Nhưng trông Chúc Tinh Dạ không hề sợ hãi chút nào, anh nhìn về phía Lộ Hy: “Mọi người đã nghĩ ra phương hướng điều tra mới chưa?”
Dưới cái nhìn không mấy thân thiện của cảnh sát Kinh, Lộ Hy hơi lúng túng hắng giọng: “Chuyện này, sao cảnh sát có thể tùy tiện tiết lộ cho anh được chứ, đừng có hỏi mò.”Lộ Hy nhìn anh ta lom lom.Lộ Hy sửng sốt: “Anh mang theo cái gì?”Kinh Cố An gãi đầu: “Chắc, chắc là kiểu mới nhỉ? Anh điều tra đi, ở hiện trường có hộp đóng gói hàng hóa không, trên đó có thông tin không, rồi đi hỏi nhân viên giao hàng!”
Chúc Tinh Dạ bật cười: “Tôi đoán là chưa nhỉ. Tôi nghĩ hay cứ tập hợp tất cả những người có liên quan tới vụ án này lại cùng một chỗ, sau đó sắp xếp lại các tình tiết, có lẽ sẽ có phát hiện mới đấy.”Trương Nhã lắc đầu: “À không, nếu mấy người nghi ngờ tôi thì phải chứng minh được rằng tôi đã phạm tội chứ.”
Lộ Hy hơi cảm động, nhưng phải nhìn thoáng qua sắc mặt của Kinh Cố An, dù sao cũng đang trong Cục cảnh sát của người ta, phải xem người ta nghĩ gì chứ.Cảnh sát Kinh nhướng mày: “… Theo quy trình phá án của cảnh sát, trước khi điều tra ra sự thật thì không thể để nghi can tiếp xúc với nhau được.”
Chúc Tinh Dạ vẫn đang dụ dỗ cô: “Cô không nghĩ cách này rất giống với cách thám tử lừng danh phá án à? Tập hợp lại rồi suy luận.”Lúc vào Ngô Hạo Hiên còn hơi khúm núm, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của họ, chợt thấy Chúc Tinh Dạ thì nét mặt lại trở nên rất khó tả. Lộ Hy thấy cổ áo sơ mi anh ta đang mặc bị lộn lên, trên vạt áo còn có vết gì đó như vết rượu, trên mặt giày có dấu chân, Lộ Hy nghi do anh ta uống quá say nên tự giẫm lấy chân mình rồi.
Lộ Hy: “… Vậy sao anh không cho tôi một kim gây mê luôn đi.”Lộ Hy: “Có ai lo đâu.”
Chúc Tinh Dạ cúi đầu bật cười.Ngô Hạo Hiên bị dọa khẽ run lên: “Có quan trọng đâu! Đó là chuyển phát nhanh của cô ấy thôi mà! Lúc đó tôi lại bị dọa lần nữa, cô ấy nhận chuyển phát nhanh mà không thèm để ý tới tôi. Sau đó mở gói hàng rồi bắt đầu trang điểm…”Lộ Hy hỏi: “Cô đang định tự thú à?”Cô thở dài, đổi chủ đề thay họ: “Sau đó thì sao? Sau khi Chúc Tinh Dạ rời khỏi, người bắt đầu cãi nhau à? Còn nhớ thời gian không?”
Lộ Hy có cảm giác hơi vi diệu, dường như trong trò chơi này Chúc Tinh Dạ là người hướng dẫn người mới, để bảo đảm trải nghiệm trò chơi nên lúc nào cô rơi vào thế bí anh cũng ra tay cả.Lộ Hy: “À, hóa ra anh ta đứng ghé vào cửa để nghe lén.”Kinh Cố An lạnh mặt nhìn anh: “Chẳng phải anh bảo chỉ phút là đi rồi sao?”
Cảnh sát Kinh nhướng mày: “… Theo quy trình phá án của cảnh sát, trước khi điều tra ra sự thật thì không thể để nghi can tiếp xúc với nhau được.”Ngô Hạo Hiên ngượng ngùng cười, “Tất nhiên là không phải, do có người ấn chuông cửa mà.”
Lộ Hy nhìn anh ta lom lom.Lộ Hy âm thầm đánh giá anh.Lộ Hy nhìn anh ta cười: “Nói lại lần nữa, nói rõ người, thời gian, địa điểm ra.”
