Chương
Đường Chi liều mạng ghép đôi cho Tư Tiểu Trân và Giang Chi, ghép đến mệt mỏi.
Nhưng có một tiếng nói ở trong lòng vẫn đang điên cuồng nói với cô, không thể nào từ bỏ được, nhất định phải làm cho cốt truyện trở về đúng nguyên trạng.
Hơn nữa, buổi tối hôm nay, cô và Tang Thác sẽ cùng nhau đóng máy.
Cô đành phải điên cuồng lôi kéo Tang Thác đi, mà Tang Thác lại điên cuồng gọi điện thoại cho Tư Tiểu Trân.
Nỗ lực một ngày như vậy, cô cảm thấy hiện tại mình giống như là icon ếch buồn rầu() trên điện thoại.
Vừa thảm vừa xanh xao.
Cảnh quay cuối cùng cũng đóng máy, Tư Tiểu Trân giống như là đã hạ quyết tâm nào đó, tìm cô nói:
“Đường Chi! Chúng ta nói chuyện chút đi!”
Tư Tiểu Trân dường như đã đưa ra quyết định gì đó, nhìn tư thế này như là đang muốn tuyên chiến với cô.
Đường Chi ngây ngốc: “Sao thế?”
“Tôi muốn mời cô ăn cơm.”
Tư Tiểu Trân nói: “Có được không?”
Đường Chi không rõ nguyên nhân chỉ có thể gật đầu: “Được chứ.”
Hai người kéo nhau đến một nhà hàng nhỏ ở gần đoàn làm phim ngồi ăn cơm.
Tư Tiểu Trân gọi rất nhiều đồ ăn, còn gọi thêm mấy bình rượu.
Tư Tiểu Trân hình như muốn uống rượu để thêm can đảm, nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng không phải là người biết uống rượu, lúc uống vẫn luôn nhíu mày, còn luôn lôi kéo Đường Chi cụng ly với cô ấy.
Đường Chi cảm thấy khó hiểu, đến tận bây giờ cũng không biết được cô ấy đang muốn làm cái gì
Rõ ràng không khí vẫn còn đang rất tốt đẹp, bây giờ lại uống rượu nhiều thế này.
Tư Tiểu Trân đã có chút say, trên mặt đỏ ứng, đứng lên lớn tiếng nói:
“Đường Chi! Có phải cô thích... Người kia không?!”
May mắn hai người chọn phòng riêng để ngồi, nếu không hành động quái dị như vậy nhất định sẽ khiến cho không ít người chú ý tới.
Đường Chi cũng say, đại não dần trở nên chậm chạp.
Cô tự động hiểu người trong lời Tư Tiểu Trân là Giang Chi, liên tiếp lặp lại ba lần: “Không có! Làm gì có!”
Đôi khi càng phủ định thì càng chứng tỏ là để ý tới.
Tư Tiểu Trân vốn dĩ chỉ tính thử thôi, thấy Đường Chi phản ứng kịch liệt như vậy cũng trở nên nóng nảy, bắt đầu khoa chân múa tay: “Cô không thích anh ấy mà còn phủ định nhiều lần như vậy, cô đúng là thích anh ấy mà!”
Âm thanh của Tư Tiểu Trân rất lớn, Đường Chi cũng trở nên nóng nảy, to giọng giải thích:
“Tôi một chút cũng không thích anh ấy! Nếu cô lại bảo tôi thích anh ấy tôi sẽ cãi nhau với cô đấy!”
Cô phủ nhận như thế, trái lại làm cho Tư Tiểu Trân có chút ngốc ra: “Thật à?!”
Đường Chi ghen tị giơ tay lên: “Tôi thề, tôi không thích Giang Chi chút nào hết!”
Cô nói như vậy, trong lòng càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót.
Vì sao lại cảm thấy luyến tiếc cơ chứ?
Trái tim vừa mới buông xuống của Tư Tiểu Trân lại căng thẳng mà treo cao lên, khẩn trương nói: “Ai bảo với cô là Giang Chi! Tôi đang nói... Tang Thác cơ.”
