Edit: Xoài
Beta: Cyane
–
Nhan Lộ Thanh cũng không biết mình chậm chạp được mấy phút, kết thúc quá trình khiến người khác muốn chết chìm của trận cuối cùng kia xong cô cũng không ngủ ngay, ý thức mơ hồ một lúc thì tỉnh táo lại.
Cả người không có sức lực, tuy rằng có hơi không thoải mái nhưng lại giống đang bay trên mây mềm mại như bông gòn vậy, cảm xúc kỳ lạ khó tả.
Tầm mắt cô vừa rõ ràng hơn thì nhìn thấy một bóng người kế bên đang cúi xuống, Nhan Lộ Thanh cảm thấy chân và eo bị người khác nhấc lên, đôi mắt lập tức trợn to, theo bản năng ôm cổ anh.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói nhàn nhạt của Cố Từ truyền đến.
Bây giờ anh nói chuyện càng thêm từ tính không giống lúc ngày thường, âm cuối nghe có vẻ lười nhác. Vừa mới làm chuyện thân mật nhất xong, khiến Nhan Lộ Thanh lập tức nhớ đến hơi thở vẫn hổn hển văng vẳng bên tai cách đây không lâu, khiến người khác muốn ngừng mà không được.
Cô chậm rãi nói: “Ừm.”
Cố Từ vẫn chu đáo như vừa nãy, luôn không bật đèn. Chỗ này là phòng anh đã ở lúc đôi mắt không tốt, có lẽ cũng đã quen thuộc với mọi thứ nên quá trình giúp cô tắm cũng tương đối thuận lợi.
Nhan Lộ Thanh vốn dĩ đã lười nhúc nhích, hơn nữa chuyện thân mật nhất cũng đã xong xuôi hết rồi, cô đối với loại hoạt động bổ sung này nọ cũng tiếp thu tốt hơn.
Hơn hết là Cố Từ còn mát xa eo cho cô, rất thoải mái. Lúc nằm trong bồn tắm, Nhan Lộ Thanh không nhịn được bình luận: “Không phải anh từng làm nhân viên phục vụ trong trung tâm tắm gội đó chứ?”
Trong phòng tắm tối tăm vang lên tiếng cười khẽ của anh. Qua một lát sau, Cố Từ tiến đến bên tai cô, cánh môi cọ qua vành tai, không chút để ý trả lời: “Em có thể cân nhắc xây một cái, anh sẽ làm phục vụ độc quyền cho em.”
“…”
Phục vụ độc quyền gì chứ… Thật là khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.
Chủ nhà Nhan âm thầm đỏ mặt.
Đúng lúc tắm tới nơi nào đó, độ nóng trên mặt của chủ nhà còn chưa biến mất thì màu sắc lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô vốn định giả làm đầu gỗ cho đến lúc tắm xong, nhưng vị nhân viên phục vụ độc quyền kế bên này lại không nghĩ như vậy.
Anh không chỉ chạm nhẹ, còn hỏi: “Đau không?”
Nhan Lộ Thanh cố gắng chịu đựng loại cảm giác thẹn thùng này, ăn ngay nói thật: “Không… đau lắm.”
Cũng chỉ là không thoải mái thôi, nói đau đến tê tâm liệt phế thì đúng thật là không có.
“Vậy vừa rồi em khóc gì thế?”
“…” Nhan Lộ Thanh sửng sốt.
Vừa nãy đúng thật là cô có rớt vài giọt nước mắt, nhưng mà… Nhưng mà đó là nước mắt sinh lí mà, rất nhiều cảm giác kịch liệt đan vào nhau, cũng không phải chỉ có cảm giác đau.
“Nếu không đau đến thế thì…” Cố Từ đột nhiên cười cực kỳ mờ ám, giọng nói cũng vô cùng không đứng đắn, tiến đến trước mặt cô: “Vậy nước mắt này là…”
“…!!!”
