Vòng đấu còn phải kéo dài ba ngày, cũng có nghĩa là ba ngày tiếp theo, họ sẽ rảnh rỗi.
“Rảnh rỗi? Nghĩ hay thật!” Thập Tứ Nguyên ngồi trên bàn ăn, vung nĩa: “Các ngươi mới luyện được tầng một đã cho rằng mình là thiên hạ vô địch rồi sao?! Ta nói thật cho các ngươi, dựa vào công lực của các ngươi hiện tại, cũng chỉ có thể đánh bại hạng lang thang như tổ ! Cuộc đấu sau này chắc chắn càng lúc càng khó khăn, còn lại toàn là tinh anh trong tinh anh! Ba ngày này, các ngươi phải gia tăng luyện tập, không luyện đến tầng thứ hai đừng bước ra gặp ta!”
Thập Tứ Nguyên nói nước miếng tung bay, nhưng quay đầu nhìn, suýt nữa tức hôn mê. Cái cặp đôi không lúc nào khiến người ta yên tâm đó hoàn toàn không để ý đến mình, đang ngồi ‘liếc mắt đưa tình’.
Chân Chính cắt lòng đỏ trứng ra lặng lẽ bỏ vào dĩa của Giả Tấn Xuyên.
Giả Tấn Xuyên nhịn không được cằn nhằn: “Cậu thật là, sao lại kén ăn như vậy? Cậu có biết dinh dưỡng của trứng gà chủ yếu nằm trong lòng đỏ hay không hả? Lòng đỏ trứng không những có vitamin A, D, E, K mà còn rất nhiều nguyên tố vi lượng, chẳng hạn…”
Biết y lại định bắt đầu một bài luận văn thật dài, Chân Chính lập tức xiên lòng đỏ trứng đưa đến miệng y: “A.”
Giả Tấn Xuyên đỏ mặt, lớn đầu rồi còn đút thức ăn, đút thì thôi đi, ‘a’ cái gì mà ‘a’ chứ? Nhưng, y vẫn nghe lời mở miệng, mặc Chân Chính đưa lòng đỏ trứng vào miệng mình.
Nhất thời, giữa hai người lan tràn bầu không khí ngọt ngào của vợ chồng tân hôn.
Thập Tứ Nguyên tức giận nhảy qua, còn chưa kịp hành động đã nghe một tiếng ‘binh!’ thật lớn, cửa phòng khách bị người tông mở.
“Tiểu khả ái có ở chỗ các ngươi không?!” Safin lao vào như một cơn gió.
Giả Tấn Xuyên nhìn cửa phòng đáng thương, y nhớ y đã khóa cửa rồi thì phải? Con bạo long này!
“Không có, con gấu ngốc đó không thấy nữa hả?” Thập Tứ Nguyên vốn định đá chân ra, không kịp thu lại liền lúng túng giơ giữa không trung.
“Ta biết mà, ta biết mà. Hắn tuyệt đối đã xảy ra chuyện!” Safin gấp đến mức xoay vòng tại chỗ. Sớm biết vậy mình nên đi cùng hắn. Không, không nên để hắn đi mới đúng! Rõ ràng sớm đã nhìn ra người kia kỳ lạ, sao lại có thể sơ ý như thế chứ?
“Haizz, cậu đừng khẩn trương, rốt cuộc là chuyện gì nói rõ trước đi, chúng tôi cũng dễ giúp đỡ.” Giả Tấn Xuyên bị hắn xoay đến chóng mặt.
“Hôm qua đấu xong, đột nhiên có một người ăn bận giống nhân viên công tác đến…” Safin một năm một mười thuật lại chuyện đã gặp hôm qua.
“Nói thế, gấu ngốc bị người ta bắt cóc rồi?” Thập Tứ Nguyên suy đoán.
“Không nhất định, cũng có thể là bị người ta trả thù.” Giả Tấn Xuyên xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, phân tích ra một khả năng khác. Nhưng y nói thế, Safin liền càng thêm nôn nóng: “Cái gì?! Không phải chứ?!”