Cô ấy ấp úng nói, hai chữ Tang Thác cũng nhanh chóng mà bay qua, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng hơn.
Đường Chi bị nghẹn lại, cũng ngây ngốc: “Tang Thác thì liên quan gì đến chuyện này?!”
Bọn họ không phải đang nói chuyện về...
Giang Chi hay sao?
Tư Tiểu Trân dậm dậm chân: “Cô nói đi, có phải là cô thích Tang Thác hay không?!”
Đường Chi không thể nói nổi: “Một chút cũng không có!”
Tôi liều mạng tác hợp cho cô và Giang Chi, thế mà cô lại tìm tôi để nói chuyện về Tang Thác!
“Vậy cả ngày hôm nay cô cứ lôi kéo anh ấy…” Tư Tiểu Trân chu miệng nói, trong lòng rất để ý tới chuyện này.
Cả ngày hôm nay Đường Chi cứ lôi kéo Tang Thác đi với cô.
Hôm nay cô ấy còn chưa nói được mấy câu với Tang Thác!
Đường Chi yên lặng uống thêm một chén rượu, hướng về phía Tư Tiểu Trân ngoắc ngoắc ngón tay: “Cô lại đây, tôi nói cho cô nghe một bí mật.”
Tư Tiểu Trân loạng choạng đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Cái gì… Bí mật gì?”
“Tôi nói cho cô nghe, thật ra... Đây là một quyển sách.”
Đường Chi ghé vào trên vai Tư Tiểu Trân, lải nhải mà nói cho cô ấy cốt truyện: “Cô là nữ chính, Giang Chi là nam chính, hai người là một đôi mệnh trung chú định () chắc chắn phải ở bên nhau.”
Tư Tiểu Trân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô uống say nên nói năng xằng bậy rồi.”
Đường Chi dựa vào cảm giác say xỉn cùng với tâm trạng buồn rầu mà nói hết ra những khổ sở mấy ngày gần đây: “Cô và Giang Chi nhất định phải ở bên nhau, đây là ý trời.”
Cô đã mơ thấy giấc mộng đó, không phải lời nói đùa không có căn cứ.
Cảm giác chân thật như vậy, giống như thật sự đã từng trải qua một lần.
Tư Tiểu Trân buồn bực cau mày: “Cô... Cô làm như vậy là đang ghép cặp lung tung đấy!”
Đường Chi cũng cau mày lại, làm ra vẻ nói: “Cái này cũng không phải là chủ ý của tôi, hừ.”
Bộ cô ấy tưởng ghép đôi cho hai người họ bên nhau như vậy thì trong lòng cô cảm thấy dễ chịu lắm sao?
Rõ ràng, trong lòng cô đã sắp chua xót thành quả chanh rồi.
Tư Tiểu Trân vẫn không thể hiểu nổi logic của cô: “Cô rõ ràng là thích Giang Chi, cô còn nói với tôi là muốn tôi và anh ta thành một đôi, cô đúng là thật kỳ quái.”
Đường Chi có chút không vui, “Tôi đã nói với cô rồi, đây là cốt truyện, không còn cách nào khác.”
Tư Tiểu Trân hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Cô lại đây, tôi cũng nói cho cô nghe một bí mật.”
Đường Chi khó hiểu đưa lỗ tai lại nghe.
Tư Tiểu Trân nói: “Thật ra trong quyển sách này, cô và Giang Chi mới là một đôi, tôi và Tang Thác cũng là một đôi, ai cũng không thể chia rẽ chúng tôi được, hì hì hì!”
Đường Chi bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được đâu.”
Cô và Tang Thác đều là vai phụ, nếu thay đổi như vậy thì cả quyển sách này đều hỏng luôn rồi.
Tư Tiểu Trân nói: “Sao lại không được cơ chứ? Tối nay tôi sẽ bắt đầu viết luôn! Ngày mai đưa cho cô xem!”
Đường Chi:...
Haiz.
Cô biết ngay mà, nói ra cũng không có người tin.