Nhan Lộ Thanh tay chân lanh lẹ bịt miệng anh lại, sợ anh nói ra từ khiến người khác xấu hổ muốn chết, vội vàng nói: “Câm miệng! Đau! Là đau đó!”
“…”
Cố Từ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Tắm sạch sẽ, mát xa xong lại lau khô, cô vô cùng thoải mái dễ chịu rồi được ôm trở về giường.
Đồng hồ sinh học của hai người thật ra đã bị phá vỡ, Nhan Lộ Thanh vừa lên giường thì toàn bộ cảm giác buồn ngủ liền ập tới, lúc đôi mắt gần như không nhấc lên nổi thì lần thứ hai nghe được giọng nói quen thuộc.
“Đừng ngủ vội.”
“…” Trực giác hình như không phải chuyện tốt gì, Nhan Lộ Thanh nhắm hai mắt trả lời: “Sao thế?”
Bên hông cô có một cánh tay đ xuống, hơi nặng, khe hở ngón tay bị một ngón thon dài hơn luồn qua, tạo thành tư thế mười ngón tay đan nhau.
Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Sau khi làm chuyện này, Từ công chúa ngày thường có cảm giác lạnh lùng khó gần lại trở nên rất bám người. Tuy anh với cô vẫn luôn không có cảm giác xa cách, nhưng quả thật cũng chưa từng dính người đến như vậy.
Nhan Lộ Thanh rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Cứ nhất quyết phải mười ngón tay đan nhau làm gì chứ… Thật đáng yêu!
Cô cười thầm, đang chuẩn bị nắm lại bàn tay anh đi ngủ, lại nghe thấy anh dán vào sau tai cô, nói: “Có thể giúp anh mát xa chút không?”
“?” Câu hỏi này kỳ lạ thật đấy, Nhan Lộ Thanh hỏi lại: “Mát xa chỗ nào?”
“Ngón tay hoạt động cả đêm.” Giọng nói anh mang theo ý cười nhàn nhạt, dõng dạc đáp: “Có hơi mỏi.”
“…”
Sáng sớm hôm sau, lúc Nhan Lộ Thanh tỉnh lại nhìn về phía cửa sổ, trước tiên ngắm nghía ánh sáng trong nhà, lại híp mắt nhìn vị trí mặt trời ngoài ô cửa, đưa ra kết luận: Tiết học buổi sáng hôm nay coi như toang, đã qua giờ học buổi sáng rồi.
Cô cũng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên định nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc sắp nhắm mắt lại, vừa hay nhìn thấy trên bức tường đối diện, đó là ảnh chụp treo tường của bọn họ.
Vì sau khi quay về, hai người cũng không ra ngoài, đến kỷ niệm ngày thành lập trường lần đó, Nhan Lộ Thanh thật ra đã lên mạng tìm ảnh, in ra sau đó dán vào rồi treo lên tường, nhưng sau đó cũng không có thêm thành viên khác gia nhập nữa.
Cô đang xuất thần nhìn bức hình mình và đại mỹ nhân chụp chung, cánh tay trên hông ở phía sau hơi siết chặt, ngón tay cô cũng động đậy theo…
Lúc này Nhan Lộ Thanh mới ý thức hai người vậy mà lại kéo tay nhau ngủ cả một đêm, ngón tay của cô đã sắp bị nắm đến tê rần rồi.
Cô nghe thấy câu thăm hỏi lười nhác của người phía sau.
“Chào buổi sáng.”
“…”
Tối hôm qua cô nhớ rõ ràng là mình đã dứt khoát thả lỏng tay của người này ra rồi mà.
Thừa dịp cô ngủ lại nắm trở về à?
Giỏi lắm.
Từ công chúa bám người là chuyện thật %!
