Lục tam lang khép cửa Thanh viện lại, làm một bữa tiệc nhỏ cho La Linh Dư, tuy không có trưởng bối lớn tuổi đến làm lễ cập kê cho nàng, nhưng vì đó là chuyện không thể, nên La Linh Dư cũng không cầu nhiều. Có điều, vào lúc chưa biết tin tức của Lục nhị lang thế nào mà tổ chức bữa tiệc này, Lục Quân thật sự đã phải gánh áp lực rất lớn.
Huống hồ, La Linh Dư đưa mắt nhìn quanh, các lang quân nữ lang lúc sáng mình gặp ở tiệc sinh nhật của Chu lang đều đến cả. Điều này đã mang tới cho nàng cảm giác hư vinh —— như thể nàng không hề thua kém Chu lang.
Chu lang có Trần vương bảo vệ, thì nàng cũng có Tuyết Thần ca ca “khó ở” đây nè.
Trong đám đông đang ăn uống, tiểu muội muội La Vân Họa vẫy tay gọi tỷ tỷ, nhưng hiển nhiên tỷ tỷ của cô bé không để ý thấy. Các lang quân nhiệt tình gọi La Linh Dư, Tề tam lang mặt đỏ tía tai kích động nhất: “La muội muội, mau đến đây đi. Không biết hôm nay là sinh nhật muội, cho nên ban ngày đã sơ suất với muội.”
Các nữ lang cũng cười: “Chúng tôi đã chuẩn bị quà cho cô rồi đây.”
La Vân Họa: “Tỷ tỷ, ngồi đây nè!”
Nhưng tỷ tỷ chẳng hề nhìn cô bé, chỉ mỉm cười tiến vào giữa các lang quân nữ lang.
Tiểu nương tử La Vân Họa không vui ngồi xuống: “…”
Được rồi, tỷ tỷ của cô bé vẫn luôn thích được mọi người vây quanh mà.
Mà ngồi cạnh cô bé là tiểu tứ lang Lục gia Lục Sưởng lén chạy đến ăn ké tiệc của huynh trưởng, cậu khéo léo bóc vỏ tôm đặt trước mặt biểu tỷ. La Vân Họa chỉ khịt mũi, nghiêng đầu không vui. Tiểu tứ lang thất vọng, tay chân lóng ngóng, cảm thấy tiểu biểu tỷ này khó lấy lòng quá —— trong đám trẻ cùng lứa trong nhà, chỉ có mỗi cô bé là tiểu nương tử, đương nhiên Lục Sưởng rất muốn chơi cùng tiểu nương tử xinh đẹp rồi. Nhưng không biết vì sao tiểu nương tử cứ tức giận chuyện đánh nhau ngày trước, không để ý đến cậu.
Không nhắc tới mâu thuẫn giữa đám trẻ, về phần người lớn, ánh mắt nhiệt tình của các lang quân cứ bám lấy La Linh Dư, còn các nữ lang thì thường xuyên đưa mắt nhìn Lục tam lang trong số các lang quân. Các nữ lang chộn rộn, vì Lục tam lang bị thương ở mắt nên phải nghỉ ngơi ở nhà, đã nửa tháng rồi, các nàng không được gặp vị lang quân phong hoa bậc nhất Kiến Nghiệp. Lục tam lang vén bào ngồi xuống, có vẻ ngạc nhiên lại hờ hững, trong trẻo lạ thường. Lập tức có nữ lang đi đến.
La Linh Dư hừ một tiếng, thấy Tuyết Thần ca ca của nàng được nhiều người yêu thích như vậy, nàng nghiêng đầu mỉm cười với các lang quân, chậm rãi đi vào giữa đám đông, cám ơn món quà của mọi người.
Chu Dương Linh áy náy đến tìm nàng, mang theo một món quà nhỏ: “… Muội muội có cùng ngày sinh nhật với ta, thế mà ta lại không biết. Chỉ trách ta đã làm muội muội buồn.”
La Linh Dư rất khiêm tốn nở nụ cười rộng lượng: “Chu lang nói gì thế? Không sao đâu, chỉ là một sinh nhật bình thường, muội không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
Thực ra nàng ghen tị với Chu Dương Linh muốn chết.
Có điều bây giờ nàng đã được Lục Quân vỗ về, nên đã lấy lại cân bằng rồi.
Chu Dương Linh cụp mắt nhìn nàng, nữ lang vẫn xinh đẹp như trước, lúc ngẩng đầu mỉm cười, sức sống hoạt bát phơi phới trên gương mặt đẹp đẽ, mang theo phần nào giảo hoạt, vô cùng hút hồn, đồng thời cất giấu một lời nói dối không thành thật. Chu Dương Linh mỉm cười, ngồi xuống an ủi La Linh Dư, xoa dịu địch ý của La muội muội. Theo Chu Dương Linh thấy, mỹ nhân như La Linh Dư có chút cáu kỉnh cũng không có vấn đề gì, trái lại còn rất thích hợp. Nếu không cáu kỉnh, thì hoàn mỹ không tì vết mới càng vô vị.
Lúc hai người ngồi xuống nói chuyện, thỉnh thoảng La Linh Dư lại giơ tay áo che miệng, chốc chốc lại vẫy tay quạt gió, hoặc không thì nhấc vạt váy: vòng lưu ly đeo trên cánh tay, bông tai như trăng sáng nằm trên tai, kim khuôn bảo điền trên vạt váy, tất cả đều lấp lánh như đom đóm trong đêm, thu hút ánh nhìn của các nữ lang xung quanh. Lập tức Chu Dương Linh hiểu ra ngay, nàng nâng ly uống trà, mỉm cười không nói gì. Còn các nữ lang kia đã vây quanh nàng và La Linh Dư, hai mắt sáng bừng, rối rít hỏi La Linh Dư ——
“La nương tử có đồ trang sức mới sao? Mua ở đâu thế? Nhìn đẹp thật đấy, ta cũng muốn.”
“Ta từng thấy cây trâm cài này rồi, là do một đại sư kim khí từ Bắc quốc làm ra. Ta muốn nó lắm, nhưng huynh trưởng không chịu mua cho ta. La nương tử mua được nó hả?”
Các nữ lang mồm năm miệng mười, bán tán về y phục mới, đồ trang sức mới bằng vàng bằng bạc bằng lưu ly của La Linh Dư.
Hai mắt La Linh Dư lấp lánh như vì sao trên trời, vô cùng diễm lệ. Được các nữ lang vây quanh, nàng không hề tỏ vẻ chán ghét, trái lại còn như vàng anh dịu dàng trả lời. Có thể thấy rõ, được các nữ lang chú ý hâm mộ đã rất thỏa mãn nàng. Ngày xưa ở các bữa tiệc rượu, đa số đều là lang quân vây quanh nàng, nhưng lần này lại khác, các nữ lang thích nàng nhiều lắm nhé.
La Linh Dư thầm tự đắc, mỉm cười đáp từng người một: “Cây trâm này là do ta mua, còn những thứ khác đều do ta bảo người sửa lại.”
Các nữ lang hùa nhau khen: “La nương tử khéo léo thật đấy.”
Thứ các nữ lang chơi chỉ là phấn son hương liệu xiêm y trang sức, hễ những món đồ đó có kiểu dáng mới, thì nữ lang quý tộc sẽ luôn đuổi theo truy tìm. Bình thường La Linh Dư dụng tâm không ít, lại còn dựa vào sự dụng tâm đó để mở phường son phấn với Chu Dương Linh. Hiện tại nàng dụng tâm ăn mặc, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Biết ăn biết mặc biết chơi, có ai không thích?
Từ sau khi cha mẹ qua đời, đây là đêm La Linh Dư được sung sướng nhất. Mà nàng còn có thể sung sướng vui vẻ hơn nữa.
