Đường Chi và Giang Chi cũng không cố che giấu gì cả, đến ngày thứ hai thì chó săn đã phơi bày hết ảnh họ hôn nhau dưới ánh trăng trong lúc đi dạo.
Dù đã phóng đại lên ba mươi lần thì hai người họ trong ảnh vẫn cực kỳ xứng đôi, anh dùng tay nâng lấy mặt cô.
Cảnh đêm nồng nàn, trong bóng đêm họ ôm hôn nhau không cần kiêng dè bất kỳ điều gì, sự ngọt ngào tràn cả ra màn hình.
Các fan nhìn ảnh chụp chỉ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau.
Nhưng may mắn Giang Chi đã có Đường Chi ở bên cạnh.
Đường Chi lạc quan, tươi sáng, Đường Chi hoạt bát, rực rỡ chắc chắn có thể chữa lành và vuốt ve những gian khổ anh đã nếm trải trong những ngày qua.
Điều họ muốn làm chính là chờ đợi.
Chờ đợi anh lại đứng trên sân khấu âm nhạc vào một ngày nào đó.
Mấy ngày nay, tin tức Giang Chi có thể mở miệng nói chuyện đã bùng phát trên internet một lần nữa.
Chỉ tiếc là tiếng nói hơi khàn, đương nhiên khác biệt một trời một vực với giọng nói trước đây của anh. Có không ít truyền thông bắt đầu thêm tiết tấu, họ nói thẳng sợ rằng Giang Chi sẽ khó mà mở miệng ca hát một lần nữa, sợ rằng buổi biểu diễn cũng chỉ là một giấc mơ, dù có miễn cưỡng ca hát, chỉ sợ sẽ trở nên mờ nhạt.
Trong thoáng chốc, những lời tán đồng vang lên không dứt…
[Đúng rồi! Giọng nói khàn đi thì rất khó ca hát.]
[Trời ơi! Không thể lấy lại được giọng nói, cảm thấy sống không bằng chết.]
[Đau lòng cho Giang Chi! Đến cùng thì nguyên nhân bị mất giọng là gì vậy? Thật sự quá thảm!]
Thế nhưng Diều Giấy lại lạc quan hơn những người đi đường rất nhiều.
[Đây là tin tức tốt! Anh Chi có thể mở miệng nói chuyện rồi!]
[Đợi đến đêm concert, có lẽ giọng nói sẽ tốt hơn.]
[Tôi đến concert không cần nghe anh ấy hát, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, biết được anh ấy khỏe mạnh là được rồi.]
[Tôi cũng vậy! Hu hu, đêm concert ấy nhất định phải đúng hẹn nhé!]
Đường Chi không rảnh quan tâm những việc này, cô đắm chìm trong nhân vật Nguyễn Hoa này, mỗi ngày đều không ở studio thì cũng đang luyện múa trong phòng.
Thậm chí cô còn tỉ mỉ, chăm chỉ luyện tập trong phòng rất nhiều, dùng nơi này để mô phỏng tâm trạng của Nguyễn Hoa khi cô ấy múa ở trong phòng tập. Cô ấy là người yêu vũ đạo, dành tâm huyết cả đời mình cho sân khấu.
Cao trào cuối cùng của bộ phim chính là hình ảnh cô ấy ở trên sân khấu, tự sát sau khi buổi biểu diễn của mình kết thúc.
Cô ấy ở trên sân khấu cảm nhận được cái lạnh và không khống chế được cơn run rẩy.
Thế nhưng trong lòng cô ấy lại mang nhiệt huyết…
Đây chính là sân khấu cô ấy tha thiết mong chờ, là nơi cô ấy biểu diễn những vũ đạo mình yêu thích.
Sau cùng, cô ấy đã lựa chọn cách kết thúc như thế.
Lấy tư thế kiêu ngạo nhất, cô ấy sinh ra là dành cho sân khấu và cũng vì sân khấu mà chết đi.
