Lộ Hy được Chúc Tinh Dạ và bạn của anh cứu lên, ôm chai nước khoáng uống ừng ực.
Một cô gái dáng vẻ dịu dàng bên trái mỉm cười ngọt ngào hỏi cô: “Em tên gì vậy? Sao lại ở đây một mình?”Sao Lộ Hy cứ cảm thấy vị giáo viên này hình như không được đứng đắn cho lắm…
Chúc Tinh Dạ mặc một bộ đồ hip hop rộng thùng thình, nét mặt hơi lạnh lùng, chỉ vào cái ba lô du lịch to tướng của Lộ Hy rồi phán đoán thân phận của cô: “Dân phượt không biết tự lượng sức mình.”Bên kia có một thanh niên mặc áo gi lê cầm máy ảnh vẫy tay với cô: “Để tôi chụp thử xem cô nhóc bỏ nhà ra đi là như thế nào nhé!”Cô ngớ người tại chỗ, khỏi phải nói, Chúc Tinh Dạ ngoài lạnh trong nóng này cũng rất… đáng yêu.
Một cô gái tóc ngắn mặc áo khoác da “chậc” một tiếng: “Làm gì có ai nói chuyện cụt ngủn như cậu không. Đến đây, em gái, đừng sợ nhé, có gì khó khăn cứ nói với chị, chị không giúp được cũng sẽ gọi cảnh sát giùm cho.”Thầy Giang cười: “Cậu chụp ảnh cho đàng hoàng đi!”Mọi người ăn đại thứ gì đó, rõ ràng tất cả đều không để tâm tới đồ ăn. Dường như họ hơi hưng phấn, hào hứng muốn bắt đầu bố trí bối cảnh ngay, Lộ Hy cũng đi theo giúp.Họ cười đùa vui vẻ, còn Lộ Hy thì ngồi trên đất quan sát.
Lộ Hy mím môi khẽ gật đầu, giờ mới phát hiện sau lưng mình đang đeo một cái ba lô cực lớn, chẳng trách nặng muốn chết. Cô gỡ balo xuống, hơi tò mò không biết bên trong đựng gì.Nét mặt của Triệu Nguyên không có gì lạ, cười hi hi tự lảng chủ đề này ra.Đạt mập cũng báo danh: “Tôi xin đề cử linh vật của Đại học X, với thân phận quốc bảo của tôi thì không quá đáng chứ?”
Kẹo trái cây, cơm nắm, mì tôm, khoai tây chiên…Lộ Hy hơi tò mò: “Bên trong là gì vậy?”“Trong một dinh thự cổ kính, hàng đêm trong thư viện đều phát ra tiếng khóc quỷ dị, mà ở đó chỉ có một ông chủ già lớn tuổi. Ông ta tự xưng mình là con cháu quý tộc, nhưng chẳng ai biết dòng họ đáng kính của ông ta. Một du khách đã tới đây tá túc, bất ngờ phát hiện dưới nệm giường của mình có vết máu, tiếng khóc thiếu nữ dẫn dắt anh ta, khiến anh ta tìm thấy một cuốn băng trắng đen trong thư viện…”Họ từ từ đi tới điểm đến, có vẻ như đây là một dinh thự, cũng chẳng biết do thiết kế theo phong cách cổ xưa hay thật sự có lịch sử lâu đời nữa. Trên mặt tường giăng đầy cây dây leo, chỉ có cửa sổ đang mở là không có, trước cửa còn có một gốc cây to, thân cành tráng kiện của nó như đâm hẳn vào mặt tường, tán cây rậm rạp như một cái đầu cắt kiểu bờm sư tử.
Chúc Tinh Dạ bật cười.Triệu Nguyên chậc lưỡi mỉa mai: “Em nói nè thầy Giang ơi, có phải thầy đang xem thường nhiếp ảnh gia bọn em không đấy?”
