◎Mê mẩn muốn chết◎
Có những lúc Đường Chi vẫn nghi ngờ hào quang nam chính vẫn còn trên người Giang Chi.
Vừa nãy cô nói đồng ý, hai người họ không dùng bao cao su, kinh nguyệt của cô hai tháng rồi vẫn chưa đến.
Lần này Đường Chi rút kinh nghiệm, không hấp tấp đi bệnh viện nữa, nửa tháng sau, kinh nguyệt vẫn mãi chưa đến, cô dùng que thử thai, vì để chắc chắn cô đã kiểm tra năm lần.
Tất cả đều hiển thị là cô mang thai.
Lúc này cô mới báo tin cho Giang Chi.
Hai người cùng đến bệnh viện kiểm tra, lần này bác sĩ cười chúc mừng bọn họ.
Cô thật sự có thai rồi.
Đường Chi xem giấy báo kết quả xét nghiệm, ngón tay hơi run.
“Giang Chi, chúng ta có con rồi...”
Giang Chi hôn lên mũi cô nói: “Đúng, là con của chúng ta.”
Đây là cảm giác khó có thể dùng lời nói để miêu tả.
Rõ ràng đến giờ vẫn chưa có biểu hiện gì nhưng Đường Chi có cảm giác có một sức mạnh khác thường nổi lên trong lòng cô, một cảm giác va chạm, một trái tim bị kích thích. Ánh nắng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, cô hơi nheo mắt, nhìn về phía Giang Chi. Ánh nắng lấp lánh đang nhảy nhót trên lông mày của anh, khóe mắt và lông mày chất chứa sự dịu dàng không nói thành lời, cô nghĩ có lẽ cả đời cô sẽ mãi nhớ ngày này. Trong ánh mắt anh vẫn có chút đau lòng.
Trong giây phút này cô vô cùng chắc chắn, Giang Chi yêu cô một cách sâu đậm, yêu cô nhiều hơn cô tưởng tượng.
Nhưng giây phút cảm động này rất nhanh vì cô bị mấy phản ứng khi mang thai dày vò.
Phản ứng khi mang thai của Đường Chi rất lớn, trong thời kỳ mang thai, tính cách cũng ngày càng xấu đi.
Giang Chi cố gắng giảm bớt công việc, cố gắng bên cô nhiều nhất, nhưng sáng sớm khi anh thức dậy vẫn làm ồn đến Đường Chi đang ngủ say.
Động tác thức dậy của anh rất nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để không làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Đường Chi buồn ngủ cố gắng mở to mắt, ngồi dậy trách móc: “Giang Chi, anh ồn quá.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, tiếp tục trách móc: “Anh cứ lăn người qua lại, ồn lắm chết đi được! Em buồn ngủ!”
Giang Chi không ngờ rằng sẽ làm cô tỉnh giấc, quay người tỏ ý bảo cô nằm xuống ngủ tiếp, giơ tay kéo chăn cho cô.
“Xin lỗi, là do anh sơ xuất, đừng giận nữa, ngủ tiếp đi nhé, được không?”
Đường Chi không thôi trách cứ, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
Sau khi mang thai cô có béo lên một chút, nhưng mặt cô vẫn nhỏ, chiếc mũi thanh tú có chút nếp nhăn. Lần này tức giận, giống như con mèo xù lông.
“Đã bị đánh thức rồi! Làm sao mà ngủ lại dễ thế được! Do anh làm em thức giấc, em không ngủ được nữa! Anh chịu trách nhiệm đi!”
Giang Chi cười nói: “Chịu trách nhiệm ra sao?”
“Anh ru em ngủ đi!”
Đường Chi lấy tay anh, kéo xuống giường: “Em mặc kệ anh dùng cách gì, anh ru em ngủ rồi mới được đi.”
Lúc cô nói câu này trông vừa bá đạo, vừa giảo hoạt.
Giang Chi chỉ đành nằm lại vào trong chăn, cô nằm trong vòng tay anh hơi ấm trên người cô truyền qua, lúc này cô lại ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ.
Anh dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, Đường Chi không hài lòng mà giục anh: “Đến lúc kể chuyện rồi!”
Anh nào biết kể chuyện!
Nhưng nếu Đường Chi đã mở miệng, Giang Chi sẽ kể cho cô một vài chuyện thú vị đã xảy ra trước đây.
Chỉ có điều là giọng trầm của Giang Chi quá hay, Đường Chi nghe một lúc, bèn nằm ngủ trong vòng tay anh.
Cô mang thai nên ngủ không được ngon, dưới con mắt có quầng thâm nhàn nhạt, Giang Chi không nói nữa, duy trì trạng thái bảo vệ cô, không dám động đậy, sự mình làm cô tỉnh giấc.
Vì cô mang thai nên những ngày này phải chịu không ít khổ cực.
Đợi đến lúc Đường Chi thức giấc lần nữa thì đã là hai tiếng sau rồi, cô thức dậy, thấy Giang Chi vẫn chưa đi, vẫn đang ôm cô, sự khó chịu vào buổi sáng chốc lát biến mất, tâm trạng cũng tốt lên, vui vẻ cùng anh thức dậy.
