“được rồi, đem bọn họ đi đi...đệ tử theo ta nào?''
Mục lão kéo thứ gì đó từ mi tâm của ba người đó ra, sau đó nhìn hắn mỉm cười nói, sau đó bước ra khỏi phòng.
“vâng...”
hắn nhìn du hồng như muốn nói điều gì đó nhưng cũng vâng một câu sau đó cùng Mục lão.
---------
“người dẫn con đi đâu vậy?”
Hắn nghi ngờ hỏi.
“hahaha...ta là sư phụ của con tất nhiên là dẫn con đến phòng học rồi...đây rồi đến nơi rồi.”
Mục lão ha hả cười .
Trước mặt hai người là căn phòng khá nhỏ và quá đỗi bình thường nhưng khi hắn bước vào thì:
“không thể tin được...quá rộng.”
hắn hoàn toàn không tin vào mắt mình , có cả trăm dãy chất đầy sách là sách.
“được rồi con cứ ở đây đọc hết đống từ đây đến đó ..sau đó là từ đó đến đó.”
Mục lão đứng sau lưng hắn vừa nói vừa chỉ từ đống sách này đến đống sách khác.
“sao nhiều dữ vậy...bớt giúp con một chút được không?''
hắn nếu học hết không chết thì cũng nát cả linh hồn ấy chứ.
“hahaha...ta đâu có bắt con một ngày đọc hết đâu...ngoài đọc sách ra con còn phải học thực chiến nữa mà...nhưng trước tiên ta muốn con nhìn thấy cái này.”
Mục lão nói xong thì trong lòng bàn tay bùng cháy lên một ngọn lửa màu xanh lục nhưng lại không có một chút nhiệt lượng nào.
“là thú...thú hỏa...sư phụ là luyện dược sư..à?''
hắn cực kỳ kinh ngạc nhưng không chắc chắn về câu hỏi của mình cho lắm thì phải.
“nói phải thì cũng đúng nhưng nói không cũng đúng...con có biết tại sao không?.”
Mục lão vẫy vẫy đám lửa trong bàn tay như đang chơi đùa vậy, nhìn hắn hỏi.
“là vì thú hỏa mất đi nhiệt năng...phải không ạ?''
“chính xác...thôi ta có chuyện phải đi ...con giữ lấy cái này lúc nào rãnh thì cứ vào đọc...”
Mục lão gật gật đầu nói xong thì đưa hắn một chiếc chìu khóa khá nhỏ và bên trên có các phù văn phiêu phù khá linh động.
“khoan đã sư phụ...một tuần nữa con muốn về gia tộc một chút...làm sao về đây ạ?''
hắn sực nghĩ đến nhiệm vụ mình chưa hoàn thành, kéo tay mục lão lại cười trừ nói.
“Ừm...để ta bảo seigen mang ngươi về ..”
Mục lão nghĩ một chút nói
“không con muốn về một mình ..hơn”
hắn ngậm ngừng nói.
“vậy được hoàn thành công việc của con đi ...hahaha”
Mục lão nói xong thì cũng biến mất.
“Ối giời....”
Hắn khóc không ra nước mắt với câu trả lời của sư phụ mình sau đó ngậm bồ hòn bước vào phòng lật từng cuốn sách bắt đầu tụng.
Từ đấy hắn buổi sáng thì dạy Du hồng nấu ăn sau đó đi đọc sách..buổi trưa cũng như vậy...buổi tối thì cũng chẳng khác gì chỉ khác là hắn vát một đống sách về đọc thôi, đôi lúc thì hắn cũng ra vào “Magano” để thực chiến.
-Magano: là cánh cửa được vẽ ra từ bùa hay phù chú có công dụng là xông qua thế giới song song ở đây là kegare nhá
Một tuần nhanh chóng qua đi, Hắn hiện tại đang nằm ngủ gục trong phòng đọc sách,mắt hắn bây giờ thâm quầng như con gấu trúc vậy, người hắn vẫn vậy không béo hơn tí nào .
“Kí chủ đến hẹn rồi ...thỉnh kí chủ nhanhchóng hoàn thành nhiệm vụ.”
âm thanh lạnh như băng vang lên.
