Chồng của cô Tác Lãng Thố Mỗ cũng đang ở trong căn bếp nhỏ, hai vợ chồng bận rộn bên bếp lửa.
Người dân tộc Tạng ở đây đốt phân bò để sưởi ấm, lò bếp trong nhà bếp được nối ống dẫn nhiệt đến hai phòng học.
Lò bếp này không lớn, không đủ để dẫn nhiệt lên các phòng ký túc xá và văn phòng, dù ống dẫn có đủ dài, nhưng nhiệt năng cũng không đủ.
Khi Hứa Nam Hành vào bếp nhỏ, chồng của cô Tác Lãng Thố Mỗ đang ôm chậu tro phân bò đốt từ lò ra ngoài.
Hai người gặp mặt, Hứa Nam Hành không quen biết anh ta, đúng lúc đó, Trác Ca cũng cầm một hộp nhỏ đựng tro đi theo sau, gọi: “Thầy Hứa, đây là ba em, ba em nghỉ phép về nhà rồi~”
“À!” Hứa Nam Hành vô thức đưa tay ra muốn bắt tay, nhưng khi thấy đối phương đang ôm chậu sắt lớn trong tay, liền rút tay lại và gãi đầu, “Chào anh.”
“Chào thầy.” Đối phương nhìn xuống chậu tro mình đang ôm, mỉm cười nói, “Con bé Trác Ca có làm phiền thầy không, tôi làm việc ở Vũ Hán, một năm chỉ về nhà ba, bốn lần.”
Hứa Nam Hành khách sáo đáp: “Không, Trác Ca rất ngoan, anh cũng vất vả rồi.”
Người dân tộc Tạng ở đây có phong tục là tro đốt từ lò bếp nhất định phải đổ ra ngoài sân, Hứa Nam Hành vào bếp, thấy cô Tác Lãng đang dùng bàn chải lông nhúng nước để chải bên trong lò bếp.
Thấy anh vào, cô Tác Lãng Thố Mỗ cười nói: “Về rồi à, tôi thực sự không ngờ cậu có thể trì hoãn việc sửa cửa lâu như vậy.”
“Haha...” Hứa Nam Hành cười ngượng ngùng, “Lười mà, cô đang dọn dẹp à? Có gì tôi giúp được không?”
Hiệu trưởng Tác Lãng Thố Mỗ không từ chối, nói: “Cậu có thể đến nhà Đức Cát lấy phân bò về không? Cậu của Đức Cát đã đóng gói sẵn rồi.”
“Ồ! Được thôi.”
“Phân bò rất sạch sẽ.” Cô Tác Lãng bổ sung.
Phân bò được gói trong bao tải phân bón, thực ra mang phân bò là công việc sạch sẽ nhất trong những việc dọn dẹp hôm nay, phân của động vật ăn cỏ hầu như không có mùi, tro của nó sau khi đốt rất mịn.
Hứa Nam Hành biết nhà Đức Cát ở đâu, nhà Đức Cát có rất nhiều bò Yak.
Khi Hứa Nam Hành đến, Đức Cát và em gái đang nhặt phân bò trong sân, cho vào một bao tải khác, đó là phân bò họ để dùng cho nhà mình.
“Thầy!” Đức Cát vẫy tay chào anh, em gái cậu cũng vẫy tay theo.
Đức Cát nói: “Để em giúp thầy mang qua!”
“Không cần.” Hứa Nam Hành bước vào sân nhà cậu, “Chút đồ này tôi không mang nổi à, coi thường ai vậy.”
Anh nói đùa, Đức Cát ban đầu tưởng thật, sau đó nhận ra và cười đến híp mắt: “Em sợ thầy lại bị sốc độ cao, nhưng chắc là không sao đâu, tuần này bác sĩ Phương đã về rồi!”
Ừ nhỉ, xem ra Đức Cát coi Phương Thức Du như người giám hộ của anh rồi.
Hứa Nam Hành nhìn Đức Cát với ánh mắt phức tạp, quyết định không bận tâm đến chuyện đó, nhìn về phía góc sân, hỏi cậu: “Bao nào là mang cho trường thế?”
Trong sân có bốn, năm bao lớn đựng phân bò đã được buộc chặt.
Đức Cát nói: “Tất cả đều là cho trường ạ.”
“......” Hứa Nam Hành dừng lại một chút, “Được.”
Năm nay trời lạnh sớm, mọi người cần chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông từ sớm.
Nhiên liệu để sưởi ấm là quan trọng nhất, tuyết mùa đông có thể làm hỏng cơ sở hạ tầng cung cấp điện, tháp tín hiệu cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tuyết và nhiệt độ thấp.
harry potter fanfic
Còn có nước uống, ống nước mỗi năm đều bị đóng băng, ở đây không giống như trong thành phố, ở thành phố, người ta sẽ bọc một lớp chăn bên ngoài ống nước để cách nhiệt, nhưng ở đây mùa đông không thể giải quyết chỉ bằng một lớp chăn.
Đức Cát buộc chặt bao phân bò, dặn em gái không được tự đốt lò, sau đó xách xô nước chuẩn bị đi lấy nước suối.
Lần thứ hai Hứa Nam Hành quay lại mang phân, anh vẫn cảm thấy mình rất khỏe, em gái của Đức Cát nhìn anh từ cửa sổ trong nhà, đôi mắt to tròn đầy tò mò.
Có lẽ anh trai cô bé đã nói với em đây là người thành phố, em chưa bao giờ thấy người thành phố.
Lần thứ ba, anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Tay chống lên đầu gối, bên cạnh là những con bò Yak đang nhai cỏ, bò Yak nhàn nhã nhìn anh, trong sân nhà Đức Cát còn có một con chó ngao Tây Tạng, chó ngao trông có vẻ đã già, lười biếng, cũng đang nhìn Hứa Nam Hành.