Giang Chi không thể đến phòng làm việc, chuyện lớn chuyện nhỏ đợi anh xử lý nhiều không ngớt, Hoàng Bình Chiêu chỉ đành đem văn kiện đến cho anh.
Ai ngờ rằng vừa bước vào cửa đã thấy Đường Chi nổi cáu với Giang Chi.
“Giang Chi, nó đá em! Nó dám đá em!” Đường Chi rất tức giận: “Em không muốn sinh nữa!”
Dám tỏ thái độ trong bụng mẹ ruột, đợi nó ra ngoài khéo lại đòi lên nóc nhà ngồi.
Trong lần đầu cảm nhận được hành động của đứa bé, Đường Chi cũng vui vẻ rất lâu.
Nhưng không biết có phải do chuyện bị đánh thức sáng nay không, cô rất dễ tức giận, giận lây đến cả đứa trẻ trong bụng, cáu giận rất vô cớ.
Giang Chi theo ý cô, cười mà nói: “Được, không muốn sinh thì không sinh nữa.”
Lời nói dừng lại trên ánh mắt bén như đao của Đường Chi: “Giang Chi, hôm nay anh thực sự muốn chọc tức em hả, bụng em đã to như vậy rồi, nói không sinh là không sinh được hả? Anh đúng là đồ vô lương tâm!”
Đường Chi khó chịu trong lòng, nhìn gì cũng không thuận mắt.
Thậm chí cô còn muốn Giang Chi thay áo sơ mi trắng đi, chê màu trắng làm chóng mặt, bắt Giang Chi đổi thành màu hồng.
Đúng là chiều quá sinh hư, chỉ để người ta nhìn thôi cũng thấy ngứa bàn tay.
Hoàng Bình Chiêu chỉ ở một lúc đã bắt đầu đau lòng cho anh Chi.
Nhưng Giang Chi không hề phiền hà mà làm luôn theo lời cô nói.
Đợi đến lúc Đường Chi tức giận đủ rồi, cũng mệt rồi, cô lại quay về giường đi ngủ.
Hoàng Bình Chiêu cẩn thận chạm vào vai Giang Chi với nỗi sợ hãi còn đọng lại: “Anh Chi, những ngày tháng này của anh đúng là lún quá sâu rồi.”
“Có hả?”
Giang Chi nhếch mày, trên môi nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi thấy hạnh phúc lắm.”
Hoàng Bình Chiêu bàng hoàng nhìn anh.
Lúc Giang Chi nói câu này không chút miễn cưỡng.
Từ tận đáy lòng mình, anh cảm thấy anh phúc.
Trong bối cảnh của cuốn truyện trước, cô kiên trì theo đuổi anh lâu như vậy vẫn bị anh ngó lơ, chán ghét nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, vô cùng kiên trì.
Bất kể là anh trong truyện hay là anh của hiện tại, anh đều yêu người ấy.
Cô vì anh chịu bao nhiêu khổ cực, nỗi khổ của anh so sánh với cô thì chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng chuyện này khiến họ càng bền chặt, Giang Chi nhìn Hoàng Bình Chiêu cười nói: “Cô ấy rất vất vả cũng rất vĩ đại. Cậu đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác.”
Khi hai người ra ngoài, Giang Chi phải đi vườn dâu của phía đông thành phố, hái quả tươi về cho Đường Chi ăn.
Người đàn ông lạnh lùng như anh, cả ngày làm bạn với âm nhạc, luôn cái cái nhìn chậm rãi về cuộc sống này hiện tại lại ở trong cuộc sống và tình yêu cháy bỏng.
Hoàng Bình Chiêu nghĩ: Nếu anh ta là con gái, chắc chắn sẽ gả cho Giang Chi.
Không phải Giang Chi tốt cỡ nào, mà Giang Chi luôn tôn trọng trong mọi việc.
Đường Chi thức dậy ăn dâu tây do Giang Chi hái, thứ mà cô tùy ý nhắc buổi sáng, không ngờ anh lại vì cô mà hái về.
Khi mang thai Đường Chi rất thèm chua, cô cắn một miếng to, nếu như quá ngọt sẽ đưa cho Giang Chi.
Anh tiến đến và nhận dâu bằng miệng.
“Ngon không?” Cô hỏi anh.
“Ừm, dâu bà xã đút cho, ngọt lắm.”
Anh cong mắt cười.
Hôm nay là ngày đẹp trời, anh mặc đồ hồng trông rất đẹp trai và ấm áp.
Đường Chi khen Giang Chi, nháy mắt hai lần, vô duyên vô cớ lại khóc.
Vốn dĩ mắt cô đã to, đôi mắt ngấn lệ, nhìn rất đáng thương.
Giang Chi bị cô dọa sợ, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc thế? Anh làm không tốt ở đâu hả?”
“Không có.”
Đường Chi lắc đầu, giọng nghẹn ngào.
Cảm xúc của cô hôm nay giống như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
“Là anh làm tốt quá.”
