Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

quyển 3 chương 66: thượng cổ đại ma thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tôi cho rằng cô đã chết rồi.” Chân Chính trầm giọng nói.

Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thật xin lỗi, để ngươi thất vọng. Ta không những không chết, còn giành được sức mạnh lớn hơn. Lần này kẻ chết là ngươi!”

Nói xong, giơ pháp trượng chuẩn bị thi pháp.

Lần trước để cô ta thành công vì không có phòng bị, lần này đã biết năng lực của cô ta, đương nhiên lập tức có thể phản ứng.

Chân Chính nhân lúc cô ta niệm chú, đã triệu ra Âm Dương thuẫn, ngăn cách mình với linh khí của đối phương.

“Phản ứng rất nhanh đó, nhưng đáng tiếc, chỉ là chiêu thô kệch. Cho dù ta không thể lập tức giết chết ngươi, nhưng ta cũng có thể bắt ngươi.” Nói xong, pháp trượng vung lên, từ bên trong chảy ra một dòng nước, nhắm thẳng vào Chân Chính.

Xem ra lại là bong bong nước giam người lần trước. Chân Chính đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn niệm khẩu quyết triệu ra Âm Nguyện kiếm, rót linh khí vào kiếm. Chỉ thấy Âm Nguyệt kiếm vốn có tia u lam vây quanh lúc này dần biến thành đen kịt, hàn khí lan tràn.

Hai tay Chân Chính cầm kiếm, vung mạnh, một đạo âm khí cường đại chém vỡ bong bóng nước đang thành hình.

Kiếm phong vụt qua, bọt nước tung tóe, sóng nước lại ào lên.

“Hừ! Bản lĩnh tiến bộ rồi. Vậy thì xem thử ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.” Nữ Vương thu hồi pháp trượng. Cô vỗ tay bôm bốp, lập tức có một người mặc đồ đen che mặt xuất hiện, quỳ dưới chân cô.

“Mang y lên đây.” Một tiếng hạ lệnh, từ bên trong cung điện xuất hiện hai người mặc đồ đen, họ đẩy một bong bóng nước chậm rãi di chuyển về hướng này.

Chân Chính nhìn kỹ, bên trong bong bóng nước đó không phải chính là người yêu mà mình tìm kiếm khắp nơi – Giả Tấn Xuyên sao?

Nhưng lúc này y lại cuộn tròn như bào thai trong bụng mẹ, ngủ say trong bong bóng nước. Lần này là thật chứ? Hay là cạm bẫy khác của nữ vương?

“Hừ! Không cần hoài nghi, đây là hàng thật. Không tin ngươi cảm ứng linh tràng của y đi.” Nữ vương vừa nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của Chân Chính.

Không cần cô nói, Chân Chính cũng đã phát động linh thức từ trước, bắt đầu cảm ứng. Quả nhiên, là cảm giác quen thuộc của Giả Tấn Xuyên, chỉ có linh tràng của y mới có thể hòa hợp với mình như thế, dường như trời sinh họ nên là một thể. Tuy đối phương đang ngủ say, không có ý thức, nhưng Chân Chính có thể tiếp nhận được cảm xúc không nơi trợ giúp và hoảng loạn của đối phương.

Chân Chính lại phát động linh lực lần nữa, muốn mượn linh khí cường đại của Âm Nguyệt kiếm phá tan bong bóng nước cứu Giả Tấn Xuyên. Khí lưu thổi tung tóc hắn, kiếm đã giơ cao.

Lúc này nữ vương lên tiếng: “Nếu ngươi muốn tiểu tình nhân của mình toi mạng, thì cứ động thủ đi.”

“Có ý gì?” Trong mắt Chân Chính lộ ra sát khí sắc bén, nhìn chằm chằm vào kẻ đang khoa trương.

“Ta đã từng nói rồi, ta tăng tiến một tầng so với trước kia. Nói thật cho ngươi biết vậy, trong bong bóng nước này không phải là nước bình thường. Ngươi biết đó là gì không?” Nữ vương nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tự đắc.