Vốn dĩ nghĩ rằng tình địch gặp nhau đỏ mắt cãi vã, cuối cùng lại xoay chuyển thành đại hội bày tỏ tình cảm, hai cô gái nhỏ ngồi cạnh nhau khóc thút thít, cô tới tôi đi mà kiến nghị chủ ý bậy bạ cho đối phương.
Tư Tiểu Trân nói: “Để tôi giúp cô gọi điện thoại cho Giang Chi.
Đường Chi lắc đầu: “Không được không được, tôi không muốn gọi điện thoại cho anh ấy.”
Nhưng mà tay lại rất thành thật đưa điện thoại ra.
Tư Tiểu Trân cầm lấy điện thoại của Đường Chi, lướt hết toàn bộ danh bạ cũng không tìm thấy thông tin liên lạc của Giang Chi: “Anh ta nằm ở chỗ nào vậy?”
Đường Chi cầm lấy điện thoại, tìm được dãy số của Giang Chi: “Đây này.”
“Ngốc!”
“Trân heo là một con heo ngốc!”
“Không được, chỉ có Tang Thác mới được gọi tôi như thế, hì hì.” Tư Tiểu Trân lắc đầu, thấy cô đã nhấn gọi điện: “Lo trả lời đi kìa!”
Đường Chi hướng về phía điện thoại di động, giọng nói sang sảng mà gọi Giang Chi.
Phía bên kia đầu điện thoại, âm thanh quen thuộc của người đàn ông truyền tới.
“Uống say rồi à?”
Giang Chi nhớ lại cả ngày hôm nay Đường Chi cứ lảng tránh anh, nhưng sau khi nhìn thấy cô gọi điện thoại tới cho anh, những buồn bực trong lòng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Anh nhìn Tang Thác đang ngồi ở đối diện, nhạt giọng nói chuyện với cô:
“Em đang ở chỗ nào?”
“Em còn lâu mới uống say.” Đường Chi ngẩng đầu lên, nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà, “Giang Chi, ở chỗ này của em có thật nhiều ngôi sao nhỏ.”
“Không phải ngôi sao nhỏ, là mặt trời nhỏ, lóe sáng lóe sáng.” Tư Tiểu Trân nghiêm túc mà bổ sung cho cô.
Giang Chi muốn bọn họ nói rõ địa chỉ, nhưng hai cô gái này say rượu, lải nhải nửa ngày cũng không thể nói rõ được, Đường Chi còn thấy anh nói lắm, giận dữ nói:
“Giang Chi, ngay cả tìm em mà anh cũng không thể tìm thấy!”
“Huhuhu!”
Anh không thích cô một tí nào.
Đã nói với anh là ở nơi này có thật nhiều ngôi sao nhỏ, sao anh lại không thể hiểu được chứ?!
Hừ, bực bội!
Cùng lúc đó, di động của Tang Thác ngồi bên cạnh cũng vang lên.
“Trân heo, cô lại chạy đi đâu rồi?!”
“Cái gì mà mặt trời nhỏ, nói chuyện cẩn thận cho tôi nghe xem!”
Giang Chi hơi kinh ngạc, nhất thời không thể trả lời được Đường Chi.
Đường Chi thật sự tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng, ném xuống một câu: “Anh không coi trọng em chút nào cả, còn không thèm để ý tới em”, sau đó liền “Cạch” một cái dập điện thoại.
Bên kia Tang Thác đã hỏi được Tư Tiểu Trân đang ở đâu, hai người thanh niên trao đổi ánh mắt một cái, đồng thời xông ra ngoài.
Chờ đến khi Giang Chi và Tang Thác chạy tới tiệm cơm hai người đang ở, Đường Chi và Tư Tiểu Trân đã say đến không biết trời đâu đất đâu, đang kéo tay nhau chơi kéo búa bao, nhìn như trẻ con ngốc nghếch không chịu nổi.
Hai người thanh niên liếc mắt nhìn nhau một lúc, sau đó tiến lên ôm lấy người trong lòng của mình.
Đường Chi thấy Giang Chi đến, đôi mắt sáng lên.
Nhìn thấy anh đến, giọng nói vui sướng cực kỳ.
“Giang Chi, anh đã đến rồi!”
