Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm thành lập studio.
Bình hoa trên bàn được trang trí bởi hoa cát tường và nam thiên trúc. Cánh hoa màu hồng phấn hơi ngả về màu trắng trông rất đẹp, cực kỳ hợp với phong cách trang trí nơi đây.
Tô Đào ngồi bên ghế sofa mềm, khẽ nghịch mấy đầu ngón tay.
Studio vừa mới nhập về một loạt váy cưới cao cấp, nhóm nhân viên đang cẩn thận chuyển vào trong. Ánh nắng hắt xuống khiến những hạt đá quý trên váy cưới lấp lánh tia sáng.
Hôm nay studio có khách hẹn trước.
Thấy đã đến giờ hẹn, Tô Đào bèn đứng dậy bước ra ngoài xem thử.
Đúng lúc hai người kia vừa đến, Tô Đào mời bọn họ vào, lịch sự hỏi thăm, "Hai bạn đã có ý tưởng gì chưa?"
Trông hai người họ có vẻ tình cảm thắm thiết, nhà gái rất xinh, mái tóc dài được tạo kiểu xoăn gợn sóng, cài một chiếc kẹp trân châu. Từ phụ kiện và túi xách có thể đoán được đây là một cô công chúa quen sống trong nhung lụa.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô nàng cũng rất bảnh trai, khóe môi vô thức cong lên mỗi khi nói chuyện, nom khá đỏm dáng.
Thích Tư nhìn Tô Đào, vẻ mặt thấp thoáng mong chờ.
"Trước đó em có nghe đến studio của chị, bạn em đã giới thiệu studio tổ chức tiệc cưới này, thế nên em đến đây tìm chị giúp đỡ."
Tô Đào mỉm cười, nói, "Nếu có thể giúp được gì cho bạn thì đó là vinh hạnh của mình."
Thích Tư nghiêng đầu nhìn người đàn ông, hỏi, "Thư Thần, anh có ý tưởng gì không?"
Dáng vẻ Thư Thần uể oải, tầm mắt lướt sang cuốn catalogue, hờ hững buông lời, "Em thích là được rồi, tùy em."
"Nhưng em hy vọng anh cũng sẽ thích hôn lễ của chúng mình."
"Anh đã nói rồi, cứ chọn theo ý em đi." Lúc nói lời này, vẻ mặt anh ta cực kỳ hờ hững, có vẻ đã chẳng còn mấy kiên nhẫn.
Thích Tư lườm Thư Thần một cái, cũng mặc kệ anh ta, vui vẻ xem tiếp cuốn catalogue trên tay.
Mới xem được một lát, anh ta đã xin phép ra ngoài hút thuốc, có lẽ không còn kiên nhẫn chờ thêm.
Thích Tư bèn xin lỗi Tô Đào, "Xin lỗi chị, anh ấy bị nghiện thuốc lá, nhưng anh ấy cũng đã hứa với em sau khi kết hôn sẽ cai thuốc."
Tô Đào nhướng mày, tiếp tục giới thiệu vài ý tưởng khả thi.
Khách đến studio của cô muôn hình muôn kiểu, Tô Đào có thể xem như đã có cơ hội được diện kiến đủ thể loại đàn ông.
Con gái khi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt thường sẽ không để ý tới thái độ của bạn trai đối với mình. Nhưng Tô Đào giờ đây đã luyện được một cặp hỏa nhãn kim tinh, lúc đàn ông bàn bạc chi tiết về hôn lễ cũng là lúc thể hiện thái độ của bọn họ.
Có điều cô không tiện nói nhiều, chỉ cười cho qua chuyện.
Chờ đến khi tiễn đôi tình nhân này đi thì cũng đã gần đến giờ tan làm.
Nhóm nhân viên kéo đến, ồn ào hỏi, "Sếp ơi, hôm nay kỷ niệm một năm thành lập studio, nhà mình có tính ra ngoài ăn mừng không chị?"
Tô Đào bèn hứa với họ tối nay sẽ phát lì xì trong nhóm chat.