Thấy hắn kích động như thế, Giả Tấn Xuyên vội an ủi: “Cũng có thể chỉ là người khác nhìn trúng bảo vật của nó, muốn cướp mà thôi. Có lẽ sẽ không làm gì nó đâu.”
Safin lập tức nhảy lên: “Không được! Ta phải đi tìm hắn! Cướp tài cũng thôi đi, lỡ đâu cướp sắc thì sao?!”
Giả Tấn Xuyên câm nín, còn cướp sắc nữa chứ? Với cái con gấu trúc ngốc đó? Lúc là nhân hình thì chính là tráng nam, biến thành gấu trúc chẳng qua là tên mập. Người ta có ý đồ được sao? Chỉ có cái con sắc long này mới xem nó là bảo bối thôi.
“Được rồi, chúng tôi cũng cùng đi tìm. Nhưng mò kim đáy bể, bắt đầu tìm từ đâu đây?”
“Không sao, chúng ta có thể đi tìm theo linh khí của hắn!” Safin trấn định lại, dường như đã có kế hoạch sẵn.
“Ồ? Từ đâu có được linh khí của nó?” Thập Tứ Nguyên cũng hiếu kỳ.
Chỉ thấy Safin lúc trong áo lấy ra một cái khăn rực rỡ làm như bảo vật.
“Đây là cái gì?” Giả Tấn Xuyên nhận lấy, dự định nhìn kỹ.
“Đồ lót của tiểu khả ái!” Safin dương dương đắc ý.
“Mọe!” Giả Tấn Xuyên vội ném cái đồ lót đó đi, tên này càng lúc càng biến thái, lại đi trộm đồ lót của người ta!
Lúc này, trong một ngôi nhà lớn ở thâm sơn, gấu trúc từ từ tỉnh lại.
“Ui ~ đau quá!” Sau ót truyền đến từng cơn đau. Nó đưa tay sờ sau đầu, lại phát hiện mình bị trói thành cái bánh chưng. Lúc này nó mới đột nhiên ý thức được, hoàn cảnh xung quanh không đúng. Đây là đâu?
Căn phòng nhỏ hẹp tối tăm dơ bẩn, chỉ có cửa sổ nát trên đỉnh đầu là lộ ra chút ánh sáng. Nhìn thế nào cũng không giống nơi người ở.
Sao nó lại ở đây?
Hoảng hốt một lúc, nó nhớ ra. Trước đó có một nhân viên công tác nói dẫn nó đi rút thăm, kết quả họ không những không đến hội quán thi đấu, mà càng đi càng đến nơi hẻo lánh. Sau đó… sau đó hình như nó ngất đi.
A! Lẽ nào, nó bị người ta bắt cóc sao?!
Gấu trúc rất chán nản, lỗ tai tròn màu đen rũ xuống. Mình thật ngu ngốc, người đó dẫn mình đi xa khỏi hội quán đáng lý ra phải nhìn ra bất thường rồi, vậy mà còn tiếp tục theo người ta đi lâu như thế, khó trách họ đều gọi nó là gấu ngốc.
Không bao lâu, cửa phòng được mở ra.
Một người bước vào, vì ánh sáng trong phòng không tốt, hơn nữa người đó còn nghịch sáng, gấu trúc nhất thời không nhìn rõ tướng mạo của người đó.
Người đó có giọng nói trung khí mười phần: “Ngươi chính là Viagra?”
…
Giả Tấn Xuyên tê liệt trên thân cây bên đường, “Không được rồi, để tôi nghỉ ngơi một lát.” Mạng y thật khổ, tuy gần đây pháp thuật có tăng tiến mạnh, nhưng dù sao từ trước đến nay đều chỉ là một phàm nhân. Hơn nữa y không có ưu thế trời sinh như Safin, có thể mọc cánh bay trên không. Mạng y cũng không tốt như Chân Chính, có Vượng Tài là thần thú hộ thân có thể dùng làm vật cưỡi. Y chỉ có hai chân mà thôi.
Lúc này Chiến Thiên lại không biết nhảy ra từ chỗ nào, quỳ một gối: “Chủ công, để tiểu nhân cõng ngài đi.”
