Ngày hôm sau Chử Tinh phải lên trường, Ngụy Dĩ Thần dặn mẹ Vương chuyển hết quần áo của cậu tới phòng ngủ chính.
Vị Ngụy tiên sinh nào đó bận rộn làm việc cả một ngày mới về tới nhà, nhìn thấy phòng ngủ đầy ắp đồ tâm tình không thể nào tốt hơn.
Đầu giường có hai chiếc gối đặt ngay ngắn, tủ quần áo phân ra làm hai để treo quần áo của hai người, hai cốc nước đặt sát nhau giống y như chủ nhân của nó vậy.
Giám đốc Ngụy vẫn luôn cần cù chăm chỉ làm việc bỗng nhiên rất hi vọng mau tới cuối tuần.
Rất muốn nhanh chóng được gặp bạn nhỏ nhà mình.
Lúc Hà Thiếu Vân kết hôn với Chử Nguyệt, Hà thị có gửi thiếp mời tới, được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Ngụy Dĩ Thần, anh không thèm xem đã ném nó vào thùng rác bên cạnh. Quan hệ giữa Ngụy thị và Hà thị đã tệ tới mức khinh thường việc làm bộ ngoài mặt.
Nhưng Ngụy Dĩ Thần vẫn luôn lo lắng Chử Tinh sẽ bị ảnh hưởng. Gọi một cuộc điện thoại tới, biết bạn nhỏ vẫn đang an ổn ở trường học, hoàn toàn không biết chuyện Chử Nguyệt kết hôn.
Cũng tính là Chử gia làm ra một việc không thể chấp nhận được.
Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Nếu gửi thiệp mời cho em thì em có muốn đi không?”
Chử Tinh đáp: “Đi còn phải mất tiền mừng, còn rước thêm bực mình vào người, ăn cũng không vô. Lỗ vốn như vậy em không đi!”
Cực kỳ tùy hứng.
Nói xong Chử Tinh mới nhận ra phản ứng của mình tùy ý đến mức nào, trước đây ở Chử gia cậu phải suy nghĩ ba lần trước khi nói một câu, sợ nói một câu không đúng sẽ làm mẹ con nhà kia không vui.
Xem ra cậu thật sự được Ngụy tiên sinh chiều đến mức sinh kiêu rồi.
Ngụy Dĩ Thần bị Chử Tinh chọc cười, muốn nói chút tiền ấy anh vẫn lấy ra được, nhưng nghĩ Chử Tinh như vậy là không muốn gặp một nhà phiền phức kia, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, coi như ngầm thừa nhận lời nói của Chử Tinh.
Vì thế vào ngày Chử Nguyệt kết hôn, trên mạng rầm rộ đưa tin nhưng Chử Tinh vẫn bình tĩnh chơi game với Hà Tưởng trong ký túc xá.
Sau đó vẫn là Hà Tưởng phát hiện ra tin tức giật gân này: “Chị gái con riêng kia nhà cậu kết hôn rồi à?”
Chử Tinh: “Ừ.”
Hà Tưởng: “Coi bộ gả vào một nhà không tệ, chồng chị ta trông cũng ok lắm.”
Chử Tinh âm trầm liếc Hà Tưởng một cái: “Chồng chị ta là đối thủ một mất một còn của Ngụy tiên sinh.”
Hà Tưởng lập tức ngồi ngay ngắn: “Mặc dù trông cũng ok nhưng mặt đáng khinh thật, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì, chồng chị ta còn lâu mới bằng được chồng cậu.”
Ban đầu Chử Tinh nghe rất hài lòng, sau đó càng nghe càng cảm thấy không phải như vậy, vớ lấy gối đầu ném vào người Hà Tưởng: “Chị ta kết hôn là liên hôn thương nghiệp, còn bọn tớ là lưỡng tình tương duyệt đó, oke?”
Vừa nghe đã biết là không giống.
Tình lữ tâm linh tương thông đó hiểu không?
Hà Tưởng nghẹn khuất nhịn xuống.
Chử Tinh không bị Hà Tưởng bật lại cảm thấy không quen, quay đầu lại cảm thán với Ngụy Dĩ Thần: Quả nhiên miếng cơm manh áo có thể làm Hà Tưởng phải cúi đầu.
Vấn đề vẫn nằm ở chuyện việc làm.
