Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

quyển 2 chương 37: thần điêu hiệp lữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trọng tài tuyên bố kết quả cuộc đấu xong, Safin là người đầu tiên lao lên ôm gấu trúc vào lòng, xem tình huống của nó. May mà nó chỉ bị thần lực kia áp chế, hiện tại sức lực bị rút cạn mà thôi. Safin thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc nó vô lực phản kháng, liền bắt đầu động tay chân chấm mút.

“Ai ya ya, Tuẫn đạo giả quả nhiên thực lực cường đại. Không tốn bao nhiêu sức đã đánh bại tuyển thủ Viagra.”

“Tôi nhớ trong lần đấu trước, gậy trúc thánh quang của tuyển thủ Viagra vô cùng lợi hại.”

“Đúng vậy, chỉ ngộ là sao vừa rồi gậy trúc gặp phải Rio liền ỉu xìu vậy nhỉ?”

“Đúng là quá đáng tiếc, tôi cứ tưởng sẽ được xem một cuộc đấu đặc sắc của sức mạnh thần thánh chứ.”

Đại khái người chủ trì không mấy thỏa mãn với hiệp đấu nghiêng hẳn về một phía như vừa rồi, hai người bắt đầu thảo luận.

“Nhưng không sao, tiếp theo còn có ba đợt đấu, tin rằng nhất định sẽ có những điều đặc sắc hơn chờ đợi chúng ta, chúng ta hãy ghé mắt đợi chờ!”

“Huyền Thiên đại sư nói không sai, tiếp theo người ra đấu là Giáng Đầu sư của tổ – Maria!” Mạch Đương Cơ vừa nói xong, khán giả liền trở nên huyên náo, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo không ngớt.

“Quả nhiên, đại mỹ nữ liền khác biệt, rất được hoan nghênh!”

Trong tiếng hoan hô, đại mỹ nữ Maria gợi cảm bước ra. Vẫn ăn mặc hở hang lồ lộ, trang điểm gợi cảm, làn da đen càng hiện rõ sự hỏa bạo dã tính. Cô vừa bước ra, đã chu mỏ tặng cho các khán giả một nụ hôn gió, hoàn toàn là điệu bộ của minh tinh.

“Thật ra tuyển thủ Maria có thể suy nghĩ đi theo con đường biểu diễn nghệ thuật, đúng là phong phạm minh tinh! Vậy thì, tổ sẽ phái tuyển thủ nào ra ứng chiến đây? Sau phần quảng cáo chúng tôi sẽ công bố cho các bạn, nhớ đừng đi đâu nhé!”

Tổ cũng đang thảo luận đưa ai ra đấu, hiện tại chỉ còn lại ba người. Hiểu Dạ Bách Quỷ không tham gia thảo luận, đứng ở một góc tường, cứ như chuyện không liên quan đến mình. Hai người còn lại thì đang tranh luận nhiệt hỏa ngập trời.

“Trận này đến phiên tôi đại hiển thân thủ rồi! Tôi nghẹn muốn chết rồi đây.” Giả Tấn Xuyên xoa đấm xoa quyền, trải qua mười ngày huấn luyện kiểu địa ngục, linh năng của y đã được kích phát, thậm chí có thể nói là có chút thành tựu. Y đã cấp bách muốn thử thân thủ lắm rồi.

“Không được!” Chân Chính không thèm suy nghĩ lập tức cự tuyệt, ngữ khí đó thậm chí có chút xung động, hoàn toàn khác biệt với thái độ lãnh đạm lúc thường của hắn.

“Tại sao?!” Giả Tấn Xuyên không phục.

Chân Chính cũng không nói tại sao, chỉ là sắc mặt không tốt nghiêng đầu đi, không thèm nhìn y.

“Tổ , tuyển thủ ra đấu đã được quyết định chưa?” Nhân viên công tác vào thúc giục.

“Quyết định rồi, chính là tôi!” Giả Tấn Xuyên vội giành lên tiếng.

Chân Chính nghe thế cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào y, nhưng sắc mặt đó lại đen đến mức có thể thắng được than đá.

“Ờ, xin hỏi danh hiệu của ngài là?” Nhân viên công tác đổ mồ hôi, hai đường nhìn như tia laser sắp bắn thủng hắn rồi. Đây là chuyện gì vậy chứ? Hắn đắc tội anh chàng tao nhã này hồi nào vậy?

