Sát Ly

chương 43: nơi bắt đầu.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sư...tôn"

Vạn Hoa vừa tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một nam tử hắc y, khí chất như ngọc, lạnh lẽo như băng, không giống với Phương Hà luôn luôn cười vui ấm áp, lại còn hơi thẳng tính. Người này như một tảng băng được đẽo gọt thành người, khuôn mặt tinh xảo bất chấp cả nam nữ kia hắn khiến tim Vạn Hoan không tự chủ được mà nảy lên một nhịp.

Hắn đặt tay lên vị trí trái tim, khó nói nên lời.

Không còn vẻ bệnh trạng khi bị giam cầm, không còn hơi thở yếu ớt như đóa hoa tàn phai, ánh mắt trong vắt linh động không chứa chút cảm xúc nào...đây là Sát Ly của kiếp trước. Người mà hắn đã phụ một đời.

Sát Ly đang ngồi trêи giường, lặn lẽ khép lại quyển sách, sau đó y hơi ngẩng ra một chút, dường như là đang ngẫm lại nội dung của quyển sách, một lát sau y đứng dậy, chậm rãi đặt sách lên kệ rồi chỉnh chỉnh lại vạt áo, cuối cùng không biết vì sao y lại đến chỗ Vạn Hoa đang đứng...

"Sư tôn!"

Vạn Hoa có chút kϊƈɦ động, không lẽ sư tôn thấy được mình...

Hắn thấy khóe môi luôn kéo căng của y bỗng cong lên thành một nụ cười nhẹ, đồng tử đen láy tưởng chừng như muốn tan ra thành một mặt hồ trong lành. Y từ từ đưa tay lên, động tác muốn xoa đầu người nào đó. Vạn Hoa nuốt một ngụm nước miếng, vừa hồi hộp lại vừa chờ đợi khoảnh khắc mà hắn chờ mong cả hai đời vẫn chưa được.

Nhưng mà, hắn đã ảo tưởng quá nhiều, bàn tay của Sát Ly xuyên thẳng qua đầu hắn, y tiếp tục bước lên phía trước, cả cơ thể như hòa làm một với Vạn Hoa rồi sau đó tách ra, như một làn gió lạnh lẽo thổi qua trái tim căng chặt của Vạn Hoa.

Một giọng nói giống hệt hắn vang lên sau lưng:

"Sư tôn!"

"Ừ"

Vạn Hoa cảm thấy cả người mình như đông cứng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt dại ra như sắp chết. Là một thiếu niên, gương mặt giống hệt hắn nhưng lại bớt đi sắc bén, thay vào vài phần ngây thơ-là hắn năm mười tám tuổi...

Sát Ly nhìn hắn, khuôn mặt vẫn lạnh như vậy nhưng khóe môi hơi cong lên, dịu dàng đến mức hắn muốn khóc.

Sư tôn từng dịu dàng với hắn đến thế sao? Người từng cười? Từng xoa đầu hắn sao...? Sao một chút hắn cũng không nhớ chứ...

Sao hắn lại ngu ngốc đến mức quên đi cả bóng dáng ấy chứ...là chính hắn quên đi y mà, sao lại trách sư tôn vậy, sao lại...làm những điều khốn nạn vậy với người.

"Sư tôn, người xem này!"

Thiếu niên Vạn Hoa đưa tay lên nắm lấy bàn tay lành lạnh mềm mại của Sát Ly, có chút không nỡ mà kéo xuống, sau đó lại hào hứng lùi ra sau vài bước, ngón tay khẽ chạm vào nhau, dần dần tạo thành một ngọn hắc diễm trêи tay.

"Linh hỏa biến dị. Tốt lắm"

Sát Ly gật đầu, Vạn Hoa liền cười đến vui vẻ. Hắn nắm tay Sát Ly chạy về phía trước:"Sư tôn, đến giờ dạy học rồi, chúng ta mau đến giảng đường thôi!"