Giả Tấn Xuyên còn chưa kịp đáp ứng, Chân Chính vẫn luôn được Vượng Tài chở trên không đã nhảy xuống, chặn giữa họ: “Không cần! Cậu ấy cưỡi Vượng Tài, ngươi cõng ta!”
Ngữ khí đó, giống như hắn mới là chủ tử của Chiến Thiên.
Chiến Thiên nhìn chủ công một cái, phát hiện y không có ý phản đối. Tuy không mấy tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Vượng Tài khinh thường hừ hừ: “Xì! Dấm chua ngập trời rồi!”
…
“A, là ta.” Gấu trúc thành thật đáp.
Người trong bóng tối dần lại gần, lúc này, gấu trúc có thể nhìn được mặt mũi của ông ta.
Tuy đối phương có giọng nói lão niên thấp trầm tràn đầy trung khí, nhưng tướng mạo lại không hề già, đại khái khoảng chừng .
Ông ta dùng ánh mắt sáng rực đánh giá gấu trúc, mũi hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Đúng là tướng mạo kẻ ngốc!”
Gấu trúc càng thêm ủ ê, quả nhiên, người ngốc có thể nhìn ra từ tướng mạo.
“Không chí khí! Bị người ta nói vài câu đã cúi đầu, còn ra gì nữa! Không được! Ta phải cải tạo ngươi! Người đâu!” Nam nhân hô to.
Lập tức có hai người chạy vào: “Bệ hạ, có gì phân phó?”
“Giao hắn cho đại tổng quản, huấn luyện thật kỹ cho ta!” Nam nhân nói xong, quay người bỏ đi.
…
Lúc trời sáng, Safin cuối cùng cũng đến nơi. Có sự giúp đỡ của Chiến Thiên, Giả Tấn Xuyên và Chân Chính cũng đuổi theo đến.
“Hử? Đến rồi?” Giả Tấn Xuyên buồn ngủ ngáp liên tục, đã mấy lần suýt ngủ gật té khỏi người Vượng Tài.
“Ừm.” Safin quen đường đi trước.
Chân Chính nhìn ra chút đầu mối: “Ngươi từng đến?”
Safin gật đầu, không giải thích thêm, hiện tại hắn chỉ một lòng muốn cứu gấu trúc ra.
Giả Tấn Xuyên vừa chạy vừa hiếu kỳ đánh giá nơi đi qua. Tuy bề ngoài là một tòa thành cũ nát, nhưng không ngờ bên trong lại rất hoành tráng hoa lệ. Điển hình của phong cách Rococo vào Châu Âu thời trung cổ.
Suốt đường tuy thấy rất nhiều hộ vệ. Nhưng kỳ quái là, họ thấy Safin đều chủ động nhường dường, không một ai bước ra cản họ.
Mọi người không chút trở ngại đi thẳng vào đại điện.
Safin thò chân rồng, “binh!” một tiếng đạp ngã cửa điện. Giả Tấn Xuyên đổ mồ hôi, thì ra cửa của phòng khách sạn lần trước hắn ta đã lưu tình rồi.
“Ông già! Trả tiểu khả ái cho tôi!” Safin lao thẳng đến chỗ nam tử trung niên ngồi trên bảo tọa.
Đối phương liếc hắn một cái, quát: “Không biết lớn nhỏ! Con nhìn lại mình đi, còn có bộ dáng của vương tử sao?”
“Đừng giả vờ nữa, ông đem tiểu khả ái đi đâu rồi?” Safin rõ ràng không mắc lừa.
Nam tử không vui: “Hừ! Hiếm khi trở về một lần, cũng không hỏi han phụ vương của con trước, ngược lại thẩm vấn ta như tội phạm! Thứ ngu ngốc đó con thật sự coi trọng như thế sao?”
Giả Tấn Xuyên đã nghe ra, thì ra là hai cha con?
“Không sai, tôi đã nói với ông rồi, tôi muốn kết hôn với hắn!” Safin kiên quyết.
“Nhóc con, cánh cứng rồi à. Tên ngốc đó có gì tốt? Mặt mũi ngu ngốc không nói, còn là đực, hắn có thể sinh rồng con cho con sao?!”