Lần thứ tư vừa mang đi xong, Đức Cát đã quay lại bằng xe máy, phía sau xe máy có hai thùng nước sạch.
Cậu mang nước vào nhà, châm lò cho em gái, đun một ấm nước nóng, lúc này bà nội từ ngoài về, mang theo rau củ.
Hứa Nam Hành đã mệt lả, chiếc áo khoác chất lượng tốt của anh toàn bụi bẩn, điều này không thành vấn đề, vấn đề là anh không thể đứng thẳng lưng được nữa và anh rất chắc chắn rằng có vài hạt nhỏ đã rơi vào bên trong áo của anh.
Dù anh biết phân bò thực sự rất sạch, nhưng có mấy ai có thể hoàn toàn chấp nhận về mặt tâm lý khi nghe giải thích khoa học...!Sau chuyến cuối cùng, Hứa Nam Hành kéo lê chiếc áo khoác, mặt mày xám xịt đi đến bệnh viện nhỏ.
Phương Thức Du ngẩng đầu lên: “Thầy Hứa.”
“Em cần...!tắm.” Hứa Nam Hành nghiến răng, “Có phân bò rơi vào trong áo em.”
Phương Thức Du về sớm một ngày, hôm nay bệnh viện nhỏ không có việc gì, công nhân dưới hầm chưa đi làm lại, và các hoạt động khám bệnh miễn phí cũng chưa bắt đầu.
Hắn đứng dậy, cười nói: “Nhìn biểu cảm của em kìa, trông không phải cần tắm, mà cần vòi phun khẩn cấp.”
“Có không?” Hứa Nam Hành hỏi.
“Ở đây không có.”
Hứa Nam Hành tắm kỹ đến mức gần như tróc ba lớp da, tắm xong ra ngồi nghỉ trong phòng nghỉ của Phương Thức Du, ngâm nước đến mức da ngón tay anh cũng nhăn lại.
Phương Thức Du mang vào một chai nước ép, đưa cho anh và đùa: “Tắm lâu vậy, ba con chó Alaska cũng đã được tắm và sấy khô rồi.”
“......” Hứa Nam Hành không còn sức để cãi lại, cậu ấm đã phải lôi năm bao phân bò thành ra tay run rẩy, không mở nổi nắp chai, bèn đưa lại: “Anh mở giúp em đi.”
Phương Thức Du mở nắp cho anh.
Hứa Nam Hành ngồi ở mép giường, chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay, quần thể thao, tỏa ra mùi sữa tắm đậm đặc và hơi ấm.
Anh dùng sữa tắm có mùi hương trái cây và gỗ nhẹ nhàng, vì hôm nay tắm nhiều lần, nên giờ ngồi đó, anh hệt như một con thú cưng thơm ngát.
Phương Thức Du mở nắp chai, tiến lại gần một bước, hắn đứng, Hứa Nam Hành ngồi.
Cánh tay của Hứa Nam Hành thực sự không nâng lên nổi, cơ bắp đau nhức, khớp xương vô lực.
Phương Thức Du mở nắp chai xong, trực tiếp đưa miệng chai lên môi anh, rồi nghiêng chai.
Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa có thể khâu trên trái tim đang đập, cũng có thể đưa nước ép ngọt ngào vào miệng của thầy giáo.
Yết hầu nuốt đều đặn, sau ba bốn ngụm, Phương Thức Du lấy chai ra, hắn rất vững vàng, thầy Hứa cũng rất phối hợp, không làm rơi một giọt nước ép nào.
Đây là hành động vượt xa sự tương tác của bạn bè, hoặc nên nói thế này, giữa những người bạn bình thường, dù cánh tay không nâng lên nổi, cũng không giúp người ta uống nước như thế này.
Ít nhất, ít nhất không phải trong sự im lặng này, không phải với ánh mắt này.
Ánh mắt nhìn xuống của Phương Thức Du, và bàn tay của Hứa Nam Hành đang vuốt ve ga giường.
Phòng nghỉ nhỏ này dường như được tiêm nhựa cây vào rồi biến thành hổ phách, Hứa Nam Hành cảm thấy khó thở và không thể động đậy.
Sự thiếu oxy tự nhiên không phải là nguyên nhân giúp tạo nên sự bình tĩnh, không hề bình tĩnh.
Trong đầu anh lúc này là một cảnh hỗn loạn, vài ngụm nước ép như không vào dạ dày, mà vào não, khiến những suy nghĩ rối loạn từ đầu đến chân.
Nói chung là, rất hỗn loạn.
“Em cần dán cao dán, nếu không mai lưng sẽ không đứng thẳng được.” Phương Thức Du như không có chuyện gì, vặn nắp chai lại, đặt lên bàn, lấy ra một miếng cao dán giảm đau từ ba lô trên ghế.
Thứ này hắn thường dùng khi khám từ thiện, địa hình Tây Tạng gồ ghề, người dân dù chăn thả hay đào đông trùng hạ thảo hoặc làm nông, đều gặp vấn đề về lưng, vai, cổ.
Phương Thức Du xé một miếng cao dán, quay lại, hỏi: “Tôi giúp em dán nhé?”
Hắn mặc áo blouse trắng, nói câu dán giúp này cực kỳ tự nhiên và hợp lý.
Thậm chí, hắn đã xé miếng cao dán ra, mùi thuốc đã kích thích vào mũi Hứa Nam Hành, hòa quyện với mùi hương trái cây và gỗ trên người anh trong không khí.
Phương Thức Du bước tới, ánh mắt bình thản, có ý quyết đoán.
Hứa Nam Hành gật đầu.
Anh đứng dậy, tay nắm lấy vạt áo thun, kéo lên, để lộ vòng eo mảnh mai.
Những ngày qua ở Tây Tạng, anh lại gầy đi chút, ấy vậy mà làn da trắng mịn màng của một cậu ấm con nhà giàu lại không hề thay đổi.
