Hôm qua Z cảm mạo, có chết cậu ấy cũng không uống thuốc, đã vậy còn bận rộn ở công ty nguyên một ngày, sáng sớm hôm nay thức dậy đột nhiên phát sốt. Tôi đơn giản chỉ là viết đơn nghỉ phép giúp Z, sau đó cũng tự mình xin nghỉ phép, ở nhà chiếu cố cậu ấy. Cậu ấy vừa uống xong thuốc hạ sốt, ăn một ít cháo thịt, và nằm ngủ lại.
Cả tôi và Z đều thuộc kiểu người khỏe mạnh, một năm bốn mùa rất hiếm khi bệnh, chúng tôi còn thi xem ai bị bệnh đầu tiên trong năm mới (đây là một trong số ít chiến thắng của tôi), sau đó vì thực tại quá khắc nghiệt nên chỉ bị hai phiếu đã từ bỏ rồi. Trong những ngày thường Z thích nghĩ ra hàng trăm việc để tôi giúp cậu ấy, điều đó làm cậu ấy có nghị lực hơn. Sáng sớm tôi đánh răng rửa mặt xong, nhìn thấy Z vẫn chưa ra ngoài, thì đến phòng gọi cậu ấy, ngay khi tôi mở cửa giọng r3n rỉ của cậu ấy đã đến tai tôi.
Tôi bước tới, dừng lại ở cuối giường nói, nếu không muốn trễ thì nhanh dậy đi.
Z đẩy chăn ra, để lộ toàn bộ khuôn mặt, nhìn tôi một cách đáng thương, Tiểu Hà Hoa, tớ phát sốt rồi, cậu qua sờ xem.
Nếu như không biết trước đó cậu ấy cảm mạo thì tôi chắc chắn sẽ rời khỏi cửa. Z thấy tôi không động, lại lặp lại lần nữa, tôi chỉ có thể đi đến sờ tay lên trán, tôi không ngờ rằng, cậu ấy không có lừa tôi.
Tôi quay lại và bước nhanh ra ngoài, Z nhanh chóng nói, tớ muốn một cái nhiệt kế điện tử, chuẩn một chút.
Đợi tôi đem nhiệt kế về, sau đó nhìn thấy độ, tôi hiểu rằng, thời gian nô lệ của tôi bắt đầu. Z nói, đầu cậu ấy dường như chứa đầy chì, vừa nặng lại vừa đau, người mơ mơ hồ hồ, toàn thân không có khí lực. Tôi hỏi cậu ấy có muốn đến bệnh viện không, cậu ấy lại nói sẽ uống thuốc xem sao, không muốn cái gì cũng đến viện.
Tôi không động được cậu ấy, cũng không thuyết phục được cậu ấy, chỉ có thế đi đến hộp thuốc và lấy ra thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm rồi cho cậu ấy uống. Nào ngờ lúc cậu ấy cầm ly nước thì nói, tớ muốn uống nước lạnh, nước nóng như vậy không thể uống thuốc được.
Có một câu hỏi, đến nay chúng tôi vẫn không biết được đáp án, tôi và Z không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết là ai ảnh hưởng đến ai, một năm bốn mùa, bất kể xuân hạ thu đông, chúng tôi đều uống nước lạnh, trừ lúc ăn mì, máy lọc nước cơ bản không có nước nóng.
Tôi cố gắng bỏ lời nói của Z ngoài tai, cố gắng nói với Z bằng thái độ đối với bệnh nhân, cậu có hiểu nước nóng nghĩa là gì không? Đây là nước ấm.
Z biểu hiện không muốn uống nước ấm, yêu cầu tôi thêm một chút nước lạnh, không dễ dàng gì để cậu ấy uống được thuốc. Tôi lo lắng cậu ấy đói, cũng muốn cậu ấy có chút năng lượng, nên đi nấu chút canh nóng, đặt trước mặt cậu ấy, nhưng mà cậu ấy cư nhiên lại bắt tôi đút. Hỏi vì sao thì cậu ấy nói rằng không có sức lực, cầm bát không được, sợ làm đổ trên giường. Thấy cậu ấy bây giờ là bệnh nhân, tôi nhịn, từng muỗng từng muỗng giúp cậu ấy uống hết số canh. Tôi vừa dọn bát, vừa nói, ngủ một giấc đi, ngủ xong nếu không thấy tốt hơn thì tôi sẽ đưa đi bệnh viện.
Z gật gật đầu, và khen tôi giỏi. Tôi vừa nghe xong liền biết chắc chắn rằng có việc cần nhờ, quả nhiên, Z nhìn đống quần áo chưa giặt rồi nhìn tôi. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm áo quần ủy khuất đem ra ngoài giặt. Qua hai phút, thì nghe thấy tiếng Z trong phòng vọng ra “Hoa Sen Nhỏ, Hoa Sen Nhỏ”, thật sự, lúc đó tôi sợ rằng mình không kìm chế nổi mà lao vào đập cậu ta.
Tôi tiến đến cửa phòng và hỏi cậu ấy muốn gì, cậu ta cư nhiên nói, tớ đau đầu, muốn ngủ mà không ngủ được, cậu kể chuyện cho tớ nghe được không?
Tôi giang hai tay hỏi cậu ấy, cậu cảm thấy trong nhà này có chuyện gì để kể không? Cậu ấy cầm chiếc điện thoại đầu giường và lắc lắc, trong này có chuyện cổ tích.