Cô gái tóc ngắn cũng tặc lưỡi: “Tốt xấu gì em cũng nên mang theo chai nước chứ…”Lộ Hy vỗ tay khen ngợi cô ta.() Một chất do người Trung Quốc sáng chế, có chức năng giải nhiệt, thường dùng để chữa cảm, nhức đầu, chóng mặt, tức ngực,…
Dù không phải do mình nhưng Lộ Hy vẫn xấu hổ tới mức muốn vùi đầu xuống đất.Có tổng cộng tầng, mỗi tầng phòng, Lộ Hy chọn căn thứ ở tầng .Thầy Giang châm điếu thuốc, đi tới quan sát Lộ Hy một chút, dường như có chút hứng thú với cô: “Em có muốn đi theo chúng tôi không?”
Cô gái tóc ngắn vỗ vai cô: “Không sao đâu, em bỏ nhà ra đi à? Chuyện thường tình ấy mà, ai mà chẳng có một thời nổi loạn. Chị là Hạ Kiều, bọn chị đều là người của câu lạc bộ Kịch Đại học X.Kịch bản lần này có hơi nhiều nhân vật, Lộ Hy tạm thời ghép tên với mặt họ lại, cũng nhớ luôn đặc điểm tính cách của từng người. Cô nhìn sang Chúc Tinh Dạ lần nữa, anh chẳng hề có ý định giới thiệu bản thân mình.Cô liếc nhìn phản ứng của những người xung quanh, nét mặt của Đinh Thải Thải và Hạ Kiều hơi chần chừ, Triệu Nguyên cũng nhíu chặt mày, Đạt mập thì bày ra nụ cười hiền lành, Chúc Tinh Dạ cúi đầu, dường như không hề để ý tới cô.
Nét mặt của Lộ Hy hơi vi diệu, đều là sinh viên đại học cả, cô là chị mới đúng chứ…Cô gái tóc ngắn vỗ vai cô: “Không sao đâu, em bỏ nhà ra đi à? Chuyện thường tình ấy mà, ai mà chẳng có một thời nổi loạn. Chị là Hạ Kiều, bọn chị đều là người của câu lạc bộ Kịch Đại học X.
Cô gái dịu dàng nói chuyện đầu tiên cũng ghé tới, mỉm cười nói: “Chị là Đinh Thải Thải.”Triệu Nguyên bất mãn giơ tay: “Thầy Giang, chẳng phải em làm khán giả rồi sao!”Dù không phải do mình nhưng Lộ Hy vẫn xấu hổ tới mức muốn vùi đầu xuống đất.
Một người nam hơi mập mạp lấy ra một chai nước Hoắc Hương Chính Khí, cười vui vẻ: “Đây, nếu em còn thấy khó chịu thì uống một ngụm nhé. Tôi là Trần Đạt, em có thể gọi tôi là Đạt mập.”Tác giả có lời muốn nói: Trong lúc xách túi cho Lộ Hy.
Lộ Hy ngẩn người ra, Chúc Tinh Dạ đã nhận lấy ba lô của cô, tiện tay đeo sau lưng, lúc đi ngang qua còn “Hừ” một tiếng.Một cô gái dáng vẻ dịu dàng bên trái mỉm cười ngọt ngào hỏi cô: “Em tên gì vậy? Sao lại ở đây một mình?”() Một chất do người Trung Quốc sáng chế, có chức năng giải nhiệt, thường dùng để chữa cảm, nhức đầu, chóng mặt, tức ngực,…Triệu Nguyên nhân cơ hội tiến tới cạnh Lộ Hy, hơi ngả ngớn hỏi cô: “Em gái, em bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại bỏ nhà ra đi vậy? Hay là tự ra đây chơi? Sao lại ngã vào chỗ đó vậy?”Hạ Kiều đắc ý nháy mắt với cô: “Kịch bản của bọn chị có chút yếu tố kinh dị ấy mà, biên kịch bất tài chính là tại hạ đây.”Dù cả quá trình cô đều bí mật chú ý sát sao, nhưng trước mắt vẫn chưa thấy có dấu hiệu sắp xảy ra án mạng.
Bên kia có một thanh niên mặc áo gi lê cầm máy ảnh vẫy tay với cô: “Để tôi chụp thử xem cô nhóc bỏ nhà ra đi là như thế nào nhé!”Lộ Hy bị anh kéo tới bật ngửa ra sau, vô thức túm chặt quai rồi giằng co với anh: “Làm gì đấy, anh định cướp à!”