“Danh hiệu?” Giả Tấn Xuyên không để ý đến oán khí sau lưng mình, chuyên tâm suy nghĩ danh hiệu cho bản thân. Thi đấu đến nay y vẫn luôn dùng tên thật của mình. Y cũng muốn nghĩ ra một danh hiệu uy phong chút, giống như Quỷ Quỷ vậy, thật khốc.

“Thần điêu hiệp lữ.” Chân Chính đứng trước mặt nhân viên công tác, thấp giọng nói.

“A?!” Nhân viên công tác nhất thời không kịp phản ứng.

“Danh hiệu của y, hai chúng tôi là thần điêu hiệp lữ.” Vẫn là ngữ khí không chút nhấp nhô.

“Ồ.” Nhân viên công tác lau mồ hôi, đăng ký xong bước vội đi, tình huống quái dị gì vậy?

“A! Tôi nghĩ ra rồi, tôi muốn gọi là Liệt Hỏa Vương Tọa!” Giả Tấn Xuyên cuối cùng cũng nghĩ ra một danh hiệu tự nhận là rất khốc, nguồn linh cảm là trò chơi máy tính. Nhưng khi y quay đầu lại, lại không thấy bóng dáng nhân viên công tác đâu: “Ủa? Người đâu rồi?!”

“Đi rồi.” Chân Chính không chút chột dạ.

“Đi rồi? Tôi còn chưa cho hắn biết danh hiệu của mình mà.”

“Tôi đã cho hắn biết rồi.”

“A?!! Cậu nói gì với hắn?”

Chân Chính không trả lời, lúc này người chủ trì Huyền Thiên đại sư lên tiếng: “Hoan nghênh trở lại với hiện trường trực tiếp của chúng tôi, đây là đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ . Tôi là người chủ trì Huyền Thiên đại sư, anh đẹp trai bên cạnh tôi tin rằng mọi người rất quen thuộc, anh ta chính là cộng sự của tôi hôm nay, siêu sao thiên vương của linh dị giới – Mạch Đương Cơ tiên sinh!”

“Huyền Thiên đại sư quá khen rồi. Tiếp theo chúng tôi sẽ cho các bạn xem cuộc thi đấu đào thải vòng hai, kiểu thi đấu pk, hiệp thứ tư. Hai bên đối trận là, Giáng Đầu sư Maria của tổ và Thần điêu hiệp lữ Giả Tấn Xuyên của tổ !”

“Cái gì?!” Giả Tấn Xuyên tưởng mình nghe lầm: “Anh ta vừa nói cái gì?”

“Thần điêu hiệp lữ.” Vẫn là ngữ khí bình tĩnh không dao động.

“Đó là ai?!”

“Cậu!”

Giả Tấn Xuyên bị đả kích ngây dại một hồi, lập tức phẫn nộ chỉ trích: “Mọe nó! Chân Chính! Tôi chém!” Y vung quyền qua, lại bị đối phương nắm lấy.

Gương mặt liệt của Chân Chính hiếm khi xuất hiện chút nhu tình: “Cậu quên rồi sao? Hiện tại chúng ta là bạn lữ.”

“Bạn, bạn lữ gì chứ? Cũng không phải là… hơn nữa làm gì có, có điêu?!” Giả Tấn Xuyên cứng miệng không chịu thừa nhận, nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ. Đúng vậy, trong mười ngày này, phát sinh rất nhiều chuyện, quan hệ của họ cũng theo đó có sự thay đổi.

“Có Vượng Tài.” Giọng nói lãnh đạm trầm thấp mọi khi, lúc này lại khiến y có cảm giác gợi cảm dụ hoặc muốn chết!

Hai người cứ thế yên lặng nhìn đối phương, bầu không khí nhất thời trở nên kiều diễm.

Đáng tiếc có người, không, nên nói là có phượng rất không biết thức thời, phá hoại bầu không khí màu hồng này: “Ai là điêu?! Ngươi mới là điêu đó! Cả nhà ngươi là điêu!”

“Tuyển thủ Giả Tấn Xuyên, đến phiên anh lên rồi, mau lên đi!” Nhân viên công tác lại chạy đến giục người.