“Hừ, phụ vương, đừng tưởng tôi không biết. Anh hai thật ra là do ông và một con hồ ly đực sinh ra đúng không? Trong hoàng cung không phải có cách bí mật sao?” Safin phản pháo.
“Con! Con! Đồ bất hiếu!” Lão long vương đã bị chọc tức đến vô lực: “Bỏ đi bỏ đi, con cái lớn rồi không thể quản nữa. Tùy con.”
“Đáng lý phải thế, dù sao tôi cũng không phải thái tử.”
Tuy Safin người nói vô ý, nhưng lão long vương lại người nghe hữu tâm. Safin là thằng con nhỏ nhất của ông, cũng là đứa con do người tình ông yêu nhất sinh ra. Tuy trước giờ được ông sủng ái nhất, nhưng xuất phát từ trách nhiệm của vua một nước, cuối cùng ông phải chọn con lớn của hoàng hậu làm thái tử. Về điều này, ông luôn cảm thấy có lỗi với đứa con này.
Ông thở dài một tiếng, phân phó thị vệ bên cạnh: “Đi nói với tổng quản, dẫn tên đó qua đây đi.”
Không bao lâu, gấu trúc bước vào từ cánh cửa bị phá hỏng. Nó nhìn thấy nhóm bạn đến tìm mình, vô cùng vui mừng, vội chạy qua.
Chân Chính kịp thời kéo Giả Tấn Xuyên ra, tránh khỏi tai ương. Mà Safin lại lao ra đón, ôm chầm lấy gấu trúc. Mặt cọ cọ lên cái mặt tròn đầy lông của gấu trúc: “Ngươi không sao chứ? Ông già không ức hiếp ngươi chứ?”
Tiếp theo lại đẩy nó ra một chút, đánh giá tỉ mỉ.
Gấu trúc thấy giãy không thoát, liền biến thành hình người.
Safin thấy gấu trúc hình người, mắt trừng thẳng tắp: “Ngươi, sao ngươi mặc thế này?!”
Giả Tấn Xuyên thấy vậy cũng không khỏi ngây ra. Ai bắt nó mặc thành như vậy? Một tráng nam mặc trang phục nữ hầu đáng yêu, còn ra cái gì nữa?!
“A, lão tiên sinh nói phải tăng mạnh huấn luyện cho ta, như vậy ta mới có thể làm chuyện lớn.” Lão tiên sinh trong miệng gấu trúc, tự nhiên là lão long vương trên bảo tọa. Nhưng, rốt cuộc phải làm ‘chuyện lớn’ gì, nó cũng không rõ.
“Con trai à, ba cũng dụng tâm lương khổ lắm. Ba không muốn xem hắn như hạ nhân sai sử, chỉ muốn bảo hắn học làm sao để làm một người vợ tốt thôi.”
“Ông già, làm tốt lắm!” Safin không thèm quay đầu, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm.
Gấu trúc đột nhiên thét lên: “Úi cha, Safin sao ngươi lại chảy máu mũi?!”
Vì có xe ngựa bay của vương thất đưa về, khi họ về đến nơi tốn ít thời gian hơn lúc đi, Thập Tứ Nguyên đợi một ngày hai đêm, cuối cùng cũng đợi được họ về: “Tìm được rồi?”
“Ừ.” Giả Tấn Xuyên miễn cưỡng ngủ một chút trên xe, nhưng dù sao không phải là giường, ngủ cũng không ngon. Hiện tại y không chút tinh thần, chỉ muốn về phòng ngủ.
Thập Tứ Nguyên cản lại: “Đi đâu?!”
“Ngủ a, tôi buồn ngủ.”
“Ngủ?!” Giọng Thập Tứ Nguyên nâng cao tám độ: “Ngủ cái đầu mi! Các ngươi đã lãng phí hai ngày rồi, còn một ngày, làm sao đạt đến tầng hai, các ngươi tự nghĩ cách đi!”
Bị nó gầm như thế, Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng tỉnh táo và nhớ ra chuyện này.
Làm sao đây? Chỉ còn một ngày, đủ để làm gì chứ? Lẽ nào lại…
Giả Tấn Xuyên quay lại nhìn Chân Chính, dần dần, mặt đỏ lên.