Sasaki to Pii-chan

chap 3: lời mời tới thế giới mới ( phần 3 )

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối hôm đó, tôi đã cố sắp xếp để tham gia lớp học ma pháp của Pi trong căn hộ.

Sau khi dùng xong bữa tối và ngâm mình trong bồn tắm, cả cơ thể lẫn tâm trí tôi đều như được gột rửa vậy. Tôi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn, còn Pi thì đậu trên nóc chuồng kim loại ở trên đống bìa cứng nằm ngay góc phòng. Đây rõ ràng là một căn hộ chật chội - với một phòng và một gian bếp - nên chỗ ngồi hiện tại cũng gần như là vị trí thường ngày của bọn tôi. [note48442]

“Hiểu rồi. Vậy tức là tao chỉ cần đọc thần chú và tưởng tượng trong đầu, rồi nó sẽ tự hiện ra đúng không?”

“Tôi đã chia một phần ma pháp của mình cho anh rồi, thế nên không cần lo về việc thiếu hụt mana đâu. Anh gần như có thể dùng bất kỳ câu thần chú nào mà không cần phải nhận thêm mana. Chỉ cần anh niệm đúng thần chú và vẽ được hình ảnh cụ thể trong đầu, thế là dùng được ma pháp rồi.”

“Nó đơn điệu đến bất ngờ đấy…”

“Đơn điệu theo nghĩa nào cơ?”

“Kệ đi, đừng bận tâm.”

Nếu thế thì vấn đề sẽ nằm ở phần niệm chú. Lỡ như câu thần chú dài đến mức đủ để lấp đầy cả trang giấy thì không đời nào tôi nhớ nổi đâu. Nếu chúng ngắn như trong mấy game thể loại fantasy thì tốt quá— không biết liệu có được như thế không nhỉ.

“Mấy câu thần chú dài cỡ nào thế?”

“Cái đó thì tuỳ vào việc anh dùng câu thần chú nào. Thần chú ngắn hay dài đều có. Ngắn nhất thì chỉ có vài ba từ, còn dài nhất có khi lên đến cả quyển sách. Dĩ nhiên, việc ghi nhớ cái sau thuộc hàng bất khả thi rồi.”

“Chênh lệch nhiều thật nhỉ.” Nhiều hơn cả những gì tôi nghĩ.

Tôi chợt nhớ về thời đi học, tôi từng phải đọc to bài tiếng Nhật trước lớp— có một cậu bạn tên Ookawauchi bị giáo viên gọi tên để đọc bài, cậu ta thản nhiên vung vẩy cuốn sách giáo khoa trước mặt và hô vang thần chú từ một anime nổi tiếng. Không biết cậu ta dạo này ra sao rồi nhỉ. May mà lúc ấy chuông reo đúng lúc cậu ta đang cố giải thích về trò đùa của mình, không thì chẳng biết số phận cậu ta sẽ trôi về đâu nữa.

“Một khi đã quen rồi thì anh có thể rút gọn thần chú đấy. Tuy nhiên, để làm được thế thì anh cần phải có hình ảnh, cảm giác liên kết thật mạnh mẽ và rõ ràng cơ. Miêu tả thì khó lắm, nhưng thần chú sẽ dần ngấm vào tâm trí anh sau khi đã dùng qua hàng trăm, hàng ngàn lần.”

“Nghe có vẻ như cần phải luyện tập nhiều hơn tao nghĩ.”

“Đúng thế. Đó là lý do vì sao học ma pháp tốn rất nhiều thời gian đấy.”