Cuối cùng, vành mắt cô ấy đều đỏ hoe nhưng trong mắt lại không hề có nước mắt.
Đây chính là sự kiêu ngạo của Nguyễn Hoa, cũng chính là sự kiêu ngạo của Đường Chi.
Mãi đến khi đạo diễn hô “cắt”, rất lâu sau đó Đường Chi không thể bước ra khỏi chấp niệm của nhân vật.
Tuy cô không phải người từng trải nhưng cảm xúc của nhân vật đã ảnh hưởng rất sâu sắc đến cô.
Mãi đến khi có người xông đến ôm lấy cô:
“Đường Chi, cô diễn rất tốt!”
Đường Chi sững sờ trong mấy giây, phải mất thời gian rất lâu, cô mới thoát khỏi cảm xúc của nhân vật.
Từ đó, phần diễn của cô cũng được tuyên bố kết thúc. <> cũng đã chính thức đóng máy.
Buổi tối, tổ đạo diễn đã chuẩn bị một bữa tiệc mừng bộ phim đóng máy. Sau khi cơm nước no nê, Đường Chi mới gửi tin nhắn sắp trở về nhà.
[Ngày mai em sẽ trở về.]
Cô vừa gửi tin nhắn xong, lại gửi thêm cho anh biểu tượng cảm xúc “moa”.
Giang Chi nhìn trên màn hình, lướt đến biểu tượng cảm xúc hôn môi nhau thì bên môi đã mỉm cười rất thản nhiên.
Anh trả lời cô: [Được.]
Ngẫm nghĩ một lát, anh lại bổ sung thêm: [Moa.]
Đường Chi cầm điện thoại lên xem, trong lòng cô giống như nở hoa.
Sau khi trải qua chuyện mất giọng, dường như Giang Chi thật sự rất cố gắng để biểu đạt với cô.
Tình yêu của anh, tình cảm của anh, anh không còn là một nhân vật im lặng nữa, anh chỉ cần hành động mà không cần nói.
Anh bắt đầu nói, cũng bắt đầu nói với cô vào mỗi ngày rằng anh yêu cô.
Vậy thì sao cô có thể thua anh chứ?
Cô cũng vô cùng, cực kỳ yêu anh.
Chờ đến lúc về đến nhà, vì trước đó không kết nối internet trong ba tháng, nên lúc này mới chậm rãi lướt weibo.
Cô nhìn thấy sự nghi ngờ của không ít người, cô cũng hơi khó hiểu hỏi Giang Chi:
“Cũng đúng, rõ ràng anh cẩn thận bảo vệ cổ họng mình như thế, vì sao dây thanh lại bị tổn thương nhỉ?”
Giọng nói của Giang Chi đã hồi phục lại gần như trước.
Chỉ là anh vẫn còn cảm giác khàn giọng, anh đã tốn rất nhiều công sức đi huấn luyện để hồi phục, nhưng chuyện hồi phục lại giọng nói không thể nóng lòng được, chỉ có thể dựa vào thời gian để tĩnh dưỡng.
“Bởi vì truyện.”
Anh nhẹ nhàng khép quyển sách lại, giọng nói rất bình tĩnh: “Như thế này đã không còn là thế giới phải chịu sự khống chế của tác giả nữa.”
Đường Chi mở to mắt, giống như đang nghe nói đến chuyện nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Thật ra cô không quá quan tâm đến với ký ức trước đây, so với quá khứ, cô quan tâm đến hiện tại hơn.
Nếu trong quá khứ những chuyện kia đều là đau khổ thì cuối cùng ở hiện tại cô đã có được happy ending, cô có cảm giác rằng tất cả những trắc trở cũng sẽ từ từ tiêu tan.
Cô chỉ mong muốn mình có thể nhớ kỹ những ký ức vui vẻ, niềm vui khi ở cạnh Giang Chi.
Chỉ là về vấn đề này, cô vẫn có chút tò mò.
“Vì sao khi hiện tại chúng ta đã ở bên nhau thì sách ko bị rối tung, vì sao trước đó lại loạn?