"Ừ"

Suốt cả buổi dạy, đệ tử trong giảng đường đều sợ hãi Sát Ly như hổ báo, chỉ có Vạn Hoa là như bị tăng động, hết cười ngu lại trêu chọc cái vị Hắc Vô Thường kia. Còn nhớ năm đó có kẻ dám cả gan đứng trước mặt vị Phật gia này mắng chửi y, kết quả bị y cho một chưởng gãy ba bốn cái xương suýt chút chết ngạt.

Lại nói đến năm nào cũng có thiếu nam thiếu nữ mới nhập môn, chưa trải sự đời, thấy diện mạo và khí chất của Sát Ly liền thèm nhỏ dãi, có kẻ còn cả gan trêu cợt y, kết quả bị y treo ngược lên cây đánh đến mức nhìn mặt trời thành mặt trăng, nhìn con gà thành Phượng Hoàng...

Nhớ năm ngoái có một tốp ngưởi nam nữ đều đủ, lẻn vào Bách Thụy phong nơi Sát Ly đang sống, mục tiêu-xem y thay đồ, xem y tắm.

Nào ngờ mĩ nhân chỉ mới cởi một nửa liền phát hiện, thế là đám người đó còn chưa kịp chảy máu mũi đã thấy Huyết Hồn dí ngay mặt, mĩ nhân cau mày bắn thẳng một mũi tên trực tiếp định đánh cho bọn họ "thành tiên" luôn. Cũng may mũi tên bắn bị lệch, không thì chết sạch rồi.

Nhưng nhặt được một mạng cũng phế hơn nửa, bọn họ đến giờ vẫn chưa phục hồi, bị trả về gia tộc rồi.

Từ đó không ai dám tơ tưởng đến mĩ nhân Bách Thụy phong nữa, tin đồn cũng thêm mắm dặm muối biến dạng thành nhiều câu chuyện thú vị, đệ tử trong môn bắt đầu truyền tai nhau đặt biệt danh cho Sát Ly.

Chẳng hạn như Hắc Vô Tướng.

Chẳng hạn như "Nước tương mĩ nhân"

Hay là "Bóng ma hắc y"

Tại sao biệt danh lại luôn luôn có màu đen ư? Đơn giản là Sát Ly thích mặt đồ đen.

Vạn Hoa đương nhiên biết, cho nên mỗi khi hắn nghe ai gọi sư tôn như vậy liền đấm cho kẻ kia đến "hoa rơi nước chảy", hại sư tôn nhà người ta phải chạy đến kiện cáo, mà Sát Ly bên ngoài luôn như một cục băng, tính tình cũng quái dị không kém, nói không hợp liền rút trường cung ra đuổi khách.

Cặp sư đồ này khiến nhiều người hận đến mức đêm còn nằm mộng, nhưng không thể động gì đến họ, ai bảo Sát Ly mạnh đến mức đánh thắng toàn bộ cả tu chân giới chứ!

"Sư tôn ~ người nhìn con này"

"Sư tôn! Người thật thơm"

"Sư tôn ~ con đói ~"

"Sư tôn ~ mĩ nhân ca ca"

Vừa kết thúc buổi học, Vạn Hoa đã giở thói lưu manh chọc Sát Ly, nhìn dái tai y từ từ đỏ lựng lên, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt lạnh lùng không so đo với vãn bối.

"Sư tôn, con mới học được một câu, thấy người rất hợp với nó, vừa diễn tả đủ độ sâu nụ cười của người"

Sát Ly cũng hơi tò mò:"Câu gì?"

"Ngậm cười chín suối"

"...."

"Còn có một câu nữa rất hợp để tả nhan sắc của người"

Sát Ly còn chưa kịp bảo dừng, Vạn Hoa đã nói:

"Bạch Liên Hoa"

"...."

Vạn Hoa còn đang tính chờ sư tôn khen thưởng thì thấy sư tôn đã phất tay áo, trực tiếp sử dụng linh khí, một bước phóng thẳng lên trời, bỏ lại một câu:

"Đi chùi nhà xí một tháng đi!"

Thiếu niên Vạn Hoa:"...." Hắn nói gì sai sao?

