Edit: Thanh Vỹ
Beta: Cy
–
Ngày hôm nay Nhan Lộ Thanh vui vẻ đến lạ thường. Sau khi trạng thái giao cơm cho Cố Từ hiển thị đã giao, cô ngã người vào ghế sô pha vui vẻ hồi lâu, vui đến nỗi Tiểu Hắc và Đại Hắc đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.
Nhan Lộ Thanh xem lại những việc mình đã làm hôm nay, cô muốn tự thưởng cho bản thân – giải thưởng người vui vẻ nhất.
Cô rất giỏi trong việc tìm niềm vui cho bản thân đấy, chuyện bình thường thế này, ngày bình thường thế này, làm thế nào mà cô có thể nghĩ đến chuyện đưa cơm hộp cho công chúa, còn khiến anh trở nên quái gở bằng việc viết tên người nhận như vậy? Cô đúng là thiên tài mà.
Từ công chúa sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Khi nhận điện thoại, khoảnh khắc nghe ai đó gọi mình là Công tiên sinh, lúc ấy anh sẽ có biểu cảm và tâm trạng thế nào nhỉ?
Nhan Lộ Thanh tìm thấy một bức ảnh của anh trong điện thoại, tấm này là do cô lén chụp, trong ảnh là Từ công chúa với biểu cảm dửng dưng, trong mắt không vướng hm muốn trần tục nào, tương đối lạnh lùng cao quý.
Nội tâm người nào đó bất giác Versailles, cô nghĩ: Lúc đối với cô, Cố Từ hiếm khi… thậm chí không bao giờ lộ ra bộ mặt vô cảm thế này, cho nên chỉ khi nào lén chụp mới chụp được biểu cảm này.
(Gốc là 凡尔赛: được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những người tự coi mình là một quý tộc (người thực sự có thể không có tiền bạc cũng không có địa vị).)
Tuy chủ nhà Nhan thích vợ mình hay cười hơn, lúc ấy hồn bị câu dẫn lúc nào không hay, nhưng từ tận đáy lòng, cô cảm thấy mặt khác của vợ cũng có sức hấp dẫn cao như thế.
Mở phần mềm photoshop ra, Nhan Lộ Thanh ghi lên mấy chữ, làm thành meme, trên đó viết [Bổn công chúa chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như thế này].
Sau khi làm xong, vẫn chưa gửi đi mà cô đã bắt đầu lăn lộn cười ha hả trên sô pha.
Nhan Lộ Thanh tự pha trò một hồi lâu, cô vốn nghĩ Cố Từ sẽ quay về trước khi đi ngủ, không ngờ chỉ mới h phút thì chỗ cửa truyền đến tiếng động.
Nhân vật chính khiến cô cười cả ngày đã trở về.
Cố Từ mặc một chiếc áo khoác thuần đen dài đến đầu gối, được cắt may gọn gàng, nhìn anh trông thật tuấn tú trưởng thành.
Giống như hiệu ứng avatar đặc biệt của Ngôi sao thời trang Từ Từ đó, bây giờ chỉ cần Nhan Lộ Thanh rảnh rỗi là muốn trang điểm cho Cố Từ. Khoảng thời gian trước quả thực quá lạnh, Nhan Lộ Thanh bắt anh mặc áo lông mới được ra ngoài, dù sao vẫn nên giữ ấm đầu tiên. Nhưng hôm nay thời tiết trở nên ấm hơn rất nhiều, cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn nhìn anh mặc áo khoác.
Trước kia cô không để ý gì đến phong cách ăn mặc bởi vì quá nghèo, chưa từng chơi những game thời trang thế này, cũng không biết tại sao lại thích chơi Ngôi sao thời trang Từ Từ đến vậy
Chắc hơn phân nửa là vì… hóa trang cho anh thực sự rất có thành tựu, người này như có thể làm chủ tất cả màu sắc vậy, hoàn toàn không bị màu sắc nhấn chìm, mặc gì cũng đẹp, giống như đang đi catwalk vậy.
