Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

chương 92

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù đại nương tử La gia đã rời khỏi Kiến Nghiệp, nhưng kế hoạch lưu dân chặn xe vẫn không thay đổi. La Linh Dư đến Nam Dương tìm tình nhân, còn sau khi sinh nhật của tiểu nương tử La Vân Họa đã qua, cô bé không còn bó chân trong trạch viện nữa; La Vân Họa vốn thích ra ngoài chơi, giờ đây càng buông thả chơi đùa cùng các nữ lang Kiến Nghiệp.

Tiểu nương tử xinh đẹp hoạt bát, hiền lành ngây thơ, trong bản tính có phần anh dũng khó nói, nên rất dễ làm quen với mấy người bạn.

Nhưng La Vân Họa không phải chỉ biết mỗi chơi, cô bé cũng học Chu Tử Ba Chu lang làm việc thiện, tiếp tế dân nghèo, đến học viện hàn môn làm những chuyện vặt vãnh. Mà mỗi lần La Vân Họa ra ngoài, lại có chiếc đuôi nhỏ tò tò đi theo cô bé —— ấy chính là tứ lang Lục Sưởng nhỏ hơn cô bé một tuổi.

Từ sau khi tiểu biểu tỷ không chịu ở lại Lục gia chơi, tiểu lang quân Lục Sưởng rất cô đơn. Cậu thích chơi với tiểu biểu tỷ, mà trong nhà lại chỉ có mỗi biểu tỷ là bạn cùng lứa mà thôi. Ngay cả lựa chọn cậu cũng không có. La Vân Họa muốn ra ngoài, Lục Sưởng nài nỉ rồi đưa thêm rất nhiều điều kiện, mới được quá giang xe của La Vân Họa.

Nhưng nửa đường lên núi, xe ngựa bị chặn lại.

Thấy có đến mấy chục lưu dân bao vây xe mình, hộ vệ vội vã giải tán đám đông. Tiểu nương tử và tiểu lang quân trong xe vén rèm lên, hai gương mặt nhỏ nhắn bất ngờ xuất hiện trước mặt đám lưu dân. Bọn họ sững sờ, không ngờ chủ nhân trong xe lại là con nít. Đúng lúc này, La Vân Họa nghiêm túc cao giọng dặn hộ vệ đưa bọn họ ra ngoài, lấy gạo định quyên cho chùa ra phát.

Cửa xe mở ra, La Vân Họa yêu kiều đứng phía trước, hai tay chống nạnh. Tiểu nương tử dung mạo xinh xắn chân đi hài bạc, bên hông đeo một chiếc nỏ màu vàng loại nhỏ, cô bé vung tay đầy khí thế: “Đừng giành đừng giành, sẽ có cả thôi!”

Tiểu lang quân Lục Sưởng cũng bò dậy tính giúp, nhưng vừa ló đầu ra, cậu đã bị đám đông chen lấn bên dưới dọa cho sợ hãi: “… Người nhiều quá…”

Hạt gạo trắng ngần rơi xuống bàn tay, từng hạt rõ ràng, xem ra đều là gạo tốt thượng hạng. Giang Nam là vùng đất màu mỡ lắm cá nhiều thóc, thế nhưng sĩ tộc chia cắt đất đai, dân chúng bình thường chỉ từng thấy loại gạo như thế, chứ làm gì có chuyện được ăn? Huống hồ, tuy mấy lưu dân này bị người ta đầu độc mục đích xấu, lại có gián điệp lẫn vào bên trong, nhưng trên nguyên tắc thì thân phận lưu dân của chúng vẫn là thật. Hai đám trẻ vừa giơ ra ít gạo đó, đám lưu dân đã nhào đến cướp giật.

La Vân Họa híp mắt cười, cùng biểu đệ ra vẻ tiểu quân tử phân phát lương thực.

