Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

chương 3: kiều là một sát thủ biết nấu cơm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có lần thi hành nhiệm vụ trong rừng mưa, Kiều cùng đối phương quần nhau đến tận khi hao hết lương thực dự trữ. Cảm giác đói bụng khiến hắn không thầy làm nên mà tự học chế biến đồ ăn, Kiều gọi loại kỹ năng này là trù nghệ.

Kiều là một sát thủ có năng lực thích ứng cực kỳ mạnh mẽ. Trong tình huống cực độ đói khát, đồ ăn nuốt vào hắn cũng không hề ý thức được là hương vị quái dị đến mức nào.

Cho nên khi chưa đói đến mức cồn cào, Kiều mới phát hiện trù nghệ của bản thân kém hơn mình tưởng.

Thịt bò lẫn với máu bên trong nồi áp suất ầm ầm rung động, gia vị không cho gì, thành phẩm sực mùi tanh. Kiều hiếm khi nhíu mày, vớt ra cả tảng thịt bò, lấy nước lạnh rửa trôi bọt dính bên trên, một đao chém xuống, chỉnh tề thái thịt từng miếng độ dày đều tăm tắp.

Kỹ năng dùng đao hoàn mỹ khiến Kiều hơi hài lòng một chút. Hắn lấy từ tủ bát ra một đĩa pha lê xinh đẹp, dao phay khẽ vung một cái, toàn bộ thịt đã bày xong trên đĩa.

Thịt vào đến miệng vừa lạnh vừa dai như thịt sống, lần đầu tiên trong đời Kiều bắt đầu hoài nghi tố chất của bản thân. Nhưng hắn đã rất nhanh chấp nhận là cái này khó mà nuốt nổi.

Hắn không làm sát thủ nữa.

Kiều không còn gì để luyến tiếc, vứt nguyên đĩa thịt vào thùng rác, lấy đồ ăn sẵn từ trong tủ lạnh ra miễn cưỡng an ủi dạ dày.

Buổi tối hôm đó, Kiều đã hiểu đun sôi đồ ăn không khó, nhưng để đun ra được mùi vị ngon lành lại rất khó. Chưa từng học nấu ăn ở ngoài, Kiều buồn bực một trận. Hắn không thích gặp người lạ, cũng không mê nổi tay nghề của mình.

Kiều trầm mặc ăn mì gói, nghĩ không ra biện pháp nào tốt.

Trời sắp sáng, mở ra cửa sổ sát đất ở hai bên phòng, đón ánh nắng rải đầy toàn bộ phòng, Kiều bắt đầu ngủ một giấc trong ánh nắng chói chang.

Kiều không ngủ đến tối, lúc tỉnh lại mới khoảng năm giờ chiều.

Hắn đói. Kiều nằm im trên giường thật lâu, đến tận khi bụng sôi lên ọc ọc mới bất đắc dĩ dậy kiếm cái ăn. Hắn cảm thấy đồng hồ sinh học của mình thật loạn.

Sau khi Kiều đang ăn xong cái bánh mì thứ hai, hắn nghe thấy tiếng xe vang lên bên ngoài.

Hắn cầm cái bánh mì thứ ba đứng tại cửa sổ sát đất, liếc mắt thấy hai người ôm hôn trước xe. Nắng hoàng hôn kéo dài hai cái bóng.

Đó là người đàn ông ngày hôm qua. Kiều nghĩ. Nhưng người này không phải người phụ nữ đó.

Cô gái kéo tay người đàn ông muốn đi vào phòng, anh ta lại buông tay cô, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều cười nhẹ một tiếng, cực kỳ lễ độ như một công tử nhà giàu.

Kiều không trốn tránh cũng không trả lời, lãnh đạm nhìn hắn, sau đó kéo rèm lại.

Mùi đồ ăn không biết từ đâu bay vào phòng Kiều, có mùi thì là và mùi thịt khiến Kiều đã khó ngủ càng thêm khó ngủ.

Bên ngoài rất huyên náo.

Phòng của Kiều với biệt thự bên cạnh chỉ cách nhau một hàng rào. Ngay cả xuống núi cũng là đi chung một cái cầu thang.

Kiều chỉ cần hé rèm ra một chút là có thể thấy sát vách đang làm đồ nướng náo nhiệt như thế nào

Quá nhiều người, hắn không thích. Kiều lấy chăn bịt lỗ tai.

