Tùy Hầu Ngọc cùng đám bạn học quay trở lại vị trí lớp, vừa đi vừa ngáp, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cậu ngồi lên băng ghế, vừa mới bung dù của Tô An Di ra thì Hầu Mạch mon men sáp tới cọ dù.
Cậu nhíu mày ghét bỏ Hầu Mạch, muốn đuổi người đi.
Nhưng Hầu Mạch chẳng thèm để ý đến Tùy Hầu Ngọc, hăng say tán gẫu với những người xung quanh về chuyện lát nữa tới lượt Âu Dương Cách thi đấu, bọn họ đang bàn nên dùng khẩu hiệu cổ vũ gì để phát trên loa.
Hầu Mạch cứ nói chuyện mãi, tự nhiên ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, làm cho Tùy Hầu Ngọc có muốn nói chen vào cũng không chen nổi.
Tùy Hầu Ngọc lại ngáp một cái, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc thì chưa đầy một phút sau đã ngả vào vai Hầu Mạch ngủ rồi.
Cảm giác được bả vai bị đè xuống, Hầu Mạch nghiêng đầu sang nhìn, im lặng lặng không nói gì nữa.
Hắn cẩn thận rút cây dù trong tay Tùy Hầu Ngọc ra, cố ý hạ thấp về phía trước che chắn, không để nhiều người chú ý tới hai người bọn họ.
Hai nam sinh dùng một chiếc dù hoa của nữ sinh che nắng, hình ảnh cực kỳ hài hòa, vì chỉ cần có ngoại hình đẹp là có thể cân tất cả.
Có nhan sắc, có thể tùy hứng.
Đám bạn trong lớp vẫn đang sôi nổi thảo luận, hưng phấn đưa ra ý kiến, gần như chẳng có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Nhiễm Thuật ngồi gần đó ngó sang nhòm một cái, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngủ, ngủ được thật kìa…”
Âu Dương Cách tham gia hạng mục chạy m của giáo viên. Hạng mục thi đấu của giáo viên chỉ có chạy m, m, m và tiếp sức xm, ông chọn m.
Thành tích thi đấu của giáo viên chủ nhiệm cũng được tính vào tổng thành tích của lớp.
Sau khi hai trường sáp nhập, lớp thể dục và lớp năng khiếu bị hủy, bọn Hầu Mạch là những học sinh thể dục cuối cùng. Học sinh thể dục tập hợp gần hết vào lớp , đại hội thể thao trở thành sân nhà của bọn họ, thành tích bỏ xa các lớp khác.
Âu Dương Cách có thắng hay không cũng không quan trọng, dù sao thì tổng điểm cũng vững vàng ở hạng một rồi, gấp ba lần lớp xếp hạng .
Nhưng mà đương nhiên Âu Dương Cách không muốn thua.
Trong lúc Âu Dương Cách đang khởi động thì nghe được tiếng phát thanh trên loa: “Thầy Âu Dương ơi, thầy như hùng ưng đang bay lượn, như chuột chũi đang gầm gừ, như chó điên đang chạy nước rút, như gà đất dẫn đầu xu hướng thời trang. Nổi lửa lên thầy Âu Dương ơi, bọn em yêu thầy! Lời nhắn đến từ nhóm Cục Cưng Thúi Cách Cách.”
Âu Dương Cách nhất thời mất sạch ý chí chiến đấu.
Vị giáo viên đứng bên cạnh cười không ngừng được, nói với Âu Dương Cách: “Ha ha. Lớp của anh quậy kinh khủng.”
Âu Dương Cách vào vị trí chuẩn bị, nghe được tiếng cổ vũ của bọn học sinh lớp khối , lập tức giơ tay cầm nắm đấm lên đáp lại.
Một động tác thôi cũng đủ làm cho bọn học sinh bên ngoài hò hét chói tai như “fan cuồng”.
Dù sao thầy Âu Dương Cách cũng là giáo viên thể dục, còn là người từng cầm cúp quán quân, lên đường đua không bao giờ chỉ chạy cho có, là người đầu tiên cán vạch đích.
Lớp khối lại được điểm cao nhất.
Toàn bộ học sinh trong lớp hò hét điên cuồng.
Trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, tư thế của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc nhìn rất không thích hợp.