Tối qua chơi game với bạn đến khuya, sáng nay suýt nữa là cô không dậy nổi, thế nên hôm nay phải về sớm để ngủ bù một giấc.
Còn chuyện liên hoan thì sau này có thể tổ chức bù lại sau.
Lúc lái xe về đến dưới khu chung cư, cô chợt nhớ đến mấy lời hàng xóm nói với nhau lúc ở trong thang máy hôm nọ.
"Nghe nói tầng 14 mới có người chuyển đến đấy."
"Nam hay nữ thế?"
"Nam, đẹp trai cực kỳ, cao tầm 1 mét 88, theo style "cấm dục", lạnh lùng, nho nhã, mặc sơ mi trắng, quần tây đen, đúng kiểu tỷ lệ vàng đấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người đẹp trai như thế ở ngoài đời, thậm chí còn đẹp trai hơn cả nghệ sĩ nữa cơ. Hôm đó tình cờ gặp, tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt người ta."
"Dữ vậy sao?"
"Ừ."
"..."
"..."
Khi ấy Tô Đào cũng chỉ nghe vào tai này ra tai kia.
Tuy cô cũng có hứng thú với trai đẹp, nhưng không đến mức để bụng một người mà mình chưa từng gặp mặt.
Hôm nay chợt nhớ ra chuyện này chủ yếu là vì hồi mười giờ tối qua, hàng xóm tầng dưới bất ngờ lên tiếng trong nhóm chat của khu chung cư.
CJY, [Chủ nhà căn 1501 là ai vậy?]
Lúc ấy Tô Đào vẫn chưa vào game, thấy có người tìm mình nên vội đáp lại.
[Là tôi.]
[Có gì không ạ?]
CJY, [Tôi ở dưới tầng nhà cô, phòng tắm bị thấm nước rồi.]
Nghe thấy thế, Tô Đào nhanh chân chạy vào phòng tắm kiểm tra một lượt.
Vừa nãy cô đúng là có tắm rửa, nhưng hiện giờ không còn xả nước nữa.
Đoán chừng là do nguyên nhân tắm rửa lúc nãy.
Tô Đào thuộc dạng bình thường không thích "nổi" lên trong mấy nhóm chat, thế nên cô nghĩ nếu đã là hàng xóm thì có thể add Wechat rồi nói chuyện riêng cho tiện.
Cô tìm tên của chủ căn hộ 1401 trong nhóm chat, chủ động kết bạn Wechat với anh. Bỏ công ngồi đợi một lúc lâu, cũng chỉ chờ người này chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Kết quả...
Năm phút sau.
Người kia vẫn không hề chấp nhận lời mời.Tô Đào lại mở giao diện nhóm chat lên.
CJY, [Tôi hy vọng ngày mai cô sẽ cho tôi một phương án giải quyết.]
Tô Đào, [...]
Hóa ra anh chàng này vẫn còn online à.
Cô lại kiểm tra giao diện chat của mình.
Có thể xác định một điều, người này không chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Đúng là lạnh lùng quá thể quá đáng.
Có lẽ giờ này cư dân trong khu nhà vẫn chưa ngủ nên mọi người đều vui vẻ nói chuyện phiếm trong nhóm chat.
Anh chàng hàng xóm tầng dưới vừa gợi lên đầu đề, một vài người trong nhóm bắt đầu "tố" chuyện căn hộ phía trên mình nửa đêm nửa hôm nhảy tapdance, người tầng trên không chịu yếu thế liền "bật" lại rằng mình chỉ xuống giường đi uống nước...
Tin nhắn trên màn hình trôi đi với tốc độ cực nhanh, Tô Đào cau mày, sau đó "nhắc" chủ hộ căn 1401 trong nhóm chat, trả lời, [Tôi biết rồi.]
Thật ra Tô Đào chuyển vào đây ở cũng đã được nửa năm rồi.