Nhan Lộ Thanh vừa suy nghĩ vừa thưởng thức giá treo quần áo như người mẫu trước mặt.
Nhìn tinh thần hiện tại của giá treo quần áo, dường như so với bình thường cũng không khác nhau lắm, Nhan Lộ Thanh cười tủm tỉm ngồi dậy khỏi sô pha rồi ngồi yên đó.
Cố Từ đi về phía cô, cô vươn tay tới anh, tư thế ấu trĩ muốn ôm, sau đó hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“…”
Không trả lời.
Lúc trước khi Cố Từ về có muộn hơn nữa, thì bình thường hai người sẽ ngồi ở sô pha một lúc rồi mới đi tắm nghỉ ngơi.
Hôm nay sau khi anh quay về cũng cúi lưng xuống như mọi hôm, lúc Nhan Lộ Thanh nghĩ rằng anh đang muốn ngồi xuống cạnh mình, lại thấy cánh tay anh đưa xuống, bỗng nhiên cả người cô như bay lên không trung…
Cố Từ chỉ dùng một chút lực đã có thể bế cô lên như bế đứa bé vậy.
Trong khoảnh khắc mất trọng lực đó, Nhan Lộ Thanh liền ôm chặt cổ anh.
Phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc, nhưng chắc bởi vì sinh hoạt của hai vợ chồng già gần đây quá thoải mái, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nhan Lộ Thanh nghĩ thầm: Chẳng lẽ hôm nay hai sự bất ngờ này khiến anh vui vẻ, vì thế vừa về nhà đã làm hành động kch động thế này à?
Toàn bộ quá trình, Tiểu Hắc và Đại Hắc đều nhìn hai người. Sói vốn dĩ muốn nhào về phía anh để mừng anh về, lúc này cũng ngơ ra bất động. Hai người một chó, có thể nói là “trợn mắt há mõm”.
Bời vì ngày thường, dáng vẻ bọn họ ở trước mặt mọi người không phải kiểu này.
Tuy hai người đều dính với nhau, nhưng trừ tình huống đặc biệt thì Nhan tiểu thư đều tự mình đi.
Đại Hắc khó hiểu, chẳng lẽ đây là tình huống đặc biệt?
Nhan tiểu thư bị bệnh nhưng bọn họ không biết?
Đại Hắc bất giác đi theo Cố Từ, hỏi Nhan Lộ Thanh: “Cô thế này… là bị bệnh sao? Cần tôi liên lạc với bác sĩ không?”
Hai người cùng một tiếng nói, hai tiếng “Không cần” đồng thanh vang lên.
Tiểu Hắc ở cạnh không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ của mình, trực tiếp hỏi Cố Từ: “Thế anh đây là…”
Cố Từ tay ôm một người thế nhưng đi rất vững, lạnh nhạt nhìn Tiểu Hắc, miệng mở nhẹ, có ý tốt giải thích: “Tôi chuẩn bị thực thi gia pháp”.
“…”
Nói xong hai người biến mất ở phòng ngủ của Cố Từ ở tầng một.
Tiểu Hắc ngây ngốc đứng đực ra đó.
Cậu ta hoàn toàn không hiểu gì gọi là ship couple cả, nhưng phản ứng đầu tiên chính là: Anh thực thi gia pháp ở phòng khách cũng được mà, tại sao lại xem chúng tôi như người ngoài chứ!
Nhan Lộ Thanh nghe Cố Từ nói “thực thi gia pháp”, vậy mà trong lòng cô lại sinh ra nỗi kch động nho nhỏ, thậm chí còn muốn dùng tay huýt sáo, giống như người chuẩn bị bị thực thi gia pháp không phải cô vậy.
Vào đến phòng, Cố Từ dùng chân đóng cửa, sau đó bước vài bước chân dài đến bên giường rồi “đỡ” cô xuống giường như thể đang đỡ đồ, nhưng động tác của anh rất gọn gàng và đẹp trai.
