Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cậu ơi, mau mau dậy đi’

Cậu chưa kịp tỉnh ngủ thì đã có đứa đập cửa phòng cậu rầm rầm rồi. Cậu dụi dụi mắt rồi đi ra mở cửa. Châu Trân lúc này đã mặc hết đồng phục, buộc tóc luôn rồi đứng trước mặt cậu.

‘ Bé làm gì mà lên phòng anh sớm thế’

‘ Hôm nay khai giảng mà cậu, cậu quên rồi à’ Châu Trân chớp chớp mắt.

Cậu thở dài.

‘ Không phải là không nhớ, mà là chưa đến giờ’

Cậu đi vào trong nhà vệ sinh, trước khi đi còn bảo bé.

‘ Bé lấy hộ anh bộ đồng phục trong tủ’

Bé mở tủ đồ ra, đồ cậu nhiều lắm, toàn đồ đẹp thôi. Bé lấy đúng bộ đồng phục mà cậu hay mặc đi học ra. Ông chủ cho Ngọc An và Châu Trân học chung trường với cậu, nhưng ông dặn là có ai hỏi thì nói là em họ của cậu và Ngọc An, bé cũng thắc mắc lắm nhưng ông dặn thế nào thì nghe thế đó thôi. Trường bé đứng trong top những ngôi trường có đồng phục đẹp nhất đó. Nam sẽ là áo sơ mi trắng, quần màu kem, áo khoác và cavat màu xanh. Nữ sẽ cũng như thế, chỉ có điều là váy và nơ cổ màu xanh. Bé mãi ngắm nghía bộ đồng phục của cậu đến nỗi chủ nhân bộ đồng phục đứng sau lúc nào không hay.

‘ Anh thay đồ’

‘ Vâng’

‘ Sao bé còn đứng ở đây’

‘ Có gì sao cậu’

‘ Bé… ngốc lắm, đi ra ngoài, nhanh.’

Cậu đẩy bé ra cửa luôn, nhiều lúc bé ghét cậu ghê ghớm lắm, bé không làm gì cũng bảo bé ngốc, bé thấy tuy bé không thông minh bằng Ngọc An nhưng cũng đâu ngốc lắm đâu. Thế là bé đành lủi thủi đi xuống phòng Ngọc An, Ngọc An tuy ngủ dậy trễ nhưng được các dì giúp nên cũng xong rồi. Ba đứa nhỏ cùng nhau ngồi ăn sáng, mang tiếng là cô hầu nhưng bé vẫn được đặc cách hơn những người khác rất nhiều. Ăn sáng xong lại được xe nhà chở đi tới trường. Nói chung là trường tụi nó có mức học phí khá đắt, đa số là con nhà giàu. Gia đình cậu tuy không phải là quá giàu nhưng dư sức cho tụi nó học trường này, bé ngạc nhiên lắm, vì lần đầu thấy nhiều ô tô đến vậy. Ô tô cứ phải nói là nườm nượp, nhưng đa số đều là tài xế đưa đi, hiếm lắm mới thấy đích thân bố mẹ dẫn vào. Ngọc Anh và Châu Trân được cậu dẫn đến tận lớp, nói chung là đứng trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người về một người anh trai tuyệt vời. Cậu bảo với bé người mặc áo dài xanh, cao cao kia là giáo viên lớp bé. Cô ấy thân thiện lắm, khen cậu chu đáo rồi dắt tay bé và Ngọc Anh vào lớp.

‘ Hai em học ngoan nhé, lát ra về cứ đứng đây đợi anh’

‘ Vâng, cao khỉ’ Ngọc An bực mình với người anh trai này, lúc nào cũng xem mình là con nít hết.

---------------

Bé đi vào lớp với cô giáo, cô giáo cho mỗi bạn một viên kẹo. Bé với cả Ngọc An được ngồi chung với nhau bàn ba, bé tuy rất thích thú nhưng cũng hơi lo lắng. Bé khều khều Ngọc An.

‘ An ơi, cậu lo lắng không?’