Phương Thức Du đi đến bên cạnh anh, tay cầm miếng cao dán, dán vào giữa lưng anh.
Làn da vừa tắm xong còn ấm, lòng bàn tay của bác sĩ Phương áp lên da, không giống như đang dán cao dán, mà như đang áp một miếng than nóng.“Phải dán mấy cái nhỏ...” Hắn chưa kịp hỏi hết câu, Hứa Nam Hành buông áo thun xuống, muốn quay người lại, nhưng đột nhiên chân anh mềm nhũn...
Đúng lúc tay Phương Thức Du còn ở lưng anh, hắn đỡ lấy anh, đồng thời để giữ thăng bằng, kéo anh về phía mình.
Phương Thức Du nói: “Khớp gối của em hôm nay làm việc quá sức, khuyên em nên nghỉ ngơi ở đây, nếu không lên tầng hai có khi em phải dùng cả tay và chân để leo lên những bậc thang cuối cùng đấy.”
Đồng phục y tế thực sự mang lại cho người ta cảm giác “tin tưởng tuyệt đối”, bác sĩ Phương mặc áo blouse trắng nói những lời này chẳng khác nào đang mặc vest mà đi lừa tình.
Hứa Nam Hành tự nhận mình sống đến hai mươi lăm tuổi, thế nào là quan tâm, thế nào là tán tỉnh anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng, vị bác sĩ này đúng là “xấu xa“.
Không còn đường lùi, Hứa Nam Hành ngồi phịch xuống giường, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười.
Nụ cười này lập tức biến đổi tình thế, nếu nói hành động của Phương Thức Du vừa rồi giống như một nhân vật phản diện, thì nụ cười của Hứa Nam Hành lúc này lại như mối tình đầu đã bị lôi kéo vào tội lỗi của nhân vật phản diện.
Hứa Nam Hành nói: “Được thôi, thế nào, ngủ cùng nhau nhé?”
Tán tỉnh à, ai mà không biết, Hứa Nam Hành thầm nghĩ, anh không quan tâm đến tôi thì tôi cũng không cần quan tâm đến anh.
Tiện thể, Hứa Nam Hành còn vỗ vỗ giường, nói: “Cũng mềm đấy chứ.”
Đây là một chiếc giường rất hẹp, hẹp đến mức nếu hai người nằm xuống, có lẽ một người phải nằm trong lòng người kia.
Chuyện này giống như trò đùa của kẻ lưu manh, anh nhìn Phương Thức Du với ánh mắt như đang thách thức.
Đại khái là, sao nào, cả hai đều là đàn ông, ôm nhau ngủ thì có sao, trai thẳng thì có gì mà phải sợ hãi.
Đúng vậy, Hứa Nam Hành nuốt khan một cái, nhìn chằm chằm Phương Thức Du.
Chỉ có trai thẳng mới không sao cả, chỉ có trai thẳng mới có thể cởi áo ra và nằm xuống ngay lập tức.
“Tối nay tôi trực.” Phương Thức Du đút tay vào túi áo blouse, lùi lại một bước, “Em ngủ trước đi.”
Cao nguyên Tây Tạng sau khi mặt trời lặn mang một khung cảnh hoang sơ nguyên thủy nhất, gió từ sườn bắc dãy Himalaya thổi vào vạn vật.
Những cơn gió này mang theo sự tức giận, chúng tỏ ra bất bình, muốn lật đổ những công trình kiến trúc của con người, như khi một đứa trẻ đang chơi xếp hình, những đứa trẻ khác sẽ lại xếp đồ của chúng vào khu vườn mà mình đã tạo ra.
Hứa Nam Hành nghe tiếng gió từng cơn đập vào cửa kính, vào tường, và cũng đập từng đợt vào trái tim anh.
Phương Thức Du trực gì chứ, rõ ràng chưa đến lượt trực của hắn, Hứa Nam Hành nằm nghiêng, cầm điện thoại.
Thẳng thắn mà nói, anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong việc này, đừng nói là với đàn ông, ngay cả với các cô gái anh cũng chưa từng có sự thân mật hay tán tỉnh.
Anh thậm chí còn ít đọc tiểu thuyết, kiến thức về tình cảm ít ỏi mà anh có được là từ một người bạn cùng phòng hồi anh học sư phạm.
Lúc đó, trong phòng ký túc xá bốn người, một người học năm hai đã ra ngoài học ngoại trú, một người khác thì đã dọn ra ngoài ở với bạn gái, chỉ còn anh và một người bạn nữa.
Người bạn đó quả là một tài năng hiếm có, cầm một bông hoa hồng duy nhất từ nhà ăn đến tòa nhà dạy học số bảy, có thể tán tỉnh suốt cả đoạn đường mà hoa vẫn còn nằm trong tay.
Khả năng học tập của Hứa Nam Hành không phải bàn cãi, nhưng anh không thể chịu được những điều phi lý, ví dụ như cách của người bạn cùng phòng.
Vì vậy, anh từng nghiêm túc hỏi bạn mình rằng, nếu không có ý định phát triển mối quan hệ ổn định, tại sao lại tán tỉnh lung tung.
Bạn anh còn ngạc nhiên hơn: “Vì niềm vui chứ còn gì nữa, cần phải hỏi sao?!”
Lần tỉnh dậy tiếp theo, toàn thân anh đau nhức, cảm giác như vừa trải qua một ca phẫu thuật chỉnh hình mà không có thuốc tê, như bị một thợ mộc có chứng chỉ y khoa dùng một chiếc đục dài đập mạnh vào các khớp của anh.
“Chào buổi sáng.” Phương Thức Du gọi từ ngoài cửa.
Khi Hứa Nam Hành mở cửa, anh bị choáng ngợp bởi khuôn mặt đầy sức sống của Phương Thức Du, nheo mắt lại: “Chào buổi sáng, em không ổn lắm.”