Về vấn đề này, Giang Chi chỉ cười mà không nói, anh khéo léo chuyển đề tài.
Anh không muốn để cô nhớ lại những chuyện không hay trước đó.
Họ đã có thể chào đón thế giới thuộc về mình.
Anh không hy vọng cô lại nhớ kỹ những chuyện phiền lòng, quá khứ bi thương.
Cô có thể không buồn, không lo, vui vẻ thế này là đủ vậy.
“Hôm nay Nhan Vô Ưu đã gửi thiệp cưới.”
“Hả?... Nhanh vậy sao?”
Sự chú ý của Đường Chi lập tức chuyển hướng, cô vuốt trên mặt tấm thiệp mời, phía trên là chữ hỷ đỏ chói rất vui vẻ.
“Chị Vô Ưu sắp kết hôn rồi! Thật sự nhanh quá!”
Thật ra thì không nhanh.
Trong chương trình , Thẩm Trác Sắt đã cầu hôn thành công, năm sau đó hai người đã đính hôn, mà Nhan Vô Ưu đã chuẩn bị cho hôn lễ được nửa năm, cuối cùng chuyện vui sắp đến nên phát thiệp cưới đến bạn bè thân thiết của mình.
Nhan Vô Ưu cũng tự đăng ảnh cưới của mình lên weibo.
Trên ảnh, cô mặc áo cưới trắng như tuyết, mà trên người Thẩm Trác Sắt là một bộ âu phục màu đen.
Hai người họ kề sát vào nhau rất ngọt ngào.
Đường Chi trích dẫn bài đăng này, đồng thời cũng đăng lời chúc mừng lên.
Rất nhanh sau đó fan CP đã đuổi đến weibo của cô và bình luận ở bên dưới.
[Chuyện vui của Nhan Sắc sắp đến rồi, Kẹo Gừng của chúng ta cũng không thể thua.]
[Chi Chi mau đồng ý với anh Chi đi! Hu hu hu.]
[Tôi cũng muốn nhìn thấy hai người kết hôn. Chi Chi gả cho anh Chi đi, được không? Miệng anh ấy ngốc lắm không biết nói mấy lời yêu đương nhưng anh ấy thật sự rất yêu cô! Cô chắc chắn phải đồng ý với anh ấy nhé!]
Làm nền bên chỗ của cô xong, fan CP lại chạy sang weibo của Giang Chi hối thúc.
Giang Chi đọc từng bình luận, mắt khẽ rũ xuống, lông mi dài bao trùm tất cả cảm xúc của anh.
Anh cần một cơ hội.
… Một cơ hội để cuống họng được chuyển biến tốt hơn.
…
Trước khi tham gia hôn lễ của Nhan Vô Ưu, Đường Chi phải tham gia buổi lễ trao giải phim truyền hình.
Chế tác được các bên coi trọng, dưới sự cố gắng từ các phương diện nên đã lấy được thành tích nổi bật.
Vai diễn nữ phụ Nguyên Lê của Đường Chi cũng được đánh giá là vai nữ phụ rất xuất sắc.
Bất kể có nhận được giải thưởng hay không, nhưng chỉ cần được nhắc đến tên, điều đó biểu thị cô đã nhận được sự công nhận từ mọi người.
Về thực lực, Đường Chi tự cảm thấy bản thân mình cần không gian để phát triển, một người mới như cô chỉ cần được lướt qua, có nhận được giải thưởng hay không cũng không quan trọng. Nhưng khi xuất hiện ở buổi lễ trao giải này, cô nhất định phải vừa xinh đẹp vừa bùng nổ.
Lễ trao giải vào buổi chiều hôm đó, văn phòng làm việc của Đường Chi cũng đã tung ra ảnh chụp cô mặc lễ phục.
Đường Chi mặc một bộ váy dài màu hồng cánh sen, thân váy tỏa ra ánh sáng lung linh, còn hiện lên chút ánh tím thấp thoáng.