Khu chung cư cao cấp này có vị trí đắc địa, cơ sở vật chất và môi trường cũng thuộc hạng nhất. Kể từ khi studio của cô bắt đầu thu hồi vốn, Tô Đào không hề do dự chi tiền mua thẳng, tuy gia đình cũng lo cho cô một phần tiền, nhưng dù nói gì thì đây cũng là căn nhà đầu tiên của cô, cuộc sống tự lập của Tô Đào cực kỳ vui vẻ.
Không ngờ, ở chưa được nửa năm đã xảy ra vấn đề.
Có lẽ là khâu decor trước đó có trục trặc, tối qua Tô Đào không mấy để ý, thầm tính sáng mai xuống tầng dưới hỏi thăm thế nào.
Nhưng chắc là do cô dậy hơi trễ, nên khi xuống dưới gõ cửa thì không có ai đáp lại.
Tô Đào đành phải đi trước.
***
Cô mở cửa xe, đi về nhà, vừa ngả đầu xuống giường liền thiếp đi ngay.
Không biết ngủ được bao lâu, lúc Tô Đào mở mắt ra thì thấy mọi người trong group chat của studio đang ầm ĩ đòi sếp phát lì xì.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Tô Đào mơ mơ màng màng gửi vài bao lì xì, sau đó đầu óc váng vất định đi tẩy trang rồi tắm một cái.
Lúc ấy đầu óc cô hãy còn mơ màng, quên khuấy mất chuyện thấm dột ở tầng dưới.
Tắm được nửa chừng, Tô Đào vội vội vàng vàng tắt vòi sen, khoác áo choàng tắm chạy ra ngoài.
Đương lúc chột dạ toan bấm vào group chat khu chung cư xem thử hàng xóm 1401 có gửi tin nhắn gì hay không, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, dễ dàng nhận ra người đứng ngoài cửa là một người cực kỳ kiên nhẫn.
Tô Đào mở cửa, nhìn ra ngoài.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài miên man, bên hông đeo thắt lưng, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ Rolex màu đen, làn da trắng trẻo, có thể loáng thoáng nhìn thấy mạch máu như ẩn như hiện.
Anh sừng sững đứng trước cửa ra vào, có lẽ giờ đã trễ nên trên gương mặt ánh lên vẻ mỏi mệt, mấy ngón tay mảnh khảnh tháo cặp mắt kính gọng vàng đang vắt ngang sống mũi xuống, cất giọng lạnh lùng, "Tôi là chủ căn hộ tầng dưới."
Phản ứng đầu tiên của Tô Đào chính là: Hóa ra cô gái ở trong thang máy không hề nói quá.
Không biết là vì mới tắm xong hay là do nguyên nhân khác, Tô Đào bỗng thấy mặt mình nóng râm ran.
Tóc cô vẫn còn đang quấn khăn ủ tóc, lần đầu tiên chạm mặt hàng xóm 1401, nhưng cô lại trong trạng thái mặt mộc một trăm phần trăm.
Tô Đào bối rối, song vẫn cố tỏ ra thật điềm tĩnh, lịch sự hỏi, "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"
Trần Gia Hữu lịch sự nhìn về phía cô gái trước mặt.
Phải công nhận một điều rằng, cô rất trắng, là cái kiểu trắng đến phát sáng kia.
Vừa rồi, khi cô vừa mở cửa, thứ chào đón anh đầu tiên chính là hương sữa tắm mùi hoa dành dành.
Lúc này đây, cô khoác áo choàng tắm, đầu quấn khăn ủ tóc đứng trước mặt anh, dù là mặt mộc nhưng đôi mắt sáng ngời, không giống kiểu người thích giở trò.
Trần Gia Hữu, "Tối hôm qua tôi có nói chuyện thấm nước với cô."
Tô Đào đã hiểu anh lên đây vì chuyện gì, vội vàng xin lỗi, "... Lúc nãy tôi ngủ chập chờn nên quên mất chuyện này, thật ra hồi sáng tôi có xuống tìm anh, nhưng không thấy ai ở nhà."
