Thạch Nham mang theo chủy thủ, trước tiên ở trên hai cây đại thụ khắc lên hình vẽ con bướm xấu xí, chợt leo rất nhanh lên cây đại thụ đó, dùng chủy thủ chém đứt nhánh cây cỡ cánh tay, chia làm năm đoạn, vót nhanh ngọn, bôi qua loa "Thất xà tiên" lên mũi nhọn.
Làm hết chuyện đó, hắn mất hai phút.
Hai phút sau, Đồ Mục và Kim Ma hai gã thành viên Lão Nha dong binh đoàn, đúng lúc chạy tới.
Hai người Đồ Mục, Kim Ma vốn không để hắn và hai nữ nhân vào mắt, lúc xuyên qua rừng, vẻ mặt còn cười dâm đãng nói chuyện, thương nghị trong chốc lát nên như thế nào khinh nhờn chơi đùa Địch Nhã Lan.
"Hưu! Hưu!"
Nhánh cây vót nhọn, xuyên qua một đống lá cây, giống như ánh nắng ương ngạnh, phóng đến Đồ Mục, Kim Ma.
Đồ Mục chẳng hề để ý, chiến phủ trong tay tùy ý vung lên, đánh rơi hai đoạn nhánh cây, cười ha ha nói: "Tên này thật sự là keo kiệt, lại dùng nhánh cây để tiếp đón chúng ta, thật là không nể mặt chúng ta."
"Tên đáng thương." Kim Ma cũng lắc đầu châm biếm.
"Hưu hưu hưu!"
Lại là ba đoạn nhánh cây ương ngạnh bắn đến.
Đồ Mục có chút bực mình, chiến phủ trong tay vẽ ra một đường cong nửa vòng tròn, ngân quang rực rỡ ba đoạn nhánh cây lại rơi xuống đất.
Thạch Nham từ trong lá cây, chậm rãi hiện thân, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, nói: "Hai vị, các ngươi lên từng người, hay là cùng lên?"
Đồ Mục híp mắt, ngước đầu liếc mắt đánh giá Thạch Nham, lắc lắc đầu, không có hứng thú nói: "Chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa, có lẽ mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, khẩu khí thật không nhỏ, đáng tiếc lực lượng có hạn, ta không có hứng thú."
Nói xong, Đồ Mục không liếc nhìn Thạch Nham nữa, quay đầu bước đi, thanh âm từ xa truyền đến: "Kim Ma, giao cho ngươi, nhanh chóng xử lý rồi nhanh đuổi theo, chốc lát nếu ngươi tới muộn, lão tử sẽ chơi con đàn bà kia lần thứ hai, ha ha ha!"
Kim Ma hừ lạnh một tiếng, lang nha bổng thật lớn trong tay đâm mạnh xuống đất, lang nha bổng cắm thật sâu trong đất, "Tiểu tử xuống dưới đi, ta không dùng binh khí, ngươi cũng đừng để ta leo lên cây đuổi theo ngươi, ta rất vội nên ngươi nhanh một chút."
"Ừm, ta cũng rất vội." Trong ánh mắt Thạch Nham đầy vẻ bình tĩnh hờ hững chuyện sinh tử, từ trên cổ thụ nhảy xuống, chủy thủ trong tay đột nhiên bắn ra, cắm vào trong đất bên cạnh lang nha bổng.
"Oành!" Thạch Nham đứng trước người Kim Ma mười mét, vươn hai tay không quơ quơ, nói: "Ta cũng không dùng binh khí."
"Hắc, tiểu tử lá gan không nhỏ." Kim Ma nhếch miệng, khuôn mặt đầy mụn tụ lại một chỗ, hai tròng mắt hung quang bắn ra, đột nhiên nhằm về phía Thạch Nham.
Kim Ma hai tay đột nhiên phồng lên, một sợi gân xanh ở trên nắm tay nhúc nhích, đợi cho nắm tay hắn vung lên tấn công, trong không khí truyền đến tiếng xé gió "Vù vù", chỉ thấy trong hư không đột nhiên hiện lên một đống quyền ấn, lúc Kim Ma tiến lên quyền ấn cũng không ngừng tăng lên.