Sắp tốt nghiệp đi thực tập rồi, Hà Tưởng muốn tìm một đơn vị tốt để thực tập, chính là bình thường làm việc nhất định không được có chuyện đáng ghét như tăng ca. Cậu vẫn ở ký túc xá trường, buổi tối phải suy nghĩ đến vấn đề trường đóng cửa sớm. Còn muốn chuyển khỏi ký túc xá, nếu nơi làm việc mà gần trường quá thì lại không nỡ. Còn phòng trọ gần trường thì lại quá đắt, Hà – nghèo khổ – Tưởng lo lắng vấn đề thực tập muốn chết.
Vì thế Chử Tinh dũng cảm cống hiến căn phòng hồi trước Ngụy Dĩ Thần mua cho mình cho Hà Tưởng. Cái gọi là bắt người tay mềm chính là vậy, Hà Tưởng ở phòng của cậu cũng sẽ không dám oán giận trước mặt cậu.
Ngày tháng trôi qua cũng thật là…
Ở bên kia.
Hôn lễ của Chử Nguyệt được tổ chức rất long trọng, danh sách khách mời cũng làm cô ta tốn không ít công sức. Vẫn nói kết hôn như bắt đầu một sinh mệnh mới, tất nhiên là Chử Nguyệt cũng lợi dụng cuộc hôn nhân này để trải đường cho nửa đời sau của mình.
Lúc quyết định xem có mời Chử Tinh đến dự không thì cô ta cũng rất phân vân, cuối cùng vẫn quyết định không mời. Mặc dù Hà Thiếu Vân tốt thật nhưng cũng không phải là tình yêu đích thực mà cô ta vẫn luôn theo đuổi. Đến lúc ấy nhìn thấy Chử Tinh cùng với Ngụy Dĩ Thần vô cùng đẹp trai kia ngồi cạnh nhau, cô ta sợ mình sẽ phá hỏng hôn lễ này.
Hà Thiếu Vân này có tiền có thế có tướng mạo, điều không được hoàn mỹ chính là trên người có mùi vị ăn chơi, vừa nhìn đã thấy không phải là người đứng đắn gì.
So với những người khác thì tất nhiên Hà Thiếu Vân thắng ở chỗ sạch sẽ gọn gàng, nhưng nếu so với Ngụy Dĩ Thần một thân quý khí thì không bằng được một phần nhỏ của anh.
Vì vậy Chử Nguyệt không mời Chử Tinh cũng coi như chừa mặt mũi cho chồng tương lai của mình.
Nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ được, đối phương lại không cảm kích ý tốt này.
Sau khi cử hành nghi thức thành hôn xong, Chử Nguyệt trở thành cô dâu đắm chìm trong hạnh phúc, ngồi ở phòng trang điểm sửa sang lại đầu tóc. Hà Thiếu Vân trực tiếp đẩy cửa xông vào, khuôn mặt hầm hầm vừa nhìn đã biết là tâm trạng cực kỳ không vui.
Trong mắt người ngoài, Chử Nguyệt là chim sẻ một bước hóa thành phượng hoàng, là đối tượng cần nịnh nọt lấy lòng. Nhưng chỉ trong lòng Chử Nguyệt biết, Hà Thiếu Vân là chỗ dựa kiên cố nhất của mình.
Nghĩ như vậy, Chử Nguyệt thu hồi biểu tình trên mặt, săn sóc hỏi: “Anh sao vậy? Không vui à?”
Cả hai người đều biết đây là cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu, chẳng qua là những gì Chử gia yêu cầu hiện ra quá rõ ràng, mà những gì Hà Thiếu Vân cần lại cất giấu quá sâu, Chử Nguyệt không thể không nghe mẹ mình cẩn thận dặn dò.
Hà Thiếu Vân túm lấy tay Chử Nguyệt, chất vấn: “Chử Tinh không tới?”
Chử Nguyệt sững sờ, giải thích: “Em sợ Ngụy Dĩ Thần cũng tới sẽ làm anh không vui.”
Hà Thiếu Vân hừ lạnh một tiếng: “Hôn lễ hôm nay được tổ chức chính là công khai muốn cậu ta tới, cậu ta không tới tôi mới không vui.”
Chử Nguyệt nghe đến đây sắc mặt trắng bệch, cô ta nghĩ tới những gì Chử Kiến Quốc đang tính toán.
Chử Kiến Quốc muốn vẹn cả đôi đường, công bằng không thiên vị, nhưng Hà Thiếu Vân bên này chỉ muốn lấy hôn lễ để khiêu chiến, để Ngụy Dĩ Thần hiểu được rằng, hắn ta liên thủ với Chử gia chính là vì muốn làm Ngụy thị phá sản.
Sắc mặt Hà Thiếu Vân trông thoải mái hơn không ít: “Cô tưởng rằng tôi không biết Chử Kiến Quốc đang nghĩ gì à? Không muốn đắc tội với cả hai bên? Ông ta mơ cũng đẹp đấy!”