Giang Chi giúp cô đóng cửa xe bên ghế phó lái lại, lúc anh ngồi vào ghế lái, cô gái say rượu vui vẻ nói: “Giang Chi, em hát cho anh nghe một bài nhé!”
Nhớ đến lúc trước cô thường xuyên ngâm nga khúc nhạc, anh hơi cong khóe môi, dịu dàng hỏi cô.
“Hát bài gì?”
“Anh nghe cho kỹ nha.”
Đường Chi hắng giọng, bày ra tư thế ca sĩ ca hát: “Tình yêu giống như ánh sáng, xanh lá làm cho anh hốt hoảng…”
Nữ chính định mệnh của anh, có khả năng thật sự sẽ không thích anh nữa.
Aaa.
Quyển sách này có lẽ là muốn hỏng rồi.
Cô có lẽ cũng phải đi về phía kết cục hủy diệt rồi.
Giang Chi: “...”
Cả ngày hôm nay cô cứ kỳ quái.
Đưa cho anh cái mũ xanh lè, còn hát cho anh nghe cái bài hát như vậy, còn trách mắng anh.
Giang Chi ý bảo cô ngồi xong, sau đó vươn người qua giúp cô cài dây an toàn.
“Sao lại uống thành ra bộ dáng này rồi?”
Lồ ng ngực của người đàn ông dựa gần lại, dây an toàn bị kéo phát ra tiếng vang.
Đường Chi đỏ mặt, duỗi tay kéo dây an toàn lại: “Em tự mình làm được.”
Giang Chi đưa cho cô, cô nhận lấy kéo dây an toàn ấn xuống chỗ khóa.
Không biết là chọc phải chỗ nào, ghế dựa soạt một tiếng sau đó thẳng tắp mà dựng thẳng lên.
Cô lập tức ngã vào người Giang Chi.
Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, dây an toàn tuột khỏi tay, sau đó co trở lại chỗ cũ.
Giang Chi vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, từ góc độ này của anh có thể nhìn thấy đôi môi trên gương mặt trắng nõn của cô gái dưới thân, rất là mê người.
Dáng môi của cô rất đẹp, cho dù là ánh sáng ở trong xe không đủ sáng, nhưng trên môi của cô vẫn lóe ra một ánh sáng ngời, cô hơi hơi c ắn môi dưới, trong lúc vô tình lộ ra vài phần mị hoặc.
Giang Chi rời mắt đi.
Anh bên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra đang âm thầm khắc chế mà nuốt nước bọt.
Trong nháy mắt đó, anh rất muốn hôn xuống.
Nhưng mà hiện tại cô đang uống say, anh không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.
Thân thể mềm mại của cô mang theo hương thơm, ở bên trong xe đã sớm tràn đầy hơi thở quyến rũ.
Hơi thở của cô như hoa lan, đôi môi chỉ cách môi anh một chút, hơi thở của hai người ái muội mà quấn quýt lấy nhau, chóp mũi cơ hồ sắp chạm vào nhau.
Đường Chi có chút ngây ngốc.
Đầu ốc của cô giống như rất tỉnh táo nhưng cũng giống như rất mơ hồ.
Lông mi của cô nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang chậm rãi trở nên nặng nề.
Ánh trăng chiếu vào đáy mắt tối tăm của anh, cặp mắt thâm tình kia như là có xoáy nước có thể hấp dẫn cô không ngừng chìm vào trong đó.
Cô nín thở, nhìn thẳng vào anh.
Trái tim giống như là đập nhanh hơn.
Thình thịch.
Thình thịch.
Từng tiếng từng tiếng một, như là đang chờ mong, cũng như là tiếng trống giục lui.
Trong mắt Giang Chi thanh lãnh, giống như là có một tầng sương mù hơi mỏng bịt kín, sau đó lại bị thay thế bởi một chút nhan sắc thâm trầm của dc vọng.
Cô rất muốn được chìm trong đôi mắt thâm tình của anh.
Đường Chi choáng váng mà nghĩ như thế, đôi tay vô thức nắm lấy ghế dựa, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài rung động, như là không tiếng động mà chờ đợi.