Lộ Hy vô thức né đi, Hạ Kiều lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía anh ta: “Triệu Nguyên, cậu làm cái gì đấy, đừng dọa người ta! Đi sang một bên đi!”
Một thanh niên tóc dài đứng cạnh có vẻ bình tĩnh hơn họ một chút khẽ gật đầu với cô: “Tôi là thầy hướng dẫn của câu lạc bộ Kịch, Giang Môn.”Một người nam hơi mập mạp lấy ra một chai nước Hoắc Hương Chính Khí, cười vui vẻ: “Đây, nếu em còn thấy khó chịu thì uống một ngụm nhé. Tôi là Trần Đạt, em có thể gọi tôi là Đạt mập.”Sau lưng Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ: Yehet~
Được rồi… Một thầy hướng dẫn rất thời thượng.Triệu Nguyên nghiêng người hỏi: “Đây có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Kịch bản lần này có hơi nhiều nhân vật, Lộ Hy tạm thời ghép tên với mặt họ lại, cũng nhớ luôn đặc điểm tính cách của từng người. Cô nhìn sang Chúc Tinh Dạ lần nữa, anh chẳng hề có ý định giới thiệu bản thân mình.Cô luôn quan sát mọi người, vì cô còn phải tìm nhân vật cảnh sát trong đó. Theo lẽ thường thì người có tư cách phán xét ở đây hẳn là giáo viên, nhưng hình như vị giáo viên này không uy tín cho lắm…
Đinh Thải Thải cười: “Vừa rồi là cậu ấy phát hiện ra em đấy, cậu ấy là Chúc Tinh Dạ, là nam khôi ở Đại học X bọn chị đấy. Dù tính tình hơi kỳ cục nhưng cũng không phải người xấu đâu.”Lộ Hy cảm thấy chứng sợ giao tiếp của mình sắp bùng nổ rồi, bất lực há miệng, hàng vạn ngôn từ đều đọng lại thành một câu: “… Anh ăn gì chưa?”
Triệu Nguyên vừa thoát khỏi sự đuổi đánh của Hạ Kiều, lập tức sửa sang quần áo rồi đi tới: “Gì chứ? Tôi không thể làm như không nghe đâu nhé! Nam khôi Đại học X mà không có tên tôi à?”Lộ Hy mím môi khẽ gật đầu, giờ mới phát hiện sau lưng mình đang đeo một cái ba lô cực lớn, chẳng trách nặng muốn chết. Cô gỡ balo xuống, hơi tò mò không biết bên trong đựng gì.
Đạt mập cũng báo danh: “Tôi xin đề cử linh vật của Đại học X, với thân phận quốc bảo của tôi thì không quá đáng chứ?”
Thầy Giang vỗ tay tập hợp tất cả mọi người: “Chọn phòng trước đi, con gái chọn trước. Hôm nay chúng ta phải bố trí bối cảnh cho xong, mai mọi người sẽ bắt đầu bước vào nhân vật nhé. Triệu Nguyên, ngày mai em xem thử có thể ghi hình lại quá trình diễn không, ảnh sân khấu thì để cho Tiểu Lộ chụp đi.”() Đạt mập trong tiếng trung là Bàn Đạt, đồng âm với chữ Panda là gấu trúc, quốc bảo Trung Quốc =)))Nghỉ ngơi một lúc, mọi người tụ tập trong phòng ăn, Lộ Hy nhìn quanh thấy không ít người, cũng chẳng biết khi nào vụ án mới xảy ra nữa.Nét mặt của Lộ Hy hơi vi diệu, đều là sinh viên đại học cả, cô là chị mới đúng chứ…
Họ cười đùa vui vẻ, còn Lộ Hy thì ngồi trên đất quan sát.Trước mặt Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ: Hừ.
Thầy Giang châm điếu thuốc, đi tới quan sát Lộ Hy một chút, dường như có chút hứng thú với cô: “Em có muốn đi theo chúng tôi không?”
