Nếu như vị Mỹ Đỗ Toa này đây không chủ động liên lạc nhắc nhở Lãnh Mạc về chuyện năm trước thì cậu cũng hoàn toàn quên mất đi. Người ta đường đường là nữ vương của đế quốc hùng mạnh đã đích thân nhờ vả mình nhưng lại quên mất chuyện nó khiến cho Lãnh Mạc hổ thẹn vô cùng, đành giữ kín chuyện này lại không cho y biết được. Cậu ho khan vài tiếng, trong đầu cố gắn tìm tòi từng chữ để đáp lại y.
‘Đúng vậy, lệnh bài lúc nãy của nữ vương thật sự phát sáng. Nhưng nữ vương muốn tôi đến Xà nhân đế quốc để làm gì?’
‘Đừng hỏi quá nhiều, khi đến Xà nhân đế quốc ta sẽ cho ngươi biết’
Mỹ Đỗ Toa không chần chừ liền nói ra câu lạnh người khiến cậu sởn cả gai óc chả dám nói hỏi gì thêm nữa. Người này nói chuyện quá nhiều với y là điều không tốt, hoàn toàn không!
‘Ân, tôi đã nhớ rồi. Nhưng không biết nữ vương có thể cho tôi thêm vài ngày chuẩn bị được không?’
Lãnh Mạc suy nghĩ lúc rồi nói với y rằng cho thêm vài ngày nữa để chuẩn bị xuất phá vì tình hình hiện giờ tuy thắng nhưng chưa ổn định, cần phải thêm ít thời gian nữa. Và còn cả chuyện thân phận của cậu, lúc này cậu đã hoàn toàn kiên quyết muốn nói cho người kia biết mà không giấu gì nữa cả.
‘Được, bao nhiêu ngày tùy thích miễn không quá tuần. Miêu Linh thành tuy thắng nhưng vẫn còn không ổn định, thân là người mang đến chiến thắng như ngươi thì đương nhiên phải có chuyện làm. Điều này ta hoàn toàn hiểu vì ta và ngươi đều gánh trên vai trọng trách lớn. Cũng đừng quá bất ngờ vì sao ta biết được, tai mắt ta ở khắp mọi nơi a’
Câu này của Mỹ Đỗ Toa đem Lãnh Mạc vô cùng sửng sốt, đến cả chuyện ở Miêu Linh thành y cũng biết. Hơn nữa lại còn biết trọng trách của cậu tại đây, rốt cục tai mắt của y kinh khủng đến đâu không biết. Hít lấy ngụm khí, cậu cố trấn tĩnh tâm thần lại, người này đúng là kiểu người khó lường trước được.
‘Ân, vậy ngày sau tôi sẽ đến Xà nhân đế quốc. Nữ vương yên tâm, Lãnh Mạc này nhất ngôn cửu đỉnh!’
‘Được, ta tin câu này của ngươi. Ta sẽ đợi’
Khi y vừa dứt câu thì cùng là lúc là đấu khí truyền âm mất liên kết. Cậu thở phào hơi nhẹ nhõm khi y đã ngắt liên kết đấu khí, Mỹ Đỗ Toa tuy y là người đầy ma mị nhưng nếu là bằng hữu của phụ thân và mẫu thân cậu thì ắt không phải là người xấu. Do đó cậu hoàn toàn tin tưởng y, tuy vẫn còn chút e dè.
‘Có lẽ nên nói với họ sự thật về thân phận của mình’
‘Con định nói thật sao?’
Lãnh Mạc có ý định nói cho Linh Khởi, Linh Nhi và Diệp Tu biết được thân phận Sát Thần của cậu. Dù ý định này cậu đã muốn nói trước khi bế quan nhưng không được. Nếu cứ giấu đi mãi cũng không phải là ý hay, càng về sau thì sẽ khiến họ sinh ra tò mò có thể mang đến chút rắc rối với cậu. Nguyệt My muốn xác thực chuyện này của cậu nên đành hỏi, chỉ nhận lại câu trả lời bằng cái gật đầu của Lãnh Mạc.
Cậu quay người lại, đấu khí dục rung động cái liền đem cậu lao vút đi vào nội tông Bích Ngân Tông. Khi Lãnh Mạc vừa đáp xuống thì đã gây ra sự chú ý đối với vô số đệ tử xung quanh, cái người trước mắt họ chính là người đã đơn thân độc mã đối chiến lục tinh Đấu Tông mang lại chiến thắng cho Miêu Linh thành. Chuyện này đã khiến cho hình ảnh của cậu càng được thần thánh hóa, trở nên cực kỳ vị đại đối với vô số người trong thành.
Đảo bước đi thẳng đến chính điện, khi vừa bước vào đã thấy cả người kia đều đã tập trung lại ở đây, như thế càng tốt hơn đỡ sức tìm kiếm họ. Ánh mắt của họ đảo lên người Lãnh Mạc, nhìn chăm chú lúc rồi gật nhẹ đầu chào cậu cái. Cậu liền mỉm cười, liền đóng khép cửa lại khiến họ có chút khó hiểu.