“Cơ bắp đau nhức, xương khớp mệt mỏi, không đứng dậy nổi, không đi được.” Phương Thức Du tóm tắt.
Hứa Nam Hành trống rỗng quay lại, đi đến giường ngồi xuống rồi nằm bẹp ra: “Em còn chưa chuẩn bị bài giảng.”
“Em có thể tự đi về được không?”
“Cho em một chiếc xe lăn đi.” Hứa Nam Hành vùi mặt vào gối, yếu ớt nói, “Để Trác Ca đẩy em, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
Phương Thức Du cười: “Lần này dùng đúng rồi đấy.”
Hứa Nam Hành phụ họa: “Đúng rồi.”
“Dậy ăn sáng đi.” Phương Thức Du đặt một bát mì nóng hổi lên bàn, nói về chuyện chính, “Tôi phải đi rồi, đêm qua có một vụ sạt lở đất lớn ở một ngôi làng cách đây 40km, chúng tôi phải đến hỗ trợ.”
“Hả?” Hứa Nam Hành ngồi bật dậy.
Phương Thức Du nhặt ba lô chống nước để dưới đất của hắn, bỏ vào đó máy tính và một số đồ dùng hàng ngày, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và dao cạo râu.
Hắn nhanh chóng thu dọn xong, nói: “Khu vực này thường xuyên xảy ra sạt lở đất, nhưng thường là quy mô nhỏ hoặc đá lớn rơi xuống.
Lần này có vẻ nghiêm trọng, vừa nhận được tin tức, bây giờ phải đến ngay.”
Nói xong, Phương Thức Du đeo ba lô lên, quay lại nhìn anh.
Anh đã ngồi dậy, nhanh chóng tiếp nhận thông tin, nhưng ánh mắt vẫn ngơ ngác.
Cơn say đêm trước và hoạt động thể lực cả ngày hôm qua chỉ cho phép hôm nay bộ não và cơ thể anh hoạt động linh hoạt một trong hai.
Anh đờ đẫn nói một từ “được“.
Phương Thức Du cười nhẹ: “Đi nhé.”
“Anh...” Hứa Nam Hành đứng lên, “Đi cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Phương Thức Du đeo ba lô lên, vừa mở cửa và bước ra, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa.
Hắn dừng lại, yết hầu nghẹn lại, không thể lên hay xuống.
Nhưng hắn không thể trì hoãn thời gian nữa, vì vậy hắn đứng ở cửa, quay đầu lại, hỏi: “Khi tôi trở về, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Hứa Nam Hành không giả vờ ngốc nghếch, anh cũng không cần phải giả vờ.
Ở tuổi hai mươi lăm, anh hoàn toàn hiểu được ẩn ý của Phương Thức Du.
Và anh rất rõ Phương Thức Du muốn nói chuyện gì.
Giữa họ không phải là một tấm kính cửa sổ, mà là lớp giấy gạo bọc ngoài quả táo đỏ, không cần phải đâm, chỉ cần gió thổi là rách.
“Anh đang dựng flag* đấy.” Hứa Nam Hành cười, “Đi đi, lúc nào cũng có thể nói chuyện, khi rảnh thì nhắn tin hay gọi điện cũng được, chú ý an toàn.”
(*) Dựng flag: Ý chỉ nói trước bước không qua.
Phương Thức Du nhận được sự cho phép, hắn cúi đầu cười, cảm thấy yên tâm.
Hắn nói thêm: “Nhưng có khả năng nơi đó không có tín hiệu, nên chờ tôi về nhé.”
Hứa Nam Hành gật đầu.
Dù Phương Thức Du cảm thấy câu nói đó giống như “Đợi chiến trận kết thúc tôi sẽ về cưới em”, nhưng khi ngồi vào xe, khởi động máy, tay nắm vô lăng, lái xe theo xe cứu thương và các đồng nghiệp rời bệnh viện, hắn thực sự rất vui.
Hắn nhớ lại ngày Dương Cáo tỏ tình thành công, anh ta kéo lê cây lau nhà mà cực kỳ hăng hái, làm gì cũng cười tươi, lúc đó hắn còn nghĩ có gì mà làm quá lên vậy.
Vì khi đó Dương Cáo trong ca trực đêm, có một bát mì ăn liền để trong phòng đun nước chờ nước sôi, nhưng không biết ai đã cầm đi mất, không biết là bị ăn nhầm hay bị vứt đi như rác.
Theo tính cách của Dương Cáo, anh ta chắc chắn sẽ phát điên, nhưng hôm đó bác sĩ Dương tâm trạng rất tốt, chỉ phẩy tay cho qua, làm Phương Thức Du cảm thấy thật đáng sợ.
Và giờ đây, hắn nhận ra rằng không nên quá mù quáng tin vào bản thân, khi mình đặt vào hoàn cảnh như vậy, có khi còn làm lố hơn người khác.
Hắn lái xe theo sau đồng nghiệp, cảm thấy mình có thể khám bệnh cho hai trăm bệnh nhân một lúc, từ khoa ngoại đến khoa nội.
Ở bên kia, sau khi Phương Thức Du rời đi, Hứa Nam Hành ngồi yên một lúc lâu.
Đúng là anh đã hai mươi lăm tuổi, là người trưởng thành, có thể anh chưa chín chắn lắm, lời nói còn thiếu thận trọng, nhưng anh luôn nghiêm túc đối xử với mọi thứ xung quanh.
Khi lần đầu cảm thấy Phương Thức Du có gì đó khác thường với mình, anh đã mơ hồ đoán ra một số khả năng, có thể bác sĩ Phương thích mình.
Hứa Nam Hành tuy được khen ngợi từ nhỏ, khen đẹp trai, khen thông minh, khen ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng anh lại khá khiêm tốn, thường gãi đầu nói: “Không có đâu, bình thường thôi ạ.” Anh không có ý thức tự cao, từ nhỏ anh thực sự nghĩ mình chỉ là một cậu bé bình thường.