Sao Lộ Hy cứ cảm thấy vị giáo viên này hình như không được đứng đắn cho lắm…Kẹo trái cây, cơm nắm, mì tôm, khoai tây chiên…
Cô liếc nhìn phản ứng của những người xung quanh, nét mặt của Đinh Thải Thải và Hạ Kiều hơi chần chừ, Triệu Nguyên cũng nhíu chặt mày, Đạt mập thì bày ra nụ cười hiền lành, Chúc Tinh Dạ cúi đầu, dường như không hề để ý tới cô.
Cô sờ mũi rồi hỏi: “… Mọi người định đi đâu vậy?”Đinh Thải Thải cười giảng hòa: “Được rồi được rồi, Tiểu Lộ chọn trước nhé?”
Chúc Tinh Dạ cười xấu xa: “Cuối cùng cũng có tí ý thức đề phòng rồi, không dễ bị người khác dụ đi nhỉ.”Triệu Nguyên cười khoa trường: “Em gái ngốc nghếch ơi, cậu ta giúp em xách túi thôi mà!”
Lộ Hy cau mày nhìn anh, sao thiết lập tính cách của Chúc Tinh Dạ lại thay đổi thế này chứ? Chẳng lẽ tuyến tình cảm trước kia đã biến mất rồi sao?
Thầy Giang chỉ vào một tòa nhà kiểu châu Âu cách đó không xa: “Chúng tôi tới đó để chuẩn bị một vở kịch, kịch trực tiếp trên sân khấu ấy, đúng lúc là cần có khán giả, ngoài ra cũng mong em có thể giúp làm tạm.”Lộ Hy nhíu mày: “Rất nhiều túi máu?”
Triệu Nguyên bất mãn giơ tay: “Thầy Giang, chẳng phải em làm khán giả rồi sao!”Triệu Nguyên sững sờ nhưng rất nhanh đã cười hì hì vươn tay định khoác lên vai cô, Chúc Tinh Dạ đột nhiên chen qua, đưa tay kéo quai ba lô sau lưng cô.
Thầy Giang cười: “Cậu chụp ảnh cho đàng hoàng đi!”
Lộ Hy nhận ra Hạ Kiều và Đinh Thải Thải sau lưng đang trao đổi ánh mắt với nhau, ghé đầu nói vài câu thì thầm. Mong là lần rút kỹ năng sau cô sẽ rút được kỹ năng nào hữu ích một chút, ví dụ như Thuận Phong Nhĩ.() Đạt mập trong tiếng trung là Bàn Đạt, đồng âm với chữ Panda là gấu trúc, quốc bảo Trung Quốc =)))Lộ Hy bình tĩnh nhìn bầu không khí hơi căng thẳng, sau này xảy ra chuyện, đây đều sẽ là động cơ.
Lộ Hy khẽ gật đầu, tạm thời gia nhập vào hành trình này của họ.Triệu Nguyên vừa thoát khỏi sự đuổi đánh của Hạ Kiều, lập tức sửa sang quần áo rồi đi tới: “Gì chứ? Tôi không thể làm như không nghe đâu nhé! Nam khôi Đại học X mà không có tên tôi à?”
Triệu Nguyên nhân cơ hội tiến tới cạnh Lộ Hy, hơi ngả ngớn hỏi cô: “Em gái, em bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại bỏ nhà ra đi vậy? Hay là tự ra đây chơi? Sao lại ngã vào chỗ đó vậy?”Chúc Tinh Dạ mặc một bộ đồ hip hop rộng thùng thình, nét mặt hơi lạnh lùng, chỉ vào cái ba lô du lịch to tướng của Lộ Hy rồi phán đoán thân phận của cô: “Dân phượt không biết tự lượng sức mình.”
Lộ Hy cảm thấy chứng sợ giao tiếp của mình sắp bùng nổ rồi, bất lực há miệng, hàng vạn ngôn từ đều đọng lại thành một câu: “… Anh ăn gì chưa?”Được rồi… Một thầy hướng dẫn rất thời thượng.Một thanh niên tóc dài đứng cạnh có vẻ bình tĩnh hơn họ một chút khẽ gật đầu với cô: “Tôi là thầy hướng dẫn của câu lạc bộ Kịch, Giang Môn.”
