Sau khi tiễn Phương Thức Du, Hứa Nam Hành trở về phòng ký túc xá ở tầng hai, anh thấy một chiếc thùng giấy cao đến đùi mình ở ngay cửa.
Anh đẩy chiếc thùng vào trong phòng, tìm con dao rọc giấy để mở ra.
Cái máy pha cà phê không lớn lắm, là một máy pha cà phê viên nén bình thường, nhưng có rất nhiều viên nén.
Hứa Nam Hành là một tín đồ cà phê, ba ly một ngày là chuyện thường.
Anh dọn dẹp một chút, uống hai ly nước lớn.
Đã lâu rồi không vận động, lại ở vùng cao, uống xong nước anh ngồi trước bàn học để nghỉ ngơi một lát.
Trên bàn, chiếc đèn bàn Phương Thức Du tặng đang yên lặng nhìn anh, Hứa Nam Hành cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ là gì.
Anh luôn cho rằng sự quan tâm của Phương Thức Du dành cho mình là sự giao tiếp bình thường giữa những người bạn thân, bạn bè quan tâm lẫn nhau mà thôi.
Nhưng dù sao anh cũng là một người trưởng thành, có sự nhạy cảm cơ bản trong các mối quan hệ thân mật.
Và cái điếu thuốc kia, thực lòng mà nói, lúc đó anh chỉ muốn Phương Thức Du cầm giúp mình một lát, anh không muốn để học sinh bắt gặp mình hút thuốc.
Nhưng Hứa Nam Hành không ngờ Phương Thức Du lại tiếp tục hút.
Trong đầu anh dựng lên vô số lý do cho hành động của Phương Thức Du, anh không phải là đứa trẻ 16-17 tuổi chưa hiểu chuyện đời, anh sẽ không tự lừa mình rằng “đó chỉ là thói quen hút thuốc” để thuyết phục bản thân.
Bởi vì sau một tháng tiếp xúc, anh biết rõ Phương Thức Du là người đáng tin cậy, và có lẽ vì là bác sĩ, ánh mắt của Phương Thức Du luôn có một sự thấu hiểu, lý trí và điềm tĩnh.
Vì vậy, hắn không thể đơn giản là vì thói quen mà đi hút một điếu thuốc đã bị mình hút dở.
Có lẽ...!Hứa Nam Hành siết chặt nắm tay, có lẽ trong những năm không có bạn thân này, hành động như vậy giữa các mối quan hệ thân mật là bình thường? Thời đại đang tiến bộ, có lẽ mọi người cho rằng anh em tốt thì phải hút chung một điếu thuốc, trước đây khi học trung học, mấy đứa trẻ không có tiền tiêu vặt, lén lút hút thuốc, chẳng phải cũng chia nhau từng hơi sao.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy, thầy Hứa tự thuyết phục mình.
Sau đó anh xuống tầng để gọi học sinh vào học.
Kể từ khi đến Tây Tạng, Hứa Nam Hành đã hiểu rõ trình độ của học sinh.
Nền tảng quá yếu nên tiến độ không thể quá nhanh, trong cuộc họp giáo viên vào chiều thứ Sáu, thầy Bố Trân và thầy Thứ Nhân cũng nêu ra vấn đề này, hy vọng Hứa Nam Hành giảm bớt tần suất kiểm tra.
Nhiều học sinh thấy điểm số ngày càng chán nản, thậm chí ngay cả Đạt Tang Khúc Trân, học sinh giỏi nhất lớp, điểm số cũng chỉ hơn điểm trung bình một chút.
Hứa Nam Hành từ chối đề nghị của các giáo viên.
Anh nói rằng từ tuần sau sẽ củng cố lại tất cả các lỗi sai của mọi người, chép lại lỗi sai, thay đổi loại bài tập và tiếp tục làm, anh không những không giảm tần suất kiểm tra, mà còn tiếp tục kiểm tra trong tuần tới.
Cuộc họp kết thúc, hiệu trưởng Tác Lãng giữ anh lại.
Thời gian trôi qua, vào đầu tháng 10 năm ngoái đã bắt đầu có tuyết, giờ mới đến giữa tháng 9 mà thời tiết đã trở lạnh.
Hiệu trưởng rót thêm cho anh một cốc nước, ngồi xuống, nói: “Tôi có thể hiểu từ tận đáy lòng việc thầy lo lắng cho học sinh, nhưng những gợi ý của các giáo viên hôm nay, thầy thật sự nên cân nhắc.”
“Không thể được, hiệu trưởng.” Hứa Nam Hành nói, “Cô nghe tôi tính nhé, bây giờ là tháng 9, sắp tới kỳ nghỉ Quốc khánh, sau đó là nghỉ đông vào cuối tháng 12, kéo dài đến tháng 3, trong khoảng thời gian này...”
“Thầy Hứa, tôi biết ngắt lời thầy là không lịch sự.” Cô Tác Lãng nói với vẻ áy náy, “Những gì thầy nói tôi thật sự hiểu được, thầy rất lo lắng, tôi cũng rất lo, thầy phải tin tôi, tôi đã ở đây nhiều năm, tôi còn mong học sinh được thi đậu hơn bất kỳ ai.”
Hứa Nam Hành uống một ngụm trà: “Thường những lời này sau đó sẽ bắt đầu với “nhưng“.”
Hiệu trưởng Tác Lãng cúi đầu, ngón tay cô mân mê quyển sổ ghi chép cuộc họp: “Đúng vậy, nhưng trước hết họ cần phải sống.”
“Tường nhà của Đức Cát bị gió thổi đổ, bò chạy ra ngoài, lúc đó em ấy đang trong giờ tự học buổi tối, ở nhà chỉ có bà ngoại, bà và em gái ra ngoài tìm bò, tìm mãi đến khi Đức Cát tan học về, vẫn còn hai con bò chưa tìm thấy, trời quá tối, em gái bị ngã và chấn thương vai phải.”
Hứa Nam Hành nhất thời nói không nên lời.