Mọi người vốn nên cư xử lịch sự, hòa nhã với người khác, con người vốn nên đúng giờ, tuân thủ lễ nghi, và sống tử tế, tuân theo quy tắc.
Hứa Nam Hành luôn cho rằng đây là những điều một sinh vật thông minh sống trong xã hội văn minh nên làm, vì vậy anh không nghĩ mình là người đặc biệt xuất sắc, anh chỉ làm được những điều cơ bản.
Vì vậy, khi nhận ra bác sĩ Phương có thể thích mình, phản ứng đầu tiên của Hứa Nam Hành là, anh ấy thích mình ở điểm nào?
Sau đó, bác sĩ Phương nói với anh rằng, anh là một người rất tốt, nhưng anh không thấy điều đó thuyết phục lắm, vì thầy Hứa nghĩ những điều đó đều là phẩm chất cơ bản.
Cuối cùng, vào đêm đầu tiên Phương Thức Du đi hỗ trợ vụ sạt lở, Hứa Nam Hành đột nhiên ngẩng đầu lên từ bàn học.
Anh nhớ đến câu nói của ông chủ quán ăn Hồ Nam ở huyện: “Hãy để cảm xúc vượt lên lý trí.”
Yêu thích vốn dĩ không nên là điều lý trí.
Khi nhận ra điều này, trái tim Hứa Nam Hành bắt đầu đập mạnh, anh điều chỉnh bản thân, cố gắng để cảm xúc vượt lên trước.
Anh từ từ buông bỏ những suy nghĩ kiểu “vì mình thế nào nên Phương Thức Du mới thích mình”, anh nắm chặt cây bút mực đen, cố gắng trải nghiệm cảm giác đơn giản nhất “anh ấy thích mình“.
Sau đó, anh đặt bút xuống, lấy điện thoại ra.
Không có tin nhắn nào từ Phương Thức Du, có thể làng bị sạt lở không có tín hiệu điện thoại.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở vị trí quán bar ở thành phố Sơn Nam.
Nói đến chuyện này, sau ngày Phương Thức Du mở lồng ngực cứu sống công nhân ở phòng cấp cứu của bệnh viện nhỏ, họ đã hẹn sẽ đi uống một ly cùng nhau.
Hứa Nam Hành nhìn điện thoại cười, rồi đặt nó xuống, tiếp tục chuẩn bị bài giảng.
Hôm sau anh gọi học sinh trở lại lớp học, Tết Quốc khánh bảy ngày vui chơi năm nào cũng có, lớp 9 rồi thì vui ít đi vài ngày.
Hứa Nam Hành mang máy tính vào lớp, để học sinh xếp hàng theo chiều cao quanh bục giảng, chiếu cho các em xem lễ thượng cờ ngày Quốc khánh ở Bắc Kinh.
Nơi này cách Bắc Kinh quá xa, quốc kỳ bay trên biên giới quốc gia và quốc kỳ ở quảng trường Thiên An Môn cách nhau hơn ba nghìn năm trăm km đang đáp lại nhau, các em nhỏ nhìn thấy bầu trời buổi sáng ở Bắc Kinh trong video, như thể cũng đang đáp lại thủ đô.
Từ Bắc Kinh đến Tây Tạng, qua Thanh Hải, Cam Túc và vượt qua dãy núi Tanggula, thứ Hứa Nam Hành nhìn thấy không chỉ là những ngọn núi tuyết, mà còn là những lá quốc kỳ.
Ngay cả huyện nhỏ của họ, khắp các con phố đều có những khẩu hiệu “Tổ quốc trong tim tôi“.
Sau khi đến đây, anh không ít lần được học sinh hỏi “Bắc Kinh như thế nào”, lần này nhờ thầy Đàm nhắc nhở, anh mới nghĩ đến việc cho học sinh xem video lễ thượng cờ.
“Wow...”
Mọi người kinh ngạc trước những bước đi đều tăm tắp, ai cũng mở to mắt nhìn.
Ngày hôm đó, thầy Hứa dùng đề kiểm tra đã chuẩn bị sẵn trong kỳ nghỉ để khởi động, làm xong bài kiểm tra, không thu lại, trực tiếp giảng bài.
Giảng xong bài kiểm tra thì dạy bài mới, dạy xong bài mới thì ôn tập.
Hứa Nam Hành bắt đầu tăng tốc và tăng độ khó, bài tập hôm sau chỉ có Đạt Tang Khúc Trân làm đúng bài toán lớn mà anh đưa ra.
Đến hôm nay, các thầy cô giáo tình nguyện đã thể hiện rõ phương pháp giảng dạy “nắm chặt một số học sinh, đảm bảo những người có thể thi đỗ sẽ thi đỗ“.
Học sinh của thầy Hứa phần lớn không có năng lực tốt, nếu phải chọn ra một người có thể đạt kết quả cao, thì chỉ có Đạt Tang Khúc Trân.
Đó là điều không thể tránh khỏi, Hứa Nam Hành không có thời gian để dạy lại nội dung của tiểu học và lớp 7, lớp 8.
Anh chỉ có thể bắt đầu từ sau kỳ nghỉ Quốc khánh, thu dần sợi dây, những ai không giữ được, rơi xuống, anh không có cách nào khác.
Một mình anh, chỉ có thể làm được đến thế.
Ngày thứ ba.
Hứa Nam Hành đã hình thành thói quen, mở mắt là nhìn vào WeChat, vẫn không có tin nhắn nào từ Phương Thức Du.
“Hôm nay chúng ta sẽ học cách liệt kê để tính xác suất.” Hứa Nam Hành hắng giọng, “Trước tiên, hãy ôn lại những gì đã học, giả sử có một sự kiện ngẫu nhiên A, khả năng xảy ra của nó, tức là xác suất xảy ra của sự kiện A, được gọi là P(A).”