Tôi cứ tưởng rằng ma pháp sẽ rất phức tạp chứ, hơn cả một kĩ thuật như này. Có vẻ sẽ khó khăn đây. Nhưng về cơ bản thì nó cũng giống như vẽ ra hình ảnh trong đầu mà, nhể? Những người mới bắt đầu thường sẽ phải phác thảo vài lần trước khi bắt đầu vẽ. Trái lại, dân chuyên nghiệp có thể bắt tay vào vẽ ngay, vì họ đã hình dung rõ tác phẩm sẽ trông như nào rồi. Tuỳ vào trình độ vẽ, họ thậm chí còn có thể bỏ qua đoạn đầu và nhảy qua bước đi nét tranh luôn. Phép so sánh giữa việc vẽ và rút gọn thần chú của tôi có đúng không nhỉ?

Khi liên tưởng như thế, tôi cũng bắt đầu cảm nhận được đây sẽ là một hành trình dài đây. Tôi cũng khá tệ trong khoản vẽ vời…

“Về phần tao thì tao muốn học phép dịch chuyển, như cái mày dùng hồi sáng ấy.”

“Đó là một dạng ma pháp cấp cao đấy. Tuy rằng thần chú không dài lắm, nhưng việc tưởng tượng thì cực kỳ khó. Tôi không hề khuyến khích ông anh chọn nó làm bài học đầu tiên khi mới bắt đầu học ma pháp đâu.”

“Hiểu rồi.”

Cơ mà, tôi vẫn muốn dùng phép dịch chuyển. Tôi có thể né được chuyến tàu đông đúc nè. Thời gian di chuyển đến chỗ làm của tôi cũng sẽ giảm xuống còn 0. Đối với một nô lệ công sở ở thành phố, giá trị của việc này là không cần phải bàn cãi. Cứ như là mơ vậy – và ma pháp này có thể biến giấc mơ thành hiện thực. Thế nên tôi cực kỳ muốn học nó.

Ban sáng, tôi có cho Pi xem vị trí công ty và hình ảnh của khu vực xung quanh đó bằng ứng dụng bản đồ, để Pi có thể hình dung được địa điểm trước khi đưa tôi đến. Dù Pi đã nhắc trước về độ khó khi phải đi đến nơi mình chưa từng đến, nhưng việc dịch chuyển đã suôn sẻ đến mức chính Pi cũng ngạc nhiên. Ma pháp cộng với hình ảnh từ vệ tinh và chế độ xem phố, quả là một sự kết hợp đáng sợ mà.

“Nếu thế thì tao muốn học cùng lúc hai thần chú. Như vậy được không? Trước tiên, tao sẽ học thần chú nào dễ nhất đối với mày, và song song với đó, tao cũng sẽ học phép dịch chuyển luôn. Mày thấy sao?”

“Phải nói là rất có tham vọng. Anh dường như rất hứng thú với ma pháp nhỉ.”

“Ma pháp nói chung thì không, nhưng phép dịch chuyển nói riêng thì có đấy.”

“Ra vậy. Việc này đòi hỏi sự cần mẫn đấy nhé. Tôi sẽ dạy ông anh ma pháp. Trong thời gian đó, tôi cũng sẽ dịch chuyển anh đến chỗ làm. Anh sẽ dễ hình dung trong đầu hơn sau khi đã trải nghiệm qua nó nhiều lần.”

“Cám ơn mày nhiều lắm, Pi.”

Buổi tối của tôi đã trôi qua như thế đấy. Tôi có ghi lại trong sổ câu hai thần chú mà Pi dạy. Thần chú dịch chuyển thì dài cỡ nửa trang giấy, trong khi cái còn lại thì ngược lại, chỉ dài bằng một bài thơ haiku.

[ note : Haiku là một loại thơ ngắn độc đáo của Nhật, trong đó, mỗi bài haiku ( mặc dù đôi khi có bài biến thể ) đại để chỉ vỏn vẹn 17 âm tiết trong 3 câu. ]

Tôi quyết định sẽ đọc và học thuộc chúng trong giờ nghỉ. Tốt nhất là nên bắt đầu từ từ, chậm mà chắc. Nếu đột nhiên lao vào học cật lực một thứ gì đó bạn chưa từng thử, như thế sẽ chỉ khiến bản thân sớm kiệt sức thôi. Cá nhân tôi thì hợp hơn với phương pháp luyện tập mỗi ngày, giống như hồi nhỏ ấy. Dẫu thế, phép dịch chuyển vẫn là một thứ vô cùng hấp dẫn, đủ đến khiến người như tôi cũng muốn học thật nhanh.