“Và những con bò đó không phải của nhà họ, là của người khác trả tiền để họ nuôi, đó là một trong những nguồn thu nhập của gia đình họ.” Cô Tác Lãng nói, “Thầy Hứa, tôi chưa bao giờ nghi ngờ mức độ trách nhiệm của thầy đối với học sinh, nhưng thầy biết rất ít về nơi này, thầy cần thích nghi.”
“Nhà của Khúc Trân vào thứ Bảy đó, người hàng xóm giúp chăm sóc ông nội đã đi thành phố, Khúc Trân đang học thêm, giáo viên giúp đỡ đã đi tìm bò nhà Đức Cát, tưởng rằng ông nội có người chăm sóc, kết quả là ông đã bị đói hai bữa.”
“Đây mới là “môi trường” mà thầy cần thích nghi và thỏa hiệp.” Cô Tác Lãng buồn bã nhìn anh, nói, “Thầy Hứa, tôi rất cảm kích phương pháp giảng dạy của thầy, nhưng không thể tiếp tục như thế này nữa.”
Phòng làm việc này là phòng duy nhất trong tòa nhà giảng dạy còn sáng đèn, Phương Thức Du có thể nhìn thấy nó từ phòng chứa đồ ở tầng ba của bệnh viện.
Lâu sau, Hứa Nam Hành lặng lẽ đứng dậy, gật đầu với hiệu trưởng Tác Lãng, không nói một lời nào rồi rời khỏi văn phòng trên tầng ba.
Anh đi xuống tầng hai, ngồi vào trong phòng.
Sau đó anh bật đèn bàn, mở máy tính lên, nhưng khi màn hình sáng lên, anh lại thấy mơ hồ, như thể quên mất mình định làm gì.
Ở phía bên kia, trong tầm nhìn của Phương Thức Du, đèn trong văn phòng trên tầng ba đã tắt, nhưng đèn ở phòng giáo viên tầng hai lại bật sáng.
Hôm đó, sau khi họ chia tay nhau ở cổng trường, giao tiếp giữa hắn và Hứa Nam Hành trở nên hơi kỳ lạ.
Đêm đó, Phương Thức Du là người đầu tiên gửi tin nhắn, hắn nói trên WeChat rằng trời sẽ lạnh dần, thứ Hai hắn sẽ vào thành phố, hỏi Hứa Nam Hành có cần hắn mua giúp một cái chăn dày không.
Hứa Nam Hành lúc đó trả lời rằng không cần, tuần tới anh sẽ đưa học sinh đến trường trung học huyện để làm thí nghiệm, lúc đó anh có thể tự mua.
Lần thứ hai là Hứa Nam Hành chủ động nhắn tin, anh hỏi Phương Thức Du về miếng dán đau nhức, dán trong bao lâu thì phải gỡ ra.
Phương Thức Du cảm thấy mơ hồ.
Lúc đó mình đang làm gì, Hứa Nam Hành chỉ không muốn học sinh nhìn thấy cậu ấy hút thuốc, nhờ mình cầm điếu thuốc giúp một lúc, tại sao mình lại hút tiếp?
Điều này có khác gì quấy rối dục đâu?
Phương Thức Du thu dọn đồ đạc trên bàn chuẩn bị xuống lầu, tầng ba của bệnh viện cất giữ một số dụng cụ điều dưỡng và văn phòng phẩm, Phương Thức Du ôm chồng giấy A4 cần thiết rồi tắt đèn xuống lầu.
Tuy nhiên, vừa đến góc cầu thang, điện thoại trong túi hắn rung lên.
Hắn có một cảm giác mạnh mẽ rằng tin nhắn WeChat đến từ tòa nhà giáo viên đối diện.
Phương Thức Du một tay ôm giấy A4, cầm những thứ khác.
Phía sau anh là tầng ba đã tắt đèn, trước mặt là ánh sáng từ tầng hai.
Anh lấy điện thoại ra từ túi áo blouse trắng, mở khóa.
Trên WeChat.
[Hứa Nam Hành: Anh có bận không?]
Phương Thức Du nhìn dòng chữ này, trong lòng như có cơn bão nổi lên.
Rõ ràng là Hứa Nam Hành muốn nói chuyện với mình.
Nhưng rõ ràng hơn là mình đang bối rối.
Hắn chưa bao giờ bối rối.
Lần đầu tiên lên lớp giải phẫu hắn không bối rối, lần đầu tiên cấp cứu bệnh nhân nhồi máu cơ tim hắn cũng không bối rối, nhưng bây giờ lại bối rối.
Hắn như bị bạn học gọi “thầy kêu bạn lên văn phòng kìa”, trên đường đến văn phòng giáo viên vô cùng hồi hộp.
Và thực tế là, Hứa Nam Hành đúng thật là giáo viên.
Phương Thức Du trả lời:
[Không bận, cậu nói đi.]
Không ngờ vừa gửi tin nhắn “không bận” xong, hắn xuống tầng hai, đặt đồ lên bàn của y tá, vừa đặt xuống thì từ tầng một có tiếng gọi lên.
Y tá: “Công nhân ở công trường xây dựng đường hầm bị thương, thanh sắt dài hơn một mét xuyên qua ngực trái gần tim, đâm ra sau xương bả vai.”
“Vừa đi vừa nói.” Phương Thức Du cất điện thoại, tiện tay lấy một chiếc khẩu trang dưới bàn y tá và đeo lên.
Y tá đi cùng hắn xuống tầng một: “Công nhân được đồng nghiệp lái xe đưa đến đây, anh ta vẫn còn tỉnh táo, đã hỏi qua bệnh sử, phổi đã từng phẫu thuật.”
“Gọi 120 cho bệnh viện huyện chưa.”
Y tá: “Gọi rồi, xe cứu thương đang trên đường tới.”
“Gọi cho lính cứu hỏa chưa?”
“Gọi rồi, họ cũng đang trên đường.”
Bệnh nhân ở trong phòng cấp cứu, vì bị xuyên qua không thể nằm xuống, Phương Thức Du đeo găng tay vào, khi bước vào thấy người bệnh đang ngồi, khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi nhưng khi nhìn thấy áo blouse trắng, ánh mắt thay đổi, há miệng nhưng không nói được gì, có lẽ vì quá sợ.