Kinh Cố An thở dài: “Thôi được rồi, mong là có thể hỏi ra gì đó.”Ngô Hạo Hiên: “… Không có.”
Vì thế mà họ cũng dẫn Chúc Tinh Dạ ra ngoài.Lộ Hy muốn nói lại thôi.
Lộ Hy âm thầm đánh giá anh.Kinh Cố An đột nhiên vỗ xuống bàn.Lộ Hy nhíu mày: “Cô nói bộ bài này là có một không hai ư?”
Không hiểu tối qua anh ngủ ở đâu mà tinh thần hiện tại rất ổn. Quần áo trên người hơi nhăn nhưng không hề xuề xòa, trái lại nhìn còn hơi thoải mái. Dáng người anh rất cao, lúc đứng thẳng lưng trong tư thế cực kỳ ưu nhã.Chúc Tinh Dạ vẫn đang dụ dỗ cô: “Cô không nghĩ cách này rất giống với cách thám tử lừng danh phá án à? Tập hợp lại rồi suy luận.”
Tiểu Quan cũng dẫn người kia tới.Tiểu Quan vội gật đầu đi ra.Anh ta ngủ thẳng tới giờ chiều, chẳng thấy gì cả.Ngô Hạo Hiên chua xót nói: “Còn không phải sao, biết anh sẽ tới nên mới sáng sớm đã ăn diện rồi.”
Lúc vào Ngô Hạo Hiên còn hơi khúm núm, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của họ, chợt thấy Chúc Tinh Dạ thì nét mặt lại trở nên rất khó tả. Lộ Hy thấy cổ áo sơ mi anh ta đang mặc bị lộn lên, trên vạt áo còn có vết gì đó như vết rượu, trên mặt giày có dấu chân, Lộ Hy nghi do anh ta uống quá say nên tự giẫm lấy chân mình rồi.Chúc Tinh Dạ cúi đầu bật cười.
Lúc Trương Nhã đi vào trông khá bình tĩnh, quần áo trên người đã được sửa soạn lại đàng hoàng, nhưng không hiểu sao Lộ Hy lại cảm thấy dáng đi của cô ta hơi lạ, như thể đang nhón chân vậy. Lộ Hy nhìn giày của cô ta, là một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, kết hợp với bộ quần áo OL nhẹ nhàng này không hợp lắm, nhưng…Kinh Cố An đột nhiên vỗ bàn: “Tình tiết quan trọng như thế sao anh không nói sớm hả!”Cảnh sát Kinh trợn tròn mắt, im lặng hồi lâu rồi nói thầm: “Khụ, trước kia thầy dẫn tôi, cũng bắt tôi chạy qua chạy lại… Hơn nữa, cô nhìn xem, chạy như thế chẳng phải có cảm giác kích thích lắm sao, không phải à?”
Cô chợt nhớ tới dáng vẻ của cô ta ở trường quay, hình như từ trước tới giờ cô ta đều ăn mặc như thế.Dù cô đang cười nhưng Ngô Hạo Hiên hơi bối rối, không dám nhiều lời, vừa nhớ lại vừa nói: “Ngày họ lái xe trở lại công ty, tôi lên xe công ty, tất nhiên là đội mũ đeo khẩu trang để ngụy trang thành chuyên gia trang điểm rồi. Nhưng tôi cũng không kỹ lắm, chẳng ai chụp tôi đâu, chỉ để phòng ngừa rủi ro mà thôi.”
Cũng không có gì lạ mấy.Lộ Hy nhìn Kinh Cố An: “Cho Ngô Hạo Hiên và Trương Nhã cùng nói tới ngày trước đi?”Cô ta nhìn Lộ Hy cười: “Cô Lộ, cô có tóm được tôi không?”
Từ khi thấy Trương Nhã đi vào, Ngô Hạo Hiên thi thoảng lại nhìn cô ta như muốn giao lưu ánh mắt, tiếc là Trương Nhã không hề nhìn lại.
Lộ Hy nhìn Kinh Cố An: “Cho Ngô Hạo Hiên và Trương Nhã cùng nói tới ngày trước đi?”Lộ Hy nhíu mày: “Sao anh biết được?”