Một động tác này cũng đã đủ để làm sợi dây lý trí của Giang Chi hoàn toàn đứt phựt.
Anh cũng nhắm mắt lại, chậm rãi hướng về phía cô.
Khi hơi thở của anh dần dần tới gần, chỉ còn kém một chút nữa, thậm chí chóp mũi cũng đã sắp chạm vào khuôn mặt của cô, Đường Chi chợt mở mắt ra, đánh “Bộp” một cái vào người anh.
Giang Chi không hiểu chuyện gì mở mắt ra nhìn.
Đường Chi cuộn người rụt lại phía sau, khuôn mặt nhỏ hồng lên, một tay để ở trên môi anh, nũng nịu nói:
"Nam chính chết tiệt, không được chiếm tiện nghi của tôi!!!"
—
()
() Những chuyện do số phận định trước không thể thay đổi
Chương
“Nam chính?”
Từ ngữ kỳ lạ này khiến Giang Chi nhướng mày, có chút khó hiểu.
Nhưng Đường Chi không quan tâm anh nữa, cô quay người, tự kéo dây an toàn, động tác chậm chạp, còn không vừa ý việc anh chắn mất ánh sáng trước mặt cô.
“Anh tránh ra chút đi.”
Đường Chi giơ tay ra đẩy anh một cái: “Em không thấy gì cả!”
Chỗ ngồi trong xe tối đen như mực, Giang Chi ngồi thẳng người, chút ánh sáng ngoài cửa xe cuối cùng cũng có thể chiếu vào, Đường Chi thắt chặt dây an toàn cho mình, dựa vào ghế rồi ngẩn ra.
Lúc cô làm loạn lên, chẳng khác một con nhím xù gai.
Bây giờ lại giống như mệt mỏi, ngoan ngoãn một cách khó hiểu.
Giang Chi nhếch môi, thu hồi ánh mắt, lái xe đưa cô về khách sạn của đoàn làm phim.
Cả quãng đường cô không ồn ào cũng không làm loạn, đôi mắt híp lại, đầu nhấp nhô theo từng nhịp của xe, giống như đang buồn ngủ.
Xe chạy một mạch tới khách sạn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi Giang Chi xuống xe, thì đi qua mở cửa ôm lấy cô.
Đường Chi hình như giật mình, rụt người lại, thấy là anh, thì dừng động tác, mặc cho anh ôm từ trong xe ra, còn áp mặt lại xác nhận: “Giang... Chi?”
Giang Chi ôm cô trong ngực, dùng chân đóng cửa xe lại: “...Ừm.”
Cô giống như say quá quên hết trời đất, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sao anh lại tới đây?”
“Không tới xem để em lại uống rượu một mình rồi làm loạn à?”
Anh ôm cô về.
Có lẽ là ghét bỏ câu nói không dễ nghe này của anh, Đường Chi vỗ “Bốp” một tiếng lên bả vai anh, mắng: “Anh phiền thật đấy.”
Không phải trước mắt cô, mà là trong trái tim cô.
Rõ ràng là có chút để ý, nhưng vẫn không thể thích.
Không thể thích cũng thôi đi, anh còn luôn xuất hiện trước mắt cô.
Mỗi lần cô say rượu đều có tính tình này.
Kiêu căng hơn bình thường gấp trăm lần, còn đặc biệt khó dỗ.
Giang Chi hơi bất đắc dĩ: “Lần sau em còn dám say đến mức này, có tin tôi đánh em không?”
“Anh xem, em đã nói là anh rất phiền phức mà! Còn uy hiếp em!”
Đường Chi chính là người ăn mềm không ăn cứng, còn vô cùng tiêu chuẩn kép.
Bản thân cô lúc nào cũng ăn nói ương ngạnh, nhưng người khác như vậy với cô, thì cô lại không vui.
Cô lập tức giãy dụa muốn nhảy ra khỏi vòng tay anh: “Mặc kệ anh đấy!”
Hừ.
Cô ghét nhất là bị uy hiếp!
Cho dù là Giang Chi cũng không được!