Phương Thức Du cúi xuống xem tình trạng chảy máu, lượng máu chảy không nhiều, có vẻ đồng nghiệp của anh ta đã rất cẩn thận khi đưa anh ta tới.
Cửa lại mở, người vào là Dương Cáo, hai bác sĩ không tỏ ra ngạc nhiên, y tá đã cắt mở quần áo ở chỗ xuyên qua.
“Từng phẫu thuật phổi gì trước đây?” Phương Thức Du hỏi.
Bệnh nhân run rẩy nói: “Phẫu...!phẫu thuật cắt bỏ ung thư phổi.”
“Phổi trái hay phổi phải?” Phương Thức Du hỏi.
“Trái.”“Thùy trên hay thùy dưới?”
“Thùy trên.”
Phương Thức Du đứng thẳng lên, nhanh chóng nói với y tá: “Gọi lại cho 120, nói rằng bệnh nhân có tiền sử phẫu thuật mở ngực, dính nhiều trong khoang ngực, bệnh nhân không thể di chuyển được, yêu cầu họ quay lại bệnh viện, mang theo hai bác sĩ khoa ngoại và một bác sĩ gây mê đến đây, chỉ có thể lấy thanh sắt ra tại chỗ.”
Bệnh viện nhỏ không có phòng phẫu thuật, Phương Thức Du nhìn sang Dương Cáo, nói: “Chỉ có thể dùng phòng cấp cứu này.”
Dương Cáo hiểu, gật đầu.
Trong điều kiện khẩn cấp và hạn chế, để cứu người thì không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Dương Cáo vẫn lo lắng, dùng ánh mắt trao đổi với Phương Thức Du.
Nếu đợi xe cứu thương của bệnh viện huyện tới, dù trong thời gian chờ đợi bệnh nhân có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể coi đó là rủi ro, vì ở đây không có điều kiện phẫu thuật.
Nhưng một khi, một khi tiến hành cấp cứu tại đây, trong quá trình mở ngực để lấy thanh sắt ra mà xảy ra sự cố, thì gia đình bệnh nhân có thể truy cứu trách nhiệm.
“Đẩy bệnh nhân đi chụp CT.” Phương Thức Du nói, “Khử trùng phòng cấp cứu, khi 119 đến thì cắt thanh sắt và bắt đầu phẫu thuật, bác sĩ Dương gọi cho Bắc Kinh hỏi về cách gây mê trong trường hợp này.”
“Đợi đã!” Dương Cáo kéo hắn ra khỏi phòng cấp cứu.
Đúng lúc này, Hứa Nam Hành đến, gặp hai người vừa ra khỏi phòng cấp cứu.
Hứa Nam Hành đoán là có chuyện gì đó, vì trong viện có đậu hai chiếc xe anh chưa từng thấy.
Trước khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, anh thoáng thấy bên trong có người bị thanh sắt đâm vào ngực.
Hứa Nam Hành ngay lập tức sững người, sau đó nhìn về phía Phương Thức Du.
“À.” Hứa Nam Hành nói, “Anh, anh cứ bận việc đi.”
Anh đã nhắn tin trên WeChat, nói là gặp mặt để trò chuyện.
Anh cảm thấy mình đang rơi vào một vòng luẩn quẩn, và trong tình cảnh này, anh không hy vọng Phương Thức Du đem đến cho anh một câu trả lời, anh chỉ muốn trò chuyện với Phương Thức Du.
Dương Cáo lúc này có chút lo lắng, anh ta kéo tay Phương Thức Du: “Không được, cậu chờ chút đã, cậu chắc chắn muốn phẫu thuật ở đây à? Nếu có chuyện gì thì sao? Chúng ta thậm chí còn không có bác sĩ gây mê.”
“Phẫu thuật ở đây có xảy ra chuyện hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn bệnh nhân sẽ chết trên đường đưa về bệnh viện huyện bằng xe 120.” Phương Thức Du nói chắc nịch.
Dương Cáo “chậc” một tiếng: “Cậu cố chấp cái gì vậy!”
“Anh không có phán đoán sao?” Phương Thức Du nói, “Khoang ngực bị dính, ước chừng cách tim chưa đến hai centimet, anh thử nghĩ xem đường đến huyện đi thế nào, trừ khi họ điều trực thăng qua đây.”
“Nhưng cũng phải...” Dương Cáo có chút ngần ngại liếc nhìn Hứa Nam Hành, sau đó hạ giọng, “Nhưng cũng phải tuân thủ quy định chứ, nếu anh ta chết trên bàn mổ của cậu, thì cậu cũng không cần về Bắc Kinh nữa, cứ ở lại đây làm bác sĩ Tây Tạng luôn đi!”
Hứa Nam Hành đại khái đã hiểu, thực ra rất dễ hiểu, đó là vấn đề trách nhiệm cơ bản nhất.
Trong thời gian chờ cứu hộ, nếu không đủ điều kiện thì không nên hành động bừa bãi, đó là hợp lý và đúng quy định.
Nhưng đối với Phương Thức Du, đó là thấy chết mà không cứu, hắn không thể làm được điều đó.
“Thầy Hứa.” Phương Thức Du nhìn anh.
“Ừ.” Hứa Nam Hành gật đầu.
“Nhờ cậu, lái chiếc G63 chạy dọc theo đường núi về phía huyện, giữa đường gặp xe 120 thì chặn lại, đưa các bác sĩ trong xe lên xe cậu, cậu chở họ tới đây, xe cứu thương không thể chạy nhanh trên con đường này.”
“Nhưng nhớ chú ý an toàn.” Phương Thức Du bổ sung thêm một câu.
“Được!” Hứa Nam Hành gật đầu đáp, kiểm tra lại túi quần, chìa khóa xe vẫn còn đó, rồi anh quay người chạy ra khỏi bệnh viện.
Phương Thức Du điều chỉnh hơi thở: “Bác sĩ Dương, tôi là bác sĩ phẫu thuật chính, anh hỗ trợ.
Anh đi gọi điện, tôi đi xem phim chụp X-quang của bệnh nhân.”
Ở bên kia, Hứa Nam Hành nhanh chóng trèo lên xe, động cơ không cần làm nóng, khởi động lạnh và lái xe ngay.