Trong tiếng hò hét hỗn loạn, bọn họ chẳng hề hay biết, có một bóng người xuất hiện ở trên vách núi cao tầm sáu bảy trượng, chếch về phía bên trái. Một thiếu niên mặc đồ đen ngồi xếp bằng trên núi đá, không còn là bộ dạng ăn mày lúc trước nữa, sau khi rửa sạch mặt mũi, hắn để lộ gương trắng nõn tuấn tú, đôi mắt đen tựa trời đêm. Chỉ có vẻ mặt không biểu cảm cùng khí thế lạnh lùng từ trong xương cốt, là có thể liên hệ hắn với tên ăn mày trước đó với nhau.

Thiếu niên mặt không đổi sắc nhìn tình cảnh giành giật nhau bên dưới, thấy tiểu mỹ nhân nở nụ cười tươi rói, tiểu lang quân đứng cạnh rất có phong thái quân tử. Hai đứa trẻ phối hợp với nhau không tệ. Định là lưu dân sẽ bao vây xe ngựa, thế mà giờ lại biến thành tình cảnh cướp lương thực.

Thiếu niên gài nỏ, chiếc nỏ trong tay hắn khá đơn giản, nhưng có thể bắn ra cùng lúc ba mũi tên. Thiếu niên đặt tay lên lẫy, nhắm phương hướng, chĩa cây nỏ về phía chỗ trống giữa đám lưu dân. Hắn không định giết người, chỉ tính uy hiếp thôi. Thiếu niên ngắm thẳng xuống bên dưới, tăng lực trên ngón tay, mà khi mũi tên sắp bắn ra…

Ở trên cỗ xe dừng ở đường núi bên dưới, nhân lúc lưu dân đang cướp lương thực với hộ vệ, La Vân Họa vốn cười híp mắt đột ngột lùi về phía sau, nhanh chóng đóng cửa xe lại. Động tác của cô bé rất nhanh, lưu dân lại đang tập trung vào lương thực nên không hề để ý tới tình hình trong xe. Vừa đóng cửa lại, La Vân Họa lập tức thôi cười, kéo tay tiểu tam lang ngơ ngác không hiểu gì, lo lắng nói: “Làm sao đây làm sao đây, chúng ta gặp phải người xấu rồi!”

Lục Sưởng: “Hả?!”

Tuy La Vân Họa hiền lành, nhưng có lẽ vì đã thấy hành vi của tỷ tỷ quá nhiều, nên cô bé không ngốc. Lúc người xấu xuất hiện, cô bé dễ dàng nhận ra ngay. La Vân Họa không để ý đến biểu đệ ngốc nghếch, đôi mắt đen láy như bồ đào của cô bé nhìn quanh xe, sau đó kéo Lục Sưởng, hai người hợp lực đẩy cửa sổ phía sau xe ra. Cửa đằng sau chỉ để hóng mát nên rất nhỏ, may mà cả hai đều là con nít, vóc dáng bé nhỏ, trợ giúp lẫn nhau mở lớn cửa sổ ra một chút, sau đó rón rén chạy khỏi nơi này.

La Vân Họa kéo Lục Sưởng nhảy xuống khỏi xe, dùng hết sức chạy thục mạng trên đường núi.

Thiếu niên cầm nỏ đang nhắm vào lưu dân chợt giật mình, vội nâng nỏ lên như giương cánh, vạch một đường cong trong không trung, đầu nỏ lóe sáng dưới ánh mặt trời. Hắn ngẩn người, sau đó nhanh chóng thu nỏ nhảy lên, lúc lên lúc xuống. Hai đứa trẻ chạy trên đường núi bên dưới, mà trong rừng cây trên vách núi cao hơn mấy trượng, chiếc bóng màu đen của thiếu niên cũng chợt ẩn chợt hiện.

Gián điệp trong đám lưu dân phát hiện điều không đúng, vừa quay đầu lại thì lập tức lớn tiếng hô: “Bọn chúng chạy rồi! Kẻ bóc lột chúng ta chạy rồi, mọi người mau đuổi theo!”

