đều rất bận không có từng đi với Tiểu Vũ, có một năm tiểu Vũ còn bởi vì thế nổi nóng bị đánh. Năm nay mẹ rãnh rỗi rồi, theo tiểu Vũ cùng đi nơi giải trí có được hay không? Khi còn bé Tiểu Vũ không phải hâm mộ nhất những đứa con khác cởi ngựa gỗ quay, ngồi vòng đu quay sao?"

Lạc Vũ đương nhiên không có trả lời, trong phòng là yên tĩnh một cách chết chóc

Trong phòng lạnh buốt, nhưng mà bàn tay nhỏ trắng bệch càng thêm lạnh lẽo, Lạc Hàn đem bàn tay nhỏ của Lạc Vũ kề sát ở trên mặt của chính mình, nhẹ giọng nói, "Tiểu Vũ tham ngủ nữa, thì phải bỏ lỡ ngày quốc tế thiếu nhi, sau khi con tỉnh lại lại muốn trách mẹ không giữ lời hứa. Xem đi, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta cùng đi khu giải trí con thích nhất có được hay không?" Khi còn bé, mỗi khi đến ngày quốc tế thiếu nhi, Lạc Vũ đều sẽ mở to con mắt to sáng lấp lánh, khẩn cầu chính mình trãi qua cùng nó, nhưng mà chính mình hàng năm đều thoái thác nói năm sau lại đi, qua nhiều năm như vậy, lại một lần cũng không có từng cùng nó đi. Bây giờ lại không có cơ hội nữa rồi....

Tối nay lại là ngắn ngủi như thế, màn đêm tối đen đã biến thành màu lam đậm, màu lam nhạt, phương xa dần dần xuất hiện màu trắng bạc, luồng ánh rạng đông đầu tiên soi sáng mặt đất

Trời đã sáng, Lạc Vũ vẫn ngủ say, không có một chút dấu hiệu thanh tỉnh

Lạc Hàn sủng nịch thở dài, xoa xoa đầu nhỏ của Lạc Vũ, hôn hôn đầu ngón tay non mềm kia, "Tiểu Vũ có phải là quá mệt mỏi muốn ngủ nướng? Ngoan, mẹ không tức giận, cho phép tiểu Vũ ngủ đến buổi trưa. Tiểu Vũ trước đó không phải gọi điện thoại nói muốn ăn món ăn mẹ tự tay làm sao? Buổi tối ngày hôm ấy mẹ làm một bàn đồ ăn, nhưng mà lại không có đợi được tiểu Vũ về nhà, món ăn đều nguội rồi...."

Thẩm Mặc một đêm không ngủ, vẫn canh giữ ở ngoài phòng bệnh, dưới chân là một đống lớn đầu thuốc lá. Thẩm Mặc dụi tắt thuốc lá mới vừa châm, mạnh mẽ quay người kéo cửa phòng ra, "Lạc Hàn, ngươi đừng lừa mình dối người nữa!" Cái nữ nhân này mãi mãi cũng lý trí đến đáng sợ, lạnh lùng tuyệt tình, lúc nào cần dựa vào lời nói dối lừa gạt để gây tê chính mình!

"Ngươi cút ra ngoài cho ta! Tiểu Vũ ghét nhất ngửi được mùi thuốc lá" Lạc Hàn không quay đầu lại, chỉ là âm thanh đủ lạnh lẽo thấu xương. Tay của cô và tay của Lạc Vũ mười ngón đan xen, như là một lời thề vĩnh viễn không xa rời nhau

"Lạc Hàn, ngươi điên rồi!" cửa leng keng một tiếng mạnh mẽ đóng lại. Thẩm Mặc chán chường ôm lấy đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cái nữ nhân vô tình vô tâm kia, vốn cho rằng trên đời này không có người nào có thể làm tổn thương cô, lại lần đầu tiên thấy được cô bi thương thống khổ như thế, sống không bằng chết. Thẩm Mặc hung hăng bắt lấy lồng ngực của mình, tại sao trái tim của chính mình cũng đau đến sắp xé nát rồi....