Chử Nguyệt chớp mắt, cưỡng chế để bản thân tỉnh táo hơn.
Hà Thiếu Vân bước đến cạnh Chử Nguyệt, bóp chặt cằm cô ta, tàn nhẫn nói: “Vốn cho rằng quan hệ giữa Chử Tinh và các người rất thân thiết, cưới cô rồi thì có thể đối phó với Ngụy Dĩ Thần dễ dàng hơn. Hiện giờ mới điều tra được hóa ra cô chỉ được cái mác chị gái.”
Chử Nguyệt mạnh mẽ giả bộ trấn định giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, cô ta không sao ngờ được Hà Thiếu Vân lại nghĩ như vậy.
Hà Thiếu Vân: “Nếu cô đã vô dụng như thế, Ngụy Dĩ Thần cũng đừng trách tôi dùng biện pháp trực tiếp để đối phó với hắn.”
Hà Thiếu Vân buông bàn tay đang bóp cằm Chử Nguyệt, trên làn da phụ nữ trắng nõn lập tức xuất hiện vết đỏ rất rõ ràng.
Nói tiếp: “Làm cho tốt cái vai thiếu phu nhân Hà thị của cô, ít nhúng tay vào chuyện của tôi đi, bảo mẹ cô cũng đừng hi vọng lấy được gì ở Hà thị. Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với Chử gia.”
Đến lúc Hà Thiếu Vân đi khỏi, Chử Nguyệt mặt mày tái nhợt mới ngồi phịch xuống sàn.
Cho Chử Nguyệt thêm bao nhiêu cái não cô ta cũng không ngờ được, thế mà Hà Thiếu Vân lại muốn thông qua bọn họ để ngáng chân Ngụy Dĩ Thần.
Tưởng rằng là cá chép vượt long môn, ai ngờ vẫn là cá chạch vùng vẫy trong bùn đất.
Lúc trước Ngụy Dĩ Thần và Chử Tinh kết hôn là chuyện rất bí mật, cho dù sau đó Ngụy Dĩ Thần tự công khai là bản thân đã kết hôn thì cũng không có mấy người biết bạn đời hợp pháp của anh là ai, có thể thấy được Hà Thiếu Vân tốn bao nhiêu công sức mới hạ nước cờ này, ngay việc tra ra Chử Tinh là “Ngụy phu nhân” thôi chỉ sợ cũng hao phí rất nhiều tinh lực.
Chử Nguyệt không dám nghĩ, sau khi Hà Thiếu Vân biết được mình vừa tra ra tin tức vô dụng như vậy thì sẽ có tâm trạng gì, sẽ đối xử với mình và với Chử gia thế nào.
Chỉ nghĩ trong đầu cũng đã khiếp sợ không thôi. Không cần biết là với Hà Thiếu Vân hay Ngụy Dĩ Thần, bọn họ muốn bóp chết Chử gia đều dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Chử Nguyệt run run gọi điện thoại cho Trần Mỹ Hoa. Sau khi kết nối được, cô ta mới phát hiện người mình đã run rẩy đến cỡ nào.
Làm gì có cô gái nào không mong chờ vào hôn nhân của mình chứ? Cho dù là đã biết cuộc hôn nhân này chỉ là lớp vỏ ngoài ngay từ đầu thì cô ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có một trận gió thổi bay sạch lớp ngụy trang ấy.
Trần Mỹ Hoa im lặng một lúc, cuối cùn thở dài nói: “Trước cứ yên lặng quan sát tình hình đã, Hà Thiếu Vân vừa mới kết hôn, sẽ không ly hôn với con ngay đâu.”
Chỉ là hắn ta bị mất mặt, Hà thị cũng bị mất mặt.
Chử Nguyệt hoang mang gật đầu.
Trần Mỹ Hoa: “Con mau tranh thủ thời gian có một đứa bé đi.”
Nước mắt Chử Nguyệt lập tức rơi xuống, hôn nhân của cô ta là giả, ngay cả con của cô ta cũng trở thành công cụ để lợi dụng.
Chử Tinh, Chử Tinh, đều do Chử Tinh hết!
Chử Tinh cũng không biết mình được người ta nhớ thương như vậy. Khó khăn lắm mới tới cuối tuần, cậu nhận được điện thoại của mẹ Ngụy, nói cuối tuần cậu và Ngụy Dĩ Thần về nhà ăn cơm.