Ngô Hạo Hiên thì thầm: “Chẳng phải đã nói rồi ư?”Kinh Cố An: “Tiểu Quan, đi nói cảnh sát Khương điều tra dấu vân tay trên hộp gỗ đi.”Lộ Hy cảm thấy có gì đó sai sai bèn hỏi: “Gói hàng của cô ta là gì?”
Lộ Hy nhìn anh ta cười: “Nói lại lần nữa, nói rõ người, thời gian, địa điểm ra.”
Dù cô đang cười nhưng Ngô Hạo Hiên hơi bối rối, không dám nhiều lời, vừa nhớ lại vừa nói: “Ngày họ lái xe trở lại công ty, tôi lên xe công ty, tất nhiên là đội mũ đeo khẩu trang để ngụy trang thành chuyên gia trang điểm rồi. Nhưng tôi cũng không kỹ lắm, chẳng ai chụp tôi đâu, chỉ để phòng ngừa rủi ro mà thôi.”Lộ Hy nhìn cảnh sát Kinh: “Anh Kinh, anh nhìn cô ta phách lối chưa kìa, dọa cô ta đi!”
“Trương Nhã lái xe đưa chúng tôi tới dưới nhà Tiễu Ngữ. Tiễu Ngữ xuống xe trước, tôi ngồi trong xe chờ một chút rồi lên tầng .”Lộ Hy hỏi: “Mấy giờ?”
Lộ Hy hỏi: “Mấy giờ?”Tiểu Quan cũng dẫn người kia tới.Ngô Hạo Hiên nhấn mạnh: “Tôi lo này!”Lộ Hy hất cằm với Chúc Tinh Dạ: “Anh nói đi.”
Ngô Hạo Hiên nói khẽ: “Sao tôi nhớ rõ được… À, nhưng lúc ngồi trên xe tôi có chơi game, xem lịch sử trong game là biết ngay.”Nghe cũng khá hợp lý.
Trương Nhã: “Anh ta xuống xe lúc giờ phút.”Trương Nhã: “Anh ta xuống xe lúc giờ phút.”
Kinh Cố An nhìn cô ta: “Sao cô nhớ rõ vậy?”Ngô Hạo Hiên thì thầm: “Chẳng phải đã nói rồi ư?”
Trương Nhã cụp mắt: “Tôi ngồi ở ghế lái, trên đồng hồ có hiển thị thời gian. Tiễu Ngữ bảo anh ta chờ một chút rồi hãy xuống, nhưng nếu chờ quá lâu sẽ giận, bảo tôi nhớ canh thời gian.”Lần đầu tiên Ngô Hạo Hiên bị cô ta chửi ngu, há to miệng nhưng lại không thể phản bác được gì.
Nghe cũng khá hợp lý.Lộ Hy hơi cảm động, nhưng phải nhìn thoáng qua sắc mặt của Kinh Cố An, dù sao cũng đang trong Cục cảnh sát của người ta, phải xem người ta nghĩ gì chứ.
Ngô Hạo Hiên nói tiếp: “Sao đó tôi đi lên, lúc đó cô ấy đang tẩy trang, rồi thì… Tới ngày hôm sau.”
Trương Nhã: “Sau khi anh ta đi lên thì tôi về nhà, không hề ở lại.”
Lộ Hy hỏi: “Tối đó người có gì khó chịu không?”
Ngô Hạo Hiên lắc đầu: “Không có gì hết, bình thường lúc mới gặp nhau chúng tôi đều rất vui… Tới sáng hôm sau thì tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức, lúc đó tôi sợ chết khiếp, bò đi trốn trong phòng chứa đồ, Phương Tiễu Ngữ thì ra mở cửa.”“Hả?” Ngô Hạo Hiên mờ mịt, “Tôi không biết, không có để ý tới. Lúc đó chúng tôi đang cãi nhau mà, tôi không có nhìn sang.”
Chúc Tinh Dạ cười: “Hẳn là tôi đến rồi.”Chúc Tinh Dạ bật cười: “Tôi đoán là chưa nhỉ. Tôi nghĩ hay cứ tập hợp tất cả những người có liên quan tới vụ án này lại cùng một chỗ, sau đó sắp xếp lại các tình tiết, có lẽ sẽ có phát hiện mới đấy.”Từ khi thấy Trương Nhã đi vào, Ngô Hạo Hiên thi thoảng lại nhìn cô ta như muốn giao lưu ánh mắt, tiếc là Trương Nhã không hề nhìn lại.