Lương thực vốn chẳng có nhiều, bây giờ đã không dư lại bao nhiêu. Đám lưu dân sực nhớ đến chuyện biểu tiểu thư Lục gia đã bắt nạt Trần nương tử Trần Tú – người đã cứu bọn họ, thế là lập tức nổi cơn thịnh nộ, sau khi giấu kỹ gạo trong tay áo và vải bó chân, bọn chúng tức khắc đuổi theo hai đứa trẻ chạy trốn. Ai ai cũng gào lên: “Không được chạy! Chúng mày chột dạ chứ gì! Bọn ta muốn một lời giải thích ——”

Tiểu tứ lang thở hồng hộc chạy thi với biểu tỷ, lúc này cậu đã lạc giọng: “Rốt cuộc vì sao bọn họ lại đuổi theo chúng ta? Có phải tỷ gây chuyện ở bên ngoài không? Đệ đã nói là tỷ đừng có ra ngoài rồi, tỷ xem đi, quả nhiên gặp người xấu.”

La Vân Họa ngoái đầu nhìn đại quân đuổi theo sau lưng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng vẫn cương quyết phản bác: “Hừ, có đệ gây họa thì có. Tỷ không làm gì hết!”

Trong mắt lưu dân, hai đứa trẻ khoảng mười tuổi chân ngắn tay ngắn, chỉ cần vài ba bước là sẽ bị người lớn bọn chúng đuổi kịp. Nhưng không, điều khiến bọn chúng bất ngờ là, tuy hai đứa trẻ kia chân ngắn, thế mà lại chạy rất nhanh. Bọn chúng đuổi theo tới mức thở hổn hển, song tốc độ chạy của hai đứa vẫn không hề giảm. Nhất là tiểu nương tử lanh lợi kia.

La Vân Họa vốn đã hoạt bát. Tỷ tỷ cô bé hoạt bát lanh lợi ở tính cách, còn cô bé là ở thể lực. Tuy tỷ tỷ thường xuyên không cho cô bé ra ngoài chơi, nhưng số lần tiểu nương tử La Vân Họa lén tỷ tỷ nhảy lên nhảy xuống, leo trèo bắt cá không hề ít. Người đằng sau đuổi theo mà mồ hôi ròng ròng, còn tiểu nương tử vẫn chạy bình thường, còn dư lực ngoái đầu nhìn.

Ban đầu Lục Sưởng còn có thể đuổi theo biểu tỷ, sau đó biểu tỷ chạy quá nhanh, thể lực của cậu dần không chịu nổi, bắt đầu thở dốc.

Lồng ngực Lục Sưởng phập phồng, bàn tay được biểu tỷ kéo đổ đầy mồ hôi, bước chân nặng nề, cậu dần tụt lại phía sau. Lục Sưởng thảm thiết gào lên: “Họa Nhi biểu tỷ, đệ chạy hết nổi rồi…”

Vừa chạy vừa nói khiến cậu hoa mắt chóng mặt, bất chợt vấp phải hòn đá dưới chân. Tiểu lang quân té ngã, miệng toàn đất cát, trên trán còn sưng vù chảy máu. La Vân Họa quay đầu lại, thấy thế thì ngẩn ngơ, vội chạy về kéo cậu đi. La Vân Họa: “Ôi chao đệ mau đứng lên đi, bọn họ sắp đuổi kịp rồi kìa…”

Lục Sưởng hốt hoảng. Lục gia bảo vệ các lang quân rất tốt, từ nhỏ tiểu tứ lang chưa thấy chuyện đáng sợ như vậy bao giờ. Nếu không có gì bất trắc, thì về sau khi cậu lớn lên, có lẽ cũng có tính cách đơn giản hờ hững như nhị ca nhà mình. Tiểu lang quân Lục Sưởng hiện tại được biểu tỷ đỡ dậy, hai chân vừa đứng vững, mới xoay đầu lại nhìn thì đã thấy đam đông ở phía sau ùn ùn kéo đến.

Cậu sợ hãi ứa nước mắt, đẩy La Vân Họa: “Tỷ đi đi, đi nhanh lên! Bọn họ không dám làm thương đệ đâu!”

La Vân Họa là người nghĩa khí, dĩ nhiên sẽ không để cậu lại.

Có điều trong chớp mắt tranh chấp ấy, đám lưu dân đã đuổi theo tới nơi. Hai đứa con nít bị người lớn vây quanh, chúng vừa thở hổn hển vừa cười khà khà: “Chạy hả? Hai đứa oắt như chúng mày không phải chạy nhanh lắm sao? Sao không chạy trốn lên đỉnh núi nữa đi?”

La Vân Họa ngửa đầu, nặn ra nụ cười lấy lòng: “Ca ca…”

Lưu dân mắng chửi, vung tay lên toan tát: “Ai là ca ca của mày… A!”

Gã ta ré lên đầy thảm thiết, vì bàn tay x đang định hạ xuống đã bị một mũi tên đâm trúng. Mũi tên đâm thủng lòng bàn tay của gã, lập tức chảy máu, gã kêu la thảm thiết ôm lấy tay mình, vừa gào khóc vừa lăn lộn, âm thanh thống thiết: “Tay của ta! Tay của ta… Cứu mạng, cứu mạng với!”

“Ai? Là ai?!” Đám lưu dân thấy đồng bọn gặp nạn thì hoảng hốt, vội vã nhìn xung quanh. Tiểu nương tử La Vân Họa cũng sửng sốt, cô bé ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy thiếu niên áo đen ngồi xếp bằng ở nơi cao.

Đôi mắt La Vân Họa sáng lên, cô bé nhận ra thiếu niên này: “Tiểu ca ca, là huynh!”

Chiếc nỏ trên tay thiếu niên nhắm chuẩn về phía bọn họ, vẫn chưa thu lại. Mũi tên vừa rồi do ai bắn, không cần nói cũng biết. Mà thiếu niên này lại là đồng bọn của chúng, cũng là lưu dân như chúng, thế nhưng bây giờ lại bắn tên về phía chúng: “Ngươi điên rồi hả?!”

Thiếu niên nói: “Kỳ lạ thật đấy. Ân oán giữa Trần nương tử và La nương tử, chính Trần nương tử còn chưa nói gì, các ngươi lại dùng danh nghĩa nàng ta để bắt nạt một người không liên quan. Mấy ngày trước La nương tử đã rời khỏi Kiến Nghiệp rồi! Lúc nàng ta có mặt thì các ngươi không ra tay, đến lúc đi rồi các ngươi mới tới.”

Thiếu niên ngồi trên cao kiêu ngạo liếc nhìn: “Bắt nạt đứa con nít, ha.”

Đám lưu dân đỏ mặt: “Đây là chủ ý của mọi người! Huynh trưởng của ngươi cũng đồng ý, bây giờ ngươi lại phản đối chúng ta, không sợ lúc về sẽ bị tính sổ hả?”

“Huynh trưởng của ngươi” mà bọn chúng nói, chính là gã nam nhân trung niên đi cùng người thiếu niên.

Tròng mắt La Vân Họa lóe lên, nghe được thông tin quan trọng trong cuộc hội thoại của bọn họ: Sao chuyện này lại có liên quan đến tỷ tỷ và Trần tỷ tỷ? Không phải chỉ đơn giản là lưu dân chặn xe sao?

Thiếu niên bên trên đứng dậy, vươn tay ra chỉ vào hai đứa bé. Thiếu niên có vóc dáng cao ngất, lúc đứng lên trông rất sừng sững, không như lúc làm ăn mày. Hắn bình tĩnh đáp: “Hai người này, ta bảo vệ, các ngươi không được động đến. Dù huynh trưởng ta có mất hứng thì cũng chỉ nói mình ta, không liên quan đến các ngươi.”

Cũng chỉ là đánh chửi mà thôi, dù gì mâu thuẫn giữa Trần gia và Lục gia đã được khơi mào, gã nam nhân chết tiệt kia hẳn sẽ không quá tức giận.