Sau năm bước, cánh tay Kim Ma vung lên trước, đã có hơn mười quyền ấn hiện lên trên hư không.
"Phàm cấp vũ kỹ, Loạn Tinh Quyền!"
Ánh mắt Thạch Nham hơi hơi nheo lại, nhanh chóng ngưng luyện Tinh Nguyên, ném tất cả ý niệm hỗn độn ra khỏi đầu, trong mắt chỉ có quyền ấn đầy trời, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất giết chết Kim Ma!
"Oanh!"
Trong đầu chấn động ầm ầm, giống như thể hồ quán đỉnh, đưa hắn vào cảnh giới kỳ diệu nào đó.
Ánh mắt, lỗ tai và xúc cảm thân thể, lập tức mẫn cảm hơn mấy lần, tất cả cảnh vật quanh mình đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm Kim Ma, có thể cảm ứng rõ tốc độ và tần suất lưu động của Tinh Nguyên giữa cánh tay hắn.
Quyền ấn đầy trời, trong khoảnh khắc không còn gì, toàn bộ hư ảo bị gột rửa không còn, trong mắt hắn chỉ còn Kim Ma vung hai quyền, liền ngay cả quỹ tích quyền đầu chuyển động liếc qua là thấy ngay.
Hít sâu một hơi, Thạch Nham đột nhiên quát lớn một tiếng, hai cánh tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được co rút lại khô quắt, từng đợt sương mù trắng quấn lên cánh tay hắn.
Cùng lúc đó, làn da ở cổ hắn bắt đầu thạch hóa, biến thành hình dạng nham thạch xám nâu, cứng rắn như sắt.
Ô quang dày đặc, cũng từ bên ngoài thân thể bốc lên, bao phủ thân thể gầy yếu của hắn.
Thiết quyền của Kim Ma, mang theo lực lượng cuồn cuộn đủ để phá đá, mạnh mẽ oanh kích đến ngực Thạch Nham.
Ô Quang Thuẫn vặn vẹo một hồi, dưới thiết quyền của Kim Ma, hóa thành nhiều điểm ô quang, ầm ầm vỡ vụn. Quyền đầu của Kim Ma xuyên qua Ô Quang Thuẫn, uy lực hơi giảm, đánh thật mạnh lên ngực Thạch Nham.
"Oành!"
"Ca!"
Tiếng đập mạnh, cùng tiếng khớp xương gãy nát gần như cùng lúc vang lên.
Sắc mặt Kim Ma, trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Đau đớn trên nắm tay như tê tâm liệt phế, khiến hắn cảm thấy tiếng khớp xương gãy nát, không phải tới từ ngực Thạch Nham, mà là quyền đầu của hắn!
Nghiến răng chịu đựng lắc hóa cánh tay đau như sắp đứt, Kim Ma vẻ mặt kinh hãi nhìn Thạch Nham như tảng đá lãnh khốc, đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu to lên: "Thạch gia 'Thạch Hóa Võ Hồn' ! Ngươi là người Thạch gia Thương Minh?"
"Thật thông minh." Thạch Nham nhếch miệng cười, nụ cười nói không ra vẻ lãnh khốc băng hàn của hắn.
Kim Ma thầm hô không ổn, vội vàng muốn tránh ra, lại phát hiện hắn và Thạch Nham đã quá gần, không còn kịp nữa rồi.
Thạch Nham ra tay nhanh như chớp, một chiêu chế trụ cổ Kim Ma, sương trắng trên cánh tay pha lẫn sợ hãi, điên cuồng, thô bạo, tuyệt vọng rất nhiều cảm xúc tiêu cực, nháy mắt thẩm thấu tiến vào thân thể Kim Ma.
Kim Na giống như rơi vào khoảng không địa ngục, vẻ mặt hoảng sợ, toàn thân run run thét to: "Không! Không! Không được!"
Giống như nhìn thấy cái gì không nên thấy, Kim Ma ở đàng kia thất thanh thét lên, hai thiết quyền vung lên không mục đích, dường như đang ngăn cản quỷ quái rất đáng sợ tới gần.