“Tôi đến nhờ Phương Tiễu Ngữ xem bói giúp mình, còn mang theo một phần quà nữa.”Ngô Hạo Hiên che mặt lại, làm ơn chừa chút thể diện cho tôi đi trời, lạy mấy người đấy!
Lộ Hy sửng sốt: “Anh mang theo cái gì?”Chúc Tinh Dạ nói tiếp: “Sau khi xem xong thì tôi rời khỏi hiện trường, lúc đến chắc khoảng giờ, video giám sát có ghi lại hết, lúc đi thì khoảng nửa tiếng sau đó.”
Chúc Tinh Dạ nhìn vào mắt cô: “Rượu vang đỏ.”Trương Nhã đổi sang một tư thế thoải mái hơn: “Tôi nghĩ các người đang nghi ngờ là tôi làm, thật tình, tôi thấy các người rất phiền, các người nghĩ đây là phim chị em đấu đá à. Đã có người thừa nhận rồi, cứ xem như là anh ta không được sao?”
“Đặt trong hộp gỗ à?” Ngón tay Lộ Hy giật giật, có vẻ có chút manh mối.
Kinh Cố An: “Tiểu Quan, đi nói cảnh sát Khương điều tra dấu vân tay trên hộp gỗ đi.”Chúc Tinh Dạ nhìn vào mắt cô: “Rượu vang đỏ.”Nhưng trông Chúc Tinh Dạ không hề sợ hãi chút nào, anh nhìn về phía Lộ Hy: “Mọi người đã nghĩ ra phương hướng điều tra mới chưa?”
Tiểu Quan nhanh chân chạy ra ngoài.“Trương Nhã lái xe đưa chúng tôi tới dưới nhà Tiễu Ngữ. Tiễu Ngữ xuống xe trước, tôi ngồi trong xe chờ một chút rồi lên tầng .”
Lộ Hy hất cằm với Chúc Tinh Dạ: “Anh nói đi.”
Chúc Tinh Dạ: “Tôi đưa rượu vang đỏ cho cô ta, sau đó đổi dép vào trong, lúc đó Phương Tiễu Ngữ đã trang điểm và thay quần áo rồi.”
Ngô Hạo Hiên chua xót nói: “Còn không phải sao, biết anh sẽ tới nên mới sáng sớm đã ăn diện rồi.”Ngô Hạo Hiên mờ mịt ngẩng đầu lên: “Hả? Chẳng phải tôi đã tự thú rồi ư?”Ngô Hạo Hiên lắc đầu: “Không có gì hết, bình thường lúc mới gặp nhau chúng tôi đều rất vui… Tới sáng hôm sau thì tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức, lúc đó tôi sợ chết khiếp, bò đi trốn trong phòng chứa đồ, Phương Tiễu Ngữ thì ra mở cửa.”
Chúc Tinh Dạ nhìn anh ta kỳ lạ: “Lúc tôi tới đã là giờ chiều rồi, tôi nghĩ cô ta sẽ không dậy sớm được, hay là… Anh thấy cô ta dậy sớm à?”Lộ Hy nhíu mày: “Cô nói bộ bài này là có một không hai ư?”Lộ Hy: “… Vậy sao anh không cho tôi một kim gây mê luôn đi.”
Ngô Hạo Hiên: “… Không có.”
Anh ta ngủ thẳng tới giờ chiều, chẳng thấy gì cả.
Chúc Tinh Dạ nói tiếp: “Lúc đó ở cửa không có giày của người khác, nhưng tôi rất nhanh nhận ra được ở hiện trường còn có người khác nữa.”“Đặt trong hộp gỗ à?” Ngón tay Lộ Hy giật giật, có vẻ có chút manh mối.
Lộ Hy nhíu mày: “Sao anh biết được?”
Chúc Tinh Dạ nhìn Ngô Hạo Hiên cười: “Anh ta đứng rất gần cửa, có thể thấy bóng dáng ở rèm cửa.”
Ngô Hạo Hiên: “…”
Lộ Hy: “À, hóa ra anh ta đứng ghé vào cửa để nghe lén.”