Triệu Nguyên sững sờ nhưng rất nhanh đã cười hì hì vươn tay định khoác lên vai cô, Chúc Tinh Dạ đột nhiên chen qua, đưa tay kéo quai ba lô sau lưng cô.
Lộ Hy bị anh kéo tới bật ngửa ra sau, vô thức túm chặt quai rồi giằng co với anh: “Làm gì đấy, anh định cướp à!”Đinh Thải Thải và Hạ Kiều chọn phòng thứ và thứ ở tầng , Chúc Tinh Dạ chọn phòng thứ nhất tầng , đang định đi lên thì Triệu Nguyên gọi anh lại: “Này, anh đẹp trai Chúc ơi, tôi nghĩ thế này, tôi mới quan sát bên ngoài, góc rất đẹp, rất hợp để chụp ảnh…”
Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Đưa tôi.”
Triệu Nguyên cười khoa trường: “Em gái ngốc nghếch ơi, cậu ta giúp em xách túi thôi mà!”Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Hy ngẩn người ra, Chúc Tinh Dạ đã nhận lấy ba lô của cô, tiện tay đeo sau lưng, lúc đi ngang qua còn “Hừ” một tiếng.Lộ Hy khẽ gật đầu, thầy Giang hơi mất kiên nhẫn: “Chỉ bấm nút chụp thôi mà.”
Cô ngớ người tại chỗ, khỏi phải nói, Chúc Tinh Dạ ngoài lạnh trong nóng này cũng rất… đáng yêu.Đạt mập sau lưng dồn hết sức lực, khẽ quát một tiếng rồi bưng một cái thùng, sau đó thấp giọng hô lên, cô vội vàng chạy tới đỡ cho anh ta.
Thỉnh thoảng Lộ Hy cũng tự hỏi bộ lọc thần tượng của mình có phải quá dày rồi không.
Đạt mập sau lưng dồn hết sức lực, khẽ quát một tiếng rồi bưng một cái thùng, sau đó thấp giọng hô lên, cô vội vàng chạy tới đỡ cho anh ta.
Lộ Hy hơi tò mò: “Bên trong là gì vậy?”Đoán thử xem ai là nạn nhân nào!Lộ Hy được Chúc Tinh Dạ và bạn của anh cứu lên, ôm chai nước khoáng uống ừng ực.
Đạt mập cảm ơn cô rồi ôm chặt cái thùng đứng lên: “Đây là thùng đạo cụ của chúng tôi, bên trong đều là đạo cụ cần dùng trong sân khấu kịch lần này, có cả băng video và rất nhiều túi máu…”Chúc Tinh Dạ không khách sáo đóng sầm cửa lại.
Lộ Hy nhíu mày: “Rất nhiều túi máu?”Đạt mập gãi đầu nhìn Lộ Hy: “Tôi ở sát vách em, có chuyện gì cứ tìm tôi nhé, tôi phụ trách hậu cần, nếu bị thương, tiêu chảy, đau đầu gì đều có thể tới tìm tôi trị!”Đinh Thải Thải cười: “Vừa rồi là cậu ấy phát hiện ra em đấy, cậu ấy là Chúc Tinh Dạ, là nam khôi ở Đại học X bọn chị đấy. Dù tính tình hơi kỳ cục nhưng cũng không phải người xấu đâu.”
Hạ Kiều đắc ý nháy mắt với cô: “Kịch bản của bọn chị có chút yếu tố kinh dị ấy mà, biên kịch bất tài chính là tại hạ đây.”
Lộ Hy vỗ tay khen ngợi cô ta.