✽✽✽✽✽✽

Rắc rối diễn ra ngay ngày hôm sau tại văn phòng tôi. Nguyên nhân là do ma pháp.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi cầm cuốn sổ trên tay và học đọc ma pháp. Không phải thần chú dịch chuyển, mà là câu thần chú mà Pi bảo là dễ học hơn ấy. Hẳn là lúc đó tôi đã sơ suất quên mất thần chú và tưởng tượng sai, dẫn đến một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ đầu ngón tay tôi. Về cơ bản thì nó giống như bật lửa ma thuật vậy.

Lúc ấy, tôi đang ở trong nhà vệ sinh. Ma thuật đã bất ngờ bùng phát, tạo ra ngọn lửa lớn hơn tôi tưởng. Nó cháy mạnh hơn bật lửa - kiểu như xịt thêm loại son khí dễ cháy vào bật lửa vậy. Ngọn lửa lớn dần lên và tôi bắt đầu hoảng loạn.

Máy báo khói lập tức kêu lên, khiến tình hình còn tồi tệ hơn. Kiểu gì tôi cũng sẽ gặp rắc rối to nếu bị họ phát hiện, nên tôi nhanh chóng rời nhà vệ sinh. Quay trở lại văn phòng, nơi hiện đang xôn xao vì báo động, tôi gia nhập nhóm nhân viên đang lo lắng và nhìn về phía nhà vệ sinh, vờ như không biết chuyện gì cả.

May mắn thay, họ không tìm ra được thủ phạm và kết luận rằng có ai đó đã hút thuốc trong buồng vệ sinh. Vì không hút thuốc nên tôi được loại ra khỏi danh sách nghi phạm ngay từ đầu, và vụ việc sau đó cũng đã kết thúc suôn sẻ.

Khi tôi về nhà và kể cho Pi nghe, Pi trả lời đầy khích lệ: “Có vẻ như ông anh hợp với ma pháp hơn tôi nghĩ.”

“Hợp?”

“Tôi không ngờ là ông anh có thể làm được ngay từ lần đầu. Đây cũng là một dạng thành tựu đó.”

“Được mày khen như này cũng vui phết.”

“Và anh nên thấy tự hào nữa. Một ngày nào đó, khả năng ma thuật của anh có thể vượt qua tôi luôn đấy.”

“Thế cũng có nghĩa là nếu tao nỗ lực thì sẽ có thể dùng phép dịch chuyển nhể?”

“Ban đầu, tôi đã nghĩ là quá trình này sẽ tốn hàng năm trời, dù cho ông anh nỗ lực cách mấy đi nữa. Nhưng nếu ông anh giữ vững tiến độ này, việc học sẽ nhanh hơn rất nhiều đấy. Cơ mà không phải ngày một ngày hai là xong đâu nhé. Quan trọng là anh phải nhớ chăm chỉ luyện tập mỗi ngày đấy.”

Là một người được sinh ra và lớn lên trong thời hiện đại, nơi xã hội tràn ngập các bài kiểm tra, thi cử — kiểm tra ở trường, thi đại học, và đủ loại thi lấy chứng chỉ — tôi đã quá quen với việc phải làm đúng một việc trong suốt nhiều năm liền. Chớp mắt đã vài năm kể từ khi tôi học ghi-ta vì sở thích rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.

“Tao biết là hỏi thế này có hơi sớm, nhưng mày có thể dạy tao vài thần chú khác nữa chứ?”

“Dĩ nhiên là được. Kế tiếp…”

Pi rộng lượng dạy tôi thêm vài câu thần chú khác.