Hắn ít học, tới năm mười bảy mới bắt đầu được sư tôn cầm bút dạy dỗ, nhưng bù lại tư chất thông minh, học đâu nhớ đấy, khổ nỗi thường xuyên nhầm nghĩa các từ, từ hay không học, lại cứ học ba cái câu trời đất cũng phải biến sắc.

Thiếu niên trong ký ức vui vẻ là thế, nhưng nam nhân đứng chứng kiến tất cả lại như bị dội một gáo nước lạnh, hắn cố gắng hồi tưởng lại ký ức trong lòng, nhưng có dùng hết toàn bộ kiên nhẫn cũng không thể tìm ra một chút hình ảnh nào liên quan đến kỷ niệm này, hình ảnh mà cả đời hắn từng khát mơ ước, từng ghen tị với bao cặp sư đồ thế nhưng lại từng đặt trêи người hắn sao? Vậy những ghen tị, đố kỵ, oán thán kiếp trước là để làm cái gì?...

Sao toàn bộ tất cả đều bị xóa mờ thế này...cứ như thể ai đó đã cố tình phủ lên một màng chắn, đậy kín ký ức đẹp đẽ của hắn...

Ngày hôm sau, Sát Ly dẫn Vạn Hoa xuống núi, nghe bảo bên dưới có một ngôi làng bị yêu ma hoành hành, ban đêm sẽ bắt trẻ con đi ăn tươi nuốt sống. Người dân chịu khổ không thể tả bèn khẩn cầu Bán Nguyệt tông để người xuống cứu giúp dân làng. Vốn dĩ một chuyện đơn giản như vậy không đến lượt Sát Ly ra tay nhưng vì y muốn Vạn Hoa học làm quen với việc giết yêu mà cho nên quyết định nhận việc luôn.

Yêu ma lần này không khó, hoặc có lẽ do Sát Ly không cảm thấy khó, nhưng Vạn Hoa thì khổ không thể tả, đánh đến mức sụt mấy cân, đến khi về còn phải đi làm phục hồi tâm lý, quả là một hồi đáng nhớ. Sát Ly nhìn đồ đệ như vậy, không khỏi có cảm giác thành tựu sảng kɧօáϊ khi được trả thù...

Ai bảo thằng nhãi này cứ chọc y làm gì.

Sát Ly đưa Vạn Hoa trở về, bản thân thì quay trở lại ngôi làng kia giúp người dân thanh tẩy sạch sẽ oán khí của yêu quái, đến khi trở về thì trời đã sẩm tối, y nhìn hoàng hôn đang từ từ khuất dần ở cuối chân trời, vạt áo như đôi cánh đen chậm rãi hạ xuống, mũi chân chạm lên mặt đất do hạn hán mà trở nên khô cằn, y bước từng bước chậm rãi, đôi mắt đen phản chiếu ánh đỏ u buồn của hoàng hôn, nhìn không chớp mắt, như si như mê...

Phải rồi, không biết từ bao giờ y mới lại được ngắm hoàng hôn...chắc có lẽ là từ khi hóa hình người, y đã không còn biết đến hoàng hôn là gì nữa, mãi cho đến bây giờ, nếu không phải vì xuống núi trừ yêu, có lẽ y sớm muộn cũng quên hình ảnh tuyệt đẹp này mất...Y bỗng cười cười, một nửa bên mặt bị bóng tối che khuất khiến nụ cười kia lại mang thêm vài nét buồn nhẹ, y cúi xuống nhìn mũi chân mình, đôi giày đen vì dính phải cát bụi mà trở nên có chút nham nhở, nhưng Sát Ly lại cảm thấy vui vẻ. Không hiểu vì sao, nhưng y thích cảm giác này...

"Có lẽ đây là lí do vì sao chân chân bọn họ luôn đen và thô nhám đến vậy" Y cười, suy nghĩ đến những người nông dân chất phát kia. Cầm theo rổ khoai sắn họ tặng trêи tay, Sát Ly chậm rãi tản bộ về phía trước, đôi lúc sống lâu quá người ta lại muốn thử một cái gì đó mới lạ. Có chân có tay sao lại cứ bay trêи trời làm gì, vội vội vàng vàng, chẳng cảm thụ được một chút thú vui của thế gian.