Cô quan sát xung quanh, xem ra lần này cô tới trước khi án mạng xảy ra rồi…
Họ từ từ đi tới điểm đến, có vẻ như đây là một dinh thự, cũng chẳng biết do thiết kế theo phong cách cổ xưa hay thật sự có lịch sử lâu đời nữa. Trên mặt tường giăng đầy cây dây leo, chỉ có cửa sổ đang mở là không có, trước cửa còn có một gốc cây to, thân cành tráng kiện của nó như đâm hẳn vào mặt tường, tán cây rậm rạp như một cái đầu cắt kiểu bờm sư tử.Cô gái dịu dàng nói chuyện đầu tiên cũng ghé tới, mỉm cười nói: “Chị là Đinh Thải Thải.”
Lộ Hy nheo mắt đánh giá chỗ này, dinh thự ít người lui tới à, rất phù hợp với kịch bản giết người hàng loạt trong phòng kín vào một đêm tuyết rơi, nhưng giờ hình như mùa đông chưa tới thì phải.Lộ Hy khẽ gật đầu: “Có thể chỉ cho tôi biết vai diễn của từng người không?”
Mọi người vừa đi vừa tán thường, Hạ Kiều nóng lòng lấy ngay điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Thầy Giang vỗ tay tập hợp tất cả mọi người: “Chọn phòng trước đi, con gái chọn trước. Hôm nay chúng ta phải bố trí bối cảnh cho xong, mai mọi người sẽ bắt đầu bước vào nhân vật nhé. Triệu Nguyên, ngày mai em xem thử có thể ghi hình lại quá trình diễn không, ảnh sân khấu thì để cho Tiểu Lộ chụp đi.”
Triệu Nguyên nhìn Lộ Hy: “Bé Tiểu Lộ biết dùng camera không?”
Lộ Hy khẽ gật đầu, thầy Giang hơi mất kiên nhẫn: “Chỉ bấm nút chụp thôi mà.”Lộ Hy: “… Anh ăn gì chưa?”
Triệu Nguyên chậc lưỡi mỉa mai: “Em nói nè thầy Giang ơi, có phải thầy đang xem thường nhiếp ảnh gia bọn em không đấy?”
Lộ Hy bình tĩnh nhìn bầu không khí hơi căng thẳng, sau này xảy ra chuyện, đây đều sẽ là động cơ.
Đinh Thải Thải cười giảng hòa: “Được rồi được rồi, Tiểu Lộ chọn trước nhé?”
Có tổng cộng tầng, mỗi tầng phòng, Lộ Hy chọn căn thứ ở tầng .
Triệu Nguyên nghiêng người hỏi: “Đây có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Lộ Hy thầm nghĩ có mẹ gì mà đặc biệt, chẳng lẽ nói với anh là tôi muốn ở trung tâm thế giới và kêu gọi tình thương à?”Lộ Hy cười, đưa mắt nhìn thầy Giang một mình lên phòng thứ nhất tầng , sau đó cũng lên phòng.
Lộ Hy: “… Anh ăn gì chưa?”
Nét mặt của Triệu Nguyên không có gì lạ, cười hi hi tự lảng chủ đề này ra.
Lộ Hy nghĩ mình nên rút lại câu chửi kỹ năng này rác rưởi, thực sự rất hữu dụng, cứu cái mạng chó của cô rồi.
Đinh Thải Thải và Hạ Kiều chọn phòng thứ và thứ ở tầng , Chúc Tinh Dạ chọn phòng thứ nhất tầng , đang định đi lên thì Triệu Nguyên gọi anh lại: “Này, anh đẹp trai Chúc ơi, tôi nghĩ thế này, tôi mới quan sát bên ngoài, góc rất đẹp, rất hợp để chụp ảnh…”
Chúc Tinh Dạ không khách sáo đóng sầm cửa lại.Mọi người vừa đi vừa tán thường, Hạ Kiều nóng lòng lấy ngay điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
“Thứ gì đâu ấy!” Triệu Nguyên bất mãn mắng một câu, đi vào phòng thứ nhất tầng , đóng sầm cửa lại.Phải quan sát thêm thôi.
Đạt mập gãi đầu nhìn Lộ Hy: “Tôi ở sát vách em, có chuyện gì cứ tìm tôi nhé, tôi phụ trách hậu cần, nếu bị thương, tiêu chảy, đau đầu gì đều có thể tới tìm tôi trị!”