Mái tóc dài được vén lên cao làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn, so với cách trang điểm ngọt ngào trước kia thì kiểu trang điểm của hôm nay có vẻ kiêu kỳ hơn.
Đường Chi đã được huấn luyện múa ba lê trong ba tháng, lại thêm do tính chất của nhân vật nên dáng vẻ và khí chất đã thay đổi không ít.
Nếu nói phong cách ngọt ngào trước đây của cô rất động lòng người, thì phong cách của hôm nay lại kiêu ngạo, cao quý hơn rất nhiều, hiệu quả trước ống kính rất mạnh, có thể khiến người ta chỉ cần liếc qua màn hình đã không kìm được phải nín thở.
[A a a! Mỗi lần Chi Chi xuất hiện thì đều đẹp muốn khóc!]
[Xinh đẹp! Xinh đẹp! Là tiên nữ Chi đây rồi!]
[Chi Chi mặc cái gì cũng siêu đẹp]
Còn có người quan tâm đến tình hình sức khỏe của cô.
[Lần quay phim này xong, Chi Chi gầy quá! Ăn nhiều hơn một chút! Hu hu, đau lòng!]
Đường Chi im lặng cúi xuống, cắn vào múi cam Giang Chi đưa đến, vui vẻ trả lời: [Đã được Giang Chi vỗ béo rồi!]
A a a.
Lại là một mớ cơm chó.
Làm thế nào mà mỗi lần Kẹo Gừng lơ đãng thì họ lại bùng nổ thế này?
Đường Chi nhìn thấy mọi người gào thét như chuột chũi rít gào thì rất sung sướng, cười cong cả mắt.
Năm nay, cạnh tranh giải thưởng rất kịch liệt, ngoài Đường Chi ra thì còn có ba người được cũng được đề cử giải nữ phụ xuất sắc, mỗi một diễn viên đều có tác phẩm tiêu biểu được đánh giá rất tốt từ dư luận, thực lực đều không tầm thường.
Đường Chi chỉ cảm thấy chuyện tốt như vậy có lẽ sẽ không rơi lên đầu cô, cô chỉ cố gắng xuất hiện một cách xinh đẹp nhất và vỗ tay nhiệt liệt đến mức phồng tay hơn bất kỳ ai.
Đến đoạn công bố giải nữ phụ, trên màn hình đã chiếu lại những trích đoạn ngắn tiêu biểu của những người được đề cử. Trong lòng mình, Đường Chi cũng tràn đầy nhiệt tình khen ngợi từng người.
Trong lúc vô hình cô luôn cảm thấy bản thân có dịp được ma sát với những vị tiền bối thực lực, vô tình khiến bản thân cũng được đưa vào hàng ngũ nữ diễn viên thực lực.
Đường Chi kích động đến vô cùng thỏa mãn.
Trao giải cho họ đều là các tiền bối. Lúc nhìn thấy nội dung trên giấy, họ cao giọng nói:
“Chúc mừng, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của năm nay chính là…”
Trên màn hình lớn lập tức chiếu đến gương mặt của cả bốn người được đề cử.
Hai tay đều áp sát trước ngực, Đường Chi chờ đến khi công bố thì sẽ vỗ tay như một con hải cẩu, Đường Chi ở đây có một phong cách rất riêng biệt.
Ba người còn lại kia trông có vẻ rất căng thẳng nhưng vẫn đáng yêu và cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài.
Chỉ có cô giống như người ngoài cuộc vẫn thoải mái, vui vẻ.
[Chi Chi thế này cũng quá buồn cười rồi!]
[Làm thế này là đang muốn nhận giải thưởng cho người vỗ tay sao? Ha ha ha ha!]
[A a! Cho nên là ai?]
Giống như nghe được tiếng gào thét từ bảo bình luận, tiền bối kia đã nhận đủ sự ghét bỏ, cuối cùng cũng chịu hắng giọng, đọc lên cái tên đã chiến thắng cho phần giải phụ…
“Đường Chi.”
“Bộp bộp bộp!”