Giang Chi ngăn động tác không yên phận của cô, mặc dù ở đây đa số là diễn viên của đoàn làm phim, nhưng anh sợ bỏ Giang Chi đi một mình, cô thật sự có thể đánh trúng người ai đó, chỉ có thể mềm giọng dỗ cô:
“Được rồi, đừng lộn xộn nữa.”
“Em uống say rồi, tôi bế em về.”
Anh dịu lại, cô cũng lập tức dừng động tác giãy dụa lại, nhưng trên miệng vẫn rất không phục nói: “Vậy anh xin lỗi đi.”
Xin lỗi cái gì?
Nhưng hiển nhiên vào lúc này, nói chuyện logic với một cô gái đang say xỉn cũng chẳng có ích gì.
Anh dịu dàng dỗ cô: “Xin lỗi.”
“Không đúng.” Đường Chi nhéo vào mặt anh coi như là trừng phạt, tự hướng dẫn anh: “Anh phải nói là ‘Anh sai rồi, lần sau không dám nữa.’”
Đầu ngón tay của cô gái rất ấm áp, trông thì rất dã man, nhưng thật ra đã kiềm lại bớt lực.
Anh không có tay để đối phó với cô, đành để mặc cô giở thói ngang ngược.
Chỉ là bước chân hơi ngừng lại, anh rũ mắt nhìn cô, khẽ híp mắt, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo vẻ nguy hiểm không dễ phát hiện: “Em chắc chứ?”
Anh không nói theo cô, Đường Chi nhíu mày.
Quả nhiên lời xin lỗi của anh không phải là thật lòng, mà chỉ nói qua loa lấy lệ với cô.
Hừ, thái độ có vấn đề!
Đánh giá kém!
Đang suy nghĩ thì chợt có giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Được, anh sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Lúc anh nói nhẹ nhàng, cô hoàn toàn không có chút sức lực chống đỡ nào.
Trong lòng nổ bùm bùm, nổ tung như pháo bông.
Những cảm xúc kìm nén cả một ngày giờ đây đều biến thành những bông hoa đủ sắc màu rực rỡ.
“Thế mới đúng.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Chi rất hài lòng, hoàn toàn quên mất đạo lý “Gieo nhân nào, gặt quả nấy”, tiếp tục được voi đòi tiên:
“Vậy anh nói xem, ai là người con gái đẹp nhất thế gian này.”
Không ngờ anh càng thuận theo cô, thì cô càng đưa ra nhiều yêu cầu hơn.
Nếu bây giờ chỉ cần khen một câu là cô vểnh mũi lên trời được luôn.
Giang Chi bị cô chọc tức đến mức bật cười.
Cô gái nhỏ trong vòng tay vẫn đang ngước nhìn, khuôn mặt viết đầy chữ mau khen em, khen em đi.
Anh thuận theo ý cô, thấp giọng nói:
“...Là em.”
Quả nhiên hiệu quả của lời khen rất rõ rệt, Đường Chi cong môi, xuất hiện lúm đồng tiền ở hai bên má, cực kỳ đáng yêu.
Cô vô cùng hài lòng trả lời anh, giơ ngón tay cái cho anh: “Làm tốt lắm! Gương thần!”
Giang Chi: “...”
Đúng là thua cô luôn.
Anh bế cô thẳng tới cửa phòng.
“Thẻ phòng đâu?”
Lúc này Đường Chi mới mơ màng bắt đầu lục túi mình.
Nhưng đầu cô choáng váng, lục cả nửa ngày, cũng không tìm được gì.
“Đều tại anh!”
Cô bĩu môi, sợ anh chê cô lằng nhằng, làm kẻ xấu cáo trạng trước: “Tại anh cứ nhìn em nên em mới không tìm thấy.”
Tối nay cô thật khó chiều.
Vô số nồi niêu bất kể là tốt hay xấu cũng đều đập lên người anh.
Giang Chi phối hợp nhìn qua chỗ khác: “Không thúc giục em, từ từ tìm.”
Đường Chi lục tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được thẻ phòng, sau khi quẹt thẻ vào phòng, Giang Chi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày mai tôi tới đón em.”
Đường Chi lẩm bẩm ừm một tiếng, cơ thể dính lên giường, không muốn quan tâm anh nữa, nhắm mắt im lặng đuổi khách.