Ngô Hạo Hiên che mặt lại, làm ơn chừa chút thể diện cho tôi đi trời, lạy mấy người đấy!Tiểu Quan nhanh chân chạy ra ngoài.
Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Lúc đó tôi cũng lo có người đang nghe trộm nên đặt câu hỏi không rõ ràng. À, trong lúc xem bói chúng tôi không hề tiếp xúc thân thể với nhau, không cần lo lắng chuyện này đâu.”
Lộ Hy: “Có ai lo đâu.”
Ngô Hạo Hiên nhấn mạnh: “Tôi lo này!”Lộ Hy hỏi: “Tối đó người có gì khó chịu không?”
Chúc Tinh Dạ nói tiếp: “Sau khi xem xong thì tôi rời khỏi hiện trường, lúc đến chắc khoảng giờ, video giám sát có ghi lại hết, lúc đi thì khoảng nửa tiếng sau đó.”Xin lỗi nhé, Tiểu Quan.
Kinh Cố An lạnh mặt nhìn anh: “Chẳng phải anh bảo chỉ phút là đi rồi sao?”Chúc Tinh Dạ: “Tôi đưa rượu vang đỏ cho cô ta, sau đó đổi dép vào trong, lúc đó Phương Tiễu Ngữ đã trang điểm và thay quần áo rồi.”
Nét mặt Chúc Tinh Dạ hơi lạ: “Chuyện này nghe là biết lừa người rồi? Anh tin thật à?”Lộ Hy nghĩ anh trở thành nghi can số đúng là đáng đời thật.Không hiểu tối qua anh ngủ ở đâu mà tinh thần hiện tại rất ổn. Quần áo trên người hơi nhăn nhưng không hề xuề xòa, trái lại nhìn còn hơi thoải mái. Dáng người anh rất cao, lúc đứng thẳng lưng trong tư thế cực kỳ ưu nhã.
“… Không có.” Kinh Cố An vô thức đáp lại, nghĩ mình không thể thuận theo tiết tấu của anh được nến lập tức vỗ bàn, “Ai cho anh trêu đùa với cảnh sát hả!”
Chúc Tinh Dạ cười mà chẳng nói gì.Lộ Hy nhắc anh ta: “Nhưng anh nói cô ta mở gói hàng ra rồi bắt đầu trang điểm, chẳng phải lúc gặp Chúc Tinh Dạ cô ta đã trang điểm xong rồi sao?”
Lộ Hy nghĩ anh trở thành nghi can số đúng là đáng đời thật.
Cô thở dài, đổi chủ đề thay họ: “Sau đó thì sao? Sau khi Chúc Tinh Dạ rời khỏi, người bắt đầu cãi nhau à? Còn nhớ thời gian không?”
Ngô Hạo Hiên nheo mắt nhớ lại: “Tôi có hỏi cô ấy vài câu, hỏi cô ấy biết Chúc Tinh Dạ sẽ đến sao không nhắc tôi trước. Hơn nữa tôi còn nói, khó khăn lắm chúng tôi mới có thời gian ở bên nhau, sao lại gọi Chúc Tinh Dạ tới chứ? Cô ấy bắt đầu tức giận, chúng tôi cãi nhau vài câu. Thời gian thì không nhớ rõ, nhưng giữa hiệp chúng tôi có nghỉ ngơi lần.”
Nét mặt Lộ Hy tỏ vẻ kỳ lạ: “Mấy người cãi nhau còn chia hiệp à? Anh một câu tôi một câu, cãi nhau đủ câu thì nghỉ giữa hiệp á hả?”Nét mặt Chúc Tinh Dạ hơi lạ: “Chuyện này nghe là biết lừa người rồi? Anh tin thật à?”Vì thế mà họ cũng dẫn Chúc Tinh Dạ ra ngoài.
Ngô Hạo Hiên ngượng ngùng cười, “Tất nhiên là không phải, do có người ấn chuông cửa mà.”
Kinh Cố An đột nhiên vỗ bàn: “Tình tiết quan trọng như thế sao anh không nói sớm hả!”