"Không có gì." Giọng người đàn ông hờ hững vang lên ngắt lời cô, "Nhưng chuyện thấm dột quả thật có ảnh hưởng ít nhiều, nếu được xử lý kịp thời sẽ tốt hơn."
Tô Đào gật đầu như gà mổ thóc, "Tôi hiểu rồi, ngày mai anh có nhà không, mai tôi sẽ gọi người xử lý ngay."
Dứt lời, cô quay vào phòng khách, lấy một tấm danh thiếp đưa cho người đàn ông, nói, "Trên này có phương thức liên lạc của tôi, nếu có chuyện gì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Quả thật cô không thích cách trò chuyện trong group chat, giống như một cuộc hành quyết công khai vậy.
Trần Gia Hữu nhìn thoáng qua tấm danh thiếp trên tay, vẻ mặt không chút cảm xúc, cất lời, "Được."
Mắt thấy người đang ông toan quay gót, Tô Đào nhanh miệng gọi với lại, "Đợi đã..."
Đôi mắt đen láy của anh hơi cúi xuống nhìn cô, hàng mày khẽ nhếch, "Còn chuyện gì sao?"
Tô Đào mím môi, cất giọng đầy chân thành, "Lúc bận tôi sẽ không nhận điện thoại, chi bằng anh add Wechat của tôi đi."
Trần Gia Hữu, "..."
Tô Đào sợ anh hiểu lầm bèn vội bổ sung, "Tôi không có ý gì khác, chỉ vì muốn liên lạc dễ hơn thôi."
Khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười thân thiện, "Thật ra tối qua tôi đã gửi lời mời kết bạn cho anh... có phải anh không nhìn thấy không?"
Trần Gia Hữu, "Có thấy."
Nụ cười bỗng chốc cứng đờ.
Tô Đào:?
Trần Gia Hữu giải thích, "Tôi không có thói quen kết bạn với người lạ."
Tô Đào giữ vững nụ cười bên môi tiễn khách đi, tuy nhiên khi vừa đóng cửa lại, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Có trời mới biết lúc này cô xấu hổ cỡ nào.
Anh chàng này tuy đẹp trai nhưng lại chẳng nể nang gì.
Ít nhiều gì anh cũng phải tìm lý do từ chối, ai lại thẳng thừng đáp rằng không muốn kết bạn chứ. Sau chuyện này, đám bong bóng hồng phấn manh nhe muốn trêu anh của Tô Đào đã vỡ tan tành.
Song khoảnh khắc rung động vừa nãy vẫn còn đây, Tô Đào không kìm lòng được nhấp nháp chút dư vị còn sót lại.
Đúng lúc này, điện thoại chợt rung lên.
Là Thịnh Ấu Di gửi tin nhắn đến.
Thịnh Ấu Di: Tối nay có chơi game không?
Tô Đào: Không có thời gian, buồn ngủ lắm.
Thịnh Ấu Di: À, anh chàng đẹp trai tối qua chơi game cùng tụi mình vừa tìm tao hỏi thăm phương thức liên lạc của mày đấy.
Tô Đào: Hình như tao chưa kể mày nghe chuyện này đúng không.
Thịnh Ấu Di: Chuyện gì?
Tô Đào: Vừa nãy hàng xóm tầng dưới mới lên tìm tao.
Thịnh Ấu Di: Làm gì?
Tô Đào: Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta là một cực phẩm.
Thịnh Ấu Di: Đẹp trai tới cỡ nào?
Tô Đào bị nghèo vốn từ một hồi lâu, cuối cùng đành trả lời lại bằng bốn chữ: Cực kỳ đẹp trai.
Cô rất kén chọn, đây chính là đánh giá cao nhất về đàn ông của cô.
Tuy ban đầu cô có ý định làm thân với hàng xóm 1401, nhưng công việc bên studio cũng không thể trì hoãn.
Vừa hay hôm sau mẹ Tô ghé thăm.
Điện thoại bên studio lại gọi đến, Tô Đào đành nhờ mẹ giúp mình xử lý chuyện thấm nước, cô phải chạy đến studio một chuyến.