Lưu dân nghe thế thì do dự.

Thiếu niên lai chỉ vào La Vân Họa và Lục Sưởng bị vây ở giữa, hờ hững nói: “Hai người các ngươi, còn không mau chạy đi?”

Hắn nhảy từ trên độ cao mấy trượng xuống, lẫm liệt như hắc ưng. Có thể thấy võ công của hắn rất cao cường, mọi người đâm hoảng sợ. Mà thiếu niên chỉ liếc nhìn đám đông một cái, sau đó xoay người bỏ đi. Hai đứa trẻ bị bao vây sững sờ, thấy lưu dân bao vây mình không còn ngăn cản nữa, La Vân Họa nắm tay Lục Sưởng, đuổi theo thiếu niên đã đi xa.

Đám lưu dân ở phía sau ngơ ngác đứng nhìn, nhưng không ai dám đuổi theo. Tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn vẫn còn đấy, bọn chúng không dám khiêu khích thiếu niên này.

Thiếu niên đi đằng trước, La Vân Họa và Lục Sưởng đuổi theo. La Vân Họa dán mắt nhìn vào bóng lưng hắn, nhất thời cũng chần chừ, lòng ngập tràn hoài nghi, không dám tiến tới nói chuyện. Đi được một quãng thì hộ vệ của Lục gia đã tìm đến, Lục Sưởng thở phào nhẹ nhõm, sống lưng cứng còng nay mới được thả lỏng.

Tiểu lang quân Lục Sưởng xấu hổ làm ra vẻ người lớn, chắp tay cười với ân nhân cứu mạng: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp, đại hiệp có thể cùng ta về Lục gia không, nhất định Lục gia sẽ tạ ơn đại hiệp.”

Thiếu niên phớt lờ hắn, chỉ cụp mắt nhìn La Vân Họa: “Ngươi không bị gì chứ?”

La Vân Họa ngẩn người, sau đó lắc đầu.

Do dự một lúc, La Vân Họa thấp giọng nói: “Không ngờ lưu dân đáng sợ như vậy… Ta nên nghe lời tỷ tỷ mới đúng, bây giờ ta cũng không dám tùy tiện cứu người nữa.”

Thiếu niên lạnh nhạt đáp: “Có ta bảo vệ ngươi, sau này đám lưu dân của Kiến Nghiệp sẽ không dám đụng đến ngươi nữa. Ngươi thích làm gì thì cứ làm.”

La Vân Họa ngạc nhiên, sau đó nhìn ngũ quan tuấn tú của lang quân thiếu niên, nhe răng cười: “Thì ra tiểu ca ca lại lợi hại như vậy! Đa tạ tiểu ca ca.”

Ngoài La Vân Họa, còn có Lục Sưởng ngờ vực và hộ vệ Lục gia đều nhìn hắn đầy cảnh giác. Thiếu niên cũng chẳng muốn nói gì, dù sao thì qua hôm nay, mọi người cũng sẽ biết mâu thuẫn giữa Trần gia và Lục gia, hắn không cần làm chuyện vô ích. Thiếu niên không bày tỏ gì, hai đứa trẻ quay lại bên cạnh hộ vệ, hắn tung mình nhảy ra xa khoảng mười trượng, nhảy lên chỗ cao.

Người vừa ẩn vào giữa rừng cây, đảo mắt đã không thấy đâu.

La Vân Họa lập tức buông bàn tay nhỏ bé đang nắm Lục Sưởng ra, chạy lên hai bước, lớn tiếng hô: “Tiểu ca ca, tiểu ca ca, huynh tên gì vậy? Sau này làm sao ta gặp lại huynh?”

Một lúc lâu sau, trong không khí truyền đến âm thanh của thiếu niên đã đi xa: “Cứ gọi ta là Tử Hàn.”

Còn gặp hắn thế nào thì hắn lại không nói. Hôm nay hắn ở chỗ Trần Tú, nếu muốn gặp thì rất dễ; nhưng không muốn gặp, cũng vô cùng dễ dàng.

Gió trong rừng kêu xào xạc, lá phong ngày thu rơi rụng như mưa. La Vân Họa đứng giữa đất trời một hồi lâu, chắc chắn người ta đã đi xa. Trong mắt cô bé lộ vẻ thất vọng, thở dài thườn thượt, nhưng vẫn lẩm nhẩm tên của tiểu ca ca ở bên tai. La Vân Họa lại bật cười: “Vậy ta sẽ gọi huynh là Tử Hàn ca ca.”

Tiểu nương tử xưa nay luôn được tỷ tỷ bảo bọc tốt, nên luôn có hảo cảm về nam nhân cao to oai hùng, có sức mạnh siêu phàm. La Vân Họa cực kỳ hâm mộ sức mạnh to lớn đó, cũng muốn mình mạnh được như vậy. Hảo cảm ban đầu của La Vân Họa với tiểu ca ca xa lạ không phải bắt đầu từ lúc ném đồng tiền, mà là vào giây phút lúc này.

Sự thay đổi của bánh xe vận mệnh cũng lặng lẽ xảy ra vào lúc này.

Nếu La Linh Dư ở Kiến Nghiệp, nàng sẽ không yên tâm để La Vân Họa và Lục Sưởng ra ngoài tiếp tế lưu dân như vậy. Có La Linh Dư, La tiểu nương tử cũng sẽ không gặp phải chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ không có vướng mắc với thiếu niên này. Nhưng bây giờ, La Linh Dư không có ở Kiến Nghiệp.

Khi Lục nhị lang Lục Hiển tỉnh lại từ lần đầu tiên rơi xuống nước, khi Lục nhị lang nói với La Linh Dư về giấc mộng của mình, quỹ tích trong mơ và hiện thực đã hợp nhất rồi lại tách ra, từng chi tiết cụ thể đã nảy sinh biến hóa. Biến hóa đó cực kỳ nhỏ, hiện tại chẳng mấy ai nhận ra. Chỉ có người ngoài đứng cạnh nhìn hết thảy đại cuộc, mới có thể thấy được một góc của tảng băng chìm.

Hiện tại La Linh Dư đang ở Dĩnh Xuyên.

Tuy tốc độ hành quân không nhanh, nhưng với người không hay đi xa, suốt ngày ngồi lì trong xe như La Linh Dư mà nói, quãng đường từ Kiến Nghiệp đến Dĩnh Xuyên còn gian khổ hơn nhiều so với đi từ Nam Dương đến Kiến Nghiệp. Nàng và Hành Dương vương Lưu Mộ không quen biết gì nhau, Lưu Mộ lại vội vã đi đường, hai người như người dưng.

Nữ lang ngồi trên xe vô cùng lo lắng, còn lang quân ngồi trên lưng ngựa thì mắt nhìn thẳng. Một người đang bận tâm về sinh tử của tình lang, không có tâm trạng lấy lòng lang quân khác; một người thì nhớ Lục nhị lang đã dặn đi dặn lại không được có ý định với La Linh Dư. Cho nên lúc đến quận Dĩnh Xuyên, La Linh Dư và Lưu Mộ chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.

Đến Dĩnh Xuyên, tướng quân Lưu Mộ lập tức đến doanh trại báo cáo, thần kinh căng cứng một đường của Lưu Mộ lúc này mới được thả lỏng. Thiếu niên quận vương xoa cần cổ đau nhức, đi ra khỏi cổng doanh trại, đúng lúc thấy nữ lang yếu ớt bước xuống xe. Bên cạnh chỉ có một thị nữ Linh Ngọc đi theo phục vụ, mấy ngày liên tục đi xe vất vả, vẻ sầu muộn trên mặt không hề thuyên giảm, La nữ lang bước xuống xe, kiều mị như thần tiên mỹ nữ, vô cùng động lòng.

Con tim Lưu Mộ đập thịch một nhịp, không nói rõ cảm giác kỳ lạ đang bao phủ con tim.

