Thẩm Hòe Tự bị tiếng chuông cửa réo vang liên tục đánh thức.
Anh ngủ đến mơ mơ màng màng, gần như mộng du đi mở cửa, đẩy cửa ra lại thấy cảnh tượng trước mắt cực kỳ vi diệu.
Kỷ Xuân Sơn xách theo một túi cơm hộp xuất hiện trước cửa, hỏi anh: "Là em gọi cháo đúng không?"
Thẩm Hòe Tự hoài nghi mình đã giận đến váng đầu rồi, còn mơ thấy Kỷ Xuân Sơn biến thành shipper giao cơm hộp.
Anh gật đầu, nhận hộp thức ăn xong lại muốn đóng cửa.
Kỷ Xuân Sơn giữ chặt cửa không cho đóng lại: "Sao lại không đi dép?"
Thẩm Hòe Tự có chút mờ mịt.
Kỷ Xuân Sơn đi thẳng vào nhà đóng cửa, mò trong tủ dép một đôi dép lê thay ra, lại chui vào toilet đi rửa tay.
Thẩm Hòe Tự dụi dụi hai mắt.
Kỷ Xuân Sơn quay lại sờ lên trán anh, lấy hộp cơm trong tay anh đặt lên tủ huyền quan, khom lưng duỗi tay muốn bế người lên ——
Lúc này Thẩm Hòe Tự đã tỉnh táo hẳn.
"Tại sao anh lại tới đây?" Thẩm Hòe Tự giãy giụa nhảy xuống đất.
Kỷ Xuân Sơn giẫm chuẩn xác vào bãi mìn: "Vì sao lại tắt điện thoại?"
Thẩm Hòe Tự thấy hai tay hắn trống không, chút ít chờ mong cuối cùng hoàn toàn bay biến, anh quay đầu chui vào phòng ngủ, kéo cửa kêu "sầm" một tiếng.
*
Lúc Thẩm Hòe Tự tỉnh lại lần nữa, rèm cửa che rất kín, trong phòng tối đen.
Anh không rõ bây giờ đã là giờ nào, chỉ cảm thấy hình như mình đã hạ sốt đi một ít, chuẩn bị ra phòng khách tìm nước uống, không ngờ vừa đẩy cửa ra lại bị ánh đèn chói lòa k1ch thích đến nheo mắt lại.
TV đang chiếu phim hoạt hình, bài Ode to Joy do Sagisu Shiro cải biên vừa vặn vang lên.
"Dậy rồi?" Kỷ Xuân Sơn ngồi nghiêng trên ghế sô pha vẫy vẫy tay với anh, "Lại đây uống thuốc đi."
"Tôi uống rồi." Thẩm Hòe Tự lạnh mặt đi đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng.
"Cái này hả?" Kỷ Xuân Sơn nhặt hộp thuốc trên bàn trà lên, lắc lư, "Quá hạn sử dụng một năm rồi."
Thẩm Hòe Tự: "..."
Số thuốc này hình như là Triệu Văn Nhân chuẩn bị cho anh lúc vừa chuyển sang nhà mới.
"Uống cái này đi." Kỷ Xuân Sơn ném cho Thẩm Hòe Tự một hộp thuốc khác.
Một đường parabol hoàn mỹ, bóng vào rổ.
Thẩm Hòe Tự lười nói chuyện bèn uống một viên cùng với nước lạnh cầm sẵn trên tay.
"Bản gốc tiếng Nhật, xem có hiểu không?" Kỷ Xuân Sơn liếc mắt chỉ vào màn hình TV.
"Năm nhất đại học tôi lấy được bằng N1 rồi." Thẩm Hòe Tự nhặt điều khiển TV trên bàn trà ném cho hắn, "Bản video chiếu trên mạng có phụ đề tiếng Trung đấy, tự tìm đi."
Kỷ Xuân Sơn mím môi lúng túng: "Tôi lấy N1 từ năm lớp 10."
Thẩm Hòe Tự vốn đang giữ một bụng tức, hiện giờ đầu sỏ gây tội lại dám tranh cãi trước mặt mình, đột nhiên có cảm giác cơn sốt vừa hạ có dấu hiệu bùng phát trở lại.
Anh cắn răng đuổi khách: "Đến nhà tôi ăn vạ làm gì? Về nhà mình mà xem phim."
Kỷ Xuân Sơn ấn nút tạm dừng, ngồi ngay ngắn trở lại: "Tôi sang công ty em để chúc mừng sinh nhật, kết quả Phan Thận báo em bị bệnh nghỉ ở nhà."
"Sinh nhật?" Lúc này Thẩm Hòe Tự mới nhớ ra hôm nay là ngày 7 tháng 6, anh nhíu mày hạ giọng, "Tôi không tổ chức sinh nhật."
Kỷ Xuân Sơn cũng không hiếu kỳ, chỉ nói: "Tôi còn mang theo cả quà tặng."
"Quà tặng?"
"Để lại trên công ty rồi." Kỷ Xuân Sơn vừa nói vừa cầm di động lên, "Nhưng em có thể xem ảnh cũng được."
Hắn gõ gõ màn hình mấy cái rồi đưa điện thoại cho Thẩm Hòe Tự.
Thẩm Hòe Tự nhận lấy, cúi đầu nhìn —— Chính là tấm ảnh xuất hiện trong vòng bạn bè, hiện giờ đã có thêm 83 lượt like và 59 bình luận mới.