Chân Chính nghiến răng, tay cầm Âm Dương kiếm do vận sức quá mạnh, gân xanh trên đó hiện ra rõ ràng. Tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế bản thân, không thể xúc động.

“Đó là dịch nuôi cấy, hiện tại y bị bong bóng nước này bao bọc, sẽ hệt như thai nhi trong bụng mẹ. Nếu không có ‘nước ối’ dịch nuôi cấy, y sẽ bị lây nhiễm, lập tức trở thành những coi rối oán khí ngoài kia. Ngươi sẽ không cho rằng nơi này không có sương đen thì không có oán khí chứ? Sở dĩ nơi này không thấy sương đen, chính là vì oán khí ở đây quá nặng, chúng nó đã hoàn toàn dung hợp với hoàn cảnh xung quanh rồi.” Nữ vương nói xong, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha! Lần này các ngươi có chắp cánh cũng khó bay rồi! Nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!”

Bó tay chịu trói? Sau khi hắn bị bắt, không những không thể cứu người yêu và bạn bè, kết cục có khả năng nhất chính là bị đối phương một lưới bắt gọn.

“Chậc! Ngươi không cần suy nghĩ, ta rất muốn lấy mạng của ngươi, nhưng chủ nhân nhà ta không cho phép. Ngươi yên tâm, ngươi và mạng nhỏ của tiểu tình nhân nhà ngươi chắc chắn có thể bảo đảm. Ai bảo ngươi là Thất Sát tinh. Tham Lang và Phá Quân đã quy thuận chủ nhân nhà ta rồi, hiện tại chỉ thiếu ngươi thôi.”

Chân Chính nghe thế sắc mặt lộ ra khinh thường, ban đầu còn cảm thấy nữ vương này có chút bá khí, không ngờ chẳng qua chỉ là tay sai.

Thì ra tất cả đều vì truyền thuyết Sát Phá Lang gì đó. Sát Phá Lang tam tinh hội tụ, thiên hạ tất đổi chủ. Chẳng lẽ cho rằng chỉ cần đạt được ba người họ trợ giúp thì có thể giành được thiên hạ sao? Mơ mộng viễn vông quá rồi đó!

Hắn biểu hiện rất rõ ràng, tuy vẻ mặt vẫn không có biểu cảm, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khinh thường và chán ghét. Nữ vương đạp lên bong bóng nước giam cầm Giả Tấn Xuyên: “Hừ! Cho dù ngươi không nguyện ý cũng vô dụng, ngươi biết chủ nhân của ta là ai không?”

Tuy thiên hậu nói mình đã sớm an bài, nhưng thiên đế vẫn đứng ngồi không yên, ly rượu trên tay cầm lên lại đặt xuống, đặt xuống lại cầm lên, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng không nhấp chút rượu nào.

Lần cuối hắn nện ly rượu lên bàn: “Người đâu! Đi mời thiên sứ trưởng đến!”

“Không cần phải mời nhiều lần như vậy, ta đã đến rồi.” Người đến là một soái ca phương tây làn da trắng nõn, tóc vàng mắt xanh. Tuy ngoại hình không tính là rất soái, nhưng toàn thân lại tỏa ra mị lực dụ người đến gần. Đương nhiên là người lãnh đạo của tất cả thiên sứ, chỗ khác biệt lớn nhất của thiên sứ trưởng với những thiên sứ khác là, hắn có sáu chiếc cánh.

Sau lưng hắn còn có yêu vương của yêu tộc và diêm vương địa phủ.

Kỳ thật đông thiên và tây thiên xưa nay cũng không mấy hợp nhau, tuy thiên đế rất nóng ruột, nhưng cũng không muốn thể hiện yếu thế trước mặt đối thủ của mình, hắn vẫn bày ra tư thế cao ngạo: “Sao không thông báo một tiếng? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Không có quy củ gì hết!” Tuy là mắng thủ vệ của mình, nhưng thật ra là đang chỉ gà mắng chó.