Cô gái vô tâm.
Giang Chi đun một ấm nước nóng cho cô, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, thì cầm một cái khăn lông trong tay.
Đường Chi nhắm mắt, mơ mơ màng màng, vốn sắp ngủ say rồi, thì cảm thấy độ ấm trên mặt.
Cái khăn ướt quen thuộc, nhưng không còn lạnh lẽo khiến người ta tỉnh táo nữa.
Cái khăn ấm áp, lau kỹ khuôn mặt cô.
Động tác của Giang Chi cũng rất dịu dàng, cô cũng để mặc cho anh lau, để bày tỏ sự khen ngợi của mình, còn thỉnh thoảng phát ra hai tiếng khen ngợi mơ màng.
“Nước trên bàn, có nước nóng trong bình giữ ấm.”
Sau khi anh giặt khăn xong còn điều chỉnh máy điều hòa sưởi ấm cho cô: “Buổi tối có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Phiền thật đấy, Giang Chi.
Nói lải nhải, không giống tác phong của anh một chút nào.
Đường Chi nghĩ vậy, nhưng khóe miệng lại bất giác nâng cao lên.
Cô vùi trong cái giường lớn mềm mại, như thể lại trở về những ngày tháng còn trong chương trình tạp kỹ yêu đương.
Giang Chi cúi người, chuẩn bị tắt đèn trên đầu giường cho cô rồi rời đi, ai ngờ vừa mới bước một bước, thì bàn tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Đường Chi kéo tay anh, uất ức chớp mắt nhìn anh: “Anh đi đâu?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Không đi đâu cả. Chỉ ở ngay phòng bên cạnh em.”
Đường Chi ngẩng mặt lên tiếp tục hỏi anh: “Vậy khi quay lại anh còn yêu em không?”
Bàn tay tắt đèn của Giang Chi hơi run rẩy, rất lâu vẫn chưa ấn được.
Anh đứng nguyên tại chỗ, không dám tin nhìn cô.
Cho tới giờ, Giang Chi không thích cô uống rượu.
Ngoại trừ việc làm loạn hơn bình thường gấp bội, thì cảm xúc của cô rất dễ lộ ra.
Nhưng vào thời khắc này, anh lại đột nhiên cảm thấy, lúc cô say rượu cũng không tệ lắm.
Ánh mắt thiếu nữ long lanh, tràn đầy lưu luyến và không nỡ với anh.
Anh yên lặng nhìn cô.
Trong lồ ng ngực, nhưng đang dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Lúc mở miệng nói lần nữa, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn.
“Yêu.”
“Tuyệt quá!”
Đường Chi vui mừng vỗ tay, không có phản ứng gì lớn
Cô chỉ giống bình thường, nghe thấy lời dễ nghe, khen ngợi một câu, biểu cảm vậy như thường.
Giang Chi xoa nhẹ giữa chân mày, hơi thất vọng, thầm nói mình tỏ tình gì với một cô gái đang say rượu chứ...
Đường Chi lại ngoắc tay với anh, ra hiệu bảo anh đến gần cô: “Giang Chi, anh qua đây chút, em muốn nói một bí mật với anh.”
“Hả?”
Cô ngồi trên giường, Giang Chi chống một tay lên mép giường, cúi người nghe cô nói: “Bí mật gì?”
Đường Chi ghé sát vào tai anh, dùng giọng gió cẩn thận nói: “Thực ra em xuyên sách tới đây đó, xuyên sách anh có hiểu không? Là... Vù một cái, đã xuyên vào trong tiểu thuyết rồi.”
Lúc cô nói chuyện hơi nóng phả lên tai anh, khiến anh hơi ngứa.
Giang Chi hơi rũ mắt, nghe cô nói bậy:
“Anh là nam chính, Tư Tiểu Trân là nữ chính, hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau, có tình yêu ngọt ngào.”
Cô lại nhắc tới Tư Tiểu Trân.
Vừa rồi còn hỏi anh có yêu cô không, bây giờ lại nói với anh rằng anh chắc chắn sẽ hạnh phúc bên người con gái khác.