Lạc Hàn nhẹ nhàng hát khẽ giai điệu nhạc ru tươi đẹp, giống như là khi còn bé, dụ dỗ tiểu Vũ ngủ như vậy, thật giống như, Lạc Vũ giờ khắc này thật sự là giống như ngủ, có lẽ, đồ vật nhỏ ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh thôi

Thẩm Mặc nghe tiếng ca kia trong phòng truyền vào trong tai, ưu thương đến mũi ê ẩm

Hết chương

Tác giả có lời muốn nói: Chút ngược chấm dứt ở đây, kế tiếp là ngốc ngốc

Phiên ngoại (không liên quan chính văn)

Sáng sớm ngày thứ hai, nữ vương vẫn đúng giờ đúng lịch xuất phát ra biển cùng Lạc Nhất, trước khi đi cô còn cố ý gọi điện cho Thẩm Mặc, không ngờ ngày trước cô còn nhờ vả cái người này trong nôm tiểu Vũ lúc cô ra biển nhưng chưa đi thì cái tên kia lại để lạc mất người, thật là tức chết người

"Lạc Nhất, phái người đi tìm và âm thầm bảo vệ tiểu Vũ!"

"Vâng"

Chuyến đi lần này chủ yếu bàn bạc vấn đề ma túy với lão Thái, sẵn tiện nghĩ cách đối phó Thiên Ảnh. Nhưng đến ngày thứ bảy, mưa to gió lớn ập đến, thuyền chao đảo dữ dội, sắp chớp rền, từng đạo vệt sáng xé ngang bầu trời như muốn tách ra làm hai

"Chủ nhân, thuyền xảy ra chuyện! đầu thuyền bị sét đánh trúng, đang có tình trạng bị nhấn chìm"

Lạc Hàn cau mày "Chuẩn bị xuống thuyền cứu hộ" trong trận bão to gió lớn này, thuyền cứu hộ nhỏ làm sao sánh bằng thuyền lớn, thế nhưng nếu bây giờ không thoát khỏi một khi thuyền lớn chìm xuống sẽ tạo thành vòng xoáy vô đáy kéo tất cả mọi thứ chìm theo, như vậy cơ hội sống sót lại càng thấp

Đám người Lạc Hàn vừa lên thuyền cứu nạn không bao lâu thì du thuyền kia chính thức chìm xuống đáy biển không còn dấu tích

Thuyền của Lạc Hàn cứ trôi theo biển đến một hòn đảo hoang ở được mấy ngày thì tìm được tàu viện trợ lên đất liền

"Bên tiểu Vũ thế nào rồi?"

"Theo như tình báo mới nhất khi tiểu thư rời khỏi bệnh viện thì được Thất Sát đưa đi, hiện giờ đang ở chung với Thất Sát!"

Lạc Hàn nhíu mày chỉ "Ừm" nhẹ một tiếng, không biết trong lòng cô bây giờ đang suy nghĩ chuyện gì

"Chủ nhân!" Lạc Nhất cứ chậm rì rì không biết nên nói chuyện này hay không, nói cũng vậy mà không nói cũng vậy

"Còn chuyện gì cứ nói lề mề với ta làm cái gì?" Dạo này nữ vương khá là ghét bỏ tính tình này của Lạc Nhất, có gì cứ nói, có cái gì phải rề rà

"Tên sát thủ khi cài bom trên xe người trước khi chết hắn nói người trực tiếp làm việc với hắn là Nguyệt Dạ"

"Ta biết rồi" Lạc Hàn vẫn mặt lạnh vô tình không một chút thay đổi thế nhưng trong nội tâm vui mừng như bão táp, khóe miệng khơi lên thành một độ cong nhất định

"Vậy người dự tính thế nào?" Lạc Nhất dò hỏi

"Phái người âm thầm theo dõi hắn"

"Vâng"

Tối hôm đó Lạc Hàn lại cầm điện thoại quay số của Lạc Vũ xem đứa nhỏ kia chừng nào lết mông về, bỏ nhà đi cả nữa tháng không biết về nhà?, chính mình ở bên ngoài nó cũng lại lang thang bên ngoài, không biết ở nhà chờ mình về sao? vừa mới nhấc máy đã bị đứa ngốc kia làu nhàu muốn ăn này muốn ăn nọ thật là không biết khi xưa nó chết đói hay sao

Nhưng khi cả bàn ăn được bày đầy món ăn Lạc Vũ yêu thích thì đứa nhỏ kia lại biệt vô tăm tích, đồ ăn thì từ nóng đến nguội lại vẫn không thấy tên ham ăn kia đâu....