Thạch Nham sớm buông tay, sương trắng trên cánh tay biến mất, vẻ mặt khôi phục bình thường, trong lòng yên lặng tính toán thời gian.
Một, hai, ba, bốn, năm... Nguồn:
Đếm trong lòng, Thạch Nham không vội không chậm đi đến chỗ cắm chủy thủ, rút chủy thủ từ trong đất ra, lại nhón mũi chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Kim Ma.
Chờ hắn đếm tới mười bảy, Kim Ma giống như đã thích ứng loại cảnh tượng sợ hãi này, chậm rãi ổn định lại cảm xúc, ánh mắt hình như đã dần dần khôi phục thanh tỉnh, xem ra sắp tỉnh lại.
Mười bảy giây, đã đủ rồi giết một người mấy chục lần.
Nhẹ nhàng gật đầu, Thạch Nham trong lòng hiểu rõ, đột nhiên như tia chớp tiến lên, chủy thủ trong tay vô cùng chuẩn xác xẹt qua cổ Kim Ma.
Lúc máu tươi phun ra, hai mắt Kim Ma rốt cục khôi phục trấn tĩnh, oán hận trừng mắt nhìn Thạch Nham, không cam lòng ngửa đầu rồi ngã xuống.
Thạch Nham ngồi xuống, trước tiên dùng y phục trên người Kim Ma lau khô vết máu trên chủy thủ, sau đó lục soát trên người Kim Ma, phát hiện trên người này mang theo ít thức ăn, mấy trăm Tử tinh tệ, còn có hai cái răng nanh sắc bén của "Hỏa vân yêu mãng".
Không khách khí bỏ mấy thứ này vào túi mình, Thạch Nham hít sâu một hơi, cảm thụ được một thân tinh khí của Kim Ma đã dũng mãnh tràn vào huyệt đạo, lúc này mới đứng lên lẩm bẩm: "Cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, dưới lực lượng tiêu cực của 'Bạo Tẩu', cũng phải bị mê hoặc mười bảy giây, vũ kỹ này quả nhiên biến thái, nói không chừng tụ tập càng nhiều lực lượng tiêu cực, phát huy ra uy lực cũng sẽ càng mạnh..."
Lầm bầm lẩu bẩu một hồi, Thạch Nham thu lại cảm xúc, nín thở ngưng thần, nhanh chóng chạy theo phương hướng Đồ Mục truy kích.
...
"Con đàn bà thối, con mẹ nó thật đúng là cay! Ha ha, nhưng mà đại gia ta thích!" Đồ Mục cười lớn, mang theo chiến phủ giao chiến với Địch Nhã Lan.
Trong mắt Mục Ngữ Điệp lóe lên hàn quang, ở một bên ôm đàn cổ, trên khuôn mặt âm tình bất định, dường như đang có quyết định gì rất gian nan.
Đồ Mục kia một thanh chiến phủ vô cùng nặng, ở trong tay hắn lại giống như quạt lông, không có một chút sức nặng.
Bóng phủ lóe lên, đoản kiếm của Địch Nhã Lan thường xuyên không chịu nổi, chỉ cần chạm vào chiến phủ, thân thể mềm mại của Địch Nhã Lan liền nhẹ nhàng run lên, thật hiển nhiên Tinh Nguyên của Đồ Mục tuyệt đối hùng hậu hơn nàng rất nhiều.
Chiến phủ Đồ Mục như bánh xe, ảnh phủ vung lên không dứt, giống như bánh xe cuốn lấy Địch Nhã Lan, hào quang phủ đầu sắc bén rực rỡ, Địch Nhã Lan tóc dài bay tán loạn, váy ngắn chỗ thắt lưng mông thêm nhiều lỗ rách, cảnh xuân lộ ra.
"Đàn bà thối, bây giờ biết lão tử lợi hại chưa? Đừng nóng vội, trong chốc lát ta sẽ khiến ngươi biết, chỗ đại gia lợi hại nhất còn không phải vũ kỹ, ha ha ha!" Đồ Mục hắc hắc cười quái dị, tựa như không tính thu thập nhanh như vậy Địch Nhã Lan, cố ý dùng phương thức này để trêu chọc nàng.