“hệ thống cho ta yên được không?...mới nhắm mắt thôi mà.”
hắn lơ đảng nói
“Nhưng kí chủ tối nay là hạn cuối rồi đấy ...”
thanh âm lại một lần nữa vang lên.
“ta không quan tâm ...”
hắn vẫn muốn nằm ngủ hơn.
“Vậy để hệ thống tăng trừng phạt lên ha?''
''ngươi muốn gì là quyền của ngươi, ta đéo quan tâm mà khoan ngươi muốn trừng phạt cái gì nhiệm vụ đó trừng phạt là :tử vong rồi mà.?.”
“trừng phạt là Enmadou diệt tộc nhá.”
“cái gì ...ngươi muốn chết .”
hắn nghe đến hai chữ Diệt tộc , thì sát khí tỏa ra.
“kí chủ giết đi...”
âm thanh vang lên lần này mang theo một chút khinh bỉ.
“Ta quên mất ....”
Hắn vỗ đầu mình một cái, không sai hắn nhất thời quên hệ thống không có thực thể mà không có thì giết bằng cái gì? NIỀM TIN à.
“Kí chủ đi bây giờ hoặc ...chấp nhận.”
Âm thanh đáng ghét lại vang lên
“nhưng ta đi bằng cách nào...?''
hắn thật sự không biết cách quay trở lại.
“Kí chủ đi bằng chân chứ đi bằng cái gì...đi bằng đầu à”
“Hệ thống ngươi thông minh lắm mà sao ...bây giờ ngươi ngốc quá vậy, ý của ta là ta không biết đường trở về ấy.”
“chíu...kí chủ theo màn hình trước mặt đi là được...”
Một màn hình xuất hiện trước mặt hắn kèm theo đó là câu giải thích.
“Có thế chứ...”
Nói xong một câu thì hắn vọt đi mất.
-
khoảng ba tiếng trôi qua, tại một khúc sông lớn thì không lớn mà nhỏ thì cũng không nhỏ cứ xem là bình thường đi, có một tiểu tử đúng ngay người như phỗng, rống lên:
“hệ thống ngươi lừa ta à...”
“Kí chủ đừng hiểu lầm đây chỉ là nơi diễn ra nhiệm vụ thôi..”
Âm thanh đó lại vang lên
“ở đây không liên quan gì đến gia tộc enmadou hết mà.ngươi lừa người có mức độ thôi chứ... ? “
Hắn nghi ngờ nói
“lúc trước kí chủ ở nơi đó chỉ là một nhánh của gia tộc thôi nên nơi diễn ra là ở đây...kí chủ có một tiếng để chuẩn bị nhiệm vụ có lẽ sẽ có dị biến.”
Một lời giải thích cùng một lời cảnh báo vang lên.
“...W.T.F, ngươi giỡn mặt nhau à..ta ở đây rồi mà ngươi vẫn trừng phạt là sao?''
hắn nghe xong điên tiết nói.
“...”
đúng là có âm thanh vang lên nhưng là tiếng của mấy con thú và côn trùng thôi.
“hahaha...Mạn đằng khốn trận, khởi.”
hắn cười một tiếng sau đó đem mười hai tấm phù đưa ra trước mặt nói.
“víu víu...”
mười hai tấm phù phân biệt bay vút ra xa cách hắn đến mười mét thì dừng lại sau đó biến mất.
“Đã xong...để xem có bao nhiêu tên Ma tộc trốn khỏi trận này.”
hắn nói xong thì ngồi xuống nhập định.
---------
Thời gian một tiếng qua đi, mấy bóng đen bắt đầu xuyên qua cánh rừng, xuyên qua màn đêm tiến đến nơi phục kích của hắn.
“đến rồi sao...một ...hai..ba...bảy...mười....hai mươi...ba mươi...”
hắn mở mắt ra,haki quan sát nói,Mặt hắn bây giờ nhìn gian cực kỳ , nhìn thôi cũng muốn cho hắn ăn mấy đấm rồi.
“vũ trang phù , hiển”
hắn đưa tấm phù ra sau đó nói.nói xong thì hắn lập tức biến mất à nhầm không phải biến mất chỉ hòa lẫn vào bóng đêm tăm tối thôi.
Một cuộc tàn sát bắt đầu.
Số từ: