Chương
Món quà tốt nhất
Kỳ sáu là kỳ kết thúc của ba cặp đôi, tổ đạo diễn sau một thời gian bỏ rơi chế độ ngôi sao đã quét lại.
“Dựa trên thứ hạng của mọi người ở năm vòng trước, CP “Kẹo Gừng” hiện tại đang dẫn đầu, bắt đầu với ba xu sao.”
“CP ‘Vãn Thu’ xếp thứ hai với hai xu sao.”
“CP ‘Nhan Sắc’ xếp thứ ba với một xu sao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi nhanh nhạy bắt lấy danh hiệu “đồng xu ngôi sao”, “Nói cách khác, ngôi sao này hẳn là cũng dùng để mua sắm hoặc bán đấu giá.”
Nhan Vô Ưu nhìn cô một cách đồng tình.
Đạo diễn cũng không giấu diếm mà gật đầu: “Đồng xu ngôi sao của vòng này vô cùng quan trọng, vì vậy mong mọi người nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, nỗ lực giành lấy đồng xu ngôi sao!”
“Nhưng mà đã đi đến kỳ cuối cùng rồi, phòng cũng đã đặt xong, những đồng xu ngôi sao này có tác dụng gì? Hay là dùng để đấu giá bữa trưa và bữa tối?” Hạ Thu Thu cũng nói ra nghi hoặc của cô ta.
Đạo diễn cười trừ nói: “Dù sao cũng sẽ có ích.”
Nhan Vô Ưu than thở: “Đã đi đến kỳ kết thúc rồi, vẫn còn làm ra kiểu thần bí như vậy.”
Kỳ thực, toàn bộ hành trình kỳ sáu đều được bảo mật, sáng sớm, tổ tiết mục cũng không bật phát sóng trực tiếp.
Nhưng bất luận là phàn nàn như thế nào, đến khi tham gia trò chơi, mọi người đều sôi nổi lấy lại tinh thần. Mỗi một trò chơi nhỏ cao nhất là có thể lấy được ba xu sao, thấp nhất là một xu. Hiển nhiên là tổ tiết mục cũng đã có tính toán tặng sao, đến khâu kết thúc cũng không trừ đến nỗi bế tắc.
“Trò chơi đầu tiên là ‘bịt mắt đi đường thẳng’, giống với tên gọi - bạn trai đeo khăn bịt mắt cõng bạn gái trên lưng. Đi trên con đường tương ứng với sự chỉ dẫn của bạn gái. Một khi vượt ra ngoài vạch thì phải quay lại điểm xuất phát bắt đầu lại. Đội về đầu tiên sẽ nhận được ba xu ngôi sao!”
Trong lòng Đường Chi muốn hỏi tổ tiết mục có phải là rating rớt rồi chăng? Tại sao các kỳ về sau, nhiệm vụ trò chơi ngày càng ám muội?
Nhưng dù có than thở thế nào, cô vẫn phải ngoan ngoãn bò lên lưng Giang Chi.
Chỉ cần không phải là cô cõng Giang Chi, mọi chuyện đều dễ nói.
Nhan Vô Ưu cũng nóng lòng muốn thử, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Thẩm Trác Sắt, “Sắt Sắt, đã đến lúc chứng minh chiếc eo sói() của anh tốt như thế nào rồi! từ đây giẫm đạp lên thầy Phó chút nào hahaha!”
Thẩm Trác Sắt cũng cười lớn rồi quay đầu nhìn về phía cặp đôi “Vãn Thu”.
Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng là thầy Phó, người suốt ngày nói già rồi lại không chút phàn nàn mà cõng Hạ Thu Thu trên lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ồ, quả nhiên là đang muốn chứng minh thể lực, đàn ông không ai muốn chịu thua một cách dễ dàng.
Về phía Giang Chi và Đương Chi, bọn họ sớm đã chuẩn bị xong.
Đường Chi ép người vào lưng Giang Chi, xem anh như một chú ngựa.
“Giang Chi, đi nào!”
Đường Chi vừa nói, hai chân cũng phối hợp giơ về phía trước.
Hai tay Giang Chi đỡ lấy chân Đường Chi, cho dù cô có động đậy như thế nào, bên dưới vẫn chắc chắn ổn định, chỉ ám chỉ bảo cô giữ chặt, kẻo không cẩn thận mà ngã xuống.
Đường Chi nói rằng cô sẽ không ngã, sau đó giúp anh nhân viên bịt mắt cho anh.
Bàn tay cô nhanh nhẹn kéo lại mép cạnh của chiếc khăn bịt mắt, những đầu ngón tay mềm mại của cô thi thoảng chạm vào vành tai của anh, những ngón tay mảnh mai như thể đang chơi nhạc.
Giang Chi đột nhiên sững người, trong chốc lát, nhiệt độ từ vành tai khuếch lớn ra, tê tê dại dại như là có dòng điện chạy qua.
Giang Chi xốc Đường Chi lên, để cô hoàn toàn ngồi yên, trầm giọng nói: “Được rồi!”
“Vâng.”
Đường Chi vươn tay ôm cổ anh, tự tin đặt cả trọng lượng của cô lên người anh.
Hơi thở nhẹ nhàng đến gần, khiến tâm tư của Giang Chi bỗng chốc hoảng hốt.
Hơi ấm ban nãy không thể kìm nén lại mà nhanh chóng xâm nhập từng tấc da thịt của Giang Chi, yết hầu của Giang Chi khẽ rung. Hình ảnh đêm qua cô ngủ say, rúc người vào lòng anh lại bắt đầu hiện lên.
Đình làng vào mùa thu không có thêm điều hòa, tiết trời cũng đã se lạnh.
Nhưng cánh tay của anh mềm mại, mang theo nhiệt độ ấm nhất thế gian.
Trên lưng, Đường Chi vẫn đang hung hăng nói chuyện cùng Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu.
Nhan Vô Ưu nói: “Đừng nhìn Sắt Sắt nhà chị suốt ngày chỉ biết đánh đàn, ít khi luyện tập. Nhưng Sắt Sắt nhà chị khỏe lắm nha!”
Hạ Thu Thu cũng nói: “Gừng càng già càng cay, loại trò chơi này, còn phải xem thầy Phó nhà chị đây!”
Đến lượt Đường Chi.
Hai người mắt sáng rực nhìn vào cô, nghĩ xem Đường Chi ưa nịnh hót có thể thổi ra cái rắm cầu vồng gì.
Nhưng hai mắt Đường Chi liếc nhẹ, nở ra một nụ cười quyến rũ, chỉ nói ra một câu đơn giản liền có thể giết sạch mọi người ở đây.
“Bạn trai của em là Giang Chi!”
Giọng nói của cô lanh lảnh, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, thoạt nhìn mềm mại dễ thương.
Lời tuyên chiến này cũng vô cùng bá đạo và khí thế.
—-Bạn trai tôi là Giang Chi.
—Giang Chi toàn năng, không có gì cản nổi, bất khả chiến bại.
Nhan Vô Ưu và Hà Thu Thu: “...”
Nói sao đây? Năng lực của Giang Chi quà thực là mạnh đến đáng sợ.
Hình như là không có lý do chính đáng nào có thể bác bỏ.
Nhưng cô không thể khiêm tốn hơn một chút sao, hây!
Bạn trai của chúng tôi không cần thể diện ư?
Dưới ánh mắt không nói nên lời của hai người kia, Giang Chi cảm thấy vô cùng dễ chịu đối với câu nói của Đường Chi.
Khi cô nói hai từ “bạn trai” giọng nói nhanh nhẹn, kèm theo chút nũng nịu, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.
Sự đáng yêu và tín nhiệm tuyệt đối với anh của cô, làm sao có thể khiến người khác không thích chứ.
Lúc này, đạo diễn thổi còi, bầu không khí thoải mái bị phá vỡ, Đường Chi lập tức thúc giục Giang Chi tiến lên: “Đi nào, Giang Chi! Chúng ta phải lấy được ba đồng xu ngôi sao!”
Mặc dù không biết đồng xu ngôi sao có tác dụng gì nhưng thà có hơn không.
Giang Chi khẽ “Ừm!” một tiếng rồi cõng cô bước ra ngoài.
Cảm nhận về đường thẳng của anh cực kỳ tốt. Dù cho có bị bịt mắt, bước đi cũng không đến nổi, đành này còn có Đường Chi chỉ huy.
Nhưng hai cặp còn lại, nhìn có vẻ nhiều ảo giác hơn.
Thẩm Trác Sắt sử dụng phương pháp chạy nước rút, sau hồi còi vang lên, không đợi Nhan Vô Ưu mà xông ra. Phương hướng chưa kịp điều chỉnh, Nhan vô Ưu vừa hét lên sai đường rồi, chân Thẩm Trác Sắt đã đạp vào vạch trắng, bị trọng tài kêu quay về điểm xuất phát.
Mà lúc này cặp đôi Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu vô cùng hài hước.
Phó Hoàn Chi cõng Hạ Thu Thu ban nãy còn thề sẽ chiến đấu giành lấy vị trí số một, bây giờ lại trông giống như một người cha già, run rẩy duỗi chân về phía trước để kiểm tra.
Sau khi bị bịt mắt, tầm nhìn của anh ta bị mất đi, cảm giác không chắc chắn ập đến. Động tác này của Phó Hoàn Chi giống như biểu tượng cảm xúc “Thử nghiệm đứng bên bờ vực sâu” siêu hot trên mạng.
Đường Chi nằm trên lưng Giang Chi cười đến không thở nổi.
Thầy Phó dễ thương quá hahahaha!
Giang Chi bị bịt mắt không nhìn thấy được gì, chỉ có thể cảm thấy cơ thể cô bật cười run lên. Anh hỏi lớn:
“Em đang cười cái gì?”
Đường Chi mô tả lại dáng vẻ lúng túng của thầy Phó cho anh nghe.
Cô liền ghé sát vào người anh, vì để nói chuyện với anh, cả người hơi nghiêng về phía trước.
Có thể nhận thấy tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Thái độ đối với anh cũng tốt hơn nhiều, không giống như bộ dạng như muốn chia tay ở hai ngày trước. Giang Chi vừa đi vừa nghe cô nói chuyện.
Cô vui vẻ huyên thuyên nói vô số điều.
Tầm nhìn bị chiếc khăn che trước đi, nhưng vẻ mặt rạng rỡ của cô vẫn sống động trước mắt anh.
Anh yên lặng lắng nghe, nhất thời cảm thấy cứ tiếp tục cõng cô đi như thế này mãi cũng tốt.
Nhưng rồi vẫn đến điểm cuối, hai người bọn họ đi không nhanh, thắng ở chỗ vững vàng.
Tiếng còi thông báo đội chiến thắng vang lên, bọn họ lấy được giải thưởng ba đồng xu ngôi sao.
Đường Chi nhảy xuống khỏi lưng anh, Giang Chi tháo khăn bịt mắt xuống. Đôi mắt do bị bóng tối bao trùm trong thời gian dài nhất thời có chút khó chịu. Sau hai giây, tầm nhìn của anh cuối cùng cũng khôi phục trở lại.
Anh nhìn Đường Chi, cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh anh, vui vẻ nhìn về phía Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu mà nở một nụ cười ngọt ngào.
Giống như những gì anh dự tính.
Khóe môi của anh cũng khẽ nhếch lên giống cô.
Đến khi mọi người về đích, đạo diễn tuyên bố: “Được rồi. CP “Nhan Sắc” xếp thứ hai được hai xu sao; CP “Vãn Thu” được một sao.”
Lúc này, số sao của ba cặp đôi cũng được hiện trên bảng, khoảng cách chênh lệch:
CP “Kẹo Gừng”: xu sao.
CP “Vãn Thu”: xu sao.
CP “Nhan Sắc”: xu sao.
Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt nhìn lên bảng, đau lòng vì thất bại ở chiến lược đầu tiên mà mất đi một sao, thở dài than vãn:
“Không sao, còn trò thứ hai!”
“Tỷ số vẫn có thể kéo lại!”
Trò chơi thứ hai là cặp đôi cùng nhau ăn chung một thanh socola.
Rõ ràng, trò chơi này đã được nâng cấp hơn so với trò ban nãy. Nếu như là đang phát trực tiếp, như vậy cả bình luận live sẽ điên cuồng nổ tung.
Yêu cầu của tổ tiết mục đưa ra là phải chừa lại hai centimet của thanh socola lại, nhóm nào ngắn nhất nhóm đó sẽ thắng.
Lúc này, Nhan Vô Ưu lại chống eo cười hahaha: “Trò này chúng tôi chắc chắn sẽ về nhất!”
Hạ Thu Thu cũng ngượng ngùng liếc nhìn qua thầy Phó: “Tôi với thầy Phó cũng sẽ cố tranh lấy giải nhất!”
Đường Chi: “...”
Ngay cả một câu cô cũng không dám nói, nhưng người thua cuộc cũng không thể thua cả cục diện, cô lập tức khoe khoang: “Đã đến lúc cho mấy người xem thử thế nào gọi là vua trò chơi rồi~”
Sau đó mỗi đội liền được phát một thanh socola.
Bạn gái cắn một đầu, bạn trai cắn đầu còn lại.
Đường Chi đưa thanh sô cô la vào miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi. Vừa định hỏi tổ đạo diễn thanh socola hiệu gì, ăn cũng ngon thì Giang Chi đột nhiên tiến lại gần, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô kinh ngạc đến mức tim như muốn ngừng đập.
Lúc này, dường như là muốn cổ động cho bọn họ mà tổ tiết mục còn bật cả nhạc beat sôi động, để khuyến khích mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Theo luật chơi, bọn họ phải từ từ cắn thanh socola, tiến về phía trước.
Ánh mắt Đường Chi khẽ chớp, động tác vô cùng chậm rãi. Nhưng Giang Chi lại cắn hai ba lần, liền nhanh chóng rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người. Chóp mũi của cô cũng sắp chạm lên chóp mũi của anh. Hơi thở ấm áp nam tính tràn ngập qua đây, Đường Chi kích động muốn hét lên.
Thật sự, thật sự rất gần!
Đôi mi dài của cô khẽ run lên, vừa ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt của anh, cảm thấy hơi thở của mình càng thêm căng thẳng.
Giang Chi bề ngoài trông có vẻ rất điềm tĩnh nhưng thực tế anh đang cố gắng kiềm lại yết hầu đang khẽ rung.
Trong khoảng cách kéo gần vô tận này, vẫn có tiếng tim đập không ngừng của Đường Chi.
Cô biết rằng khát vọng muốn chiến thắng của Giang Chi rất mạnh - cô cũng thế.
Nhưng trò chơi này rõ ràng là…
Không thích hợp dành cho hai người bọn họ.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì môi của cô cũng sẽ chạm vào môi anh…
Nghĩ đến nụ hôn khó giải thích ở cuối kỳ thứ tư của cô và Giang Chi, Đường Chi cảm thấy mặt mình nóng cực kỳ, lo lắng lùi một bước về sau.
Cô cắn đứt thanh socola, Giang Chi cũng không thể tiếp tục.
Thanh socola còn lại của hai người dài bằng nửa ngón tay, rõ là chênh lệch rất lớn với khoảng cách hai centimet.
Đường Chi che mặt, cố gắng giấu đi vẻ ửng hồng trên gương mặt của mình: “Ui! Em tính toán sai rồi.”
Giang Chi trầm mặc nhìn cô.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, đôi lông mi dài của cô nhảy dựng lên theo một cái chớp mắt.
Lúc trước khi tán tỉnh anh, cô có thể nói bất cứ điều gì.
Nhưng nếu nói hôn trực tiếp, cô lại nhát gan như một con thỏ.
Anh cũng không vạch trần cô: “Không sao!”
Khúc socola còn dư của bọn họ là dài nhất, chỉ có thể lấy được một xu sao, may mắn là vẫn còn ưu thế. Sau vòng này, họ đã tích lũy được xu sao, tạm thời vẫn dẫn trước CP “Nhan Sắc” sao, CP “Vãn Thu” sao.
Trong một buổi sáng, cả ba nhóm dí nhau, tổng cộng cũng đã hoàn thành xong năm trò chơi dành cho đôi tình nhân.
Không còn những nhiệm vụ mập mờ như hôn nhau, Đường Chi và Giang Chi lại lần nữa áp đảo.
Ở phần cuối chương trình, tổ tiết mục đưa ra nhiệm vụ phản công lớn.
Ba người bạn gái sẽ mặc trang phục búp bê rồi quay video tự nhảy lên mạng xã hội, để cho fan bình chọn. Người nhảy đẹp nhất do fan chọn sẽ được gấp đôi số đồng xu ngôi sao.
Lần này hai nhóm đi sau cuối cùng cũng đã nhìn thấy hy vọng.
Nhảy múa chính là thế mạnh của Nhan Vô Ưu, cô vốn dĩ là sinh viên ngành múa, nhưng sau khi tốt nghiệp lại chuyển hướng qua làm diễn viên. Nhan Vô Ưu lập tức vui vẻ nói: “Được thôi, xem ra thành bại đều ở đây.”
Hạ Thu Thu là một nữ streamer, khả năng nhảy múa cũng không thua kém, bình thường cũng thường xuyên quay những video nhảy múa.
Chỉ có Đường Chi sững sờ, mắt to mắt nhỏ nhìn vào đạo diễn:
“Tôi không biết nhảy, làm sao bây giờ?”
Đạo diễn cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này: “Học đi, sẽ có thầy chỉ.”
Đường Chi: “...”
Tôi nghi ngờ ông đang nhắm vào tôi và Giang Chi, nhưng tôi không có bằng chứng.
Đạo diễn nhìn cô có chút cắn rứt lương tâm, an ủi nói: “Không sao, nếu thật sự không học được thì cũng có thể nhảy thể dục theo đài cũng được!”
Chuyện này có thể tùy ý đối phó được sao?
Ông ta luôn tỏ ra thần bí, không nói đến công dụng của đồng xu ngôi sao, chỉ cảm thấy được sẽ có một hoàn cảnh xấu xảy ra.
…
Trong khi các cô bạn gái đang lo lắng về video nhảy múa, thì ba người bạn trai được mời đến một phòng ghi âm đặc biệt.
Đạo diễn công bố số xu ngôi sao hiện tại của ba nhóm:
“Kẹo Gừng”: xu ngôi sao;
“Nhan Sắc”: xu ngôi sao;
“Vãn Thu”: xu ngôi sao.
“Chương trình đã đi đến tập cuối cùng, các cậu có thể dùng số đồng xu ngôi sao này để mua quà cho bạn gái của mình!”
Thẩm Trác Sắt nói: “Vậy là cả ngày giấu diếm, điều bất ngờ là đây!”
Đạo diễn cười nói: “Một nửa một nửa, vẫn còn ngày mai nữa, tổ tiết mục cũng muốn tặng món quà lớn cho các cậu. Có điều là nó cũng liên quan đến thứ hạng của các cậu.”
Lời nói có chút ám chỉ.
Phó Hoàn Chi cân nhắc nói: “Cũng chính là nói… chúng tôi dùng số đồng xu này cũng sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng ngày mai?”
Anh ta và Hạ Thu Thu đã chịu quá nhiều tổn thất nên hiện tại cần phải cẩn trọng hơn.
Thấy đạo diễn gật đầu, Phó Hoàn Chi nhìn vào mớ quà tặng, cuối cùng chọn ra một con búp bê nhỏ có giá một xu sao, thật là bảo thủ.
Thẩm Trác Sắt học theo thất bại, vì vậy đến hỏi Giang Chi: “Anh Chi, anh chọn cái gì?”
Ánh mắt Giang Chi cuối cùng cũng dừng trên hộp nhạc hình quả cầu pha lê.
Đồ chơi của những cô bé nhỏ tuổi, nhưng không hiểu sao anh lại nghĩ Đường Chi sẽ thích nó.
Không có lý do nào khác, bên trong quả cầu pha lê ấy là một cô tiên nữ bản Q duỗi thẳng tay chân, tự do di chuyển.
Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài rũ xuống và đeo khăn che mặt, giống như lần trước khi quay Đường Chi mặc chiếc váy sắm vai tiểu tiên nữ.
Thẩm Trác Sắt không đợi anh trả lời, dựa theo hướng nhìn của anh nhìn xuống, là một hộp nhạc quả cầu pha lê.
“Anh bạn tốt, phải làm nhiệm vụ thì mới lấy được, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ đi toàn bộ số xu ngôi sao có được— rủi ro này rất lớn, anh Chi hay thử đổi cái khác đi?”
Thẩm Trác Sắt nghĩ đến tính cách của Đường Chi, quay đầu nhìn thấy một chiếc Dream Catcher chỉ có năm xu ngôi sao, nói với Giang Chi: “Chọn bảo bối này có phải tốt hơn không?”
Giang Chi khẽ gật đầu từ chối: “Không sao, tôi chọn cái kia.”
Trong lời nói, hiển nhiên là đã nhìn trúng chiếc hộp nhạc đó.
Thẩm Trác Sắt cũng không nói gì thêm, chỉ giơ ngón tay cái lên cho Giang Chi:
“Lợi hại!”
“Nếu cậu cũng đành lòng… vậy tôi cũng phải chọn một cái thật tốt cho Ưu Ưu.”
Thẩm Trác Sắt nhìn quanh, cuối cùng chọn lấy một con gấu trắng nhồi bông dài hai mét.
Yêu cầu mua sắm cũng chọn giống với Giang Chi.
“Anh em chúng ta cá đi!”
Giang Chi khẽ bật cười.
Không biết tổ đạo diễn có cho các bạn gái lựa quà giống như vậy.
Nếu như có, điều anh mong chờ nhất là không biết Đường Chi sẽ chọn quà gì cho anh.
Quả nhiên, sau buổi tối, tổ đạo diễn cũng mới ba cô bạn gái đi vào phòng thu âm riêng và tiến hành cho họ lựa quà tặng.
“Vì để tạo bất ngờ nên đừng tiết lộ món quà cho nửa kia nhé!”
Nhan Vô Ưu thắc mắc tại sao Thẩm Trác Sắt đi ra ngoài, lúc trở về cũng không nói gì đến việc đi làm gì, lúc này mới nhận ra: “Hóa ra lúc sáng bọn họ không ở đó là do đi chọn quà cho chúng ta.”
“Tôi tưởng Sắt Sắt lén đi ăn vặt mà không nói cho tôi biết.”
Đạo diễn tiếp tục nói về luật chơi: “Có điều các cô phải dùng số đồng xu ngôi sao đã tích lũy được để mua quà.”
“Bởi vì bạn trai các cô đã mua một lượt rồi, vì vậy bây giờ cho các cô xem số xu ngôi sao còn dư.”
“Kẹo Gừng”: xu sao;
“Nhan Sắc”: xu sao;
“Vãn Thu”: xu sao.
Nhan Vô Ưu: “... xu là cái quái gì vậy?’
“Sắt Sắt đã mua cái gì vậy! Tôi đến cả xu cũng không còn thì còn mua được cái gì đây?”
Đường Chi cười phá lên: “Có nghĩa là Sắt Sắt yêu chị nhiều lắm, nên đã dùng hết số xu để mua quà cho chị!”
Cô nhìn lên bảng, số đồng xu ngôi sao thuộc về cô và Giang Chi cũng không ít đi.
Có nghĩa là Giang Chi không mua bất kỳ món quà nào cho cô.
Cô cụp mắt xuống, nói không thất vọng chính là giả.
Đặc biệt đoán mò, Giang Chi có phải không có chút tình ý gì với cô.
Xem ra, trước đây đều là do cô nghĩ nhiều.
Giang Chi có lẽ không quan tâm gì đến cô.
Nghĩ như vậy, chút mất mát trong lòng bỗng chốc lại dễ dàng bị thay thế.
Không có tình ý gì cũng tốt, như vậy cảm giác tội lỗi của cô cũng giảm đi nhiều.
Đạo diễn mở cửa phòng chọn quà: “Được rồi, bây giờ các cô đi chọn quà cho bạn trai mình đi, thời gian là năm phút.”
Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chỉ có Đường Chi chậm rãi, thong thả, dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh.
Hạ Thu Thu nhìn mớ quà một hồi, thấy cô chậm rãi mà không khỏi tò mò: “Chi Chi, cậu không vội sao?”
Nhan Vô Ưu cũng nhìn sang: “Chi Chi, chọn đi, chỉ có năm phút thôi đó!”
Đường Chi cười vẫy tay, ra hiệu bọn họ để cô yên: “Không sao! Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Giang Chi có lẽ không cần bất cứ món quà nào trong số này.
Đối với anh mà nói, cô nên thực hiện lời hứa và trả lại sự tự do cho anh sau chương trình này.
Chắc đây mới là..
Điều anh muốn nhất, món quà tuyệt vời nhất!
Lời của tác giả:
Thiên thần nhỏ “Em của tôi” viết kịch ngắn:
Giang Chi một hôm bị tiểu tác tinh quấy rối, buổi tối lén chụp tư thế ngủ lăn qua lăn lại của Đường Chi~
Giang Chi (có chút ác ý): Tôi có món đồ muốn cho mọi người xem, nhưng lại sợ ai đó giận, nhưng lại muốn cho mọi người xem, nhưng ai đó nhất định sẽ giận dỗi, hey~
Fan : Anh gửi lên đây! Nhanh chóng gửi cho lão xem.
Fan : Ở? Có cái gì mà chúng tôi không thể xem?
Fan : ? Uống thuốc.
Fan : He he! Cho xem với.
Giang Chi: Thôi bỏ đi! Sợ ai đó giận, để tôi xem được rồi.
Fan: …
Chương
Ngày hôm sau, ê-kíp chương trình đã đăng tải video nhảy múa của ba người Đường Chi lên Weibo chính thức.
Khác với quy tắc đặt ra ngày hôm qua, ba người họ lại hợp tác, cùng nhau nhảy một điệu.
Đề nghị này là Nhan Vô Ưu đưa ra, ba nhóm bọn họ, vốn dĩ không nên có quan hệ cạnh tranh.
Cũng đã đến kỳ cuối cùng, vẫn nên để lại một chút kỷ niệm mới phải.
Đường Chi và Hạ Thu Thu cũng rất ăn nhập với nhau, ba người cùng hợp lực, sau khi nhất trí bèn đề xuất với tổ đạo diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã đến tập cuối cùng, thắng thua đương nhiên quan trọng, nhưng ngoài những kỷ niệm giữa các cặp đôi, họ cũng muốn để lại một ít kỷ niệm thuộc về tình bạn.
@“We Are In Love”: Bỏ phiếu trong vòng một giờ - Bạn nghĩ ai nhảy tốt hơn?
Lựa chọn A: Tiều Hồng.
Lựa chọn B: Tiểu Hoàng.
Lựa chọn C: Tiểu Lam.
Người hâm mộ nghe tin bèn mở video lên, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Ba người đẹp được người ta yêu thương, đều không giữ hình tượng mà mặc quần áo dạ quang, hóa thân thành người que phát sáng.
Hô lên một tiếng hò hét: “Quay đi! Đèn neon bảy màu, người phát minh ra nó là Edison.”
Ba người nhao nhao ở trong tiết tấu nhanh mãnh liệt, bước chân nhún nhảy, nhìn rất...
Rất thiếu đòn.
“Ha ha ha cái quỷ gì vậy!”
“Mẹ nó, ba chú hề từ đâu tới vậy!”
“Phiền ba nữ minh tinh giữ chút hình tượng có được hay không!”
Nhưng rõ ràng là, ba người chẳng những không dừng lại, mà còn muốn đi theo con đường những cô gái hoạt bát——
Lời bài hát đang hát: “Một, hai, ba, bốn”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Năm sáu, bảy tám...”
Các cô rung rung một bên chân, giơ tay trái và giơ ngón tay lên, đếm theo lời bài hát.
Đợi đến câu thứ năm, câu thứ sáu:
“Màu tím màu đỏ màu xám.”
“Màu xanh lá cây, màu trắng màu đen màu vàng.”
Lần này tay phải cũng giơ lên, tiếp tục đếm về phía tay trái vừa rồi.
“Đây là vũ điệu chú hề gì vậy, tôi sắp cười chết vì các cô ấy rồi!”
“Ha ha ha ha ha, tôi cười chết mất! Cứu tôi!”
“Nếu mọi người bị bắt cóc, lập tức chớp mắt ra hiệu nha!”
“Phụt ha ha chứng kiến sự ra đời của lịch sử đen tối .jpg!”
Sau màn nhảy múa, cuối cùng đến lượt từng người trình diễn.
Người mặc bộ đồ dạ quang màu đỏ di chuyển đến vị trí center.
Cùng với lời hát “Quay đi! Quay đi! Đèn neon đầy màu sắc! Hãy để tôi nhìn thấy cuộc sống này! Hãy để câu hỏi không có câu trả lời, thoát khỏi vũng nước sau mưa!”, cô giơ ngón cái lên, bước chân theo nhịp tiếng hát, bước sang trái hai bước, rồi lại bước hai bước về phía bên phải.
Âm nhạc và nhịp điệu kết hợp với trang phục dạ quang ma thuật cùng động tác, làm cho người hâm mộ trước màn hình cười nghiêng ngả.
Ngay sau đó, là người thứ hai và thứ ba.
Các cô phối hợp chặt chẽ, động tác tuy đơn giản, nhưng lại đặc biệt ma mị, bài hát tẩy não, càng làm cho fan hoảng hốt vì trong đầu toàn là đèn neon.
“Các chú hề khó phân cao thấp, đều muốn bỏ phiếu cho cả ba người ha ha ha ha ha!”
“Không, tôi cảm thấy Đường Chi trong đội hình này quá mức nổi bật, liếc mắt một cái lập tức nhìn ra không có nền tảng vũ đạo, hai người còn lại là cố tỏ ra hài hước, dù sao có kỹ năng vũ đạo, nhảy rất có quy tắc.”
“Có fan của Vô Ưu ở đây không? Bây giờ tâm trạng tôi rất phức tạp, người phụ nữ này thực sự làm tôi ngạc nhiên!”
“Ha ha ha cười chết, dáng vẻ cao quý xinh đẹp của Vô Ưu đã rớt hết rồi!”
“Cho nên, ai là Vô Ưu? Ai là Thu Thu? Không cần phải nói, tôi cảm thấy Tiểu Hồng nhất định là Đường Chi ha ha ha ha ha! Cô ấy là chú hề nổi bật nhất!”
Chỉ chốc lát sau, Đường Chi, Nhan Vô Ưu, Hạ Thu Thu vũ điệu dạ quang lập tức bị đẩy lên hotsearch.
Cùng lúc đó, trong nhóm “Chúng ta đang yêu nhau”, người hâm mộ cũng đang thảo luận sôi nổi.
[Mọi người đến đoán xem Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng,Tiểu Lam là ai?]
Vốn mọi người chỉ suy đoán cái này, tán gẫu, lập tức nhao nhao muốn xem chương trình.
[Tôi thực sự không thể chờ để xem phát sóng trực tiếp!]
[Chắc hẳn sẽ rất thú vị! Mong tổ tiết mục nhất định phải phát video luyện tập ha ha ha ha!]
[Một ngày nữa thôi là có thể xem trực tiếp rồi! Tôi có thể đợi!!!]
Lúc này, có người bỗng nhiên trả lời ——
[Đừng mơ nữa, nghe nói “Chúng ta đang yêu nhau” đã bắt đầu ghi hình tập ! Hôm nay là ngày cuối cùng, tổ tiết mục cũng không tiết lộ bất cứ điều gì, nếu mọi người muốn xem chỉ có thể chờ phim chính, phim chính còn phải chờ ba tuần nữa!]
[Cái gì? Đã bắt đầu ghi hình rồi?]
[Vậy chẳng phải hôm nay đã ghi xong rồi sao?]
[Tổ chương trình thật không có tâm mà!!]
[Tin tức này có đáng tin cậy không? Đừng nói bừa!]
Trong nhóm fan only nhận được tin tức này, trái lại rất động tâm ——
[Tin tốt! Hôm nay là ngày cuối cùng ghi hình chương trình, nói cách khác, rạng sáng mai, anh Chi và Đường Chi lập tức chia tay! Không cần phải chờ thêm hai ngày nữa! Tốt quá rồi!!!!]
Pháo hoa nổ tung trên màn hình, là biểu tượng cảm xúc chúc mừng mọi người gửi ra.
[Chia tay hạnh phúc, chúc bạn hạnh phúc, chúc anh Chi có thể tìm được người tốt hơn ~]
[Chia tay hạnh phúc chúc bạn hạnh phúc, vẫy tay từ biệt sai trái mới gặp được điều đúng đắn~]
Màn hình đầy niềm vui chia tay, Thiệu Hương Hương nhìn màn hình điện thoại di động, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Bất tri bất giác, cô ta đã biến thành fan CP của Giang Chi và Đường Chi.
Tuy rằng album “Diều giấy” kia ít nhiều có chút nhân tố khiến cô ta coi trọng Đường Chi, nhưng khi cô ta buông bỏ định kiến, nghiêm túc quan sát Đường Chi, mới phát hiện mị lực của Đường Chi vượt xa tưởng tượng của cô ta.
Cô ta nhìn Đường Chi đầu tiên là vẽ anh Chi xấu xí, lại nhìn Đường Chi chọn áo cào cho anh Chi, sau đó Đường Chi thường xuyên ầm ĩ uy hiếp muốn chia tay, chẳng tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy Đường Chi thật đáng yêu, cô và anh Chi cũng có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Bất tri bất giác, cô ta cũng biến thành fan CP của hai người.
Hiện tại thấy nhóm bạn nói chia tay vui vẻ, tiện thể đạp Đường Chi, thế mà cô ta lại bắt đầu tức giận, muốn cãi nhau với bọn họ!
Nhưng dù sao đây cũng là fan only, trước kia biết tin tức này, cô ta nhất định sẽ rất vui vẻ, giống như mọi người, vui vẻ lướt màn hình chia tay vui vẻ, nhưng hôm nay cô ta không vui nổi.
Cô ta không hy vọng Giang Chi và Đường Chi chia tay!
Không hy vọng!
Thiệu Hương Hương dứt khoát rời khỏi nhóm.
Chỉ chốc lát sau, quản lý số Miêu Miêu nhanh chóng gửi cho cô ta một tin nhắn riêng:
“Tiểu Ái, sao em lại rời nhóm?”
Miêu Miêu và cô ta có quan hệ cá nhân không tồi, Thiệu Hương Hương suy nghĩ một chút, vẫn là nói sự thật cho Noãn Miêu Miêu.
“Xin lỗi, em là kẻ phản bội, em đã trở thành fan CP. Nếu chị muốn mắng em thì mắng đi, nếu chị vẫn không thể chấp nhận, chúng ta hãy xóa nhau. Không sao đâu.”
Cô ta gửi xong, vốn tưởng rằng mình sẽ nghênh đón một trận trách cứ.
Miêu Miêu nhất định sẽ chất vấn tình yêu mà cô ta dành cho anh Chi đã đi đâu, vì sao lại bị con đim Đường Chi mê hoặc —— Dùng giọng điệu phi thường hận rèn sắt không thành thép.
Nhưng khi cô ta nhìn về phía điện thoại di động, trên màn hình chẳng hiển thị câu trách cứ nào.
Noãn Miêu Miêu: “Tỷ muội, không gạt em, thật ra chị cũng...”
Noãn Miêu Miêu: Nhút nhát .jpg
Noãn Miêu Miêu: Mời bạn vào nhóm - [Nhóm nhỏ CP Kẹo Gừng].
Thiệu Hương Hương khiếp sợ gia nhập vào nhóm, thế nhưng lại có không ít tỷ muội trước khi lui quân quen mắt, thậm chí... Còn có người chưa rời khỏi nhóm fan only.
Vừa nhìn thấy cô ta vào nhóm, nhóm bạn cũng vui vẻ hoan nghênh.
“Tiểu Ái em cũng rơi vào tay giặc rồi!”
“Ha ha ha sau này mọi người ở đây tán gẫu đi!”
“Thật tốt quá, quần chúng chúng ta thật sự là phát triển càng lúc càng lớn! Ha ha ha, “Kẹo Gừng” xông lên cho ta!”
Thiệu Hương Hương: ???
Đã nói cùng nhau làm fan only cả đời, chỉ yêu một mình anh Chi, các người làm sao lại từng người...
Tất cả còn phản bội nhanh hơn tôi?
Tin tức trong nhóm chạy điên cuồng, lúc này, Miêu Miêu “phụt” một tiếng, đưa ảnh chụp màn hình tin trong nhóm fan only tới ——
“Fan only đang lên kế hoạch gửi tin chúc chia tay vui vẻ cho anh Chi vào h đêm nay, có cái rắm, tôi không muốn thấy bọn họ chia tay đâu!”
“Tôi cảm thấy với đà phát sóng và phát sóng trực tiếp hiện tại, anh Chi và Chi Chi căn bản không thể chia tay!”
“Đúng, họ sẽ chia tay tối nay, bởi vì ngày mai, họ sẽ trở thành vợ chồng! Không còn là bạn trai bạn gái nữa!”
......
Một giờ sau, cuộc bỏ phiếu trực tuyến kết thúc.
Tiểu Hồng chính là Đường Chi nhận được . phiếu giành được tư cách tăng gấp đôi.
Nhan Vô Ưu - Tiểu Hoàng nhận được ., tỷ số bám rất sát, đáng tiếc cô ấy bị thua cuộc.
Hạ Thu Thu nhận được . phiếu bầu.
Tổ đạo diễn tuyên bố tin tức này, tất cả mọi người nhao nhao chúc mừng nhìn về phía Đường Chi, nhưng Đường Chi lại chẳng thể cười nổi.
Chuyện gì đã xảy ra với những người hâm mộ này?
Gói biểu cảm đều coi cô là tiên nữ, sao thấy chú hề nhất thì nhất định là cô vậy?!
Cô là một nàng tiên!
Nàng tiên!
Làm sao mà các nàng tiên lại liên quan đến các chú hề được!
Trái tim tan vỡ! !
Hơn nữa, cô nghĩ rằng cô đã nhảy rất tốt!
Làm sao có tay chân không phối hợp, cô chính là được thầy giáo vũ đạo đích thân dạy dỗ.
“Chi Chi, làm sao vẻ mặt của em trông đau khổ vậy!” Nhan Vô Ưu thấy cô không quá cao hứng, lên tiếng hỏi.
Đường Chi lúc này mới nói cho Nhan Vô Ưu nghe tâm tình buồn bực của mình.
Nhan Vô Ưu nghe xong, tại chỗ mở to mắt.
“Làm sao em lại có thể so sánh như vậy chứ?”
“Câm miệng lại cho chị! Được lợi còn muốn khoe khoang, em có tin là chị đánh em hay không?”
Đường Chi “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn câm miệng.
Nhưng miệng ngậm lại, mắt thì không.
Cô uất ức nhìn Giang Chi một cái, khóc không ra tiếng: "Hức hức hức!"
Giang Chi nhìn thấy video, chỉ liếc mắt một cái đã nhanh chóng nhận ra cô.
—— Thật sự quá dễ nhận ra.
Loại đặc tính hoạt bát đáng yêu trên người cô này, cho dù là dưới sự che chắn của quần áo, cũng sẽ không giảm bớt nửa phần.
Vũ đạo của cô không hề có quy luật, nhìn ra được có dấu vết cố gắng học tập, có vài phần vụng về, cho nên thoạt nhìn sẽ khiến người ta bật cười, nhưng anh biết, biểu tình bị che khuất dưới bóng tối của cô, nhất định là cực kỳ nghiêm túc.
Anh cong môi, thì thầm an ủi cô: “Là do em nhảy tốt.”
Lúc này tất cả mọi người đều không nói gì, thanh âm của anh tuy rằng không cao, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.
Một đám người nhất thời lộ ra biểu tình khác nhau, không nói gì liếc mắt nhìn nhau.
Thật sự là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, Giang Chi ngay cả cái này cũng khen được, đây đâu phải là tình yêu trong chương trình tạp kỹ, sinh động như thật có được hay không?!
Hết lần này tới lần khác chỉ có một người dám nói, một người dám tin.
Anh khen như vậy, Đường Chi nhất thời hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Thật sao?”
“Ừm.” Giang Chi nhẹ giọng đáp.
“Vậy em miễn cưỡng tha thứ cho bọn họ!”
Đường Chi vui vẻ híp mắt: “Em cũng cảm thấy em nhảy rất tốt mà, đặc biệt là động tác hai người dạy tôi, chị Vô Ưu, Thu Thu, các chị thấy sao?”
Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu: “...”
Đúng vậy, là một chú hề tuyệt trần, có thể nói là hình mẫu của mọi nhà!
Đường Chi đứng nhất, lấy được cơ hội x, xếp hạng thứ hai Nhan Vô Ưu, chỉ có thể đạt được +.
Đường Chi nhìn trên bảng đề, nhóm “Nhan sắc” điểm sao, gợi đòn mà an ủi Nhan Vô Ưu: “Cũng may chị không lấy được vị trí thứ nhất, bằng không x vẫn là .”
Nhan Vô Ưu tức giận vỗ về cô một cái: “Chị cảm ơn em nha!”
Đường Chi ôm cánh tay, cười nói: “Vậy em chia cho chị một ít sao nhé, cảm ơn cô giáo Nhan đã giảng dạy.”
“Chị không thèm.” Nhan Vô Ưu ngoài miệng nói không thèm, trên mặt lại cười: “Chị và Sắt Sắt chơi nhiều kỳ như vậy, làm gì còn khó khăn nào chưa từng thấy. Phải không, Sắt Sắt?”
Thẩm Trác Sắt hôm qua làm nhiệm vụ thất bại, bỏ ra ngôi sao mua gấu lớn, lúc này đặc biệt ngoan ngoãn.
“Đúng vậy, Ưu Ưu nói cái gì cũng đúng!”
Tất cả các nhiệm vụ ngôi sao đến đây tuyên bố kết thúc.
Ê-kíp chương trình đưa ra số liệu thống kê ngôi sao cuối cùng
CP “Kẹo Gừng”: ngôi sao;
CP “Nhan Sắc”: ngôi sao;
CP “Vãn Thu”: ngôi sao.
Đạo diễn: “Bây giờ, xin mời các chàng trai, vào phòng đấu giá!”
“Hả?”
Nhan Vô Ưu hỏi: “Còn chúng tôi thì sao?”
Đạo diễn: “Xin các cô gái vui lòng chờ năm phút!”
Hạ Thu Thu chửi bới: “Đây không phải đã phân rõ thắng bại sao? Đấu giá có ý nghĩa gì không?! Còn làm thần bí như vậy.”
Đường Chi cũng vô cùng vui vẻ nói đỡ: “Quy trình tổ đạo diễn đã chuẩn bị xong, chúng ta phối hợp cùng nhau mong đợi được kéo ống kính cho bọn họ!”
Đạo diễn: “...”
Ba người Giang Chi tiến vào phòng đấu giá, cuối cùng tổ tiết mục bày ra kế hoạch, triệt để lộ trước mắt ba người.
Tối nay, ê-kíp chương trình sẽ tổ chức một đám cưới mô phỏng cho ba cặp đôi.
Mà các bạn trai, sẽ thông qua ngôi sao, bán đấu giá ba cấp bậc xa hoa, trung bình, đơn sơ này.
Trầm Trác Sắt cũng nhịn không được chửi bới: “Đạo diễn, chúng ta chỉ có đồng, xin hỏi có cần quay gì không? Ông trực tiếp làm đơn sơ cho tôi không phải là được rồi sao!”
Đạo diễn yên lặng nhìn Giang Chi một cái, thật ra khâu này lúc mới bắt đầu thiết kế, là vì Giang Chi suy nghĩ.
Về tin tức anh và Đường Chi cuối cùng sẽ chia tay, tổ tiết mục cũng đã sớm biết được.
Tổ tiết mục rất tri kỷ suy nghĩ cho Giang Chi, cho dù đứng đầu bảng xếp hạng, nhưng anh cũng có cơ hội lựa chọn cấp bậc đơn sơ.
Nhưng lời này tự nhiên không có cách nào nói rõ.
Đạo diễn vừa rồi bị các bạn gái phá đài xong, lúc này cũng tự huỷ: “Quy trình vẫn phải làm theo một chút thôi.”
Trần Trác Sắt nhất thời cũng rất phối hợp: “Được! Tôi chụp sang trọng, all in!”
Trước sự bất ngờ của đạo diễn, Giang Chi giơ bài.
“.”
Anh sạch sẽ lại nhanh gọn, kết thúc trận đấu giá không chút hồi hộp này.
Đạo diễn không dám tin nhìn về phía Giang Chi, vẫn còn nhớ rõ lúc mới ký hợp đồng với tổ làm chương trình, vẻ mặt người đàn ông này luôn lãnh đạm, càng làm nổi bật lên Đường Chi hèn mọn khi anh đang nói chuyện bên cạnh.
Nhưng lúc này anh lại nguyện ý chụp một hôn lễ xa hoa.
Hiển nhiên có thể thấy được, tình cảm của Giang Chi đối với Đường Chi, sớm đã không còn như lúc đầu.
Bên ngoài phòng, Đường Chi đang cao hứng cùng Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu suy đoán kế tiếp sẽ bán đấu giá cái gì, ai ngờ hai nhân viên công tác áo đen đi tới, đỡ cô mang ra ngoài.
Đường Chi vẻ mặt choáng ngợp bị bọn họ mang ra:
“Làm sao vậy?!”
“Có chuyện gì vậy? Các anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Nhưng hai nhân viên công tác lại không nói một lời, dẫn cô đi theo một hướng...
Ở phía sau cô, cũng là bối cảnh được nhân viên công tác dẫn ra, đi theo một hướng khác của Hạ Thu Thu.
Đường Chi bất đắc dĩ bước chân.
Tổ tiết mục lại muốn làm trò kỳ quái gì vậy?!
Đợi đến khi được đưa đến một gian phòng, Đường Chi mới kịp phản ứng lại, tổ tiết mục muốn làm cái gì.
Hiện ra trước mắt cô, là một bộ váy cưới trắng như tuyết trong mộng.
Bạch Bạch đã chờ ở đây từ sớm cười tủm tỉm nhìn cô: “Chi Chi, chọn một cái đi!”
Trong đầu Đường Chi, bất thình lình loé lên một tia sáng.
Cô nhớ ra rồi!
Trong cuốn sách, vào cuối tập cuối cùng của chương trình, tổ làm chương trình đã tặng một đám cưới mô phỏng cho ba cặp vợ chồng, chụp ảnh cưới cho họ.
Nguyên chủ và Giang Chi có số ngôi sao xếp thứ hai, nhưng Giang Chi lại chụp được cấp bậc đơn sơ nhất.
Cô thẹn thùng, mặc đồ cũ đi gặp anh.
Theo yêu cầu cuối cùng của cô, anh nhảy với cô.
Sau đó, dưới bảng tuyên bố kết thúc của tổ tiết mục, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nói chia tay.
Giống như giờ, cô bé Lọ Lem trở về hình dạng ban đầu.
Tất cả tốt đẹp và hi vọng hão huyền đều biến mất hầu như không còn...
Gần đến rồi!
Cách giây phút hai người chia tay, lại càng gần một bước!
Trái tim Đường Chi đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, trong lòng không hiểu sao có chút thổn thức.
Mọi người đều nói mặc váy cưới là giấc mơ của các cô gái, nhưng dường như cô chỉ có thể đọc một vài lần tự rèn luyện của diễn viên.
Bạch Bạch giúp cô thay váy cưới, lại cùng nhau nhìn cô trang điểm, làm tóc.
Khi Đường Chi kéo tấm rèm che ra, Bạch Bạch mắt sáng lên, không thể khống chế được nhỏ giọng thét chói tai:
“Chi Chi, cô đẹp quá mức rồi đấy!”
“Anh Chi nhất định sẽ rung động đến chết mất!”
Giang Chi có rung động hay không thì Đường Chi cũng không biết.
Nhưng cô đối với lời khen của Bạch Bạch rất hưởng thụ, híp mắt cười với Bạch Bạch: “Cảm ơn cậu.”
Bạch Bạch bị nụ cười của cô làm giật mình.
Trong lòng nói thầm Chi Chi như vậy ai lại không yêu chứ!
Bạch Bạch dùng vải che mắt cho Đường Chi.
Sau đó nâng cô lên, ngồi lên chiếc xe thủy tinh chờ ở ngoài cửa.
Lúc này sắc trời đã tối sầm lại, hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi màn lãng mạn cuối cùng diễn ra.
Đường Chi hai mắt bị che khuất, lại cũng có thể cảm nhận được hết thảy.
Một trải nghiệm tuyệt vời, như thể cô thực sự giống như Cô bé Lọ Lem trong câu chuyện, với sự giúp đỡ của các đối tác nhỏ, để đến cuộc hẹn của hoàng tử.
Địa điểm tổ chức đám cưới sang trọng được trang trí vô cùng lãng mạn.
Đầy đủ các trang trí màu hồng phù hợp với trái tim của các cô gái trẻ, hoa hồng màu hồng, bóng bay màu hồng và trắng, và âm nhạc vừa phải, nhẹ nhàng và lãng mạn.
Giang Chi mặc âu phục, đứng ở phía xa, nhìn Đường Chi ngồi trên xe thủy tinh đi tới.
Cô vốn rất xinh đẹp.
Mái tóc dài đen nhánh tự nhiên buông xuống, mái tóc màu trắng phiêu nhiên, theo chiếc xe xóc nảy nhẹ nhàng bay bổng.
Cô một thân tuyết trắng, môi hồng như anh đào, xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra bên ngoài cùng đầu vai cũng lộ ra màu hồng nhạt.
Váy dài bọc ngực phác họa vóc người của cô vô cùng nhuần nhuyễn, eo mảnh khảnh, không nắm chặt, trên làn váy chống ra, giống như điểm xuyết vạn ngôi sao, rạng rỡ phát sáng.
Cho dù lúc này ánh mắt của cô bị che khuất, cũng không thể che đi vẻ mỹ lệ của cô.
Chỉ là nhìn từ xa như vậy, tim Giang Chi cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Chiếc xe pha lê cuối cùng dừng lại một cách suôn sẻ bên cạnh anh.
Nàng tiên của anh, đang im lặng chờ đợi anh, dìu cô xuống xe.
Giang Chi tiến lên, vươn tay về phía Đường Chi: “Đưa tay cho anh.”
Đường Chi bởi vì khẩn trương, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, cô tìm phương hướng thanh âm của anh, đưa tay ra.
Chỉ chốc lát sau, bàn tay ấm áp của người đàn ông, thoáng cái lập tức bao bọc lấy cô.
Dưới sự hướng dẫn cẩn thận của anh, cô bước xuống khỏi chiếc xe pha lê.
Mỗi một bước đều vững vàng, ngay cả Đường Chi cũng không phát hiện ra, lần này cô không còn hoài nghi cùng bất an không tin tưởng nữa. Mỗi một chỉ dẫn Giang Chi nói, cô đều nghe lời làm theo, cuối cùng dưới sự dìu đỡ của anh, vững vàng đứng trên sân bằng phẳng.
“Chi Chi.”
Cô nghe Giang Chi gọi cô như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.
Trầm thấp, thân mật, giống như rơi vào trái tim cô.
Bởi vì đôi mắt bịt kín, các giác quan khác cũng trở nên sắc sảo và rõ ràng.
Vành tai Đường Chi không tự chủ được mà nóng lên, nhẹ giọng “Dạ” một tiếng.
Không biết có phải bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm hay không, giọng nói của cô vô cùng chặt chẽ, thậm chí còn mang theo chút run rẩy nho nhỏ.
Giang Chi đưa tay ra, kéo mảnh vải bịt mắt xuống cho cô.
Bị che khuất quá lâu, Đường Chi đợi một hồi lâu, tầm mắt mới dần dần khôi phục rõ ràng.
Hàng ngắm của cô lấp lánh, nhìn xung quanh một mảnh cổ tích, thế giới mơ mộng.
Mà hắn ở trong này, là ánh sáng rực rỡ nhất.
Giang Chi mặc một bộ âu phục màu đen cắt may gọn gàng, bên trong là áo sơ mi trắng từ trước đến nay đều tỉ mỉ cài lên trên cùng.
Biến hóa duy nhất chính là đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Không biết có phải vì ánh đèn hay không, trong mắt anh dường như cũng trở nên ấm áp, giống như mang theo một dòng nước ôn nhu, khiến người ta liếc mắt một cái, lập tức cam nguyện rơi vào tay giặc.
Trong bầu không khí vi diệu như vậy, còn có trong đôi mắt trong veo của anh, thật sự rất dễ dàng làm cho người ta lâm vào ảo giác, tìm không được phương hướng.
Ê-kíp chương trình cũng thực sự có thể làm mọi thứ.
Một màn lãng mạn như vậy, đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào, sẽ vô cùng cảm động!
Cùng lúc đó, hiện ra trước mắt cô, còn có một hộp nhạc thủy tinh hình cầu.
Đầu ngón tay Giang Chi khẽ bấm công tắc hộp nhạc, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, tiểu tiên nữ trong thủy tinh cầu bắt đầu xoay vòng vũ đạo.
Vô số bông tuyết màu trắng bay tán loạn bay lên, cô gái là trong màn tuyết kia, vô cùng xinh đẹp.
“Tặng cho em.”
Chỉ là ba chữ nhàn nhạt.
Lại lộ ra sự săn sóc không nên thuộc về Giang Chi lúc này.
Trái tim Đường Chi đập mạnh một cái, bối rối nâng mắt lên nhìn anh.
Cấp bậc trang trí như vậy, hình như cũng không đơn sơ.
Mà thủy tinh cầu trong tay anh...
Rất khó để cho cô không liên tưởng đến, là cố ý vì cô mà chọn.
Trong lòng Đường Chi, có một giây như vậy, xẹt qua một tia rung động.
Khi chọn quà hôm qua, vị trí trống trong ba vị trí trống.
Thì ra, cũng có một phần của cô.
Thậm chí...
Là chiều theo tâm ý của cô, sẽ làm cho cô cảm giác được lễ vật của mình được anh nghiêm túc coi trọng.
Trong lòng Đường Chi có chút bối rối.
Cô nhìn chăm chú vào hộp nhạc này, nhìn chằm chằm vào cái hộp nhạc này, một cái nhìn dài bất an chớp chớp, một trái tim cũng giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị mang theo thăng trầm, lúc cao lúc thấp.
Giang Chi lại thấp giọng gọi cô:
“Chi Chi.”
Cô ngước mắt lên, vừa vặn đụng vào làn sóng mắt thâm tình của anh.
Đôi môi của anh cong lên và cười rất đẹp.
Giọng nói nhu hòa, thậm chí mang theo một chút sủng nịch như vậy.
“Anh cảm thấy chúng ta rất thích hợp…”
Không.
Đừng nói những gì bạn nói sau đó!
Đường Chi dường như có dự cảm, không hợp thời, nhớ tới giấc mộng tối hôm qua ——
Cốt truyện sụp đổ, cả thế giới sẽ sụp đổ!
Cô vội vàng nhón chân, muốn che môi anh lại, ngăn cản anh không thể nói ra miệng.
Nhưng Giang Chi lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, giống như sợ làm cô đau, rất nhanh lại đổi thành phương thức nắm tay.
Bàn tay Đường Chi bất an ở trong lòng bàn tay anh co rúm lại một chút, nhiệt độ trong lòng bàn tay người đàn ông, đang cuồn cuộn không ngừng ấm áp tay cô.
Giọng nói dễ nghe của ạm, trong tiếng thanh đàn nhẹ nhàng, càng hiện ra vài phần nhu tình:
“Chi Chi, em cảm thấy lập tức kết hôn thì có được không?”
Tất cả mọi thứ xung quanh dường như biến mất vào thời điểm này.
Anh và những điều anh nói đều rất hoàn hảo, giống như một giấc mơ đẹp.
Cô cảm thấy sự nóng bỏng trên người anh.
Cho dù có không muốn thừa nhận, tình cảm của anh đối với cô, đã sớm điên cuồng bùng cháy lên trong mấy ngày ở chung.
Cốt truyện đã định, cũng đã sớm sau một nụ hôn nhàn nhạt kia, giống như mười con trâu cũng không kéo được mà thoát khỏi, khó có thể trở lại quỹ đạo.
Nhưng tiếng chuông mười hai giờ cuối cùng cũng phải vang lên, không có xe ngựa bí ngô cùng giày thủy tinh gia trì cùng trang trí, Lọ Lem cuối cùng cũng phải trở về khốn cảnh u ám kia.
Nhưng tại lúc này, tất cả mọi thứ vẫn còn một cơ hội để trở lại đúng hướng một lần nữa!
Đường Chi nhẹ nhàng lui ra sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Động tác cô lùi nửa bước, khiến ý cười của Giang Chi ngưng tụ bên môi.
Giống như là dự cảm được gì đó, con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô không chớp mắt, trái tim hung hăng co rụt lại.
Ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Thế giới dường như rơi vào một hỗn loạn, yên tĩnh đến nghẹt thở.
Đường môi của anh căng thành một đường thẳng, khí tức trên người lạnh đến đáng sợ.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng ngọt ngào, nhưng từng chữ lại giống như con dao.
“Giang Chi…”
“Không... Không, em không thể.”
Đường Chi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lần nữa, chống lại ánh mắt đen nhánh của anh.
“Kỳ thứ sáu đã kết thúc, chúng ta…”
“Có thể chia tay rồi.”