‘ người hãy ngồi xuống, tôi có chuyện cần nói’
Lãnh Mạc mở lời mời họ ngồi xuống phía ghế, tuy người đang làm việc nhưng nếu là chuyện của cậu thì họ sẵn lòng bỏ qua tất cả mà làm theo. người đều ngôi xuống ghế, sẵn sàng nghe chuyện mà Lãnh Mạc chuẩn bị nói ra, nhìn thấy ánh mắt cậu rất nghiêm nghị, nếu vậy thì ắt là chuyện quan trọng gì đó rồi.
‘Hôm nay tôi đành nói sự thật cho người biết. Thật ra, tôi chính là Sát Thần trong truyền thuyết’
Câu nói tưởng chừng như đơn giản lại khiến Linh Nhi, Linh Khởi và Diệp Tu chết sững tại chỗ, nội tâm chấn động kịch liệt. Tự khi nào Lãnh Mạc đã là Sát Thần? Chuyện này còn chấn kinh hơn cả những chuyện lúc trước như: cậu là Đấu Hoàng, sở hữu dị hỏa, là luyện dược sư,…..Đối với chuyện cậu vừa nói ra gần như đã giải mã toàn bộ những chuyện trước đây, minh bạch toàn bộ những nghi ngờ trước giờ của họ.
Tuy vậy, tiếp nhận điều như không thể tưởng chừng được này đâu phải là chuyện dễ dàng gì đối với họ. Người đầu tiên hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh là Linh Nhi, sau đó mới đến Linh Khởi và Diệp Tu. Cả người đều không tin những gì tai mình đã nghe từ Lãnh Mạc bởi vì điều này quá chi là chấn kinh, bán tính bán nghi.
‘Lãnh Mạc này, đệ nói đùa đúng không?’
‘Không! Là thật!’
Linh Khởi không hề tin vào chuyện Lãnh Mạc là Sát Thần, cứ xem như những điều cậu vừa nói là nói đùa. Nhưng cậu liền trả lời lại cách nghiêm túc, điều này khiến Linh Khởi phải sửng sốt, suy nghĩ lại chuyện này.
Nhưng lấy đâu ra kẻ gần tuổi đạt đến Đấu Tông, là luyện dược sư ngũ phẩm, lại còn chế tạo ra được thượng phẩm “Thánh” khí trong truyền thuyết, là sơ giai Đấu Tông nhưng lại có thể đánh chết lục tinh Đấu Tông? Đem những điều này tìm kiếm trên toàn đại lục cũng không hề có bất cứ ai, chỉ có duy nhất cái tồn tại trong truyền thuyết là Đấu Thần và Sát Thần mới có thể đạt được những thành tựu ấy.
Nếu suy nghĩ lại chút, Lãnh Mạc đều hội tụ những yếu tố của Sát Thần. Có được thiên phú siêu phàm không ai sánh nổi, sát khí dày đặc rợn người, cả lần khi ra mắt những người trong tông môn, cái đấu khí của cậu tĩnh lặng cách đáng sợ cứ như là có thể nuốt trọn mọi thứ.
‘Ai chà….Nếu điều mà đệ nói là sự thật thì chắc tỷ đây ngất đi mất a’
Linh Khởi đành lắc đầu, lấy tay che mặt than thở. Chuyện này khiến cho cô ngất đi tại chỗ, không ngờ vị Sát Thần được người người tôn sùng ở khắp nơi, kể cả Miêu Linh thành này cũng cực kỳ tôn kính vị ấy lại là người gần gũi cô nhất, và cũng là tông phó của Bích Ngân Tông. người còn lại đều như Linh Khởi, điều này cứ như muốn tạo cho họ sự kinh ngạc không gì diễn tả được vậy.
‘Tỷ có thể tin đệ là Sát Thần, nhưng dù đệ như thế nào, là ai thì đệ vẫn là Lãnh Mạc mà tỷ quen biết’
Lúc này, Linh Nhi gò má ửng hồng, giọng dịu dàng ôn nhu nói ra, dù cô có tin chuyện này hay không thì Lãnh Mạc đối với Linh Nhi vẫn là Lãnh Mạc như bao ngày. Vẫn là Lãnh Mạc độc lai độc vãng âm thầm bảo vệ tông môn, gánh hầu hết mọi chuyện rắc rối trên vai. Và cũng chính là người mà Linh Nhi cả đời này yêu quý nhất. Mà nếu cậu đúng là Sát Thần thì hành động lần trước của Nhã Phi Mễ Đặc Nhĩ thì chắc chắn là y đã biết được chuyện này trước nên mới làm như vậy, vì vốn dĩ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ là gia tộc phục vụ Sát Thần mà ai cũng biết.
‘Hắc hắc! Cái thiên phú của cậu đúng là chỉ có Sát Thần mới có, không hổ danh là tông phó Bích Ngân Tông, lại còn là Sát Thần!’