Đây là chiếc Mercedes Benz G63, động cơ lạnh đột ngột được anh nhấn ga mạnh, động cơ không chỉ không rung lắc mà ngược lại còn trở nên phấn khích.
Nó dường như cảm nhận được ý thức của chủ nhân, giống như một con ngựa Hãn Huyết vừa tỉnh giấc, khi biết mình sắp làm một việc vĩ đại, lập tức trở nên sôi sục.
Chiếc G63 đen bóng lao ra khỏi bệnh viện, đi lên đường núi hướng về phía huyện.
Cảm xúc của con người thường bị một cảm xúc lớn hơn bao trùm.
Hứa Nam Hành bây giờ là như vậy.
Lúc này, tất cả những khó khăn trong giảng dạy và những cuộc đấu tranh tâm lý đều tan biến.
Anh thực sự, một cách chân thực, cảm nhận được rằng trước sự sống và cái chết, không có gì quan trọng hơn.
Anh lái xe lên đường núi, con đường này không chỉ là đường không trải nhựa mà còn thường xuyên sạt lở.
Những tài xế đi qua đây thường mang theo xẻng trong xe, đôi khi gặp những vụ sạt lở nhỏ họ sẽ tự dọn dẹp.
Vì vậy, mặt đường có một số mảnh vỡ tích tụ lại.
Nhưng chiếc G63 lại khác, nó rất cao.
Không phải là thùng xe cao, mà là gầm xe cao.
Thậm chí có thể nói thùng xe của G63 là chật chội, đặc biệt là không gian hàng ghế sau chật hẹp.
Người ta đồn rằng “hàng ghế sau của G63, chó cũng không muốn ngồi” là có lý do.
Như Hứa Nam Hành đã nói không lâu trước đây, mục đích ban đầu của Mercedes khi làm dòng xe G-Class là để phục vụ mục đích quân sự.
Hứa Nam Hành giữ vô lăng, xe lắc lư trên đường như một ly cocktail trước khi uống.
Kỹ năng lái xe của Hứa Nam Hành thật sự khá tốt, dù sao anh cũng là con nhà giàu, khoảng bảy tám tuổi anh đã từng cưỡi xe máy nhỏ ở Anh.
Anh đạp ga, bật đèn cảnh báo, làm cho mình trở nên rất nổi bật.
Đường núi rất hẹp, anh phải lái xe một cách cẩn thận.
Cũng thật vi diệu, anh cảm thấy mình đang cùng Phương Thức Du cứu người, đang cùng hắn đối mặt với một tình huống sinh tử.
Và anh biết rằng, vào lúc này, Phương Thức Du cũng đang đối mặt với một tình thế khó khăn, giống như tình huống của anh.
Anh không biết mình đã đưa ra quyết định đúng hay chưa, và Phương Thức Du cũng vậy.
Hứa Nam Hành biết rõ, nếu anh không cho học sinh khối lượng bài học lớn hơn, các em sẽ rất khó để thi đỗ.
Phương Thức Du cũng hiểu rằng, trong điều kiện khách quan không cho phép, xe cứu thương đã trên đường, hắn không thể mạo hiểm phẫu thuật cho một bệnh nhân nguy kịch.
Nhưng nếu Hứa Nam Hành không làm vậy, học sinh của anh có khả năng sẽ ở lại ngôi làng này suốt đời.
Nhưng nếu Phương Thức Du không làm vậy, bệnh nhân này sẽ từ từ chết trước mắt hắn.
Vùng núi quanh Nam Tây Tạng, con đường núi dẫn đến huyện có một đoạn quanh co lên dốc.
Khi Hứa Nam Hành vòng quanh núi lên, qua khỏi khu vực khuất tầm nhìn, một ngọn núi khác dưới ánh Sao Hôm, như một tượng Phật lớn đang cúi nhìn anh.
Đi đến khúc cua nên anh bấm còi và nhấp nháy đèn.
Không lâu sau, anh nhìn thấy chiếc xe cứu thương phía trước đang bật đèn báo.
Hứa Nam Hành lập tức tiếp tục bấm còi, đồng thời nháy đèn pha vài lần.
Chiếc xe cứu thương dừng lại, y tá của bệnh viện nhỏ đã gọi điện thông báo tình hình, bốn người mặc áo blouse trắng nhanh chóng nhảy xuống xe.
Hứa Nam Hành hiểu ý, ngay lập tức quay đầu xe tại chỗ, sau đó xuống xe mở cửa và cốp sau, vì họ còn mang theo túi, có lẽ là vật tư y tế.
“Mau mau!” Một người đàn ông trong nhóm hô lên, “Lộ Lộ, cô ngồi phía trước, chúng tôi ngồi phía sau!”
Nữ bác sĩ được gọi là Lộ Lộ “dạ” một tiếng rồi nhanh chóng lên ghế phụ lái, ngồi xuống và cài dây an toàn.
Hứa Nam Hành không lãng phí thời gian, cũng lập tức nhảy vào ghế lái, cài dây an toàn và toàn lực trở lại bệnh viện.
Bốn bác sĩ lập tức liên lạc điện thoại với bệnh viện nhỏ, thông báo họ đã lên xe.
Mọi người không chào hỏi nhau, cũng không cần khách sáo, liên tục cập nhật tình hình bệnh nhân qua điện thoại của y tá bệnh viện nhỏ, vì cần tất cả các bác sĩ đều nghe, nên họ bật loa ngoài.
“Lực lượng cứu hộ đã cắt bỏ phần thép lộ ra trước và sau, thuốc giãn cơ đã được tiêm, hiện chưa có tràn khí màng phổi, nhưng thùy trên của phổi trái và màng phổi dính quá chặt.”
Lộ Lộ ngồi ghế phụ quay đầu nói: “Có mở rộng vết mổ không?”
Y tá: “Có, bác sĩ Phương đang tách mô, màng ngoài của thép bị kẹp vào mô, nhịp tim của bệnh nhân lên đến 131 rồi, các anh có mang máu không? Máu của chúng tôi sắp hết rồi.”
“Có mang, có mang.” Một bác sĩ khác nói, “Bên các cô ai đang gây mê?”