Đúng lúc nhìn thấy ảnh chụp trên tường, Nhan Lộ Thanh bỗng nghĩ ra một ý, cô buông tay Cố Từ, hai tay sờ song dưới gối một hồi lâu mới lấy điện thoại ra. Sau đó cô nằm ngửa lại, sửa tóc trên trán, nhìn đôi mắt Cố Từ vì buông tay ra tay mà hơi khó chịu, giải thích nói: “Chụp ảnh.”
Sau đó ngón tay cô vòng qua vòng lại giữa camera gốc và phần mềm làm đẹp, sau đó quyết định mở camera gốc ra.
Bởi vì Nhan Lộ Thanh chụp ảnh với người khác dùng phần mềm nào thì đều theo ý của bạn bè, dựa theo sở thích của bạn bè để chọn. Cô và Bánh Quai Chèo Nhỏ chụp ảnh, Bánh Quai Chèo Nhỏ thích dùng những hiệu ứng, chức năng làm đẹp.
Có một lần, lúc cô chụp hình cho Cố Từ cũng theo thói quen bấm mở phần mềm hoa hoè loè loẹt đó ra, nghĩ mở cũng đã mở rồi, không bằng trước tiên chụp một tấm xem thế nào.
Kết quả sau khi chụp cho anh xong, không biết có phải do chức năng kia quá mức khoa trương hay không mà tấm ảnh chụp đó quả thực còn xấu hơn vài lần so với anh, tiêm mặt tiêm má rất mất tự nhiên, chỗ nào cũng trở nên ảo lòi.
Nên sau này lúc cô và đại mỹ nhân chụp hình, vì để giữ nhan sắc xinh đẹp vốn có của anh nên đều dùng camera gốc, hoặc là camera sau.
Haiz…
Sau khi canh camera ngay rồi, trong lòng Nhan Lộ Thanh liền thở dài.
Dùng camera gốc đúng là muốn kiểm tra cách quản lý biểu cảm và trạng thái làn da của người ta mà.
May mắn gần đây cô đang quản lý đồng hồ sinh học của Cố Từ, chính mình cũng trở nên vô cùng khỏe mạnh, bằng không sẽ không thể chụp được tấm ảnh đẹp nào.
Cô hơi nghiêng đầu, đại khái dựa vào cổ anh để chụp, rất tâm cơ giấu khuôn mặt của bản thân hơn phân nửa.
Nhan Lộ Thanh vừa lòng mà xem lại hình ảnh.
“Sao lại muốn chụp ảnh?” Cố Từ ở bên cạnh cô hỏi.
“Bởi vì để kỷ niệm chứ sao.” Nhan Lộ Thanh nói với lẽ đương nhiên: “Lần đầu tiên, xong việc, mặt trời lên cao rồi… Chậc chậc chậc, quá có ý nghĩa còn gì.”
Nhìn nhìn một hồi, cô đột nhiên sửng sốt, đôi mắt hơi nhíu lại, phóng to ảnh chụp ra.
Trên xương quai xanh của mình vậy mà lại có một vệt màu đỏ cực kỳ rõ ràng.
Chắc là do cảm giác ở nơi khác mãnh liệt hơn nên Nhan Lộ Thanh không có chút ấn tượng nào đối với chỗ này, nhưng đúng là anh cũng từng hôn rất nhiều nơi.
Cô ngơ ngác mà nhìn về phía Cố Từ, hỏi trắng trợn: “Anh gặm à?”
Cố Từ hơi chớp mắt.
Đây là câu trả lời khẳng định.
“…” Nhan Lộ Thanh nhắm mắt, cắn răng: “Bây giờ thời tiết càng ngày càng ấm, đã sớm vào xuân rồi, anh có thể chú ý vị trí chút hay không vậy!”
Cố Từ cười: “Chuyện này cũng không phải anh muốn chú ý là có thể khống chế được.”