Buổi trưa ngày thứ hai, thời điểm khi thân thể của Lạc Vũ và Tịch Thất bị vô tình đụng bay, cao cao ném lên không trung, rồi lại mạnh mẽ rơi xuống đất, toàn bộ thân thể lúc này đau quá, đầu thì càng đau dữ dội, trong cổ họng mang theo từng trận ngọt tanh, đau đớn trước giờ chưa từng có, có phải chính mình sắp chết hay không?

Không muốn! Mình còn chưa giải thích với mẫu thân vụ nổ bom kia mà! Còn chưa chính thức bày tỏ tình cảm của mình với mẫu thân, làm sao có thể cứ như vậy chết đi chứ, ngón tay lần mò vào những phím điện thoại lạnh lẽo, tằm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, miệng cứ mở ra rồi lại khép "Mẹ!" kèm theo tiếng mẹ kia thì dịch thể đỏ tươi theo khóe miệng tràn ra, 'Mẹ! Con sợ bóng tối, đừng để con một mình đối mặt với tất cả những thứ đáng sợ này có được không? có được hay không?' mãi cho đến tận tầm mắt tối đen, cơ thể hoàn toàn lún sâu vào bóng tối

Một lúc sau thì tiếng điện thoại reo inh ỏi quấy nhiễu công việc của nữ vương đại nhân

"Có chuyện gì?"

"Chủ nhân, tiểu....tiểu thư....người"

"Nó lại gây chuyện gì?"

"Tiểu thư...gặp tai nạn xe...rơi xuống vực...hiện giờ đang đưa tới bệnh viện, tình trạng không mấy lạc quan, đồng thời thuộc hạ đã cho người tìm tên gây tai nạn, sớm muộn sẽ tìm được hắn"

Lạc Hàn sít sao siết chặt lấy điện thoại cho đến khi không còn nghe tiếng của Lạc Nhất phát ra từ ống tai nghe nữa. Lúc này trong tim cô có cảm giác đau nhói trước nay chưa từng có, cô không biết chính mình lên xe như thế nào, nhưng cô cứ tăng tốc độ chạy thẳng đến bệnh viện, cô có linh cảm nếu như đến muộn sẽ bỏ lỡ mất

Vượt qua mấy đèn đỏ, xém chút nữa thì đụng trúng một người mẹ đang dẫn con nhỏ qua đường, Lạc Hàn đỏ ửng hốc mắt, khi xưa đứa nhỏ kia chỉ bị quật mấy roi đã khóc la inh ỏi, đứa nhỏ kia là sợ đau như vậy làm sao có thể chịu được đây chứ?

"Con có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất

Chính là cùng người cùng nhau chậm rãi già đi

Mãi đến tận chúng ta già đến chỗ nào cũng không đi được

Người còn vẫn cứ coi con là bảo bối trong lòng bàn tay"

Ca khúc âm hưởng hòa hoãn êm tai vang lên trong xe, mỗi một câu ca từ cũng giống như là đao nhọn mạnh mẽ đâm vào trái tim của cô, đau thấu tim gan, đây là bài hát tiểu Vũ thích nghe nhất, có phải khi xưa nghe tin mình gặp nạn, nó cũng đau như vậy sao? Bây giờ cô thật sự hiểu được rồi!

"Tiểu Vũ, đừng sợ, mẹ sẽ đến bên con, cùng con đối mặt tất cả, sau này bất cứ chuyện gì cũng sẽ không chia cắt được hai mẹ con ta, chúng ta sẽ mãi mãi sống chung với nhau, mãi mãi!"

Hết phiên ngoại

Edit: Vẫn thấy phiên ngoại này không hay lắm, thôi kệ đi, tui ức chế quá nên viết xàm một ít cho hả dạ mới được

Còn chương nữa chính thức hoàn kết, chắc sẽ là trong tuần sau xong nhé

Truyện Chữ Hay