Địch Nhã Lan tức đến hộc máu, lại vô lực đáp lời, gian nan chống đỡ.
"Đại tỷ, cần giúp không?" Tiếng Thạch Nham lười nhác trêu tức, bỗng nhiên từ trong rừng truyền đến.
Ngay sau đó, Thạch Nham mang theo chủy thủ liền xuất hiện ra, tầm mắt hắn liếc tới chỗ cảnh xuân Địch Nhã Lan lộ ra, chậc chậc lấy làm kỳ nói: "Bóng loáng căng tròn, vểnh cao mượt mà, rất đẹp, rất đẹp a."
Địch Nhã Lan vẻ mặt kinh hỉ, lúc này cũng cố đến đấu võ mồm, lui về phía sau một bước, hét lên: "Ngươi tên hỗn đản này, vậy mà còn có thể sống sót."
Đồ Mục biến sắc, vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, hắn không có thừa thắng xông lên với Địch Nhã Lan, mà tách ra đầu nhìn phía Thạch Nham, trầm giọng: "Kim Ma có phải đã chết không?"
"Ngươi nói đi?" Thạch Nham mang theo chủy thủ, cười nhìn hắn, đi bước một tới.
Lúc tiến lên, hai cánh tay Thạch Nham lại khô quắt, một tia khí tức pha lẫn đủ loại lực lượng tiêu cực từ trong lỗ chân lông cánh tay hắn tràn ra, lượn lờ trên cánh tay hắn, vung cũng không mất.
Kim Ma một thân tinh khí chưa có tinh lọc, nhưng lúc Thạch Nham vận dụng "Bạo Tẩu", tuyệt vọng và oán hận các loại cảm xúc của Kim Ma trước khi chết, lại đột nhiên từ trong huyệt đạo dũng mãnh tiến ra, ở trước người hắn ngưng luyện thành hư ảnh Kim Ma dữ tợn hung ác, trông rất sống động.
"Kim Ma!" Đồ Mục vẻ mặt hoảng sợ, thân hình cường tráng nhịn không được run lên.
Rất quỷ dị!
Ở trước người Thạch Nham, hư ảnh Kim Ma như lệ quỷ, giương nanh múa vuốt, nhẹ như không có gì, trong một đôi mắt u ám oán hận mang theo cừu hận khắc cốt minh tâm, giống như hận không thể đuổi tận giết tuyệt mọi người trên thế gian.
Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp cũng đều vẻ mặt kinh sợ, thân thể mềm mại run rẩy, nhịn không được thét to: "Đây là cái quỷ gì vậy!"
Chẳng những người khác sợ ngây người, ngay cả bản thân Thạch Nham cũng có vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ nhìn hư ảnh hiện ra trước người, không biết làm sao cho phải.
"Kim Ma! Kim Ma! Ngươi làm sao thế?" Dưới cái nhìn cừu hận nhìn khắc cốt minh tâm của hư ảnh Kim Ma, Đồ Mục lui về sau một bước, kinh nói: "Chúng ta là đồng bọn mà, địch nhân ở phía sau ngươi đó!"
Một tiếng thét kinh hãi của Đồ Mục, đã bừng tỉnh Thạch Nham, trong lòng khẽ động, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đánh chết Đồ Mục, trên cánh tay quấn quanh đủ loại lực lượng tiêu cực đột nhiên bắn nhanh ra ngoài, như là một quái xà trắng bệch, quỷ dị quấn đến Đồ Mục.
Hư ảnh Kim Ma, tựa như bị lực lượng tiêu cực này thúc dục, cũng nhẹ nhàng bay đi qua, giống như lệ quỷ hung hăng chụp xuống Đồ Mục.
"Giết!" Thạch Nham quát lạnh một tiếng đột nhiên lao ra, Địch Nhã Lan sửng sốt cũng giơ kiếm chém về phía Đồ Mục.
...
...