Nhan Lộ Thanh trừng anh, anh lại không chút để ý mà từ trong chăn vươn tay ra, đầu ngón tay thon dài gõ vào xương quai xanh của bản thân: “Vậy để công bằng, lần sau tới lượt em gặm.”
“…”
Hai người ngủ nướng rất lâu, tiết học buổi sáng cũng không đi. Vốn muốn buổi chiều cùng nhau xuất phát, kết quả ăn cơm trưa xong bọn họ lại ngủ trưa tiếp, ngủ hết cả buổi chiều.
Vì thế hôm sau lúc đi học, đối mặt với câu hỏi của Bánh Quai Chèo Nhỏ, Nhan Lộ Thanh vội vàng trả lời, mơ hồ nhận tội.
Sau khi nghe cô nói xong, Bánh Quai Chèo Nhỏ như bị sốc, sửng sốt vài giây mới bỗng dưng há miệng: “A…”
Ngoại trừ âm đầu tiên, kế tiếp Nhan Lộ Thanh đã kịp thời che lại mới không phát ra tiếng hét cao của nữ nào.
Nhưng cô nàng vẫn luôn tương đối hưng phấn.
Trong lúc tham gia tiết học chuyên ngành, tai phải Nhan Lộ Thanh là những câu nói khó hiểu tối nghĩa của giáo viên, tai trái truyền đến câu hỏi của Bánh Quai Chèo Nhỏ.
““Do” rồi hả? Cậu không gạt tớ đó chứ?”
“…”
Đang là tiết tiếng Anh, tai phải là từ “do” trong miệng giáo viên, tai trái lại đang nghe Bánh Quai Chèo Nhỏ nói…
“Thật sự “do” rồi à?”
“…”
Nhan Lộ Thanh không thể nhịn được nữa, cô túm lấy bím tóc của Bánh Quai Chèo Nhỏ, đè thấp giọng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: ““Do” rồi “do” rồi “do” rồi! Ngày hôm qua không đi học là vì chủ nhật đã “do” rồi đó! Con mẹ nó đừng có hỏi lại nữa!”
Mặt Bánh Quai Chèo Nhỏ đỏ bừng.
Cô ấy “ồ ồ ồ” một hồi. Lúc ăn cơm trưa lại liên tục hỏi cô chút chi tiết không tính là lộ liễu quá, Nhan Lộ Thanh có thể trả lời đều trả lời hết, nếu câu nào quá chi tiết hoặc là cảm thấy ngại ngùng thì tất nhiên sẽ không nói với cô nàng.
Ăn xong cơm trưa, Bánh Quai Chèo Nhỏ nghịch điện thoại một lúc, một hai phải kéo cô vào game.
Nhan Lộ Thanh bất đắc dĩ online, ngay tức thì nhận được lời mời của cô nàng.
Thì ra cô ấy đã sửa tên game của mình.
[CP của tôi cuối cùng đã “do” rồi]
Toàn bộ thành tích thi bổ sung có sau năm ngày, lúc nhận được email báo điểm là ngay ngày thứ bảy. Nhan Lộ Thanh thi thật sự rất tốt, dù sao lúc ôn tập cô cũng đã nỗ lực hết mình, hơn nữa do trong nhà có vị dạy dỗ và đoán đề cấp bậc thần thánh kia, ngay cả môn không giỏi nhất cũng làm được hơn điểm.
Tóm lại, thành tích cuối kỳ này sẽ không quá ảnh hưởng đến việc chuyển sang chuyên ngành mới.
Sau đó Nhan Lộ Thanh dựa theo trang web trường yêu cầu để tải đơn xin chuyển chuyên ngành, nhưng vẫn chưa tới lúc mở nộp đơn, nên cô nhớ kỹ lại ngày mở, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Đối với cô mà nói có việc càng quan trọng hơn, là chuyện đã giữ trong lòng cả tuần nay.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Cố Từ đã ra khỏi nhà, hình như buổi tối còn phải đi ăn tối. Lúc giờ tối Nhan Lộ Thanh gọi video bảo anh không được uống rượu.
Khi gọi video với anh, Cố Từ lúc ấy không biết đang ngồi trong văn phòng nào, vẫn chưa thay bộ vest đứng đắn này ra, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cô rất thích, tay áo vén lên tới khuỷu tay.
Cô nhìn thấy cánh tay anh.
Một tuần trôi qua, vết đỏ xung quanh hình xăm đã biến mất gần như không thấy nữa, thoạt nhìn không còn đáng sợ y như ban đầu. Lúc cử động lại thỉnh thoảng lộ ra, có một cảm giác hài hoà kì lạ với anh.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô kêu Makka Pakka, hỏi: “Bây giờ tôi có thể xem toàn bộ nội dung của quyển sách gốc được không?”
“Lúc trước không thể cho cô xem được, tôi chỉ có thể đọc cho cô xem.” Makka Pakka vui vẻ nói: “Nhưng gần đây tôi mới được thăng chức! Ít nhiều cũng nhờ Maria và bạn trai Boss của cô đó! Quyền hạn sau khi thăng chức tăng cao, có thể chia sẻ với cô màn hình của tôi.”
Trước mặt Nhan Lộ Thanh quả nhiên xuất hiện màn hình xem chung của Makka Pakka chia sẻ với cô, là một màn hình có cảm giác vô cùng khoa học, bên trên là mấy dòng chữ dày đặc, đúng là nguyên văn mà cô tìm.
Hình dung với Makka Pakka một lát, tìm tòi từ ngữ mấu chốt, Nhan Lộ Thanh lập tức ngơ ngẩn.
Thì ra trong sách gốc anh cũng xăm mình.
Tuy rằng không có nội dung, không có nguyên nhân, nhưng cũng là một hàng chữ xăm trên mặt trong của cánh tay, vị trí cũng giống như bây giờ.
Lúc Cố Từ về đến nhà đã giờ rưỡi, đã đạt giới hạn của việc rời đi sớm.
Khi anh trở lại phòng, Nhan Lộ Thanh đang nằm trên giường xem điện thoại, sau khi thấy anh về thì hơi ngồi dậy, há miệng, dường như muốn nói gì đó rồi lại nuốt ngược trở lại.
Anh hiểu rõ, mở miệng nói: “Em có chuyện muốn nói à?”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ừm.”
Bởi vì mới uống rượu xong, bây giờ với khoảng cách này cô chắc chắn sẽ không ngửi được, Cố Từ không đến gần, trực tiếp cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm: “Tắm xong rồi nói.”
Chờ lúc anh trở ra, Nhan Lộ Thanh vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, như đang đặc biệt chờ anh vậy. Tuy rằng bên ngoài bình thường nhưng thoạt nhìn có hơi không giống bình thường.
Anh đã biết thành tích thi bổ sung rồi, trừ cái này ra, gần đây hình như cũng không có việc gì lớn đáng để cô đề cập tới.
Cố Từ đi qua ngồi ở mép giường, Nhan Lộ Thanh lập tức nghiêm mặt nói: “Hôm nay anh không được phép nói dối.”
“…” Anh hơi sửng sốt, rồi sau đó cười: “Lúc trước anh đã từng nói dối à?”
“Đương nhiên.” Nhan Lộ Thanh thật ra không mấy vui vẻ, nhưng vẫn rất ổn định nói: “Hôm nay, em chính là muốn vạch trần lời nói dối của anh đó.”
“Thật không?” Cố Từ cảm thấy rất hứng thú mà nhướng mày: “Tới vạch trần anh nghe thử.”
Anh mặc một bộ đồ ngắn tay màu trơn, Nhan Lộ Thanh giữ chặt cánh tay trái của anh, quay sườn tay bên trong ra, dòng địa chỉ kia xuất hiện.
Cô nhìn thẳng anh: “Đây không phải lần đầu tiên anh xăm hình.”