Tôi ghi lại chúng và tạo vài thư mục trên máy tính, rồi phân loại chúng theo kiểu fantasy như ma pháp hệ chiến, ma pháp trị liệu, hỏa ma pháp, thủy ma pháp. Cảm giác như tôi sắp trở thành tiểu thuyết gia ấy. Có vẻ việc học thuộc đống thần chú này sẽ trở thành nhiệm vụ hằng ngày của tôi rồi. Có một cái dài hơn một trang giấy luôn ạ.

Pi, mày đúng là đỉnh thật đấy. Làm sao mày nhớ được hết mớ này vậy?

Tôi dành gần một tiếng đồng hồ để sắp xếp lại mớ tập tin văn bản mà tôi sắp phải học sau đây. Một khi tốt nghiệp khoá học ma pháp này, tôi sẽ ở lại dị giới một thời gian ngắn.

“Giờ thì, chúng ta nên nhanh đến dị giới thôi.”

“À, về chuyện đấy, cho tao hỏi chút.”

“Sao thế?”

“Tao muốn biết mọi chuyện ở đây ra sao trong khi qua dị giới.”

Nếu tôi đi muộn giờ làm sau khi quay về từ dị giới thì toang. Hôm nay là thứ tư, ngày mai là thứ năm— trong ba ngày tới, tôi phải luôn có mặt ở bàn làm việc tại văn phòng vào chín giờ. Giờ điểm danh mỗi sáng ở công ty tôi là bất di bất dịch, và họ cũng rất gắt gao về thời gian. Chỉ cần lỡ mất buổi điểm danh, tôi sẽ bị đánh dấu là “muộn” ngay lập tức. Quản lý — cấp dưới của chủ tịch công ty — có phần dễ tính hơn, nhưng vẫn đủ quyền lực để khiến nhân viên bình thường như bọn tôi nhận đánh giá xấu. Quy định này được đặt ra từ năm năm trước, thời điểm mà lợi nhuận của công ty bắt đầu tụt dốc.

“Thực ra thời gian ở hai thế giới khác nhau đấy. Lần trước tôi có thử tính toán sự khác biệt. Nếu tôi ước tính đúng, kim dài của đồng hồ dị giới chạy nhanh hơn gấp ba lần lận.”

Mày tính ra cái đấy từ khi nào thế? Pi đúng là một chú chim lanh lợi mà. Tôi cũng không tính xa được đến thế. Cảm giác như bọn tôi sẽ chỉ qua dị giới trong đâu đó dưới một tiếng vậy. Nếu tính toán của Pi là đúng, ba phút ở thế giới này sẽ bằng với một tiếng ở bên đó. Hay nói cách khác, một tiếng ở đây tương đương với hai mươi giờ ở dị giới. Chênh lệch quả là lớn hơn tôi nghĩ– chênh nhau gần một ngày lận.

“... Pi, chỗ mày đúng là phi thường thật.”

“Nhỉ?”

Nếu tôi có kiệt quệ hay bị cảm lạnh, tôi có thể nhờ Pi đưa mình qua dị giới. Tôi sẽ có vài ngày để nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, trong khi ở chỗ tôi thực chất chỉ mới vài tiếng trôi qua. Đúng là tuyệt quá đi mất!

Mà khoan đã, thế thì chẳng phải tuổi thọ của tôi cũng sẽ bị rút ngắn đi theo tỉ lệ tương ứng sao? Nếu đúng thật thì có lẽ tôi sẽ hạn chế làm việc đó vậy.

“Vẫn còn vài tiếng nữa trước khi qua ngày mới, ta tranh thủ đi thôi. À, một lần nữa, cám ơn mày nhé.”

“Ừm. Mau đi thôi.”

Mỏ của Pi mấp máy đầy đáng yêu, và rồi một vòng tròn ma pháp hiện ra trước mặt nó – giống như lần trước vậy. Khoảnh khắc sau đó, cơ thể tôi đã biến mất khỏi căn hộ, không để lại dấu vết nào.

Truyện Chữ Hay