Khuôn mặt Giang Chi hơi trầm xuống, nếu không phải thấy trên mặt Đường Chi có phần mất mát, thì thật sự muốn gõ vào cái đầu cá gỗ không tỉnh táo của cô.
Đường Chi nói xong, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Chi.
Thấy biểu cảm một lời khó nói hết của người đàn ông, cô lập tức bi thương kêu lên: “Có phải anh không tin không? Anh chắc chắn cũng không tin!”
Rõ ràng chỉ nói với những người thân thiết, kết quả ai cũng coi cô như đứa thần kinh!
Mong muốn bộc lộ hết của cô lập tức giảm đi một nửa, hơi không vui muốn đuổi anh đi.
Giang Chi vội phủ định: “Không có, anh tin.”
“Thật sao?”
Đường Chi hoài nghi.
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng an ủi cô với giọng điệu nửa dỗ dành nửa cưng chiều: “Được rồi, em là người xuyên sách, anh tin.”
“Vậy còn em?”
“Nhân vật trong sách của em là gì?”
Nói tới đây, Đường Chi càng buồn hơn.
“Em là nữ phụ độc ác.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Theo cốt truyện trong sách, em yêu anh đến điên cuồng, là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của anh và Tư Tiểu Trân.”
Giang Chi dựa theo lời của cô, có ý ám chỉ nói: “Vậy nếu nam chính yêu nữ phụ, thì sẽ thế nào?”
Nghe vậy, Đường Chi lắc đầu như trống bỏi: “Không được đâu.”
Cô lắc đầu, ngồi ngay ngắn nhìn anh: “Thế thì cốt truyện sẽ sụp đổ! Nếu cốt truyện sụp đổ, thì thế giới sẽ sụp đổ, chúng ta đều xong đời!”
Cô nhớ tới hình ảnh trong giấc mơ, ánh mắt cũng đỏ lên.
“Sẽ nhảy lầu chết đó, huhuhu.”
Bây giờ cô nhớ tới giấc mơ đó, vẫn không khỏi run rẩy.
Thấy viền mắt cô đỏ lên, Giang Chi cũng không khỏi ngẩn ra, trái tim lại nhói lên đau đớn.
Nhảy lầu.
Hôm đó thấy cô nhảy từ trên cao xuống, trái tim anh lại đau dữ dội.
Còn có những đoạn hồi tưởng về tình yêu tuổi trẻ...
Thấy thế nào, cũng là những kỷ niệm anh đã từng trải qua với cô, không biết tại sao lại quên mất.
Thậm chí nữ chính Tư Tiểu Trân trong lời nói của cô, đối với anh mà nói, lại rất xa lạ.
Đường Chi rất để tâm tới phản hồi của Giang Chi, thấy anh im lặng, cô rất nhạy cảm hỏi:
“Sao anh không nói gì?”
Có phải cũng cảm thấy cô đang phát điên không?
Giang Chi nhìn sâu vào mắt cô: “Anh chỉ đang nghĩ...”
Anh đưa tay, động tác dịu dàng vén tóc của cô ra sau tai.
Đường Chi ngơ ngác đối mặt với anh.
Ngón tay của anh vô tình lướt qua d ái tai cô, giọng nói nhẹ nhàng vào lúc này cũng nhuộm đầy tình ý:
“Trước khi em xuyên sách, thì là người như thế nào?”
Anh tin cô.
Anh cũng rất nghiêm túc, nghe cô nói chuyện.
Muốn hiểu cô.
Đường Chi buồn bã tủi thân cả ngày, vào giờ phút này cuối cùng cũng tìm được lối ra.
Cô thuận theo dòng suy nghĩ của Giang Chi, cố gắng huy động trí nhớ của mình, muốn nói với anh——
Trước kia cô là người như thế nào, cô thật sự là người như thế nào.
Nhưng suy nghĩ một lát, thì bị dọa sợ đến mức tỉnh táo lại ——
Vãi? Trước khi xuyên sách cô là người như thế nào?
Tại sao đầu óc lại trống rỗng thế này, căn bản không nhớ ra được?