“Bớt giả vờ đi, ngươi không phải đang vội tìm ta sao?” Đại thiên sứ hoàn toàn không mắc lừa.

“Khụ!” Thiên đế ho khan một tiếng muốn che giấu, nhiều năm không gặp, vẫn không để lại chút mặt mũi nào cho mình như thế: “Ta tin các ngươi cũng biết phía đông nhân giới xuất hiện sương mù màu đen nuốt người, hơn nữa hiện tại đang lan tràn đến đông ma giới.” Thấy mọi người gật đầu, hắn lại tiếp tục: “Sương mù nuốt người diện tích lớn thế này, không thể không khiến ta nhớ đến kẻ đó.”

“Ngươi là nói…” Yêu vương vẻ mặt kinh hoảng, muốn nói lại thôi.

“Là thượng cổ đại ma thần – Thiên Nhiếp?” Chỉ có thiên sứ trưởng trực tiếp gọi ra cái tên cấm kỵ đó. Nói xong hắn nhíu mày: “Nhưng không phải trong lần đại chiến thần ma trước hắn đã bị phong ấn vĩnh cửu rồi sao? Từ sau lần đó, ma giới bị phân thành đông ma giới và tây ma giới. Do Minh Không và Chiêm Na tiếp nhận.”

“Ta cũng chỉ hoài nghi, chẳng qua đúng ngay kỳ hẹn ngàn năm, lại phát sinh chuyện này, thực sự không thể không khiến người ta hoài nghi. Hơn nữa sương đen đó thật lợi hại, cắn nuốt vô số sinh vật.” Nói xong quay đầu hỏi diêm vương: “Những oan hồn bị nuốt, có đến chỗ ngươi báo danh không?”

Diêm vương lắc đầu.

Sắc mặt thiên đế càng thêm ngưng trọng: “Ngay cả hồn phách cũng bị nuốt? Sương đen này quá lợi hại, tiếp tục như vậy không được, không cần bao lâu, nhân giới và ma giới nhất định không giữ được! Đúng rồi, tại sao người lãnh đạo ma giới đều không đến?”

Yêu vương nhìn thiên sứ trưởng một cái, đối phương gật đầu hắn mới mở miệng: “Kỳ thật chuyện này chúng ta cũng có chút đầu mối, nhưng tạm thời còn chưa được chứng thực.”

Thiên đế sáng mắt, vội nói: “Ồ? Mau nói!”

….

Dù sao đối phương đã là rùa trong lu, nữ vương cũng không vội bắt hắn, cô ta dùng ngữ khí khoa trương nói: “Chủ nhân nhà ta chính là đông ma giới đại ma vương – Minh Không! Nhưng, ngài còn có một thân phận khác, đợi ngươi theo ta qua đó thì có thể thấy ngài, nói ra thì, các ngươi là người quen đó.”

Minh Không? Hắn chưa từng nghe qua, hắn cũng không hứng thú gặp mặt “người quen đó”. Lúc này, hắn không ngừng điều chỉnh tư duy, nghĩ cách cứu người yêu.

Khi ánh mắt Chân Chính chuyển đến sau lưng nữ vương, hắn đột nhiên niệm quyết, tấn công cô ta. Một sợi roi linh tơ quất vào cô ta.

Không ngờ Chân Chính lại không bận tâm an nguy của người yêu, kiên trì tấn công mình, nữ vương không kịp phòng bị, nhưng cô ta cũng không phải kẻ ăn chay, rất nhanh đã có phản ứng, nghiêng người sang một bên, nhẹ nhàng tránh khỏi.

Chân Chính lập tức quất tiếp, nữ vương nhảy một bước lớn. Loại tấn công này đối với nữ vương mà nói thật sự không đau không ngứa, cô cười gằn: “Trò vặt!” Còn chưa dứt lời, mũi chân chạm đất, cô không ngờ mình lại đột nhiên rơi xuống như thế.