Đường Chi chợt vỗ mạnh tay trong vài giây, đón nhận anh mắt vui vẻ và chúc mừng từ những người xung quanh, trên màn hình lớn cũng chỉ còn lại hình ảnh của một mình cô, lúc này cô mới phản ứng được…
Ồ, hiểu rồi.
“Người thắng giải chính là cô?”
Cô ngơ ngác đứng lên, động tác hơi cứng ngắc, lúc đi đến sân khấu suýt nữa đã vấp chân.
[Ha ha ha, cười chết mất! Chi Chi thế mà lại cùng tay cùng chân (), xem ra cô ấy đang vô cùng bối rối.
[Chi Chi: Mẹ nó! Lúc ấy bối rối cực kỳ.jpg]
[Chắc không phải cô ấy vẫn chưa chuẩn bị bài phát biểu đó chứ?]
Thật sự đúng như những gì bão bình luận đang nói đến, Đường Chi hoàn toàn chưa chuẩn bị bất kỳ thứ gì…
Cô cố gắng bình tĩnh đứng trên sân khấu, ngại ngùng đến mức chỉ muốn tìm một kẻ hở nào đó mà chui xuống…
Cô cười hì hì thành tiếng.
Làm sao bây giờ?
Thật sự rất may mắn.
Hiện tại có lẽ cô chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Trong bão bình luận và tất cả mọi người bên dưới sân khấu lần đầu tiên nhìn thấy một người cười lên rất ngây thơ, không làm bộ, nụ cười phát ra từ trong lòng mình, họ cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ từ cô, thế là mọi người cũng ha ha cười rộ lên.
[A ha ha ha! Chi Chi thật sự rất vui!]
[Được nhận giải thường làm sao lại không vui? Tôi sắp bị Chi Chi chọc cho cười chết rồi đây!]
[Chi Chi thật là đáng yêu! Rất gần gũi!]
Khuôn mặt Đường Chi đã phím hồng, rất nhanh sau đó cô không cười nữa, nghiêm túc lại, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh một chút.
“Ngại quá! Ách… Nói thế nào nhỉ? Tôi thật sự không nghĩ rằng mình sẽ nhận được giải thưởng này.”
[Ha ha ha! Tôi có thể đoán được.]
[Hình ảnh nhận giải thưởng đáng yêu nhất lịch sử được ra đời.jpg]
Khi Đường Chi nhận cúp từ trong tay tiền bối, bất chợt cô phát hiện trong lòng mình rất cảm khái.
Vứt bỏ những kiểu phát biểu cứng nhắc, Đường Chi nói rất chân thật, cô thật sự muốn biểu đạt lòng biết ơn khi nhận được giải thưởng này.
Cô hít sâu một hơi, thẳng thắn trình bày:
“Tôi là một người cực kỳ mong muốn được công nhận, được mọi người khẳng định, được tán thưởng, và cũng rất thích được nghe khen ngợi.”
“Còn phần thưởng này chính là phần thưởng tốt nhất tôi đã nhận được từ trước đến nay.”
Bão bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp, Đường Bột đồng loạt nhắn rằng trong tương lai rất đáng mong đợi.
Cô vẫn chân thật như thế, vẫn mang theo vẻ chân thành như thế.
Đường Chi nhìn thẳng vào máy quay, cúi người rất sâu.
“Tôi muốn cảm ơn các fan đã đã ủng hộ tôi, bao dung mọi thứ của tôi. Cảm ơn mọi người đã khiến cho một diễn viên Đường Chi xuất hiện ở nơi này.”
“Tất cả hoa tươi và tiếng vỗ tay này đều là của mọi người, mọi người đã ủng hộ tôi trên suốt đoạn đường này.”
Trên sân khấu, ánh đèn sáng choang. Dưới khán đài đều là các diễn viên đã có thâm niên trong ngành.
Cô đứng thẳng người lên, cong môi, cười tươi:
“Sau đây, xin mọi người cho phép tôi làm một lần giới thiệu sau cùng…”
“Chào mọi người, tôi là diễn viên Đường Chi. Cảm ơn tất cả mọi người!”