"Xem ra Vạn Hoa phải đợi lâu rồi" Sát Ly vỗ vỗ giỏ khoai, bước từng bước về Bán Nguyệt tông.

Đến khi về đến nơi, trời đã tối đen, bước chân của Sát Ly vừa đạp lên bậc than thứ nhất của Bán Nguyệt tông đã cảm thấy có gì đó không ổn, mày khẽ nhíu lại tiếp tục bước từng bước lên bậc than, y không dùng linh lực để đi lên, mà thu liễm lại toàn bộ khí tức, nhưng mái tóc đen bóng của y lại chậm rãi chuyển màu, bắt đầu từ đuôi tóc dần trở nên bạc trắng.

Trạng thái Thần Mộc này, cho dù là Thần đế cũng chưa chắc nhận ra y đang ở gần.

Lúc tay y chạm vào đại môn của Bán Nguyệt tông, bỗng nhiên một sợi ý niệm chui vào đầu y, nhưng đối với y chẳng là gì, nó nhanh chóng bị thanh tẩy sạch sẽ, nhưng điều này càng khiến y cảm thấy bất an hơn, y lập tức dùng sức mở cửa, quả nhiên bên trong không có đệ tử canh gác, nhưng đón tiếp y thì có hàng vạn sợi ý niệm tàn ác muốn chui vào đầu mình.

Có kẻ đã xâm nhập vào Thành Kiếm môn.

Sát Ly phất tay, định đánh tan đám ý niệm đó nhưng khi sắp chạm vào chúng thì bỗng dừng lại, suy nghĩ một lúc y tùy tiện lấy ra một cái bình rỗng thu toàn bộ vào bên trong, y khắc một và ký hiệu bùa chú lên bình xem như dùng cái bình này thay cho trí óc của y để kẻ kia hiểu nhầm rằng y cũng bị khống chế tương tự.

Nhìn tình hình này thì có vẻ như cả Bán Nguyệt tông đều trúng chiêu rồi nhỉ.

Hẳn là thực lực ít nhất cũng phải là Tiên nhân.

Tiên nhân hạ phàm xuống gây rối...sao?

Thần giới không quản?

Cả một mảnh đất lát đá rộng lớn không có lấy một bóng người, ngoại trừ mĩ nhân tóc bạc trắng đang đứng trong bóng đêm, y đang tập trung lắng nghe, bên tai dường như có tiếng nói cười vui vẻ, còn có tiếng chén bát chạm nhau, dường như là đang mở tiệc? Tiệc gì?

Sát Ly nhìn về nơi phát ra âm thanh ồn ào náo nhiệt kia, mũi chân khẽ dịch một chút, chớp mắt một cái, người đã biến mất như một ảo giác. Mấy giây sau, người trong đại sảnh bỗng chốc im lặng, tiếng nói cười ngừng hẳn đi như bị ai đó bóp chặt cổ họng, ngay cả nuốt một ngụm nước bọt cũng khó khăn, bởi vì ngay khi vị kia xuất hiện, nhiệt độ của bữa tiệc liền hạ xuống một cách chóng mặt!

Đến rồi! Nước tương mĩ nhân!

Hắc Quỷ đoạt mạng!

Bóng ma Hắc y!!!

Sát Ly nào biết suy nghĩ của đám nhãi ranh này, lúc y xuất hiện mái tóc bạc đã trở về một màu đen tuyền, khí chất thanh lãnh xuất trần chậm rãi bước vào bên trong, có đệ tử nhìn thấy giỏ khoai sắn y cầm trêи tay thì lặng lẽ xoa xoa da gà nổi trêи tay, tiêu rồi, không phải là khoai tẩm độc muốn tặng cho bọn họ ăn đó chứ.

Nhưng sự thật là gã kia nghĩ quá, khoai của Sát Ly chân quân thì dù có tẩm độc cũng không đến lượt gã ăn.