“...” Y tá im lặng một lúc, rồi nói, “Tôi.”
“...” Cả xe im lặng một lúc.
Tuy nhiên, mọi người đều rất bình tĩnh, sự im lặng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó, một bác sĩ lên tiếng: “Được rồi, không sao, không sao, cô xem vết thương bị đâm xuyên có nổi bọt máu không?”
Y tá không dám lại gần, ngó đầu vào bên trong nhìn, nói: “Có.”
Ngay sau đó, y tá nói thêm: “Huyết áp và nồng độ oxy trong máu đều đang giảm, tuần hoàn hô hấp cũng không ổn định.”
Lúc này, bác sĩ ngồi ghế phụ hỏi Hứa Nam Hành: “Xin hỏi, anh có thể đi nhanh hơn không? Đường chúng tôi đi quá chậm, đã mất nhiều thời gian.”
“Không thành vấn đề.” Hứa Nam Hành liếm môi.
Anh có trí nhớ rất tốt, con đường này anh vừa đi qua, giờ là đường quay về, anh rất quen thuộc.
Hứa Nam Hành lái xe nhanh nhất có thể về bệnh viện nhỏ, chiếc xe địa hình G-Class của Mercedes Benz to lớn lao thẳng vào cổng bệnh viện, đầu xe gần như chạm vào bậc thang của phòng khám mới dừng lại.
Mấy bác sĩ ngay lập tức tháo dây an toàn và nhảy xuống xe, Hứa Nam Hành mở cốp sau giúp họ mang đồ vào.
Y tá lập tức ra đón, dẫn các bác sĩ đi rửa tay.
Vì không có vòi nước đạp chân, y tá giúp họ vặn mở vòi nước, sau đó mở cửa phòng cấp cứu.
Đến đây, Hứa Nam Hành đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Anh thở phào, tìm một chỗ ngồi trong sảnh chờ của phòng khám.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, anh chợt nghĩ rằng thế giới này thật sự có những sự sắp đặt kỳ diệu.
Như việc những tin đồn ở trường học tại Bắc Kinh, rằng con nhà lắm tiền dễ dàng vượt qua kỳ thi tình nguyện, khiến anh quyết định không cần vé máy bay, tự lái xe từ Bắc Kinh vượt hơn ba ngàn cây số đến đây.
Vì thế anh mới có thể gặp Phương Thức Du trên quốc lộ 109, mới có thể kết bạn với Phương Thức Du, và ngày hôm nay, giữa con đường núi tối đen, anh mới kịp thời đưa các bác sĩ này đến cứu người.
Mỗi mắt xích trong chuỗi sự kiện này đều không thể có sai sót, thế giới thật kỳ diệu.
Hứa Nam Hành đột nhiên cúi đầu cười.
Khoảng sáu bảy phút sau, xe cứu thương đến, đỗ trong sân bệnh viện.
Ngay sau đó khoảng ba phút, có vẻ như gia đình của bệnh nhân bên trong nhận được thông báo đã đến.
Một người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ, phía sau có ba người già, nước mắt rơi đầy mặt.
Họ vừa bước vào, những công nhân đưa bệnh nhân đến đứng dậy ngay lập tức, nói gì đó bằng tiếng Tạng.
Họ đều là công nhân xây dựng đường hầm, điều mà hiệu trưởng Tác Lãng Thố Mỗ muốn Hứa Nam Hành hiểu rõ.
Gia đình của các học sinh đều ở trong hoàn cảnh như vậy, bố mẹ của các em hoặc đi làm xa, hoặc làm việc ở công trường, ông bà và em út ở nhà cần được chăm sóc.
Như hôm nay, đã muộn thế này mà họ vẫn còn làm việc trên công trường.
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ hỗ trợ đã mang theo túi máu, truyền máu xong giúp Phương Thức Du tiếp tục phẫu thuật, gây mê cũng do bác sĩ gây mê tiếp nhận.
Phương Thức Du bên này đang cầm máu, vì không có máy hút dịch nên phải dùng băng gạc, tầm nhìn rất kém.
May mắn là với Phương Thức Du, hắn vẫn có thể xử lý được.
“Chỉ.”
Y tá dụng cụ đưa chỉ khâu đến, hắn tiến hành khâu vết thương, không có đèn mổ, hai y tá khác dùng màng nhựa bọc điện thoại để chiếu sáng.
Một bác sĩ khác đến giúp anh tìm thấy một điểm chảy máu khác, đồng thời nói: “Truyền hai đơn vị hồng cầu lắng.”
Bác sĩ gây mê qua xem một lúc, với kinh nghiệm dày dặn của mình, bác sĩ gây mê nhìn một cái là biết không có gì đáng lo ngại.
Lấy xong thanh thép ra vẫn cần điều trị tiếp, nhưng kho thuốc và thiết bị của bệnh viện nhỏ này không đủ.
Khoảng một giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bệnh nhân được đẩy ra ngoài.
Các công nhân và gia đình bệnh nhân cùng lúc đứng dậy, vội vàng tiến lại hỏi thăm tình hình.
Y tá biết nói tiếng Tạng nhanh chóng thông báo với gia đình rằng bây giờ mọi việc đã ổn.
Thần sắc của Phương Thức Du cũng nhẹ nhõm hơn, hắn vội vàng bắt tay các bác sĩ từ bệnh viện huyện đến.
Sau đó, bệnh nhân được đẩy vào xe cứu thương, gia đình đi theo xe rời khỏi bệnh viện nhỏ.
Toàn bộ quá trình, Hứa Nam Hành đều cảm thấy không thực.
Cho đến khi Phương Thức Du, trông có vẻ mệt mỏi, đứng trước mặt mình, anh mới có cảm giác thực sự chạm đất.
“Vất vả rồi.” Hứa Nam Hành nói.
Phương Thức Du cố nặn ra một nụ cười: “Cũng không tệ lắm.”
Phẫu thuật cấp cứu rất thường gặp ở Bắc Kinh, nhưng điều kiện cấp cứu ở bệnh viện Bắc Kinh tốt hơn nhiều, cũng không có nhiều lo ngại như vậy.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, lúc này Dương Cáo cởi áo phẫu thuật bước lại, thở dài một hơi.