Sau đó anh cởi áo khoác ra, đầu gối nửa quỳ trên giường, chậm rãi cúi người, dùng tay cố định hay cổ tay cô ở giữa, Nhan Lộ Thanh như con sơn dương đang đợi bị làm thịt.
Sơn dương Nhan: … Úi chà!
Cô nằm ngửa trên giường, nhìn mặt người đẹp hàng ngày có nhìn đến mấy cũng không thấy chán, nhìn hàng mi dài cong lên của anh. Lúc này, vẻ mặt của người đẹp khác hẳn ngày thường, đôi mắt đen láy trông rất nguy hiểm.
Khi nãy lúc Nhan Lộ Thanh bị bế lên cũng không xuất hiện phản ứng hoảng hốt, lúc này lại xuất hiện rồi.
Trái tim cô đập mạnh, thình thịch thình thịch, cô nằm thẳng, thậm chí còn có thể cảm giác từng cơn chấn động.
Cô ở trong hoàn cảnh thế này, nhưng trong lòng còn có tâm trạng nghĩ…
A, cô vợ hiền hậu hiểu chuyện hành động man một cái quả thực khiến người khác mềm lòng.
Đột nhiên vợ mở miệng hỏi cô: “Không sợ à?”
Nhan Lộ Thanh chớp mắt: “Sợ gì cơ?”
“Gia pháp.”
“Không phải là lừa Đại Hắc và Tiểu Hắc sao?” Nhan Lộ Thanh kỳ quái nói: “Chúng ta có gia pháp à?”
Không đợi Cố Từ trả lời, cô nói tiếp: “Hơn thế nữa, dù có gia pháp thì không phải cũng nên do chủ nhà quy định sao?”
Cố Từ phủ định câu nói này của cô: “Không phải.”
Giọng điệu của anh thong thả, nghe có hơi lười biếng: “Lúc chủ nhà không nghe lời, gia pháp… là cách chuyên môn để giáo dục chủ nhà.”
“…”
Được lắm! Còn có thể định nghĩa gia pháp thế cơ đấy!
Không hổ là công chúa nước Măng, kỹ năng sử dụng ngôn từ mạnh như thế, nếu không sao anh có thể cà khịa người khác đỉnh như vậy được.
Nhan Lộ Thanh chửi thầm xong, thứ gọi là “Gia pháp” cũng đã hạ xuống…
Cô mở to đôi mắt nhìn đối phương ngày càng đến gần mình, đôi môi xinh đẹp kia dán lên… Trên trán cô.
Nhan Lộ Thanh mở to mắt ngạc nhiên.
Cảm nhận lại lần nữa, đúng thế, quả thực hn lên trán cô.
Cái này là gia pháp của nhà nào thế?!!
Cô vừa nghi hoặc thì môi Cố Từ lại đi xuống.
Anh hn lên mắt trái, mí mắt da vốn mỏng, vốn dĩ mẫn cảm, bị loại tiếp xúc mềm mại chạm đến khiến lông mi Nhan Lộ Thanh run run.
Sau đó là mắt phải.
Dường như anh rất thích đôi mắt cô, hôn ở nơi này rất lâu, đôi môi như có như không lưu luyến đi xuống dưới, hn lên chóp mũi nhỏ xinh xắn, tiếp đến môi lại cọ nhẹ lên má cô.
Đầu tiên là má trái, sau đó là má phải.
Lúc sau mới đến môi.
Cố Từ hn lên khóe môi cô, dứt khoát lại dịu dàng, từng chút từng chút mut môi cô…
Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân sắp không kiềm được mà chu môi lên, giống như meme “==” thế này, nhưng không ngờ người này lại bỏ qua đôi môi của cô, trực tiếp hôn xuống cằm rồi cả cổ…
Nơi nào anh cũng hôn, chỉ không hôn những nơi ngày thường đã hôn.
Nhan Lộ Thanh mặc áo ngủ gấu trúc rất trẻ con, rất đáng yêu, cô đã dùng công cụ Nhan Mã Lương vẽ mấy bộ liền, loại này là áo liền mũ nên cổ áo tương đối cao, xương quai xanh bị che kín mít, Cố Từ hôn đến cổ áo liền dừng lại, buông cổ tay cô ra còn sửa áo lại cho cô.