…
Kết quả là câu chuyện đầu tiên kết thúc, Z đã không trụ nổi nên thiếp đi. Giặt áo quần xong, tôi liền đi phơi áo quần. Sau khi phơi quần áo, tôi đi quanh phòng Z một lúc, cậu ấy vẫn ngủ. Tôi chạm vào trán cậu ấy, dường như nó không còn nóng như trước, đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ thương lượng cùng cậu ấy.
Tôi sớm đã biết hôm nay cậu ấy sẽ bị sốt, hôm qua đã bảo cậu ấy uống thuốc, nhưng cậu ấy cứ không chịu. Nhưng mà nghĩ kỹ một tí, nếu như không phải hôm qua mệt cả ngày, Z cũng sẽ không dễ dàng gục ngã.
Trong công ty chúng tôi có một câu nói, nói là phụ nữ chính là đàn ông, còn đàn ông chính là động vật. Sự việc vừa nhiều lại vừa phức tạp để nói, có chút hơi cường điệu, vì để tạo ra hiệu quả làm hài lòng khách, nên tăng ca cũng là điều phổ biến. Năm ngoái một cô bạn của tôi (chính là người nói với Z về khó khăn của tôi) đã từ chức ở một công ty khác, triệt để chuyển đi.
Thật ra tôi và Z cũng có ý định đổi nghề, nhưng nghĩ lại thì vẫn chọn tiếp tục tiến về phía trước. Một là vì chúng tôi có một người bạn đồng hành, không phải chiến đấu một mình, hai là chúng tôi đã làm việc được ba năm, cũng không tính là ngắn, không thể nói bỏ là bỏ, quan trọng nhất là điều thứ ba, chúng tôi thích công việc này, tuy mệt mỏi nhưng cũng là một loại hài lòng.
Tôi nhớ khi chúng tôi học việc, phát điên vì vẽ tranh đồ họa, học tập chăm chỉ để giành cơ hội. Sau đó trời không phụ lòng người, cơ hội của chúng tôi đến sớm hơn những người học việc cùng thời.
Bây giờ cuộc sống có thể nói là một trăm phần trăm không lo lắng, nếu như tôi không nhận ra rằng tôi có khả năng thích Z.
Hậu quả của việc xin nghỉ phép một ngày chính là hôm nay cùng Z bận đến mức muốn bùng nổ, cũng may là đêm qua Z hạ sốt, nếu không sẽ không biết đi về đâu. Sau khi tan làm, hiện tại chúng tôi không còn năng lượng để về nhà làm bữa tối nên đã chọn một quán ăn gần công ty. Nhưng chỉ là tôi không ngờ tới, ngẫu nhiên lại gặp T.
Lúc tôi đang chuẩn bị bước về chỗ cùng với bữa ăn của mình thì thấy T cùng một đồng nghiệp nữ bước vào. T rõ ràng nhìn thấy tôi, nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là gọi tôi mà là tìm thân ảnh của Z. Sau đó, không có gì đáng ngạc nhiên khi bàn ăn hai người giờ trở thành bốn người.
Con người của Z có chút bi3n thái, không thích ăn gừng, thậm chí là ghét gừng. Từ trước đến nay chưa từng nói bỏ gừng, dù rằng có nhiều món ăn sẽ không ngon nếu không có gừng, nhưng theo lý luận của Z thì người tốt chính là người giúp cậu ấy lựa gừng ra khỏi món ăn. Không lạ gì khi lúc Z ăn lại đẩy tô cho tôi đầu tiên.
Ban đầu T còn cười cười nói nói, nhìn thấy cảnh đó, mắt nhìn tôi và Z không động, cuối cùng hỏi một câu khiến tôi gần như nôn ra máu, cậu nói thật đi, cậu ba lần cự tuyệt tôi có phải vì HH không?
Mặc dù tôi có hơi kỳ vọng vào câu trả lời của Z, nhưng tôi biết, trước những thứ không nhất thiết phải rõ ràng, có một số đáp án Z sẽ không nói ra, tôi cũng không dám nghe. Tôi trả lại bát không có gừng cho Z, vừa định bác bỏ thì nghe Z cực kỳ bình tĩnh trả lời, không sai, là vì Hoa Sen Nhỏ.
Hai người, cả T và cô bạn, từ biểu hiện nghiêm túc biến thành [la hét], tôi vừa khóc vừa cười, để không bị mang tiếng trong công ty, tôi chỉ có thể giải thích với T, cậu đừng nghe Z nói bậy, cậu ta là sợ thế giới chưa đủ loạn ấy mà. Cậu ấy từng nói với tớ, cảm thấy cậu rất tốt, cậu ấy sẽ sớm thích cậu thôi.
Z đương nhiên không muốn nghe tôi nói như vậy, cậu ấy quàng qua vai tôi, cười híp mắt nhìn T, cậu tin tớ hay tin cậu ta?
T nhìn Z, rồi lại nhìn tôi, sững sờ nhắc lại câu mà Z vừa mới nói. Một đồng nghiệp nữ khác thậm chí còn phóng đại hơn, tôi nghi ngờ cô ấy là hủ nữ kín, tôi thở dài và quyết định kết thúc bữa ăn một cách lặng lẽ.