Giả Tấn Xuyên mừng rỡ mượn cơ hội này thoát khỏi bầu không khí kỳ quái, cho nên co cẳng chạy.

Vượng Tài vẫn ở sau lưng không chịu buông tha: “Ngươi nói ai là điêu hả?! Ngươi mới là điêu! Đồ đại điêu nhà ngươi!”

Chân Chính vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại phun ra một câu kinh thế hãi tục: “Ừ, điêu của ta đại. Đúng chứ, tiểu Xuyên?” (Điêu = chim =]])

Vượng Tài đờ người, Giả Tấn Xuyên tuy đã chạy đến cửa, nhưng lại bị câu nói của hắn làm suýt nữa ngã ngửa. Y không nghe lầm chứ? Tên mặt liệt chết toi đó đang nói lời tục tĩu?

“Ra rồi kìa ra rồi kìa! Thì ra tổ phái tuyển thủ Thần điêu hiệp lữ Giả Tấn Xuyên ra ứng chiến! Thần điêu hiệp lữ? Nghe thì phải là tổ hợp hai người a. Không biết nửa còn lại của y là ai nhỉ? Theo như tôi biết trong tổ chỉ có một tuyển thủ nữ là Hư Không Già La. Lẽ nào hai người họ là một đôi?” Huyền Thiên không khỏi nhiều chuyện.

Lúc này, Hư Không Già La và Chân Chính không hẹn mà cùng thốt lên: “Nói bậy!” Chẳng qua ngữ khí của hai người, một người nộ hỏa ngập trời, một người lạnh như băng tuyết.

“Ha ha, Huyền Thiên đại sự đúng là quan tâm tuyển thủ, tôi thấy tuổi tác của Hư Không Già La còn nhỏ, không giống lắm. Thật ra cũng không nhất định hai người cùng ở trong một tổ đâu.”

Thương Lan cố ý dùng âm lượng Hư Không Già La nghe được, thấp giọng nói: “Đúng vậy đó, huống hồ cậu ta còn không phải tuyển thủ nữ.”

Hư Không Già La nghe Mạch Đương Cơ nói câu vừa rồi tâm trạng mới vừa chuyển tốt, nghe Thương Lan nói lại dựng lông lên. Lấy khăn tay ra: “X! Quả nhiên nên thay trời hành đạo diệt trừ ngươi!”

Maria nhìn người được đội địch phái ra giao thủ với mình, cười nhạo: “Em trai, trong đội mấy em hết người rồi hả? Lẽ nào họ cho rằng dựa vào em là có thể đánh bại chị đây?”

Băng ghi hình cuộc đấu của đội địch họ đã xem trước khi thi đấu. Theo như cô quan sát, đối thủ trước mặt này căn bản không có linh lực gì, đối phó địch thủ hoàn toàn dựa vào hai cây súng nước bùa, hoàn toàn không liên quan đến thực lực bản thân. Ngay cả hiện tại mặt đối mặt, cô cũng hoàn toàn không cảm giác được linh tràng của đối phương. Hừ! Chẳng qua là một phàm nhân.

“Dì à, có đánh được hay không không phải dựa vào mồm mép. Đấu rồi mới biết!” Giả Tấn Xuyên trước giờ luôn rất lịch sự ôn hòa với nữ giới, chẳng qua đối phương quả thật khinh người, ánh mắt và ngữ khí khinh bỉ đó đã động chạm đến tự tôn đàn ông của y, do đó y mới cắn trả lại. Mười ngày huấn luyện địa ngục kia không phải là chịu không, y phải nhẫn nhục! Nghĩ đến sự khổ sở mười ngày qua, y đã sắp rơi lệ nam nhi rồi.

Đối phương nghe Giả Tấn Xuyên nói thế, gương mặt mỹ lệ dã tính liền trở nên dữ tợn: “Dì?! Hừ! Nhóc con, vốn dĩ thấy mi cũng điển trai, muốn bỏ qua cho mi, để mi thua nhanh một chút. Hiện tại ta đổi ý rồi, ta phải cắt cái lưỡi thích nói bậy của mi!”

Hai bên đứng một góc sân đấu đối kháng, chiến đấu hễ chạm là phát!

Truyện Chữ Hay