Với nam tử thường xuyên khiến các nữ lang giành giật như Lục Quân mà nói, khi đã nhìn những chuyện đó xảy qua quá thường xuyên, chàng không có chút nhạy cảm về tâm tư của các nữ lang. Tâm tư chàng không đặt vào chuyện tình yêu, trong đầu Lục Quân chỉ toàn là việc triều chính. Chàng chắp tay quay về viện, đang đi nửa đường thì bắt gặp các biểu muội oanh oanh yến yến, suy nghĩ đầu tiên là —— vì sao lại chặn đường mình?
Chàng không nhận ra sóng ngầm tranh đấu giữa các biểu muội, chỉ thấy mỗi La Linh Dư ngồi đó. Trong thời tiết oi bức, nụ cười lấp ló bên môi nàng như xóa nhòa thế giới, chỉ còn lại sắc xanh mơn mởn, yêu kiều duyên dáng chờ chàng. Ngày hè nóng nực, bất chợt trở nên sảng khoái mát lạnh. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thì Lục tam lang đã bước đến. Đợi tới khi uống ly trà của nữ lang, trong miệng sền sệt ngát hương, Lục Quân nhíu chặt lông mày.
Mặt chàng vốn tuấn tú, nay cau mày, bóng mờ in lên hàng mi như móc câu, câu lấy tim người. Các nữ lang đỏ mặt, còn Giang Uyển Nghi nhìn chàng trân trân đến mức ngẩn ngơ.
Yết hầu Lục Quân di chuyển lên xuống: “… Sao lại uống trà này?”
Nhìn ly trà làm bằng men xanh một lúc lâu, nghe giọng chàng có vẻ ghét bỏ. Từ trước đến nay, chàng rất có hảo cảm về kỹ thuật của nàng. Nếu không phải tin tưởng, thì chàng đã không đụng đến ly trà này —— nhưng nàng lại pha ra tách trà đặc sệt, quá ngọt. Còn đưa chàng uống! Chàng phải kìm nén lắm mới không nhổ đi.
Lục Quân có cảm giác bị La Linh Dư chơi xỏ, nhạy bén nhìn sang. La Linh Dư thấy chàng cau mày, biết ngay chàng không thích trà này. Tim giật thót, sợ Lục Quân nhìn ra tâm tư của mình khiến nàng mất mặt trước đám đông, nên khi thấy chàng cau mày, nàng lập tức cười cười đứng dậy, cầm lấy ly trà trong tay chàng: “… Đây là trà hoa cho nữ tử uống, nên đương nhiên phải ngọt rồi, mùi cũng nồng hơn. Hôm khác muội sẽ chọn ít trà xanh tặng biểu ca.”
Lúc này Lục Quân mới giãn cơ mặt: “Trời nóng thế này mà uống trà hoa làm gì, không sợ cảm nắng hả?”
Giang Uyển Nghi đứng cạnh suy sụp, vì từ sau khi Lục Quân đến, chàng chỉ nhìn mỗi La Linh Dư mà nói chuyện. Dĩ nhiên khóe mắt chàng cũng liếc thấy các nàng, nhưng cũng chỉ liếc mà thôi, không có nhiều phản ứng. Chỉ có điều, với La Linh Dư thì không như vậy… Lúc La Linh Dư nói chuyện, Lục Quân vẫn nhìn nàng… Giang Uyển Nghi khó chịu xen vào: “Biểu ca à, các tỷ muội đang vẽ tranh. Lão phu nhân nói nếu huynh về, thì bảo huynh hướng dẫn cho các tỷ muội.”
“Biểu ca là danh sĩ lợi hại, hay là bình chọn vài bức tranh cho các tỷ muội nhé?”
Lục Quân nhướn mày, nhìn La Linh Dư: “… Trời thì nóng, vậy mà các muội còn rảnh rỗi tận hưởng nhỉ.”
Thật ra nơi này là lương đình dưới bóng cây, cũng không nóng lắm. Có điều Lục Quân vừa đội nắng trở về, áo dính vào người ướt một nửa, cho nên mới cảm thấy các nàng rảnh rang như vậy. Lục Quân cảm khái trong lòng, mình bận tới mức chân không chạm đất, chiến sự phương Bắc sinh biến liên tục, vậy mà các biểu tiểu thư trong nhà vẫn ăn uống vui đùa, vô ưu vô lo, còn muốn vẽ tranh ngâm thơ. Nhưng các lang quân giao tranh bên ngoài, cũng là vì muốn các nữ lang trong nhà được sung sướng an nhàn.
Nghĩ đến đây, Lục Quân dần có thiện cảm với các biểu tiểu thư, không còn hời hợt khách sáo như ban nãy nữa.
Nhưng chàng vẫn nhìn La Linh Dư: “Muội vẽ gì đấy? Để ta xem nào.”
Giang Uyển Nghi cắn môi, kìm nén nước mắt, nhìn nữ lang kia uể oải đứng dậy, eo mềm tựa dương liễu. Lục Quân cụp mắt quét qua eo nàng, rồi như cảm thấy không ổn, chàng dời mắt đi. Nhưng cũng chỉ dời đi một chớp mắt mà thôi, sau đó chàng lại nhìn eo của La Linh Dư, rồi lúc này mới đi theo La Linh Dư đến cạnh bàn xem tranh.
Nữ lang luôn có cái nhìn nhạy cảm về lang quân.
Chàng đang nhìn gì, không nhìn gì; chàng thích gì, ghét gì. Nếu nữ lang nhìn chằm chằm một người thường xuyên, thì sẽ dễ dàng phát hiện ra tâm tư của người đó.
Lần này Giang Uyển Nghi đã nhìn ra, Lục Quân đối xử với La Linh Dư rất khác biệt.
Trong lòng đã có suy nghĩ này, nên khi thấy Lục Quân đứng sau La Linh Dư xem tranh nàng vẽ, nói chuyện với nàng, Giang Uyển Nghi không còn bất ngờ nữa. Chỉ thấy chàng duỗi tay ra, cúi người cầm tay nữ lang, tự mình dạy nàng vẽ, âm thanh mát rượi như dòng suối chảy qua cõi lòng: “… Nhìn là biết đã lâu không vẽ tranh, muội càng lúc càng lười đấy. Muội nhìn khóm trúc này đi…”
La Linh Dư dịu dàng nói: “Vốn muội vẽ không đẹp mà.”
Lục Quân dừng lại, từ từ nhìn nàng. Chàng hồ nghi, sắp đoán ra nàng đang coi chàng là công cụ để đọ sắc, La Linh Dư vội vã xoay mặt đi, né tránh ánh mắt rực lửa của chàng. Lục Quân không truy cứu nữa, tiếp tục nói: “Để ta dạy muội…”
Đốm sáng xuyên qua kẽ hở lá cây chiếu lên người đôi kim đồng ngọc nữ, tia nắng rực rỡ như điểm lưu ly, Giang Uyển Nghi xoay mặt đi.
Các biểu tiểu thư khác ít nhiều gì cũng thích Lục Quân, thấy Lục Quân nói với La Linh Dư như vậy, trong lòng có cảm giác mất mát —— mặc dù từ lâu đã đoán được một hai, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì vẫn x khó chịu.
Đến tối, nữ lang quen biết đến khuyên Giang Uyển Nghi, giận dữ bất bình nói xấu La Linh Dư: “… Đúng là gương mặt hồ ly chuyên dụ dỗ tam biểu ca. Cô yên tâm, lão phu nhân sẽ không để loại nữ tử đó bước qua cửa đâu.”
Giang Uyển Nghi không rõ trong lòng có cảm giác gì: “Là tam biểu ca muốn nói chuyện với nàng ta, chứ nàng ta không làm gì cả.”
Nữ lang lấy lòng Giang Uyển Nghi: “Cô tốt bụng quá rồi, nên mới không nhìn ra nàng ta tâm cơ đến đâu! Ta nói cho cô biết, trước khi cô tới, La nữ lang là một người rất háo thắng, không muốn đứng sau bất cứ ai, chúng ta cũng không bằng nàng ta. Nhưng cô tới rồi, nàng ta lại làm ra vẻ khiêm nhường. Bình thường cái gì nàng ta cũng giỏi, giờ đột nhiên không giỏi, Lục tam lang lập tức chú ý đến nàng ta. Giang nương tử, cô đừng để nàng ta lừa!”
Giang Uyển Nghi cúi đầu, trong lòng xót xa khó chịu. La Linh Dư là người khoan dung rộng lượng hay ẩm hiểm ác độc, nàng ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cảm thấy Lục tam lang ngày càng xa cách mình. Ngày xưa khi gặp Lục tam lang, tuy chàng không thân mật với mình, nhưng chí ít chàng cũng như thế với các nữ lang khác, không nhận ra có gì khác nhau; lần này có La Linh Dư so sánh, nàng ta mới biết thì ra Lục Quân không phải là người lạnh lùng, cũng có những lúc chàng để ý đến nữ lang khác.
Chỉ có điều, tuy suy nghĩ nhiều như thế, con tim thấp thỏm lên xuống, nhưng vì hầu như cả ngày Lục Quân không ở trong phủ, nên cuộc chiến giữa các nữ lang khó mà phân thắng bại.
Vì có gia thế tốt, nên Giang Uyển Nghi luôn được mọi người tâng bốc. Nàng ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, quyết định không ngừng cố gắng, dẫu gì Lục lão phu nhân vẫn coi trọng nàng mà. Chiều hôm đó, các nữ lang xúm quanh nàng ta, cùng đến tìm La Linh Dư chơi. Tới viện của nữ lang, mơ hồ nghe thấy trong nhà có tiếng nói chuyện, Giang Uyển Nghi nhạy cảm bắt được hai chữ “tam lang”. Ở Lục gia, ngoài Lục Quân thì còn có ai được gọi là tam lang nữa?
Cửa bật mở, Giang Uyển Nghi nhận ra thị nữ xinh đẹp đang bước ra ngoài, ngạc nhiên nói: “Cẩm Nguyệt, vì sao ngươi lại ở đây?”
La Linh Dư tiễn Cẩm Nguyệt ra cửa, hai nữ tử vừa nói chuyện vừa đứng ở ngoài cửa đi hài, ngoái đầu lại thì trông thấy các nữ lang đang đi vào sân, hai người bèn mỉm cười chào hỏi. Giang Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn La Linh Dư và Cẩm Nguyệt gần gũi qua lại, không đợi biểu tiểu thư hỏi, Cẩm Nguyệt đã cười nói: “Nô tỳ chỉ đến đưa cho La nương tử vài thứ thôi.”
Giang Uyển Nghi: “Tam biểu ca bảo đưa sao?”
Cẩm Nguyệt thoáng dừng lại, sau đó thông minh đáp: “Tam lang không có ở nhà ạ.”
Nàng ta không phủ nhận ý của Giang Uyển Nghi, nhưng nếu không nghe kỹ thì sẽ tưởng là phủ nhận thật. Các biểu tiểu thư đều là chủ, chủ tử đấu nhau, đương nhiên Cẩm Nguyệt không thể xía vào. Nhưng sợ nếu nàng nói thật, thì các biểu tiểu thư sẽ nhắm vào La Linh Dư, gây rắc rối cho La Linh Dư. Thường ngày chuyên xử lý các chuyện sau lưng Lục tam lang, cho dù trước kia Cẩm Nguyệt không thích La Linh Dư, thì với sự sắc sảo của mình, nàng biết mình cần phải thích La Linh Dư; huống hồ, Cẩm Nguyệt vốn rất thích vị biểu tiểu thư hoạt bát này.
Cẩm Nguyệt nhủ thầm: … Dù gì đi nữa, vị này cũng chính là người trong lòng tam lang.
Giang Uyển Nghi tâm tư đơn giản nên không nghe ra Cẩm Nguyệt đang ám chỉ bóng gió, thấy bảo không phải Lục tam lang tặng quà cho La Linh Dư, nàng ta mỉm cười. Còn các biểu tiểu thư khác lại giật giật lông mày, nhìn La Linh Dư. La Linh Dư giả vờ như không biết, mời các nàng vào nhà: “… Ta vừa nhận được ít bánh ngọt, mời mọi người cùng thưởng thức, cho ta ý kiến.”
Các biểu tiểu thư cứ tưởng bánh ngọt do Lục tam lang tặng, nhưng La Linh Dư lại nói “cho ý kiến”, khiến các nàng mơ màng không biết thế nào mà lần.
… Thật sự không biết có nên ghen tị không nữa.
Tình hữu nghị giữa các nữ lang thật khó bề phân biệt, lúc tốt lúc xấu.
Khi Lục Quân về lại Lục gia thì đã là đêm trước Thất tịch. Dù triều chính có bận rộn tới mấy, thì cũng sẽ cho mọi người nghỉ hai ngày này. Các lang quân Lục gia có người quay về ngõ Ô Y, có người về Lục gia ở Đan Dương. Mà đến Đan Dương, lại còn phải chạy ngược chạy xuôi. Đợi tới lúc trở lại viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, thì chỉ còn mỗi Lục nhị lang Lục Hiển và Lục tam lang Lục Quân.
Vào xế chiều, hai lang quân cùng đến thỉnh an Lục lão phu nhân, vừa bước vào thì thấy các nữ lang ngồi xúm lại một chỗ với nhau, cười cười nói nói làm bánh đậu xanh. Các trưởng bối như Lục lão phu nhân ngồi ở bàn khác, mỉm cười nhìn các nữ lang trẻ tuổi chơi đùa. Bánh đậu xanh là món ăn nổi tiếng ở phương Nam, sau khi đến Kiến Nghiệp, La Linh Dư mới học cách làm. Rửa sạch lá xanh rồi giã nát, làm thành bột nhão; sau đó trộn với bột gạo và bột nếp cho ra bột xanh; gói thêm nhân mà mình thích, vo tròn thành viên; cuối cùng đặt những viên bánh tròn vo bóng bẩy lên lá, đặt vào nồi chưng. Lấy ra khỏi lồng hấp, ấy chính là bánh đậu xanh.
Lúc này, từng viên bánh màu xanh tròn vo được đặt trên bàn, lão phu nhân giữ hai lang quân ở lại dùng cơm: “… Bình thường các cháu bận rộn, chẳng mấy khi gặp nhau, ít qua lại với người nhà. Vất vả lắm mới có thì giờ, đều là huynh đệ tỷ muội trong nhà cả, không cần phải gò bó, ở lại chỗ ta dùng cơm tối đi.”
Lục phu nhân ngồi cạnh Lục lão phu nhân nhìn con trai, so sánh với Lục tam lang khôi ngô tuấn tú như tiên nhân, cuối cùng ánh mắt rơi vào Ninh Bình công chúa Lưu Đường đang cười nói vui vẻ với La Linh Dư. Lục phu nhân sốt ruột: “Nhị lang, còn không mau đi xem công chúa có cần giúp không? Đường xa đến làm khách, sao con lại thất lễ như vậy hả?”
Lục nhị lang: “…”
Lục Hiển vô tội thật sự.
Lưu Đường ngồi bên kia tức khắc đỏ mặt, trên tay dính bột gạo, nghe Lục phu nhân nói thế thì luống cuống: “Không, không không, ta chỉ đến chơi thôi…” Lục phu nhân nói vậy làm các nữ lang cũng nhìn nàng, tiểu công chúa da mặt mỏng sắp sợ hãi bỏ chạy đến nơi rồi.
Lục phu nhân: “…”
Công chúa điện hạ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lá gan nhỏ quá. Mình chỉ mới nói to tiếng một chút mà nàng đã xấu hổ, rồi bà nhìn sang La Linh Dư bên cạnh nàng ta… Lục phu nhân cân nhắc một hồi, vẫn cảm thấy tiểu công chúa tốt hơn. Con dâu tính tình mềm mỏng, luôn tốt hơn con dâu có chủ ý riêng, có thể đối nghịch với mình.
Lục Quân bình tĩnh đứng sau lưng La Linh Dư.
Chàng không nói gì, nhưng Giang Uyển Nghi ngồi đối diện La Linh Dư đã khó chịu. Giang Uyển Nghi không muốn cho La Linh Dư và Lục Quân cơ hội nói chuyện, nàng ta vắt hết óc nghĩ đề tài, thấy môi Lục Quân mấp máy, Giang Uyển Nghi vội vã mở miệng hỏi La Linh Dư: “Bánh ngọt hôm đó muội cho chúng ta ăn ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, lại không dính răng. Muội muội làm thế nào vậy, nếu hôm nay không ngại, có thể dạy lại mọi người không?”
La Linh Dư giật mình.
Nàng biết Lục Quân đang đứng sau lưng mình, mới có chút đắc ý thì đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực của lang quân nhìn chằm chằm, khiến lưng nàng ướt đẫm mồ hôi. Nhưng ngoài mặt, La Linh Dư vẫn mỉm cười: “Chỉ là làm đại mà ra thôi, ta cũng không biết mình làm thế nào nữa. Nếu Giang tỷ tỷ thích, hôm khác ta nghiên cứu lại công thức rồi đưa cho tỷ tỷ nhé.”
Giang Uyển Nghi vừa mới nói cám ơn, thì nghe thấy Lục Quân mở miệng: “Bánh ngọt gì cơ?”
La Linh Dư vội nói: “Không có gì…”
Lục Quân nhìn Giang Uyển Nghi.
Hiếm có lúc lang quân nhìn mình, Giang Uyển Nghi cảm thấy là lạ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm thấy bầu không khí giữa La Linh Dư và Lục Quân có phần kỳ quái, nụ cười khéo léo trên mặt La Linh Dư đông cứng, ánh mắt láo liên, còn Lục tam lang thì vẫn vô cùng bình tĩnh. Giang Uyển Nghi như ý thức được điều gì đó: “Chính là loại bánh ngọt hôm trước ăn ở chỗ La muội muội. Bánh tạo thành hình cánh hoa rất tinh xảo, cắn vào miệng cũng không giống các loại bánh khác, giòn giòn mềm mềm, lại có mùi hoa và hạt mè…”
La Linh Dư nhắm mắt, quay đầu nhìn ra sau lưng.
Lục Quân chậm rãi nhìn nàng.
Các nữ lang xôn xao bàn tán, lặng lẽ quan sát bên này. Thấy Lục Quân nhìn La nữ lang một lúc rất lâu, sau đó mới nói: “Loại bánh ngọt mà các muội nói, nếu như không nhầm, thì là lúc ta ở lại trong cung dùng cơm, đã sai người đưa về cho La biểu muội.”
La Linh Dư: “…”
Nàng khựng lại: “Chỉ là một hộp bánh thôi mà.”
Lục Quân im lặng, sắc mặt chàng vẫn khá bình tĩnh.
Trong số nữ lang có người a lên: “Vậy là La muội muội đưa bánh ngọt của tam biểu ca cho chúng ta ăn sao? Chuyện này, chuyện này… Tam biểu ca, bọn muội không biết nha.”
“La muội muội, sao muội có thể tùy tiện như vậy, đưa đồ tam biểu ca tặng cho mình cho người khác?”
La Linh Dư thầm mắng bọn họ bỏ đá xuống giếng, dù Lục Quân không tức giận, nhưng giờ bọn họ nói thế, thể nào cũng giận cho xem. Lục Quân vốn nhỏ mọn, hai ngày nay còn bị nàng chơi xỏ. Bây giờ chàng không nổi giận, chỉ sợ lát nữa sẽ tìm nàng tính sổ…
Thật ra cũng chỉ là một hộp bánh ngọt thôi mà. Ý nghĩa khác hẳn chiếc vòng tay lưu ly chàng tặng nàng ngày trước. Lúc đó là đích thân chàng tặng, còn lần này do Cẩm Nguyệt đến đưa. Không đến nỗi vì một hộp bánh ngọt, mà Lục Quân muốn làm gì mình chứ?
La Linh Dư không sợ chàng âm thầm mắng nàng, chỉ sợ chàng không nể mặt mình ở nơi công cộng. Mà nàng là người sĩ diện hảo… La Linh Dư cắn môi, run rẩy nhìn chàng, mong chàng “giơ cao đánh khẽ”, đừng trở mặt với mình vào lúc này.
La Linh Dư ấm ức: “Sao có thể nói là ‘tiện tay cho đi’ được? Lúc đó các tỷ muội đều có mặt, muội cũng không thể giấu đi, không cho mọi người ăn được.”
Lục nhị lang Lục Hiển vốn đang nói chuyện với Lưu Đường, thấy tam đệ và La biểu muội sắp gây nhau, mà người bên cạnh còn quạt gió thổi lửa… Lục nhị lang đau đầu, vội bước tới toan kéo Lục Quân đi. Hắn cười ha hả: “Bánh ngọt không phải là để cho người ta ăn sao, trong cung còn nhiều lắm, tặng hay không tặng, cũng là chuyện thường tình. Một người vui không bằng mọi người cùng vui.”
Giang Uyển Nghi nhìn bọn họ mắt đi mày lại, trong lòng tức tối, chỉ mong Lục Quân và La Linh Dư có xích mích. Giang Uyển Nghi phản bác Lục nhị lang: “… Nếu biểu ca tặng muội bánh ngọt, muội sẽ không lập tức tặng cho người khác như vậy. Lập tức cho đi là có ý gì? Như thể muội không đếm xỉa đến ý tốt của biểu ca vậy.”
Lời này đã chạm đến lòng Lục Quân.
Mặt chàng cứng lại.
Thật ra cũng chỉ là một hộp bánh mà thôi, chàng không tức giận đến nỗi đó. Chàng đưa cho La Linh Dư là vì cảm thấy nàng thích ăn, nhưng một hộp bánh như thế, nàng cũng không thể ăn hết được, chia sẻ với các tỷ muội là chuyện bình thường. Đáng tiếc, vấn đề nằm ở chỗ La Linh Dư có tiền án. Nàng càng tranh cãi, chàng càng cảm thấy trong lòng nàng có quỷ, càng cảm thấy nàng không coi trọng.
Lục Quân cắn răng: “Ta…”
Thấy chàng sắp nổi giận, La Linh Dư nhanh chóng cắt ngang: “Biểu ca! Huynh đừng giận muội mà…” Nàng vội kéo tay áo chàng lắc lắc. La Linh Dư tha thiết nhìn chàng, bột gạo trên tay dính vào tay áo chàng. Nữ lang sốt sắng, không ngừng lắc tay chàng.
La Linh Dư thấp giọng nói: “Tuyết Thần ca ca, Tuyết Thần ca ca…”
Mí mắt Lục nhị lang giật giật liên tục.
Mấy người lão phu nhân bên kia cũng phát hiện có chuyện, phái thị nữ tới hỏi bên này ồn ào cái gì. Thấy Lục Quân hất tay La Linh Dư, quay người đi nhanh ra khỏi khỏi nhà. Dưới bao cái nhìn trừng trừng, La Linh Dư xấu hổ mỉm cười với mọi người, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Các nữ lang trong nhà: “…”
Giang Uyển Nghi đánh mắt ra hiệu với nữ lang của mình, để thị nữ lặng lẽ đi ra ngoài xem. Một lúc sau thị nữ quay về, vui vẻ rỉ tai với Giang Uyển Nghi. Giang Uyển Nghi mừng thầm, tìm cớ ra khỏi phòng, đi đến giữa sân. Trời sẩm tối, đèn lồng lắc lư dưới mái hiên, ánh sáng giao thoa chồng lên nhau, Giang Uyển Nghi nhìn thấy, La Linh Dư và Lục Quân đang đứng ở góc tường bên ngoài viện của lão phu nhân, hình như hai người đang cãi nhau.
Tiếng cãi cõ rất lớn.
Lục Quân tái xanh mặt, La Linh Dư xoay người muốn bỏ đi, lại bị chàng níu cổ tay kéo về. Nữ lang đập vào ngực lang quân, lang quân nói câu gì đó khiến nữ lang lớn tiếng mắng. Hai người vừa đánh vừa mắng, bóng trúc la đà như ẩn như hiện.
Có vẻ cả hai cãi nhau rất gay gắt.
Lúc thì La Linh Dư xoay người bỏ đi, Lục Quân níu lại không cho nàng đi; lúc thì Lục Quân muốn đi, La Linh Dư lại đuổi theo kéo tay áo chàng không chịu buông.
Giang Uyển Nghi thấy bọn họ cãi nhau thì vừa sợ vừa vui. Sợ Lục tam lang không để ý đến phong thái quân tử, ra tay đánh La muội muội; nhưng cũng mừng vì hai người gây gổ nhau, vậy có nghĩa mình sẽ có cơ hội. Trong lòng Giang Uyển Nghi cảm thấy mình thật hèn hạ, ngoài mặt lại lộ vẻ xấu hổ.
Thị nữ đứng cạnh: “Nương tử, nô tỳ không lừa người đúng chứ? Người nhìn xem, Lục tam lang và La nương tử cãi nhau như thế, rõ ràng là muốn đoạn tuyệt.”
Tim Giang Uyển Nghi đập mạnh: “Đúng thế, tranh cãi gay gắt như vậy, e là không xong rồi.”
Nàng ta hoảng hốt, nghĩ chẳng lẽ mình thật sự có thể chia tách hai người bọn họ?
Lại thấy La Linh Dư gạt tay Lục Quân ra, tức giận nói: “Muội đã nói là muội không có! Muội thích thế nào thì thế đó, huynh lấy thân phận gì mà quản muội hả?”
Lục Quân kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, sầm mặt bức ép nàng: “Muội hỏi ta dựa vào đâu mà quản muội hả, dựa vào, dựa vào…”
Cơn giận xộc thẳng lên đầu, Giang Uyển Nghi trốn dưới mái hiên thấy vậy, vừa nhủ thầm không hay rồi thì thấy Lục Quân kéo La Linh Dư, hung hăng quay đầu đi tới. Giang Uyển Nghi hốt hoảng, vội nấp ra sau cây quế trong đình, nhưng không kịp nữa rồi, bị Lục Quân và La Linh Dư bắt gặp ngay tại trận. Giang Uyển Nghi lúng túng, đang định nhắm mắt chào hỏi thì Lục Quân đã kéo La Linh Dư lướt qua nàng ta, đi thẳng vào nhà chính.
Lục Quân đi nhanh như thế, La Linh Dư bị chàng kéo theo rất khổ sở, phải chạy chậm mới bắt kịp, Giang Uyển Nghi cũng vội vã đuổi theo.
Mà ở trong nhà, người cho thị nữ đi theo xem Lục Quân và La Linh Dư như thế nào, còn có Lục lão phu nhân. Cùng là cãi nhau, nhưng lời truyền đến tai đối tượng khác nhau thì sẽ tạo nên kết quả khác nhau. Giang Uyển Nghi nghe thấy hai người cãi nhau thừa sống thừa chết thì rất vui, còn Lục lão phu nhân và Lục phu nhân ở trong nhà lại buồn bực.
Lục phu nhân: “Thật sự cãi nhau như vậy? La nương tử có bị tam lang làm khóc không?”
Thị nữ cố gắng nhớ lại: “Hình như có ạ… Nô tỳ có thấy La nương tử lau nước mắt.”
Nhịp tim Lục lão phu nhân tăng cao: “… Không xong rồi.”
Lục phu nhân: “… Đúng vậy ạ.”
Lục tam lang chưa bao giờ làm nữ lang nào khóc. Thậm chí hai người còn chưa về đến viện mà đã cãi nhau ồn ào giữa đường, còn bị các thị nữ trông thấy. Người trẻ tuổi cảm thấy cãi nhau như thế tất sẽ chia tay, nhưng với trưởng bối như Lục lão phu nhân và Lục phu nhân, bọn họ lại thấy, càng tranh cãi gắt gỏng càng chứng tỏ tình nồng ý đậm.
Chính vì tình cảm đậm sâu nên mới có thể gây gổ. Tranh cãi nhanh, thì cũng làm lành nhanh.
Lục lão phu nhân rưng rưng nước mắt: “Hai đứa oan gia này…”
Bà muốn chia tách Lục Quân và La Linh Dư, còn đặc biệt đón Giang Uyển Nghi đến nhà. Nhưng bây giờ xem ra, đưa Giang Uyển Nghi đến lại còn gây ra tác dụng ngược.
Bên này còn đang sầu khổ, thì tiếng bước chân đã tới ngoài nhà. Mặt trăng tròn vành vạnh, sương hoa rải đầy đất. Trong ánh đèn sáng bừng, thị nữ vén rèm lên, Giang Uyển Nghi đi vào, thấy dưới ánh mắt của mọi người, Lục Quân dắt La Linh Dư đến trước mặt Lục lão phu nhân, bịch một tiếng quỳ xuống.
Hai mắt La Linh Dư rưng rưng, xấu hổ vì nhiều người nhìn như thế: “Huynh buông muội ra…”
Lục Quân kiên định nói: “Không phải muội hỏi ta dựa vào gì mà quản muội sao? Tổ mẫu… Cháu muốn cưới nàng!” Chàng quay đầu nhìn La Linh Dư trợn mắt há mồm, “Như vậy là có thân phận quản muội rồi chứ?”
Lệ vẫn còn đọng trong mắt La Linh Dư, nhưng dưới cái nhìn của trưởng bối, sóng mắt nàng dao động, không dám chớp mắt mà lập tức cúi đầu xuống. Nữ lang muốn rút tay ra khỏi Lục Quân, nhưng làm cách nào cũng không rút ra được. La Linh Dư đè nén đắc ý trong mắt, làm bộ sợ hãi bất an: “Không không không, biểu ca huynh đừng nói lung tung… lão phu nhân đừng nghe huynh ấy!”
Như sấm sét rạch giữa trời quang, cơ thể Giang Uyển Nghi mềm ra, hôn mê bất tỉnh.
Lục phu nhân bình tĩnh: “… La nương tử nói đúng. Tam lang à, lời này không thể nói lung tung được, La nương tử còn có hôn ước. Hai đứa đứng dậy đi, đừng để mọi người cười chê.”
Còn Lục lão phu nhân nhìn Giang nữ lang ngất xỉu mà tiếc hận: … Chẳng ngờ nàng ta không bằng La Linh Dư, đến ghen tuông tranh đoạt cũng không biết. Chỉ sợ vốn Lục Quân không muốn cưới La Linh Dư, nhưng lời tiếp lời, cháu trai bị các nữ lang ngu ngốc ép tới mức đó.
Mình đã tạo nghiệt gì thế này.