Ánh mắt của Sát Ly chậm rãi quét một lượt khắp đại sảnh, nhanh chóng nhìn thấy Vạn Hoa đang ngồi bên cạnh một thiếu niên xa lạ, Sát Ly nhận ra thiếu niên kia không hề giống bất cứ gương mặt nào y biết, đôi khi trí nhớ tốt cũng là một lợi thế. Thiếu niên cũng nhận ra tầm mắt của Sát Ly, hắn vỗ vỗ vai Vạn Hoa đang nói chuyện đến say sưa như đang nhắc nhở Vạn Hoa. Ngay sau đó Vạn Hoa lập tức bật người dậy, xoay lại chạy đến bên cạnh Sát Ly:

"Sư tôn sư tôn, người về rồi!!"

Sát Ly gật đầu nhưng vẫn nhìn vào thiếu niên xa lạ kia. Vạn Hoa bĩu môi, nói:"Quả nhiên sư tôn vẫn yêu thích đại sư huynh hơn, thấy huynh ấy về liền quẳn ta đi chỗ khác"

Sát Ly nhanh chóng bắt được trọng điểm:"Đại sư huynh?"

Vạn Hoa gật đầu. Sát Ly hỏi tiếp:"Của ai?"

Vạn Hoa thành thật trả lời:"Của con nha"

Của Vạn Hoa? Vậy nghĩa là gì...hắn chỉ thu một đồ đệ là Vạn Hoa, trước giờ chưa từng có người khác, huống chi là một vị "đại sư huynh", y quét mắt nhìn khắp gian đại sảnh, trêи mặt mọi người không hề có biểu cảm ngờ vực. Tựa như việc hắn có đồ đệ thứ hai là điều hiển nhiên, chỉ có hắn mới rõ ràng, tất cả người ở đây đều bị bóp méo ký ức hết rồi.Vậy ra thứ muốn chui vào đầu y lúc vừa vào cổng chính là dùng để sửa đổi lại ký ức trong đầu một người.

Vậy nên y có thêm một đại đồ đệ à...

Sát Ly nhìn thiếu niên đang mỉm cười nhìn mình, thấy được trong mắt hắn chậm rãi lóe lên tia nghi ngờ bèn cố gắng cong lên khóe môi, y đi đến trước mặt hắn, chậm rãi đưa giỏ khoai vào tay hắn...

"Đồ đệ ngoan, đi xa về không có gì tặng ngươi, thôi thì nhận tạm giỏ khoai vi sư vừa được người ta tặng đi"

Được thôi, ngươi muốn diễn, ta diễn cùng ngươi. Đến khi ngươi không thể diễn nữa...

Ta sẽ đưa ngươi lên đài thẩm phán của Thần Phạt Chi Tội.

Xé xác ngươi.

Thiếu niên cười tươi như hoa, trong mắt lấp lánh sóng nước di chuyển:"Đệ tử Mộc Liên, tạ ơn sư tôn"

"Sư tôn người xem, sư huynh ra ngoài bôn ba khắp nơi, cuối cùng cũng trở về, còn tấn cấp thành công lên Linh Nhập rồi!" Vạn Hoa nói với ánh mắt sùng bái. Người trong sảnh cũng ồ lên lục tục nâng ly chúc mừng, xem ra buổi tiệc đêm nay mở ra là để chào đón Mộc Liên quay trở về đồng thời chúc mừng hắn thăng cấp à.

Làm cũng đến nơi đến chốn đấy chứ.

Sát Ly mỉm cười, cũng tùy tiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vạn Hoa, y hôm nay cười rất nhiều, đa số là cười mỉm, đơn giản là nhích một độ cung nhẹ trêи môi rồi dùng ánh mắt hờ hững nhìn tất cả. Vạn Hoa nhạy cảm phát hiện ra sư tôn đang không vui, nhưng mà tại sao lại như vậy thì hắn không biết, hắn rất ít kho thấy Sát Ly biểu lộ một mặt này, nhưng một khi đã thấy thì tốt nhất đừng chọc giận y.