Ngô Hạo Hiên bị dọa khẽ run lên: “Có quan trọng đâu! Đó là chuyển phát nhanh của cô ấy thôi mà! Lúc đó tôi lại bị dọa lần nữa, cô ấy nhận chuyển phát nhanh mà không thèm để ý tới tôi. Sau đó mở gói hàng rồi bắt đầu trang điểm…”Trương Nhã: “Sau khi anh ta đi lên thì tôi về nhà, không hề ở lại.”
Lộ Hy cảm thấy có gì đó sai sai bèn hỏi: “Gói hàng của cô ta là gì?”
“Hả?” Ngô Hạo Hiên mờ mịt, “Tôi không biết, không có để ý tới. Lúc đó chúng tôi đang cãi nhau mà, tôi không có nhìn sang.”“Có vẻ như cô đã thay đổi rất nhiều.” Lộ Hy nhìn cô ta, “Nhưng chuyện tôi định nói không liên quan gì tới cô, tôi muốn hỏi cảnh sát Kinh rằng tại sao đã là thế kỷ rồi mà không thể gọi điện thoại cho cảnh sát Khương, phải bắt Tiểu Quan chạy qua chạy lại như thế?”
Lộ Hy nhắc anh ta: “Nhưng anh nói cô ta mở gói hàng ra rồi bắt đầu trang điểm, chẳng phải lúc gặp Chúc Tinh Dạ cô ta đã trang điểm xong rồi sao?”
Ngô Hạo Hiên ngẩn người ra, chợt bừng tỉnh: “Đúng rồi! Đúng rồi! Hẳn là… son môi? Cô ấy lau son trên môi đi rồi thử thỏi mới.”
Tiểu Quan vừa đẩy cửa đi vào, Kinh Cố An đã nói ngay: “Tiểu Quan, đến bảo cảnh sát Khương điều tra dấu vân tay trên son môi của Phương Tiễu Ngữ, thỏi được giao ngày ấy.”“Ngài nghĩ Cục cảnh sát chúng ta có kiểu người am hiểu kiểu dáng son môi mới nhất à?” Tiểu Quan gãi đầu rồi định ra ngoài.Chúc Tinh Dạ cười mà chẳng nói gì.Ngô Hạo Hiên nheo mắt nhớ lại: “Tôi có hỏi cô ấy vài câu, hỏi cô ấy biết Chúc Tinh Dạ sẽ đến sao không nhắc tôi trước. Hơn nữa tôi còn nói, khó khăn lắm chúng tôi mới có thời gian ở bên nhau, sao lại gọi Chúc Tinh Dạ tới chứ? Cô ấy bắt đầu tức giận, chúng tôi cãi nhau vài câu. Thời gian thì không nhớ rõ, nhưng giữa hiệp chúng tôi có nghỉ ngơi lần.”
Tiểu Quan đột nhiên hít vào vài hơi, tỏ vẻ khổ sở: “Anh Kinh ơi, thỏi son mới đó là thỏi nào chứ?”
Kinh Cố An gãi đầu: “Chắc, chắc là kiểu mới nhỉ? Anh điều tra đi, ở hiện trường có hộp đóng gói hàng hóa không, trên đó có thông tin không, rồi đi hỏi nhân viên giao hàng!”
“Ngài nghĩ Cục cảnh sát chúng ta có kiểu người am hiểu kiểu dáng son môi mới nhất à?” Tiểu Quan gãi đầu rồi định ra ngoài.Trương Nhã lùi ra sau một chút, nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại: “Ngu ngốc, nếu họ thật sự nghĩ anh là hung thủ mà anh cũng đã tự thú rồi thì sao còn thẩm vấn làm gì nữa?”Kinh Cố An nhìn cô ta: “Sao cô nhớ rõ vậy?”
Trương Nhã trợn mắt: “Không cần điều tra đâu, tất cả gói hàng của Phương Tiễu Ngữ đều gửi tới studio trước, sau đó là chúng tôi gửi lại cho cô ấy. Son môi sáng đó là hợp tác với Dior, các người lên mạng tra thông tin Phương Tiễu Ngữ hợp tác với son Dior là biết.”
Tiểu Quan vội gật đầu đi ra.“Tôi đến nhờ Phương Tiễu Ngữ xem bói giúp mình, còn mang theo một phần quà nữa.”