Lộ Hy cười, đưa mắt nhìn thầy Giang một mình lên phòng thứ nhất tầng , sau đó cũng lên phòng.
Cô luôn quan sát mọi người, vì cô còn phải tìm nhân vật cảnh sát trong đó. Theo lẽ thường thì người có tư cách phán xét ở đây hẳn là giáo viên, nhưng hình như vị giáo viên này không uy tín cho lắm…Lộ Hy nheo mắt đánh giá chỗ này, dinh thự ít người lui tới à, rất phù hợp với kịch bản giết người hàng loạt trong phòng kín vào một đêm tuyết rơi, nhưng giờ hình như mùa đông chưa tới thì phải.
Phải quan sát thêm thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, mọi người tụ tập trong phòng ăn, Lộ Hy nhìn quanh thấy không ít người, cũng chẳng biết khi nào vụ án mới xảy ra nữa.
Mọi người ăn đại thứ gì đó, rõ ràng tất cả đều không để tâm tới đồ ăn. Dường như họ hơi hưng phấn, hào hứng muốn bắt đầu bố trí bối cảnh ngay, Lộ Hy cũng đi theo giúp.Ngược lại, Đạt mập còn nói cho cô nghe một chút về kịch bản lần này của họ.
Dù cả quá trình cô đều bí mật chú ý sát sao, nhưng trước mắt vẫn chưa thấy có dấu hiệu sắp xảy ra án mạng.
Ngược lại, Đạt mập còn nói cho cô nghe một chút về kịch bản lần này của họ.Chúc Tinh Dạ bật cười.Đạt mập: “Chúc Tinh Dạ diễn du khách, thầy Giang diễn chủ dinh thự, phải hóa trang thành người trung niên đấy! Hạ Kiều diễn vai hầu gái, Đinh Thải Thải diễn linh hồn thiếu nữ… Còn tôi, tôi diễn vai đầu bếp, hì hì.”
“Trong một dinh thự cổ kính, hàng đêm trong thư viện đều phát ra tiếng khóc quỷ dị, mà ở đó chỉ có một ông chủ già lớn tuổi. Ông ta tự xưng mình là con cháu quý tộc, nhưng chẳng ai biết dòng họ đáng kính của ông ta. Một du khách đã tới đây tá túc, bất ngờ phát hiện dưới nệm giường của mình có vết máu, tiếng khóc thiếu nữ dẫn dắt anh ta, khiến anh ta tìm thấy một cuốn băng trắng đen trong thư viện…”
Đạt mập cố tình nhử mồi cô: “Nội dung cuốn băng thì đợi ngày mai diễn lần đầu em sẽ biết, hì hì, tôi nghĩ lần đầu tiên xem kịch trực tiếp sẽ rất cảm xúc đấy.”
Lộ Hy khẽ gật đầu: “Có thể chỉ cho tôi biết vai diễn của từng người không?”
Đạt mập: “Chúc Tinh Dạ diễn du khách, thầy Giang diễn chủ dinh thự, phải hóa trang thành người trung niên đấy! Hạ Kiều diễn vai hầu gái, Đinh Thải Thải diễn linh hồn thiếu nữ… Còn tôi, tôi diễn vai đầu bếp, hì hì.”
————————Lộ Hy nghĩ mình nên rút lại câu chửi kỹ năng này rác rưởi, thực sự rất hữu dụng, cứu cái mạng chó của cô rồi.
Đạt mập cố tình nhử mồi cô: “Nội dung cuốn băng thì đợi ngày mai diễn lần đầu em sẽ biết, hì hì, tôi nghĩ lần đầu tiên xem kịch trực tiếp sẽ rất cảm xúc đấy.”————————Tác giả có lời muốn nói: Trong lúc xách túi cho Lộ Hy.Cô sờ mũi rồi hỏi: “… Mọi người định đi đâu vậy?”
Trước mặt Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ: Hừ.
Sau lưng Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ: Yehet~Lộ Hy khẽ gật đầu, tạm thời gia nhập vào hành trình này của họ.
Đoán thử xem ai là nạn nhân nào!