Mẹ Tô gật đầu, tiện tay đưa cô một hộp sữa bò đem theo.
"Nhớ ăn sáng đấy, đừng để bận quá rồi hại thân."
Tô Đào vội vàng rời khỏi nhà.
Lúc cô đến studio, cặp đôi khách hàng ngày hôm qua đã đến.
Hôm nay bầu không khí giữa hai người họ có gì đó khang khác.
Hai mắt Thích Tư đỏ hoe, trông như đang giận dỗi. Còn Thư Thần vẫn thờ ơ như trước.
Tô Đào là chủ công ty tổ chức tiệc cưới, hiển nhiên muốn cố gắng hết sức, tìm giúp bọn họ rất nhiều phương án thích hợp cho tiệc cưới vào nửa tháng sau.
Làm được một nửa, cô nhận được tin nhắn của ba, bảo rằng công ty du lịch của ông gần đây có chút chuyện.
Đơn giản là đối tác bất mãn vì lợi nhuận, được voi đòi tiên muốn kiếm nhiều hơn.
Tô Đào không rành mấy chuyện này, thuận miệng hỏi Thịnh Ấu Di có quen ai làm bên luật hay không.
Thịnh Ấu Di: Chuyên mảng pháp luật?
Tô Đào: Ừ, tao hỏi thăm chút chuyện, có thể trả phí.
Thịnh Ấu Di: Đợi tí, tao có ông đàn anh là sinh viên xuất sắc khoa Luật trường đại học A, để tao hỏi thử giúp mày.
Tô Đào: Được.
Chưa đầy năm phút, Thịnh Ấu Di đã kéo cô vào một group chat.
Thành viên trong nhóm không nhiều, nhưng vừa nhìn liền biết đây là group bạn học, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết.
Đàn anh mà Thịnh Ấu Di quen cực kỳ nhiệt tình, Tô Đào cũng nhận ra anh ta rất quan tâm đ ến Thịnh Ấu Di, thế nên mới quan tâm luôn cả cô bạn là cô đây.
Đàn anh: Nhóm bọn anh đều là nhân tài cả, em có thể tùy tiện hỏi bất cứ ai, hoặc chọn đại một người đều được.
Thịnh Ấu Di: Có người nào đỉnh nhất không?
Đàn anh nhanh chóng "nhắc" tên một người.
Đàn anh: @Ragin Sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học A, hiện đang làm cố vấn pháp lý cấp cao của một công ty trâu bò nhất, và còn là đối tác của một công ty luật nước ngoài, là một nhân vật nổi tiếng trong giới.
Thịnh Ấu Di gửi sang một icon lau mồ hôi: Đàn anh à, anh đang đề cử hay là đang giới thiệu thần tượng thế?
Đàn anh: Cả hai luôn.
Thành viên trong nhóm có vẻ đều bận việc, Tô Đào bèn gửi thắc mắc của mình sang.
Chỉ mấy phút chờ đợi nhưng lại ngỡ dài đằng đẵng.
Cô còn đang nghĩ tạm thời sẽ không có ai trả lời câu hỏi của mình nhanh thế đâu.
Không ngờ.
Ragin đột ngột xuất hiện trong nhóm chat.
Chỉ cần vài ba câu, anh đã trả lời câu hỏi của Tô Đào rõ ràng đâu vào đấy.
Cuối cùng.
Ragin: Hiểu chưa.
Tô Đào tuy là người ngoại đạo, nhưng khi nhận được câu trả lời thế này của anh cũng có cảm giác rằng mình đã hiểu hết.
Tô Đào còn chưa kịp cảm ơn...
Đàn anh: Trời **... Sao nay cậu lại có thời gian vào group chat thế này?
Ragin lạnh lùng nhắn lại một câu: Rảnh.
Đàn anh: Vậy sao lần trước tôi rủ cậu đi nhậu mà cậu không chịu trả lời?
Quả nhiên.
Ragin không đáp lại.
Tô Đào vốn định tư vấn thêm một chút, nếu sau này mọi chuyện trở nên nghiêm trọng thì cô sẽ cân nhắc đến chuyện thưa ra tòa.