Dương Cáo nói: “Cũng ổn, các chỉ số sinh tồn đã ổn định.
Nhưng mà tôi nói này, Phương Thức Du, tôi biết cậu muốn cứu người, nhưng...!chỗ này, thật là...”
Dương Cáo chỉ vào phòng cấp cứu đơn giản: “Lần sau cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ đã.”
Nói xong, Dương Cáo đi mất, có lẽ là đi về phòng nghỉ.
Hứa Nam Hành ngẩng đầu nhìn theo anh ta, hỏi: “Anh có bị điều tra không?”
“Nếu...” Phương Thức Du liếm môi, “Nếu bệnh nhân sau này có chuyện gì, thì sẽ bị điều tra.”
“Chẳng phải nói là các chỉ số sinh tồn đã ổn định rồi sao?” Hứa Nam Hành lại quay qua nhìn vào đôi mắt của hắn, nửa dưới khuôn mặt vì đeo khẩu trang mà toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Phương Thức Du gật đầu, cả hai vẫn đứng, hắn ngồi xuống bên cạnh Hứa Nam Hành, đặt hai cổ tay lên đầu gối, nói: “Thanh thép xuyên qua ngực, bệnh nhân đã từng phẫu thuật ở ngực trái, tôi không biết tình trạng phổi của anh ta ra sao, thậm chí không biết anh ta có đủ điều kiện để thực hiện ca phẫu thuật này hay không, sau đó có thể bị nhiễm trùng, viêm...!Tóm lại, bất kỳ sự cố nào sau này cũng có thể là trách nhiệm của tôi.”
Hứa Nam Hành cũng ngồi xuống, nhìn hắn: “Nói vớ vẩn, hôm nay anh không lấy thanh thép ra thì anh ta không sống nổi đâu.”
Nghe vậy, Phương Thức Du khẽ cười một cái, rồi ngẩng đầu, quay đầu lại, cũng nhìn anh: “Nhưng sự việc thường không phải lúc nào cũng đen trắng rõ ràng, đúng không?”
Hứa Nam Hành khựng lại, đúng vậy.
Chính vì thế giới này không phải lúc nào cũng đen trắng rõ ràng, nên trong xã hội loài người mới tồn tại một hệ thống quy tắc hoàn chỉnh.
Nó giống như một cuốn “hướng dẫn sử dụng” khổng lồ, trong đó các điều khoản rõ ràng hướng dẫn con người cách ứng phó với từng tình huống cụ thể.
Nhưng “hướng dẫn sử dụng” không phải là “đáp án tiêu chuẩn“.
Nếu làm theo “hướng dẫn” thì hôm nay Phương Thức Du lẽ ra nên ngồi đây, chờ xe cứu thương của bệnh viện huyện đến, đưa bệnh nhân bị thanh thép đâm vào ngực trái lên xe cứu thương là xong chuyện.
Chứ không phải là khử trùng phòng cấp cứu, giống như một bác sĩ chiến trường mà bất chấp tất cả để phẫu thuật cho người ta.
“Xin lỗi nhé,“ Phương Thức Du lại nói, “Hôm nay xảy ra tình huống bất ngờ, không để ý đến cậu.”
“Anh nói vậy không phải làm tôi cảm thấy tội lỗi sao.” Hứa Nam Hành cười cười, “Tôi chỉ...!chỉ muốn tìm anh nói chuyện phiếm thôi, may mà tôi đã đến đây.”
Phương Thức Du nhìn anh: “May mà cậu đã đến.”
Câu này là thật lòng, từ tận đáy lòng.
Hắn thực sự rất biết ơn Hứa Nam Hành không phải là người quá kiêu căng hay ngượng ngùng.
Dù cả hai đều biết bầu không khí hôm đó không được ổn cho lắm, nhưng Hứa Nam Hành vẫn sẵn lòng đến bệnh viện tìm anh vào tối thứ Sáu này.
“Tóm lại, anh yên tâm đi.” Hứa Nam Hành an ủi hắn, “Tôi cảm thấy anh không làm sai.
Quy tắc, quy định thì cần phải tuân thủ, có thể anh sẽ bị phạt vì việc này, thậm chí bị sa thải, nhưng nếu thấy chết mà không cứu, thì còn là bác sĩ nữa không?”
Phương Thức Du rất nghiêm túc gật đầu: “Không sao đâu, trước đây cũng từng có những trường hợp tương tự, tỷ lệ sống sót của bệnh nhân thực sự là một tiêu chí để điều tra, nhưng tôi cũng tin tưởng vào bệnh viện.”
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười với Hứa Nam Hành, hy vọng anh đừng lo lắng cho mình.
Rất nhanh sau đó, chưa kịp để Phương Thức Du vào phòng nghỉ uống một cốc nước, điện thoại của hắn đã reo lên, là thầy của hắn gọi đến.
Trước khi nghe điện thoại, hắn có chút do dự, đầu ngón tay cầm điện thoại hơi tái đi.
Hứa Nam Hành đặt tay lên vai hắn, Phương Thức Du mới bấm nút nghe.
“Thầy ạ.” Phương Thức Du vẫn ngồi ở sảnh chờ bệnh viện, giọng khàn khàn, cổ họng khô khốc, “Vâng...!đúng vậy, lúc được đưa đến thì bệnh nhân vẫn còn tỉnh, vâng, đã hỏi ý kiến bệnh nhân về việc phẫu thuật, không, không kịp ký giấy.
Gia đình? Gia đình đến khi đang phẫu thuật, khi bệnh nhân gặp gia đình thì đã trực tiếp lên xe cứu thương.
Đã hỏi về tiền sử bệnh, đã từng phẫu thuật cắt bỏ ung thư phổi bên trái.
Phẫu thuật đã được ghi lại, là y tá quay bằng điện thoại, có ba góc quay.
Vâng...!Cảm ơn thầy, tạm biệt thầy.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phương Thức Du thấy một cốc giấy đưa tới trước mặt, là Hứa Nam Hành vừa đi rót nước.
Hắn nhận lấy cốc nước, định nói lời cảm ơn nhưng thật sự cổ họng quá mệt mỏi, hắn trực tiếp ngửa đầu uống cạn, rồi lau miệng.