“Đọc trong sách, rồi tôi sẽ giảng thêm một công thức.” Hứa Nam Hành cầm phấn quay lưng lại, vừa nói vừa viết lên bảng, “Khi có n kết quả có thể xảy ra và mỗi kết quả có khả năng xảy ra như nhau...”
Xác suất, theo định nghĩa trong toán học, có hai điều kiện quan trọng để tính xác suất.
Kết quả thử nghiệm cần phải có tính hữu hạn.
Mỗi kết quả có tính khả thi như nhau.
Hứa Nam Hành ép mình phải tập trung, Phương Thức Du không nhắn tin về chỉ là vì điều kiện tín hiệu không tốt.
Nói không lo là tự lừa mình, bảo mình đừng lo chỉ là an ủi bản thân, Hứa Nam Hành không giỏi tự an ủi.
Anh nuốt nước bọt, tiếp tục giảng bài.
Ngày thứ tư.
Phương Thức Du đã hình thành thói quen, mở mắt ra là nhìn vào điện thoại, hôm nay là ngày thứ tư mất điện và tín hiệu, điện thoại của hắn chỉ còn lại chút pin đỏ le lói.
“Đã đào được người ra chưa?” Phương Thức Du từ chiếc giường dã chiến đơn giản đứng dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rồi đeo khẩu trang, “Hôm qua nói bên trong còn hai người nữa phải không?”
Hai lính cứu hỏa thở hổn hển, trả lời: “Khó đào lắm, máy móc không lên được chỗ này, đến rạng sáng mới đào được một người ra.”
Phương Thức Du sững lại: “Thế...!sao không gọi chúng tôi?”
“Đào được ra thì người đã không còn nữa.” Lính cứu hỏa thở dài, lắc đầu, dùng găng tay bẩn lau mặt, “Bác sĩ, hôm qua anh nói trại cần nguồn điện, chiều nay sẽ có một bình ắc quy được đưa lên, đồng nghiệp của chúng tôi đi xe máy mang đến.”
Phương Thức Du gật đầu: “Được, bảo họ chú ý an toàn, an toàn của mình là trên hết.”
“Ừ.” Anh lính cứu hỏa gật đầu, “Được rồi, chúng tôi tiếp tục đào, có người sẽ gọi anh.”
Nhóm y tế trong ba ngày đầu hầu như không ngủ, không chỉ Phương Thức Du, mà các y bác sĩ từ bệnh viện nhỏ và các trạm y tế xung quanh đều không chợp mắt.
Vụ sạt lở nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mọi người, và trong thời gian cứu hộ, đã xảy ra một vụ sạt lở thứ hai.
Những tảng đá to như đầu xe rơi xuống, đập ngay bên cạnh trại của họ, sát với vải lều.
Trong khoảnh khắc đó, đối diện với hiểm nguy của tự nhiên, đa số mọi người đều đờ đẫn, sững sờ, không kịp thốt ra một tiếng.
Tất cả nguồn điện khẩn cấp đều được nối với thiết bị của xe cứu thương, để tránh làm hết pin xe cứu thương không khởi động được, các anh lính cứu hỏa đã mang lên vài bình ắc quy khẩn cấp từ dưới núi.
Trong tình huống này, không thể sạc điện thoại, phải cung cấp toàn bộ điện cho thiết bị của xe cứu thương.
Phương Thức Du ngước nhìn trời, mây đen cuộn lại.
Ngay sau đó, có một y tá từ trại kêu lên: “Bác sĩ Phương!”
Hắn lập tức quay lại chạy tới: “Sao vậy!”
“Rung thất!” Y tá hét lên, “Mất ý thức, bác sĩ Cao đang ấn tim!”
Phương Thức Du nhanh chóng chạy vào trại.
Cái gọi là trại, là mấy cái lều dã chiến do lính cứu hỏa và lính biên phòng dựng lên sau vụ sạt lở.
Địa điểm sạt lở quá khó khăn, ở sườn núi, không chỉ xe cứu hỏa khó lên, mà xe cứu thương cũng phải nhờ mọi người kéo lên.
Khi Phương Thức Du chạy đến, bác sĩ Cao đang ấn tim, Phương Thức Du nhìn thấy trên màn hình theo dõi xuất hiện sóng rung thất.
Bác sĩ Cao bất lực: “Máy khử rung hết điện rồi.”
“Chiều mới có điện nguồn khẩn cấp mang lên.” Phương Thức Du nghiến răng, “Thay nhau ấn, ấn đến khi điện nguồn được mang lên.”
“Được.” Bác sĩ Cao nói.
Do vị trí địa lý không thuận lợi cho việc cứu hộ và thiếu thốn các nguồn lực như điện, lính cứu hỏa và biên phòng ở đây phải đào bới để tìm kiếm người sống sót, sau đó y tế sẽ điều trị, rồi lính biên phòng dùng sức người đưa người sống sót có dấu hiệu ổn định xuống núi.
Phương pháp vận chuyển chỉ có thể là phương pháp thô sơ, hai lính biên phòng khiêng cáng để đưa xuống.
Điều này định trước rằng đây là một cuộc cứu hộ dài và càng kéo dài càng làm cho mọi người thêm tuyệt vọng.
Những bệnh nhân bị tổn thương nặng không thể di chuyển được nằm đây, bên dưới lính biên phòng đang cố mở đường để xe cộ có thể đi qua, lính cứu hỏa dùng cuốc xẻng và những phương pháp đào bới cổ xưa nhất.
Các y tá và một số bác sĩ thay phiên nhau ấn tim, khi màn hình theo dõi hết pin, không ai biết, cũng không ai hỏi, phải ấn đến khi nào và liệu việc này còn có ý nghĩa gì không.