Nhưng gặp được Ragin vô cùng chuyên nghiệp này, ngón tay Tô Đào lần lữa lướt trên màn hình vài giây.
Cuối cùng, cô bèn gửi lời mời kết bạn với Ragin.
Thêm bạn thêm một lựa chọn, kết bạn với anh chắc không đến nỗi gây thêm rắc rối đâu nhỉ.
Nhưng lời mời kết bạn này không được chấp nhận ngay.
Tô Đào bất giác nhớ đến anh chàng hàng xóm 1401 tầng dưới.
Hình như người thời nay đều không có thói quen kết bạn với người lạ.
Lòng cô dâng trào cảm giác mất mát.
Sau khi biết được chuyện này, Thịnh Ấu Di rất vô tư, "Mày chẳng thèm nói gì hết sao?"
Tô Đào, "Tao phải nói gì à?"
Thịnh Ấu Di, "Mấy lời đàn anh nói ban nãy chắc mày cũng nhìn thấy rồi đó, người ta là luật sư cấp cao, phí tư vấn mỗi một lần như thế rất đắt, vấn đề trước xem như nể tình nên mới trả lời miễn phí. Nếu mình lại chơi ăn lường thế thì đâu có được."
Tô Đào thấy cũng có lý.
Thế là, trước khi rời khỏi group chat, cô lại gửi lời mời kết bạn với Ragin một lần nữa.
Lần này, cô gửi kèm theo một câu: [Một lần hai trăm.]
Thần kỳ là lần này lại có hiệu quả.
Chưa đầy năm phút, bên kia đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Tô Đào ngơ ngẩn.
Chiêu này đúng là hiệu nghiệm thật.
Đương lúc định gửi tin nhắn chào hỏi, cô chợt nhận ra...
Hàng xóm 1401 tầng dưới cũng đã chấp nhận lời mời kết bạn hồi tối qua của mình.
Hai khung chat đồng loạt xuất hiện trước mặt cô.
- - [Xin chào, hiện giờ chúng ta đã là bạn, có thể nhắn tin bất cứ lúc nào~]
Tô Đào:...
Một sự trùng hợp đến kỳ lạ.
Tô Đào chìm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả thang máy xuất hiện thêm một người đàn ông lúc nào cũng không hay.
Ánh mắt Tô Đào nhìn chằm chằm điện thoại.
Cô đang do dự, đang cân nhắc xem nên gửi tin nhắn cho ai trước.
Người đàn ông vừa bước vào thang máy cũng trông thấy cô.
Anh đưa mắt nhìn sang, hàng mi như nan quạt hơi rủ xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng đưa lên ấn vào nút thang máy.
Trong không khí tràn ngập sự im lặng.
Trên người anh tỏa ra mùi trầm hương cao cấp, len lỏi khắp không gian thang máy chật hẹp.
Tô Đào ra quyết định.
Cô ấn mở một khung chat, gửi sang một icon.
Ngay khi vừa buông điện thoại xuống, bấy giờ cô mới nhìn thấy người đàn ông đang đứng chờ trong thang máy.
Tô Đào đơ ra vài giây, hàng mi khẽ chớp, sau đó cất lời chào hàng xóm 1401.
"Chào anh."
Hôm nay anh mặc vest đen, áo sơ mi được cài đến nút trên cùng, phần xương quai hàm hiện lên đầy nam tính, góc nghiêng đẹp đến mức người nhìn không sao dời mắt được.
Nương theo tiếng chào của Tô Đào, người đàn ông lấy điện thoại ra, đầu ngón tay tùy tiện lướt trên màn hình.
***
Lại thêm một boy si tình chỉ yêu mình em, tự xử tình địch giúp bạn gái lên sàn rồi đây. Từ lúc cầm xẻng tới giờ, mình đã đọc đi đọc lại 3 lần rồi cười tủm tỉm một mình khiến má mình tưởng mình có người hốt rồi á. =))))