“Hợp!” Hư Không Già La thấy nữ vương đã rơi vào cạm bẫy kết giới của mình, vội niệm quyết, đóng không gian lại, giam cầm nữ vương bên trong.

“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Hư Không Già La sờ sờ mặt đất, cầm lên một chiếc khăn tay, bên trong nhốt một vị nữ vương đó.

Vừa rồi Chân Chính chính là thấy Hư Không Già La lặng lẽ đặt cạm bẫy sau lưng nữ vương, hắn lập tức hiểu ý đối phương, liền ra tay phối hợp. Dùng linh tơ không ngừng tấn công nữ vương, là để cô ta rơi vào trong cạm bẫy.

Trải qua vết xe đổ nhận lầm Giả Tấn Xuyên, lần này Chân Chính không dám lơ là, trước tiên phải cảm ứng linh tràng của đối phương, rồi mới tiếp cận: “Sao trước đó không liên lạc được với các ngươi? Linh tràng cũng biến mất.” Sau lưng Hư Không Già La còn có Thương Lan, Hiểu Dạ Bách Quỷ, Safin, gấu trúc.

Gấu trúc sờ mồ hôi trên trán: “Đừng nhắc nữa, dọa chết tôi rồi. Chúng tôi vừa đến đây, liền bị sương đen bên ngoài mê hoặc. Sương đen đó không những có hiệu quả mê hồn, còn có thể nuốt chửng sinh vật, dung hợp oán khí của kẻ bị nuốt, càng tụ càng lớn. Nhưng đợi khi chúng tôi thanh tỉnh một chút, phát hiện mình không bị dung hợp, mà là bị nữ vương bắt giữ.”

Nó hãy còn sợ hãi vỗ ngực: “Cũng may, sau đó tiểu La đến cứu chúng tôi. Có phải không tiểu La? Tiểu La?” Gấu trúc đẩy đẩy Hư Không Già La đang ngẩn người bên cạnh.

“Hả? A, phải đó.” Tinh thần Hư Không Già La có hơi hoảng hốt. Cậu thật sự không ngờ, mình sẽ được người đó cứu, hơn nữa người đó lại còn là cha của mình!

“Vậy hiện tại nên làm sao?” Safin thấy Giả Tấn Xuyên co mình trong bong bóng nước, lời của nữ vương vừa rồi hắn cũng nghe được.

“Các ngươi thật vô dụng, thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào ta.” Kèm với giọng điệu khoa trương, một con mèo mập từ trời giáng xuống.

“Thập Tứ Nguyên?” Chân Chính kinh ngạc, “Sao mi lại đến đây?”

“Biết các ngươi gặp chuyện, chị ngươi bảo ta đến chi viện. Ta chẳng qua không ở bên cạnh các ngươi một chút, các ngươi đã bất lực thế này rồi. Hừ, ra ngoài đừng nói là đồ đệ của ta, thực mất mặt.” Thập Tứ Nguyên lắc cái mông mập của mình, đi đến: “Đi thôi, ta biết chân thân của sương đen này là gì. Giải quyết nó, sẽ có thể cứu tiểu Giả ra.”

Lúc này, tất cả tuyển thủ tham dự vòng chung kết của đại hội Thiên Hạ Linh Hiển đều nhận được một tin nhắn: “Đã xác định chuyện sương đen nuốt người này là hành động của ma vương đông ma giới Minh Không. Tổng cục Khâm Thiên quốc gia công bố lệnh truy nã đối với người này. Hạng mục của quán quân cuộc đấu đã được định: Tiêu diệt Minh Không!”

Chẳng qua, vì lãnh địa của Tư Thủy thần tộc bị sương đen bao quanh, không nhận được tín hiệu, cho nên họ không thấy được tin nhắn này.

Truyện Chữ Hay