Hầu Mạch che dù, ngồi yên lặng, Tùy Hầu Ngọc dựa vào vai Hầu Mạch, ầm ĩ như vậy mà vẫn không tỉnh dậy.
Những bạn học khác đều đứng lên nhảy nhót, riêng hai người bọn họ vẫn ngồi bất động như núi.
Nhiễm Thuật chỉ mới nghe nói, lần này xem như được chứng kiến tận mắt, Tùy Hầu Ngọc ngủ được nhờ Hầu Mạch là chuyện tốt, trong hoàn cảnh này mà vẫn không bị đánh thức.
Phục rồi!
Phục sát đất!
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, Âu Dương Cách đi về lớp nói: “Lớp trưởng phân công thu dọn sân đi nhé.”
Nói xong mà không có ai phản hồi, lại hỏi: “Lớp trưởng đâu rồi?”
Lúc này Hầu Mạch mới gọi Tùy Hầu Ngọc dậy.
Tùy Hầu Ngọc mơ màng tỉnh lại, hoàn toàn không biết Âu Dương Cách vừa nói gì. Hầu Mạch đưa tay ấn đầu Tùy Hầu Ngọc hai cái, thay Tùy Hầu Ngọc gật đầu.
Âu Dương Cách cho rằng Tùy Hầu Ngọc đã nghe được nên rời đi, ông còn bận nhiều việc khác.
Hầu Mạch nhắc nhở: “Cách Cách bảo cậu tổ chức dọn dẹp rác trong sân.”
“Ò…” Tùy Hầu Ngọc hàm hồ đáp lại, nhìn xung quanh một lượt, hình như không cần cậu nói mọi người cũng đã tự giác đi thu dọn rồi.
Tùy Hầu Ngọc vươn vai một cái, quay sang hỏi Nhiễm Thuật: “Quốc Khánh cậu làm gì?”
“Mẹ, mẹ tớ mời gia sư tới nhà dạy.”
“Cố lên.”
“Tớ sẽ cố gắng học hành chăm chỉ!”
“Không, tôi bảo gia sư tới dạy cậu cố lên.”
“…”
Trong lúc toàn trường dọn rác, có vài người đi vứt rác, đi ngang qua vị trí của lớp , khe khẽ bàn tán: “Đại hội thể thao lần này bọn họ tỏa sáng vãi chưởng, chẳng khác gì siêu sao luôn!”
“Có gì mà giỏi, sáng được mấy ngày đại hội thể thao thôi, còn bản chất thì vẫn là lớp còn gì.”
“Ờ ha, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Mấy lời này bị Nhiễm Thuật nghe được, ngẩng đầu lên nhìn, hỏi thẳng không hề giấu giếm, “Mấy đứa này chắc là khối nhỉ?”
Đặng Diệc Hành trả lời: “Hình như thế.”
“Khó trách, kiến thức hạn hẹp, không quen biết Ngọc ca của bọn tôi.”
“Đúng, cũng chưa từng nghe truyền thuyết về đại sư huynh của bọn tôi, thật đáng thương.”
Mấy học sinh kia giật mình, nhanh chóng bỏ chạy.
Đại hội thể thao kết thúc, ai về nhà nấy.
Tùy Hầu Ngọc quay về phòng thu dọn đồ đạc, rời trường cùng Nhiễm Thuật, lần này Nhiễm Thuật một hai muốn xe nhà mình chở Tùy Hầu Ngọc về tận nơi. Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn đi chung xe taxi nên đồng ý.
Ra đến cổng mới phát hiện xe nhà đi đón không tranh được chỗ với xe taxi nên phải đậu ở vị trí rất xa.
Hai người sóng vai đi một đoạn, Nhiễm Thuật đột nhiên níu tay Tùy Hầu Ngọc, nâng cằm ra hiệu, “Maybach kìa.”
“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc đáp.
Trường của bọn họ là trường tư thục, đến siêu xe còn có, xe này chưa tính là gì. Nhưng cái chính là biển số của xe maybach kia rất ngầu, chắc là bán đấu giá tranh được nên thu hút không ít ánh nhìn từ những người đi ngang qua.
Trùng hợp lúc này có một cô em nóng bỏng bước xuống vẫy tay về phía bọn họ: “Hầu Mạch!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, hai người quay đầu lại nhìn, phát hiện Hầu Mạch không biết đã ở sau lưng bọn họ từ lúc nào.