Giống như những lần hắn nhìn La Linh Dư vậy, trong lòng cứ phập phồng lơ lửng.

La Linh Dư nghiêng mặt, nghi hoặc nhìn hắn.

Hai mắt nữ lang trong veo lấp lánh, có thể thấy rõ cảm giác của nàng khác hẳn với hắn.

Lưu Mộ dừng một lúc, sau đó đi đến: “La nương tử có muốn nán lại Dĩnh Xuyên hai hôm không, hay là…”

La Linh Dư khách khí nói: “Không dám làm phiền công tử. Nhà ta ở Nam Dương, tam biểu ca cũng ở Nam Dương. Đã rất gần nhà lắm rồi, chỉ một khoảng cách ngắn như thế, ta thực sự rất nhớ nhà, không muốn trễ nãi thêm.”

Lưu Mộ im lặng, rồi mới mở miệng nói: “Ồ… Vậy thì để ta đưa La nương tử đến Nam Dương.”

La Linh Dư ngạc nhiên, nàng vẫn sợ sau khi mình đến Dĩnh Xuyên, Lưu Mộ sẽ ném nàng cho tùy tùng của hắn, để tùy tùng đưa nàng đến Nam Dương. Mỹ nhân như ngọc, tùy tùng hộ tống nàng sẽ không an toàn bằng đích thân Lưu Mộ hộ tống. Nhưng Lưu Mộ nói thế, La Linh Dư vẫn làm bộ khiêm tốn mà đáp: “Công tử bận trăm công nghìn việc, thức khuya dậy sớm, như vậy không hay cho lắm thì phải.”

Lưu Mộ đâu cảm nhận được tâm tình làm bộ làm tịch của nữ tử. Thiếu niên quận vương xưa nay luôn độc đoán chuyên quyền, hắn đã ra quyết định thì sẽ không cho nàng cơ hội diễn trò: “Cứ quyết định vậy đi.”

La Linh Dư nghẹn họng, không lên cũng không xuống được: … Người này chẳng thú vị gì cả.

Không để nàng phát huy triệt để tài năng của mình.

Lưu Mộ dẫn theo mấy chục tùy tùng, cùng đi xe đưa La Linh Dư đến Nam Dương. Dĩnh Xuyên cách Nam Dương không xa, cho nên cũng không vội đi đường. Tới khi trời tối, Lưu Mộ ngồi trên lưng ngựa nhìn suối xanh giữa gò đất bằng đến xuất thần, đúng lúc La Linh Dư vén rèm lên trông thấy, thế là bèn cho người dừng xe lại, cười nói: “Công tử, nếu không ngại thì tối nay ăn cá nướng được không?”

La Linh Dư thoáng do dự.

Hắn hỏi tùy tùng, sau đó lắc đầu: “Nếu dừng lại thì sẽ lỡ thời gian chạy đến dịch trạm, buổi tối sẽ không có phòng ốc.”

La Linh Dư vẫn cười nói: “Không sao mà. Công tử có muốn qua đêm ở ngoài trời không? Tuy ta không có kinh nghiệm này bao giờ, nhưng vẫn muốn được thử một lần.”

Lưu Đường nhìn nàng: “… La nương tử muốn thật sao?”

La Linh Dư gật đầu.

Vào lúc này, trong đôi mắt của vị quận vương quanh năm lạnh lùng đã xuất hiện vẻ ấm áp. Hắn nhảy xuống ngựa, chủ động đi về phía La Linh Dư: “La nương tử thích là được rồi.”

La Linh Dư đảo mắt, cười thầm trong bụng: Xùy nàng thích cái gì chứ, rõ ràng là hắn thích mới đúng. Chẳng qua nàng giỏi quan sát sắc mặt, nên mới thuận theo ý hắn thôi.

Lang quân trong thiên hạ này, ngoài người khó nói chuyện như Lục Quân ra, La Linh Dư đều có thể bình tĩnh ứng đối. La Linh Dư tìm được sự tự tin ở Lưu Mộ, nên lúc này cũng càng vui vẻ thật lòng.