[A a a! Diễn viên Đường Chi! Bốn chữ rất có sức mạnh!]
[Tôi cực kỳ thích Đường Chi! Tôi chờ đợi nhiều tác phẩm của cô trong tương lai.]
[Diễn viên Đường Chi, rất mong chờ trong tương lai. Đường Bột sẽ vĩnh viễn đi cùng Chi Chi!]
“Đường Chi, xin dừng bước! Hôm nay, cô lấy được giải thưởng nên bạn bè của cô cũng gửi đến một đoạn VCR chúc mừng cô.”
Đường Chi dừng bước, ngẩng mặt lên.
Trên màn hình lớn là Tang Thác, diễn vai đối thủ trong bộ phim cùng với cô.
“Cho đến bây giờ, trong suốt quá trình quay phim, cô ấy chưa bao giờ vì khổ cực mà phàn nàn một lời nào, với diễn xuất, cô ấy cũng rất cố chấp đòi hỏi tiêu chuẩn rất cao. Tôi hy vọng cô có thể nhận được giải thưởng cho diễn viên phụ xuất sắc lần này. Cố lên!”
Đoạn thứ hai là nam chính Châu Đình trong ( Phiên bản tốt nhất của bạn) cùng với đoàn làm phim đùa giỡn với các bạn nhỏ…
Đoạn thứ ba, ngay từ đầu màn hình hơi lung lay một chút.
Rất nhanh sau đó màn hình bình thường trở lại, một người đàn ông dáng cao chân dài ngồi xuống, đối diện với máy quay.
[A a a! Anh Chi!]
[Là anh Chi!!!]
[Hu hu hu, anh Chi, cổ họng đã khỏe chưa?]
Trong video, Giang Chi đang ngập trong ánh sáng ấm áp, anh không hề lạnh lùng mà lại cười rộ lên khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Anh mỉm cười nhìn màn hình, giọng nói bình thản mà dịu dàng.
Giọng nói vẫn có dấu vết chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng từng từ từng chữ rất chân tình.
“Cho đến bây giờ Đường Chi vẫn vô cùng lợi hại, rất dứt khoát và không cho phép người khác xem nhẹ mình.”
“Nguyên Lê được nhiều người yêu thích như vậy có thể nói cũng nhờ vào diễn xuất của cô ấy.”
Nói đến đây, anh khẽ cười một tiếng. Chợt nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chi Chi”
Giọng nói trầm thấp khiến khán giả trước màn hình đều kêu gào lên.
Giang Chi thổ lộ trước màn ảnh bằng giọng nói rất thản nhiên:
“Em mãi mãi là nữ chính xuất sắc nhất và duy nhất trong lòng anh.”
“Anh chờ em mang phần thưởng trở về.”
[A a a! Anh Chi thế mà lại công khai nói lời ân ái!]
[Chi Chi làm thế nào có thể khiến anh ấy trở thành thế này vậy? Mau ra quyển sổ tay bạn trai đi!]
[Được rồi, tôi đã sai rồi! Trước kia tôi còn cho rằng người có tính cách như anh Chi chắc chắn sẽ không bao giờ có thể nói được mấy lời ân ái ngọt ngào, sến súa thế này. Chỉ cần rơi vào tình yêu thì dù người đàn ông có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ nói “anh yêu em” mà thôi!]
Câu nói sau cùng của Giang Chi cũng đồng dạng khiến trong lòng Đường Chi đều tê dại.
Cái gì?
Chuyện này đúng là quá vui mừng!
Giang Chi đã ghi hình cái này khi nào?
Cô phải trở về ban thưởng hậu hĩnh cho anh.
() Cùng tay cùng chân: Hành động di chuyển tay trái và chân trái, tay phải và chân phải chuyển động cùng một lúc, trong khi người bình thường sẽ di chuyển chân phải và tay trái cùng lúc.