Nhưng mùi hương như là có mắt vậy, chuẩn xác chui vào mũi. Đói. Rõ ràng vừa ăn xong, Kiều không hiểu sao mình dễ dàng bị mùi đồ ăn dẫn dụ như vậy.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Kiều năm trong chăn đơ ra một giây, lại lập tức bình tĩnh lại. Người ngoài cửa rất kiên nhẫn, không nhanh không chậm gõ. Kiều không muốn đi mở cửa, không muốn cùng bất kì ai trò chuyện, cũng không muốn nhìn thấy bất kì ai.

Rốt cục, tiếng đập cửa ngừng lại.

Kiều coi như người bên ngoài đã từ bỏ mà rời đi, lại nghe được một giọng nói đàn ông.

“Ngươi ổn chứ? Nhà ta đang nướng thịt, muốn mời ngươi sang cùng, ngươi tham gia không?”

Đây là cái giọng nói trong lối thoát hiểm hôm đó, Kiều nghĩ. Hắn cực kỳ mẫn cảm với thanh âm, nói là chỉ cần nghe sẽ không quên cũng không hề ngoa.

Kiều im lặng cũng hề đả kích tới đối phương. Hắn dường như là chắc chắn Kiều nghe được vậy, lại tiếp tục thuyết phục.

“Về sau chúng ta là hàng xóm, ra nể mặt ta chút được không?”

Kiều không hiểu nể mặt là cái gì, không đi là không đi, thậm chí cũng không muốn đáp lại một câu.

Kiều nghe thấy lại có người đến, tiếng giày cao gót dẫm lên phiến đá.

Nam nhân thấp giọng nói gì đó, giày cao gót lại lẹt xẹt rời đi.

“Lát nữa ta lấy cho ngươi ít đồ ăn, ngươi sẽ ra thử một chút chứ?”

Nam nhân lùi một bước năn nỉ, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Kiều lại nghiêm túc suy tư một chút có nên không. Mùi đồ ăn dụ dỗ hắn đáp ứng, nhưng dù thế nào hắn cũng không mở miệng được.

Người bên ngoài không tiếp tục thuyết phục nữa, Kiều nghe tiếng bước chân của hắn dần dần đi xa.

Nói không ra là cảm giác gì, hình như có chút thất vọng, lại có chút thở phào.

Nhưng mà quả thật vẫn thèm.

Kiều bức bối rúc trong chăn, muốn ngăn cản mùi thịt.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên. Kiều lúc này từ trên giường đứng dậy, không một tiếng động lập tức đi ra cửa.

Hắn để tay trên chốt cửa bên trên, lại chậm chạp không có động tác gì thêm.

Muốn mở hé, nhưng mà không biết mở ra xong phải làm sao tiếp.

Kiều rất ít cùng người xa lạ giao lưu, hắn không cần nói chuyện với mục tiêu, kể cả là người của tổ chức thì hắn cũng ít khi cùng bọn họ giao lưu. Mà trừ hai loại người đó, cũng không còn ai khác cần phải giao du nữa.

“Ta đem đồ ăn tới, ngươi mở cửa được không? Không biết ngươi thích ăn cái gì, mỗi thứ ta mang đến một ít.”

Thanh âm rất gần, tựa như là người kia đang ghé vào tai hắn nói chuyện vậy. Kiều bất giác lui về phía sau môt bước, muốn kéo giãn khoảng cách. Rõ ràng người cũng chưa nhìn thấy.

“Có thịt dê nướng, thịt bò xiên, cánh gà nướng, cá nướng, còn có một ít hải sản. Phải rồi, ngươi ăn bào ngư không?” Người kia ngữ điệu quen thân, tựa như muốn dỗ dành, “Còn có sushi, hải sâm hầm dừa, đồ ngọt ăn không?”

Kiều lại đến gần một bước, mùi thơm càng thêm nồng đậm, giống như là đang ở ngay trước mắt.

Ngay sau cánh cửa trước mắt.

Người ngoài cửa không nói tiếp cũng không gõ cửa. Nhưng Kiều biết đối phương chưa đi. Mùi thơm vẫn còn, không có tiếng bước chân, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Rốt cục, Kiều hạ quyết tâm, hắn lần nữa đặt tay lên chốt cửa, chưa kịp vặn ra thì nghe được một tiếng choang.

Kiều giật mình phản xạ có điều kiện mà mở cửa, đã thấy ngoài cửa dáng người cao ráo lập thể, bưng một khay đồ ăn thơm phức, khẽ cười, “Ta cầm không chắc làm rơi chén, phải rồi, ngươi uống rượu không?”

Truyện Chữ Hay