Phương Thức Du ấn tim trong ba mươi phút rồi để y tá cấp cứu tiếp quản, sau đó hắn đến đống đá lở để làm sạch vết thương cho một người sống sót vừa được đào ra.
Hắn kiềm chế không để tay run rẩy, sau ba mươi phút hồi sức tim phổi, hắn dùng tay kẹp kim, thực hiện khâu vết thương.
Cuối cùng, các đồng nghiệp của lính cứu hỏa đã dùng dây thừng buộc nguồn điện kéo lên.
Lúc này là ba giờ ba mươi lăm phút chiều, Hứa Nam Hành nhấp một ngụm cà phê từ cốc giữ nhiệt, Đạt Tang Khúc Trân lo lắng đứng bên cạnh bục giảng.
“1 độ là πR²/360, vậy n độ là nπR²/360, nào, em chỉ ra phần giống nhau giữa hai cái này cho thầy.”
Đạt Tang Khúc Trân nói: “Phần...!phần tử giống nhau, đều là nπR².”
Hứa Nam Hành: “Vậy có thể đơn giản hóa thành nπR/2 không?”
Đạt Tang Khúc Trân: “...!Được ạ.”
“Tại sao.” Hứa Nam Hành bình tĩnh nhìn cô học trò, “Nói ra tại sao có thể đơn giản hóa, và chỉ cho thầy xem.”
“...”
Trại cứu hộ sạt lở.
“Đưa tôi cái nhíp cứng hơn.” Phương Thức Du nhíu mày, giọng gắt, “Cái này mềm quá, tôi không kẹp được gì cả!”
Hắn rất ít khi nói giọng gắt gỏng như vậy.
Sau khi nguồn điện được kéo lên, lại đào ra thêm một người bị chảy máu nặng.
Trong môi trường này, khâu mạch máu gần như là thảm họa, hắn đeo kính phóng đại đã dính đầy bụi, mỗi lần dính bụi hắn phải ngừng tay và gọi y tá dùng bông lau sạch.
Gió trên núi rất mạnh, tiến độ khâu chậm hơn bình thường gấp đôi, cộng thêm thiếu thuốc mê, lại cần người giữ bệnh nhân.
Chiếc lều giống như một mặt trống, gió núi liên tục đập vào, tiếng đập thình thình, giống như các bác sĩ ở chiến trường.
Ngày thứ năm.
Cậu của Đức Cát và ba của Chu Dương đến nhà bếp của trường, mang theo khoai tây và bột mì.
Phụ huynh học sinh thường xuyên mang đồ ăn đến trường, sau khi đặt thức ăn xuống, họ gặp Hứa Nam Hành bên ngoài.
Hai vị phụ huynh chào hỏi thầy Hứa.
Tuy nhiên, Hứa Nam Hành không tập trung, đến lần chào thứ hai anh mới phản ứng lại: “À, xin lỗi hai anh, tôi vừa...!lơ đãng một chút.”
Sau đó ba người trò chuyện, gần đây chủ đề của mọi người đều là ngôi làng bị sạt lở cách đây 40 km.
Cậu của Đức Cát nói rằng gia đình họ mỗi ngày đều cầu nguyện, hy vọng mọi người sẽ bình an.
Ba của Chu Dương cũng nói rằng làng đó còn nhỏ hơn đây, đường đi lại khó khăn hơn, thường chỉ có xe bò qua lại.
Ba của Chu Dương lại nói: “Anh tôi và đồng đội của anh ấy hôm qua mang mấy bình ắc quy qua đó, nghe nói đêm qua bên đó lại sạt lở lần nữa, chết nhiều người lắm.”
Cốc giữ nhiệt trong tay Hứa Nam Hành “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
“Thầy ơi?”
“Thầy không khỏe à?”
Ngày thứ sáu.
Cuối tuần.
Hứa Nam Hành không thể ngồi yên được nữa.
Anh đến sân bệnh viện nhỏ khởi động chiếc xe G63, hy vọng rằng chiếc xe địa hình có giá hơn ba triệu này thực sự có thể vượt qua những ngọn núi và rừng sâu.
Anh không thể chịu đựng được rằng cuộc trò chuyện cuối cùng giữa anh và Phương Thức Du lại là một câu nói mập mờ “khi nào về chúng ta nói chuyện”, trên thế giới này mỗi ngày có vô số người đắm chìm trong giả định “giá mà tôi đã” làm điều gì đó, Hứa Nam Hành ghét giả định, anh cũng ghét xác suất.
Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng, hôm nay trời ở Nam Tây Tạng vẫn âm u.
Những đám mây đen trên cao nguyên mang theo sự đè nén và cảm giác xâm lược đầy áp bức, thầy Hứa chỉ còn biết dựa vào khả năng mạnh mẽ của chiếc xe địa hình G-Class của Mercedes Benz.
Chiếc xe với hệ dẫn động bốn bánh toàn thời gian, với bộ vi sai trung tâm mở, con quái vật địa hình khổng lồ này lao đi trên con đường đất đá chỉ có thể dùng gia súc vận chuyển ở Nam Tây Tạng, hướng thẳng về phía Tây.
Vị trí của ngôi làng đó được ba của Chu Dương chỉ cho anh, trên bản đồ định vị cần đặt một điểm quan sát, rồi nửa đường nhìn thấy một biển báo, rẽ sang hướng khác, rồi đi theo con đường đất lên núi.
Hứa Nam Hành không biết liệu có thể tìm thấy nơi đó hay không, nhưng nếu không ra ngoài tìm thử, anh chắc chắn sẽ hối hận.
Đồng thời anh cũng thực sự cảm thấy may mắn vì đã mang chiếc xe địa hình cứng cáp này đi.
Hai tiếng rưỡi sau, Hứa Nam Hành biết mình đã lái xe đến đúng địa điểm, anh nhìn thấy xe địa hình của biên phòng và xe cứu hỏa ở lưng chừng núi.