‘ Mắc mớ gì, cô mà dám làm gì tớ bảo bố băm cô ra luôn’

Lúc này thì lớp đã đông hơn rồi, có thêm mấy bạn nam vào lớp nữa. Bé thấy bạn nào cũng trắng trẻo, mũm mỉm, đẹp ngời ngời, chả giống cậu nói tẹo nào, nói chung là rất đẹp trai, bé thích. Nhưng còn ị đùn hay không thì bé chả biết, nhưng bé tin là cậu sẽ không nói dối bé đâu.

‘ An, sao Trân thấy bạn nào cũng xinh trai hết vậy, mà cậu bảo chả có ai xinh’

‘ Bạn ngốc quá, tên cao khỉ ấy lừa bạn đó’

Thế là cậu lừa bé thật ư, bé chả tin đâu. Bé lắc đầu, chắc là có sự nhầm lẫn thôi, ra chơi bé sẽ hỏi cậu.

‘ Trân ngốc ơi là ngốc’

Đánh trống vào lớp rồi nên hai bé không nói chuyện nữa, lúc này có một bạn nam xin lỗi cô vào lớp trễ. Cô hiền lắm, chỉ bảo bạn về chỗ thôi. Cậu bé này cũng khá xinh xắn đấy chứ, mắt to này, mũi cao, tóc để tóc ơn đờ cứt như anh Hàn bữa giờ cô hay xem. Mà bạn ngồi sau lưng cô thì phải. Buổi gặp đầu tiên đương nhiên phải có màn chào hỏi rồi. Các bạn trong lớp lần lượt giới thiệu bản thân.

‘ Em tên Châu Giang ạ’

‘ Em tên Ngọc An, bố em là tổng giám đốc tập đoàn LF, mong mọi người để ý giùm’

Đấy, ai cũng chỉ giới thiệu tên, chỉ có Ngọc An là bồi thêm chức vụ của bố mẹ, kiểu sợ ai không biết bố là ai không bằng. Nhưng đến lượt bé rồi, bé run run đứng dậy, nắm chặt hai tay vào váy.

‘ Em… em tên… Chu…Trân Châu’

Bé thở phào nhẹ nhõm khi đã giới thiệu xong, thả hai bàn tay ra khỏi váy đã nhăn nhúm một mảng. Bỗng có giọng nói từ phía dưới truyền lên.

‘ Tên, thật đặc biệt’

Đó là giọng của bạn nam bàn dưới, giọng bạn ấy hay lắm, tuy chỉ là một câu ngắn nhưng làm bé để tâm rồi. Bé thì lúc này mặt đã nhượm đỏ vì khen rồi, cậu cũng hay khen bé mà, cơ mà lần này nó cứ khan khác. Âý vậy mà người kế bên chả liên quan gì đến lại quay xuống hét to lên.

‘ Tên người ta đẹp thì liên quan gì đến cậu, thấy gái đẹp là cứ sáp vô à. Tin tôi bảo bố cạo đầu cậu không’

‘ Hai em, giữ yên lặng một chút nhé’

Lúc này Ngọc An mới chịu quay lên.

‘ Nào, bây giờ đến lượt bạn nam khôi ngô cuối lớp nào’

Bạn nam ấy đứng lên, vuốt tóc ưng đờ cứt. Lạnh lùng nói.

‘ Hoàng An Dương, bạn nữ bàn trên mong nhớ giùm nhé!’

An Dương sau khi trả lời xong thì bình thản ngồi xuống.

Ngọc An thì chả chịu thua đâu, lầm bà lầm bầm.

‘ An Dương á, tên giống con gái thấy bà’

Tai An Dương thế mà thính lắm, nghe rõ mồn một lời nói của Ngọc An. Đúng lúc này người đó mới sửng sốt, tại sao con nhỏ đó lại biết được chuyện đó. Thật ra thì bố mẹ tưởng An Dương là con gái nên đặt tên là Ánh Dương, tên hay bỏ mẹ luôn. Trời trêu thế nào mà sinh ra chả phải cô bé đáng yêu rực rỡ mà là một cu cậu. Cả nhà cũng thấy tên kia con gái quá, đổi sang An Dương cho nó nam tính tí xíu. Thật ra là rất ít ai biết chuyện này lắm, vì tên An Dương nghe cũng hay hay, tại sao con bé bàn trên lại biết chuyện này, từ nay con đó chính là kẻ thù không đội trời chung.

Truyện Chữ Hay