Chẳng lẽ sư huynh trở về sư tôn không vui sao? Vì sao lại phần nộ đến mức đó chứ...

"Sư tôn, mấy năm gần đây người vẫn khỏe chứ, con cứ sợ mình đi rồi sẽ không ai bầu bạn với sư tôn, nhưng cũng may người thu được một đệ tử hoạt bác như sư đệ đây, làm con cũng bớt cảm thấy áy náy" Mộc Liên rót cho Sát Ly một ly rượu, giọng nói ôn tồn cứ như thật sự rất lo lắng cho Sát Ly, hoài niệm đến mức khiến người nghe không nhịn được mà âm thầm gật đầu tán thưởng.

Chỉ có Sát Ly là bình chân như vại, cầm chén rượu Mộc Liên vừa rót chậm rãi uống cạn, y chắc rằng Mộc Liên đã giám sửa ký ức của người khác hẳn là đã điều tra cặn kẽ Bán Nguyệt tông, có khi ngay cả con kiến cũng tra luôn, cho nên y không cần phải giả bộ thân thiết làm gì, có khi lại làm phản tác dụng, cứ đối xử với hắn như những đệ tử khác trong môn là được rồi.

Mộc Liên vẫn niềm nở như vậy, cứ sư tôn một ly ta lại rót thêm cho người, Sát Ly cũng không từ chối, ngược lại còn gắp đồ ăm cho Mộc Liên, phải nói là cả không gian tràn ngập trong xúc cảm "sư đồ xa cách lâu ngày gặp lại", chỉ có Vạn Hoa là hận đến nghiến rặt ken két.

Nhưng Mộc Liên và Sát Ly mặt ngoài thì niềm nở đến vậy nhưng bên trong đối phương nghĩ gì thì chỉ có bản thân chính chủ biết. Sát Ly nhận ra Mộc Liên này không phải hạn tầm thường, từng lời nói hành động của y đều kín không kẽ hở. Còn có, đệ tử trong Bán Nguyệt tông đều rất thích hắn, Mộc Liên nói gì cũng gật đầu phụ họa, thích hắn đến cực điểm.

Xem ra toàn bộ đều bị sửa lại ký ức, còn chi tiết cặn kẽ không thể tìm được lỗ hỏng nào để phá vỡ.

Kĩ năng bật này...có lẽ không chỉ dừng lại ở thân phận tiên nhân đâu...nói không chừng còn phải ngang ngửa với Bạc Ngôn.

Phải điều tra thân phận Mộc Liên rồi tìm cách gỡ bỏ thứ mà Mộc Liên đã cấy vào trong đầu mỗi người, bây giờ không thể trực tiếp giết chết y, hiện tại tình cảm đệ tử Bán Nguyệt tông giành cho Mộc Liên rất lớn, nếu tùy tiện giết hắn nói không chừng sẽ gây ra hậu quả khó lường trước được...

_______________________________________

Một mẩu chuyện nhỏ:

Nếu ở trong bối cảnh hiện đại thì nghề nghiệp của từng người sẽ là:

Sát Ly: Thám tử lừng danh- chuyên ngành sờ gáy tội phạm nguy hiểm cấp cao.

Vạn Hoa: Chuyên gia viết truyện bi kịch-Sở thích tự tạo nhiều suy nghĩ xàm xí hiểu lầm người khác (đặc biệt là Sát Ly) rồi ngồi khóc một mình.

Lư Ngân:tổng giám đốc công ty cho thuê bảo kê.

Bạc Ngôn: Mr. Ngôn-nguyên cảnh sát trưởng thích ngáng chân Lư Ngân.

Mộc Liên: tội phạm nguy hiểm cấp cao-rất thích lượng lờ trước mặt Mr. Ly...

Thanh Trúc: Bóng giả nai .

Thành Chu Diễm và Thiên Cơ:....chưa nghĩ ra.

Vạn Phúc: Chuyên gia buông lậu thuốc súng.

Mặc Nhật Nguyên: Siêu sao màn ảnh-thực chất là tiền cống cho Vạn Phúc đi buông súng...

Truyện Chữ Hay