Thấy có xe dân sự đến, lính biên phòng lập tức tiến đến ngăn cản.
“Anh là khách du lịch à?” Biên phòng nhìn biển số xe của anh, “Đừng đi lên nữa, trên đó sạt lở rồi, quay đầu về đi.”
“Không phải!” Hứa Nam Hành mở cửa nhảy xuống xe, “Tôi là giáo viên tình nguyện...!đây là giấy tờ của tôi, bạn tôi ở trên đó, tôi có thể lên xem được không?”
Anh lính biên phòng nhìn anh một lúc: “Anh lên đó cũng không giúp được gì đâu, những người có thể đưa xuống đã được đưa xuống rồi.”
Anh lính biên phòng tưởng rằng bạn của Hứa Nam Hành là dân làng, Hứa Nam Hành vội giải thích: “Không phải, bạn tôi là bác sĩ tình nguyện, anh ấy...!tôi đã sáu ngày không liên lạc được với anh ấy rồi.”
“À.” Anh lính gật đầu, nhìn anh một lúc, rồi hỏi, “Bác sĩ nào? Tên gì, đến từ đâu?”
Hứa Nam Hành nói tất cả những gì anh biết.
Hiện tại tình hình trên đó đã được kiểm soát, họ đã gửi lên một số nguồn điện khẩn cấp, thiết bị của xe cứu thương đều hoạt động bình thường.
Đang nói, lại có hai lính biên phòng khiêng cáng xuống, người được đưa vào xe địa hình.
Địa hình ở đây thật khó di chuyển, xe địa hình của biên phòng đã thay lốp địa hình nhưng vẫn phải di chuyển chậm chạp với tốc độ 20 km/h.
Anh lính biên phòng hỏi thăm tình hình trên đó, lính biên phòng khiêng cáng nói rằng những người có thể đào được đều đã được đào ra, hiện trên đó còn bốn, năm người không thể di chuyển được, và một phụ nữ mang thai.
Hứa Nam Hành cố gắng thêm một lần nữa, anh nói rằng anh sẽ không gây thêm rắc rối, chỉ lên nhìn một chút thôi.
Anh lính biên phòng đồng ý cho anh đi cùng lính biên phòng lên.
Mất bốn mươi phút, bốn mươi phút leo núi, chân tay Hứa Nam Hành đều mềm nhũn.
Đây không phải là đường núi thông thường, có những chỗ phải bám vào cây bên cạnh để kéo mình lên, Hứa Nam Hành không thể tưởng tượng được những người lính đã làm thế nào để khiêng cáng xuống.
Bốn mươi phút sau, Hứa Nam Hành nhìn thấy trại lính màu xanh lá quân đội phía sau đống đá vụn.
Anh nhìn thấy một vài người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang, anh nghe thấy một số tiếng ồn lộn xộn, sau bốn mươi phút leo núi anh thấy có hơi ù tai, tầm nhìn cũng rung chuyển.
“Ê, ê.” Người lính dẫn anh lên thấy anh lảo đảo, “Anh ổn chứ?”
“Tôi ổn.” Hứa Nam Hành tỉnh táo lại, “Cảm ơn anh, đừng lo cho tôi.”
“Tìm thấy bạn anh rồi thì nhanh chóng rời đi nhé.” Người lính nói, “Thời tiết không tốt, chúng tôi cũng sắp phải kết thúc cứu hộ và rời đi thôi.”
“Vâng, được.”
Anh lảo đảo vượt qua đống đá vụn, tiến về phía trại lính.
Áo blouse trắng trong tầm nhìn ngày càng nhiều, anh cảm thấy căng thẳng, thần kinh căng thẳng, những chiếc áo blouse trắng đi lại ở đây gần như khiến anh bị mù tuyết*...
(*) Bệnh mù tuyết: Một dạng phổ biến của bệnh viêm giác mạc do ánh sáng, là một tình trạng bệnh lý do tiếp xúc quá nhiều với tia UV.
Những người bị mù tuyết thường dành vài giờ ở ngoài tuyết mà không có kính bảo vệ mắt thích hợp.
Băng tuyết có thể phản chiếu tia UV vào mắt, dẫn đến giác mạc bị bỏng.
Vì anh đang chăm chú nhìn họ, phân biệt từng người.
Có tổng cộng ba chiếc lều lớn, Hứa Nam Hành đi đến chiếc lều cuối cùng mà vẫn không thấy Phương Thức Du đâu.
Có y tá đang dìu một bệnh nhân bị gãy chân, gọi anh tránh đường, anh máy móc bước sang một bên, có bác sĩ vội vàng đi ngang qua anh, vừa đi vừa đeo găng tay cao su.
Hứa Nam Hành bước qua chiếc lều thứ ba, đi ra bên ngoài, bên ngoài có người ngồi nghỉ trên tảng đá, mặc đồng phục cứu hỏa.
Hứa Nam Hành tiếp tục đi về phía trước, một con đường quanh co, không biết tại sao, lẽ ra anh không nên đi tiếp nữa, phía trước chẳng còn gì cả, nhưng anh vẫn bước đi.
Anh nhìn thấy từ phía bên kia khúc quanh có một người đi tới, dáng người cao ráo, thân hình cân đối, mặc áo blouse trắng, tay cầm một xô nước, trông như vừa đi lấy nước suối về.
Khi bốn mắt chạm nhau, đối phương càng ngạc nhiên hơn.
Ngay khoảnh khắc đó, Phương Thức Du đặt xô nước xuống và bước nhanh về phía anh, Hứa Nam Hành, tuy người đã mệt mỏi đến mức không thể đi nổi, cũng cố gắng bước tới.
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, không nói một lời, họ đồng thời đưa tay ôm lấy nhau.
Vừa ôm, họ vừa trao nhau nụ hôn.
Ôm chặt và hôn nhau.
Im lặng, mãnh liệt, kiên định hôn nhau..