Lộ Hy muốn nói lại thôi.Nét mặt Lộ Hy tỏ vẻ kỳ lạ: “Mấy người cãi nhau còn chia hiệp à? Anh một câu tôi một câu, cãi nhau đủ câu thì nghỉ giữa hiệp á hả?”
Trương Nhã nhìn cô cười: “Sao vậy? Bất ngờ vì tôi giúp cô cung cấp thông tin cho họ à? Tôi nghĩ mấy người không cần phải nghi ngờ tôi như thế đâu.”Ngô Hạo Hiên nói khẽ: “Sao tôi nhớ rõ được… À, nhưng lúc ngồi trên xe tôi có chơi game, xem lịch sử trong game là biết ngay.”
Ngô Hạo Hiên mờ mịt ngẩng đầu lên: “Hả? Chẳng phải tôi đã tự thú rồi ư?”Trương Nhã nhìn cô cười: “Sao vậy? Bất ngờ vì tôi giúp cô cung cấp thông tin cho họ à? Tôi nghĩ mấy người không cần phải nghi ngờ tôi như thế đâu.”
Trương Nhã lùi ra sau một chút, nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại: “Ngu ngốc, nếu họ thật sự nghĩ anh là hung thủ mà anh cũng đã tự thú rồi thì sao còn thẩm vấn làm gì nữa?”
Lần đầu tiên Ngô Hạo Hiên bị cô ta chửi ngu, há to miệng nhưng lại không thể phản bác được gì.“… Không có.” Kinh Cố An vô thức đáp lại, nghĩ mình không thể thuận theo tiết tấu của anh được nến lập tức vỗ bàn, “Ai cho anh trêu đùa với cảnh sát hả!”
“Có vẻ như cô đã thay đổi rất nhiều.” Lộ Hy nhìn cô ta, “Nhưng chuyện tôi định nói không liên quan gì tới cô, tôi muốn hỏi cảnh sát Kinh rằng tại sao đã là thế kỷ rồi mà không thể gọi điện thoại cho cảnh sát Khương, phải bắt Tiểu Quan chạy qua chạy lại như thế?”Trương Nhã cụp mắt: “Tôi ngồi ở ghế lái, trên đồng hồ có hiển thị thời gian. Tiễu Ngữ bảo anh ta chờ một chút rồi hãy xuống, nhưng nếu chờ quá lâu sẽ giận, bảo tôi nhớ canh thời gian.”
Cảnh sát Kinh trợn tròn mắt, im lặng hồi lâu rồi nói thầm: “Khụ, trước kia thầy dẫn tôi, cũng bắt tôi chạy qua chạy lại… Hơn nữa, cô nhìn xem, chạy như thế chẳng phải có cảm giác kích thích lắm sao, không phải à?”
Lộ Hy đối diện với ánh mắt của anh ta, cắn rứt lương tâm mà nói: “Đúng.”Lộ Hy có cảm giác hơi vi diệu, dường như trong trò chơi này Chúc Tinh Dạ là người hướng dẫn người mới, để bảo đảm trải nghiệm trò chơi nên lúc nào cô rơi vào thế bí anh cũng ra tay cả.
Xin lỗi nhé, Tiểu Quan.
Trương Nhã đổi sang một tư thế thoải mái hơn: “Tôi nghĩ các người đang nghi ngờ là tôi làm, thật tình, tôi thấy các người rất phiền, các người nghĩ đây là phim chị em đấu đá à. Đã có người thừa nhận rồi, cứ xem như là anh ta không được sao?”Chúc Tinh Dạ cười: “Hẳn là tôi đến rồi.”
Lộ Hy hỏi: “Cô đang định tự thú à?”Chúc Tinh Dạ nhìn Ngô Hạo Hiên cười: “Anh ta đứng rất gần cửa, có thể thấy bóng dáng ở rèm cửa.”
Trương Nhã lắc đầu: “À không, nếu mấy người nghi ngờ tôi thì phải chứng minh được rằng tôi đã phạm tội chứ.”
Cô ta nhìn Lộ Hy cười: “Cô Lộ, cô có tóm được tôi không?”
Lộ Hy nhìn cảnh sát Kinh: “Anh Kinh, anh nhìn cô ta phách lối chưa kìa, dọa cô ta đi!”
Kinh Cố An đột nhiên vỗ xuống bàn.