“…”
Tuần trước Nhan Lộ Thanh đã cảm thấy không bình thường, lại vì chuyện xảy ra hôm đó nữa, nên loại chuyện không bình thường này bị loãng mất, quên mấy ngày, cho đến hôm nay cô mới nhớ ra để đi tìm nguyên văn xem. Thì ra khi đó có cảm giác không bình thường là do mình đã từng thấy qua, để lại ấn tượng, Cố Từ lúc trước cũng từng xăm mình.
“Anh đừng nói dối.” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Lúc trước anh… Có phải cũng xăm hình này đúng không?”
“…”
“Có phải anh…” Cô bỗng nhiên nói không nên lời, ngừng vài giây mới tiếp tục mở miệng: “Vốn dĩ chưa từng quên em đúng không?”
“…”
Sao tự nhiên lúc không cần thông minh thì lại thông minh thế nhỉ.
Sau đó Cố Từ im lặng rất lâu, anh nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, tìm từ ngữ thích hợp để mở miệng: “Cũng không thể nói là “vốn dĩ” được, vì chính xác là anh đã từng quên.”
Giọng điệu anh nhàn nhạt kể lại: “Lúc ban đầu, đôi khi anh sẽ quên, sau đó có đôi khi sẽ nhớ tới.”
“Hình xăm kia, là đôi lúc nhớ tới em… nên đi xăm.” Giọng nói anh hơi ngập ngừng: “Anh muốn giữ lại để nhắc nhở mình.”
“…”
Trong phòng an tĩnh một hồi.
Có tiếng giọt nước rơi “lộp bộp” xuống chăn.
Đáy mắt Cố Từ hiện lên chút bất đắc dĩ, duỗi tay lau mắt cô: “…Cũng không thể trách anh nói dối được.”
Thật ra lời anh nói so với tưởng tượng của Nhan Lộ Thanh không khác nhau lắm, lúc bản thân suy nghĩ thông suốt thì cô cũng đã rất khó chịu, nhưng nghe thấy chính miệng anh nói ra, loại cảm giác khó chịu này vốn dĩ không có từ ngữ nào có thể hình dung được.
Vì sao anh lại chọn chết đi, lại bởi vì chấp niệm mà sống lại, loại chấp niệm đó… gần như đều không cần phải hỏi nữa.
Sau khi bọn họ tách ra, cô luôn cảm thấy chỗ nào đó trống rỗng, nhưng cô cũng chưa từng nhớ tới việc cô từng gặp một thiếu niên ở thế giới khác ở ngay trong phòng.
Nhan Lộ Thanh quả thực không dám nghĩ tới, nếu bản thân mình lúc trước nhớ rõ toàn bộ, lại biết rõ không còn được gặp lại anh nữa thì cô sẽ khổ sở trở thành dáng vẻ gì.
Có đôi khi vô tư lại là may mắn nhất.
Mà Cố Từ… Sau khi bọn họ rời xa nhau, nhớ rõ tất cả, cũng chấp nhận tất cả đau đớn.
Cô khóc không giống lúc trước, chỉ yên lặng rơi lệ, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, càng lau càng nhiều.
Sau khi mu bàn tay Cố Từ đã ướt đẫm, anh không lau nữa mà ôm cô vào lòng, ngón tay xuyên qua mái tóc dài của cô.
“Sau đó ngẫm lại, anh xăm địa chỉ này cũng không hẳn là vì muốn nhắc nhở bản thân.”
Nhan Lộ Thanh dựa vào trên vai anh, nước mắt thấm đẫm cổ áo anh.
Cô nghe thấy Cố Từ nói chuyện bên tai mình, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh rất biết ơn nơi này.”
“Đây là… nơi anh có thể gặp được em.”
Cho dù bị xoá đi tất cả kí ức, cũng vẫn may mắn vì đã gặp được em.