Diệp Tu là người tiếp theo thừa nhận điều này, liền cười lớn vài tiếng sản khoái. Toàn bộ nỗi nghi ngờ của ông đã hoàn toàn được giải đáp, chuyện này ban đầu tuy khiến Diệp Tu chấn kinh nhưng về sau thì khiến người khác vui mừng không nguôi. Việc Sát Thần là tông phó Bích Ngân Tông là chuyện cực tốt, mà nếu truyền ra bên ngoài thì ai cũng phải khiếp sợ, dè chừng trước Bích Ngân Tông. Nhưng như thế thì không phải là hảo ý, mà Lãnh Mạc có khi không đồng ý chuyện đó.
‘Thế giờ đệ đã nói ra cái điều không thể tin được này rồi thì chắc phải có chuyện gì phía sau nữa nhỉ?’
‘Không hổ danh là Linh Nhi tỷ, tỷ lại nhận ra được điều này’
Chuyện quan trọng này cũng đã nói ra rồi thì chắc chắn phía sau còn có chuyện quan trọng tiếp cần nói. Về điểm này thì Linh Nhi đã gần như nắm chắc trong bàn tay, liền khiến cậu xấu hổ dịp. Cả Linh Khởi và Diệp Tu chuyện này cũng không để ý đến, mà Linh Nhi lại nắm chắc như thế thì phải có ẩn tình gì đó.
‘Chuyện còn lại chính là vài tháng sau khi đệ tuổi sẽ rời tông môn đi đến học viện Thánh Giả để học tập ở đó. Còn thực lực hiện tại thì phải che đấu đi, chắc cũng chỉ để lộ là Đại Đấu Sư mà thôi’
Không chần chừ, Lãnh Mạc nói thẳng ra chuyện rời Bích Ngân Tông đi đến học viện Thánh Giả khiến người có chút bất ngờ lẫn buồn bã. Nếu để người như cậu rời khỏi đây thì quá là đáng tiếc đối với tông môn, nhưng nếu là việc cậu đã quyết thì không thể ngăn cản được.
‘Thật sự đệ sẽ rời đi sao?’
‘Ân, thật sự mà nói ở Bích Ngân Tông này rất vui nhưng đệ còn trọng trách rất quan trọng cần phải làm nên phải gia tăng thêm thực lực nữa mới có thể thực hiện’
Linh Khởi buồn bã nói ra, đột ngột Lãnh Mạc nói ra chuyện này khiến cho cô khá bất ngờ, liền muốn giữ cậu lại nhưng không thể. Lãnh Mạc nói rằng cậu còn có trọng trách quan trọng cần thực hiện nên phải gia tăng thực lực hơn nữa mới có thể. Đến cả khi là Đấu Tông mà còn muốn tiếp tục tăng thực lực thì cái trọng trách đó ắt phải rất quan trọng, nếu thế thì không thể nào giữ cậu lại được thêm nữa. Đành ngậm ngùi chấp nhận chuyện này.
‘ người cũng đừng buồn, sau khi gia nhập học viện Thánh Giả thì tôi vẫn sẽ quay về Bích Ngân Tông để thăm mọi người mà…’
Câu này của Lãnh Mạc như xoa dịu đôi phần nổi buồn của họ, dù gì chuyện này cậu đã quyết định khi còn ở làng người lùn rồi nên thay đổi là không thể. Đành phải rời khỏi nơi đây đi đến học viện Thánh Giả rồi sẽ đi đến những nơi khác nữa để mạnh hơn và giải quyết Yêu Chủ, Lâm Ma và Hải Lam lượt.
‘Mà giờ đệ còn có chuyện gấp, ngày sau sẽ xuất tông đi đến nơi, ở đó có người nhờ vả đệ nên phải ở đó thời gian. Đệ hứa trước ngày rời Bích Ngân Tông thật sự tháng, đệ sẽ về’
‘Thế cũng được, mọi chuyện ở đây cũng không còn gì nhiều, đệ cứ thoải mái đi đến đó đi. Toàn bộ công việc còn lại hãy để tỷ đây gánh vác thay đệ’
Sẵn tiện lúc này cậu nói ra ý định đến Xà nhân Đế Quốc cách mờ mịt để tránh khỏi sự lo lắng của họ. Linh Khởi và người còn lại đành đồng ý, dù gì cũng chưa phải lúc chia tay thật sự, nhưng nếu ở đây thiếu vắng hình bóng của Lãnh Mạc thì quả thật có chút u buồn.
‘Đúng rồi Diệp Tu, ngài có thể mua giùm tôi số lượng lớn dược liệu này được không’
‘Để tôi xem nào…’
Lãnh Mạc chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy ra tờ giấy đưa vào tay Diệp Tu. Ông đón nhận lấy, đọc sơ qua những dòng chữ trong này thì thấy được toàn là những dược liệu dùng để luyện ra tứ phẩm đan dược, còn có ít là dùng để luyện ngũ phẩm đan dược. Nhưng Lãnh Mạc thu mua những dược liệu số lượng lớn này để làm gì?
‘Lãnh Mạc, cái này…..’
‘Đó là dùng để luyện đan đáp lễ lại cho Thương Vân quân đấy, còn có đan dược ngũ phẩm cho Vong Tình kia nữa a’