Hầu Mạch cũng nhìn thấy mỹ nữ kia, cười đáp lại: “Chào cô ạ! Hôm nay cô tới đón Tang Hiến ạ?”
Cô?
Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật lại nhìn vị mỹ nữ sexy trước mặt, trong lòng nảy sinh nghi ngờ chẳng lẽ đây là mẹ nhỏ của Tang Hiến, nhưng mà nhìn chiều cao thì có thể thấy đúng là mẹ ruột.
Mang giày cao gót, cao ngang Tùy Hầu Ngọc, tính ra phải cao hơn m.
“Ừ, cháu tới nhà cô chơi đi, buổi tối cô bảo tài xế chở cháu về.” Cô em kia nói.
“Nhà cô cuối tuần cả nhà đoàn tụ, cháu tới đó làm gì?” Hầu Mạch muốn từ chối.
“Đến đi! Lâu rồi cháu không tới nhà chơi, cha nuôi cũng nhớ cháu rồi.”
Hầu Mạch chần chừ một lúc rồi vẫn đồng ý, đi tới chào bọn Tùy Hầu Ngọc, nhắc: “Thi đấu, đừng quên.”
Tùy Hầu Ngọc không trả lời.
Hầu Mạch leo lên ghế sau của xe maybach.
Xe của nhà Nhiễm Thuật cũng đậu cách maybach không xa.
Nhiễm Thuật vẫn chăm chú nhìn maybach, thấy Tang Hiến lên xe, không nhịn được lẩm bẩm: “Thanh niên Tang Hiến này nhìn thì bình thường, không ngờ trong nhà cũng có tiền phết.”
Sở thích của Nhiễm Thuật là khoe khoang sự giàu có của nhà mình, đương nhiên sẽ rất để ý. Bỗng một ngày phát hiện bạn cùng phòng đi dép lê toàn là hàng BALENCIAGA, tâm lý không khỏi mất cân bằng. Lúc Tang Hiến mở vali cho Hầu Mạch mượn giày, Nhiễm Thuật còn liếc thấy một đôi bản giới hạn, giá ít nhất cũng phải tầm vạn tệ, đôi rẻ nhất cũng phải vạn. May là Tang Hiến ít đi mấy đôi giày này, toàn đi giày thể thao của nhà tài trợ.
Có tiền có thế nhưng khiêm tốn không phô trương làm Nhiễm Thuật chột dạ, thầm nghĩ có lẽ mình nên thu liễm bớt lại một ít.
“So ra vẫn không bằng cậu.” Tùy Hầu Ngọc an ủi.
“Đúng, cái xe này của lão tử cũng là Rolls Royce mà!”
“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc gật gù, lười tâng bốc tiếp.
Nhiễm Thuật vẫn băn khoăn, “Nhưng mà cái xe kia ít cũng phải triệu… chậc…”
Đợi một lúc vẫn không có tiếng đáp lại, Nhiễm Thuật ngó đầu sang xem Tùy Hầu Ngọc đang làm gì, hỏi: “Cậu, cậu tìm nơi thi đấu làm gì? Muốn đi xem à?”
“Không.”
“Vậy cậu…”
“Xem thử thôi.” Tùy Hầu Ngọc giải thích, bình tĩnh tắt điện thoại, không xem nữa, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.
“Ò…” Nhiễm Thuật cũng không nghĩ nhiều, không vặn hỏi nữa, rút điện thoại của mình ra tra xem cái xe maybach kia của nhà Tang Hiến giá bao nhiêu.
—
Giải đấu tennis diễn ra trong nhiều ngày, kéo dài từ ngày mùng đến mùng , đến lúc kì nghỉ Quốc Khánh kết thúc luôn.
Có cả đánh đơn lẫn đánh đôi.
Đội hình báo danh thi đấu của trường trung học Phong Dữ cơ bản vẫn như cũ, Hầu Mạch và Tang Hiến đánh đơn, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đánh đôi.
Các thành viên được nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó tập trung lại đi xe tới khách sạn gần địa điểm thi đấu.
Sau khi đến khách sạn, Hầu Mạch ngồi trên giường gửi định vị cho Tùy Hầu Ngọc, hỏi: Có đến xem không?
Ghi chú tên của Tùy Hầu Ngọc đã bị đổi thành “Hạt Đậu Nhỏ Hung Thần Ác Sát”, trả lời: Không biết.
Tiền Vào Như Nước: Đến đi.