Nữ lang yêu kiều biết mấy.

Dung mạo mỹ miều, hai mắt sáng bừng, khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.

Khó mà dứt mắt.

Giữa rừng núi âm u, cây rừng ở trên cao, bên dưới là dòng suối trong vắt róc rách. Đêm đến, tùy tùng dựng lều vải cạnh con suối, trên gò đất bằng nơi cao chợt truyền đến tiếng huyên nao lòng. La Linh Dư đứng sau lang quân thiếu niên, vốn chỉ định tán gẫu đôi lời với Lưu Mộ. Nhưng khi nàng nghe thấy tiếng huyên thì giật mình, trong mắt thoáng qua cảm xúc hoảng hốt ngơ ngác.

Lưu Mộ ngồi dưới đất, cụp mắt thổi huyên. Ngón tay thiếu niên thon dài, bóng lưng lạnh lùng như băng tuyết.

Tiếng huyên tang thương vang vọng khắp đất trời, mang theo sự buốt giá oán hận khó nói. Tâm sự nặng nề chẳng thể giãi bày, sát ý của hoàng huynh, sự bàng quan của mẫu thân… Vào lúc đêm khuya vắng người, bao muộn phiền thê lương trong lòng Lưu Mộ lại chẳng cách nào phát tiết.

Vào khúc cuối cùng, thiếu niên nghiêng mặt sang bên, thấy La Linh Dư đang dịu dàng nhìn mình.

Trong lòng chợt chấn động mạnh.

Lại nghe thấy La Linh Dư nói: “Tam biểu ca của ta… cũng rất giỏi thổi huyên.”

Lưu Mộ mím môi.

La Linh Dư xấu hổ, thu hồi vẻ mặt: “Ta cứ tưởng cả thiên hạ này chỉ có mình huynh ấy biết… Đã để điện hạ chê cười rồi.”

Lưu Mộ im lặng. Kỳ thực hắn cũng đã nghe Lục nhị lang nhắc đến tình yêu của La thị nữ. Lục nhị lang nói rất nhiều, rõ ràng Lưu Mộ và La Linh Dư không quen không biết, nhưng Lưu Mộ lại rất quen thuộc với tình cảm của La Linh Dư. Biết nàng thích ai, biết nàng không dễ dàng với ai, biết nàng tới Nam Dương là vì tìm Lục tam lang.

Ngàn dặm tìm chàng, đúng là câu chuyện cảm động đến tận đáy lòng.

Lưu Mộ không nói gì, dứt khoát cầm huyên lên thổi một khúc nữa. La Linh Dư khẽ thở dài, ngồi xuống cạnh hắn, chống cằm lắng nghe. Lúc tiếng huyên quanh quẩn giữa đất trời, bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa. Khi ngựa dừng lại, trong thoáng chốc, La Linh Dư nhác thấy ánh lửa lóe lên bên dưới.

Đầu óc nàng mơ màng, khi tiếng huyên còn đang vang vọng, thì chợt thấy một lang quân chậm rãi từ bên dưới đi lên.

Khác với dáng vẻ áo gấm phong lưu ngày xưa.

Lúc bấy giờ chàng mặc võ bào, làm nổi bật thân hình cao ráo, bước chân tiêu sái oai phong, quả nhiên là tử đệ của sĩ tộc Ô Y, giống y hệt dáng hình trong trí nhớ. Dung mạo có một không hai, tuy giàu tình cảm song lại có hần lạnh lùng… Lưu Mộ dừng thổi huyên, ngạc nhiên gọi một tiếng: “Lục tam lang.”

La Linh Dư mở to đôi mắt.

Nhìn gương mặt người kia càng lúc càng rõ ràng.

Cho tới khi chàng đi tới gần nàng, cách nàng ba bước.

Đôi mắt hoa đào của Lục Quân cong lên, giọng khàn khàn: “Dư Nhi muội muội, đã lâu không gặp.”

Truyện Chữ Hay