Hứa Nam Hành ngồi xuống lại: “Sao rồi?”
Phương Thức Du với giọng điệu đỡ hơn nhiều: “Chắc là không sao đâu, thầy tôi nói, ngay khi biết tôi phẫu thuật ở đây đã lập tức báo cáo về bệnh viện chính ở Bắc Kinh.
Bệnh viện chính hiểu việc làm của tôi, cho rằng đó là tình huống khẩn cấp, nhưng họ vẫn phải xem lại hồ sơ phẫu thuật và tình trạng của bệnh nhân để đánh giá thêm.”
“Không sao đâu, nếu hôm nay anh không làm vậy, anh sẽ mãi mãi không vượt qua được rào cản này.” Hứa Nam Hành nói.
“Đúng vậy.” Phương Thức Du cười nhẹ, “Không sao, đây là ca phẫu thuật nằm trong khả năng của tôi.
Nếu hôm nay bệnh nhân đưa đến không phải là trường hợp tôi có thể xử lý, tôi cũng sẽ ngồi yên ở đây đợi xe cứu thương.”
Hứa Nam Hành đưa tay vỗ nhẹ sau lưng hắn hai lần: “Được rồi, nói chuyện đừng run nữa.”
“Phì.” Phương Thức Du bật cười, “Tôi không phải run, mà là lạnh.”
“À.” Lúc này Hứa Nam Hành mới nhận ra, hai người đang ngồi ngay đối diện cửa chính.
Gió lạnh trên cao nguyên Nam Tây Tạng về đêm thực sự không phải trò đùa, gió rít ù ù thổi vào trong.
Hứa Nam Hành nhìn ra cửa mới thấy, xe của mình vẫn đang đậu với đầu xe đối diện cửa, quay đầu nhìn lại, bắt gặp cặp đèn pha trước của chiếc G-class.
Phương Thức Du nói: “Đi dời xe đi thầy Hứa.”
“Được.”
Dời xe xong quay lại, Hứa Nam Hành định chào hỏi rồi về.
Dù đã khuya, Phương Thức Du vẫn muốn biết hôm nay anh định nói chuyện gì.
Hứa Nam Hành bảo để lần sau, hôm nay mọi người đều quá mệt rồi.
Cứ thế mà một đêm gần trôi qua, thời gian đã gần đến ba giờ sáng.
Giống như trong phẫu thuật chính quy, các y tá trong phòng cấp cứu đang kiểm tra lại bông gạc và dụng cụ, Phương Thức Du nhờ các y tá gửi video phẫu thuật cho hắn, sau đó hắn quay về phòng nghỉ ngơi, sắp xếp lại video, rồi gửi email về bệnh viện chính ở Bắc Kinh.
Hứa Nam Hành đã về lại ký túc xá trường, sau nửa đêm mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Còn Phương Thức Du, không thể không lo lắng.
Hắn vẫn chưa đến 30 tuổi, thi đậu bác sĩ chính ở bệnh viện hàng đầu tại Bắc Kinh, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Làm sinh viên y khoa mười năm, học hành khổ cực đến hiện tại, hắn vẫn chưa muốn sớm như vậy đã phải bán bánh kếp – giống như lời hùng hồn của bạn cùng phòng hồi đại học từng nói, hoặc là vào làm việc tại một bệnh viện nào đó, hoặc là bán bánh kếp trước cổng bệnh viện đó, vì thu nhập cũng chẳng khác nhau mấy.
Cuối tuần này, trường không có lớp học thêm, tất cả học sinh được nghỉ về nhà.
Thỉnh thoảng Hứa Nam Hành có thể nghe thấy tiếng xe máy nổ lạch bạch trong làng, anh đang chuẩn bị bài giảng trong phòng.
Hôm nay trong trường không có ai, hiệu trưởng Tác Lãng Thố Mỗ để lại cho anh ít bánh tsampa và thịt khô bò Yak.
Bánh tsampa làm bữa sáng, anh đã quen ăn rồi, thậm chí còn thấy ngon và biết cách nặn bánh tsampa sao cho đúng cách, kỹ năng ngày càng thành thạo.
Mặc dù thịt khô bò Yak khá là mỏi hàm nhưng nhai rất ngon.
Trong lòng Hứa Nam Hành thực ra cũng rất lo lắng, mặc dù từ tận đáy lòng anh hiểu rằng Phương Thức Du nên làm ca phẫu thuật khẩn cấp đó, không kể đến con đường từ huyện đến làng gập ghềnh như thế nào.
Lần đầu tiên anh lái, đường không quen, lái xe mất ba tiếng.
Lúc đó là từ trường trung học huyện lái tới, nếu từ bệnh viện huyện thì gần hơn, mất khoảng hai tiếng rưỡi.
Nhưng dù cho đường sá mất hai tiếng, đi đi về về cũng là bốn tiếng, công nhân bị cây sắt đâm vào ngực, nằm suốt bốn tiếng, gần như là chuyện bất khả thi.
Hứa Nam Hành tính toán lại, lúc anh lái xe gấp gáp, chạy về phía xe cứu thương, đón bác sĩ rồi quay lại, anh cố gắng lái nhanh nhất có thể, cả đi cả về mất khoảng một tiếng.
Thứ Bảy, Phương Thức Du gọi Hứa Nam Hành đến bệnh viện ăn cơm, Hứa Nam Hành cũng không biết nên an ủi hắn thế nào, ăn xong bữa trưa, hai người ngồi ở sân sau bệnh viện hút thuốc một lúc, rồi có bệnh nhân tới, Hứa Nam Hành bèn trở về.
Chủ Nhật, Phương Thức Du tới trường tìm anh, cũng không nói nhiều, lúc đến thì Hứa Nam Hành đang chuẩn bị bài giảng, trên máy tính đang họp video với mấy thầy cô giáo khác.
Phương Thức Du mang ít trái cây, đặt trên bàn làm việc của anh rồi đi.
Bệnh viện ở Bắc Kinh sẽ đưa ra kết luận vào thứ Hai, lý do đưa ra kết luận vào thứ Hai rất đơn giản, phải xem tình trạng bệnh nhân thế nào trong hai ngày cuối tuần.