Cô vốn là người tham lam, không biết thế nào là đủ.
Bây giờ anh đối xử tốt với cô như vậy, nhỡ chiều hư cô thì sao?
Giang Chi không chịu được, dịu dàng dỗ cô: “Vậy sao em lại khóc?”
“Em cảm thấy, nếu một ngày anh không yêu em nữa...”
Anh đối xử với cô rất tốt là vì anh yêu cô.
Nếu như một ngày anh không yêu cô, những gì cô hưởng thụ, sự chiều chuộng, đều bị anh đòi lại.
Phụ nữ mang thai khó tránh suy nghĩ nhiều.
Cô cũng biết bản thân mình phiền phức và gây sự vô cớ chùng nào.
Đường Chi nước mắt lưng tròng nằm trong vong tay anh: “Em vừa nghĩ đến... có thể sẽ đến lúc anh không yêu em nữa, tim của em đau lắm.”
Vốn dĩ hai người họ đã qua giai đoạn xác định tình cảm, nhưng khi mang thai, Đường Chi lại bắt đầu lo được lo mất. Cô thật sự rất phiền, mỗi ngày xác định với anh cả trăm lần, cô vẫn luôn hỏi những câu hỏi không có tính thực tế này, nhưng cô không hề thấy phiền mà muốn nghe anh nói yêu cô.
Giang Chi nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Sẽ không làm như vậy đâu.”
“Nhưng bây giờ em rất phiền, rất đáng ghét, em còn trở nên xấu đi.”
Trên lông mi của cô vẫn còn đọng lại những giọt lệ, cô sụt sịt, uất ức muốn đòi mạng.
Giang Chi đút dâu cho cô: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, em là cô gái đáng yêu, xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Lời hứa quá dễ dàng, lúc này cô cần là lời có sức thuyết phục hơn.
Giang Chi cong môi dưới, khẽ nói: “Anh chiều em như vậy cũng có ý đồ riêng.”
“Hửm?” Đường Chi ngơ ngác, bị thu hút sự hiếu kỳ, nước mắt cũng bớt lại.
Giang Chi cười như không cười, tiếp lời của cô: “Anh muốn chiều em trở thành người phụ nữ xấu tính, đáng ghét nhất thế gian.”
“Như vậy thì không người đàn ông nào lọt được và mắt xanh của em, em chỉ có thể chọn anh, cả đời yêu anh.”
Đường Chi ngơ ngác, nửa ngày vẫn không kịp phản ứng lại.
Những lời này là từ miệng Giang Chi mà ra sao?!
“Giang Chi, anh ích kỷ quá.”
Cô nói vậy, nhưng môi lại nhếch lên: “Anh cũng có suy nghĩ như vậy sao?”
Như vậy cũng có chút ích kỷ, có cảm giác bất an sợ đối phương rời đi sao?
“Sao lại không?”
Giang Chi ôm chặt cô vào lòng.
Đường Chi leo trên người anh, nghe tiếng trái tim kiên định của anh, nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì quả thực trên người em cũng có sức hấp dẫn.”
Anh khẽ cười thành tiếng: “Ừm, khiến người ta mê mẩn muốn chết, bà Giang.”
Đường Chi đột nhiên bật cười.
...
Đường Chi sẽ sinh vào tháng chín năm sau.
Nỗi đau gần như nhấn chìm cô, ánh sáng trên bàn mổ trở thành ánh sáng cuối cùng trong thế giới của cô, cho đến khi tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, mọi việc đã ổn thỏa, cô rất mệt mỏi, y tá vui vẻ bế đứa trẻ cho cô.
“Bé trai này, khỏe mạnh quá.”
Đứa trẻ vời mới sinh, nhỏ nhỏ, xấu xấu.
Nếu như không phải cô không còn sức lực, Đường Chi rất muốn hét lên.
Đứa trẻ này là do cô sinh đó hả? Sao lại xấu như vậy?
Nhưng cô thật sự không còn sức lực, chỉ gật đầu một cái cho có lệ.
Khi cô bị đẩy ra khỏi phòng sinh, Giang Chi đi đi lại lại không ngừng trước của phòng, dường như mất hết phong độ, xông đến chỗ cô.
Đường Chi không muốn anh vào cùng, cô thấy lúc mình sinh không đẹp, Giang Chi dỗ cô rất lâu, nói rằng lúc nào cô cũng xinh đẹp nhưng tất cả vô dụng với Đường Chi, cuối cùng cô kiên quyết không cho anh vào phòng sinh.
Lần này cô nằm yếu ớt, tóc bị mồ hôi làm ướt hết, dính lên mặt.
Mệt quá.
Giang Chi căng thẳng nắm lấy tay cô, nhỏ giọng gọi tên cô.
Đường Chi không còn sức lực nắm tay anh, tốn sức nói một câu: “Ông xã, con có hơi xấu nhưng dù sao cũng là con chúng ta sinh ra, anh cố chịu nhé!”
Giang Chi ngơ ngác, đau lòng thay cô, lại thấy cô vẫn còn sức lực để nói đùa, ngập ngừng nói: “Đồ ngốc.”