Hạt Đậu Nhỏ Hung Thần Ác Sát: Không.
Hầu Mạch cũng không kiên trì năn nỉ nữa, nói với Tùy Hầu Ngọc là đi tập luyện một lúc.
Giải đấu qua hai ngày, Hầu Mạch hậu tri hậu giác nhận ra hình như Tùy Hầu Ngọc có đến xem thi đấu.
Lãnh đạo phía trường muốn tới xem thi đấu nhưng không tìm được bọn họ, huấn luyện viên Vương phái Hầu Mạch ra bãi đỗ xe đón người.
Đang đi thì bước chân của Hầu Mạch khựng lại, nhìn chằm chằm một chiếc xe đạp điện dựng trong góc, tới gần quan sát kỹ lại, hắn xác định xe này là xe của Tùy Hầu Ngọc.
Dù sao thì xe này cũng là hắn mua giúp Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi dẫn đoàn lãnh đạo vào sân, Hầu Mạch hỏi Đặng Diệc Hành: “Có nhìn thấy Ngọc ca không?”
“Không thấy…”
“Hình như Ngọc ca có đến, nhưng mà tao chẳng thấy người đâu.”
Đặng Diệc Hành và Hầu Mạch nhìn lại trên khán đài một lượt, tìm kiếm bóng dáng của Tùy Hầu Ngọc, tìm hai lượt rồi vẫn không thấy.
Hầu Mạch lẩm bẩm, “Chẳng lẽ nhìn nhầm?”
Hắn rút điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc.
Đặng Diệc Hành cũng thôi không tìm nữa, nhìn linh vật đứng sát mép sân, cảm thán: “Năm nay linh vật cổ vũ nhảy đẹp ghê.”
Hầu Mạch hàm hồ đáp lại, sau đó nhìn về đám linh vật cổ vũ.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, hắn vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thì có một con linh vật xoay người, đi về một hướng khác.
Hầu Mạch nhìn chằm chằm linh vật cổ vũ kia, cất điện thoại vào túi, không gửi tin nhắn nữa.
Khóe miệng vô thức cong lên.
Trong lúc thi đấu, hắn vẫn đặc biệt chú ý.
Hắn để ý linh vật kia hình đang xem mình thi đấu, trong lúc nghỉ ngơi giữa trận hắn lại nhìn thêm vài lần, có một lần còn thấy linh vật ôm đầu, hình như là do đầu quá nặng.
Sau khi phát hiện hắn đang nhìn, linh vật kia lập tức quay người tránh đi chỗ khác.
Cuối cùng Hầu Mạch cũng thuận lợi thắng trận này.
Trong lúc ăn mừng với đồng đội, hắn lại nhìn nhóm linh vật đang nhảy múa, ánh mắt tập trung vào con linh vật nhảy đẹp nhất.
Ừm, linh vật cổ vũ năm nay nhảy đẹp thật.
Sau khi kết thúc thi đấu, Hầu Mạch vội vàng dội người qua một lượt rồi đi tới khu vực nghỉ ngơi, rẽ vào một khúc cua thì thấy linh vật cổ vũ đang ôm đầu ngồi trước máy điều hòa.
Quần áo của linh vật rất dày, mũ trên đầu rất to, chỉ có thể nhích lên lộ ra một khe hở hóng gió, làm vậy gió sẽ thổi vào bên trong người, mát được một lúc.
Là con linh vật mà Hầu Mạch để ý kia.
Hầu Mạch đi tới, giúp đối phương đỡ cái đầu nặng, nói: “Tôi giúp cậu đỡ cho, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Linh vật cổ vũ cứng đơ cả người, không trả lời, bảo trì tư thế đứng đưa lưng về phía Hầu Mạch.
Hầu Mạch đứng sau lưng linh vật, muốn áng chừng thử chiều cao thì linh vật ôm đầu lao nhanh về phía trước, muốn rời khỏi tầm mắt của hắn.
Đây là lần đầu tiên Hầu Mạch được nhìn thấy cái gì gọi là ôm đầu chạy trối chết.
Hầu Mạch nhìn theo bóng lưng của linh vật, đôi mắt cong thành hình vầng trăng lưỡi liềm.
Tên nhóc này sao lại biệt nữu như vậy?
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy Hầu Ngọc: Tôi không đi xem thi đấu đâu!!
Hết chương