Thực chất vấn đề cốt lõi nhất là người bệnh có vấn đề gì không.
Bất kể vấn đề phát sinh từ lý do gì, Phương Thức Du chắc chắn không thể thoát khỏi liên đới.
Thứ Hai đúng chín giờ, hộp thư của Phương Thức Du xuất hiện một email mới.
Phương Thức Du ngồi trên giường trong phòng nghỉ, ngón tay dừng trên màn hình điện thoại, hít một hơi rồi mở email.
Hai mươi phút sau, cánh cửa yếu ớt của Hứa Nam Hành bị gõ hai cái, sau đó tự mình “két” mở ra.
Người gõ cửa đứng ở cửa do dự một lát, cảm thấy bước vào như vậy thực sự không lịch sự.
Nhưng...!Phương Thức Du thực sự muốn chia sẻ tin tức này với anh đầu tiên, muốn để anh là người đầu tiên biết.
“Bác sĩ Phương?” Hứa Nam Hành cầm cốc đánh răng, từ tầng hai đi lên, ngơ ngác nhìn anh, “Đến sớm thế.”
Phương Thức Du còn ngạc nhiên hơn anh: “Cậu...!cậu dậy sớm thế? Tôi vừa thấy cậu không có lớp, nên lên đây tìm.”
“Đừng nhắc đến nữa, tôi ngủ không ngon chút nào.” Hứa Nam Hành đi tới, “Tôi sợ rằng khi tôi thức dậy, nhận được tin nhắn từ anh, bảo rằng Tết này tôi tự về Bắc Kinh, còn anh thì không quay về nữa, ở đây tiếp tục hành nghề mà không có giấy phép, tự mình cống hiến.”
Phương Thức Du nhìn anh một lúc lâu, sau đó nở nụ cười: “Bệnh viện đã trả lời email rồi, họ cho rằng tôi đã chẩn đoán đúng tình trạng bệnh, và đưa ra biện pháp điều trị chính xác.”
Phương Thức Du bổ sung: “Bệnh nhân cũng không sao rồi, sáng nay thầy của tôi đã đi thăm khám, xem qua báo cáo bệnh lý và hình ảnh, theo dõi thêm hai ba ngày nữa là có thể xuất viện.”
Hứa Nam Hành ngẩn người, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Đờ mờ, đúng là một phen hú hồn.”
Anh còn nói tục, đủ thấy là đã thở phào nhẹ nhõm thật.
Sau đó Hứa Nam Hành đi đến, đưa một cánh tay ra: “Ôm một cái nào.”
Anh cầm cốc đánh răng, nên chỉ có thể dùng một tay để ôm Phương Thức Du.
Nhưng Phương Thức Du thì ôm anh thật chặt, chặt đến mức Hứa Nam Hành cảm thấy mình bị siết lại, nhưng cũng rất nhanh, Phương Thức Du buông ra.
Phương Thức Du nói: “Các bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng đã nói giúp tôi, trong tình hình lúc đó, bệnh nhân bị cắm thép như vậy mà chuyển về bệnh viện huyện, chắc chắn không kịp.”
“Không sao là tốt rồi.” Hứa Nam Hành vỗ vỗ tay hắn, “Lúc nào rảnh chúng ta uống một ly nhé!”
“Được, nhờ có anh tham gia cứu chữa, lần này tôi mời anh.”
Hứa Nam Hành vừa mới đánh răng rửa mặt ở góc cầu thang, anh mặc áo ngắn tay, tóc còn vương nước, đứng trong hành lang nắng chiếu, như thể câu tiếp theo sẽ là: Chiều nay không có lớp, cùng đi chơi bóng nhé.
“Được thôi.” Hứa Nam Hành nói ngay.
Hôm nay là thứ Hai, Phương Thức Du phải đi đến thành phố Sơn Nam họp, và mua máy ảnh chụp lấy liền cho Hứa Nam Hành.
Hắn vẫy tay chào Hứa Nam Hành ở tầng hai của tòa nhà dạy học, Hứa Nam Hành ném cho hắn một quả cam.
Hai người không nhắc lại chuyện điếu thuốc mờ ám hôm đó, và Hứa Nam Hành thực ra cũng đã hiểu được một số điều.
Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng đọc sách, Hứa Nam Hành tựa vào lan can tầng hai, nhìn bóng dáng Phương Thức Du rời khỏi cổng trường, nghe tiếng học sinh đồng thanh đọc bài.
Trước đây anh nghĩ, anh nên giống như Phương Thức Du, dốc hết sức để làm điều mà mình cho là đúng.
Nhưng anh và Phương Thức Du cũng không giống nhau, bệnh có thể chữa lành, nhưng tình thế thì rất khó thay đổi.
Chuyến đi Tây Tạng lần này, Hứa Nam Hành thật sự nhận thức rõ ràng về sự nhỏ bé của con người trong hoàn cảnh, giờ đây, anh đã thực sự hiểu ý nghĩa của từ “phù du lay động cây đại thụ“.
Đang suy nghĩ thì Phương Thức Du bỗng quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai người đều không bị cận thị, khi ánh mắt giao nhau, họ đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của đối phương.
Hứa Nam Hành không ngờ hắn sẽ quay đầu lại.
Phương Thức Du cũng không ngờ, anh sẽ đứng đó tiễn mình.
Thế nên, ánh mắt giao nhau, họ nhìn nhau, không có thời gian gián đoạn, không có thời gian để phản ứng.
Ánh mắt như va chạm trên không, như một vụ tai nạn giao thông, cả hai đều không biết phải làm sao, cả hai đều không biết lúc này phải kết thúc thế nào, họ ngơ ngác nhìn nhau.
Trong tình huống này, càng nhìn lâu, càng không phản ứng, thì mọi thứ sẽ càng trở nên kỳ lạ hơn.
Sau đó, cả hai đồng thời cúi đầu, chọn cách lúng túng nhất—
Thu ánh mắt về, quay đầu, tránh đi.
Một người chạy đến chiếc xe ở cổng trường, người kia trốn vào ký túc xá..