Thẩm Hòe Tự sửng sốt: "Cái này là cho tôi?" Ngữ khí trở nên nhẹ bẫng, khí thế hùng hổ muốn đuổi khách vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Kỷ Xuân Sơn hỏi: "Nếu không thì cho ai?"
"Gốc cây kia là có ý gì?" Thẩm Hòe Tự chỉ vào ảnh chụp.
"Cây hòe đấy."
"Còn chữ Một này là sao?" Anh lại chỉ vào caption.
"Cùng em trải qua lần sinh nhật đầu tiên, sang năm là lần thứ hai, năm nữa là lần thứ ba."
Thẩm Hòe Tự á khẩu không nói được gì.
Dùng chữ số Ả Rập không được à?
Kỷ Xuân Sơn cười hỏi: "Thế em tưởng là gì nào?"
Thẩm Hòe Tự từ chối trả lời: "Tặng hoa hồng làm gì, có hoa không quả."
"Hoa hồng đỏ có rất nhiều chủng loại." Kỷ Xuân Sơn lại vẫy tay với anh lần nữa ý muốn anh ngồi cùng, "Có biết loại này gọi là gì không?"
Thẩm Hòe Tự không nhúc nhích, trả điện thoại cho hắn: "Gọi là gì?"
Kỷ Xuân Sơn không nhận cũng không trả lời, chỉ nhìn anh vỗ vỗ sô pha.
Thẩm Hòe Tự khẽ thở dài, cam chịu ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trong vô số lần giằng co với Kỷ Xuân Sơn, anh chỉ thắng được một lần duy nhất.
Kỷ Xuân Sơn ghé sát vào như sợ bị người ngoài nghe thấy, dán lên vành tai anh thì thầm: "Cô dâu."
"Anh mới là cô dâu!" Thẩm Hòe Tự ngửa đầu ra xa nửa thước.
"Tiểu Tự, đây là lần đầu tiên tôi đăng loại tin kiểu này, mọi người đang léo nhéo chờ giải thích kia kìa." Kỷ Xuân Sơn kéo anh dậy, không trêu chọc nữa mà nghiêm túc đặt câu hỏi, "Tôi nên trả lời thế nào đây?"
"Miệng mọc trên mặt anh, hỏi tôi làm gì?" Thẩm Hòe Tự cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai, cảm giác cơn sốt cao của mình không hề khá lên.
Kỷ Xuân Sơn đứng lên đi loanh quanh một vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng trước giá sách bằng gỗ hồ đào cực lớn.
"Trọn bộ truyện tranh và DVD Blu-ray của EVA, không phải em không xem anime sao?"
Thẩm Hòe Tự bình tĩnh trả lời: "Đoàn Triết tặng."
Mỗi một đoạn cốt truyện anh đều xem đến thuộc làu làu.
Kỷ Xuân Sơn rất kinh ngạc, cầm mô hình figure * lên: "Cậu ta còn hào phóng tặng cả figure bản giới hạn chỉ bán trong đợt công chiếu movie mới?"
*Evangelion (エヴァンゲリオン) là một trong những Evangelion chỉ xuất hiện trong loạt movie Rebuild of Evangelion.
Nó xuất hiện lần đầu cuối movie Evangelion: You Are (Not) Alone, sau đó thật sự xuất kích trong đoạn cao trào của movie Evangelion: You Can (Not) Advance, do Nagisa Kaworu điều khiển.
"Đi Nhật Bản du lịch thuận tay mua."
Năm đó anh phải xếp hàng rất lâu mới mua được vé xem phim.
Kỷ Xuân Sơn chân thành cảm khái: "Bản này khó mua lắm, vận may của em cũng tốt đấy chứ."
Thẩm Hòe Tự nuốt nước bọt: "Thích thì anh cầm về đi."
Kỷ Xuân Sơn đặt figure về lại chỗ cũ: "Không cần, tôi cũng có một con."
Thẩm Hòe Tự kinh ngạc ngẩng đầu.
Kỷ Xuân Sơn đi đến cửa huyền quan vươn tay ấn nút tắt đèn.
"Đừng tắt!"
Phòng khách tối sầm.
Thẩm Hòe Tự cong lưng, chống hai khuỷu tay lên đùi che kín hai mắt.
Trong bóng đêm, một nguồn sáng yếu ớt từ trên tầng cao nhất của giá sách lộ ra.
"Món quà này chắc không tính là có hoa không quả đâu nhỉ." Kỷ Xuân Sơn vươn tay kéo tấm vải che đã cũ xuống, "Ít nhất có thể làm đèn ngủ tạm thời."
Thân bình bị một miếng vải cotton màu xanh biển bọc kín, phần nắp bình bám một lớp bụi hơi mỏng.
Kỷ Xuân Sơn thổi thổi rồi xốc tấm vải lên, để lộ ra nguồn sáng nguyên bản.
Lọ thủy tinh không phải chiếc lọ mà hắn đã đưa, chiếc lọ kia đã vỡ vụn từ cái đêm mười ba năm trước rồi.
Những ngôi sao gấp từ giấy dạ quang tỏa ánh sáng mỏng manh trong bình, là những ngôi sao mà năm đó hắn lén gấp sau lưng Thẩm Hòe Tự mất hơn mười ngày.
Kỷ Xuân Sơn đặt lọ thủy tinh lên bàn trà, ngồi xổm xuống bên chân Thẩm Hòe Tự kéo bàn tay đang che mặt của anh xuống nắm trong tay mình, cưỡng ép anh phải đối mặt.
"Thẩm Hòe Tự, miệng của em còn cứng hơn cả EVA nữa.".