Cố Từ từ giường ngồi dậy, hình như định đi tắm.
Nhan Lộ Thanh chưa từng biết còn có thể chơi như thế này.
Nhan Lộ Thanh bị hôn đến cả người đều nóng lên, lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thầm nghĩ đúng là cmn gia pháp – phương pháp “giáo dục” chủ nhà.
Chủ nhà sau khi bị giáo dục, lúc này đã bị kch thích, cả người khó chịu.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, càng nghe càng nóng.
Nhan Lộ Thanh mở điện thoại bật chú đại bi, bật liên tục cho đến năm phút trước khi Cố Từ tắm xong, cô cảm thấy bản thân đã quay lại trạng thái vui vẻ ban đầu, cảm giác khô nóng cũng nhạt dần, gần như chỉ cần chờ Cố Từ ra có thể chuẩn bị đi ngủ.
Năm phút trôi qua, Cố Từ từ phòng tắm bước ra. Anh đi đến mép giường, xốc chăn lên chuẩn bị nằm xuống.
Anh mặc đồ ngủ đơn giản, lộ ra làn da, màu tóc và màu mắt tạo nên sự đối lập. Áo thun trắng tinh, cổ áo thì rộng thùng thình, giọt nước dính trên xương quai đều có thể thấy rất rõ.
Chú đại bi dường như đã mất tác dụng.
Nhan Lộ Thanh cứ nhìn mãi giọt nước trên xương quai xanh cho đến khi nó chảy xuống phía dưới và biến mất trong lớp quần áo.
Cô nghĩ đến bản thân vừa nãy mới bị “gia pháp” giáo dục xong, chẳng biết bị sự kích động nào sai khiến mà đẩy ngã anh xuống giường…
Không chỉ thế còn ngồi lên chăn, khóa anh lại.
Lúc này não cô đã trống rỗng, cô đã quên mất đây liệu có phải lần đầu cô ngắm Cố Từ ở góc độ này hay không.
Người đẹp khi nằm càng đẹp, sau khi tắm xong, cô thấy rõ làn da xung quanh mắt đều ửng đỏ, thực sự rất mê người, giống như đêm nay anh chỉ có một mục đích duy nhất là quyến rũ cô mọi lúc mọi nơi vậy.
Cảnh tượng này giống như cảnh tượng giữa hôn quân Gấu Trúc và công chúa nước Măng mà bản thân tự sướng nghĩ trong đầu vậy.
Tư thế Nhan Lộ Thanh có thể nói vô cùng kiêu căng ngạo mạn, lời nói vô cùng bá đạo, là lần hợp với thân phận vua của nước Gấu Trúc nhất trong lịch sử.
“Hôn em.” Cô ra lệnh cho người ở dưới thân.
Người đẹp đang nằm dường như rất kinh ngạc nhướng mày lên, cười hỏi: “Khi nãy hôn lâu như vậy chưa đủ à?”
Người này còn có mặt mũi nhắc chuyện khi nãy nữa!
Tai Nhan Lộ Thanh nóng lên, không duy trì biểu cảm trên mặt được nữa, chiếc băng đô gấu trúc trên đầu dường như cũng tức đến nỗi giật giật.
Cô cắn chặt răng, giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo lại hung dữ của các cô gái: “Ngươi rõ ràng biết chỗ ta nói là ở đâu!”
“…”
Cô gái trời sinh mắt đã to nay còn bày ra biểu cảm thế này, dáng vẻ đưa ra yêu cầu thế này, thật sự rất đáng yêu.
Cố Từ đưa tay kéo cô gái xuống để cô ngã vào lòng mình, sau đó dễ dàng ôm cô để lật người lại.
Anh vừa cười vừa hôn môi cô, hai chữ trầm thấp mơ hồ chìm trong tiếng hôn phía sau.
“Tuân lệnh.”