Bữa tiệc diễn ra được nửa thì La Vân Họa không chịu nổi nữa, được thị nữ dẫn đi ngủ, còn tỷ tỷ của cô bé vẫn ở lại Thanh viện, được mọi người vây quanh, nửa bước không chịu rời đi. Có thể thấy rõ hư vinh của La Linh Dư. Các nữ lang hỏi: “Lưu ly này… Sao cô không đeo thứ chất lượng tốt hơn? Có cần ta tặng cô một bộ không?”
La Linh Dư sờ vòng tay, cười từ chối: “Không cần đâu, đây là do tam biểu ca ta tặng ta. Tam biểu ca có mở một phường lưu ly, vẫn chưa công bố với bên ngoài, huynh ấy tặng cho ta chơi thôi.”
Sau trận cãi nhau ồn ào giữa nàng và Lục Quân, hôm nay lúc dạo phố, Lục Quân lại đưa chiếc vòng lưu ly đó lại cho nàng. Thỉnh thoảng La Linh Dư khoe ra, trong lòng rất tự đắc viên mãn.
Các nữ lang khựng lại, lập tức sắc mặt trở nên kỳ quái. Bởi vì trong số những người ở đây, có không ít người theo đuổi Lục tam lang. Nhất thời các nữ lang cảm thấy chua xót, có nữ lang ai oán nói: “Chưa bao giờ thấy huynh ấy tặng thứ gì cho nữ lang nào cả… Sao huynh ấy tặng cho cô được? Dựa vào đâu?’
La Linh Dư cụp mắt, xấu hổ vuốt ve cổ tay trắng muốt, làn thu thủy dao động trong đôi mắt: “Chỉ là món quà sinh nhật bình thường của biểu ca thôi mà. Tình huynh muội bình thường, các cô chớ nghĩ nhiều.”
Các nữ lang: “… Ồ.”
Thất vọng có, ghen tị có, hâm mộ có, vô cảm có. Nhưng có quỷ mới tin vào “tình huynh muội bình thường”.
Khoe khoang một vòng với các tỷ muội, rồi lại chu toàn với các lang quân một hồi, đêm nay La Linh Dư thật sự rất vui. Nàng được mọi người xúm quanh nói cười liên tục, mà ở ngoài rìa, Trần nương tử Trần Tú sắp không duy trì nổi vẻ mặt cao quý lạnh lùng nữa rồi. Trần gia đã rời khỏi Kiến Nghiệp, chỉ còn lại một mình Trần nương tử. Mấy tháng nay Trần Tú rất mệt mỏi, tối nay nàng ta không định đến, nhưng nghe nói là Lục tam lang tổ chức tiệc, nàng ta bèn mặt dày tới.
Nào ngờ đợi mãi mà Lục tam lang mới về.
Nhưng về không bao lâu, Trần Tú vừa định đi theo thì lại không biết Lục Quân đã đi đâu mất rồi.
Nàng ta rầu rĩ không vui, nghe các nữ lang xung quanh khen ngợi La Linh Dư, nàng ta tự cảm thấy mình thanh cao, khinh thường món đồ tầm thường trong nhân gian. Nhưng khi nghe nói rất nhiều món đồ trang sức trên người La Linh Dư đều do Lục tam lang tặng, nàng ta không nén nổi, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn. Càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng mất tự nhiên —— Lục tam lang là danh sĩ đương thời, sao lại bị một nữ tử thô tục như vậy thu hút chứ?
Chẳng lẽ Lục tam lang không nhìn ra, vị biểu muội nghèo ở nông thôn của chàng là một nữ nhân có tâm cơ sao?
Cũng đã nửa năm rồi, mà Lục tam lang vẫn chưa nhìn ra?
Trần Tú không chịu thừa nhận Lục tam lang bị La Linh Dư thu hút, nàng ta cảm thấy nhất định là lang quân mình yêu thích đã bị nữ nhân xấu xa đó lừa gạt. La Linh Dư xinh đẹp như vậy, miệng mồm còn ngọt ngào, đúng là rất dễ dàng lừa gạt nam nhân.
La Linh Dư khoe khoang một hồi, khoe mệt rồi, nàng rời khỏi đám đông, tự mình rót rượu uống. Lúc nàng vui vẻ cúi đầu uống rượu, thì bên cạnh truyền đến giọng nữ lang ngạo mạn lẫn thận trọng: “Gì mà tình huynh muội bình thường? Cô tưởng bọn ta là kẻ ngu hả? Lục tam lang chưa bao giờ tặng chúng ta món quà sinh nhật nào quý trọng như vậy. Dựa vào đâu mà lại tặng cho cô?”
La Linh Dư nghiêng đầu, thấy là Trần Tú đã lâu không gặp.
Trần Tú khinh bỉ trừng mắt với nàng, dùng ánh mắt chê bai nàng “giả vờ giả vịt”.
La Linh Dư vuốt ve chiếc vòng trênh cánh tay, dưới cái nhìn của Trần Tú, nàng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống. Gương mặt ửng hồng chứa đựng tình xuân, nữ lang chẳng hề biện giải, khóe môi nhếch lên, không nén được đắc ý. Ngay trước mặt Trần Tú, La Linh Dư bật cười thành tiếng.
Trần Tú: “… !”
Nàng ta lại còn cười đắc ý như thế! Thật sự nên để các lang quân đến xem bộ mặt trong ngoài bất nhất của La Linh Dư!
La Linh Dư giả vờ vô tội, nhưng trong lòng biết rõ mọi người đang nghĩ gì. Trần Tú mới nói một câu, nàng đã bất giác vênh váo mỉm cười. Tuy không nói “Lục Quân thích ta, cô có thể làm gì được ta”, nhưng bộ mặt đắc chí tiểu nhân của nàng cũng đã đủ rồi, lấy vô thanh thắng hữu thanh.
E là Trần Tú chưa bao giờ gặp nữ nhân nào láo xược như thế, “cô cô cô” cả buổi, nhưng nghĩ đến bộ mặt độc ác của La Linh Dư, nàng ta không dám trêu chọc tiếp. Vành mắt Trần Tú đỏ bừng, nghiêng đầu suy nghĩ, có lẽ nội dung là “vì sao Lục tam lang lại bị mù”.
Tuy các nữ lang nghĩ nhiều, nhưng các lang quân thì chẳng mấy để tâm. Suy nghĩ của nam nữ vốn khác nhau, nữ lang dễ dàng chú ý đến những món quà lang quân tặng nữ lang, còn với nam nhân, chỉ khi đối phương thừa nhận thì mới vỡ lẽ. Cho nên, tối nay La Linh Dư vẫn là tiêu điểm của các lang quân. Có điều được Trần Tú nhắc nhở, La Linh Dư muốn tìm tam biểu ca của nàng trong đám đông, kính rượu Lục Quân để cám ơn.
Lục Quân cẩn thận như vậy mà. Nếu nàng chỉ hưởng thụ quà tặng của chàng mà không bày tỏ gì, chắc chắn Lục Quân sẽ trở mặt với nàng.
Nhưng tìm quanh một vòng, lại chẳng thấy người đâu.
Cẩm Nguyệt nói: “Tam lang đã ra ngoài rồi…”
Lúc này La Linh Dư mới nhớ ra, mọi người đều nói mấy năm nay Lục tam lang không tham gia yến tiệc như thế này. Bây giờ chàng vì nàng mà tự tổ chức… La Linh Dư rất kích động, nói với thị nữ của mình một câu rồi theo Cẩm Nguyệt chỉ đường, đi ra khỏi viện tìm người. La Linh Dư đi đến tận hành lang bên hồ lớn của Lục gia, mới nhìn thấy bóng dáng chàng thanh niên đang dựa vào lan can.
Không chỉ có một mình Lục Quân.
Mà lang quân gầy gò đứng cạnh chàng chính là Lục nhị lang Lục Hiển đã mất tích mấy ngày.
Lục nhị lang về rồi sao?!
Còn đang hàn huyên với tam đệ của hắn.
La Linh Dư gọi một tiếng “nhị biểu ca”, hai lang quân đang đứng nói chuyện trên hành lang cùng nhìn lại. Ánh trăng lắng trong, bóng hoa in dấu trên mình, Lục nhị lang sắc mặt tái nhợt, thái độ thân thiện, Lục tam lang khoác tay lên lan can, hờ hững nhìn về đây, nơi đáy mắt viết rõ hai chữ “lạnh lùng”.
La Linh Dư thầm mắng Lục Quân “dối trá”, rõ ràng ban ngày còn tốt với nàng như vậy, mà giờ ở trước mặt nhị ca, chàng lại bày ra dáng vẻ không quen biết nàng.
Nhưng Lục Hiển biết quan hệ giữa hai người ra sao.
Hắn vừa về đã đi gặp Lục Quân, bởi vì gã hầu của Lục Quân cứ thấp thỏm đợi hắn. Đệ đệ quan tâm mình đến thế, đương nhiên Lục Hiển phải đến an ủi đường đệ, đồng thời nhìn xem tam đệ và biểu muội còn cãi nhau không, sinh nhật của biểu muội như thế nào rồi. Giờ La Linh Dư tìm tới, đương nhiên không phải là tìm mình rồi, Lục Hiển gật đầu cười với Lục Quân: “… Đệ cứ chơi với biểu muội đi, huynh hơi mệt, để mai hai huynh đệ chúng ta trò chuyện tiếp vậy.”
Lục nhị lang cảm khái vỗ vai Lục Quân, ám chỉ rất rõ ràng: ngày lành cảnh đẹp, có giai nhân ở bên, tam đệ phải biết quý trọng đấy nhé.
Không ngờ Lục nhị lang mới tạm biệt bọn họ, còn đi chưa được bao xa, đã nghe thấy tam đệ không đứng đắn nói với biểu muội: “Muội không liếc mắt đưa tình với các lang quân kia nữa à?”
Lục nhị lang: “… ?!”
Bình thường tam đệ của hắn nói chuyện với La biểu muội như thế đấy hả? Quái, còn không nhiệt tình bằng mình nói chuyện với biểu muội nữa! Lục nhị lang thật sự rất muốn quay lại dạy dỗ tam đệ —— đệ như thế, hèn chi ở trong mơ không ôm được mỹ nhân về!
Lục nhị lang phải dựa vào ý chí mạnh mẽ mới nén được kích động muốn quay gót, mang theo tiếc nuối rời đi. Trên hành lang, ánh trăng, mặt nước và bóng cây luân phiên xao động, như gợn sóng lăn tăn chiếu xuống đất. Lục Quân vẫn nằm trên lan can nhìn mặt nước, La Linh Dư đứng cạnh chàng, kích động cám ơn: “… Bọn họ chỉ là người ngoài thôi, nói chuyện với bọn họ, đâu quan trọng bằng cám ơn Tuyết Thần ca ca được.”
Lục Quân xoay đầu lại, lạnh lẽo nhìn nữ lang bên cạnh, bất chợt hỏi: “Sinh nhật hôm nay suýt bị mọi người lãng quên, vậy mà muội còn vui đến thế. Muội không rút ra được bài học gì từ chuyện này à?”
La Linh Dư liếc xéo chàng.
Nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói: “Xin Tuyết Thần ca ca chỉ giáo.”
Lục Quân: “Thứ nhất, muội phải tự đứng dậy, tự mình làm chuyện của mình, không được trông cậy người khác nhớ chuyện của mình.”
La Linh Dư dẩu môi, không lên tiếng.
Lục Quân: “Thứ hai, nam nhân là người vô tình nhất thiên hạ. Có rất nhiều người thích muội, nhưng không ai yêu muội. Nếu chỉ dựa vào nam nhân thì mãi mãi không thành công được.”
La Linh Dư hừ một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi.
Sinh nhật êm đẹp của nàng đã qua, nàng lễ phép đến cám ơn chàng, vậy mà chàng lại dạy dỗ nàng, nói đạo lý với nàng, đúng là mất hứng. Mà cho dù chàng có nói đạo lý hay không, thì tóm lại cũng không phải là những thứ nàng muốn nghe bây giờ.
Lục Quân còn định nói “thứ ba”, thì bất chợt một tiếng nổ bùm vang lên, pháo hoa nở rộ trên không trung, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt của hai người. Tiếng nói đùa của các nam nữ ở ngay bên ngoài, thì ra là bọn họ bắn pháo hoa. Pháo hoa chiếu sáng cả vùng trời, rực rỡ đa sắc màu.
Dưới pháo hoa chói mắt, La Linh Dư cãi lại: “… Nam nhân khác có yêu muội hay không muội không biết, nhưng muội biết có một người, khi thấy muội nói chuyện với nam nhân khác thì sẽ ghen tị, sẽ nổi giận với muội. Huynh nói xem, liệu người đó có yêu muội không?”
La Linh Dư ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời.
Lục Quân nghiêng mặt nhìn nàng.
Nàng điềm tĩnh đứng bên chàng, những lúc yên tĩnh như thế, trông mới trong trẻo làm sao. Nữ lang ngẩng đầu nhìn pháo hoa, ánh lửa chập chờn trên mặt nàng, làn da nhẵn nhụi như tuyết lại như gốm, chói lòa lấp lánh. Rèm mắt vén lên, đôi đồng tử sáng ngời, cánh môi vểnh lên, cần cổ thon dài, bờ vai mảnh khảnh, cùng khuôn ngực đẫy đà của nàng… Lục Quân chống cằm, im lặng ngắm nhìn.
La Linh Dư nhìn pháo hoa, khóe môi cong cong. Đột nhiên thấy lạ, vì sao người bên cạnh lại không nói gì, nàng hồ nghi nghiêng đầu nhìn, nhưng bất chợt một bóng đen vụt qua trước mặt nàng, lang quân vừa rồi còn đứng yên bên cạnh đã thẳng lưng lên. Chỉ khoảng cách một bước, chàng đi tới trước mặt nàng, cúi mặt xuống.
Tim La Linh Dư đập thình thịch!
Chàng ôm lấy eo nàng, xoay người nàng lại đặt lên cột trụ hành lang, cúi người xuống hôn lên môi nàng. Lưng La Linh Dư dựa vào cột trụ, lúc môi chàng tiến đến, pháo hoa lại nở rộ trên không trung, chiếu sáng đôi mắt thanh tú dưới hàng mi. Lông mi dày dặn, đôi mắt đen láy cùng sống mũi cao, dưới ánh sáng rực rỡ, là dung mạo chói lóa rung động tâm can.
Đương lúc thất thần, cảm giác tê rần leo lên sống lưng, khiến nàng ngã ngồi xuống.
Nàng thở hổn hển, cánh tay bị chàng chụp lấy, móng tay chàng cào lên mu bàn tay.
Con tim đã dừng đập, lưỡi lang quân cạy mở răng nàng, mút mát từng chút một.
Chàng nhướn mắt nhìn.
Gương mặt đượm gió xuân.
Say trong hương hoa, mơ trong tiếng pháo. Khát khao nửa vời, bóng cây như nước. Đôi nam nữ tựa vào lan can trên hành lang, triền miên ôm hôn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đất trời bừng sáng.
Bỗng La Linh Dư ý thức được một điều, mình đã thích chàng mất rồi.
Thật sự thích chàng.
Như lời nói dối nàng nói với Phạm lang vậy. Nếu Lục Quân yêu nàng, nàng sẽ nghĩ hết mọi cách để gả cho chàng; còn nếu chàng không yêu nàng, nàng gả cho người có quyền thế tiền tài cũng chẳng sao.
– Hết quyển –