Lúc Chử Tinh nhận điện thoại, Ngụy Dĩ Thần cũng ở bên cạnh. Chử Tinh xấu hổ cực kỳ, cậu thật sự không rõ tại sao mẹ Ngụy không gọi thẳng cho con trai ruột mà lại làm điều thừa thãi là gọi điện cho cậu, giống như cậu không liên quan gì đến Ngụy tiên sinh vậy.
Ngụy Dĩ Thần thấy Chử Tinh cúp điện thoại vẻ mặt muốn nói lại thôi, cảm thấy rất buồn cười: “Mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm à?”
Chử Tinh đáp “Vâng” một tiếng, lập tức giải thích: “Không biết tại sao lại gọi tới cho em…”
Thực sự rất vô tội.
Ngụy Dĩ Thần liếc mắt một cái đã hiểu bạn nhỏ đang nghĩ gì, cười nhẹ nói: “Vừa nhìn đã biết nhà chúng ta ai làm chủ.”
Gọi điện cho Chử Tinh, tất nhiên là Chử Tinh làm chủ.
Khuôn mặt Chử Tinh lập tức đỏ bừng, cả chặng đường về nhà cũ cũng không tiêu tan.
Lúc gần xuống xe, Chử Tinh vẫn cố gắng giải thích: “Hôm nay trời hơi nóng.”
Nên mới đỏ mặt.
Ngụy Dĩ Thần cười cười, cũng không vạch trần cậu.
Vừa vào tới cửa nhà mẹ Ngụy đã lập tức tới đón, ân cần hỏi han Chử Tinh, hoàn toàn coi như con ruột của mình. Ngài Ngụy nào đó ở bên cạnh ngồi xuống sofa, rất có tự giác của con “ghẻ”.
Chử Tinh bị lôi kéo hỏi han nửa ngày mới phát hiện, hóa ra vận mệnh rất công bằng với cậu. Ở nhà họ Chử nhiều năm như vậy, cậu đánh mất bao nhiêu ấm áp thì sau khi kết hôn với Ngụy Dĩ Thần cậu lại được hoàn trả bấy nhiêu ấm áp.
Trước đây trò chuyện với Hà Tưởng, cậu vẫn luôn nghĩ không biết mình kết hôn với Ngụy tiên sinh là lời hay lỗ vốn. Hiện giờ thấy được, cậu mới là người kiếm lời nhiều nhất, không chỉ có một Ngụy tiên sinh dịu dàng anh tuấn mà còn có một người mẹ hiền từ tri kỷ, một người ba không hay nói chuyện nhưng đáy lòng vẫn luôn quan tâm cậu.
Nghĩ tới đây, Chử Tinh hơi mỉm cười, đưa cho mẹ Ngụy một chén nước: “Mẹ ơi, nói nhiều như vậy uống hớp nước cho nhuận họng đã.”
Một tiếng “mẹ” này làm mẹ Ngụy sững sờ tại chỗ.
Bà nhìn ra con trai mình thích Chử Tinh, cũng nhìn ra Chử Tinh thích con trai mình. Nhưng hai đứa kết hôn cũng lâu rồi, Chử Tinh chưa từng gọi bà một tiếng “mẹ”. Bà biết chuyện gia đình của Chử Tinh, cũng không trách tội đứa nhỏ này, ngược lại còn vô cùng đau lòng, muốn coi Chử Tinh như con trai ruột mà nuôi dưỡng, muốn chữa lành trái tim bị thương đến vỡ nát của cậu.
Lần này nghe được một tiếng “mẹ” mà mình đã mong ngóng từ lâu, viền mắt mẹ Ngụy đỏ bừng, luống cuống tay chân lấy ra một bao lì xì trên người, đưa cho Chử Tinh: “Con trai ngoan.”
Chử Tinh đẩy bao lì xì lại, Ngụy Dĩ Thần đột nhiên mở miệng: “Em cầm lấy đi, là phí sửa miệng.”
Bọn họ không có hôn lễ, không có nghi thức kết hôn, rất nhiều thủ tục bị bỏ qua. Nhưng Chử Tinh có thể trở thành người xứng đôi với Ngụy Dĩ Thần nhất, người ta có cái gì thì Chử Tinh cậu cũng không thiếu cái đó.
Ánh mắt Chử Tinh ngân ngấn lệ, trái tim Ngụy Dĩ Thần lập tức tan chảy thành nước.
Anh nghĩ, hẳn là anh nên cho bạn nhỏ một hôn lễ trọn vẹn.
Chử Tinh nhận bao lì xì, ôm lấy mẹ Ngụy: “Cảm ơn mẹ.”
Từ lúc mẹ cậu qua đời, trái tim trống rỗng mười mấy năm của cậu cuối cùng cũng được lấp đầy ấm áp.
Hết chương